• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu - Hàn Thanh Nhã (124 Viewers)

  • Chương 756-760

Triệu Nguyệt Như nhìn thấy con gái của mình đi đến đó còn lại kéo góc áo của Dương Tầm Chiêu, ngẩn người, trong lòng của cô ta hơi lo lắng, sợ là Dương Tầm Chiêu sẽ đẩy con gái của cô ta.



Lúc đầu cô ta muốn kéo con gái của mình về nhưng mà suy nghĩ lại thì lại dừng lại.



Dương Tầm Chiêu đối với cô bé này rất là dịu dàng, vậy thì chắc là cũng không hung dữ với con gái của cô ta đâu, nói không chừng Dương Tầm Chiêu còn có thể thích con gái nhà cô ta, như vậy thì nhà của cô ta liền có thể nhận được không ít chỗ tốt ở trên người của Dương Tầm Chiêu rồi.



Dương Tầm Chiêu bị Nguyễn Tân Tân nắm chặt góc áo, di chuyển tầm mắt nhìn một cái, chẳng biết là tại sao anh lại không thích chút nào.



Lúc nãy cô bé kéo anh anh không hề cảm thấy có cảm giác không thích, trái lại là trong lòng còn vui vẻ.



Nguyễn Tân Tân chín tuổi nhìn anh, trong mắt mang theo tính toán, mà cô bé đáng yêu này lúc nãy nhìn về phía anh hai mắt lại sạch sẽ trong trẻo như làn suối.



Bây giờ lại bị Nguyễn Tân Tân lôi kéo góc áo, Dương Tầm Chiêu chỉ muốn đẩy tay Nguyễn Tân Tân ra.



Dù sao cô bé chỉ là một đứa nhỏ mới chín tuổi, cậu ba Dương cũng sẽ không quản nhiều như vậy.



Chỉ là suy nghĩ này của cậu ba Dương lại không làm ra hành động.



Đường Vũ Kỳ bước đi nhanh chóng đi đến trước mặt của Nguyễn Tân Tân, bàn tay nhỏ của Đường Vũ Kỳ duỗi ra gỡ từng ngón tay của Nguyễn Tân Tân ra, giọng nói non nớt nhưng mà lại mang theo một loại khí phách của nữ vương: “Cậu đó, buông ra đi”



Dương Tầm Chiêu nhìn thấy bộ dạng này của cô bé thì giật mình, một giây trước vẫn là cô nhóc mềm mại đáng yêu, giờ phút này sao giống như là con cọp con vậy nè.



Nhưng mà anh thích, vô cùng thích.



Thư ký Lưu: “...



Đám người: "...”



Đây quả thật là đứa nhỏ đáng yêu lúc nãy đó hả?

Xin hỏi là trong một cái chớp mắt, cô nhóc bộc phát ra khí chất nữ vương là chuyện gì đây?

Đôi mắt của Nguyễn Tân Tân chớp chớp, cô bé bị Đường Vũ Kỳ làm cho giật mình nhưng mà cũng rất nhanh hồi thân lại, dù sao cô bé cũng đã chín tuổi rồi, biết rất nhiều chuyện.

“Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà cậu muốn tôi buông tay ra hả.” Nguyễn Tân Tân muốn đưa tay ra kéo lấy góc áo của Dương Tầm Chiêu một lần nữa.

Bàn tay của Nguyễn Tân Tân vừa mới duỗi ra, Đường Vũ Kỳ liền nhanh chóng đưa tay ra ngoài bóp một cái, đánh rơi tay của Nguyễn Tân Tân đi: “Không cho phép đụng vào.”

Lúc này Đường Vũ Kỳ khí thế hùng hậu, đây chính là ba của cô bé với anh trai, mấy bạn nhỏ khác đều phải tránh xa ra.

“Cái đứa nhỏ này có chuyện gì vậy hả?” Triệu Nguyệt Như nhìn thấy con gái của mình bị đánh, trong nháy mắt sắc mặt đều thay đổi trực tiếp hét lên một tiếng với Đường Vũ Kỳ.

Hai mắt cậu ba Dương nhanh chóng nheo lại lạnh lùng quét qua, trong nháy mắt Triệu Nguyệt Như liền im lặng.

“Cậu dựa vào cái gì mà đánh tôi hả, đây chính là cậu của tôi, cậu dựa vào cái gì mà không cho tôi đụng vào.” Mặc dù Nguyễn Tân Tân chỉ mới có chín tuổi nhưng mà có mắt nhìn rất nhiều, cô bé chưa từng gặp Đường Vũ Kỳ cho nên cô bé biết Đường Vũ Kỳ không có quan hệ với nhà họ Dương.

Dù thế nào thì cô bé cũng là người nhà họ Dương, đây là cậu của nó.

“Cậu muốn biết là vì cái gì hả?” Đường Vũ Kỳ nhìn về phía Nguyễn Tân Tân, rõ ràng là khuôn mặt đáng yêu nhưng mà lúc này có một loại khí thế làm cho người ta phải sợ hãi thán phục.

“Ừ đó” Dù sao thì Nguyễn Tân Tân cũng chỉ là một đứa con nít, nghe thấy lời nói này của cô bé liên gật đầu theo bản năng.

Thư ký Lưu cũng gật đầu theo, anh ta cũng muốn biết là cô nhóc đột nhiên xuất hiện có thể nói ra lý do gì đây?

Chắc có lẽ là cũng không nói ra lý do chân chính gì đâu nhỉ, cũng chỉ là con nít không phục tranh giành tình thân với nhau.

Cậu ba Dương cũng muốn biết là vì cái gì.

Đúng vậy, vô cùng muốn biết, vô cùng muốn biết tại sao bé con này nó không cho phép Nguyễn Tân Tân đụng vào anh.

“Bởi vì chú ấy là ba của tôi.” Đường Vũ Kỳ quét nhìn Nguyễn Tân Tân, cái căm nhẹ hếch lên, khí thế nữ vương quả nhiên có đủ mười phần.
Dương Tầm Chiêu: “...”
Đám người: "...”
Thư ký Lưu: “..."

