Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-447
Chương 447: Gặp người quen cũ - Huấn luyện thể dục buổi sáng (5)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vệ Vi đứng một bên nghe thấy tiếng cô quát lớn xong mới hoàn hồn lập tức gật đầu: “Ừ được, tôi..
tôi đi ngay đây?”
Cô ta hoảng hốt chạy khỏi sự khống chế của tên đàn ông kia, sau đó chạy nhanh về phía cánh cửa
Nhiếp Nhiên sợ người đàn bà ngu dốt này qua cầu rút ván liền nói thêm một câu: “Chị nhanh lên, nếu như làm náo loạn bữa tiệc, tất cả mọi thứ đều bị hủy, đến lúc ấy ngài Hoắc nổi giận thì tất cả chúng ta đều không xong đâu!”
Vừa mới nghĩ đến vẻ mặt ấm áp ôn nhu của Hoắc Nhị thiếu ban nãy bỗng chốc chuyển thành gương mặt đầy giận dữ phẫn nộ, Vệ Vi rùng mình một cái.
Không có Vệ Vi làm loạn bên cạnh, Nhiếp Nhiên mới có thể nhanh chóng đoạt lấy con dao găm trên tay của gã đàn ông kia
Thoắt một cái đã bẻ gọn tay của gã về phía sau, một chân đá vào đầu gối gã khiến gã quỳ rạp xuống đất.
Tên đàn ông kia bị giữ chặt trên mặt đất không cựa quậy được quát lên: “Rốt cuộc cô là ai?” “Là một người mà anh không quen biết.” Nhiếp Nhiên đã thay đổi bộ mặt sợ hãi lúc ban nãy, trói cố định tay của gã đàn ông kia lại, cô thản nhiên ngồi trên người gã
Bị đè lên người vô cùng khó chịu, gã ngoái cổ lại nói: “Lẽ nào cô cũng đến để ám sát Hoắc Hoành?”
Nhiếp Nhiên cười khẩy một cái, đang định mở miệng nói thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần phía cửa nhà vệ sinh.
Cô bỗng thay đổi sắc mặt, trượt mạnh một cái từ trên lưng gã xuống đất, tiếp đến bày ra vẻ mặt gào khóc nức nở: “Anh muốn làm gì? Anh đừng giết tôi! Đừng giết tôi!” Gã đàn ông kia bị sự thay đổi như chong chóng của cô làm cho kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã nhảy bật lên giữ người Nhiếp Nhiên lại ở bồn rửa tay
“Rốt cuộc cô là ai?” “Tôi..
tôi là trợ lý của chị Vi, tôi chỉ là một nhân viên nhỏ bé thôi, cầu xin anh đừng giết tôi, đừng giết tôi!” Nhiếp Nhiên thổn thức khóc từng tiếng đầy run rẩy
“Cô mà không nói thì tôi sẽ giết cô!” Con dao găm trên tay lập tức đặt ngay lên động mạch chủ ở cổ của Nhiếp Nhiên
“Đừng, xin anh tha cho tôi!” Nói xong, cô bỗng hét lên thảm thiết.
Ngay lúc ấy bốn, năm người đàn ông từ ngoài cửa chạy vào, Hoắc Hoành ngồi trên xe lăn dẫn đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn gã đàn ông kia, mở miệng nói một câu nhẹ bẫng: “Bắn chết!” “Đoàng!” Sau khi tiếng súng vang lên thì tràn ngập nhà vệ sinh nữ là mùi khói thuốc nồng nặc.
Nhiếp Nhiên chỉ cảm thấy rằng mặt mình bị bắn đầy máu
Trên trán người đàn ông đang khống chế cô bỗng nhiên xuất hiện một dòng máu đỏ tươi, gã kinh ngạc đến mức trợn trừng hai mắt, sau đó buông lỏng tay, ngã gục xuống đất.
Nhiếp Nhiên “bị dọa” đến mức cũng trượt dần từ bồn rửa tay xuống đất
Sau khi nhìn thấy tên sát thủ bị giết, Vệ Vi cuống cuồng chạy đến bên cạnh Nhiếp Nhiên: “Diệp Lan! Cô vẫn ổn chứ? Cô sao rồi?”
Sau khi gọi vài tiếng, mắt của Nhiếp Nhiên mới dần dần mở ra, hàng mi chớp nhẹ, cô cẩn thận sờ lên cổ mình, từ từ đưa tay ra trước mặt thì bỗng thấy một thứ chất lỏng ấm nóng màu đỏ hiện lên trước mắt.
Sau khi cô mấp máy môi nói khe khẽ, “Máu..” thì ngất lịm đi
Một dòng máu đỏ chảy dài trên chiếc cổ trắng ngần của cô, chiếc váy màu trắng ngà bị nhuộm một mảng lớn màu đỏ khiến người nhìn không khỏi rùng mình
“Còn đứng đấy làm gì nữa, mau gọi cứu thương đến đi! Nhanh lên!” Hoắc Hoành gầm lên giận dữ.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
tôi đi ngay đây?”
