Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 475-477
Chương 475: Yêu Đương Nghiêm Túc (1)
Động tác Hạ Tịch Quán khẽ khựng lại.
Bàn tay to của Lục Hàn Đình xoa vòng vòng trên chiếc bụng bằng phẳng của cô, khuôn mặt tuần tú vùi vào mái tóc cô: “Chúng ta không làm biện pháp tránh thai…”
Hạ Tịch Quán trong lòng biết căn bản cũng không cần phải uống, bởi vì thời gian của cô không còn quá nhiều.
Cô xoay khuôn mặt nhỏ lại, long lanh nhìn anh: “Không muốn! Em muốn sinh cục cưng cho anhI”
Vừa dứt lời dưới, ánh mắt Lục Hàn Đình trầm xuống, ôm eo của cô đè cô lên vách tường, đè nén nói: “Quán Quán, không cho phép em làm liều!”
“Em phải sinh con cho anh, anh không muốn làm bố ư, em không tin nếu như em mang thai, anh còn bảo em bỏ con đi.”
Lục Hàn Đình nhìn cô chằm chằm, đôi mắt hẹp tối tăm không rõ, lại nóng bỏng dị thường, như dung nham muốn hòa tan cô, hồi lâu sau anh nói: “Quán Quán, chúng ta… cùng đến Đề Đô đi! Chúng ta đừng tách ra, được không? Anh sẽ nỗ lực chữa bệnh, anh sẽ cố gắng khiến mình trở nên tốt hơn, có thể tương lai anh cho em không phải tốt nhất, nhưng nhất định là toàn bộ sức lực mà anh có thể cho. Quán Quán, anh yêu em, anh không thể không có em.”
Lục Hàn Đình đã nghĩ rất kỹ để nói ra lời nói này, anh không muốn cùng cô chia xa, có lẽ là ngay khoảnh khắc anh hôn mê mở mắt ra thấy cô, có lẽ là một khắc kia,cô trở thành người phụ nữ của anh, càng e rằng ngay lúc nãy, cô nói muốn sinh con cho anh. Chung quy, anh lại trở nên ích kỷ tham lam, anh còn sống ngày nào, anh đều muốn bá chiếm cô gái trong lòng này ngày đó.
Anh không thể mắt đi cô.
Viền mắt trắng nõn của Hạ Tịch Quán nhanh chóng đỏ lên, cô biết anh có thể nói ra lời nói này có ý nghĩa như thế nào, hơn nữa anh là người đàn ông thâm trầm nội tâm, không thổ lộ tình cảm ra ngoài, nhưng vừa rồi anh nói cho cô biết, anh yêu cô.
Hạ Tịch Quán cảm thấy đủ rồi, vậy là đủ rồi.
Cánh mũi đỏ bừng khẽ hít vào, cô cười một cách tự nhiên nói: “Lục tiên sinh, em đùa với anh đùa thôi, sao lại tưởng thật, em sẽ không mang thai đâu, máy ngày nay đều là kỳ an toàn của em, yên tâm đi, anh sẽ không thích làm bó đâu.”
Thân thể cao lớn Lục Hàn Đình trực tiếp cứng đò, vừa rồi anh dùng hết khí lực toàn thân bày tỏ với cô, nói tương lai của bọn họ với cô, nhưng bây giờ cô lại giội một chậu nước lạnh xuống, khiến anh đông cứng tại chỗ.
Bàn tay to chậm rãi buông lỏng ra, trên khuôn mặt tuấn tú kỳ thực cũng chẳng có bao nhiêu biểu cảm thay đổi, chỉ là thản nhiên nói: “À.”
Nói rồi anh xoay người, đi tới bên giường, kéo drap giường xuống: “Em nghỉ ngơi một chút đi, anh giặt cho.”
Anh ôm drap giường bỏ đi.