Con gái của tổng giám đốc, thật hay giả vậy, bà chủ có biết không?
Khóe môi của thư ký Lưu kéo ra, muốn nói chuyện nhưng mà vẫn cố gắng kiềm chế trở lại, anh ta cảm giác lúc này phải là thời gian thích hợp để anh ta mở miệng.
Bạn nhỏ Đường Minh Hạo hoàn toàn sửng sốt, thằng nhóc biết mà để em gái đi ra ngoài sẽ làm hỏng kế hoạch của thằng nhóc một trăm phần trăm.
Cô nhóc rất là dễ xúc động, sao cô bé có thể để những người bạn nhỏ chiếm lấy người ba mà cô bé thật vất vả mới tìm được.
Hành động này của cô bé cũng đủ dữ dội.
Đường Vũ Kỳ một mặt kiêu ngạo, đấy là chồng của mẹ mình, là ba ruột của mình với lại anh trai, lời nói này của cô bé không có gì sai hết, không phải là ăn nói lung tung.
Lời này vừa mới nói ra tất cả mọi người đều hoảng sợ, bao gồm cả Dương Tầm Chiêu cũng hoàn toàn ngơ ngẩn.
Tất cả mọi người đều cho rằng cô bé này là đang nói đùa ăn nói lung tung.
Nhưng mà cô bé lại một mặt nghiêm túc, một mặt trịnh trọng, hoàn toàn không mang theo dáng vẻ chột dạ khi nói dối, dường như là những lời cô bé nói là sự thật.
Nhưng mà cậu ba Dương thật sự không nhớ là mình có một đứa con gái lớn như vậy.
Nhưng mà chẳng biết là tại sao đối với loại cảm giác này anh không hề chán ghét, nghe thấy lời nói này của cô bé khóe môi của anh thậm chí còn giương lên theo bản năng.
Có thể là bởi vì bé con này quá đáng yêu làm cho người khác phải thích.
Bình thường anh cũng không thích ở chung với mấy đứa con nít, anh luôn lạnh lùng nên đứa con nít nào cũng sợ anh, cũng không dám đến gần anh, nhưng mà cô nhóc này lại không hề sợ anh tí nào, hơn nữa anh cũng có một loại cảm giác thân thiết rất đặc biệt đối với cô bé này...
“Nói cho cậu biết nha, ba còn ruột thịt hơn nhiều so với cậu nữa đó.” Đường Vũ Kỳ nhìn về phía Nguyễn Tân Tân, giọng điệu đó vô cùng kiêu ngạo, mang theo rõ ràng ý khoe khoang. Đừng nghĩ là tuổi của cô bé còn nhỏ, cô bé biết là cậu không quan trọng bằng ba đâu.
Thư ký Lưu: “...
Đám người: ˆ...”
Đúng vậy, đạo lý đó nói hay lắm, nhưng mà hiện tại cái này không phải là trọng điểm, không phải là trọng điểm!
Trọng điểm là người ba này của cháu rốt cuộc có phải là ba của cháu hay không?
Giờ phút này thư ký Lưu hoàn toàn ngớ người, hiển nhiên là tổng giám đốc nhà anh ta căn bản cũng không biết cô bé này tổng giám đốc căn bản cũng không biết mình có một đứa con gái như vậy.
Nếu như mà tổng giám đốc không biết, vậy chắc chắn là bà chủ cũng không biết.
A! A! A!
Ai có thể nói cho anh ta biết rốt cuộc đây là có chuyện gì không vậy.
“Cậu nói láo, cậu của tôi vẫn còn chưa có kết hôn đâu, sao lại có một đứa con gái giống như cậu được chứ?” Tuy là tuổi của Nguyễn Tân Tân vẫn còn nhỏ nhưng mà cô bé biết Dương Tầm Chiêu vẫn còn chưa kết hôn, chưa kết hôn thì không có khả năng có con gái được.
Đường Vũ Kỳ cũng không lập tức trả lời câu hỏi của Nguyễn Tân Tân, chỉ là dùng một ngón tay chỉ vào Nguyễn Tân Tân, sau đó ngón tay nhỏ của Đường Vũ Kỳ dựng thẳng lên, nhẹ nhàng lắc lắc ở trước mặt của Nguyễn Tân Tân.

Bộ dạng của cô bé trông có vẻ hơi buồn cười, nhưng mà cũng rất phong cách, cảm giác đó giống như là khinh thường phải nói chuyện với Nguyễn Tân Tân.

Dương Tầm Chiêu: “...”

Thư ký Lưu: “..."

Đám người: "...”

Cô bé nhỏ đây là có ý gì đây?

Khinh thường phải chiến với nhau?

Đám người còn đang suy đoán thì Đường Vũ Kỳ đã ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn về phía Dương Tầm Chiêu: “Ba ơi, ba nói cho cậu ta biết đi, rốt cuộc ba đã kết hôn hay chưa?”

Giọng nói bá đạo như là nữ vương nghe giống như là mệnh lệnh, ừ, đích thật là mệnh lệnh đó, không cần phải nghi ngờ.

Một đứa bé dám ra lệnh cho cậu ba Dương!
Cả đám nhìn cô bé không biết xuất hiện từ chỗ nào vậy mà lại dùng giọng điệu ra lệnh cho tổng giám đốc nhà bọn họ, cả đám đều lau mồ hôi.
Lá gan của con bé này thật là lớn.

Hai cô bé nhỏ đấu võ mồm với nhau, thẳng thừng lôi kéo tổng giám đốc vào, cái này cũng không phù hợp đâu nha.

Dương Tầm Chiêu ngược lại cũng không cảm thấy bất cứ cái gì không vui, hơn nữa chẳng biết là tại sao anh còn cảm thấy ngọt ngào, ở trong lòng có một loại cảm giác rất thoải mái.

Cô bé này thật là đáng yêu quá đi thôi, hơn nữa còn chỉ rõ mục đích là anh giúp cô bé, đó là đang tin tưởng vào anh, ỷ lại vào anh, loại cảm giác này quả thật không tệ.

Đúng vậy, lúc này cậu ba Dương có một loại cảm giác ÿ lại là được thỏa mãn, những cái khác cậu ba Dương cũng không quan trọng.

“Ừm, kết hôn rồi” Mặc dù là bây giờ anh với Hàn Nhã Thanh đã ly hôn với nhau nhưng mà ở trong lòng của cậu ba Dương, Hàn Nhã Thanh vẫn là vợ của anh như cũ, cho nên anh vẫn là người đàn ông đã kết hôn.

Dù sao sớm muộn gì cũng phải cưới nhau.

“Có nghe thấy chưa, ba của tôi đã kết hôn rồi đó.” Đường Vũ Kỳ hiển nhiên rất hài lòng đối với câu trả lời của cậu ba Dương, cô bé nhìn về phía Nguyễn Tân Tân một lần nữa, rất bá đạo mà tuyên bố: “Ba của tôi đã kết hôn với mẹ tôi rồi.”

Thư ký Lưu: “...

Tổng giám đốc nhà anh ta đúng là đã kết hôn rồi, nhưng mà bà chủ là mẹ của cô bé này hả?

Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng đâu.

Chưa từng nghe qua bà chủ nhắc tới.

Cô nhóc này cũng gan dạ quá đi.

Vì “tranh giành tình thân" mà cô nhóc này cái gì cũng dám nói hết.

Hai mắt của Dương Tầm Chiêu lóe lên, bé con này chỉ là tùy tiện nói thôi hả.

Người mà anh cưới cũng chỉ có một, đời này cũng chỉ có một, sẽ chỉ là Hàn Nhã Thanh, nhưng mà Hàn Nhã Thanh không có con, hơn nữa cô thậm chí không thể sinh, cho nên đứa nhỏ này không thể nào là của Hàn Nhã Thanh được.

