Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-105.txt
Chương 105: THỎA THUẬN GIẾT NGƯỜI
“Đúng vậy, cảnh sát, các người đoán không sai!” Lưu Bằng Phi ủ rũ cúi đầu, thẳng thắn nói, “Tôi học được điều này trên một bộ phim, hình như là phim truyền hình, còn là của Hàn Quốc, trong đó hai bên thỏa thuận —— vụ án trao đổi giết người! Tôi cảm thấy, loại phương pháp này vô cùng thích hợp với2tôi, cho nên, tôi mới học theo, sau đó suy nghĩ áp dụng cách này vào kế hoạch trả thù của tôi!”.
Cái gì?
Triệu Ngọc ngẩn ra, vụ án trao đổi giết người?
Có ý gì?
Sao mình chưa xem qua bộ phim đó?
“Đúng vậy!” Lưu Bằng Phi tiếp tục nói, “Từ lâu tôi đã nung nấu ý định giết chết vợ tôi, Giản Văn Lỵ! Sau8một khoảng thời gian tìm kiếm, rốt cuộc tôi tìm được Lâm Mỹ Phượng, đồng thời ký kết một bản thỏa thuận giết người với cô ấy: tôi giúp cô ấy giết Vu Chí Căn, cô ấy thì giúp tôi giết chết —— Giản Văn Lỵ!!”.
Cái gì?
Triệu Ngọc giật nảy cả mình, giờ mới hiểu được cái gọi là vụ án trao đổi giết6người, rốt cuộc là thế nào.
“Ngày 12 tháng 7 vào 10 năm trước, chẳng những là một đêm mưa như trút nước, mà còn là ngày chị họ của Lâm Mỹ Phượng sinh con, cô ấy sẽ có đầy đủ chứng cứ ngoại phạm! Cho nên. . . tôi liền ra tay!”
“Chìa khóa nhà Vu Chí Căn, có phải là Lâm Mỹ Phượng đưa3cho anh không?” Miêu Anh hỏi một câu.
Lưu Bằng Phi gật đầu nhẹ, nói: “Đồng thời, tôi cũng đưa cho Lâm Mỹ Phượng một chiếc chìa khóa nhà tôi, hơn nữa trước đó tôi còn dẫn cô ấy tới đó xem qua! Cũng vào năm đó ngày 23 tháng 7, lại là một đêm mưa, mà ngày đó vừa khéo là ngày giao hàng5tới xưởng, tôi bắt buộc phải đến theo dõi tiến độ, cho nên tôi cũng có chứng cứ ngoại phạm!”
“Vì lẽ đó, cho nên lần này đến lượt Lâm Mỹ Phượng ra tay. Kết quả, cô ấy đã giúp tôi giết chết Giản Văn Lỵ một cách thuận lợi!”
Lưu Bằng Phi khai xong, chợt cảm thấy thật nhẹ nhõm.
Nhưng mà, lúc này Triệu Ngọc lại vô cùng lo lắng, bất kể như thế nào hắn cũng không nghĩ ra, chân tướng sự việc lại như vậy!
Hắn vốn cho rằng, Lâm Mỹ Phượng và Lưu Bằng Phi không có dính líu gì với nhau cả, chị ta không thuê Lưu Bằng Phi giết người, như vậy Lâm Mỹ Phượng có thể thoát tội!
Ai ngờ, trước mắt lại nảy ra một vụ trao đổi giết người! Theo như lời Lưu Bằng Phi, anh ta và Lâm Mỹ Phượng ký thỏa thuận giết người, mỗi bên giết một người. Như vậy, Lâm Mỹ Phượng cũng trở thành —— hung thủ giết người!
Kết quả ngày hôm nay là điều Triệu Ngọc không muốn nhìn thấy nhất. Hắn từng theo dõi Lâm Mỹ Phượng, nhìn thấy cuộc sống hạnh phúc của chị ta, hiểu rõ cuộc sống đó không dễ gì có được.
Thế nhưng. . . Bây giờ căn cứ theo lời khai của Lưu Bằng Phi, cuộc sống hạnh phúc Lâm Mỹ Phượng đời này chỉ có thể dừng ở đây rồi! Chẳng trách, lúc trước hắn luôn cảm thấy trong lòng Lâm Mỹ Phượng có giấu giếm điều gì đó! Thật không nghĩ tới, lại là chuyện như vậy!
“Lưu Bằng Phi, tại sao anh lại muốn giết vợ mình?” Miêu Anh vẫn đang nghiêm túc hỏi từng chi tiết một.
“Vì sao à?” Lưu Bằng Phi giờ đây không còn sợ gì nữa, lớn tiếng cười đau khổ rồi trả lời, “Người phụ nữ kia quá độc đoán! Cô ta chưa từng cho tôi một chút tôn nghiêm nên thuộc về mình!”.
“Mặc dù tôi ở nhà của cô ta, nhận tiền lương từ nhà cô ta, nhưng dù sao tôi cũng là con rể nhà đó mà!”
“Đúng vậy! Gia đình Giản Văn Lỵ là kinh doanh quần áo, cha vợ là người giàu nhất thôn Tam Lí! Nhưng vậy thì sao? Dù sao tôi cũng là người mà?”
“Nhưng sau khi kết hôn, cô ta đối xử với tôi như một thằng ở đợ, hở một chút là mắng nhiếc tôi, nói những gì tôi có được ngày hôm nay, đều là do nhà bọn họ ban cho! Muốn tôi lúc nào cũng phải mang lòng cảm kích với nhà bọn họ, đội ơn bọn họ!”
“Tôi là một người đàn ông, tôi không chịu nổi sự áp bức và lăng nhục như vậy, đó vốn không phải là cuộc sống hạnh phúc mà tôi hằng mong ước!”
“Sau đó nữa, khi chúng tôi chuẩn bị sinh con, vậy mà. . . người đàn bà ác độc đó lại nói, đứa con đầu lòng của chúng tôi, phải mang họ Giản, hơn nữa còn bắt tôi ký tên đồng ý! Đến tận mức này, tôi đã không còn nhẫn nhịn được nữa, cũng chính điều này đã triệt để đốt lên ngọn lửa giết người trong tôi!”.
“Sau khi quyết định xong, tôi liền bắt đầu tìm kiếm đối tượng có thể trao đổi giết người!” Lưu Bằng Phi vươn ngón tay chỉ vào ảnh chụp của Lâm Mỹ Phượng, nói, “Sau một khoảng thời gian quan sát, tôi phát hiện Lâm Mỹ Phượng thích hợp với việc này hơn ai hết!”.
“Cô ấy thường xuyên phải hứng chịu những trận hành hung của Vu Chí Căn, thậm chí có lần chân của cha cô ấy còn bị Vu Chí Căn đánh gãy! Cho nên không lâu sau tôi liền tìm đến cô ấy! Nếu như có thể hợp tác với Lâm Mỹ Phượng, chẳng những có thể giải quyết mối hận của tôi, hơn nữa còn có thể diệt trừ tên khốn Vu Chí Căn kia, báo được mối thù năm xưa cho Tiểu Cầm!”
“Nhưng, dù sao đây cũng là giết người - một chuyện không hề đơn giản! Lâm Mỹ Phượng do dự mãi mà vẫn chưa đồng ý. Cho nên khoảng thời gian đầu, chuyện này bị gác lại!”
“Thế nhưng ai ngờ, cũng không lâu lắm, tên ác ôn trời đánh Vu Chí Căn kia, hắn ta thế mà đánh Lâm Mỹ Phượng đến sảy thai, hình như còn mất luôn cả khả năng làm mẹ! Tên khốn này thật không phải người mà!”
“Thế là, tôi tìm tới Lâm Mỹ Phượng lần nữa, mà lần này, Lâm Mỹ Phượng cuối cùng cũng đồng ý hợp tác với tôi! Để hai bên không đổi ý giữa chừng, trừ việc kí kết thỏa thuận, chúng tôi còn thu âm lại!”
“Những thứ này, bây giờ vẫn còn không?” Miêu Anh xen vào hỏi.
“Mất hết rồi!” Lưu Bằng Phi khai báo, “Sau khi giết người xong, chúng tôi tiêu hủy tang vật ở trước mặt nhau! Làm sao có thể giữ lại mấy thứ này được? Có điều. . . tôi thật sự không ngờ tới, kế hoạch của chúng tôi thế mà thành công một cách thuận lợi như vậy!”.
“Hai người chúng tôi và nạn nhân của mình không hề quen biết, chúng tôi cũng có chứng cứ ngoại phạm, cho nên cảnh sát rất khó truy xét đến chỗ chúng tôi! Vả lại, tôi cảm thấy, bởi vì khoảng cách quá xa, rất có thể ngay cả việc hai vụ án này có liên hệ với nhau hay không, cảnh sát các người cũng không biết được!”
“Mặc dù bây giờ bại lộ, nhưng tôi cảm thấy 10 năm này, cũng coi như lời rồi, không hề lỗ!” Sau khi thấy không còn gì để mất, Lưu Bằng Phi tỏ ra càng láo xược, thậm chí ngả người lên ghế thẩm vấn phía sau, lộ ra vẻ nhởn nhơ.
“Hừ!” Miêu Anh hung hăng đập một tập hồ sơ xuống, giận dữ mắng mỏ, “Lưu Bằng Phi, tất cả những gì anh vừa nói, chỉ là đang kiếm cớ cho bản thân thôi! Anh đừng tưởng rằng, cái cớ của anh có thể che mắt chúng tôi!”.
“Nếu như khi đó anh cảm thấy uất ức, anh không quan tâm đến tài sản của vợ mình, vậy anh có thể ly hôn với Giản Văn Lỵ là xong chuyện rồi! Cũng không đến mức phải giết người chứ?”
“Căn cứ vào những tư liệu đang có, sau khi vợ anh chết thảm trong nhà, anh chẳng những tiếp quản tài sản của vợ, còn tự lập nghiệp riêng, thành lập công ty kinh doanh quần áo của riêng mình nữa.”
“Sau đó, anh lại cấu kết với một bang xã hội đen, không ngừng chèn ép cha vợ của anh, làm lớn mạnh thực lực của mình. Chỉ trong ba năm ngắn ngủi, phá sập việc kinh doanh của cha vợ mình, trở thành đại ca ở thôn Tam Lí!”
“Anh còn dám nói, tất cả những điều này không phải vì tiền à?”
“Hừ! Lão già kia cũng không phải là người tốt gì!” Lưu Bằng Phi lại vẫn rất thờ ơ, “Nếu không phải ông ta can thiệp, Giản Văn Lỵ cũng sẽ không yêu cầu đứa con phải theo họ ông ta!”.
“Lưu Bằng Phi, tất cả những thứ này đều là do anh ngụy biện mà thôi!” Khóe miệng Miêu Anh hơi nhếch lên, cười lạnh nói, “Khi tội ác của anh bị công khai ra, mọi người tự có phán xét! Anh tưởng tượng xem, mọi người sẽ bình luận về anh như thế nào đây?”.
Nghe thấy vậy, Lưu Bằng Phi hơi sửng sốt, thân thể lúc này mới dần dần thấp xuống.
Đúng vậy, mọi người sẽ bình luận gì về anh ta đây? Chỉ sợ sẽ không có ai tán thành động cơ giết người của anh ta! Mọi người chỉ biết, anh ta là một tội phạm giết người —— không có lương tâm!!
Lúc này, Miêu Anh ra hiệu cho Triệu Ngọc, hai người liền cùng nhau rời khỏi phòng hỏi cung.
Ngoài dự đoán của mọi người, cánh cửa sắt của phòng hỏi cung vừa khép lại, Miêu Anh vậy mà thân thiết đưa tay ra với Triệu Ngọc, đồng thời hơi cười nói: “Đồng chí Triệu Ngọc, hợp tác vui vẻ!”.
“Đúng vậy, cảnh sát, các người đoán không sai!” Lưu Bằng Phi ủ rũ cúi đầu, thẳng thắn nói, “Tôi học được điều này trên một bộ phim, hình như là phim truyền hình, còn là của Hàn Quốc, trong đó hai bên thỏa thuận —— vụ án trao đổi giết người! Tôi cảm thấy, loại phương pháp này vô cùng thích hợp với2tôi, cho nên, tôi mới học theo, sau đó suy nghĩ áp dụng cách này vào kế hoạch trả thù của tôi!”.
Cái gì?
Triệu Ngọc ngẩn ra, vụ án trao đổi giết người?
Có ý gì?
Sao mình chưa xem qua bộ phim đó?
“Đúng vậy!” Lưu Bằng Phi tiếp tục nói, “Từ lâu tôi đã nung nấu ý định giết chết vợ tôi, Giản Văn Lỵ! Sau8một khoảng thời gian tìm kiếm, rốt cuộc tôi tìm được Lâm Mỹ Phượng, đồng thời ký kết một bản thỏa thuận giết người với cô ấy: tôi giúp cô ấy giết Vu Chí Căn, cô ấy thì giúp tôi giết chết —— Giản Văn Lỵ!!”.
Cái gì?
Triệu Ngọc giật nảy cả mình, giờ mới hiểu được cái gọi là vụ án trao đổi giết6người, rốt cuộc là thế nào.
“Ngày 12 tháng 7 vào 10 năm trước, chẳng những là một đêm mưa như trút nước, mà còn là ngày chị họ của Lâm Mỹ Phượng sinh con, cô ấy sẽ có đầy đủ chứng cứ ngoại phạm! Cho nên. . . tôi liền ra tay!”
“Chìa khóa nhà Vu Chí Căn, có phải là Lâm Mỹ Phượng đưa3cho anh không?” Miêu Anh hỏi một câu.
Lưu Bằng Phi gật đầu nhẹ, nói: “Đồng thời, tôi cũng đưa cho Lâm Mỹ Phượng một chiếc chìa khóa nhà tôi, hơn nữa trước đó tôi còn dẫn cô ấy tới đó xem qua! Cũng vào năm đó ngày 23 tháng 7, lại là một đêm mưa, mà ngày đó vừa khéo là ngày giao hàng5tới xưởng, tôi bắt buộc phải đến theo dõi tiến độ, cho nên tôi cũng có chứng cứ ngoại phạm!”
“Vì lẽ đó, cho nên lần này đến lượt Lâm Mỹ Phượng ra tay. Kết quả, cô ấy đã giúp tôi giết chết Giản Văn Lỵ một cách thuận lợi!”
Lưu Bằng Phi khai xong, chợt cảm thấy thật nhẹ nhõm.
Nhưng mà, lúc này Triệu Ngọc lại vô cùng lo lắng, bất kể như thế nào hắn cũng không nghĩ ra, chân tướng sự việc lại như vậy!
Hắn vốn cho rằng, Lâm Mỹ Phượng và Lưu Bằng Phi không có dính líu gì với nhau cả, chị ta không thuê Lưu Bằng Phi giết người, như vậy Lâm Mỹ Phượng có thể thoát tội!
Ai ngờ, trước mắt lại nảy ra một vụ trao đổi giết người! Theo như lời Lưu Bằng Phi, anh ta và Lâm Mỹ Phượng ký thỏa thuận giết người, mỗi bên giết một người. Như vậy, Lâm Mỹ Phượng cũng trở thành —— hung thủ giết người!
Kết quả ngày hôm nay là điều Triệu Ngọc không muốn nhìn thấy nhất. Hắn từng theo dõi Lâm Mỹ Phượng, nhìn thấy cuộc sống hạnh phúc của chị ta, hiểu rõ cuộc sống đó không dễ gì có được.
Thế nhưng. . . Bây giờ căn cứ theo lời khai của Lưu Bằng Phi, cuộc sống hạnh phúc Lâm Mỹ Phượng đời này chỉ có thể dừng ở đây rồi! Chẳng trách, lúc trước hắn luôn cảm thấy trong lòng Lâm Mỹ Phượng có giấu giếm điều gì đó! Thật không nghĩ tới, lại là chuyện như vậy!
“Lưu Bằng Phi, tại sao anh lại muốn giết vợ mình?” Miêu Anh vẫn đang nghiêm túc hỏi từng chi tiết một.
“Vì sao à?” Lưu Bằng Phi giờ đây không còn sợ gì nữa, lớn tiếng cười đau khổ rồi trả lời, “Người phụ nữ kia quá độc đoán! Cô ta chưa từng cho tôi một chút tôn nghiêm nên thuộc về mình!”.
“Mặc dù tôi ở nhà của cô ta, nhận tiền lương từ nhà cô ta, nhưng dù sao tôi cũng là con rể nhà đó mà!”
“Đúng vậy! Gia đình Giản Văn Lỵ là kinh doanh quần áo, cha vợ là người giàu nhất thôn Tam Lí! Nhưng vậy thì sao? Dù sao tôi cũng là người mà?”
“Nhưng sau khi kết hôn, cô ta đối xử với tôi như một thằng ở đợ, hở một chút là mắng nhiếc tôi, nói những gì tôi có được ngày hôm nay, đều là do nhà bọn họ ban cho! Muốn tôi lúc nào cũng phải mang lòng cảm kích với nhà bọn họ, đội ơn bọn họ!”
“Tôi là một người đàn ông, tôi không chịu nổi sự áp bức và lăng nhục như vậy, đó vốn không phải là cuộc sống hạnh phúc mà tôi hằng mong ước!”
“Sau đó nữa, khi chúng tôi chuẩn bị sinh con, vậy mà. . . người đàn bà ác độc đó lại nói, đứa con đầu lòng của chúng tôi, phải mang họ Giản, hơn nữa còn bắt tôi ký tên đồng ý! Đến tận mức này, tôi đã không còn nhẫn nhịn được nữa, cũng chính điều này đã triệt để đốt lên ngọn lửa giết người trong tôi!”.
“Sau khi quyết định xong, tôi liền bắt đầu tìm kiếm đối tượng có thể trao đổi giết người!” Lưu Bằng Phi vươn ngón tay chỉ vào ảnh chụp của Lâm Mỹ Phượng, nói, “Sau một khoảng thời gian quan sát, tôi phát hiện Lâm Mỹ Phượng thích hợp với việc này hơn ai hết!”.
“Cô ấy thường xuyên phải hứng chịu những trận hành hung của Vu Chí Căn, thậm chí có lần chân của cha cô ấy còn bị Vu Chí Căn đánh gãy! Cho nên không lâu sau tôi liền tìm đến cô ấy! Nếu như có thể hợp tác với Lâm Mỹ Phượng, chẳng những có thể giải quyết mối hận của tôi, hơn nữa còn có thể diệt trừ tên khốn Vu Chí Căn kia, báo được mối thù năm xưa cho Tiểu Cầm!”
“Nhưng, dù sao đây cũng là giết người - một chuyện không hề đơn giản! Lâm Mỹ Phượng do dự mãi mà vẫn chưa đồng ý. Cho nên khoảng thời gian đầu, chuyện này bị gác lại!”
“Thế nhưng ai ngờ, cũng không lâu lắm, tên ác ôn trời đánh Vu Chí Căn kia, hắn ta thế mà đánh Lâm Mỹ Phượng đến sảy thai, hình như còn mất luôn cả khả năng làm mẹ! Tên khốn này thật không phải người mà!”
“Thế là, tôi tìm tới Lâm Mỹ Phượng lần nữa, mà lần này, Lâm Mỹ Phượng cuối cùng cũng đồng ý hợp tác với tôi! Để hai bên không đổi ý giữa chừng, trừ việc kí kết thỏa thuận, chúng tôi còn thu âm lại!”
