Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1140
Chương 1140 : Chương 1140
TỚI THÀNH PHỐ Z - KÉO BÈ KÉO LŨ ĐÁNH NHAU (4)
Mà người bị chúng vây ở giữa chính là Mã Tường đã lâu không gặp.
Mã Tường đứng giữa đám người, ngay khi thấy Nghiêm Hoài Vũ xông vào liền choáng váng, “Sao... sao các cậu lại tới đây?”
Gã thủ lĩnh gác gậy bóng chày lên vai, miệng nhai kẹo cao su, dáng vẻ cà lơ phất phơ.
“Ồ ồ, lại còn tìm người tới giúp cơ đấy?” Hắn quan sát Nghiêm Hoài Vũ và Kiều Duy, cười nhạo khinh miệt, “Cũng chỉ là hai thằng nhóc còn chưa đủ lông đủ cánh thì có năng lực gì chứ, mau về bú sữa mẹ đi các em!”
Nghiêm Hoài Vũ nhíu mày, còn chưa kịp nói gì thì lại thấy Hà Giai Ngọc đá văng cánh cửa đi vào.
“Mày mù à, mấy người bọn tao đây không phải người chắc?” Cô ta chỉ vào mình rồi lại chỉ vào Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu vẫn chưa bước qua cửa.
“Chúng mày á?” Gã đàn ông đứng đầu cười phá lên. “Tao nghĩ mấy đứa nhóc con chúng mày đừng có xen vào để chút nữa khỏi bị ăn đòn oan, các anh đây sẽ đau lòng lắm, cứ ngoan ngoãn chờ ở đó, chờ các anh đây giải quyết xong việc sẽ tới với các em.”
Sau khi hắn nói xong, đám côn đồ liền cười như được mùa.
“Đúng thế, đúng thế, đêm còn dài, đến lúc đó bọn anh sẽ chậm rãi yêu thương các em mà.”
“Các em cứ ngoan ngoãn chờ ở đó đi.”
Đám côn đồ càng nói càng quá đáng, ánh mắt không che giấu sự đùa bỡn khiến Hà Giai Ngọc tức giận đến đỏ bừng cả mặt.
Mặc dù cô ta là người tự tung tự tác trong quân đội, xưa nay vẫn luôn đùa giỡn với đám nam binh, nhưng cũng không chấp nhận nổi lời nói của đám du côn này.
Hà Giai Ngọc nghiến răng, siết chặt nắm tay, vừa định xông lên thì đã bị Nghiêm Hoài Vũ nhanh chân hơn một bước.
“Cùng mày cái con khỉ ấy!” Cô ta thấy Nghiêm Hoài Vũ xông lên, đấm về phía cằm tên thủ lĩnh.
Rắc! Cú đấm đập thẳng vào xương cằm tạo ra một âm thanh gãy vỡ rất lớn.
Tên côn đồ kia không ngờ là anh ta sẽ đột nhiên xông lên đấm mình như thế nên không kịp trở tay, ngã lăn xuống đất, răng cũng rụng mất một chiếc.
“Đại ca!”
“Đại ca, anh không sao chứ?”
“Đại ca, miệng anh chảy máu rồi!”
“Thằng chó này, mày dám đánh tao à?”
Nghiêm Hoài Vũ lùi về sau mấy bước, cố ý chắn trước mặt Hà Giai Ngọc: “Tao đánh mày đấy thì sao! Ai bảo miệng mày bẩn thỉu, tao không đánh cho mày rụng sạch răng là đã nể tình lắm rồi.”
Hà Giai Ngọc thấy anh ta che chở cho mình thì không hiểu sao trong lòng lại nổi lên từng gợn sóng nhỏ.
“Mày... mày...” Tên thủ lĩnh ôm miệng, nổi giận quát lên với đám tay chân đằng sau: “Chúng mày còn đứng đó làm gì hả, đánh cho tao! Đánh mạnh vào!”
“Dạ!” Đám đàn em lập tức ào ào xông lên.
Nhưng Nghiêm Hoài Vũ dù gì vẫn là người bệnh, sau khi đánh liên tục với năm, sáu tên thì thể lực bắt đầu trở nên cạn kiệt.
Sau khi hạ gục được một tên, thấy Hà Giai Ngọc vẫn đứng ngẩn ra ở sau lưng không nhúc nhích, anh ta không nhịn được tức giận mắng: “Này, cô đứng nhìn đấy à? Tôi là người bệnh đấy!”
“Hả?” Hà Giai Ngọc bị anh ta quát liền lập tức lấy lại tinh thần, “Phải phải phải, để tôi giúp anh!”