Dù sao thì đây cũng chỉ là một đứa trẻ mới có bốn năm tuổi, chắc cũng chỉ là tùy tiện nói ra mà thôi.

Bốn năm tuổi.


Trong một cái nháy mắt, trong đầu của cậu ba Dương lại có một suy nghĩ gào thét tung ra.
Đứa nhỏ này trong khoảng năm tuổi, năm năm trước anh với Hàn Nhã Thanh cũng đã từng...
Mà Hàn Nhã Thanh không thể sinh dục được, có lẽ là chuyện sau này cô mới gặp phải.
Có phải không? Có phải không? Có phải bé con này thật sự là con gái của anh không.
Con gái của anh với Hàn Nhã Thanh.
Nghĩ đến loại khả năng này, tay của Dương Tầm Chiêu cũng phát run lên.
Đường Minh Hạo trốn ở một bên đã hết nhìn nổi rồi, tình tiết này cùng với kế hoạch của thằng nhóc chênh lệch nhau mấy nghìn dặm.
Thằng nhóc có thể bắt em gái trở lại không?
Dưới tình huống hiện tại hiển nhiên là không thể rồi.
Nhưng mà cứ mặc kệ để cho em gái tiếp tục hành động vậy thì việc này sẽ không thể khống chế được.
“Em họ từ lúc nào mà cậu lại có một đứa con gái lớn như vậy?” Cả nửa ngày sau Triệu Nguyệt Như mới hoàn hồn lại, hai mắt không ngừng đảo qua đảo lại trên mặt của hai người, hiển nhiên là muốn xác định chuyện này có phải là thật hay không.
Dương Tầm Chiêu không trả câu hỏi của Triệu Nguyệt Như, chỉ là hai mắt của anh nhìn thẳng về phía Đường Vũ Kỳ, anh muốn hỏi cô bé, hỏi cô bé rốt cuộc là con gái của ai.
Có lẽ là bởi vì lúc này anh vô cùng kích động, cho nên trong lúc nhất thời dường như cũng nói không nên lời.
“Hơn nữa chị nhìn thấy là dáng dấp của cô bé này cũng không hề giống cậu nha” Triệu Nguyệt Như cũng không phát hiện ra sự khác thường của Dương Tầm Chiêu, cô ta chỉ là cảm thấy việc này không có khả năng, đương nhiên là cô ta càng muốn châm ngòi ly gián.
“Có chỗ nào không giống hả, ba của tôi đẹp trai như vậy, tôi lại đáng yêu như thế, xinh đẹp như thế? Sao lại không giống nhau được! Tôi với ba của tôi đều đẹp như nhau, cho nên đây chính là ba của tôi.” Đường Vũ Kỳ nghe thấy lời nói của Triệu Nguyệt Như, nói là cô bé với ba không giống nhau, lập tức bùng nổ.
Đường Vũ Kỳ cảm thấy là lý do này của cô bé rất đầy đủ dưới cái nhìn của cô bé, chỉ cần là đồ vật xinh đẹp thì đều giống như nhau.
Thư ký Lưu: “..."
Logic thân thánh này làm cho người ta không thể phản bác.

Lúc này Hứa Dinh Dinh đang đứng ở cách đó không xa hoàn toàn sửng sốt, tình huống gì đây, đây là bé cưng Vũ Kỳ nhà cô đó à?

Sao bé cưng Vũ Kỳ lại ở chỗ này?

Bé Vũ Kỳ và Dương Tầm Chiêu ở cùng một chỗ với nhau, đây là có chuyện gì đây, Nhã Thanh rõ ràng đã nói Dương Tầm Chiêu không biết chuyện của hai bé cưng rồi mà.


Bởi vì Dương Tầm Chiêu vẫn còn chưa thông qua cuộc khảo nghiệm của Đường Minh Hạo, lúc này bé Minh Hạo vẫn còn đang giận dỗi đây này.

Cho nên tạm thời không thể nói cho Dương Tầm Chiêu biết chuyện liên quan đến hai bé cưng.

Cho nên sao bé Vũ Kỳ lại gặp Dương Tầm Chiêu được, vậy hơn nữa còn luôn mồm gọi là ba.

Lúc nãy cô với Nhã Thanh không mua được đồ chơi mà Đường Minh Hạo thích cho nên đi xuống lầu, lúc xuống lâu một thì Nhã Thanh đi vào nhà vệ sinh, cô muốn tùy tiện đi dạo, không ngờ đến để cô nhìn thấy một màn này.
Nếu như mà để Nhã Thanh nhìn thấy cảnh tượng này thì sẽ như thế nào đây.

“Bộ dạng của cậu không hề giống với cậu chút nào hết, cậu không phải là con gái của cậu tôi, cho dù là thật vậy thì cậu cũng là con riêng thôi.” Lúc này Nguyễn Tân Tân một mặt ghen tị, nó biết sự lợi hại của người cậu này, cho nên nó không thể để cho cậu của nó bị người khác cướp mất.

