Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-1001
Chương 1001: Sự trở về bí mật
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Ha ha ha…” Triệu Ngọc cười to ba tiếng, tươi cười đắc ý nói: “Đội trưởng Đậu à, lần này, anh còn gì để nói nữa không?”
Thật ra, Triệu Ngọc không hề cười giả tạo mà là có mục đích rõ ràng, cái này gọi là ra oai trước để áp chế đối phương, đầu tiên là áp đảo khí thế của đối phương, chuyện sau đó mới dễ làm.
Trước kia, khi còn ở trong giang hồ, Triệu Ngọc đã am hiểu sâu điều này, lần nào cũng đúng.
“Tổ trưởng Triệu à, tôi không rõ, ý anh là sao?” Đậu Tự Lực cố gắng bình tĩnh nói. “Anh không nhìn thấy sao? Lý Thiến đang cầm súng chĩa vào tôi đấy! Cô ta là kẻ bị tình nghi cơ mà! Còn nữa, Trương Dũng còn ngồi thuyền chạy trốn, rõ ràng hai người bọn họ mới là hung thủ!”
“Hừ!” Lý Thiến xí một tiếng với vẻ khinh miệt, bộc hết nỗi đau ra, nước mắt tuôn ra: “Anh còn ngụy biện nữa à? Kẻ giết người!!!”
“Lãnh…. lãnh đạo…” Lúc này, vài cảnh sát ngơ ngẩn không hiểu gì, vội vàng hỏi Triệu Ngọc: “Rốt… rốt cuộc chuyện này là sao vậy ạ? Rốt cuộc chúng ta đứng ở bên nào đây?”
“Mọi chuyện đã quá rõ ràng rồi!” Triệu Ngọc lạnh lùng cười nói với Đậu Tự Lực: “Đội trưởng Đậu, nói chuyện chính trước, anh để súng xuống đi! Nộp vũ khí đầu hàng thì không giết, nếu không thì anh đang tự tìm lấy cái chết đấy!”
“Này, các cậu còn chưa hiểu ra mọi chuyện sao?” Tăng Khả vừa dùng súng chĩa vào Đậu Tự Lực, vừa giải thích với nhóm cảnh sát: “Đội trưởng của các cậu mới là hung thủ của vụ án giết người trên đảo đấy!”
“Cái gì!? Không thể nào…” Nghe vậy, nhóm cảnh sát suýt nữa ngã xuống đất, sắc mặt ai cũng như trái cà vậy.
“Hừ!” Triệu Ngọc chỉ tay vào súng ngắn bên hông của Đậu Tự Lực mà nói: “Không ngờ chứ hả đội trưởng Đậu, ông đây chỉ vạch ra một kế nhỏ là anh đã bị lộ nguyên hình rồi!”
“Buông tôi ra! Buông tôi ra! Không nhìn thấy sao? Thuyền ca nô là tự tôi lái về, lãnh đạo của các anh bảo tôi làm như vậy! Tôi phải làm thế thì mới có thể về nhà!” Lúc này, tiếng tranh cãi vang lên trên boong tàu, Trương Dũng vừa rồi đã lái thuyền ca nô đi nhưng bị hai cảnh sát khác bắt về, một người trong đó chính là người bị đẩy xuống nước ban nãy.
“Này này này, thả ông ta ra, thả ông ta ra! Ông ta nói không sai đâu, tất cả mọi chuyện đều do tôi sắp xếp cả!” Triệu Ngọc ra hiệu cho hai cảnh sát đó.
“Nghe thấy chưa? Nghe thấy chưa?” Trương Dũng vội vàng nói không ngừng: “Nếu không thì tôi bị điên chắc, tôi cướp thuyền ca nô của cảnh sát, tôi không sợ chết hay sao hả?”
