Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1287
Chương 1287 : Chương 1287
LÀM SAO TÔI CÓ THỂ BỎ QUA CHO ANH TA? (4)
Những người quen Thiên Dạ ở đây nghe thấy lời Nhiếp Nhiên thì kinh hãi đến sững người.
Hóa ra chị Thất… là nằm vùng.
Mà Cát Nghĩa cũng rất kinh ngạc.
Cô ta lại im hơi lặng tiếng đi giết sĩ quan huấn luyện của mình như vậy.
Rốt cuộc là đang diễn kịch, hay là thật sự quá tự tin với năng lực của mình đây?
“Sau đó thì sao?” Ông ta hỏi.
“Sau đó, do hắn quá kích động nên không phát hiện tôi đã động tay vào cốc nước của hắn, dẫn đến cái chết bây giờ.” Nhiếp Nhiên nhún vai, nói nhẹ bẫng.
Cát Nghĩa cười thâm ý, “Tốc độ của cô nhanh thật đấy.”
Nhiếp Nhiên chậm rãi nhếch môi, cười khẩy, “Tôi nói rồi, tôi sẽ không bỏ qua cho anh ta! Nếu anh ta dám phá hủy cuộc đời tôi thì tôi sẽ hủy anh ta.”
Người ở đây nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của cô thì càng không dám phát ra tiếng động nào. Ở trong mắt bọn họ, hệ số khủng bố của Nhiếp Nhiên xa hơn chị Thất nhiều.
“Theo tên thuộc hạ kia nói, tôi nghĩ bây giờ hai thầy trò bọn họ đã gặp nhau rồi.” Nhiếp Nhiên đột nhiên vui vẻ, mỉm cười nói: “Tự dưng nghĩ như thế, tôi lại cảm thấy mình thật là quá lương thiện, còn để hai người bọn họ bầu bạn trên đường đến suối vàng, vì hai người chết tôi cũng mệt lòng lắm.”
Cô càng nói, những người xung quanh càng lạnh run trong lòng.
Trong ba người ngày hôm qua mới vào có một người bị tin tức này làm cho chấn động giống như một tiếng sấm nổ ngay bên tai, khiến anh ta hoàn toàn ngẩn ra.
“Vậy sao cô không nói cho tôi biết?” Cát Nghĩa nhìn cô bằng ánh mắt nghiền ngẫm, “Nếu như cô nói, tôi cũng tiện tìm người giúp cô.”
“Tôi sợ thất bại thì sẽ bị ông đá đi, Tiểu Thất là bài học của tôi.”
Cát Nghĩa không bắt bẻ được gì vì người đã chết, manh mối đã đứt. Dù sao ông ta tin tưởng Nhiếp Nhiên không trốn thoát ra khỏi lòng bàn tay mình được, cho dù cô muốn chạy trốn, ông ta cũng có cách bắt cô ngoan ngoãn trở lại làm việc cho mình.
“Từ trước đến giờ tôi rất yên tâm về năng lực của cô.” Ông ta cười kết thúc chuyện An Viễn Đạo, “Nếu người đã chết rồi thì sau này cô có thể yên tâm làm việc cho tôi.”
“Đúng vậy, cuối cùng cũng hoàn toàn kết thúc rồi.” Nhiếp Nhiên gác hai chân lên bàn trà, ngâm nga một tiếng, ngay sau đó đột nhiên chuyển chủ đề, hỏi: “Nhưng mà ông tới đây sớm như vậy là chỉ muốn hỏi tôi ăn cái gì à?”
LÀM SAO TÔI CÓ THỂ BỎ QUA CHO ANH TA? (4)
Những người quen Thiên Dạ ở đây nghe thấy lời Nhiếp Nhiên thì kinh hãi đến sững người.
Hóa ra chị Thất… là nằm vùng.
Mà Cát Nghĩa cũng rất kinh ngạc.
Cô ta lại im hơi lặng tiếng đi giết sĩ quan huấn luyện của mình như vậy.
Rốt cuộc là đang diễn kịch, hay là thật sự quá tự tin với năng lực của mình đây?
“Sau đó thì sao?” Ông ta hỏi.
“Sau đó, do hắn quá kích động nên không phát hiện tôi đã động tay vào cốc nước của hắn, dẫn đến cái chết bây giờ.” Nhiếp Nhiên nhún vai, nói nhẹ bẫng.
Cát Nghĩa cười thâm ý, “Tốc độ của cô nhanh thật đấy.”
Nhiếp Nhiên chậm rãi nhếch môi, cười khẩy, “Tôi nói rồi, tôi sẽ không bỏ qua cho anh ta! Nếu anh ta dám phá hủy cuộc đời tôi thì tôi sẽ hủy anh ta.”
Người ở đây nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của cô thì càng không dám phát ra tiếng động nào. Ở trong mắt bọn họ, hệ số khủng bố của Nhiếp Nhiên xa hơn chị Thất nhiều.
“Theo tên thuộc hạ kia nói, tôi nghĩ bây giờ hai thầy trò bọn họ đã gặp nhau rồi.” Nhiếp Nhiên đột nhiên vui vẻ, mỉm cười nói: “Tự dưng nghĩ như thế, tôi lại cảm thấy mình thật là quá lương thiện, còn để hai người bọn họ bầu bạn trên đường đến suối vàng, vì hai người chết tôi cũng mệt lòng lắm.”
Cô càng nói, những người xung quanh càng lạnh run trong lòng.
Trong ba người ngày hôm qua mới vào có một người bị tin tức này làm cho chấn động giống như một tiếng sấm nổ ngay bên tai, khiến anh ta hoàn toàn ngẩn ra.
“Vậy sao cô không nói cho tôi biết?” Cát Nghĩa nhìn cô bằng ánh mắt nghiền ngẫm, “Nếu như cô nói, tôi cũng tiện tìm người giúp cô.”
“Tôi sợ thất bại thì sẽ bị ông đá đi, Tiểu Thất là bài học của tôi.”
Cát Nghĩa không bắt bẻ được gì vì người đã chết, manh mối đã đứt. Dù sao ông ta tin tưởng Nhiếp Nhiên không trốn thoát ra khỏi lòng bàn tay mình được, cho dù cô muốn chạy trốn, ông ta cũng có cách bắt cô ngoan ngoãn trở lại làm việc cho mình.
“Từ trước đến giờ tôi rất yên tâm về năng lực của cô.” Ông ta cười kết thúc chuyện An Viễn Đạo, “Nếu người đã chết rồi thì sau này cô có thể yên tâm làm việc cho tôi.”
“Đúng vậy, cuối cùng cũng hoàn toàn kết thúc rồi.” Nhiếp Nhiên gác hai chân lên bàn trà, ngâm nga một tiếng, ngay sau đó đột nhiên chuyển chủ đề, hỏi: “Nhưng mà ông tới đây sớm như vậy là chỉ muốn hỏi tôi ăn cái gì à?”
Bình luận facebook