Hạ Tịch Quán cảm thấy anh đang giận, bởi vì toàn bộ quá trình anh giặt drap giường cũng không chịu để ý đến cô.
Hạ Tịch Quán liền hấp ta hấp tấp đi theo phía sau anh, anh đi chỗ nào cô liền đi đến đó, người đàn ông đã giặt drap giường lần nào đâu, hôm nay hoàn toàn là lần đầu tiên, động tác anh có chút ngốc lại có chút đáng yêu, khi thấy đóa huyết mai ấy của cô được bàn tay anh vò rửa, vành tai trắng như tuyết của cô vẫn đỏ lên.
Phơi xong drap giường, bên ngoài đã chuẩn bị xong cơm trưa, mấy thím rất tinh ý, cả ngày cũng không quấy rối bọn họ, còn làm xong cơm trưa cho họ, vành tai Hạ Tịch Quán càng đỏ hơn.
Lắp đầy cái bụng, Hạ Tịch Quán thân mật khoác lên cánh tay rắn chắc của người đàn ông, ngước đôi mắt sóng nước nhìn anh: “Lục tiên sinh, chúng ta ra ngoài hẹn hò đi! Đến khu lân cận trên xem phim, dạo phó, giống như máy cặp tình nhân yêu đương nghiêm túc bình thường ấy.”
Lục Hàn Đình còn khó chịu, không nhìn cô, nhưng anh lại đưa khóa bàn tay mềm của cô vào lòng bàn tay mình: “Ừ, đi thôi.”
Mới đi một bước, Hạ Tịch Quán “a” một tiếng, ngừng lại.
Chương 476: Yêu Đương Nghiêm Túc (2)
Lục Hàn Đình xoay người nhìn cô: “Sao vậy?”
“Anh nói em làm sao đi được chứ?” Hạ Tịch Quán bắt nắm đấm nhỏ dùng sức đập anh hai cái, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: “Đều tại anh.”
Lục Hàn Đình nhanh chóng ý thức được cô đau ở đâu, anh quay lưng lại, vỗ vỗ lên bờ lưng thẳng của mình: “Lên đi, anh cõng về nghỉ, mai rồi đi chơi.”
Hạ Tịch Quán nhanh chóng nhảy lên, hai tay nhỏ ôm cổ anh, kề sát hôn lên khuôn mặt tuấn của anh, ghé vào lỗ tai anh thổi khí, nhõng nhẽo đòi hỏi: “Lục tiên sinh, có phải anh giận em không, sao lại giận em V ậy?”
Bàn tay to Lục Hàn Đình nâng bờ mông tròn của cô, để cô ngồi vững vàng, anh khẽ mấp mấy môi, lí nhí nói: “Anh thấy em như đang đùa giỡn anh.”
“Em đùa giỡn anh thế nào chứ?”
“Em chỉ muốn hưởng tuần trăng mật với anh, nhưng không muốn vĩnh viễn ở cạnh anh, đến thời gian em liền phủi mông bỏ đi, em cùng loại người kéo quần lên liền vô tình khác nhau ở đâu chứ?”
Cái từ kéo quần lên liền vô tình này có thể dùng lên người cô rồi?
Hạ Tịch Quán chôn khuôn mặt nhỏ vào cổ anh, len lén giấu cặp mắt đỏ ngầu và ánh nước đi, nhỏ giọng nói: “Lục tiên sinh, xin lỗi.”
“Không sao.”
Hai người không nhắc lại cái đề tài này nữa, thời gian có hạn, bọn họ cũng không muốn lãng phí thời gian để cãi nhau, Hạ Tịch Quán cứ như vậy được anh cõng về nhà, một khắc như thế cô hy vọng biết bao con đường này không có điểm cuối, anh vẫn luôn cõng cô như Vậy.
Hạ Tịch Quán lấy chút thuốc tự bôi lên mình, buổi tối hai người tắm xong nằm trên giường, Lục Hàn Đình nhìn cô hỏi: “Lục phu nhân, em đã khỏe chưa?”
