Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-636
CHƯƠNG 633: THẬT LÀ LỘN XỘN, CẬU BA DƯƠNG THẬT SỰ TỨC GIẬN RỒI (8)
CHƯƠNG 633: THẬT LÀ LỘN XỘN, CẬU BA DƯƠNG THẬT SỰ TỨC GIẬN RỒI (8)
Mắt của anh còn chưa mở ra, hai tay vô thức sờ bên cạnh người, nhưng lại cảm thấy trống không.
Giây tiếp theo, mắt của anh đột nhiên mở ra, nhìn thấy bên cạnh trống không, không có người anh muốn nhìn thấy nhất, sắc mặt của anh khẽ thay đổi.
Trong phòng, rất yên tĩnh, không có bất kỳ động tĩnh nào, rất hiển nhiên cô đã rời khỏi rồi.
Hôm qua, anh mặc dù bị người ta hạ thuốc, có rất nhiều chuyện xảy ra anh cũng không nhớ, nhưng có một chuyện anh lại nhớ rõ, anh nhớ, khi anh không cầm cự được nữa thì cô đến!
Cô đến cứu anh, tối hôm đó tình cảnh như thế cũng chỉ có cô có thể cứu được anh, anh nhớ rõ tất cả mọi chuyện xảy ra giữa anh và cô trước đó!
Anh cũng biết tối qua bản thân quá điên cuồng, chắc chắn khiến cô mệt chết, không ngờ sáng sớm hôm nay cô đã rời khỏi.
Cậu ba Dương lúc này còn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, nếu như để anh biết, vậy hậu quả...
Dương Tầm Chiêu đứng dậy, muốn gọi điện cho cô, nhưng lại không tìm thấy điện thoại của mình, anh xuống lầu, dùng điện thoại bàn trong đại sảnh ấn số điện thoại của cô.
“Alo.” Hàn Nhã Thanh nghe máy, điện thoại bàn của nhà anh cô biết, cho nên, cô không quá thấy lạ.
“Ở đâu?” Dương Tầm Chiêu vừa tỉnh lại, giọng nói còn hơi khàn, tỉnh lại không nhìn thấy cô, khiến tâm trạng của anh rất không tốt.
“Ở nhà.” Hàn Nhã Thanh khẽ đáp một câu, liếc nhìn bạn nhỏ Đường Minh Hạo đang ngồi ở bên cạnh cô.
“Nhã Thanh, em cứ chạy như thế?” Dương Tầm Chiêu nghe giọng của cô bình thản như thế, tâm trạng càng không vui.
Hàn Nhã Thanh có hơi buồn cười, sao lại nói cô cứ thế mà chạy?
“Dương Tầm Chiêu, chúc mừng anh.” Khóe miệng của Hàn Nhã Thanh khẽ nhếch lên, rất rõ ràng, anh mới vừa tỉnh, còn không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Bên ngoài đều thay đổi nghiêng trời lệch đất rồi, anh còn chỉ trích cô chạy?
“Hửm?” Lời nói của Hàn Nhã Thanh quá mơ hồ, cậu ba Dương vừa tỉnh dậy rõ ràng không có phản ứng kịp.
Chúc mừng anh?
“Chúc mừng anh chuyện tốt đến gần.” Ý tứ lần này Hàn Nhã Thanh biểu đạt tương đối rõ ràng.
Dương Tầm Chiêu: “...”
Chuyện tốt gì đến gần? Lẽ nào cô đồng ý kết hôn với anh rồi?
“Nhã Thanh, ý của em là đồng ý kết hôn với tôi?” Cậu ba Dương sững người ba giây, sau khi phản ứng lại, trong giọng nói đó tràn ngập niềm vui bất ngờ.
Ừm, trải qua chuyện tối qua, bọn họ cũng nên nhanh chóng kết hôn rồi!!
“Không, cô dâu không phải là tôi.” Hàn Nhã Thanh cảm thấy cậu ba Dương lúc này có hơi ngốc nghếch đến đáng yêu, cô rõ ràng nói chúc mừng anh, có liên gì đến cô chứ.