“Hả!? Rốt cuộc sao lại thế này?” Sau khi ba người đến trước cửa văn phòng, nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ bên trong phòng, mọi người đều đồng thanh hả lên một tiếng, sau đó sững sờ đứng ngây ra tại chỗ.
“Mau! Súng!” Tăng Khả dùng súng chĩa vào Đậu Tự Lực: “Đưa đây! Anh hiểu quy tắc rồi đấy!”
“Trương Dũng bỏ trốn cũng chỉ là đóng kịch?” Đậu Tự Lực bất đắc dĩ lắc đầu, lúc này mới cởi bỏ bao đựng súng, lấy hai ngón tay rút súng ra, quăng đến bên chân Triệu Ngọc.
“Đội trưởng Đậu… anh… sao lại…” Các cảnh sát vẫn không thể tin chuyện đang xảy ra trước mắt.
“Tổ trưởng Triệu!” Đậu Tự Lực bất đắc dĩ nói: “Tôi thật sự không hiểu tại sao các anh lại làm như vậy? Tôi với các nạn nhân không thù không oán, vốn dĩ không hề quen biết, sao tôi lại có thể trở thành hung thủ chứ? Đây quả thật là sai lầm lớn nhất thiên hạ mà!”
“Woa? Đúng là biết ngụy biện nhỉ, văn vẻ không tệ, đúng là niềm tự hào cho đám cảnh sát chúng ta mà!” Triệu Ngọc nhặt khẩu súng của Đậu Tự Lực lên, hời hợt nói: “Được rồi, anh biết quy tắc mà, nếu như chúng tôi quyết định chơi xỏ anh thì phải nắm được tất cả chứng cứ trước! Cho nên anh đừng làm tốn thời gian nữa, để tôi nói hay là anh nói?”
“Đừng như vậy có được không?” Đậu Tự Lực lạnh lùng lắc đầu, vẻ mặt khinh thường: “Tôi phạm phải lỗi gì? Không lẽ các anh không phá được án nên mới lấy đám thuộc hạ chúng tôi ra để trút giận sao?”
“Hả?” Đám cảnh sát dù sao cũng là đồng nghiệp của Đậu Tự Lực, nghe anh ta nói những lời này, tất cả đều giật mình hoài nghi nhìn về phía Triệu Ngọc, người ngoài cùng liền vội vàng cầm lấy điện thoại, gọi điện thoại cho Cục trưởng Vương Thành Cương.
“Còn ngụy biện, có ích gì chứ?” Tăng Khả thấy Đậu Tự Lực không có vũ khí mới thả tay xuống và nói: “Nếu như trong lòng anh không chột dạ thì sao lại không cùng chúng tôi đuổi theo phạm nhân mà lại ở lại văn phòng làm gì?”
“Anh cảnh sát, tôi không phải phạm nhân, không phải đâu!” Trương Dũng giải thích.
“Ví dụ, ví dụ!” Triệu Ngọc nói rõ.
“Đúng!” Lý Thiến vẫn chĩa súng vào Đậu Tự Lực, kích động nói: “Chính mắt tôi nhìn thấy anh ta muốn hủy chứng cứ trong thẻ nhớ của Tạ Hạo! Tôi đều quay lại hết rồi! Anh ta không phải đi vào từ cửa chính mà là vòng từ ban công qua đây, mục đích là muốn né tránh camera, hung thủ chính là anh ta!!!”
“Ha ha…” Đậu Tự Lực mở tay ra mà cười lạnh: “Làm ơn đi, cô nói rõ chút có được không? Thẻ nhớ không phải vẫn còn nguyên ở đó hay sao? Hay là để tôi nói với cô xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì nhé!” Đậu Tự Lực thu lại nụ cười và nói: “Lúc nãy tôi nhìn thấy Trương Dũng chạy trốn, muốn đến phòng điều khiển gọi cho tổng bộ!”