Hạ Tịch Quán né mắt: “Em chưa khỏe đâu, trên người còn ê ẩm đau nhức lắm.”
Lục Hàn Đình xoay người đè lên, dùng chăn đắp hai người lại: “Anh xem thử.”
“Không muốn!”
“Cho anh xem chút thôi…”
Hai người trong chăn nghịch tới nghịch lui.
Hậu quả của ngủ trễ chính là, sáng sớm hôm sau hai người đều không thể xuống giường, thời gian đã qua ba ngày, hừng đông ngày thứ tư, hai người vẫn không ra khỏi cửa phòng.
Đến đêm, cửa phòng mới mở, thím Ngô cười khanh khách đến qua, kéo Hạ Tịch Quán sang một bên: “Tiểu thư Quán Quán, thím hâm cho cháu tô canh cá, cháu mau ăn một chút bồi bổ đi!”
Hôm nay Hạ Tịch Quán mặc chiếc áo khoác gió màu đen, khóa kéo vẫn kéo đến trên cùng, áo khoác rất dài, lộ ra chiếc váy hoa bên tring, xuống dưới nữa là đôi thẳng chân dài của cô, trên chân xỏ đôi giày bata trắng, dáng vẻ thiếu nữ nong manh tựa cành liễu, vừa xinh đẹp lại vừa quyến rũ, dĩ nhiên so với ngày thường càng thêm máy phần câu hồn.
Mái tóc đen thanh thuần xõa xuống, nhưng khuôn mặt nhỏ tựa như cánh tường vi đỏ thắm dưới cơn mưa, đôi mắt chứa sóng nước lưu chuyển, đều là dáng vẻ thướt tha của người phụ nữ dịu dàng.
Hôm nay đã là đêm cuối cùng, ngày mai sẽ đến thời gian ước định, Lục Tư Tước tới đón người, cho nên đêm nay Hạ Tịch Quán muốn cùng Lục Hàn Đình lên núi xem mặt trời mọc.
“Thím Ngô, canh cá này là bổ gì vậy ạ?”
“Tiểu thư Quán Quán, cháu với cô gia đã ba ngày không có ra cửa, thanh niên thể lực tốt, thích vận động là chuyện thường, nhưng phải bồi bổ nhiều vào.”
Thím Ngô nghiêm túc nói.
Khuôn mặt nhỏ mềm của Hạ Tịch Quán bạo nỏ, nhanh chóng chuồn đi: “Thím Ngô, giờ cháu không muốn uống.”
Mới vừa ra ngoài liền đụng vào lồng ngực rắn chắc mà ấm áp, Lục Hàn Đình vươn tay ôm cô: “Hoảng cái gì, chạy chậm chút, ngã mát thì tính sao giờ?”
Chương 477: Yêu Đương Nghiêm Túc (3)
Hạ Tịch Quán ngước đôi mắt ánh nước nhìn về phía khuôn mặt tuần tú của người đàn ôn, so với vẻ mềm yếu của cô, tinh thần Lục Hàn Đình rất tốt, thần thái sáng láng. Hôm nay anh mặc áo khoác màu đen, dáng vẻ phong độ có thể đè bẹp cả người mẫu nam quốc tế. Anh hạ mắt nhìn cô, vẻ thanh quý thong dong trong cốt cách thuộc về bề trên không sửa được, thấp giọng la cô.
“Đều tại anh, mắt mặt chết eml” Hạ Tịch Quán che khuôn mặt nhỏ đỏ lên: “Chúng ta đã hẹn sẽ ra ngoài hẹn hò dạo phố, yêu đương nghiêm túc, giờ thì ngược lại, không làm gì, cứ ru rú trong phòng…”
Lục Hàn Đình nhướng mày, tràn ra phong tình thành thục của người đàn ông: “Lục phu nhân, sao em lại nói chúng ta ở trong phòng không yêu đương nghiêm túc chứ, không nghiêm túc ở đâu nào?”
