Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-106.txt
Chương 106: NỖI SỈ NHỤC CỦA ĐỘI TRỌNG ÁN
Lúc đầu Triệu Ngọc ngẩn ra, tiếp theo thì hắn sảng khoái bắt tay Miêu Anh, phụ họa nói: “Hợp tác vui vẻ, hợp tác vui vẻ!”.
Tay của Miêu Anh mềm mại bóng loáng, sờ vào xúc cảm siêu tốt.
“Thật ứng với câu châm ngôn kia, hai người chúng ta là không đánh nhau thì không quen biết!2Ha ha. . .” Miêu Anh cười thật to, nhiệt tình nắm tay Triệu Ngọc, nói, “Vậy. . . nếu đã thế này. . . tôi thu lại câu nói kia!”.
Triệu Ngọc hiểu rõ, Miêu Anh là muốn thu lại câu “Gặp một lần đánh một lần” kia, từ nay về sau, hai người bọn họ coi như8hóa thù thành bạn.
Bởi vì nhiều bạn nhiều đường, ít oan gia ít tường chắn, cho nên cớ sao Triệu Ngọc lại không đồng ý chứ? Lúc này hắn giả vờ ngây ngốc nói: “Ai da? Cô muốn thu lại câu nói gì? Trí nhớ tôi không tốt nên đã quên từ lâu rồi!”.
Miêu Anh lại bật cười,6lúc này mới nghiêm mặt mà nói: “Nếu đã như vậy, tôi cũng không ngại nói thẳng! Bởi vì vụ án được sơ thẩm ở phân cục Nhữ Dương chúng tôi, cho nên, tôi hi vọng lần điều tra và giải quyết vụ án trao đổi giết người này, vẫn là do phân cục Nhữ Dương chúng tôi3tiến hành!”.
“Anh đừng hiểu lầm, tôi sẽ mau chóng báo cáo cặn kẽ diễn biến của hai vụ án cho lãnh đạo liên quan, đồng thời thông báo cho phân cục Dung Dương các anh, sau đó chúng ta cùng nhau điều tra và phá vụ án này! Sau này khi kết án xong, dù là vinh dự5hay khen thưởng, chúng ta đều bình đẳng! Anh thấy thế nào?”.
Triệu Ngọc thầm nghĩ, Miêu Anh này đúng là thông minh lanh lợi, chẳng trách cô ta lại chủ động lấy lòng mình trước, hóa ra là có mục đích!
Trong lòng Triệu Ngọc hiểu rõ, mặc dù Lưu Bằng Phi là do Miêu Anh bắt được, thế nhưng hai vụ án giết người này đều do Triệu Ngọc dẫn đầu tìm ra, thông thường, hẳn là phải do Triệu Ngọc làm chủ mới đúng!
Có điều, mục đích của Triệu Ngọc vốn là vụ án thảm sát ở khu chung cư Phú Dân, bây giờ phá được vụ án này, chính là công lao của hắn. Về phần vụ án mưu sát ở thôn Tam Lí kia, hắn cũng lười để ý tới. Chẳng bằng bán cho Miêu Anh một mối nhân tình còn tốt hơn!
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc gật đầu đồng ý: “Được! Vậy làm phiền đội trưởng Miêu!”.
“Không có chi!” Miêu Anh thấy mục đích của mình đã đạt được, liền tươi cười rạng rỡ, lúc này mới nói với Triệu Ngọc, “Chúng ta lưu lại cách liên lạc của nhau đi, lát nữa tôi sẽ gửi cho anh tài liệu cặn kẽ về thời gian và tiến triển của vụ án! Nếu như không có vấn đề gì khác, bây giờ tôi sẽ đi xin lệnh bắt giữ, để bắt —— Lâm Mỹ Phượng!”.
Nghe xong câu nói này của Miêu Anh, Triệu Ngọc không khỏi ngơ ngác một chút. Trong chốc lát, hình ảnh Lâm Mỹ Phượng sáng sớm đưa con đi học và cảnh tượng hai vợ chồng vui vẻ cùng nhau làm việc kia, lại xuất hiện lần nữa trong tầm mắt.
“Cảnh sát Triệu? Anh làm sao vậy?” Miêu Anh chú ý tới biến hóa trên mặt Triệu Ngọc, quan tâm hỏi một câu.
“Ừm!” Triệu Ngọc tỉnh táo lại, liên tục gật đầu, nói, “Được rồi! Vậy vất vả rồi!”.
Sau khi nói xong, hai người liền lưu lại phương thức liên lạc, Triệu Ngọc lại khách sáo bắt tay Miêu Anh rồi mới vội vàng rời đi.
Ra khỏi tòa nhà của phân cục Nhữ Dương, đã gặp ngay cảnh mặt trời lặn. Thật không ngờ, Triệu Ngọc thế mà đã ở chỗ này cả một ngày.
Giờ phút này, ánh tà dương chiếu lên mặt Triệu Ngọc, khiến hắn cảm thấy tầm mắt mơ hồ.
. . .
Một tiếng sau, trong văn phòng của đội trưởng Đội Cơ động thuộc Đội Trọng án của phân cục Dung Dương, Lưu Trường Hổ đang rất đắc ý, viết một văn kiện.
Lúc này đã qua giờ tan sở từ lâu, nhưng bởi vì đêm nay phải ăn cơm với Cục trưởng, cho nên Lưu Trường Hổ cũng không vội rời khỏi.
