• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Truyện Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban (16 Viewers)

  • Chương 481-483

Chương 481: Lời Nói Đùa Của Em, Anh Lại Xem Là Thật

Hạ Tịch Quán đông cứng tại chỗ, đôi đồng tử trong vắt của cô từ họng súng đen ngòm dời lên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, dáng vẻ bây giờ của anh rất đáng sợ, trong tròng mắt hẹp hệt như vết mực phẩy lên, nguy hiểm như vực sâu, những tia máu kia càng tôn thêm phần hung ác âm u ấy.

Hiện tại anh cầm súng, gân xanh kịch liệt nổi đầy mặt.

“Anh… Anh có biết anh đang làm cái gì không, mau buông thứ đó xuống!”

Lục Hàn Đình âm trầm nhìn cô, môi mỏng khẽ động, từ trong cổ họng tràn ra âm tiết khàn khàn, còn có ý hung dũ ngoan cố: “Quán Quán, xin lỗi, anh không thể thả em đi.”

Vừa rồi Hạ Tịch Quán chỉ muốn đau dài không bằng đau ngắn, nói lời nhẫn tâm tuyệt tình, nhưng cô đã quên anh không thể bị kích thích, tất cả chuyển biến tốt đều là giả dối, bệnh tình của anh vẫn luôn chuyển xấu.

Lục Nhân Nhân đã từng cảnh cáo cô, Lục Hàn Đình phát bệnh đối với bản thân rất tàn nhẫn, cũng đối với người khác tàn nhẫn, cô ở lại cạnh anh sẽ rất nguy hiểm.

Cô cũng chứng kiến video anh ở bệnh viện tâm thần kia, bộ dạng tối tăm khát máu, căn bản là không khống chế được.

Cho nên, giờ phút này anh chỉa súng về phía cô.

Bởi vì, anh không có cách nào thả cô đi.

“Lục Hàn Đình, hành vi bây giờ của anh rất nguy hiểm, nếu như anh thực sự tổn thương em, anh đã từng nghĩ qua hậu quả chưa, cuộc đời anh sẽ có vết dơ.”

“Quán Quán, những thứ đó cũng có thể không xảy ra, em đừng đi, đừng rời bỏ ta, có được không? Anh thực sự… Không thể mất đi em, anh van em, có được không?”

Chóp mũi Hạ Tịch Quán chua xót, trong lòng buốt đau cùng cực, anh cầm súng, dùng tư thế vô cùng tàn nhãn, lại nói với lời mềm mỏng nhất, anh đang cầu xin cô.

Xin cô đừng đi.

Cuộc đời của anh trong tự điển chưa từng có chữ “van xin” này, sau khi cô xuất hiện, lại có.


Viền mắt Hạ Tịch Quán nóng lên, nước mắt nóng bỏng cũng không còn cách nào khắc ché, lã chã rơi xuống, cô khóc gật đầu: “Được, vậy anh nổ súng đi.”

Cô xoay người rời đỉ.

Cô đi sao?

Cô đi thật ư!

Một khắc như thế Lục Hàn Đình chỉ cảm thấy mắt như nứt toạc, trái tim hung hăng xé thành hai mảnh, anh thống khổ tột độ, anh không giữ được cô, cách này không hữu hiệu, anh không thể giữ cô lại, cô vẫn muốn rời khỏi anh.

Anh nhìn chằm chằm bóng dáng mềm yếu của cô gái dần khuất xa, ngón tay thon dài hơi cuộn tròn, sau đó chậm rãi buông súng xuống.

Anh chưa từng nghĩ tới thương tồn cô.

Anh làm sao đành lòng làm cô bị thương chứ?

Anh chỉ là hù dọa cô, muốn cô ở lại.

Lục Hàn Đình cảm giác cuộc đời mình mắt đi tất cả màu sắc, dường như không có gì đáng giá để anh quyến luyến, dù có đáng giá anh cũng không chịu được, anh biết không có cô, anh một giây cũng không thể sống.

“Quán Quán.”

Hạ Tịch Quán đi mấy bước, lúc này đột nhiên nghe được tiếng người đàn ông khàn khàn đến nghe không rõ, cô chậm rãi dừng bước lại, quay người sang: “Anh còn muốn nói điều gì nữa, đủ rồi, đừng dây dưa tôi nữa.

Lục Hàn Đình đứng tại chỗ nhìn cô, anh cong môi mỏng thành vòng cung nhàn nhạt mà tự giễu: “Nếu anh còn sống, sẽ không có cách nào không dây dưa em, anh nghĩ anh nhất định sẽ không từ mọi thủ đoạn, bẻ gãy cánh của em, giam cầm em ở cạnh anh, em đã nói sẽ sinh cho anh hai cục cưng, anh vẫn nhớ kỹ, có lẽ đó lại là lời nói đùa của em, thế nhưng anh tưởng đó là thật.”

Trong lòng Hạ Tịch Quán chợt dâng lên cảm giác khủng hoảng, anh hiện tại tuyệt đối không bình thường, dường như một giây kế tiếp anh sẽ làm ra chuyện gì với bản thân mình.

Hạ Tịch Quán nhìn anh, chỉ thấy đáy mắt đỏ ngầu của anh cũng rơi trên mặt của cô, dùng ánh mắt vô cùng cố chấp nóng bỏng dến điên cùng, xoáy sâu vào cô.

Chương 482: Lấy Đi Hết Thảy Ký Ức Của Anh Liên Quan Đến Cô

Rất nhanh anh hạ thấp mắt, Hạ Tịch Quán thấy có cái gì như nước mắt trong suốt từ trong nhanh chóng chảy xuống, anh nhìn cô cười, nhẹ giọng nói: “Quán Quán, anh thả em đi, sau này cũng sẽ không dây dưa em nữa, em nhất định phải hạnh phúc.”

Nói xong, anh giơ tay lên, đưa họng súng đen ngòm lên đầu mình, sau đó quyết tuyệt bóp cò.

Hạ Tịch Quán hít một hơi, cả người đều quên cả thở, cô lớn tiếng thét to: “A, đừng mài”

Cô nhào đến anh.

Thời gian cũng đều dừng lại ngay khắc đó, bên tai nhanh chóng truyền đến “ầm” một tiếng, tiếng súng vang lên.

Hạ Tịch Quán như đối diện với vực sâu, lập tức xụi lơ trên mặt đất.

Toàn thân cô run rẩy, hàm răng đập vào nhau cầm cập.

Hai tay nhỏ bé móc sàn nhà, rất nhanh đã cào ra vài vết máu, nước mắt ướt cả khuôn mặt, cô ngẳng đầu, chỉ thấy dáng người cao lớn của Lục Hàn Đình ngã ầm xuống trên sàn nhà.

Song, phát súng kia cũng không có bắn vào đầu anh, mà đã trật phương hướng, vì vừa rồi ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, thím Triệu tới.

Thím Triệu cầm lấy tay Lục Hàn Đình, nên viên đạn trật hướng, sau đó thím Triệu bổ tay xuống, một chưởng về phía gáy Lục Hàn Đình, Lục Hàn Đình đang đau khổ nên không hề phòng bị, trực tiếp bị thím ấy bổ đến hôn mê.

Hạ Tịch Quán dùng cả tay chân bò qua, ôm Lục Hàn Đình đang ngắt xỉu trong ngực mình, cô ôm rất chặt, giọt nước mắt nóng bỏng dốc toàn bộ ra, cô lập tức khóc thút thít.

Hù chết cô.

Vừa rồi cô thực sự bị anh hù chết.

Suýt chút nữa thôi.

Cảm giác vui mừng bất ngờ ập đến của dư vị mắt đi rồi có lại tràn vào toàn bộ lồng ngực cô, cô ôm anh thật chặt vào ngực mình, rất sợ anh sẽ biến mắt, cô vừa tức vừa nắm tay đập anh, Lục tiên sinh, anh cái người điên này, em thật là một người điên!

“Tiểu thư Quán Quán, cháu mau đứng dậy đi, để thím xem xem có bị thương không.” Thím Triệu đi đỡ Hạ Tịch Quán.

Hạ Tịch Quán không biết thím Triệu sao lại có thể có thân thủ nhanh như vậy, vậy mà thím ấy có thể đánh lén Lục Hàn Đình, cô vừa định hỏi, nhưng cổ họng ngai ngái, cô phun ra một búng máu.

“Tiểu thư Quán Quán, cháu làm sao vậy?” Thím Triệu Sợ run lên.

Hạ Tịch Quán biết thời gian của mình đã đến, chuyện bây giờ không thể chậm trễ, cô phải giành được cơ hội tốt hồi sinh cho Lục Hàn Đình: “Thím Triệu, làm phiền thím giúp cháu đưa Lục tiên sinh đến giường ạ.”

Lục Hàn Đình nằm trên giường, Hạ Tịch Quán đưa tay mở áo khoác mình, lộ ra đai đeo bên trong, cô đâm kim khâu vào trong tim mình, rất nhanh máu đầu tim hóa thành một giọt lại một huyết châu lăn vào trong miệng Lục Hàn Đình.

Dần dần, khuôn mặt tuấn tú xanh mét của Lục Hàn Đình khôi phục khí huyết, ngay cả mạch tượng rối loạn đã gần như dịu lại, hô hấp anh êm chậm, đã chìm vào giấc ngủ.

Hạ Tịch Quán nhổ kim khâu, thành công rồi, cuối cùng cô đã chữa khỏi anhI Sau này, anh sẽ không bao giờ gặp ác mộng nữa, cũng sẽ không bao giờ phiền muộn về bệnh tình, không ai có thể ức hiếp anh, không ai có thể mắng anh là tên tâm thần, anh đã khỏe rồi.

Anh đã khỏe rồi!

Cô đã nói mà, cô sẽ cứu anh!

“Tiểu thư Quán Quán, tuy là thím không biết cháu đang làm cái gì, nhưng cháu nghỉ ngơi chút đi! Cháu bây giờ nhìn rất xanh xao.” Lúc này thím Triệu tiền lên nói.

Khuôn mặt Hạ Tịch Quán trắng bệch như quỷ, thân thể mềm mại lung lay sắp đổ, dáng vẻ nhìn như sắp ngã quy: “Thím Triệu, đợi lát rồi cháu sẽ nghỉ, cháu còn có chuyện vẫn chưa làm.”

“Chuyện gì?”

Hạ Tịch Quán lấy ra một cái đồng hồ quả quýt, cô nhìn khuôn mặt điển trai của người đàn ông, cho dù là thân thể cô suy yếu, thế nhưng trong đôi mắt cô vẫn lóe sáng lên chút ánh sao, ánh sáng ấy như tan vỡ ra, đẹp không sao tả xiết: “Cháu muốn dùng thuật thôi miên, lấy đi trong đầu anh ấy… tất cả ký ức về cháu.”
Chương 483 Lục Tiên Sinh, Anh Nhất Định Phải Hạnh Phúc

Thím Triệu chấn động: “Tiểu thư Quán Quán, sao cháu lại muốn làm vậy?”

“Bởi vì, cháu chỉ có thể cùng anh ấy đi tới kết cục này, cháu không muốn bỏ anh ấy lại, nên chỉ có thể để cho chính mình trở thành người bị lưu lại, cháu không muốn anh ấy bởi vì cháu mà đau đớn, thống khỏ, cháu muốn anh ấy đến Đề Đô bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới của riêng mình.” Hạ Tịch Quán nức nở nói.

“Nhưng, như vậy cô gia sẽ quên đi cháu, sau này cô gia có thể sẽ gặp được rất nhiều khuê nữ khác, nếu như cô gia thích người ta thì làm sao giờ?”

Hạ Tịch Quán đã sớm nghĩ qua, con đường phía trước còn dài đằng đãng, tương lai anh nhất định sẽ gặp được cô gái tốt hơn cô, anh sẽ yêu người khác.

Chỉ cần nghĩ tới cái này, trong lòng cô sẽ rất khó chịu, rất ghen, rất đố kị, có đôi khi cô còn tư tâm nghĩ, để anh vĩnh viễn ở lại chỗ này, như vậy anh liền vĩnh viễn chỉ thuộc về cô.

“Không sao ạ, chỉ cần cô gái kia có thể toàn tâm toàn ý thương anh ấy, dù sao phải có người thay thế vị trí cháu, hơn nữa về sau sẽ có rất nhiều người thương anh ấy, mấy ngày nay, thứ Lục tiên sinh cho cháu đã rất đủ rồi, cháu rất hạnh phúc.”

