Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1288
Chương 12Vietwriter.net : Chương 12Vietwriter.net
LÀM SAO TÔI CÓ THỂ BỎ QUA CHO ANH TA? (5)
Cô hỏi Cát Nghĩa nhưng ánh mắt lại rơi trên người Triệu Lực.
Nụ cười hung ác kia khiến Triệu Lực không nhịn được khẽ run lên.
Cát Nghĩa biết ý cô. Ông ta im lặng một lát rồi vẫn quyết định bảo vệ hắn, nói: “Ừ, tối qua vì tôi mà cô không ăn được gì, hôm nay tôi định dành thời gian đưa cô đi ăn chút đồ ngon.”
Nhiếp Nhiên biết ý Cát Nghĩa nên không tiếp tục truy cứu nữa. Cô sờ bụng mình, oán trách, “Ông không nói sớm, tôi đã ăn no rồi!”
Cát Nghĩa cười ha ha nói: “Vậy thì lần sau đi, dù sao cũng nhiều thời gian mà.”
Nhưng Nhiếp Nhiên không tán thành, cô nhíu mày nói: “Cát gia cố ý đúng không? Cố ý nhìn tôi ăn xong mới nói như vậy, không ngờ Cát gia lại là người hẹp hòi, keo kiệt thế đấy!”
Cát Nghĩa hơi ngẩn ra. Tố cáo của Nhiếp Nhiên khiến ông ta dở khóc dở cười.
“Tôi đâu có hẹp hòi keo kiệt.”
“Ông hẹp hòi keo kiệt! Người ta thu nhận người tiền lương tiền thưởng đều nói rõ, ông thì chỉ dựa vào nói chuyện và một cái mạng đã tuyển tôi qua đây, đúng là quá rẻ rồi! Vậy mà tôi lại phải làm trâu ngựa cho ông cả đời!” Nhiếp Nhiên vừa nhắc tới vấn đề tiền thì lập tức đặt chân xuống, ngồi ngay ngắn xòe ngón tay tính với ông ta.
“Tiền lương? Hóa ra cô muốn tiền lương à?” Cát Nghĩa lập tức hiểu ra, ông ta móc một cái thẻ trong túi ra đặt bên cạnh Nhiếp Nhiên, nói: “Trong cái thẻ này có ba trăm nghìn tệ, coi như khen thưởng cho việc cô đàm phán thành công hợp đồng tối qua, đợi xong hẳn rồi sẽ có ba trăm nghìn tệ nữa cho cô.”
Mấy tên thuộc hạ xung quanh nhìn thấy trong tấm thẻ kia có ba trăm nghìn tệ, trong mắt lập tức tràn đầy vẻ ao ước.
Bọn họ đều là thuộc hạ của Cát Nghĩa nhưng liều sống liều chết cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy bao giờ.
“Sáu trăm nghìn tệ? Cát gia đang đùa với tôi à? Hợp đồng hôm qua giúp ông kiếm được không biết bao nhiêu lần sáu trăm nghìn đấy.” Nhiếp Nhiên nghịch cái thẻ trong tay
Cát Nghĩa phá lên cười, “Cô nhìn không lớn mà khẩu vị rất lớn đấy.”
Nhiếp Nhiên không ngừng quạt quạt cái thẻ ngân hàng, hoàn toàn không để ý đến tiền trong thẻ, “Tôi có tư cách đó, không phải sao?”
LÀM SAO TÔI CÓ THỂ BỎ QUA CHO ANH TA? (5)
Cô hỏi Cát Nghĩa nhưng ánh mắt lại rơi trên người Triệu Lực.
Nụ cười hung ác kia khiến Triệu Lực không nhịn được khẽ run lên.
Cát Nghĩa biết ý cô. Ông ta im lặng một lát rồi vẫn quyết định bảo vệ hắn, nói: “Ừ, tối qua vì tôi mà cô không ăn được gì, hôm nay tôi định dành thời gian đưa cô đi ăn chút đồ ngon.”
Nhiếp Nhiên biết ý Cát Nghĩa nên không tiếp tục truy cứu nữa. Cô sờ bụng mình, oán trách, “Ông không nói sớm, tôi đã ăn no rồi!”
Cát Nghĩa cười ha ha nói: “Vậy thì lần sau đi, dù sao cũng nhiều thời gian mà.”
Nhưng Nhiếp Nhiên không tán thành, cô nhíu mày nói: “Cát gia cố ý đúng không? Cố ý nhìn tôi ăn xong mới nói như vậy, không ngờ Cát gia lại là người hẹp hòi, keo kiệt thế đấy!”
Cát Nghĩa hơi ngẩn ra. Tố cáo của Nhiếp Nhiên khiến ông ta dở khóc dở cười.
“Tôi đâu có hẹp hòi keo kiệt.”
“Ông hẹp hòi keo kiệt! Người ta thu nhận người tiền lương tiền thưởng đều nói rõ, ông thì chỉ dựa vào nói chuyện và một cái mạng đã tuyển tôi qua đây, đúng là quá rẻ rồi! Vậy mà tôi lại phải làm trâu ngựa cho ông cả đời!” Nhiếp Nhiên vừa nhắc tới vấn đề tiền thì lập tức đặt chân xuống, ngồi ngay ngắn xòe ngón tay tính với ông ta.
“Tiền lương? Hóa ra cô muốn tiền lương à?” Cát Nghĩa lập tức hiểu ra, ông ta móc một cái thẻ trong túi ra đặt bên cạnh Nhiếp Nhiên, nói: “Trong cái thẻ này có ba trăm nghìn tệ, coi như khen thưởng cho việc cô đàm phán thành công hợp đồng tối qua, đợi xong hẳn rồi sẽ có ba trăm nghìn tệ nữa cho cô.”
Mấy tên thuộc hạ xung quanh nhìn thấy trong tấm thẻ kia có ba trăm nghìn tệ, trong mắt lập tức tràn đầy vẻ ao ước.
Bọn họ đều là thuộc hạ của Cát Nghĩa nhưng liều sống liều chết cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy bao giờ.
“Sáu trăm nghìn tệ? Cát gia đang đùa với tôi à? Hợp đồng hôm qua giúp ông kiếm được không biết bao nhiêu lần sáu trăm nghìn đấy.” Nhiếp Nhiên nghịch cái thẻ trong tay
Cát Nghĩa phá lên cười, “Cô nhìn không lớn mà khẩu vị rất lớn đấy.”
Nhiếp Nhiên không ngừng quạt quạt cái thẻ ngân hàng, hoàn toàn không để ý đến tiền trong thẻ, “Tôi có tư cách đó, không phải sao?”
Bình luận facebook