Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1141
Chương 1141 : Chương 1141
GẶP LẠI NGƯỜI CŨ - BÀN BẠC ĐIỀU KIỆN (1)
Mấy người đứng ngoài cổng sân, nghe thấy tiếng hét của Mã Tường thì cũng vội vàng chạy vào, thấy mẹ của Mã Tường nằm gục trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền.
Lý Kiêu nhanh chóng bước tới kiểm tra một lượt, lạnh lùng nói: “Chắc là lo lắng nên ngất đi, phải đưa ngay đi viện thôi.”
Mã Tường lập tức cõng mẹ mình lên.
Nghiêm Hoài Vũ cũng nói: “Tôi chạy ra ngoài gọi xe!”
Một đám người lại rồng rắn theo Mã Tường đi tới bệnh viện.
Bác sĩ phòng cấp cứu làm một loạt kiểm tra cho mẹ của Mã Tường, sau đó đi ra nói với anh ta: “Mẹ cậu không có vấn đề gì lớn, chỉ là bị sợ hãi trong một thời gian dài, thể lực không chống đỡ nổi nên mới ngất đi thôi. Chúng tôi đã truyền dịch cho mẹ cậu, có tác dụng an thần, ngủ một giấc thì sẽ không sao nữa.”
Mã Tường thở phào nhẹ nhõm, liên tục nói: “Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ!”
“Nhưng mẹ cậu rất yếu đấy, nên điều trị cẩn thận mới được.” Bác sĩ lại nhắc nhở thêm một câu.
Sắc mặt Mã Tường hơi ảm đạm.
Anh ta biết sau khi ba mất, mẹ vẫn luôn một mình gánh vác cả gia đình. Sau khi anh ta vào quân đội, bà lại càng vất vả hơn, chuyện gì cũng tới tay mà không có ai giúp đỡ nên sức khỏe mới yếu như vậy.
“Cảm ơn bác sĩ, tôi... biết rồi.” Anh ta cúi đầu đáp lại.
Bác sĩ viết báo cáo khám bệnh và truyền nước xong liền rời đi.
Mã Tường định vào trong xem mẹ mình thế nào thì lại bị Nghiêm Hoài Vũ gọi lại.
“Mã Tường!”
Bước chân của Mã Tường hơi khựng lại, nhưng anh ta không quay người lại mà chỉ nói: “Tôi biết các cậu tới đây làm gì, nhưng tôi đã rời khỏi quân đội rồi, không muốn trở lại nữa.”
Nghiêm Hoài Vũ vội vàng sải bước đi tới trước mặt anh ta: “Tại sao? Cậu có phạm lỗi gì đâu, tại sao phải bỏ đi?”
“Chuyện tôi sợ bắn súng đã giấu lâu như thế cũng đủ để tôi bị đuổi mười lần rồi.”
Nghiêm Hoài Vũ nghe anh ta nói vậy thì nhất thời nghẹn họng.
“Tóm lại, tôi sẽ không về đâu, các cậu mau đi thôi.” Mã Tướng nói rất kiên quyết. Anh ta không để ý tới những tiếng la hét của Nghiêm Hoài Vũ nữa mà đi vào trong phòng bệnh.
Nhiếp Nhiên chứng kiến cảnh tượng này, biết hiện tại không phải thời cơ thích hợp để khuyên bảo Mã Tường.
Cô nhìn đồng hồ, cảm thấy cũng phải một lúc nữa mẹ Mã Tường mới tỉnh lại, có chờ ở đây cũng chẳng giải quyết được gì, thà rằng đi dạo một vòng quanh đây còn hơn.
Ai ngờ vừa mới ra khỏi cửa lớn phòng cấp cứu thì lại gặp một cảnh sát đang vội vàng chạy vào. Cô nhanh nhẹn né sang bên cạnh để tránh và phải.
“Xin lỗi cô.” Sau khi người nọ nói một câu lạnh như băng liền tiếp tục chạy vào trong.