Hạ Tịch Quán nghiêm trọng hoài nghi anh đang mang ý đồ đen tối đùa cô, cô không để ý tới anh nữa!
Tóm lại tuần trăng mật này khác xa với tưởng tượng, đúng là cạn lời!
Tạm biệt nhóm máy thím, hai người bắt đầu leo núi, Hạ Tịch Quán chắc chắn leo không được, Lục Hàn Đình để cô nhảy lên, cõng cô lên núi.
Tuy cô rất nhẹ, chỉ khoảng 45kg, nhưng dù sao gì cũng là cô gái trưởng thành, anh cõng cô một đường lên núi, vậy mà không thở gấp chút nào.
Thể lực này của anh thực sự trâu bò quá đó.
Lúc này Hạ Tịch Quán nghe được tiếng chim hót, cô ngước mắt, vui vẻ chỉ vào cây đại thụ: “Lục tiên sinh, anh mau nhìn, trên cây có một ổ chim.”
Lục Hàn Đình ngắng đầu liếc mắt, không có biểu cảm gì: “Một ổ chim có gì để nhìn?”
“Lục tiên sinh, anh không biết đó, lúc em còn bé rất muốn leo cây, lấy ổ chim xuống tới, trong ổ chim chắc chắn có trứng, em có thể ấp ra nở một chú chim nhỏ, ngẫm lại rất thú vị mà.”
Lục Hàn Đình ừ một tiếng, như là đáp lại với cô, khá qua loa lấy lệ.
Hạ Tịch Quán kéo lỗ tai anh: “Không cho anh chê cười eml”
Lục Hàn Đình lớn như vậy chưa từng bị ai kéo tai: “Lục phu nhân, gan em ngày càng to nhỉ, dám véo lỗ tai anh?”
Hạ Tịch Quán kỳ thực không dám, người đàn ông này là tổng tài bá đạo điển hình, cô cứ như nhồ lông trên đầu cọp, nhưng bây giờ cô lấy can đảm lại kéo tai anh, hai cẳng chân trắng nõn quấn quanh vòng hông anh, đung đưa trên không trung: “Em véo tai anh thì sao, em không chỉ véo tai anh, tối đến em còn sẽ…
bảo anh quỳ xuống!”
Qưỳ…
Lục Hàn Đình lập tức hiểu ý cô, bàn tay đang nâng mông cô của anh siết chặt, bóp một cái, thấp giọng uy hiếp nói: “Còn dám phách lối, có tin anh sẽ đâm chết em không?”
Hạ Tịch Quán lúc này chịu thua, nói mấy lời đen tối như thế cô vĩnh viễn không phải là đối thủ của anh.
“Lục tiên sinh, em sai rồi.”
Khi màn đêm buông xuống, Lục Hàn Đình cõng Hạ Tịch Quán đến trên đỉnh núi, hai người dựng lều, nhưng không vào trong ngủ, mà vai sóng vai ngồi trên đỉnh núi.
Lục Hàn Đình bao cô trong chiếc chăn mềm, bao thành một cái bánh chưng, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ của cô: “Ban đêm lạnh lắm, đừng để bị cảm.”
Hạ Tịch Quán tựa đầu trên bờ vai phẳng của anh, ngây ngốc cười với anh: “Lục tiên sinh, bây giờ em thấy rất hạnh phúc.”
Lục Hàn Đình ôm cô, môi mỏng cọ ở trên khuôn mặt của cô: “Em có thể chọn tiếp tục được hạnh phúc mà.”
Tim Hạ Tịch Quán thót lên, hai ngày này bọn họ đều không nhắc tới chuyện không vui kia, giờ anh lại nhắc lại.