“Nhưng trong phòng điều khiển không có ai cả, tôi cũng không biết cách kêu cứu, nên định gọi điện thoại!” Đậu Tự Lực đã trở nên bình tĩnh, nói rất tự nhiên: “Cho nên tôi đi đến bên lan can! Nhưng mà đúng lúc tôi muốn gọi điện thoại thì đột nhiên nhìn thấy bóng người lưới qua bên trong văn phòng tổ điều tra đặc biệt, tôi lo lắng có người thừa nước đục thả câu, cho nên mới nhảy qua lan can, từ ban công chạy vào đây!”
“Lúc nãy, cô nhìn thấy tôi chạm vào thẻ nhớ là vì tôi lo lắng thẻ nhớ bị kẻ nào đó đụng vào, cho nên mới tiến lên để kiểm tra thử! Nhưng không ngờ rằng lại đột nhiên gặp phải chuyện này…” Đậu Tự Lực tàn nhẫn chỉ vào Lý Thiến nói: “Còn cô thì sao? Cô còn cầm camera, còn cầm cả súng, rốt cuộc cô có ý gì? Theo tôi nghĩ, cô chính là bóng người đó, kẻ muốn hủy họa thẻ nhớ thật sự chính là cô mới phải! Nếu như không phải tôi đột nhiên đuổi theo thì e rằng thẻ nhớ sớm đã bị hủy trong tay cô rồi!”
“Anh!” Lý Thiến kích động đến nỗi run rẩy cả người, giận dữ la thét lên: “Anh ngậm máu phun người!”
“Tổ trưởng Triệu!” Đậu Tự Lực nhìn Triệu Ngọc, nặng nề nói: “Tôi hiểu được tâm trạng của anh, vụ án xảy ra trên địa bàn của tôi, tôi cũng muốn mau chóng phá vụ án này! Nhưng mà cách làm của các anh thật sự khiến người ta quá thất vọng rồi nhỉ? Không thể vì mình là lãnh đạo thì có thể làm xằng bậy được!”
“Woa! Lợi hại, lợi hại, lợi hại nhỉ?” Nghe được lời nói của Đậu Tự Lực, Triệu Ngọc không kìm lòng nổi mà vỗ tay: “Đội trưởng Đậu quả nhiên thông minh hơn người, dưới tình hình bị động như vậy mà cũng có thể lật ngược tình thế, thật sự quá lợi hại rồi, bái phục bái phục! Ha ha ha ha…”
“Ừm… lãnh đạo… lãnh đạo…” Một cảnh sát lớn tuổi mau chóng khuyên giải Triệu Ngọc: “Trong chuyện này có phải đã xảy ra hiểu lầm gì hay không? Đội trưởng Đậu của chúng tôi là đội trưởng đội cảnh sát hình sự điều tra vụ án này, sao anh ấy lại có thể trở thành hung thủ giết người chứ?”
“Đúng đấy, sao lại có đạo lý tự mình điều tra mình cơ chứ?” Một người khác phụ họa.
“Các anh bị ngốc hết rồi à? Chính bởi vì mình tự điều tra mình nên mới có thể qua mắt mọi người được chứ!” Tăng Khả sốt ruột giải thích.
“Nhưng mà giết người thì cũng phải cần có lý do chứ, đội trưởng Đậu… sao lại có thể?” Ông cảnh sát lớn tuổi vẫn chưa thể tin vào mắt mình.
“Ha ha.” Triệu Ngọc gật đầu với Lý Thiến, ra hiệu bảo cô ta hạ súng xuống, sau đó cười với mọi người và nói: “Được rồi, nếu như đội trưởng Đậu vẫn không chịu thẳng thắn nhận tội, thì để tổ trưởng này đích thân công bố đáp án cho mọi người vậy! Mọi người, thời khắc chứng kiến kỳ tích sắp tới rồi đây!”
Nói xong, Triệu Ngọc mở điện thoại của mình ra, tìm hai tấm ảnh trong đó ra.
“Nào nào nào, mọi người tới đây xem đi!” Triệu Ngọc đưa điện thoại lên cho đám cảnh sát xem: “Mọi người còn nhớ vụ án giết người ở hải đăng trên đảo Vĩnh Tiến vào mấy chục năm trước không? Người trong tấm ảnh đầu tiên này chính là Lưu Thải Vân của vụ án ngọn hải đăng năm xưa!”
Sau khi nghe được cái tên Lưu Thải Vân, Triệu Ngọc tưởng rằng đám người đó sẽ kinh ngạc lắm, nhưng không ngờ rằng, mọi người đều mở to mắt ra, không có phản ứng đặc biệt gì cả.
Đậu Tự Lực đã lấy lại bình tĩnh nên đã sớm có chuẩn bị tâm lý rồi, sau khi nghe thấy tên Lưu Thải Vân, anh ta vẫn không hề có dao động gì.
“Nhưng mà người trong tấm ảnh thứ hai, hình như tôi quen biết người này!” Ông cảnh sát lớn tuổi nhìn vào điện thoại và nói: “Người này không phải chính là mẹ của đội trưởng Đậu hay sao? Là bác gái phải không? Đây…”
Đám cảnh sát mới nhìn sang Đậu Tự Lực.
“Ha ha ha, giờ này anh mới nhìn ra sao?” Triệu Ngọc búng tay một cái, cao giọng nói: “Chúng tôi đã cho nhân viên pháp y chuyên nghiệp đi xét nghiệm rồi, các anh đoán kết quả thế nào? Mẹ của đội trưởng Đậu Tự Lực chính là Lưu Thải Vân!!!”
“Woa!” Lúc này, đám cảnh sát cuối cùng cũng la hét lên đầy kinh ngạc, cậu cảnh sát bị rơi xuống nước ban nãy liền hỏi Triệu Ngọc: “Lãnh đạo, lãnh đạo, Lưu Thải Vân là ai vậy?”
Ôi trời…
Nghe thấy lời này, Triệu Ngọc suýt chút nữa đã quăng điện thoại đi rồi…
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Thật ra, Triệu Ngọc không hề cười giả tạo mà là có mục đích rõ ràng, cái này gọi là ra oai trước để áp chế đối phương, đầu tiên là áp đảo khí thế của đối phương, chuyện sau đó mới dễ làm.
Trước kia, khi còn ở trong giang hồ, Triệu Ngọc đã am hiểu sâu điều này, lần nào cũng đúng.
“Tổ trưởng Triệu à, tôi không rõ, ý anh là sao?” Đậu Tự Lực cố gắng bình tĩnh nói. “Anh không nhìn thấy sao? Lý Thiến đang cầm súng chĩa vào tôi đấy! Cô ta là kẻ bị tình nghi cơ mà! Còn nữa, Trương Dũng còn ngồi thuyền chạy trốn, rõ ràng hai người bọn họ mới là hung thủ!”
“Hừ!” Lý Thiến xí một tiếng với vẻ khinh miệt, bộc hết nỗi đau ra, nước mắt tuôn ra: “Anh còn ngụy biện nữa à? Kẻ giết người!!!”
“Lãnh…. lãnh đạo…” Lúc này, vài cảnh sát ngơ ngẩn không hiểu gì, vội vàng hỏi Triệu Ngọc: “Rốt… rốt cuộc chuyện này là sao vậy ạ? Rốt cuộc chúng ta đứng ở bên nào đây?”
“Mọi chuyện đã quá rõ ràng rồi!” Triệu Ngọc lạnh lùng cười nói với Đậu Tự Lực: “Đội trưởng Đậu, nói chuyện chính trước, anh để súng xuống đi! Nộp vũ khí đầu hàng thì không giết, nếu không thì anh đang tự tìm lấy cái chết đấy!”
“Này, các cậu còn chưa hiểu ra mọi chuyện sao?” Tăng Khả vừa dùng súng chĩa vào Đậu Tự Lực, vừa giải thích với nhóm cảnh sát: “Đội trưởng của các cậu mới là hung thủ của vụ án giết người trên đảo đấy!”
“Cái gì!? Không thể nào…” Nghe vậy, nhóm cảnh sát suýt nữa ngã xuống đất, sắc mặt ai cũng như trái cà vậy.
“Hừ!” Triệu Ngọc chỉ tay vào súng ngắn bên hông của Đậu Tự Lực mà nói: “Không ngờ chứ hả đội trưởng Đậu, ông đây chỉ vạch ra một kế nhỏ là anh đã bị lộ nguyên hình rồi!”
“Buông tôi ra! Buông tôi ra! Không nhìn thấy sao? Thuyền ca nô là tự tôi lái về, lãnh đạo của các anh bảo tôi làm như vậy! Tôi phải làm thế thì mới có thể về nhà!” Lúc này, tiếng tranh cãi vang lên trên boong tàu, Trương Dũng vừa rồi đã lái thuyền ca nô đi nhưng bị hai cảnh sát khác bắt về, một người trong đó chính là người bị đẩy xuống nước ban nãy.
“Này này này, thả ông ta ra, thả ông ta ra! Ông ta nói không sai đâu, tất cả mọi chuyện đều do tôi sắp xếp cả!” Triệu Ngọc ra hiệu cho hai cảnh sát đó.
“Nghe thấy chưa? Nghe thấy chưa?” Trương Dũng vội vàng nói không ngừng: “Nếu không thì tôi bị điên chắc, tôi cướp thuyền ca nô của cảnh sát, tôi không sợ chết hay sao hả?”
“Hả!? Rốt cuộc sao lại thế này?” Sau khi ba người đến trước cửa văn phòng, nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ bên trong phòng, mọi người đều đồng thanh hả lên một tiếng, sau đó sững sờ đứng ngây ra tại chỗ.
“Mau! Súng!” Tăng Khả dùng súng chĩa vào Đậu Tự Lực: “Đưa đây! Anh hiểu quy tắc rồi đấy!”
“Trương Dũng bỏ trốn cũng chỉ là đóng kịch?” Đậu Tự Lực bất đắc dĩ lắc đầu, lúc này mới cởi bỏ bao đựng súng, lấy hai ngón tay rút súng ra, quăng đến bên chân Triệu Ngọc.
“Đội trưởng Đậu… anh… sao lại…” Các cảnh sát vẫn không thể tin chuyện đang xảy ra trước mắt.
“Tổ trưởng Triệu!” Đậu Tự Lực bất đắc dĩ nói: “Tôi thật sự không hiểu tại sao các anh lại làm như vậy? Tôi với các nạn nhân không thù không oán, vốn dĩ không hề quen biết, sao tôi lại có thể trở thành hung thủ chứ? Đây quả thật là sai lầm lớn nhất thiên hạ mà!”
“Woa? Đúng là biết ngụy biện nhỉ, văn vẻ không tệ, đúng là niềm tự hào cho đám cảnh sát chúng ta mà!” Triệu Ngọc nhặt khẩu súng của Đậu Tự Lực lên, hời hợt nói: “Được rồi, anh biết quy tắc mà, nếu như chúng tôi quyết định chơi xỏ anh thì phải nắm được tất cả chứng cứ trước! Cho nên anh đừng làm tốn thời gian nữa, để tôi nói hay là anh nói?”
“Đừng như vậy có được không?” Đậu Tự Lực lạnh lùng lắc đầu, vẻ mặt khinh thường: “Tôi phạm phải lỗi gì? Không lẽ các anh không phá được án nên mới lấy đám thuộc hạ chúng tôi ra để trút giận sao?”
“Hả?” Đám cảnh sát dù sao cũng là đồng nghiệp của Đậu Tự Lực, nghe anh ta nói những lời này, tất cả đều giật mình hoài nghi nhìn về phía Triệu Ngọc, người ngoài cùng liền vội vàng cầm lấy điện thoại, gọi điện thoại cho Cục trưởng Vương Thành Cương.
“Còn ngụy biện, có ích gì chứ?” Tăng Khả thấy Đậu Tự Lực không có vũ khí mới thả tay xuống và nói: “Nếu như trong lòng anh không chột dạ thì sao lại không cùng chúng tôi đuổi theo phạm nhân mà lại ở lại văn phòng làm gì?”
“Anh cảnh sát, tôi không phải phạm nhân, không phải đâu!” Trương Dũng giải thích.
“Ví dụ, ví dụ!” Triệu Ngọc nói rõ.
“Đúng!” Lý Thiến vẫn chĩa súng vào Đậu Tự Lực, kích động nói: “Chính mắt tôi nhìn thấy anh ta muốn hủy chứng cứ trong thẻ nhớ của Tạ Hạo! Tôi đều quay lại hết rồi! Anh ta không phải đi vào từ cửa chính mà là vòng từ ban công qua đây, mục đích là muốn né tránh camera, hung thủ chính là anh ta!!!”
“Ha ha…” Đậu Tự Lực mở tay ra mà cười lạnh: “Làm ơn đi, cô nói rõ chút có được không? Thẻ nhớ không phải vẫn còn nguyên ở đó hay sao? Hay là để tôi nói với cô xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì nhé!” Đậu Tự Lực thu lại nụ cười và nói: “Lúc nãy tôi nhìn thấy Trương Dũng chạy trốn, muốn đến phòng điều khiển gọi cho tổng bộ!”
“Nhưng trong phòng điều khiển không có ai cả, tôi cũng không biết cách kêu cứu, nên định gọi điện thoại!” Đậu Tự Lực đã trở nên bình tĩnh, nói rất tự nhiên: “Cho nên tôi đi đến bên lan can! Nhưng mà đúng lúc tôi muốn gọi điện thoại thì đột nhiên nhìn thấy bóng người lưới qua bên trong văn phòng tổ điều tra đặc biệt, tôi lo lắng có người thừa nước đục thả câu, cho nên mới nhảy qua lan can, từ ban công chạy vào đây!”
“Lúc nãy, cô nhìn thấy tôi chạm vào thẻ nhớ là vì tôi lo lắng thẻ nhớ bị kẻ nào đó đụng vào, cho nên mới tiến lên để kiểm tra thử! Nhưng không ngờ rằng lại đột nhiên gặp phải chuyện này…” Đậu Tự Lực tàn nhẫn chỉ vào Lý Thiến nói: “Còn cô thì sao? Cô còn cầm camera, còn cầm cả súng, rốt cuộc cô có ý gì? Theo tôi nghĩ, cô chính là bóng người đó, kẻ muốn hủy họa thẻ nhớ thật sự chính là cô mới phải! Nếu như không phải tôi đột nhiên đuổi theo thì e rằng thẻ nhớ sớm đã bị hủy trong tay cô rồi!”
“Anh!” Lý Thiến kích động đến nỗi run rẩy cả người, giận dữ la thét lên: “Anh ngậm máu phun người!”
“Tổ trưởng Triệu!” Đậu Tự Lực nhìn Triệu Ngọc, nặng nề nói: “Tôi hiểu được tâm trạng của anh, vụ án xảy ra trên địa bàn của tôi, tôi cũng muốn mau chóng phá vụ án này! Nhưng mà cách làm của các anh thật sự khiến người ta quá thất vọng rồi nhỉ? Không thể vì mình là lãnh đạo thì có thể làm xằng bậy được!”
