• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (8 Viewers)

  • cuong-tham-1004

Chương 1004: Gia đình tội phạm




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
83140.png

Xem ảnh 2
83140_2.png
Trên thủ trát có ghi rõ ràng, năm xưa Lưu Điện Thần nghe lén được địa điểm tổ chức buổi họp của các quan cấp cao quân đội Nhật là ở thành phố Phụng Bình, tỉnh Chiêu Vân. Thành phố Phụng Bình không chỉ là tỉnh lị của tỉnh Chiêu Vân, mà còn là một trong các trung tâm quyền lực của chính quyền Mãn Châu năm xưa.



Nếu ngày ấy các quan cấp cao của quân đội Nhật Bản tổ chức cuộc họp bí mật tại nơi đây, thì có nghĩa là kho báu năm xưa rất có khả năng đang giấu ở vùng núi gần thành phố Phụng Bình. Năm xưa, khi quân đội đi điều tra cũng chủ yếu điều tra ở Phụng Bình, biến khu vực này trở thành khu vực trọng điểm.



Nhưng mà, nếu như nhìn từ trên bản đồ thì sẽ phát hiện ra một sự thật rất bất đắc dĩ, bốn mặt của thành phố Phụng Bình đều là núi, phía Đông Tây Nam Bắc đều là núi sâu rừng rậm, tập trung lại với nhau, ít nhất phải đến một nghìn kilomet vuông.



Cũng khó trách quân Nhật Bản năm xưa lại chọn trúng chỗ này làm cứ điểm quan trọng, hơn nữa còn cất giấu kho báu tại đây, nếu phải đi tìm thì thật sự không dễ dàng!



Trên cuốn sổ tay có ghi chép lại quá trình Đào Hương tìm kiếm kho báu. Đào Hương đã chia việc điều tra kho báu thành ba hướng.



Thứ nhất, coi việc lấy manh mối, thu thập tài liệu lịch sử là chính.



Điểm này vô cùng quan trọng. Bao nhiêu năm qua, Đào Hương tìm đọc vô vàn tài liệu lịch sử của địa phương, thăm viếng các thôn dân nhiều đến nỗi đếm không xuể, luôn miệt mài kiên trì tìm kiếm các tin tức về kho báu.



Điểm xuất phát của Đào Hương vô cùng rõ ràng, ông ta cho rằng nếu như thật sự có cứ điểm quan trọng bí mật như vậy tồn tại, vậy quá trình xây dựng nhất định sẽ không khác biệt gì với cứ điểm quan trọng ở Thắng Sơn. Quân đội Nhật Bản chắc chắn sẽ sử dụng dân công Trung Quốc vùng khác để xây dựng, sau khi hoàn thành xây dựng thì nhất định cũng sẽ giết người diệt khẩu, tạo ra thảm án hố chôn hàng ngàn người.



Cho nên, Đào Hương có ý định đi tìm kiếm hố chôn hàng ngàn người này, để xác định vị trí đại khái của cứ điểm quan trọng bí mật.



Hơn nữa, ông ta còn cho rằng nếu như quân đội Nhật Bản muốn giữ bí mật này, có thể sẽ làm ra những hành động khiến người khác phẫn nộ như… tàn sát cả thôn!! Bọn họ phải san bằng các thôn làng ở xung quanh cứ điểm quan trọng, không để sót lại bất kỳ người sống nào, như vậy mới có thể phòng tránh việc cứ điểm quan trọng bị người dân ở địa phương phát hiện ra!



Do đó, nếu như có thể tìm được thôn làng bị quân Nhật hủy diệt tương tự như vậy, có lẽ sẽ định vị được vị trí của cứ điểm quan trọng.



Sở dĩ năm xưa Đào Hương dẫn Thôi Lệ Châu đến thành phố Hoàng Kim định cư là vì ông ta từng nhận được thông tin, ở vùng núi ngoài thành phố Hoàng Kim, phát hiện có rất nhiều tàn tích của các thôn làng bị bỏ hoang.



Nhưng mà, sau khi nghiêm túc điều tra thực tế, ông ta tiếc nuối phát hiện ra rằng tình trạng của những thôn làng đó vốn dĩ không phải do người Nhật Bản gây nên, mà là vì sự thay đổi xấu của môi trường nên mới trở nên như vậy.