“Quán Quán, nếu như em thích, chúng ta cứ ở đây nhé, chúng ta…”
Động tác Hạ Tịch Quán khẽ khựng lại.
Bàn tay to của Lục Hàn Đình xoa vòng vòng trên chiếc bụng bằng phẳng của cô, khuôn mặt tuần tú vùi vào mái tóc cô: “Chúng ta không làm biện pháp tránh thai…”
Hạ Tịch Quán trong lòng biết căn bản cũng không cần phải uống, bởi vì thời gian của cô không còn quá nhiều.
Cô xoay khuôn mặt nhỏ lại, long lanh nhìn anh: “Không muốn! Em muốn sinh cục cưng cho anhI”
Vừa dứt lời dưới, ánh mắt Lục Hàn Đình trầm xuống, ôm eo của cô đè cô lên vách tường, đè nén nói: “Quán Quán, không cho phép em làm liều!”
“Em phải sinh con cho anh, anh không muốn làm bố ư, em không tin nếu như em mang thai, anh còn bảo em bỏ con đi.”
Lục Hàn Đình nhìn cô chằm chằm, đôi mắt hẹp tối tăm không rõ, lại nóng bỏng dị thường, như dung nham muốn hòa tan cô, hồi lâu sau anh nói: “Quán Quán, chúng ta… cùng đến Đề Đô đi! Chúng ta đừng tách ra, được không? Anh sẽ nỗ lực chữa bệnh, anh sẽ cố gắng khiến mình trở nên tốt hơn, có thể tương lai anh cho em không phải tốt nhất, nhưng nhất định là toàn bộ sức lực mà anh có thể cho. Quán Quán, anh yêu em, anh không thể không có em.”
Lục Hàn Đình đã nghĩ rất kỹ để nói ra lời nói này, anh không muốn cùng cô chia xa, có lẽ là ngay khoảnh khắc anh hôn mê mở mắt ra thấy cô, có lẽ là một khắc kia,cô trở thành người phụ nữ của anh, càng e rằng ngay lúc nãy, cô nói muốn sinh con cho anh. Chung quy, anh lại trở nên ích kỷ tham lam, anh còn sống ngày nào, anh đều muốn bá chiếm cô gái trong lòng này ngày đó.
Anh không thể mắt đi cô.
Viền mắt trắng nõn của Hạ Tịch Quán nhanh chóng đỏ lên, cô biết anh có thể nói ra lời nói này có ý nghĩa như thế nào, hơn nữa anh là người đàn ông thâm trầm nội tâm, không thổ lộ tình cảm ra ngoài, nhưng vừa rồi anh nói cho cô biết, anh yêu cô.
Hạ Tịch Quán cảm thấy đủ rồi, vậy là đủ rồi.
Cánh mũi đỏ bừng khẽ hít vào, cô cười một cách tự nhiên nói: “Lục tiên sinh, em đùa với anh đùa thôi, sao lại tưởng thật, em sẽ không mang thai đâu, máy ngày nay đều là kỳ an toàn của em, yên tâm đi, anh sẽ không thích làm bó đâu.”
Thân thể cao lớn Lục Hàn Đình trực tiếp cứng đò, vừa rồi anh dùng hết khí lực toàn thân bày tỏ với cô, nói tương lai của bọn họ với cô, nhưng bây giờ cô lại giội một chậu nước lạnh xuống, khiến anh đông cứng tại chỗ.
Bàn tay to chậm rãi buông lỏng ra, trên khuôn mặt tuấn tú kỳ thực cũng chẳng có bao nhiêu biểu cảm thay đổi, chỉ là thản nhiên nói: “À.”
Nói rồi anh xoay người, đi tới bên giường, kéo drap giường xuống: “Em nghỉ ngơi một chút đi, anh giặt cho.”
Anh ôm drap giường bỏ đi.
Hạ Tịch Quán cảm thấy anh đang giận, bởi vì toàn bộ quá trình anh giặt drap giường cũng không chịu để ý đến cô.