Trong nháy mắt trong mắt của cậu ba Dương toát ra sự lạnh lẽo, nếu như Nguyễn Tân Tân không phải chỉ là một đứa nhóc mới chín tuổi, đoán chừng cậu ba Dương thật sự có thể một phát đánh bay nó đi.
“Em họ, cô bé, cô bé sẽ không phải thật sự là con gái riêng của cậu đó chứ?” Lúc nãy Triệu Nguyệt Như vẫn còn không nghĩ đến điểm này, nghe thấy lời nói của con gái ngược lại cảm giác không phải là không có khả năng.
Nếu không thì Dương Tầm Chiêu từ trước đến nay đều không yêu thích con nít, tại sao bây giờ lại đối xử dịu dàng như vậy, tốt như vậy đối với cô bé này.
Đây là lần đầu tiên mà cô ta nhìn thấy Dương Tầm Chiêu như thế này.
Nhưng mà cô ta cảm thấy không phải như vậy, đã nhiêu năm rồi ở bên cạnh của Dương Tầm Chiêu đều không có phụ nữ, đương nhiên chuyện kết hôn với Hàn Nhã Thanh là ngoại lệ.
Mấy tháng trước Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh mới kết hôn với nhau. Đứa bé này cũng xấp xỉ năm tuổi, cho nên cũng không thể nào là con của Dương Tầm Chiêu với Hàn Nhã Thanh được.
Vậy thì đứa nhỏ này xuất hiện từ đâu ra đây?
Hứa Dinh Dinh đứng ở cách đó không xa nghe nói câu con gái riêng, hai mắt nhanh chóng nheo lại, dám mắng bé cưng của cô là con gái riêng, thật là ghê tởm!
Nhưng mà trong lòng của Hứa Dinh Dinh cũng biết rõ ràng hiện tại thân phận của bé Vũ Kỳ quả thật là có chút hơi xấu hổ, Nhã Thanh với
cậu ba Dương kết hôn với nhau chỉ có hai tháng, hơn nữa còn ly hôn.
Ánh mắt của Dương Tầm Chiêu trong nháy mắt lạnh lùng đến cực điểm, anh ngước mắt lên nhìn về phía Triệu Nguyệt Như. Sự lạnh lẽo trong đôi mắt giống như có thể làm cho người khác đông cứng trong nháy mắt.
Cơ miệng của cậu ba Dương khẽ cử động, vừa định mở miệng.
“Ba ơi, con gái riêng là cái gì vậy ạ?” Đường Vũ Kỳ lại lôi kéo tay của anh lắc lắc, Đường Vũ Kỳ ngửa đầu lên nhìn về phía anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo thắc mắc không hiểu.
Cái danh từ con gái riêng hay từ trước đến nay bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ chưa từng nghe qua cho nên không hiểu.
Cậu ba Dương nhìn về phía Đường Vũ Kỳ, băng tuyết trong đôi mắt giống như gặp lửa, trong nháy mắt hòa tan, hòa đến nỗi làm gương mặt của anh khắp nơi đều là nụ cười: “Con là bé cưng của ba mẹ”
Lời nói này của cậu ba Dương là đang an ủi cô nhóc. Nhưng mà anh lại nói lời này vô cùng tự nhiên, tự nhiên đến nỗi dường như đó chính là như vậy.
Hứa Dinh Dinh nhìn cục diện này có chút ngơ ngác, Dương Tầm Chiêu biết rồi hả, đã biết chuyện hai bé cưng rồi à?
Không biết từ lúc nào Đường Minh Hạo đã đi đến bên cạnh của Hứa Dinh Dinh, nhẹ nhàng lôi kéo góc áo của Hứa Dinh Dinh.
“Bé Minh Hạo, sao con lại ở đây vậy, là con dẫn em gái đến đây đó hả?” Hứa Dinh Dinh nhìn thấy Đường Minh Hạo thì lập tức hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
“Bé Minh Hạo, con muốn làm cái gì vậy, là con muốn cho em gái đi nhận ba hả?” Bây giờ Hứa Dinh Dinh cũng chỉ có thể nghĩ ra ra một lý do này thôi, bởi vì lúc nãy Đường Vũ Kỳ đều đã thừa nhận Dương Tầm Chiêu là ba của cô bé.
“Mẹ nuôi, mẹ đi kéo em gái về đây đi.” Cái miệng nhỏ của Đường Minh Hạo hơi nhếch lên, mắt của thằng nhóc nhìn về phía Dương Tầm Chiêu và Đường Vũ Kỳ, nhìn thấy Dương Tầm Chiêu nở nụ cười dịu dàng nhìn Đường Vũ Kỳ, thăng nhóc cảm thấy hơi chướng mắt.
Đúng, Đường Minh Hạo ghen rồi!
Tại sao? Tại sao Dương Tầm Chiêu đối xử với mẹ có thể tốt như vậy, đối với em gái cũng có thể dịu dàng như vậy, nhưng mà đối với thằng nhóc lại không thèm nhìn.
Thằng nhóc bất mãn, rất bất mãn.
Mà hiện tại Đường Vũ Kỳ đã hoàn toàn buông lỏng bản thân, cũng không dựa theo kế hoạch của thằng nhóc, điểm này làm cho thằng nhóc rất khó chịu.
Mặc dù là Đường Minh Hạo hiểu chuyện từ nhỏ, mọi chuyện đều độc lập từ nhỏ, nhưng mà đối với việc này thật ra thằng nhóc rất nhạy cảm.
Thằng nhóc luôn muốn tìm ba của nó nhưng mà vẫn lo sợ ba của nó không thích nó, mà bây giờ biểu hiện của Dương Tầm Chiêu đối lập với lại nỗi lo của nó, cho nên nó lại càng nhạy cảm hơn càng khẩn trương hơn, lại càng sợ hãi hơn.
Dù sao thì nó cũng chỉ là một đứa bé chưa đến năm tuổi.
“Sao vậy, không phải là con đã để em gái đi hả?” Hứa Dinh Dinh sững sờ, cô hiểu rõ hai bé cưng nhất, nếu như không phải là Đường Minh Hạo dẫn Đường Vũ Kỳ đến, nếu như không phải là Đường Minh Hạo đã sắp xếp xong xuôi thì bé Vũ Kỳ không thể nào đi gặp Dương Tầm Chiêu như vậy được.
“Là con đã để em gái đi đó, nhưng mà không phải là kế hoạch của con, em gái hoàn toàn không dựa theo kế hoạch của con mà làm.”
Đường Minh Hạo bĩu môi, thằng nhóc không trách em gái, nhưng mà...
“Kế hoạch của con không phải là để anh ta nhận hai đứa hả?” Hứa Dinh Dinh có chút khó hiểu, Đường Minh Hạo dẫn theo Vũ Kỳ đến đây chẳng lẽ không phải vì đến Dương Tầm Chiêu nhận bọn nó?
Mà bây giờ Đường Vũ Kỳ và Dương Tầm Chiêu đã nhận nhau rồi, cái này không tính là đã thành công à.
“Phải... không phải.” Lúc này Đường Minh Hạo cũng có chút mâu thuẫn, thằng nhóc muốn để Dương Tầm Chiêu nhận bọn nó nhưng mà điều kiện tiên quyết là để Dương Tầm Chiêu tự mình nhận bọn nó, mà không phải là em gái nói cho anh biết.
“Rốt cuộc là như thế nào vậy, hay là không phải đây?” Hứa Dinh Dinh nghe cái câu trả lời này của thằng nhóc đều có chút ngu ngơ, cũng biết là từ nhỏ Đường Minh Hạo đã có ý kiến riêng của mình, không biết rốt cuộc là thằng nhóc đang suy nghĩ cái gì.
“Kế hoạch không phải là như vậy” Ánh mắt của Đường Minh Hạo lại nhìn về phía Dương Tầm Chiêu, khóe môi hơi nhếch lên, biểu đạt sự bất mãn của thằng nhóc.
“Con muốn để cho anh ta nhận các con mà không phải là muốn để cho em gái của con nói cho anh ta biết phải không?” Hứa Dinh Dinh nhìn thấy bộ dạng này, rốt cuộc cũng đã đoán được tâm tư của Đường Minh Hạo.
Đường Minh Hạo di chuyển tâm mắt nhìn về phía Hứa Dinh Dinh, khóe môi mấp máy không nói gì.
Hứa Dinh Dinh biết là cô đã đoán đúng rồi.
“Mẹ nuôi hiểu rôi, mẹ của con đều đã nói cho mẹ nuôi biết.” Hứa Dinh Dinh nhìn thấy bộ dạng khó chịu lúc này của Đường Minh Hạo mà có chút buồn cười.