Hướng đi thứ hai của Đào Hương là khảo sát thực địa.



Ông ta dựa theo nội dung ghi trong thủ trát của Lưu Điện Thần, đi tìm dấu vết để lại tại hiện trường, mong muốn tìm kiếm manh mối hoạt động có liên quan đến quân Nhật Bản.



Do đó, ông ta đã mua các thiết bị chuyên nghiệp đắt tiền, còn cố tình trang bị cho mình các kiến thức chuyên môn. Nhưng phạm vi quá rộng, phương pháp này rõ ràng như mò kim dưới đáy biển, cuối cùng ông ta cũng không thể không bỏ cuộc.



Trong trang sau cuốn sổ tay của Đào Hương có vẽ vài sơ đồ phác họa vùng núi, trong đó hầu hết các vùng núi đều có đánh chữ “X” to đùng, có nghĩa là những chỗ này đã bị Đào Hương loại trừ.



Về phương hướng thứ ba, đó chính là nhân viên có liên quan!



Đào Hương cũng từng nghĩ rằng, nếu chỉ dựa vào thủ trát của Lưu Điện Thần thì thật sự không thể nào xác định được vị trí của kho báu. Cho nên, ông ta đã tốn rất nhiều thời gian, sử dụng ngón nghề của mình, tiến hành điều tra tất cả các nhân viên và sự việc có liên quan đến kho báu.



Bao nhiêu năm nay, ông ta quả thật đã do thám được rất nhiều thông tin làm cho người khác phải suy nghĩ sâu xa, ví dụ như sau khi Quốc dân Đảng bị thua phải chạy trốn, họ vẫn chưa hết thèm khát với kho báu, từng nhiều lần phái gián điệp đến tìm kiếm kho báu, tuy nhiên họ không những không tìm được gì cả, còn không cẩn thận tiết lộ bí mật trong thủ trát của Lưu Điện Thần ra ngoài.



Đào Hương vô tình có được một phần, đó chính là một trong các bản sao chép đã bị đánh mất.



Đào Hương nghi ngờ, thủ trát thẩm vấn mà ông ta có được chỉ là một phần nhỏ trong cả thủ trát, chỉ có thể hiểu được quá trình tổng thể mà thôi, chắc chắn sẽ còn nhiều tài liệu chi tiết hơn tồn tại trên thế gian này.



Hơn nữa, khối tài sản lớn đến kinh người như thế, rất có thể ở trong khu vực Đông Bắc, đối với quốc gia mà nói không thể nào khoanh tay đứng nhìn.



Thông qua sự điều tra của Đào Hương, ông ta đã có thể khẳng định, sau khi xây dựng đất nước, nhà nước trước sau cũng đã từng nhiều lần tổ chức hành động đi tìm kho báu. Chính phủ cử rất nhiều các nhà chuyên môn nổi tiếng, cộng thêm kỹ thuật do thám khoa học tiên tiến, trước sau đã tìm kiếm rất nhiều lần, nhưng đến cuối cùng chuyện cũng không đến đâu.



Mặt khác, Đào Hương còn nhận được hai thông tin đến từ luồng không rõ ràng, nói người Nga và người Nhật Bản cũng đang tìm tăm tích của kho báu.



Liên quan đến hai tin tức này, Đào Hương cảm thấy chuyện của người Nga có lý hơn một chút, dù sao người ta mới là khổ chủ, bây giờ còn nhớ đến chuyện hoàng kim cũng là chuyện đương nhiên.



Tuy rằng hoàng kim có thể giấu bị trong Trung Quốc, nhưng nếu như tìm được thì bọn họ vẫn còn hy vọng thông qua phương pháp hợp pháp để tìm về. Điều quan trọng là, nếu như tìm được hoàng kim từ cứ điểm quan trọng bí mật của quân đội Nhật, thì họ có thể có chứng cứ khẳng định là người Nhật Bản cướp lấy hoàng kim của họ, từ đó sử dụng phương pháp pháp luật để yêu cầu chính phủ Nhật Bản bồi thường!