Hạ Tịch Quán liền hấp ta hấp tấp đi theo phía sau anh, anh đi chỗ nào cô liền đi đến đó, người đàn ông đã giặt drap giường lần nào đâu, hôm nay hoàn toàn là lần đầu tiên, động tác anh có chút ngốc lại có chút đáng yêu, khi thấy đóa huyết mai ấy của cô được bàn tay anh vò rửa, vành tai trắng như tuyết của cô vẫn đỏ lên.
Phơi xong drap giường, bên ngoài đã chuẩn bị xong cơm trưa, mấy thím rất tinh ý, cả ngày cũng không quấy rối bọn họ, còn làm xong cơm trưa cho họ, vành tai Hạ Tịch Quán càng đỏ hơn.
Lắp đầy cái bụng, Hạ Tịch Quán thân mật khoác lên cánh tay rắn chắc của người đàn ông, ngước đôi mắt sóng nước nhìn anh: “Lục tiên sinh, chúng ta ra ngoài hẹn hò đi! Đến khu lân cận trên xem phim, dạo phó, giống như máy cặp tình nhân yêu đương nghiêm túc bình thường ấy.”
Lục Hàn Đình còn khó chịu, không nhìn cô, nhưng anh lại đưa khóa bàn tay mềm của cô vào lòng bàn tay mình: “Ừ, đi thôi.”
Mới đi một bước, Hạ Tịch Quán “a” một tiếng, ngừng lại.
Chương 476: Yêu Đương Nghiêm Túc (2)
Lục Hàn Đình xoay người nhìn cô: “Sao vậy?”
“Anh nói em làm sao đi được chứ?” Hạ Tịch Quán bắt nắm đấm nhỏ dùng sức đập anh hai cái, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: “Đều tại anh.”
Lục Hàn Đình nhanh chóng ý thức được cô đau ở đâu, anh quay lưng lại, vỗ vỗ lên bờ lưng thẳng của mình: “Lên đi, anh cõng về nghỉ, mai rồi đi chơi.”
Hạ Tịch Quán nhanh chóng nhảy lên, hai tay nhỏ ôm cổ anh, kề sát hôn lên khuôn mặt tuấn của anh, ghé vào lỗ tai anh thổi khí, nhõng nhẽo đòi hỏi: “Lục tiên sinh, có phải anh giận em không, sao lại giận em V ậy?”
Bàn tay to Lục Hàn Đình nâng bờ mông tròn của cô, để cô ngồi vững vàng, anh khẽ mấp mấy môi, lí nhí nói: “Anh thấy em như đang đùa giỡn anh.”
“Em đùa giỡn anh thế nào chứ?”
“Em chỉ muốn hưởng tuần trăng mật với anh, nhưng không muốn vĩnh viễn ở cạnh anh, đến thời gian em liền phủi mông bỏ đi, em cùng loại người kéo quần lên liền vô tình khác nhau ở đâu chứ?”
Cái từ kéo quần lên liền vô tình này có thể dùng lên người cô rồi?
Hạ Tịch Quán chôn khuôn mặt nhỏ vào cổ anh, len lén giấu cặp mắt đỏ ngầu và ánh nước đi, nhỏ giọng nói: “Lục tiên sinh, xin lỗi.”
“Không sao.”
Hai người không nhắc lại cái đề tài này nữa, thời gian có hạn, bọn họ cũng không muốn lãng phí thời gian để cãi nhau, Hạ Tịch Quán cứ như vậy được anh cõng về nhà, một khắc như thế cô hy vọng biết bao con đường này không có điểm cuối, anh vẫn luôn cõng cô như Vậy.
Hạ Tịch Quán lấy chút thuốc tự bôi lên mình, buổi tối hai người tắm xong nằm trên giường, Lục Hàn Đình nhìn cô hỏi: “Lục phu nhân, em đã khỏe chưa?”