“Woa! Lợi hại, lợi hại, lợi hại nhỉ?” Nghe được lời nói của Đậu Tự Lực, Triệu Ngọc không kìm lòng nổi mà vỗ tay: “Đội trưởng Đậu quả nhiên thông minh hơn người, dưới tình hình bị động như vậy mà cũng có thể lật ngược tình thế, thật sự quá lợi hại rồi, bái phục bái phục! Ha ha ha ha…”
“Ừm… lãnh đạo… lãnh đạo…” Một cảnh sát lớn tuổi mau chóng khuyên giải Triệu Ngọc: “Trong chuyện này có phải đã xảy ra hiểu lầm gì hay không? Đội trưởng Đậu của chúng tôi là đội trưởng đội cảnh sát hình sự điều tra vụ án này, sao anh ấy lại có thể trở thành hung thủ giết người chứ?”
“Đúng đấy, sao lại có đạo lý tự mình điều tra mình cơ chứ?” Một người khác phụ họa.
“Các anh bị ngốc hết rồi à? Chính bởi vì mình tự điều tra mình nên mới có thể qua mắt mọi người được chứ!” Tăng Khả sốt ruột giải thích.
“Nhưng mà giết người thì cũng phải cần có lý do chứ, đội trưởng Đậu… sao lại có thể?” Ông cảnh sát lớn tuổi vẫn chưa thể tin vào mắt mình.
“Ha ha.” Triệu Ngọc gật đầu với Lý Thiến, ra hiệu bảo cô ta hạ súng xuống, sau đó cười với mọi người và nói: “Được rồi, nếu như đội trưởng Đậu vẫn không chịu thẳng thắn nhận tội, thì để tổ trưởng này đích thân công bố đáp án cho mọi người vậy! Mọi người, thời khắc chứng kiến kỳ tích sắp tới rồi đây!”
Nói xong, Triệu Ngọc mở điện thoại của mình ra, tìm hai tấm ảnh trong đó ra.
“Nào nào nào, mọi người tới đây xem đi!” Triệu Ngọc đưa điện thoại lên cho đám cảnh sát xem: “Mọi người còn nhớ vụ án giết người ở hải đăng trên đảo Vĩnh Tiến vào mấy chục năm trước không? Người trong tấm ảnh đầu tiên này chính là Lưu Thải Vân của vụ án ngọn hải đăng năm xưa!”
Sau khi nghe được cái tên Lưu Thải Vân, Triệu Ngọc tưởng rằng đám người đó sẽ kinh ngạc lắm, nhưng không ngờ rằng, mọi người đều mở to mắt ra, không có phản ứng đặc biệt gì cả.
Đậu Tự Lực đã lấy lại bình tĩnh nên đã sớm có chuẩn bị tâm lý rồi, sau khi nghe thấy tên Lưu Thải Vân, anh ta vẫn không hề có dao động gì.
“Nhưng mà người trong tấm ảnh thứ hai, hình như tôi quen biết người này!” Ông cảnh sát lớn tuổi nhìn vào điện thoại và nói: “Người này không phải chính là mẹ của đội trưởng Đậu hay sao? Là bác gái phải không? Đây…”
Đám cảnh sát mới nhìn sang Đậu Tự Lực.
“Ha ha ha, giờ này anh mới nhìn ra sao?” Triệu Ngọc búng tay một cái, cao giọng nói: “Chúng tôi đã cho nhân viên pháp y chuyên nghiệp đi xét nghiệm rồi, các anh đoán kết quả thế nào? Mẹ của đội trưởng Đậu Tự Lực chính là Lưu Thải Vân!!!”
“Woa!” Lúc này, đám cảnh sát cuối cùng cũng la hét lên đầy kinh ngạc, cậu cảnh sát bị rơi xuống nước ban nãy liền hỏi Triệu Ngọc: “Lãnh đạo, lãnh đạo, Lưu Thải Vân là ai vậy?”
Ôi trời…
Nghe thấy lời này, Triệu Ngọc suýt chút nữa đã quăng điện thoại đi rồi…
Bình luận facebook