Đúng là giống y như Hàn Nhã Thanh đã nói.
Nhưng mà trong lòng của Hứa Dinh Dinh lại cảm thấy hơi đau lòng, đứa nhỏ này trông có vẻ như kiên cường nhưng mà đối với chuyện này nó vừa nhạy cảm lại vừa yếu ớt.
Từ nhỏ đã không có ba, trong lòng của thằng nhóc càng khát vọng tình thương của ba, nhưng mà trong lòng lại có một nỗi lo lắng.
Hứa Dinh Dinh ngước mắt lên nhìn về phía Dương Tầm Chiêu và Đường Vũ Kỳ ở cách đó không xa.
Lúc này nhìn hai ba con bọn họ vô cùng thân thiết với nhau, chắc là Đường Minh Hạo ghen tị rồi, chắc là có chút hơi ghen.
Đứa nhỏ này...
Ở đăng trước cách đó không xa, lúc này Đường Vũ Kỳ cười vô cùng vui vẻ.
“Đúng vậy đúng vậy, con là bé cưng của ba với mẹ.” Đường Vũ Kỳ nghe thấy lời nói của Dương Tầm Chiêu, vui vẻ vô cùng, cao hứng vô cùng.

“Còn có anh trai nữa, con với anh trai đều là bé cưng của ba và mẹ.” Lúc này cuối cùng Đường Vũ Kỳ cũng đã nhớ ra anh trai của cô bé,
cuối cùng cũng đã nhớ đến chuyện lúc nãy anh trai liên tục dặn dò nhưng mà lúc nãy cô bé quên mất hết rồi, hoàn toàn không dựa theo những
lời của anh trai nói mà làm.

Lúc đầu cậu ba Dương đã nghĩ đến cô bé có thể sẽ là con của anh với Hàn Nhã Thanh, nhưng mà lúc này nghe thấy cô bé nói mình còn có một người anh trai nữa, trong lòng cũng trâm xuống, bé con này còn có một người anh trai nữa.

Nếu là như thế, chỉ sợ là...

Trong một nháy mắt cậu ba Dương đột nhiên cảm giác lòng của mình hơi đau, giống như là loại cảm giác đột nhiên mất đi một thứ rất quan trọng.

Tại sao cô bé còn có một người anh trai nữa?

Tại sao lại còn có một người anh trai nữa chứ?

“Cậu đi chỗ khác đi, cậu đừng có đi theo cậu của tôi nữa, cậu không có mặt mũi, cái đồ vô liêm sỉ.” Nguyễn Tân Tân lại càng ghen tị hơn, tại sao người mà cậu thích lại không phải là nó.

Nguyễn Tân Tân mới chín tuổi đã biết măng chửi người khác, mà lại còn măng rất khó nghe.

Thư ký Lưu: ”...”

Sao cô chủ nhỏ Nguyễn lại làm cho người khác không yêu thích như vậy chứ, cho dù là cô bé này không phải là con gái của tổng giám đốc, người ta cũng là một người muốn đánh một người muốn bị đánh, quản chuyện người khác làm cái gì.

Tổng giám đốc rõ ràng rất thích thú, đặc biệt thích cô nhóc nhỏ này.


Cô chủ Nguyễn rõ ràng là đang ghen tị, cơn ghen này cũng quá là lớn rồi.

Lúc này trong lòng của cậu ba Dương rất mất mát, trong lúc nhất thời có chút thất thân, nghe thấy lời nói của Nguyễn Tân Tân anh mới hoàn hồn lại, anh hơn đảo mắt nhìn về phía Đường Vũ Kỳ.

Cho dù không phải là con gái của anh, anh cũng không muốn để cho cô bé chịu một chút oan ức nào.

Cô bé này bị người khác mắng chắc là sẽ thương tâm khổ sở nhỉ.

Nhưng mà anh lại phát hiện Đường Vũ Kỳ cũng không hề đau lòng chút nào, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé còn mang theo nụ cười.

Dương Tầm Chiêu sửng sốt, phản ứng của cô bé làm cho anh cảm thấy rất bất ngờ, nó thông minh như vậy không nên nghe không hiểu những lời Nguyễn Tân Tân vừa mới mắng nó.

“Tôi biết mà, tôi biết là cậu ghen tị với nét đẹp như hoa của tôi, người gặp người thích” Đường Vũ Kỳ không hề tức giận chút nào, cô bé nhìn về phía Nguyễn Tân Tân, cười tươi như là một bông hoa. Chú Mộ Dung đã từng nói cô bé là người đáng yêu nhất trên đời này, những người mắng mỏ cô bé đều là ghen tị với cô bé.

Dương Tầm Chiêu: “...”

Cô bé này hay quá nhỉ, phản ứng thật là nhanh, khí thế cũng đầy đủ.

Thư ký Lưu mãnh liệt gật đầu, đúng đúng, chính là như thế này.

Bộ dáng của công chúa nhỏ thật là lợi hại!

Đúng vậy, Nguyễn Tân Tân chính là ghen tị, chính là ghen tị với công chúa nhỏ xinh đẹp như hoa người gặp người thích.

Đường Minh Hạo đứng ở cách đó không xa lại nhịn không được mà nở nụ cười, dám mắng em gái của thằng nhóc à, vậy là muốn chết rồi.

Bình thường em gái của thằng nhóc là một nhóc ăn hàng, vào thời khắc mấu chốt sức chiến đấu luôn bùng nổ ngất trời.

Các người cứ chờ xem đi...

“Cậu nói bậy, tôi mới là không phải, cái con nhỏ đê tiện này, đồ không có mặt mũi hồ ly tinh..." Nguyễn Tân Tân gấp gáp, đương nhiên cũng có chút phẫn nộ vì bị người khác đâm trúng tâm sự, dù sao cũng là một đứa bé, không che giấu được quá nhiều cảm xúc.

Mấy lời mắng chửi người khác của nó vô cùng hung ác, hiển nhiên cũng rất quen thuộc, có lẽ là bình thường đã mắng không ít, đương nhiên những lời này nghe xong liền biết là nó học từ ai.

Chắc có lẽ là Triệu Nguyệt Như mẹ của nó bình thường mắng chửi như thế ở trong nhà, con nít mưa dâm thấm đất, nghe nhiều hơn thì đương nhiên sẽ học được.


Ba của Nguyễn Tân Tân phong lưu đã thành tính, hồ ly tinh ở bên ngoài không hề ít, bình thường chuyện mà Triệu Nguyệt Như làm nhiều nhất chính là đi bắt hồ ly tinh, có đôi khi cô ta còn dẫn theo Nguyễn Tân Tân đi cùng...

Có một lần Triệu Nguyệt Như thậm chí còn dẫn Nguyễn Tân Tân đến khách sạn bắt gian tại trận, bắt tại trận Nguyễn Hành đang lăn lộn
trên giường với hồ ly tinh.

Triệu Nguyệt Như dẫn theo Nguyễn Tân Tân cứ như vậy mà nhào tới vén chăn, vén mền lên đánh lộn với hô ly tỉnh với thân thể trần trụi.

Lúc ấy Nguyễn Tân Tân còn giúp Triệu Nguyệt Như đánh hồ ly tinh, mà lúc đó Nguyễn Hành lại trân truông đứng ở một bên, cục diện đó dọa không ít người choáng váng.

Trường hợp như vậy Nguyễn Tân Tân đã nhìn thấy nhiều rồi, nghe còn nhiều hơn nữa, mấy lời nói như vậy cứ hạ bút thành văn, đều nói người lớn là tấm gương cho trẻ nhỏ, lời này không hề sai một chút.

Triệu Nguyệt Như bình thường là bộ dạng gì con của cô ta chắc chắn sẽ biến thành bộ dạng đó.

Nguyễn Tân Tân mắng chửi càng ngày càng khó nghe, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy cũng không dám tin tưởng là những lời nói quá đáng như vậy mà lại nói ra từ trong miệng của một bé nhỏ mới chín tuổi.

Sắc mặt Dương Tầm Chiêu càng ngày càng âm trâm.

Thư ký Lưu cũng càng ngày càng tức giận, tất cả mọi người đều nghe không nổi nữa, cái này cũng chỉ là một đứa nhỏ mới có chín tuổi tại sao mắng người khác lại khó nghe như thế chứ.

Hơn nữa người mà nó mắng lại là một cô bé không tới năm tuổi.

Măng một cô bé nhỏ chưa đến năm tuổi, bất cứ là người nào cũng nghe không vô.

Nhưng mà Triệu Nguyệt Như lại không hề có bất cứ ý định muốn ngăn cản Nguyễn Tân Tân lại, Triệu Nguyệt Như cũng không cảm thấy con gái của cô ta măng có cái gì không đúng, ngược lại cảm thấy vô cùng hả giận.

Cái loại yêu tinh nhỏ không có mặt mũi như thế này thì phải mắng như vậy, phải để bọn họ biết sự lợi hại.

So sánh với cơn giận của Nguyễn Tân Tân, bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ lại vô cùng bình tĩnh, hơn nữa lúc này trên mặt của bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ cũng không hề có bộ dạng tức giận.


Cậu ba Dương nhìn Đường Vũ Kỳ, lông mày hơi nhướng lên, bộ dạng vân đạm phong kinh của đứa nhỏ này giống ai đây chứ?

Bây giờ cậu ba Dương không cần phải lo lắng cô bé bị ức hiếp, ngược lại là anh có cảm giác không chừng sẽ có trò hay để xem đây.

Quả nhiên là Đường Vũ Kỳ nhìn về phía Nguyễn Tân Tân, không nhanh không chậm nói: “Cậu chính làm ghen tị tôi trông xinh đẹp hơn cậu đáng yêu hơn cậu, làm người khác thích hơn cậu, thừa nhận đi.”

Tư thế đó, khí thế đó làm cho bộ dạng nữ vương của cô bé phát huy vô cùng tinh tế.

“Không, tôi không thừa nhận, cái đồ đê tiện, rác rưởi...' Nguyễn Tân Tân càng tức giận thì lại tiếp tục mắng chửi, nếu như không phải là nó sợ Dương Tầm Chiêu thì đoán chừng nó sẽ trực tiếp đi lên đánh Đường Vũ Kỳ.

Nguyễn Tân Tân chửi người khác từ xưa đến nay Triệu Nguyệt Như sẽ không nói gì nó, thậm chí còn khen đó cho nên Nguyễn Tân Tân không hề cảm thấy là nói sai, ngược lại còn mắng vô cùng đắc ý.

Lúc này ánh mắt của Dương Tầm Chiêu vô cùng lạnh lẽo, rất lạnh, nhưng mà anh nhìn thấy bộ dạng của Đường Vũ Kỳ, lại nhịn một chút cũng không nói cái gì nữa.

Đường Vũ Kỳ vẫn không hề tức giận như cũ, tinh thần phấn chấn, trên mặt lộ ra nụ cười xinh đẹp mà lại sáng sủa, làm cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy thích.

Mọi người nhìn thấy Đường Vũ Kỳ cười tươi đều đồng loạt sửng sốt, cô nhóc này vậy mà lại không hề tức giận chút nào, còn cười tươi như vậy nữa, khí chất này cũng lớn quá đi thôi.

Người lớn cũng không thể khoan dung độ lượng như cô bé được.

Chẳng lẽ thật sự là con của tổng giám đốc?

Đường Vũ Kỳ nhìn về phía Nguyễn Tân Tân một lần nữa, ánh mắt của cô bé nhìn Nguyễn Tân Tân từ đầu đến chân, Nguyễn Tân Tân miệng nhỏ khẽ nhấp nháy, sau đó nói chậm rãi nói từng câu từng chữ: “Cho dù cậu có không thừa nhận thì cũng không thể thay đổi sự thật cái mặt như bánh nướng, lùn như trái bí, lưng tôm, mông xẹp lép, chân gọng kiêng, đen như quạ của cậu được đâu.”

Dương Tầm Chiêu: “...”

Thư ký Lưu: “..."

Đám người: "...”

Má ơi má ơi má ơi, cái, cái, cái này cũng quá là lợi hại!
Độc độc độc, lời này thật độc!

Nhưng mà tại sao nghe lại thoải mái như thế?

Con gái nhà người ta ngay cả một chữ thô tục cũng không có, nhưng mà một câu nói lại nói Nguyễn Tân Tân từ đầu đến cuối không còn cái gì cả.

Đây rốt cuộc là con gái nhà ai đây, sao là lợi hại như thế.

Đám người nhìn về phía Nguyễn Tân Tân, đột nhiên phát hiện những gì cô bé này nói đều là sự thật, dáng dấp của Triệu Nguyệt Như vốn dĩ đã không xinh đẹp, ba của Nguyễn Tân Tân lại càng xấu hơn, mà Nguyễn Tân Tân lại di truyền toàn bộ khuyết điểm của hai người bọn họ, cho nên dáng dấp của Nguyễn Tân Tân quả thật dùng một lời khó mà nói hết.


Đương nhiên là cô bé này cũng đã nói hơi quá một chút.

Thôi, nói quá thì cứ nói quá đi.

Lúc này Nguyễn Tân Tân đứng ở đây so sánh với Đường Vũ Kỳ, đơn giản chính là không bằng người ta.

Cũng không biết là ai cho Nguyễn Tân Tân sự tự tin nó cũng dám đến đây tranh giành tình cảm với bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ.

Hay là tranh giành sự cưng chiêu của cậu ba Dương? Cậu ba Dương giống như là mắt bị mù lắm hả?

Hứa Dinh Dinh đang đứng ở cách đó không xa đều muốn vỗ tay, bé Vũ Kỳ nhà cô thật là lợi hại quá đi thôi.

Con gái của Hàn Nhã Thanh với cậu ba Dương sao có thể bị ức hiếp dễ dàng như vậy.

Đường Minh Hạo lại không hê cảm thấy bất ngờ chút nào, bản lĩnh cãi nhau của em gái là do đi theo chú Mộ Dung mà luyện ra, ngay cả thằng nhóc cũng không dám gây vào.

Về sau chú Mộ Dung cũng nhận thua, cũng không dám gây chuyện với em gái nữa.

Người nào gây là người đó muốn chết!

