Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2156
Chương 2156:
Đã từng phí hoài bao lần, lễ thành nhân năm 18 tuổi đúc nên tiếc nuối lớn nhất, anh từng nói không bao giờ buông tay cô ra, những lời này là lời hứa hẹn của anh trao cho cô cả đời, anh dùng tên giả A Sinh, vĩnh viễn ở cạnh cô và con.
Những thứ này đại khái đều là điều khiến cô không thể rời khỏi anh, không thể quên đi anh, bởi vì từ ánh mắt đầu tiên của rất nhiều năm trước, ngoài song cửa Diệp gia, tình yêu của anh đã sớm ăn sâu bén rễ, so với cô tới sớm hơn rất nhiều.
Bởi vì tình yêu của anh, ở một đường chông gai hòa lẫn máu tươi vẫn nồng nàn sâu sắc như cũ, so với cô càng thêm kiên định càng thêm thâm trầm.
rang 8 Bởi vì tình yêu của anh…
Hết thảy đều bởi vì tình yêu của anh…
Hốc mắt trắng nõn của Diệp Linh đỏ bừng, bên trong bốc lên nhiệt khí nóng bỏng, hàng mi dài run lên, từng giọt lệ nặng trĩu rơi xuống.
Tách một tiếng, đèn trong phòng sinh bật lên, Diệp Linh cảm thấy nhức mắt, hốt hoảng nhắm mắt lại.
Cả thê giới đang điên đảo xoay vân.
“Mẹ của bé đừng quá lo lắng, nào, theo nhịp tôi đếm, chúng ta bắt đầu hít sâu.”
“Hít vào, thở ra, hít vào… dùng sức!”
Ngón tay mảnh khảnh của Diệp Linh níu chặt ga giường phía dưới, cô dùng hết khí lực toàn thân để sinh đứa bé này.
Con của cô và Có Dạ Cần.
Nhưng, không sinh ra được.
Đau quá đau quá.
Một chút khí lực của cô đã dần dần mắt đi.
“Linh Linh! Linh Linh!”
Có người đang gọi cô.
Diệp Linh mở mắt ra, cô thấy rõ ràng người trước mắt, khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc kia của Cố Dạ Cần phóng đại trong tầm mắt cô.
Hiện tại anh nắm tay cô nhìn cô, đang gọi tên cô: “Linh Linh! Linh Linh!”
Tầm mắt Diệp Linh càng ngày càng mờ nhạt, cô đột nhiên không rõ mình tại sao lại quên mất anh, cô tại sao có thể quên một Cố Dạ Cần yêu cô như thế, cô tại sao có thể quên một Có Dạ Cẩn cô yêu như thế?
Diệp Linh trong làn nước mắt của mình nhếch môi, ngây ngốc cười về phía anh.
Cô nghĩ mình bây giờ cười nhất định rất xấu.
Cố Dạ Cần đã cảm thấy trạng thái bây giờ của Diệp Linh không thích hợp, vô cùng không thích hợp, trong lòng cuốn tới một cảm giác bất an, anh nhìn về phía bác sĩ: “Còn bao lâu nữa? Bé con sao rồi?”
“Đầu bé bị kẹt rồi, mẹ bé lại không có sức rặn, như vậy bé con rất dễ bị ngợp, mẹ cũng sẽ gặp nguy hiểm.”
Trái tim Có Dạ Cẩn không ngừng quặn đau, Diệp Linh chẳng những sinh non, hiện tại còn khó sinh, săc mặt anh xanh mét nhìn bác sĩ: “Bây giờ nên làm gì, có thể đổi thành sinh mỗ hay không?”
“Cái này…” Đối mặt với tình huống khó giải quyết của Diệp Linh , các bác sĩ đều do dự.
Đã từng phí hoài bao lần, lễ thành nhân năm 18 tuổi đúc nên tiếc nuối lớn nhất, anh từng nói không bao giờ buông tay cô ra, những lời này là lời hứa hẹn của anh trao cho cô cả đời, anh dùng tên giả A Sinh, vĩnh viễn ở cạnh cô và con.
Những thứ này đại khái đều là điều khiến cô không thể rời khỏi anh, không thể quên đi anh, bởi vì từ ánh mắt đầu tiên của rất nhiều năm trước, ngoài song cửa Diệp gia, tình yêu của anh đã sớm ăn sâu bén rễ, so với cô tới sớm hơn rất nhiều.
Bởi vì tình yêu của anh, ở một đường chông gai hòa lẫn máu tươi vẫn nồng nàn sâu sắc như cũ, so với cô càng thêm kiên định càng thêm thâm trầm.
rang 8 Bởi vì tình yêu của anh…
Hết thảy đều bởi vì tình yêu của anh…
Hốc mắt trắng nõn của Diệp Linh đỏ bừng, bên trong bốc lên nhiệt khí nóng bỏng, hàng mi dài run lên, từng giọt lệ nặng trĩu rơi xuống.
Tách một tiếng, đèn trong phòng sinh bật lên, Diệp Linh cảm thấy nhức mắt, hốt hoảng nhắm mắt lại.
Cả thê giới đang điên đảo xoay vân.
“Mẹ của bé đừng quá lo lắng, nào, theo nhịp tôi đếm, chúng ta bắt đầu hít sâu.”
“Hít vào, thở ra, hít vào… dùng sức!”
Ngón tay mảnh khảnh của Diệp Linh níu chặt ga giường phía dưới, cô dùng hết khí lực toàn thân để sinh đứa bé này.
Con của cô và Có Dạ Cần.
Nhưng, không sinh ra được.
Đau quá đau quá.
Một chút khí lực của cô đã dần dần mắt đi.
“Linh Linh! Linh Linh!”
Có người đang gọi cô.
Diệp Linh mở mắt ra, cô thấy rõ ràng người trước mắt, khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc kia của Cố Dạ Cần phóng đại trong tầm mắt cô.
Hiện tại anh nắm tay cô nhìn cô, đang gọi tên cô: “Linh Linh! Linh Linh!”
Tầm mắt Diệp Linh càng ngày càng mờ nhạt, cô đột nhiên không rõ mình tại sao lại quên mất anh, cô tại sao có thể quên một Cố Dạ Cần yêu cô như thế, cô tại sao có thể quên một Có Dạ Cẩn cô yêu như thế?
Diệp Linh trong làn nước mắt của mình nhếch môi, ngây ngốc cười về phía anh.
Cô nghĩ mình bây giờ cười nhất định rất xấu.
Cố Dạ Cần đã cảm thấy trạng thái bây giờ của Diệp Linh không thích hợp, vô cùng không thích hợp, trong lòng cuốn tới một cảm giác bất an, anh nhìn về phía bác sĩ: “Còn bao lâu nữa? Bé con sao rồi?”
“Đầu bé bị kẹt rồi, mẹ bé lại không có sức rặn, như vậy bé con rất dễ bị ngợp, mẹ cũng sẽ gặp nguy hiểm.”
Trái tim Có Dạ Cẩn không ngừng quặn đau, Diệp Linh chẳng những sinh non, hiện tại còn khó sinh, săc mặt anh xanh mét nhìn bác sĩ: “Bây giờ nên làm gì, có thể đổi thành sinh mỗ hay không?”
“Cái này…” Đối mặt với tình huống khó giải quyết của Diệp Linh , các bác sĩ đều do dự.
Bình luận facebook