Hạ Tịch Quán né mắt: “Em chưa khỏe đâu, trên người còn ê ẩm đau nhức lắm.”
Lục Hàn Đình xoay người đè lên, dùng chăn đắp hai người lại: “Anh xem thử.”
“Không muốn!”
“Cho anh xem chút thôi…”
Hai người trong chăn nghịch tới nghịch lui.
Hậu quả của ngủ trễ chính là, sáng sớm hôm sau hai người đều không thể xuống giường, thời gian đã qua ba ngày, hừng đông ngày thứ tư, hai người vẫn không ra khỏi cửa phòng.
Đến đêm, cửa phòng mới mở, thím Ngô cười khanh khách đến qua, kéo Hạ Tịch Quán sang một bên: “Tiểu thư Quán Quán, thím hâm cho cháu tô canh cá, cháu mau ăn một chút bồi bổ đi!”
Hôm nay Hạ Tịch Quán mặc chiếc áo khoác gió màu đen, khóa kéo vẫn kéo đến trên cùng, áo khoác rất dài, lộ ra chiếc váy hoa bên tring, xuống dưới nữa là đôi thẳng chân dài của cô, trên chân xỏ đôi giày bata trắng, dáng vẻ thiếu nữ nong manh tựa cành liễu, vừa xinh đẹp lại vừa quyến rũ, dĩ nhiên so với ngày thường càng thêm máy phần câu hồn.
Mái tóc đen thanh thuần xõa xuống, nhưng khuôn mặt nhỏ tựa như cánh tường vi đỏ thắm dưới cơn mưa, đôi mắt chứa sóng nước lưu chuyển, đều là dáng vẻ thướt tha của người phụ nữ dịu dàng.
Hôm nay đã là đêm cuối cùng, ngày mai sẽ đến thời gian ước định, Lục Tư Tước tới đón người, cho nên đêm nay Hạ Tịch Quán muốn cùng Lục Hàn Đình lên núi xem mặt trời mọc.
“Thím Ngô, canh cá này là bổ gì vậy ạ?”
“Tiểu thư Quán Quán, cháu với cô gia đã ba ngày không có ra cửa, thanh niên thể lực tốt, thích vận động là chuyện thường, nhưng phải bồi bổ nhiều vào.”
Thím Ngô nghiêm túc nói.
Khuôn mặt nhỏ mềm của Hạ Tịch Quán bạo nỏ, nhanh chóng chuồn đi: “Thím Ngô, giờ cháu không muốn uống.”
Mới vừa ra ngoài liền đụng vào lồng ngực rắn chắc mà ấm áp, Lục Hàn Đình vươn tay ôm cô: “Hoảng cái gì, chạy chậm chút, ngã mát thì tính sao giờ?”
Chương 477: Yêu Đương Nghiêm Túc (3)
Hạ Tịch Quán ngước đôi mắt ánh nước nhìn về phía khuôn mặt tuần tú của người đàn ôn, so với vẻ mềm yếu của cô, tinh thần Lục Hàn Đình rất tốt, thần thái sáng láng. Hôm nay anh mặc áo khoác màu đen, dáng vẻ phong độ có thể đè bẹp cả người mẫu nam quốc tế. Anh hạ mắt nhìn cô, vẻ thanh quý thong dong trong cốt cách thuộc về bề trên không sửa được, thấp giọng la cô.
“Đều tại anh, mắt mặt chết eml” Hạ Tịch Quán che khuôn mặt nhỏ đỏ lên: “Chúng ta đã hẹn sẽ ra ngoài hẹn hò dạo phố, yêu đương nghiêm túc, giờ thì ngược lại, không làm gì, cứ ru rú trong phòng…”
Lục Hàn Đình nhướng mày, tràn ra phong tình thành thục của người đàn ông: “Lục phu nhân, sao em lại nói chúng ta ở trong phòng không yêu đương nghiêm túc chứ, không nghiêm túc ở đâu nào?”
Hạ Tịch Quán nghiêm trọng hoài nghi anh đang mang ý đồ đen tối đùa cô, cô không để ý tới anh nữa!
Tóm lại tuần trăng mật này khác xa với tưởng tượng, đúng là cạn lời!
Tạm biệt nhóm máy thím, hai người bắt đầu leo núi, Hạ Tịch Quán chắc chắn leo không được, Lục Hàn Đình để cô nhảy lên, cõng cô lên núi.
Tuy cô rất nhẹ, chỉ khoảng 45kg, nhưng dù sao gì cũng là cô gái trưởng thành, anh cõng cô một đường lên núi, vậy mà không thở gấp chút nào.
Thể lực này của anh thực sự trâu bò quá đó.
Lúc này Hạ Tịch Quán nghe được tiếng chim hót, cô ngước mắt, vui vẻ chỉ vào cây đại thụ: “Lục tiên sinh, anh mau nhìn, trên cây có một ổ chim.”
Lục Hàn Đình ngắng đầu liếc mắt, không có biểu cảm gì: “Một ổ chim có gì để nhìn?”
“Lục tiên sinh, anh không biết đó, lúc em còn bé rất muốn leo cây, lấy ổ chim xuống tới, trong ổ chim chắc chắn có trứng, em có thể ấp ra nở một chú chim nhỏ, ngẫm lại rất thú vị mà.”
Lục Hàn Đình ừ một tiếng, như là đáp lại với cô, khá qua loa lấy lệ.
Hạ Tịch Quán kéo lỗ tai anh: “Không cho anh chê cười eml”
Lục Hàn Đình lớn như vậy chưa từng bị ai kéo tai: “Lục phu nhân, gan em ngày càng to nhỉ, dám véo lỗ tai anh?”
Hạ Tịch Quán kỳ thực không dám, người đàn ông này là tổng tài bá đạo điển hình, cô cứ như nhồ lông trên đầu cọp, nhưng bây giờ cô lấy can đảm lại kéo tai anh, hai cẳng chân trắng nõn quấn quanh vòng hông anh, đung đưa trên không trung: “Em véo tai anh thì sao, em không chỉ véo tai anh, tối đến em còn sẽ…
bảo anh quỳ xuống!”
Qưỳ…
Lục Hàn Đình lập tức hiểu ý cô, bàn tay đang nâng mông cô của anh siết chặt, bóp một cái, thấp giọng uy hiếp nói: “Còn dám phách lối, có tin anh sẽ đâm chết em không?”
Hạ Tịch Quán lúc này chịu thua, nói mấy lời đen tối như thế cô vĩnh viễn không phải là đối thủ của anh.
“Lục tiên sinh, em sai rồi.”
Khi màn đêm buông xuống, Lục Hàn Đình cõng Hạ Tịch Quán đến trên đỉnh núi, hai người dựng lều, nhưng không vào trong ngủ, mà vai sóng vai ngồi trên đỉnh núi.
Lục Hàn Đình bao cô trong chiếc chăn mềm, bao thành một cái bánh chưng, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ của cô: “Ban đêm lạnh lắm, đừng để bị cảm.”
Hạ Tịch Quán tựa đầu trên bờ vai phẳng của anh, ngây ngốc cười với anh: “Lục tiên sinh, bây giờ em thấy rất hạnh phúc.”
Lục Hàn Đình ôm cô, môi mỏng cọ ở trên khuôn mặt của cô: “Em có thể chọn tiếp tục được hạnh phúc mà.”
Tim Hạ Tịch Quán thót lên, hai ngày này bọn họ đều không nhắc tới chuyện không vui kia, giờ anh lại nhắc lại.
“Quán Quán, nếu như em thích, chúng ta cứ ở đây nhé, chúng ta…”
Bình luận facebook