Cô ta hoảng hốt chạy khỏi sự khống chế của tên đàn ông kia, sau đó chạy nhanh về phía cánh cửa
Nhiếp Nhiên sợ người đàn bà ngu dốt này qua cầu rút ván liền nói thêm một câu: “Chị nhanh lên, nếu như làm náo loạn bữa tiệc, tất cả mọi thứ đều bị hủy, đến lúc ấy ngài Hoắc nổi giận thì tất cả chúng ta đều không xong đâu!”
Vừa mới nghĩ đến vẻ mặt ấm áp ôn nhu của Hoắc Nhị thiếu ban nãy bỗng chốc chuyển thành gương mặt đầy giận dữ phẫn nộ, Vệ Vi rùng mình một cái.
Không có Vệ Vi làm loạn bên cạnh, Nhiếp Nhiên mới có thể nhanh chóng đoạt lấy con dao găm trên tay của gã đàn ông kia
Thoắt một cái đã bẻ gọn tay của gã về phía sau, một chân đá vào đầu gối gã khiến gã quỳ rạp xuống đất.
Tên đàn ông kia bị giữ chặt trên mặt đất không cựa quậy được quát lên: “Rốt cuộc cô là ai?” “Là một người mà anh không quen biết.” Nhiếp Nhiên đã thay đổi bộ mặt sợ hãi lúc ban nãy, trói cố định tay của gã đàn ông kia lại, cô thản nhiên ngồi trên người gã
Bị đè lên người vô cùng khó chịu, gã ngoái cổ lại nói: “Lẽ nào cô cũng đến để ám sát Hoắc Hoành?”
Nhiếp Nhiên cười khẩy một cái, đang định mở miệng nói thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần phía cửa nhà vệ sinh.
Cô bỗng thay đổi sắc mặt, trượt mạnh một cái từ trên lưng gã xuống đất, tiếp đến bày ra vẻ mặt gào khóc nức nở: “Anh muốn làm gì? Anh đừng giết tôi! Đừng giết tôi!” Gã đàn ông kia bị sự thay đổi như chong chóng của cô làm cho kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã nhảy bật lên giữ người Nhiếp Nhiên lại ở bồn rửa tay
“Rốt cuộc cô là ai?” “Tôi..
tôi là trợ lý của chị Vi, tôi chỉ là một nhân viên nhỏ bé thôi, cầu xin anh đừng giết tôi, đừng giết tôi!” Nhiếp Nhiên thổn thức khóc từng tiếng đầy run rẩy
“Cô mà không nói thì tôi sẽ giết cô!” Con dao găm trên tay lập tức đặt ngay lên động mạch chủ ở cổ của Nhiếp Nhiên
“Đừng, xin anh tha cho tôi!” Nói xong, cô bỗng hét lên thảm thiết.
Ngay lúc ấy bốn, năm người đàn ông từ ngoài cửa chạy vào, Hoắc Hoành ngồi trên xe lăn dẫn đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn gã đàn ông kia, mở miệng nói một câu nhẹ bẫng: “Bắn chết!” “Đoàng!” Sau khi tiếng súng vang lên thì tràn ngập nhà vệ sinh nữ là mùi khói thuốc nồng nặc.
Nhiếp Nhiên chỉ cảm thấy rằng mặt mình bị bắn đầy máu
Trên trán người đàn ông đang khống chế cô bỗng nhiên xuất hiện một dòng máu đỏ tươi, gã kinh ngạc đến mức trợn trừng hai mắt, sau đó buông lỏng tay, ngã gục xuống đất.
Nhiếp Nhiên “bị dọa” đến mức cũng trượt dần từ bồn rửa tay xuống đất
Sau khi nhìn thấy tên sát thủ bị giết, Vệ Vi cuống cuồng chạy đến bên cạnh Nhiếp Nhiên: “Diệp Lan! Cô vẫn ổn chứ? Cô sao rồi?”
Sau khi gọi vài tiếng, mắt của Nhiếp Nhiên mới dần dần mở ra, hàng mi chớp nhẹ, cô cẩn thận sờ lên cổ mình, từ từ đưa tay ra trước mặt thì bỗng thấy một thứ chất lỏng ấm nóng màu đỏ hiện lên trước mắt.
Sau khi cô mấp máy môi nói khe khẽ, “Máu..” thì ngất lịm đi
Một dòng máu đỏ chảy dài trên chiếc cổ trắng ngần của cô, chiếc váy màu trắng ngà bị nhuộm một mảng lớn màu đỏ khiến người nhìn không khỏi rùng mình
“Còn đứng đấy làm gì nữa, mau gọi cứu thương đến đi! Nhanh lên!” Hoắc Hoành gầm lên giận dữ.
Bình luận facebook