“Mẹ ơi mẹ, nó mắng con kìa, nó bắt nạt con kìa.” Nguyễn Tân Tân đã chín tuổi rồi, biết rõ khái niệm đẹp và xấu, bị Đường Vũ Kỳ nói thành cái dạng này nó rất là tức giận, nhưng mà nó biết là nó mắng không lại Đường Vũ Kỳ cho nên đi tìm mẹ giúp đỡ.

Đường Vũ Kỳ hếch cái miệng nhỏ lên, mặt đầy khinh bỉ, đều là người lớn như vậy rồi cãi lộn với nhau thua mà còn đi tìm sự giúp đỡ của mẹ.

Lúc cô bé với chú Mộ Dung cãi lộn với nhau thua thiệt cũng không đi tìm mẹ đòi giúp đỡ, cô bé đều dựa theo bản lĩnh của bản thân mình, cuối cùng cũng đã thắng được.

Giờ phút này những người đứng đây vây xem đều cảm thấy khó chịu với cách làm của Nguyễn Tân Tân, dù sao thì Nguyễn Tân Tân cũng là một đứa nhỏ chín tuổi, mọi người cũng không nói cái gì được.

Đám người cảm thấy loại tình huống như thế này, Triệu Nguyệt Như là mẹ chắc chắn sẽ giáo dục Nguyễn Tân Tân một phen.

Dù sao thì Nguyễn Tân Tân cũng măng chửi Đường Vũ Kỳ trước, hơn nữa mấy lời mắng chửi của Nguyễn Tân Tân vô cùng khó nghe, mà người bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ thì lại uyển chuyển nhiều hơn, một chữ thô tục cũng không có.

“Mày, mày, cái đứa nhỏ này sao lại không có giáo dục như thế hả? Mẹ của mày dạy mày mắng chửi người khác như vậy đó à?” Nhưng mà để cho người ta không nghĩ tới đó chính là Triệu Nguyệt Như không chỉ không phê bình Nguyễn Tân Tân, ngược lại còn trực tiếp hết lên với Đường Vũ Kỹ.

Triệu Nguyệt Như hung dữ trừng mắt nhìn Đường Vũ Kỳ, trong đôi mắt rõ ràng nhiều hơn mấy phần âm tàn, cô ta ghét nhất là người khác nói con gái của cô ta không xinh đẹp, mà con nhóc này lại mắng con gái của cô ta như vậy, thật là đáng ghét!

Đám người: "...”

Măng chửi người?

Lúc nãy Nguyễn Tân Tân chửi người ta khó như vậy, cô ta lại không nói gì, hiện tại cô bé này cũng chưa hề nói một chữ thô tục nào, người ta chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.

Cô ta còn có mặt mũi nói cô bé này không có giáo dục, con gái nhà của cô ta như thế mới thật sự là không có giáo dục đó.

Có người lớn nào như vậy không, khó trách dạy dỗ con cái trở thành cái dạng này...




Đường Minh Hạo đứng ở cách đó không xa rõ ràng híp hai mắt lại, dám mắng em gái của thằng nhóc, còn dám mắng cả mẹ của thằng nhóc, quả thật là muốn chết rồi.



“Cái người phụ nữ đó có ý gì hả, chúng ta đi qua đó tìm cô ta tính sổ đi” Hứa Dinh Dinh hoàn toàn nổi giận, con cái mắng như vậy thì cũng thôi đi, người lớn thế mà cũng không biết nói đạo lý, vậy mà cũng dám mắng bé Vũ Kỳ nhà cô, thật là quá đáng.



“Không cần phải vội, em gái có thể ứng phó được.” Đường Minh Hạo lại không sốt ruột chút nào, thằng nhóc biết rõ sức chiến đấu của em gái.



“Vũ Kỳ có thể đối phó được à?” Hứa Dinh Dinh di chuyển tầm mắt nhìn về phía Đường Minh Hạo, hai mắt nhanh chóng lóe lên, có chút hoài nghi.



Hai mẹ con đó cùng nhau bắt nạt bé Vũ Kỳ nhà cô, một mình bé Vũ Kỳ có thể đối phó?



Đường Minh Hạo hất cằm về phía Đường Vũ Kỳ, ra hiệu cho Hứa Dinh Dinh tự mình nhìn xem.



Hứa Dinh Dinh nhanh chóng di chuyển tâm mắt nhìn qua.



Lúc này ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Đường Vũ Kỳ, mặc dù lúc nãy cuộc chiến với Nguyễn Tân Tân cô bé hoàn toàn thắng, nhưng mà dù sao Nguyễn Tân Tân cũng là một đứa nhỏ, hiện tại Triệu Nguyệt Như ra mặt rồi, mà Triệu Nguyệt Như lại mắng chửi hung ác như vậy, mọi người nghĩ chắc chắn là cô bé này đã biết sợ rồi nhỉ.



Nhưng mà khiến cho người ta cảm thấy bất ngờ đó chính là trên mặt của bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ cũng không có bất cứ cảm giác sợ hãi, mà lại vẫn còn cười như cũ.



Đường Vũ Kỳ di chuyển tầm mắt nhìn về phía Triệu Nguyệt Như, đôi mắt lanh lợi mở thật to, đột nhiên hoảng sợ lớn tiếng nói: “Ôi trời đất ơi, gương mặt của dì thật là đặc biệt quá đi?”



“Cái gì?” Triệu Nguyệt Như sửng sốt không hiểu cho lắm, nhìn Đường Vũ Kỳ, cái câu có nét đặc biệt này có thể là châm biếm, có thể là khen, đứa nhỏ này sợ hãi cho nên muốn khen cô ta rồi đó à.



Đám người cũng thấy bất ngờ, cô bé đang muốn biểu đạt cái gì đây nhỉ?



“Bác gái à, lúc bác sinh ra chẳng lẽ là bác bị rơi xuống luôn hả? Sau đó mặt đập xuống đất trước?” Đôi mắt lanh lợi của Đường Vũ Kỳ chớp chớp, biểu cảm đó muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu vô tội.




Nhưng mà câu nói đó muốn bao nhiêu chọc giận có bấy nhiêu chọc giận.

Đám người: "...”

Bác gái mặt đáp xuống đất trước?

Năm nay Triệu Nguyệt Như chỉ mới có ba mươi hai tuổi thôi, cũng không tính là lớn, nhưng mà bởi vì ngày nào cũng để ý đến chuyện bắt hồ ly tinh cho nên trông có vẻ già hơn, đây chính là một trong những nỗi đau của Triệu Nguyệt Như.

Mặt chạm đất trước, cách nói này quá là sinh động.

Mặt của Triệu Nguyệt Như ngay cả cảm giác nổi cũng không có, cứ bằng phẳng, ngay cả cái mũi cũng xẹp lép, cái mũi của cô ta là được độn.

“Phốc...' sau khi đám người lấy lại tinh thân cũng nhịn không được mà trực tiếp cười thành tiếng, cô bé này thật là lợi hại quá đi thôi, hình dung này quá là chuẩn xác.

Ngày hôm nay coi như là bọn họ đã nhìn thấy được cái gì gọi là mắng chửi người khác mà không nói chuyện thô tục.

Tài nghệ này, thủ đoạn này cách xa Nguyễn Tân Tân mấy con phố, Triệu Nguyệt Như cũng căn bản không phải là đối thủ của cô bé.

“Mày, mày thấy con nhỏ chết tiệt này, mày dám măng tao hả, mày là đứa con hoang tới từ đâu vậy...” Sắc mặt của Triệu Nguyệt Như giận đến tái xanh. Hai mắt hung dữ trừng nhìn Đường Vũ Kỳ, bộ dạng thẹn quá hóa giận.

Bình thường bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ cũng chỉ có đấu võ mồm thôi, vào lúc không thể ra tay thì tuyệt đối không ra tay, bởi vì anh trai nói cô bé là thục nữ không thể ra tay đánh người được.

Anh còn nói là không thể nói lời thô tục, cho dù có mắng chửi người khác thì cũng không thể nói lời thô tục.

Đương nhiên cô bé cũng là một bé ngoan hiểu lễ phép, bình thường sẽ không mắng chửi người khác, ngày hôm nay là do hai người đó quá đáng.

Mẹ đã từng nói không thể gây sự nhưng mà cũng không thể để cho người khác bắt nạt mình.

Bình thường tính tình của bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ rất là tốt, ngày nào cũng cười hì hì, còn rất thích nịnh nọt.

Dưới tình huống bình thường bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ sẽ không tức giận đâu.

Giống như là lúc nãy Nguyễn Tân Tân và Triệu Nguyệt Như mắng chửi cô bé như vậy cô bé cũng không tức giận.
Nhưng mà hai chữ con hoang đã đạp vào khu cấm địa của bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ, Đường Vũ Kỳ biết ý của hai từ con hoang chính là không có ba.
Lần trước ở trong nhà trẻ bạn béo đã măng bọn nó như vậy, anh trai đánh cho bạn béo không thể bò dậy nổi.
Bây giờ bác gái này cũng mắng nó như thế, bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ không thể nhịn được nữa.

Đường Vũ Kỳ đột nhiên duỗi cái chân ngắn nhỏ ra dùng hết tất cả sức lực của mình mà đá vào đầu gối của Triệu Nguyệt Như.
Cô bé tuổi còn nhỏ, sức cũng còn nhỏ, trước kia lúc còn ở nước M, tất cả mọi người sẽ không rèn luyện cô bé, đều xem cô bé như là công chúa nhỏ mà cưng chiều, nhưng mà cũng đã dạy cô bé lúc đánh người thì phải đánh vào những điểm mấu chốt như thế nào.
Đương nhiên những chuyện này cũng là vì đề phòng vạn nhất mới sử dụng.
Cho nên Đường Vũ Kỳ đá một đá này ra, Triệu Nguyệt Như trực tiếp quỳ xuống.
Đám người: ˆ...”
Đây là một đứa nhỏ năm tuổi đó hả?
Một đá này đá Triệu Nguyệt Như quỳ xuống đất, đây là thao tác gì đây?
Là trùng hợp thôi, trùng hợp thôi phải không?
Cậu ba Dương lại nhìn thấy vị trí mà Đường Vũ Kỳ đá Triệu Nguyệt Như, vị trí đó cho dù sức lực không lớn thì cũng là rất đau, rất đau đớn.
Hơn nữa, anh lại cảm thấy cô bé không phải là trùng hợp mà là cố ý, bởi vì anh phát hiện từ lúc vừa mới bắt đầu hai mắt của cô bé luôn nhìn vào đầu gối của Triệu Nguyệt Như.
“Bác gái, thấy bác đã quỳ xuống xin lỗi rồi, có thành ý như vậy, cháu cũng sẽ tha thứ cho bác.” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ nhìn Triệu Nguyệt Như đang quỳ gối trước mặt cô bé, vô tội chớp chớp mắt, sau đó rất hào phóng, khoát tay nói.
Dương Tầm Chiêu: “...”
Thư ký Lưu: ”...”
Phản ứng của cô bé này cũng quá nhanh rồi đó?
Quỳ xuống xin lỗi?
Rõ ràng là cô bé đã đạp người ta mà.
Bộ dạng hào phóng của cô bé thật là thú vị.
“Mày dám đá tao, mày dám đá tao?” Lúc đầu Triệu Nguyệt Như bị ngã liên mang theo một bụng lửa giận, nghe thấy lời nói của Đường Vũ Kỳ lại càng hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Cháu đá bác thì như thế nào hả? Tôi cứ đá đó, bác có thể làm gì được tôi?” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ dám làm dám chịu, từ xưa đến nay đều không sợ.
Đúng vậy đó, người chính là do nó đã đá, nó đã đó, làm gì được nó?
Ai bảo cô ta mắng nó là con hoang làm gì.
Đáng đời lắm!
Đá cô ta một cái còn nhẹ đấy.
Cái chân vừa mới đá của cô bé còn đang nhức đây này.
Đường Vũ Kỳ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn về phía cậu ba Dương, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy oan ức: “Ba ơi, chân của con đau quá."
Thư ký Lưu: ”...”
Tiểu tổ tông này còn biết cáo trạng nữa hả?
Lời tố cáo này cũng nhẹ nhàng thoát tục quá, cô bé đá Triệu Nguyệt Như quỳ xuống, sau đó làm chân của cô bé bị đau?
Thật là lợi hại quá đi, bái phục bái phục!
“Đến đây, để chú xem xem.” Cậu ba Dương ngồi xổm người xuống ở trước mặt của Đường Vũ Kỳ.
Thời tiết bây giờ nóng nực, Đường Vũ Kỳ đi đôi giày sandal hở mũi, thật sự có chút đau.
Nhưng mà cũng không thể làm bị thương được.
Cậu ba Dương nhìn thấy không có bị thương thì liền yên tâm, nhưng mà vẫn nhẹ nhàng vuốt ve cho cô bé.
Sự dịu dàng đó, sự quan tâm đó làm cho trái tim của những người đứng xem như muốn tan chảy.
Đây thật là cậu ba Dương mà họ quen biết đó à?
“Sau này con đừng tự mình ra tay nữa nha, nói cho chú, chú kêu thư ký Lưu giúp con đánh.” Cậu ba Dương xoa xoa cái chân nhỏ của Đường Vũ Kỳ, giọng nói vô cùng nghiêm túc mà dặn dò.
Thư ký Lưu: ”...”
Anh ta đây là từ thư ký biến thành tên sai vặt?
Nhưng mà anh ta vẫn vô cùng vui vẻ, có thể phục vụ cho công chúa nhỏ, làm sai vặt hay là làm cái gì đó anh ta cũng bằng lòng.
Có điều không thể không nói, phương thức dạy dỗ con cái của cậu ba Dương quả thật có khí phách của cậu ba Dương.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom