Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2155
Chương 2155:
Lúc này bác sĩ đưa tờ giấy đồng ý trước khi sinh: “Tiên sinh, anh là người nhà của sản phụ sao, mời ký tên ở chỗ này.”
Cố Dạ Cần nhanh chóng nhận lấy bút, anh ở phía dưới “xoát xoát” ký vào tên mình.
Người đàn ông luôn ở vị trí trên cao, cho dù là ký tên giấy đồng ý trước sinh cũng tỏa ra khí thế phê duyệt văn kiện.
“Tiên sinh, nếu như anh muốn vào phòng sinh thì hãy mặc đồ vô khuẩn vào trước.” Hộ sĩ đưa bộ đồ vô khuẩn màu xanh đen cho Cố Dạ Cần.
Cố Dạ Cẩn bằng tốc độ nhanh nhất mặc vào.
Y tá đặt tờ giấy đồng ý kia bên người Diệp Linh, sau đó thúc cô vào phòng sinh.
Diệp Linh nghiêng mắt, thấy được chữ ký phía dưới cùng- Cố Dạ Cần.
Ba chữ Cố Dạ Cần này được ký rồng bay phượng múa, đẹp vô cùng.
Có Dạ Cần…
Có Dạ Cần ư…
Diệp Linh chấn động, đầu “oanh” một tiếng, cô một mực tìm kiếm Có Dạ Cần, thì ra anh chính là Cố Dạ Cần.
Anh lại chính là Cố Dạ Cẳn!
Trăm phương ngàn hướng kiếm bao lần, bỗng nhiên quay đầu ngoảnh lại Diệp Linh, sau đó thúc cô vào phòng sinh.
Diệp Linh nghiêng mắt, thấy được chữ ký phía dưới cùng- Cố Dạ Cần.
Ba chữ Cố Dạ Cần này được ký rồng bay phượng múa, đẹp vô cùng.
Có Dạ Cẩn…
Có Dạ Cần ư…
Diệp Linh chấn động, đầu “oanh” một tiếng, cô một mực tìm kiếm Cố Dạ Cần, thì ra anh chính là Cố Dạ Cần.
Anh lại chính là Cố Dạ Cẳn!
Trăm phương ngàn hướng kiếm bao lần, bỗng nhiên quay đầu ngoảnh lại người đã đứng dưới ngọn đèn lay lát.
Hóa ra, anh vẫn luôn ở bên cạnh cô.
Trong đầu Diệp Linh dường như có tia lửa điện, đột nhiên hiện lên rất nhiều hình ảnh, cô nhớ ra, rồi, cô đã nhớ lại mười năm của cô và Cố Dạ Cần.
Đoạn đường bị đẩy mạnh phòng sinh này, Diệp Linh như đi qua nửa đời trước của mình, mười năm của nửa đời trước này, bao nhiêu nước mắt và ác mộng đan xen, tất cả tình ái cô đã giao phó cho những năm tháng xưa, rời khỏi anh đã trở thành đường sống duy nhất của cô.
Nhưng, cô vẫn không thể nào rời khỏi anh.
Chiêc nhân cưới anh đeo vào tay cô, khắc lên tình yêu sâu đậm chẳng muốn ai hay biết.
Buồi tối anh ôm cô, đã từng chôn ở cổ cô lệ rơi đầy mặt, khóc giống như một đứa trẻ, anh hèn mọn thành tín cầu xin – Linh Linh, đừng rời bỏ anh.
Lúc này bác sĩ đưa tờ giấy đồng ý trước khi sinh: “Tiên sinh, anh là người nhà của sản phụ sao, mời ký tên ở chỗ này.”
Cố Dạ Cần nhanh chóng nhận lấy bút, anh ở phía dưới “xoát xoát” ký vào tên mình.
Người đàn ông luôn ở vị trí trên cao, cho dù là ký tên giấy đồng ý trước sinh cũng tỏa ra khí thế phê duyệt văn kiện.
“Tiên sinh, nếu như anh muốn vào phòng sinh thì hãy mặc đồ vô khuẩn vào trước.” Hộ sĩ đưa bộ đồ vô khuẩn màu xanh đen cho Cố Dạ Cần.
Cố Dạ Cẩn bằng tốc độ nhanh nhất mặc vào.
Y tá đặt tờ giấy đồng ý kia bên người Diệp Linh, sau đó thúc cô vào phòng sinh.
Diệp Linh nghiêng mắt, thấy được chữ ký phía dưới cùng- Cố Dạ Cần.
Ba chữ Cố Dạ Cần này được ký rồng bay phượng múa, đẹp vô cùng.
Có Dạ Cần…
Có Dạ Cần ư…
Diệp Linh chấn động, đầu “oanh” một tiếng, cô một mực tìm kiếm Có Dạ Cần, thì ra anh chính là Cố Dạ Cần.
Anh lại chính là Cố Dạ Cẳn!
Trăm phương ngàn hướng kiếm bao lần, bỗng nhiên quay đầu ngoảnh lại Diệp Linh, sau đó thúc cô vào phòng sinh.
Diệp Linh nghiêng mắt, thấy được chữ ký phía dưới cùng- Cố Dạ Cần.
Ba chữ Cố Dạ Cần này được ký rồng bay phượng múa, đẹp vô cùng.
Có Dạ Cẩn…
Có Dạ Cần ư…
Diệp Linh chấn động, đầu “oanh” một tiếng, cô một mực tìm kiếm Cố Dạ Cần, thì ra anh chính là Cố Dạ Cần.
Anh lại chính là Cố Dạ Cẳn!
Trăm phương ngàn hướng kiếm bao lần, bỗng nhiên quay đầu ngoảnh lại người đã đứng dưới ngọn đèn lay lát.
Hóa ra, anh vẫn luôn ở bên cạnh cô.
Trong đầu Diệp Linh dường như có tia lửa điện, đột nhiên hiện lên rất nhiều hình ảnh, cô nhớ ra, rồi, cô đã nhớ lại mười năm của cô và Cố Dạ Cần.
Đoạn đường bị đẩy mạnh phòng sinh này, Diệp Linh như đi qua nửa đời trước của mình, mười năm của nửa đời trước này, bao nhiêu nước mắt và ác mộng đan xen, tất cả tình ái cô đã giao phó cho những năm tháng xưa, rời khỏi anh đã trở thành đường sống duy nhất của cô.
Nhưng, cô vẫn không thể nào rời khỏi anh.
Chiêc nhân cưới anh đeo vào tay cô, khắc lên tình yêu sâu đậm chẳng muốn ai hay biết.
Buồi tối anh ôm cô, đã từng chôn ở cổ cô lệ rơi đầy mặt, khóc giống như một đứa trẻ, anh hèn mọn thành tín cầu xin – Linh Linh, đừng rời bỏ anh.
Bình luận facebook