Đối với việc người Nhật Bản đang tìm kiếm kho báu, Đào Hương cảm thấy chỉ là chuyện vớ vấn. Một, kho báu là do người Nhật Bản cất giấu, đương nhiên bọn họ sẽ biết vị trí của kho báu, còn cần đi tìm sao? Hai, nếu như bọn họ đến Trung Quốc tìm kho báu, thì quả thật là ngu dốt không ai bằng, kho báu lớn như vậy, cho dù có tìm được bọn họ sẽ xử lý như thế nào? Đến cuối cùng chỉ có thể dâng tặng cho người khác, mất nhiều hơn được.



“Chậc chậc…” Thôi Lệ Châu nhìn vào cuốn sổ tay của Đào Hương chậc lưỡi, dần dần khôi phục lý trí: “Sếp à, chuyện này quả thật không dễ làm đâu! Nếu như nước ta đã phái nhiều chuyên gia đi tìm như thế, vậy chúng ta…”



“Đúng không?” Triệu Ngọc đắc ý gật đầu: “Tôi đã nói rồi, chuyện lớn như vậy, nước ta sẽ không thể nào khoanh tay đứng nhìn! Tôi nói cô nghe, kho báu đó không chừng đã bị nước ta tịch thu làm của riêng rồi, chỉ là không công bố ra ngoài mà thôi! Vì có sự tranh chấp về hoàng kim, cho nên không công bố với bên ngoài cũng hợp tình hợp lý!”



“Ai…” Thôi Lệ Châu như quả bóng cao su nhụt chí, dùng tay vỗ vào vai Triệu Ngọc: “Sếp à, cấp bậc của anh cũng không thấp, hay là anh đi tìm người hỏi cho rõ đi? Nếu như thật sự không còn kho báu, chúng ta cũng không cần tốn công phí sức đi tìm nữa?”



“Nói giỡn sao!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Cấp bậc của tôi là gì chứ? Kho báu lớn đến kinh người như vậy, đừng nói là tôi cho dù là lãnh đạo lớn nhất trong Tổng cục Hình sự cũng không có quyền được biết!”



“Như vậy thì…thì…” Thôi Lệ Châu lại hỏi: “Anh đi hỏi xem ai có quyền được biết chuyện này thì có được không?”



“Làm gì?” Triệu Ngọc trợn mắt: “Không phải cô muốn quay trở về nghề nghiệp cũ chứ hả?”



“Chậc chậc…” Thôi Lệ Châu buồn bực: “Vậy thì phải làm sao? Chúng ta không biết gì hết mà đòi đi tìm kho báu, vậy chẳng khác nào luống cuống cả lên? Không có ý nghĩa gì cả!”



“Tôi không biết đạo lý này hay sao? Chúng ta hay là vậy đi…” Nói xong, Triệu Ngọc mở cuốn sổ ra, chỉ vào mấy cái tên ở phía sau cuốn sổ nói: “Đây là danh sách mà cha cô để lại. Những người có tên trong danh sách chắc là những người có liên quan đến kho báu! Cô xem những cái tên ở trang đầu tiên trong danh sách đều bị cha cô đánh dấu X, chỉ còn lại những người ở trang sau cùng!”



“Ồ…” Thôi Lệ Châu suy nghĩ nói: “Nếu là đánh dấu X, có nghĩa là cha tôi đã điều tra rồi? Vậy thì… những cái tên không có đánh dấu X…”



“Cô xem ở đây còn năm cái tên không đánh dấu X nè.” Triệu Ngọc chỉ vào danh sách nói: “Vậy thì một là cha cô chưa điều tra đến bọn họ, hoặc là chính năm người này có liên quan mật thiết với kho báu, biết được nội tình chi tiết. Cho nên…”



“Ồ…” Thôi Lệ Châu đột nhiên hưng phấn lên: “Bây giờ chúng ta đi điều tra năm người này đi! Xem thử xem bọn họ biết được thông tin gì? Nếu như kho báu đã bị tìm ra rồi, vậy chúng ta cũng có thể từ bỏ! Nếu như chưa tìm được… ha ha vậy thần thám Triệu phải cố gắng dốc hết sức đi tìm rồi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom