Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-446
Chương 446: Gặp người quen cũ - Huấn luyện thể dục buổi sáng (4)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Được rồi, là cô làm cho ông ta tức giận, nhưng ai bảo ông ta không có não không đưa đồ cho cô chứ? Thời gian của cô vô cùng quý báu được không, làm sao có thể để ông ta lãng phí như thế chứ!
“Tóm lại là thầy nhanh lên đó!” Nhiếp Nhiên vừa mơ hồ hình dung vấn đề vừa giục.
“Biết rồi, tôi sẽ nghĩ cách giúp em.”
Sau khi cúp máy, Phương Lượng ở văn phòng vắt óc suy nghĩ, phải làm thế nào thì Đại đội trưởng mới để cho anh ta gọi điện thoại đây?
Trong khi Nhiếp Nhiên còn đang nghĩ cách làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ thì bên phía Cục Cảnh sát, Phó Cục trưởng Lý đã được xe cấp cứu đưa vào bệnh viện rồi.
Lệ Xuyên Lâm là Đội trưởng đội Trọng án, lại là cấp dưới mà Phó Cục trưởng Lý coi trọng nên phải đích thân đi theo hộ tống.
“Bác sĩ, chú của tôi sao rồi?” Trên xe cứu thương, Dư Xảo Xảo không ngừng khóc lóc, nắm chặt tay của Phó Cục trưởng Lý.
“Bệnh nhân là vì quá tức giận đến tăng huyết áp đột ngột nên ngất đi.” Bác sĩ bỏ ống nghe ra nói với Dư Xảo Xảo, “Không có vấn đề gì quá nghiêm trọng, chỉ cần uống thuốc hạ huyết áp sẽ nhanh chóng bình phục thôi.”
“Vâng, vâng, vâng ạ, cảm ơn bác sĩ!” Dư Xảo Xảo nghe xong lời của bác sĩ mới yên tâm hơn một chút.
Lệ Xuyên Lâm luôn ở bên cạnh không nói một lời bỗng lên tiếng: “Vậy khi nào thì Phó Cục trưởng Lý tỉnh lại?”
Bác sĩ nhăn mặt lắc lắc đầu, “Cái này thì khá là khó nói. Dù sao thì Phó Cục trưởng Lý cũng có tuổi rồi, áp lực công việc lại lớn, trạng thái tinh thần không ổn định mới dẫn đến việc ngất xỉu này. Mặc dù không phải là vấn đề lớn nhưng tuổi cao rồi, các anh cũng nên để ông ấy nghỉ ngơi dưỡng sức thì cơ thể mới từ từ bình phục được.”
“Vậy đến sáng mai có thể tỉnh lại không?”
“Ngày mai thì chắc là tỉnh rồi, nhưng vẫn phải xem tình hình sức khỏe của ông ấy.”
Bác sĩ thật là biết cách nói chuyện. Dù sao thì mặc kệ là bệnh nhân có bệnh hay không, bệnh thật hay giả bệnh, nếu đã ngất đi rồi thì bác sĩ luôn có cách nói mơ hồ nước đôi như vậy.
Nếu như sáng mai tỉnh lại coi như là ông ta chẩn đoán đúng, còn nếu không thì như ông ta đã nói là do thể trạng của bệnh nhân.
Kiểu gì cũng không bị ai chê trách.
Dư Xảo Xảo thấy Lệ Xuyên Lâm gấp gáp như vậy thì nghĩ rằng anh ta đang lo lắng cho chú Lý, vì thế giọng nhẹ nhàng an ủi: “Anh yên tâm đi, bác sĩ đã nói là không sao rồi, vậy thì chắc chắn chú Lý sẽ không sao đâu. Anh đừng lo lắng quá.”
Nhưng thật ra Lệ Xuyên Lâm đâu có lo lắng cho bệnh tình của Phó Cục trưởng Lý. Anh ta chỉ mong ông ta tỉnh lại nhanh một chút để anh ta có thể sớm nói chuyện để lấy USB mà thôi.
Nhiếp Nhiên chỉ cho anh ta ba ngày, nếu như ông ta mãi không tỉnh lại thì có phải anh ta lại rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan không?
Nếu anh ta không lấy thì là người không có chữ tín, hơn nữa còn đẩy Nhiếp Nhiên vào tình thế nguy hiểm.
Nếu anh ta lấy mà không nói với Phó Cục trưởng Lý, tự ý lấy đồ lại là hành vi trộm cắp.
Anh ta là cảnh sát!
Anh ta không thể làm như vậy!
Trong không gian nhỏ hẹp của chiếc xe lắc lư suốt đoạn đường, Dư Xảo Xảo nhân cơ hội này mà cố ý dựa vào Lệ Xuyên Lâm đang trầm lặng ngồi một góc, sau đó mặt lại đỏ lên nói lời xin lỗi.
Bác sĩ ở phía đối diện nhìn thấy cảnh này, rất có ý quay mặt nhìn ra chỗ khác.
Lệ Xuyên Lâm thấy thi thoảng lại có cái gì đó chạm vào bả vai mình, cuối cùng anh ta đưa mắt nhìn về phía Dư Xảo Xảo.
Thấy mặt cô ta ửng đỏ, Lệ Xuyên Lâm đột nhiên áp sát người về phía cô ta
Hơi thở nam tính lập tức bao quanh người khiến trái tim Dư Xảo Xảo xao xuyến.
Lẽ nào Lệ Xuyên Lâm đã động lòng với mình sao? Đây là cách anh ấy thể hiện tình cảm với mình trên xe sao?
Cô ta nhìn thấy bác sĩ xung quanh đang nhìn ra hết ngoài cửa sổ thì không khỏi ngượng ngùng.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tóm lại là thầy nhanh lên đó!” Nhiếp Nhiên vừa mơ hồ hình dung vấn đề vừa giục.
“Biết rồi, tôi sẽ nghĩ cách giúp em.”
Sau khi cúp máy, Phương Lượng ở văn phòng vắt óc suy nghĩ, phải làm thế nào thì Đại đội trưởng mới để cho anh ta gọi điện thoại đây?
Trong khi Nhiếp Nhiên còn đang nghĩ cách làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ thì bên phía Cục Cảnh sát, Phó Cục trưởng Lý đã được xe cấp cứu đưa vào bệnh viện rồi.
Lệ Xuyên Lâm là Đội trưởng đội Trọng án, lại là cấp dưới mà Phó Cục trưởng Lý coi trọng nên phải đích thân đi theo hộ tống.
“Bác sĩ, chú của tôi sao rồi?” Trên xe cứu thương, Dư Xảo Xảo không ngừng khóc lóc, nắm chặt tay của Phó Cục trưởng Lý.
“Bệnh nhân là vì quá tức giận đến tăng huyết áp đột ngột nên ngất đi.” Bác sĩ bỏ ống nghe ra nói với Dư Xảo Xảo, “Không có vấn đề gì quá nghiêm trọng, chỉ cần uống thuốc hạ huyết áp sẽ nhanh chóng bình phục thôi.”
“Vâng, vâng, vâng ạ, cảm ơn bác sĩ!” Dư Xảo Xảo nghe xong lời của bác sĩ mới yên tâm hơn một chút.
Lệ Xuyên Lâm luôn ở bên cạnh không nói một lời bỗng lên tiếng: “Vậy khi nào thì Phó Cục trưởng Lý tỉnh lại?”
Bác sĩ nhăn mặt lắc lắc đầu, “Cái này thì khá là khó nói. Dù sao thì Phó Cục trưởng Lý cũng có tuổi rồi, áp lực công việc lại lớn, trạng thái tinh thần không ổn định mới dẫn đến việc ngất xỉu này. Mặc dù không phải là vấn đề lớn nhưng tuổi cao rồi, các anh cũng nên để ông ấy nghỉ ngơi dưỡng sức thì cơ thể mới từ từ bình phục được.”
“Vậy đến sáng mai có thể tỉnh lại không?”
“Ngày mai thì chắc là tỉnh rồi, nhưng vẫn phải xem tình hình sức khỏe của ông ấy.”
Bác sĩ thật là biết cách nói chuyện. Dù sao thì mặc kệ là bệnh nhân có bệnh hay không, bệnh thật hay giả bệnh, nếu đã ngất đi rồi thì bác sĩ luôn có cách nói mơ hồ nước đôi như vậy.
Nếu như sáng mai tỉnh lại coi như là ông ta chẩn đoán đúng, còn nếu không thì như ông ta đã nói là do thể trạng của bệnh nhân.
Kiểu gì cũng không bị ai chê trách.
Dư Xảo Xảo thấy Lệ Xuyên Lâm gấp gáp như vậy thì nghĩ rằng anh ta đang lo lắng cho chú Lý, vì thế giọng nhẹ nhàng an ủi: “Anh yên tâm đi, bác sĩ đã nói là không sao rồi, vậy thì chắc chắn chú Lý sẽ không sao đâu. Anh đừng lo lắng quá.”
Nhưng thật ra Lệ Xuyên Lâm đâu có lo lắng cho bệnh tình của Phó Cục trưởng Lý. Anh ta chỉ mong ông ta tỉnh lại nhanh một chút để anh ta có thể sớm nói chuyện để lấy USB mà thôi.
Nhiếp Nhiên chỉ cho anh ta ba ngày, nếu như ông ta mãi không tỉnh lại thì có phải anh ta lại rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan không?
Nếu anh ta không lấy thì là người không có chữ tín, hơn nữa còn đẩy Nhiếp Nhiên vào tình thế nguy hiểm.
Nếu anh ta lấy mà không nói với Phó Cục trưởng Lý, tự ý lấy đồ lại là hành vi trộm cắp.
Anh ta là cảnh sát!
Anh ta không thể làm như vậy!
Trong không gian nhỏ hẹp của chiếc xe lắc lư suốt đoạn đường, Dư Xảo Xảo nhân cơ hội này mà cố ý dựa vào Lệ Xuyên Lâm đang trầm lặng ngồi một góc, sau đó mặt lại đỏ lên nói lời xin lỗi.
Bác sĩ ở phía đối diện nhìn thấy cảnh này, rất có ý quay mặt nhìn ra chỗ khác.
Lệ Xuyên Lâm thấy thi thoảng lại có cái gì đó chạm vào bả vai mình, cuối cùng anh ta đưa mắt nhìn về phía Dư Xảo Xảo.
Thấy mặt cô ta ửng đỏ, Lệ Xuyên Lâm đột nhiên áp sát người về phía cô ta
Hơi thở nam tính lập tức bao quanh người khiến trái tim Dư Xảo Xảo xao xuyến.
Lẽ nào Lệ Xuyên Lâm đã động lòng với mình sao? Đây là cách anh ấy thể hiện tình cảm với mình trên xe sao?
Cô ta nhìn thấy bác sĩ xung quanh đang nhìn ra hết ngoài cửa sổ thì không khỏi ngượng ngùng.
Bình luận facebook