“Nhã Thanh.” Cậu ba Dương mặt mày lập tức tối sầm lại, giọng nói đó rõ ràng cũng trầm thấp đi vài phần, trong giọng nói ẩn chưa vài phần uy hiếp.
Anh kết hôn, cô dâu không phải là cô? Người phụ nữ này là ngứa da hay không?
“Dương Tầm Chiêu, hay là anh trước tiên xem thử tin tức của ngày hôm nay đi.” Hàn Nhã Thanh thầm thở dài, chuyện này bình thường một lúc thật sự không nói rõ được, vẫn là để anh tự đi xem đi: “Xem xong rồi, anh chắc sẽ biết.”
Lời của bà cụ Đường đã nói rất rõ ràng, chuyện này, không cho phép cô nhúng tay, để
Dương Tầm Chiêu giải quyết.
Cho nên, chuyện này giao cho Dương Tầm Chiêu giải quyết đi.
Sau khi Hàn Nhã Thanh nói xong, bèn trực tiếp cúp máy.
Lông mày của cậu ba Dương nhíu lại, điện thoại không có tìm thấy, anh bèn đi lên lầu, mở máy tính, sau đó liền nhìn thấy tin tức nghiêng trời lệch đất đó.
Hai mắt của cậu ba Dương nguy hiểm nheo lại, gương mặt trầm lạnh đến cực điểm.
Được, được lắm, bọn họ bỏ thuốc anh, món nợ này anh còn chưa có tính với bọn họ, bọn họ còn làm ra chuyện này.
Cậu ba Dương nhanh chóng xuống lầu, điện thoại không có tìm thấy, anh dùng điện thoại bàn gọi cho thư ký Lưu.
“Tổng giám đốc, cuối cùng cũng liên lạc được với anh rồi, anh bây giờ đang ở đâu?” Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói của thư ký Lưu liền truyền đến.
“Tôi ở nhà, điện thoại của tôi mất rồi, cậu cầm chiếc điện thoại mới qua đây cho tôi.” Giọng nói của Dương Tầm Chiêu lúc này vô cùng lạnh, tối qua rất nhiều chuyện anh không nhớ nữa, điện thoại rơi ở đâu anh cũng không biết.
“Ồ, ừm, được.” Thư ký Lưu liên tục đáp lại, thầm thở phào một hơi, cuối cùng không nhịn được, hỏi lại: “Tổng giám đốc, anh xem tin tức hôm nay chưa?”
“Ừm, xem rồi.” Khi đến lời này, trong đôi mắt đang nheo lại của Dương Tầm Chiêu xuất hiện sát ý, giọng nói đó rất lạnh giá khiến người ta sởn da gà.
“Tổng giám đốc, bà chủ chắc cũng đã nhìn thấy rồi, bà chủ liệu có hiểu lầm không? Tôi muốn liên hệ với bà chủ nhưng không dám.” Thư ký Lưu bây giờ đã hoàn toàn biết rõ tình cảm của tổng giám đốc nhà anh ta đối với bà chủ, sợ bà chủ lại hiểu lầm tổng giám đốc.
“Cô ấy sẽ không hiểu lầm.” Dương Tầm Chiêu nghe thấy lời này của thư ký Lưu, khóe miệng ngược lại hơi nhếch lên, chuyện này cô biết rõ hơn ai hết, sao có thể hiểu lầm chứ?
“Ồ, vậy thì tốt.” Thư ký Lưu rõ ràng thở phào, tuy tổng giám đốc không có nói rõ lý do, nhưng tổng giám đốc nếu đã nói như thế, chắc chắn là không sao rồi.
“Tổng giám đốc, chuyện này nên xử lý như thế nào?” Mặc dù bà chủ không có hiểu lầm, chuyện này vẫn phải xử lý cho tốt: “Có cần ép tất cả tin tức này xuống không?”
“Không.” Khóe miệng của Dương Tầm Chiêu hơi nhếch lên thấp thoáng nụ cười lạnh: “Không cần quan tâm, để bọn họ tiếp tục.”
Anh nghĩ được một cách rất hay!!