“Những thứ này, bây giờ vẫn còn không?” Miêu Anh xen vào hỏi.
“Mất hết rồi!” Lưu Bằng Phi khai báo, “Sau khi giết người xong, chúng tôi tiêu hủy tang vật ở trước mặt nhau! Làm sao có thể giữ lại mấy thứ này được? Có điều. . . tôi thật sự không ngờ tới, kế hoạch của chúng tôi thế mà thành công một cách thuận lợi như vậy!”.
“Hai người chúng tôi và nạn nhân của mình không hề quen biết, chúng tôi cũng có chứng cứ ngoại phạm, cho nên cảnh sát rất khó truy xét đến chỗ chúng tôi! Vả lại, tôi cảm thấy, bởi vì khoảng cách quá xa, rất có thể ngay cả việc hai vụ án này có liên hệ với nhau hay không, cảnh sát các người cũng không biết được!”
“Mặc dù bây giờ bại lộ, nhưng tôi cảm thấy 10 năm này, cũng coi như lời rồi, không hề lỗ!” Sau khi thấy không còn gì để mất, Lưu Bằng Phi tỏ ra càng láo xược, thậm chí ngả người lên ghế thẩm vấn phía sau, lộ ra vẻ nhởn nhơ.
“Hừ!” Miêu Anh hung hăng đập một tập hồ sơ xuống, giận dữ mắng mỏ, “Lưu Bằng Phi, tất cả những gì anh vừa nói, chỉ là đang kiếm cớ cho bản thân thôi! Anh đừng tưởng rằng, cái cớ của anh có thể che mắt chúng tôi!”.
“Nếu như khi đó anh cảm thấy uất ức, anh không quan tâm đến tài sản của vợ mình, vậy anh có thể ly hôn với Giản Văn Lỵ là xong chuyện rồi! Cũng không đến mức phải giết người chứ?”
“Căn cứ vào những tư liệu đang có, sau khi vợ anh chết thảm trong nhà, anh chẳng những tiếp quản tài sản của vợ, còn tự lập nghiệp riêng, thành lập công ty kinh doanh quần áo của riêng mình nữa.”
“Sau đó, anh lại cấu kết với một bang xã hội đen, không ngừng chèn ép cha vợ của anh, làm lớn mạnh thực lực của mình. Chỉ trong ba năm ngắn ngủi, phá sập việc kinh doanh của cha vợ mình, trở thành đại ca ở thôn Tam Lí!”
“Anh còn dám nói, tất cả những điều này không phải vì tiền à?”
“Hừ! Lão già kia cũng không phải là người tốt gì!” Lưu Bằng Phi lại vẫn rất thờ ơ, “Nếu không phải ông ta can thiệp, Giản Văn Lỵ cũng sẽ không yêu cầu đứa con phải theo họ ông ta!”.
“Lưu Bằng Phi, tất cả những thứ này đều là do anh ngụy biện mà thôi!” Khóe miệng Miêu Anh hơi nhếch lên, cười lạnh nói, “Khi tội ác của anh bị công khai ra, mọi người tự có phán xét! Anh tưởng tượng xem, mọi người sẽ bình luận về anh như thế nào đây?”.
Nghe thấy vậy, Lưu Bằng Phi hơi sửng sốt, thân thể lúc này mới dần dần thấp xuống.
Đúng vậy, mọi người sẽ bình luận gì về anh ta đây? Chỉ sợ sẽ không có ai tán thành động cơ giết người của anh ta! Mọi người chỉ biết, anh ta là một tội phạm giết người —— không có lương tâm!!
Lúc này, Miêu Anh ra hiệu cho Triệu Ngọc, hai người liền cùng nhau rời khỏi phòng hỏi cung.
Ngoài dự đoán của mọi người, cánh cửa sắt của phòng hỏi cung vừa khép lại, Miêu Anh vậy mà thân thiết đưa tay ra với Triệu Ngọc, đồng thời hơi cười nói: “Đồng chí Triệu Ngọc, hợp tác vui vẻ!”.