GẶP LẠI NGƯỜI CŨ - BÀN BẠC ĐIỀU KIỆN (1)
Mấy người đứng ngoài cổng sân, nghe thấy tiếng hét của Mã Tường thì cũng vội vàng chạy vào, thấy mẹ của Mã Tường nằm gục trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền.
Lý Kiêu nhanh chóng bước tới kiểm tra một lượt, lạnh lùng nói: “Chắc là lo lắng nên ngất đi, phải đưa ngay đi viện thôi.”
Mã Tường lập tức cõng mẹ mình lên.
Nghiêm Hoài Vũ cũng nói: “Tôi chạy ra ngoài gọi xe!”
Một đám người lại rồng rắn theo Mã Tường đi tới bệnh viện.
Bác sĩ phòng cấp cứu làm một loạt kiểm tra cho mẹ của Mã Tường, sau đó đi ra nói với anh ta: “Mẹ cậu không có vấn đề gì lớn, chỉ là bị sợ hãi trong một thời gian dài, thể lực không chống đỡ nổi nên mới ngất đi thôi. Chúng tôi đã truyền dịch cho mẹ cậu, có tác dụng an thần, ngủ một giấc thì sẽ không sao nữa.”
Mã Tường thở phào nhẹ nhõm, liên tục nói: “Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ!”
“Nhưng mẹ cậu rất yếu đấy, nên điều trị cẩn thận mới được.” Bác sĩ lại nhắc nhở thêm một câu.
Sắc mặt Mã Tường hơi ảm đạm.
Anh ta biết sau khi ba mất, mẹ vẫn luôn một mình gánh vác cả gia đình. Sau khi anh ta vào quân đội, bà lại càng vất vả hơn, chuyện gì cũng tới tay mà không có ai giúp đỡ nên sức khỏe mới yếu như vậy.
“Cảm ơn bác sĩ, tôi... biết rồi.” Anh ta cúi đầu đáp lại.
Bác sĩ viết báo cáo khám bệnh và truyền nước xong liền rời đi.
Mã Tường định vào trong xem mẹ mình thế nào thì lại bị Nghiêm Hoài Vũ gọi lại.
“Mã Tường!”
Bước chân của Mã Tường hơi khựng lại, nhưng anh ta không quay người lại mà chỉ nói: “Tôi biết các cậu tới đây làm gì, nhưng tôi đã rời khỏi quân đội rồi, không muốn trở lại nữa.”
Nghiêm Hoài Vũ vội vàng sải bước đi tới trước mặt anh ta: “Tại sao? Cậu có phạm lỗi gì đâu, tại sao phải bỏ đi?”
“Chuyện tôi sợ bắn súng đã giấu lâu như thế cũng đủ để tôi bị đuổi mười lần rồi.”
Nghiêm Hoài Vũ nghe anh ta nói vậy thì nhất thời nghẹn họng.
“Tóm lại, tôi sẽ không về đâu, các cậu mau đi thôi.” Mã Tướng nói rất kiên quyết. Anh ta không để ý tới những tiếng la hét của Nghiêm Hoài Vũ nữa mà đi vào trong phòng bệnh.
Nhiếp Nhiên chứng kiến cảnh tượng này, biết hiện tại không phải thời cơ thích hợp để khuyên bảo Mã Tường.
Cô nhìn đồng hồ, cảm thấy cũng phải một lúc nữa mẹ Mã Tường mới tỉnh lại, có chờ ở đây cũng chẳng giải quyết được gì, thà rằng đi dạo một vòng quanh đây còn hơn.
Ai ngờ vừa mới ra khỏi cửa lớn phòng cấp cứu thì lại gặp một cảnh sát đang vội vàng chạy vào. Cô nhanh nhẹn né sang bên cạnh để tránh và phải.
“Xin lỗi cô.” Sau khi người nọ nói một câu lạnh như băng liền tiếp tục chạy vào trong.
Bình luận facebook