Lục Tư Tước tới, vài chiếc xe Jeep phóng thẳng vào làng, vừa khiêm tốn lại lộ ra vẻ xa hoa khí phái, là tác phong trước sau như một của người đàn ông Lục Tư Tước này.

Lục Hàn Đình vẫn còn đang mê man, anh đã bị thôi miên, Hạ Tịch Quán đã lấy đi tắt cả ký ức liên quan đến cô của anh.

“Hạ tiểu thư, hiện tại A Đình thế nào?” Lục Tư Tước thấp giọng hỏi.

Hạ Tịch Quán hiện tại đứng không vững, cần Thím Triệu đỡ, đôi mắt cô dõi theo Lục Hàn Đình bị đưa vào ghế sau của xe Jeep, nhẹ giọng nói: “Giờ thì tốt rồi, đã đạt được sinh mạng mới, hơn nữa tôi còn thôi miên lấy đi ký ức của anh ấy, anh ấy không còn biết trong cuộc đời anh ấy đã từng có tôi xuất hiện.”

Lục Tư Tước toàn thân áo đen, người đàn ông đã năm mươi tuổi vẫn đứng ở đỉnh kim tự tháp, khí tràng nội liễm mà thâm trầm, gió nhẹ làm phất phơ vạt áo khoác ngoài của ông, đôi đồng tử sâu thẳm nhìn không ra tâm tình gì: “ Lần này cực khổ cho Hạ tiểu thư rồi, tôi đã phái người xóa đi tắt cả dấu vết của cô ở Hải Thành, về sau trên thế gian này sẽ không có sự tồn tại của cô nữa, không ai sẽ nhắc tới cô với a Đình, dù cho đôi câu vài lời cũng sẽ không có, nó sẽ sống tốt thôi.”

Hạ Tịch Quán gật đầu: “Được.”


Nói rồi cô tiến lên, cúi thấp đầu chui vào trong ghế sau, tay nhỏ bé vươn ra, bưng lấy khuôn mặt anh tuấn của Lục Hàn Đình, cô nhẹ nhàng hôn lên trán anh.

Lúc này một giọt nước mắt nóng cháy rơi xuống, rơi vào trên mắt Lục Hàn Đình, mí mắt anh giật giật, nhưng vẫn không mở ra.

“Lục tiên sinh, anh nhất định phải hạnh phúc đấy.” Hạ Tịch Quán lệ rơi đầy mặt.

Lục Tư Tước đứng bên đợi, cũng không quấy rối, ông nhìn cô gái ghé vào trong xe, nhìn cô hôn lên trán A Đình, với thì thào nói lời từ biệt với anh.

Hạ Tịch Quán lui ra: “Bác Lục, sau này cũng không gặp nữa, đừng quên lời bác từng hứa với tôi, dù cho anh ấy hiện tại bao nhiêu tuổi, anh ấy ở trước mặt của bác vẫn là đứa trẻ chưa lớn, gia đình nguyên sinh(*) làm cho anh ấy cả đời đều phải chữa lành vết thương tuổi thơ, tình cha tựa Thái Sơn, bác phải thương anh ấy.”

(*) Kiểu gia đình có bố hoặc mẹ đã tái hôn, có con riêng của đôi bên chung sống.

Lục Tư Tước nhìn cô, một lúc sau nói: “Còn gì nữa không?”

Hạ Tịch Quán còn nghĩ tới bà nội ở U Lan Uyễn, nhưng suy nghĩ một chút cô cũng không nhắc đến, hiện tại Lục Hàn Đình đã khỏe, bà nội tự nhiên cũng sẽ ổn thôi.

Hạ Tịch Quán lắc đầu: “Không còn nữa.”

“Chúng tôi đi đây.” Lục Tư Tước lên xe.

“Chờ một chút!” Hạ Tịch Quán đột nhiên gọi ông lại.

Lục Tư Tước dừng bước, xoay người.

Trong mắt Hạ Tịch Quán đầy nước mắt, môi tái nhợt run rẩy, cô vẫn không nhịn được: “Cô ấy, là một người như thế nào?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom