Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2348
Chương 2348:
Bạn tù cách vách vẫn còn đang thao thao bát tuyệt, đầy đầu Diệp Minh đều là dáng vẻ vừa rồi của Hà Băng, anh luôn cảm giác cô là lạ.
Diệp Minh dứt khoát ngôi dậy, lên tiêng: “Mở cửa, tôi muốn gọi điện thoại!”
Diệp Minh đứng trước buồng điện thoại, một tay đút trong túi quần, một tay cầm điện thoại lên, anh không lập tức bắm số, mà là nhìn về phía nhân viên: “Anh, chính là anh, hỏi anh đấy, anh nói nhớ vợ mình như thế nào vậy?”
Nhân viên bị điểm tên ngu ngơ, Diệp Minh đang nói chuyện với anh ta hả?
Người đàn ông một tay đút trong túi quần, chiếc áo ba lỗ càng tôn lên dáng người đồ sộ to lớn, tám khối cơ bụng liên miên chập chùng đều đều phân bó, gợi cảm đên khiên người ta không kiêm được chảy nước dãi.
Lúc này người đàn ông híp cặp mắt sâu thẳm kia nhìn anh ta, giọng điệu bễ nghễ.
Nhân viên trong lòng nổ tung, quá vô pháp vô thiên, đến tột cùng là ai bị giam ở chỗ này?
“Anh, anh…” Nhân viên vừa mở miệng liền nói lắp.
Diệp Minh nhíu mi tâm lại, không có kiên nhẫn: “Anh cái gì mà anh, nói lắp à?”
Hỹ “ẨU Nhân viên thừa nhận mình có chút kinh sợ, người đàn ông này một thân sức mạnh cường hãn, khí tràng cường đại: “Tôi… tôi không có vợ.”
dân Diệp Minh bĩu môi, liếc mắt nhân viên kia, lãng phí thời gian của anh.
Phụ nữ đúng là phiền phức.
Diệp Minh từng gặp rất nhiều người phụ nữ, thế nhưng thực sự yêu đương thì không, là một tay mơ.
Ngày hôm nay trái tim anh tuyệt không kiên định, anh còn phải ngồi tù thêm một khoảng thời gian nữa, ra không được, sợ cô không đợi được anh.
Diệp Minh nhắc chân đạp bàn văn phòng của nhân viên một cái: “Hà Băng, mẹ nó ông đây thích eml”
Giọng tổng tài bá đạo.
Thế nhưng cảm giác không đúng lắm, Diệp Minh rút bàn tay trong túi quần ra, lộ ra chút ý cười mềm mại: “Hà Băng, anh yêu em.”
Giọng thâm tình cưng chiều.
Hình như không hợp lắm.
Diệp Minh nghĩ nghĩ, làm động tác giả quỳ một gối xuống : “Hà Băng, giao bản thân em cho anh, sau này anh sẽ thương em yêu em cưng chiều em.”
Mẹ kiếp, cái này quá hèn mọn!
Diệp Minh cảm thây càng thêm phiên não.
Lúc này anh sắc bén quét mắt sang nơi khác, chuyển đến trên người nhân viên kia, nhân viên ngây người như gà gỗ đứng ở một bên nhìn anh như bệnh nhân tâm thần tự biên tự diễn, bởi vì khiếp sợ mà miệng há to đến độ có thể nhét vừa một quả trứng gà.
Mẹ nó!
Diệp Minh khẽ chửi tục một tiếng, cảm giác mình đủ mắt mặt.
Anh cầm điện thoại lên, trực tiếp bấm chuỗi số quen thuộc tận xương kia.
Trong phòng bệnh VỊP.
Bạn tù cách vách vẫn còn đang thao thao bát tuyệt, đầy đầu Diệp Minh đều là dáng vẻ vừa rồi của Hà Băng, anh luôn cảm giác cô là lạ.
Diệp Minh dứt khoát ngôi dậy, lên tiêng: “Mở cửa, tôi muốn gọi điện thoại!”
Diệp Minh đứng trước buồng điện thoại, một tay đút trong túi quần, một tay cầm điện thoại lên, anh không lập tức bắm số, mà là nhìn về phía nhân viên: “Anh, chính là anh, hỏi anh đấy, anh nói nhớ vợ mình như thế nào vậy?”
Nhân viên bị điểm tên ngu ngơ, Diệp Minh đang nói chuyện với anh ta hả?
Người đàn ông một tay đút trong túi quần, chiếc áo ba lỗ càng tôn lên dáng người đồ sộ to lớn, tám khối cơ bụng liên miên chập chùng đều đều phân bó, gợi cảm đên khiên người ta không kiêm được chảy nước dãi.
Lúc này người đàn ông híp cặp mắt sâu thẳm kia nhìn anh ta, giọng điệu bễ nghễ.
Nhân viên trong lòng nổ tung, quá vô pháp vô thiên, đến tột cùng là ai bị giam ở chỗ này?
“Anh, anh…” Nhân viên vừa mở miệng liền nói lắp.
Diệp Minh nhíu mi tâm lại, không có kiên nhẫn: “Anh cái gì mà anh, nói lắp à?”
Hỹ “ẨU Nhân viên thừa nhận mình có chút kinh sợ, người đàn ông này một thân sức mạnh cường hãn, khí tràng cường đại: “Tôi… tôi không có vợ.”
dân Diệp Minh bĩu môi, liếc mắt nhân viên kia, lãng phí thời gian của anh.
Phụ nữ đúng là phiền phức.
Diệp Minh từng gặp rất nhiều người phụ nữ, thế nhưng thực sự yêu đương thì không, là một tay mơ.
Ngày hôm nay trái tim anh tuyệt không kiên định, anh còn phải ngồi tù thêm một khoảng thời gian nữa, ra không được, sợ cô không đợi được anh.
Diệp Minh nhắc chân đạp bàn văn phòng của nhân viên một cái: “Hà Băng, mẹ nó ông đây thích eml”
Giọng tổng tài bá đạo.
Thế nhưng cảm giác không đúng lắm, Diệp Minh rút bàn tay trong túi quần ra, lộ ra chút ý cười mềm mại: “Hà Băng, anh yêu em.”
Giọng thâm tình cưng chiều.
Hình như không hợp lắm.
Diệp Minh nghĩ nghĩ, làm động tác giả quỳ một gối xuống : “Hà Băng, giao bản thân em cho anh, sau này anh sẽ thương em yêu em cưng chiều em.”
Mẹ kiếp, cái này quá hèn mọn!
Diệp Minh cảm thây càng thêm phiên não.
Lúc này anh sắc bén quét mắt sang nơi khác, chuyển đến trên người nhân viên kia, nhân viên ngây người như gà gỗ đứng ở một bên nhìn anh như bệnh nhân tâm thần tự biên tự diễn, bởi vì khiếp sợ mà miệng há to đến độ có thể nhét vừa một quả trứng gà.
Mẹ nó!
Diệp Minh khẽ chửi tục một tiếng, cảm giác mình đủ mắt mặt.
Anh cầm điện thoại lên, trực tiếp bấm chuỗi số quen thuộc tận xương kia.
Trong phòng bệnh VỊP.
Bình luận facebook