Nói xong, cô ta liền vọt vào trong đám người.
Mấy ngày nay cô ta huấn luyện cùng Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu nên khả năng chiến đấu đã tăng hẳn một bậc. Đối phó với đám lâu nhâu này chẳng khác nào một bữa ăn sáng.
Mười phút sau, hơn chục tên du côn đã bị Nghiêm Hoài Vũ và Hà Giai Ngọc cùng bắt tay đánh ngã lăn lê bò toài.
Hà Giai Ngọc đá cho tên thủ lĩnh một cú làm cho hắn bay ra xa, đập lên gốc cây trong sân. Hắn đã bị đánh bầm dập, hai chiếc răng cửa bị đánh bay, nhìn vô cùng thê thảm. Hắn khó khăn đứng lên, ôm ngực bị đá đến mức đau buốt, nói: “Bọn mày dám phá hỏng chuyện của tao, có biết đại ca của tao là ai không!”
Hà Giai Ngọc khinh bỉ: “Nhìn cái mặt mày giống y như mặt lợn thế này thì đại ca của mày chắc chắn cũng là một con lợn thôi!”
“Mày... mày dám xúc phạm đại ca của chúng tao như thế à! Muốn chết!”
Một tên vừa định tiến lên thì lại thấy Hà Giai Ngọc giơ nắm tay lên đe dọa: “Muốn chết? Mày nhìn xem giờ ai đang muốn chết đây hả? Tao cảnh cáo mày, tranh thủ hôm nay bọn tao có việc bận thì mau cút đi, nếu không đừng trách nắm đấm của tao không có mắt!”
Đám du côn bị đánh bò lê bò càng trên mặt đất, tên thủ lĩnh nhìn thoáng qua, cuối cùng chỉ có thể cắn răng nói: “Được! Mày giỏi lắm! Mày chờ đấy, ngày mai ông lại tới!”
Nói xong, hắn liền dẫn theo đám đàn em cúp đuôi chạy mất.
Người thắng là Hà Giai Ngọc thì huýt sáo vui vẻ.
Nhưng đúng lúc này, trong phòng lại xuất hiện một tiếng vang kỳ quái.
Nét mặt tươi cười của Mã Tường trở nên cứng đờ, vội vàng vọt vào phòng.
“Mẹ!”
TỚI THÀNH PHỐ Z - KÉO BÈ KÉO LŨ ĐÁNH NHAU (4)
Mà người bị chúng vây ở giữa chính là Mã Tường đã lâu không gặp.
Mã Tường đứng giữa đám người, ngay khi thấy Nghiêm Hoài Vũ xông vào liền choáng váng, “Sao... sao các cậu lại tới đây?”
Gã thủ lĩnh gác gậy bóng chày lên vai, miệng nhai kẹo cao su, dáng vẻ cà lơ phất phơ.
“Ồ ồ, lại còn tìm người tới giúp cơ đấy?” Hắn quan sát Nghiêm Hoài Vũ và Kiều Duy, cười nhạo khinh miệt, “Cũng chỉ là hai thằng nhóc còn chưa đủ lông đủ cánh thì có năng lực gì chứ, mau về bú sữa mẹ đi các em!”
Nghiêm Hoài Vũ nhíu mày, còn chưa kịp nói gì thì lại thấy Hà Giai Ngọc đá văng cánh cửa đi vào.
“Mày mù à, mấy người bọn tao đây không phải người chắc?” Cô ta chỉ vào mình rồi lại chỉ vào Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu vẫn chưa bước qua cửa.
“Chúng mày á?” Gã đàn ông đứng đầu cười phá lên. “Tao nghĩ mấy đứa nhóc con chúng mày đừng có xen vào để chút nữa khỏi bị ăn đòn oan, các anh đây sẽ đau lòng lắm, cứ ngoan ngoãn chờ ở đó, chờ các anh đây giải quyết xong việc sẽ tới với các em.”
Sau khi hắn nói xong, đám côn đồ liền cười như được mùa.
“Đúng thế, đúng thế, đêm còn dài, đến lúc đó bọn anh sẽ chậm rãi yêu thương các em mà.”
“Các em cứ ngoan ngoãn chờ ở đó đi.”
Đám côn đồ càng nói càng quá đáng, ánh mắt không che giấu sự đùa bỡn khiến Hà Giai Ngọc tức giận đến đỏ bừng cả mặt.
Mặc dù cô ta là người tự tung tự tác trong quân đội, xưa nay vẫn luôn đùa giỡn với đám nam binh, nhưng cũng không chấp nhận nổi lời nói của đám du côn này.
Hà Giai Ngọc nghiến răng, siết chặt nắm tay, vừa định xông lên thì đã bị Nghiêm Hoài Vũ nhanh chân hơn một bước.
“Cùng mày cái con khỉ ấy!” Cô ta thấy Nghiêm Hoài Vũ xông lên, đấm về phía cằm tên thủ lĩnh.
Rắc! Cú đấm đập thẳng vào xương cằm tạo ra một âm thanh gãy vỡ rất lớn.
Tên côn đồ kia không ngờ là anh ta sẽ đột nhiên xông lên đấm mình như thế nên không kịp trở tay, ngã lăn xuống đất, răng cũng rụng mất một chiếc.
“Đại ca!”
“Đại ca, anh không sao chứ?”
“Đại ca, miệng anh chảy máu rồi!”
“Thằng chó này, mày dám đánh tao à?”
Nghiêm Hoài Vũ lùi về sau mấy bước, cố ý chắn trước mặt Hà Giai Ngọc: “Tao đánh mày đấy thì sao! Ai bảo miệng mày bẩn thỉu, tao không đánh cho mày rụng sạch răng là đã nể tình lắm rồi.”
Hà Giai Ngọc thấy anh ta che chở cho mình thì không hiểu sao trong lòng lại nổi lên từng gợn sóng nhỏ.
“Mày... mày...” Tên thủ lĩnh ôm miệng, nổi giận quát lên với đám tay chân đằng sau: “Chúng mày còn đứng đó làm gì hả, đánh cho tao! Đánh mạnh vào!”
“Dạ!” Đám đàn em lập tức ào ào xông lên.
Nhưng Nghiêm Hoài Vũ dù gì vẫn là người bệnh, sau khi đánh liên tục với năm, sáu tên thì thể lực bắt đầu trở nên cạn kiệt.
Sau khi hạ gục được một tên, thấy Hà Giai Ngọc vẫn đứng ngẩn ra ở sau lưng không nhúc nhích, anh ta không nhịn được tức giận mắng: “Này, cô đứng nhìn đấy à? Tôi là người bệnh đấy!”
“Hả?” Hà Giai Ngọc bị anh ta quát liền lập tức lấy lại tinh thần, “Phải phải phải, để tôi giúp anh!”
Nói xong, cô ta liền vọt vào trong đám người.
Mấy ngày nay cô ta huấn luyện cùng Nhiếp Nhiên và Lý Kiêu nên khả năng chiến đấu đã tăng hẳn một bậc. Đối phó với đám lâu nhâu này chẳng khác nào một bữa ăn sáng.
Mười phút sau, hơn chục tên du côn đã bị Nghiêm Hoài Vũ và Hà Giai Ngọc cùng bắt tay đánh ngã lăn lê bò toài.
Hà Giai Ngọc đá cho tên thủ lĩnh một cú làm cho hắn bay ra xa, đập lên gốc cây trong sân. Hắn đã bị đánh bầm dập, hai chiếc răng cửa bị đánh bay, nhìn vô cùng thê thảm. Hắn khó khăn đứng lên, ôm ngực bị đá đến mức đau buốt, nói: “Bọn mày dám phá hỏng chuyện của tao, có biết đại ca của tao là ai không!”
Hà Giai Ngọc khinh bỉ: “Nhìn cái mặt mày giống y như mặt lợn thế này thì đại ca của mày chắc chắn cũng là một con lợn thôi!”
“Mày... mày dám xúc phạm đại ca của chúng tao như thế à! Muốn chết!”
Một tên vừa định tiến lên thì lại thấy Hà Giai Ngọc giơ nắm tay lên đe dọa: “Muốn chết? Mày nhìn xem giờ ai đang muốn chết đây hả? Tao cảnh cáo mày, tranh thủ hôm nay bọn tao có việc bận thì mau cút đi, nếu không đừng trách nắm đấm của tao không có mắt!”
Đám du côn bị đánh bò lê bò càng trên mặt đất, tên thủ lĩnh nhìn thoáng qua, cuối cùng chỉ có thể cắn răng nói: “Được! Mày giỏi lắm! Mày chờ đấy, ngày mai ông lại tới!”
Nói xong, hắn liền dẫn theo đám đàn em cúp đuôi chạy mất.
Người thắng là Hà Giai Ngọc thì huýt sáo vui vẻ.
Nhưng đúng lúc này, trong phòng lại xuất hiện một tiếng vang kỳ quái.
Nét mặt tươi cười của Mã Tường trở nên cứng đờ, vội vàng vọt vào phòng.
“Mẹ!”
Bình luận facebook