Thư ký Lưu mặc dù không biết tổng giám đốc nhà mình có kế hoạch gì, chỉ nghe thấy giọng nói lúc này của tổng giám đốc thì không nhịn được mà rùng mình.
Hàn Nhã Thanh vừa cúp máy của Dương Tầm Chiêu, điện thoại lại đổ chuông, nhìn thấy là điện thoại của nhà tổ nhà họ Hàn, Hàn Nhã Thanh mau chóng nghe máy.
“Cô cả, ông cụ nhìn thấy tin tức ngày hôm nay, thân thể có hơi không thoải mái, cô có thể về một chuyến không? Ông cụ không để tôi nói cho cô, nhưng tôi không yên tâm.” Điện thoại là quản gia gọi tới, trong giọng nói có quá nhiều sự lo lắng.
“Không có đến bệnh viện sao?” Trái tim của Hàn Nhã Thanh nhấc lên, trong lòng cũng nhiều hơn vài phần áy náy, lại là cô liên lụy ông nội.
“Ông cụ kiên quyết không đi, tôi cũng hết cách, có điều tình trạng của ông cụ cũng không phải quá nghiêm trọng, bây giờ đang ở trong phòng nghỉ ngơi.”
“Chỉ là ông với ông nội ở nhà sao?” Hàn Nhã Thanh lại không nhịn được hỏi một câu.
“Không phải, nhà cậu hai bọn họ cũng ở đây.” Quản gia nói đến đây, giọng nói rõ ràng nhỏ đi vài phần: “Cô hai rõ ràng nhìn thấy ông cụ không thoải mái, ngay cả hỏi cũng không hỏi một tiếng.”
Quản gia khẽ thở dài, những người này thật sự quá tư lợi, trong tay ông cụ bây giờ không có quyền lực, mấy người của nhà cậu hai đều không quan tâm ông cụ.
“Tôi lập tức qua đó.” Đôi mắt của Hàn Nhã Thanh nheo lại, Hàn Nghiên Nghiên đây là một chút lương tri cơ bản cũng không có.
Khi Hàn Nhã Thanh về đến nhà họ Hàn, ông cụ Hàn vẫn đang nghỉ ngơi, trong đại sảnh lúc này chỉ có một mình quản gia...
CHƯƠNG 633: THẬT LÀ LỘN XỘN, CẬU BA DƯƠNG THẬT SỰ TỨC GIẬN RỒI (8)
Mắt của anh còn chưa mở ra, hai tay vô thức sờ bên cạnh người, nhưng lại cảm thấy trống không.
Giây tiếp theo, mắt của anh đột nhiên mở ra, nhìn thấy bên cạnh trống không, không có người anh muốn nhìn thấy nhất, sắc mặt của anh khẽ thay đổi.
Trong phòng, rất yên tĩnh, không có bất kỳ động tĩnh nào, rất hiển nhiên cô đã rời khỏi rồi.
Hôm qua, anh mặc dù bị người ta hạ thuốc, có rất nhiều chuyện xảy ra anh cũng không nhớ, nhưng có một chuyện anh lại nhớ rõ, anh nhớ, khi anh không cầm cự được nữa thì cô đến!
Cô đến cứu anh, tối hôm đó tình cảnh như thế cũng chỉ có cô có thể cứu được anh, anh nhớ rõ tất cả mọi chuyện xảy ra giữa anh và cô trước đó!
Anh cũng biết tối qua bản thân quá điên cuồng, chắc chắn khiến cô mệt chết, không ngờ sáng sớm hôm nay cô đã rời khỏi.
Cậu ba Dương lúc này còn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, nếu như để anh biết, vậy hậu quả...
Dương Tầm Chiêu đứng dậy, muốn gọi điện cho cô, nhưng lại không tìm thấy điện thoại của mình, anh xuống lầu, dùng điện thoại bàn trong đại sảnh ấn số điện thoại của cô.
“Alo.” Hàn Nhã Thanh nghe máy, điện thoại bàn của nhà anh cô biết, cho nên, cô không quá thấy lạ.
“Ở đâu?” Dương Tầm Chiêu vừa tỉnh lại, giọng nói còn hơi khàn, tỉnh lại không nhìn thấy cô, khiến tâm trạng của anh rất không tốt.
“Ở nhà.” Hàn Nhã Thanh khẽ đáp một câu, liếc nhìn bạn nhỏ Đường Minh Hạo đang ngồi ở bên cạnh cô.
“Nhã Thanh, em cứ chạy như thế?” Dương Tầm Chiêu nghe giọng của cô bình thản như thế, tâm trạng càng không vui.
Hàn Nhã Thanh có hơi buồn cười, sao lại nói cô cứ thế mà chạy?
“Dương Tầm Chiêu, chúc mừng anh.” Khóe miệng của Hàn Nhã Thanh khẽ nhếch lên, rất rõ ràng, anh mới vừa tỉnh, còn không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Bên ngoài đều thay đổi nghiêng trời lệch đất rồi, anh còn chỉ trích cô chạy?
“Hửm?” Lời nói của Hàn Nhã Thanh quá mơ hồ, cậu ba Dương vừa tỉnh dậy rõ ràng không có phản ứng kịp.
Chúc mừng anh?
“Chúc mừng anh chuyện tốt đến gần.” Ý tứ lần này Hàn Nhã Thanh biểu đạt tương đối rõ ràng.
Dương Tầm Chiêu: “...”
Chuyện tốt gì đến gần? Lẽ nào cô đồng ý kết hôn với anh rồi?
“Nhã Thanh, ý của em là đồng ý kết hôn với tôi?” Cậu ba Dương sững người ba giây, sau khi phản ứng lại, trong giọng nói đó tràn ngập niềm vui bất ngờ.
Ừm, trải qua chuyện tối qua, bọn họ cũng nên nhanh chóng kết hôn rồi!!
“Không, cô dâu không phải là tôi.” Hàn Nhã Thanh cảm thấy cậu ba Dương lúc này có hơi ngốc nghếch đến đáng yêu, cô rõ ràng nói chúc mừng anh, có liên gì đến cô chứ.
“Nhã Thanh.” Cậu ba Dương mặt mày lập tức tối sầm lại, giọng nói đó rõ ràng cũng trầm thấp đi vài phần, trong giọng nói ẩn chưa vài phần uy hiếp.
Anh kết hôn, cô dâu không phải là cô? Người phụ nữ này là ngứa da hay không?
“Dương Tầm Chiêu, hay là anh trước tiên xem thử tin tức của ngày hôm nay đi.” Hàn Nhã Thanh thầm thở dài, chuyện này bình thường một lúc thật sự không nói rõ được, vẫn là để anh tự đi xem đi: “Xem xong rồi, anh chắc sẽ biết.”
Lời của bà cụ Đường đã nói rất rõ ràng, chuyện này, không cho phép cô nhúng tay, để
Dương Tầm Chiêu giải quyết.
Cho nên, chuyện này giao cho Dương Tầm Chiêu giải quyết đi.
Sau khi Hàn Nhã Thanh nói xong, bèn trực tiếp cúp máy.
Lông mày của cậu ba Dương nhíu lại, điện thoại không có tìm thấy, anh bèn đi lên lầu, mở máy tính, sau đó liền nhìn thấy tin tức nghiêng trời lệch đất đó.
Hai mắt của cậu ba Dương nguy hiểm nheo lại, gương mặt trầm lạnh đến cực điểm.
Được, được lắm, bọn họ bỏ thuốc anh, món nợ này anh còn chưa có tính với bọn họ, bọn họ còn làm ra chuyện này.
Cậu ba Dương nhanh chóng xuống lầu, điện thoại không có tìm thấy, anh dùng điện thoại bàn gọi cho thư ký Lưu.
“Tổng giám đốc, cuối cùng cũng liên lạc được với anh rồi, anh bây giờ đang ở đâu?” Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói của thư ký Lưu liền truyền đến.
“Tôi ở nhà, điện thoại của tôi mất rồi, cậu cầm chiếc điện thoại mới qua đây cho tôi.” Giọng nói của Dương Tầm Chiêu lúc này vô cùng lạnh, tối qua rất nhiều chuyện anh không nhớ nữa, điện thoại rơi ở đâu anh cũng không biết.
“Ồ, ừm, được.” Thư ký Lưu liên tục đáp lại, thầm thở phào một hơi, cuối cùng không nhịn được, hỏi lại: “Tổng giám đốc, anh xem tin tức hôm nay chưa?”
“Ừm, xem rồi.” Khi đến lời này, trong đôi mắt đang nheo lại của Dương Tầm Chiêu xuất hiện sát ý, giọng nói đó rất lạnh giá khiến người ta sởn da gà.
“Tổng giám đốc, bà chủ chắc cũng đã nhìn thấy rồi, bà chủ liệu có hiểu lầm không? Tôi muốn liên hệ với bà chủ nhưng không dám.” Thư ký Lưu bây giờ đã hoàn toàn biết rõ tình cảm của tổng giám đốc nhà anh ta đối với bà chủ, sợ bà chủ lại hiểu lầm tổng giám đốc.
“Cô ấy sẽ không hiểu lầm.” Dương Tầm Chiêu nghe thấy lời này của thư ký Lưu, khóe miệng ngược lại hơi nhếch lên, chuyện này cô biết rõ hơn ai hết, sao có thể hiểu lầm chứ?
“Ồ, vậy thì tốt.” Thư ký Lưu rõ ràng thở phào, tuy tổng giám đốc không có nói rõ lý do, nhưng tổng giám đốc nếu đã nói như thế, chắc chắn là không sao rồi.
“Tổng giám đốc, chuyện này nên xử lý như thế nào?” Mặc dù bà chủ không có hiểu lầm, chuyện này vẫn phải xử lý cho tốt: “Có cần ép tất cả tin tức này xuống không?”
“Không.” Khóe miệng của Dương Tầm Chiêu hơi nhếch lên thấp thoáng nụ cười lạnh: “Không cần quan tâm, để bọn họ tiếp tục.”
Anh nghĩ được một cách rất hay!!
Thư ký Lưu mặc dù không biết tổng giám đốc nhà mình có kế hoạch gì, chỉ nghe thấy giọng nói lúc này của tổng giám đốc thì không nhịn được mà rùng mình.
Hàn Nhã Thanh vừa cúp máy của Dương Tầm Chiêu, điện thoại lại đổ chuông, nhìn thấy là điện thoại của nhà tổ nhà họ Hàn, Hàn Nhã Thanh mau chóng nghe máy.
“Cô cả, ông cụ nhìn thấy tin tức ngày hôm nay, thân thể có hơi không thoải mái, cô có thể về một chuyến không? Ông cụ không để tôi nói cho cô, nhưng tôi không yên tâm.” Điện thoại là quản gia gọi tới, trong giọng nói có quá nhiều sự lo lắng.
“Không có đến bệnh viện sao?” Trái tim của Hàn Nhã Thanh nhấc lên, trong lòng cũng nhiều hơn vài phần áy náy, lại là cô liên lụy ông nội.
“Ông cụ kiên quyết không đi, tôi cũng hết cách, có điều tình trạng của ông cụ cũng không phải quá nghiêm trọng, bây giờ đang ở trong phòng nghỉ ngơi.”
“Chỉ là ông với ông nội ở nhà sao?” Hàn Nhã Thanh lại không nhịn được hỏi một câu.
“Không phải, nhà cậu hai bọn họ cũng ở đây.” Quản gia nói đến đây, giọng nói rõ ràng nhỏ đi vài phần: “Cô hai rõ ràng nhìn thấy ông cụ không thoải mái, ngay cả hỏi cũng không hỏi một tiếng.”
Quản gia khẽ thở dài, những người này thật sự quá tư lợi, trong tay ông cụ bây giờ không có quyền lực, mấy người của nhà cậu hai đều không quan tâm ông cụ.
“Tôi lập tức qua đó.” Đôi mắt của Hàn Nhã Thanh nheo lại, Hàn Nghiên Nghiên đây là một chút lương tri cơ bản cũng không có.
Khi Hàn Nhã Thanh về đến nhà họ Hàn, ông cụ Hàn vẫn đang nghỉ ngơi, trong đại sảnh lúc này chỉ có một mình quản gia...
Bình luận facebook