Cốc cốc cốc. . .
Tiếng gõ cửa vang lên ba lần, Tống Siêu - thư ký Cục trưởng từ bên ngoài đẩy cửa vào, vừa vào cửa cậu ta liền nói:
“Đội trưởng Lưu, Cục trưởng Chu kêu tôi đến nói với ngài, yến tiệc đêm nay tương đối quan trọng, lát nữa ngài đừng tự mình lái xe, mà hãy đi chung với Cục trưởng! Ừm. . . 20 phút nữa, ngài đến bãi đỗ xe chờ ông ấy nhé!”.
“A, được!” Lưu Trường Hổ lắc đầu cười khổ, “Xem ra, hôm nay Cục trưởng Chu lại muốn tôi đi cản rượu cho ông ấy rồi! Thật là muốn lấy cái mạng già này, ha ha!”.
“Ngài đừng nói như vậy.” Tống Siêu lập tức nịnh nọt, “Rất nhiều người muốn có cơ hội cản rượu cho Cục trưởng Chu mà không được đó! Đội trưởng Lưu, vẫn là do ngài có năng lực thôi!”.
“Ha ha. . . Thằng nhóc này, miệng lưỡi ngọt thật!” Lưu Trường Hổ thích thú cười, nói: “Lại đây nào. . . Tiểu Tống à, cậu nhìn xem tôi viết cái này như vậy có được không?”.
Vừa nói, Lưu Trường Hổ vừa in phần văn kiện mới viết xong ra, đưa cho Tống Siêu.
Tống Siêu cầm văn kiện lên đọc nhỏ: “Nay tạm thời điều đồng chí Triệu Ngọc tới công tác ở bộ phận thu phát, thời hạn hai năm. . .” Anh ta chỉ vừa đọc một câu đầu tiên, liền kinh ngạc ngẩng đầu hỏi, “Đội trưởng Lưu, ngài. . . ngài muốn điều chức Triệu Ngọc đến nơi khác sao?”.
“Ha ha ha. . . Thế nào, Tiểu Tống? Cậu cảm thấy, thu phát báo và thư tín, công việc này có hợp với Triệu Ngọc không?” Lưu Trường Hổ cười ác độc, hỏi.
“Ha. . . Lợi hại, lợi hại!” Tiểu Tống cười nói, “Đường đường một điều tra viên của Đội Trọng án, lại lưu lạc tới mức phải đi phát báo từng văn phòng sao? Ý tưởng này. . . Thật là xấu xa… À không, thật là khéo! Có điều, tôi thấy, hình như Triệu Ngọc đâu có phạm lỗi gì? Trước đó vài ngày anh ta còn được khen ngợi nữa mà! đột nhiên điều anh ta đi nơi khác, việc này chắc không thích hợp lắm?”.
“Đừng có nôn nóng!” Lưu Trường Hổ lắc đầu cười nói, “Cậu ta đã vào tổ phụ trách những vụ án lâu năm chưa phá được, cùng lắm là nửa tháng, tôi liền có thể danh chính ngôn thuận, đuổi cậu ta đi chỗ khác. Khà khà khà. . . ai kêu tên này dám đối đầu với tôi, xem tôi có chơi chết cậu ta không!”.
“Đúng đấy, thằng nhóc này thật không biết điều!” Tiểu Tống phụ họa nói, “Một tay mơ vừa vào chính thức, quy tắc gì cũng không biết thì thôi, thế mà còn không coi ai ra gì, huênh hoang ngông cuồng, giống một tên tâm thần vậy! Cục trưởng Chu đã ngứa mắt tên này từ lâu rồi, đội trưởng Lưu ngài làm như thế, vừa khéo hợp ý của Cục trưởng rồi, ha ha ha. . .”
“Lời này rất đúng.” Lưu Trường Hổ nói, “Tôi đi làm nhiều năm như vậy, thật đúng là chưa thấy qua tay cảnh sát nào không biết lớn nhỏ cũng chẳng biết xấu hổ như Triệu Ngọc! Để loại người này trong Đội Trọng án của chúng ta, thậm chí hàng ngũ cảnh sát của chúng ta, quả thật là một sự sỉ nhục!”.
“Đúng đúng đúng. . . Tuyệt đối không thể giữ anh ta lại, vẫn là nên để anh ta đi phát giấy thì hơn! Ha ha ha. . .” Tiểu Tống liên tục nịnh nọt nói.
Ai ngờ, ngay lúc hai người đang mơ mộng viển vông, điện thoại văn phòng Lưu Trường Hổ đột nhiên vang lên.
“Ồ? Có phải Cục trưởng hối thúc chúng ta rồi không?” Tiểu Tống sửng sốt, ra hiệu cho Lưu Trường Hổ nghe điện thoại nhanh lên.
Lưu Trường Hổ không dám chậm trễ, nhanh chóng cầm ống nghe lên. Nhưng mà, Lưu Trường Hổ vừa nghe không được vài câu thì nét mặt bỗng dưng cứng đờ, ngay sau đó, sắc mặt từ đỏ biến thành trắng, từ trắng chuyển sang xanh mét, càng ngày càng khó coi.
“Được. . . Biết rồi! Tôi biết phải làm sao, tôi sẽ sắp xếp, được. . . được. . .” Lưu Trường Hổ ấp úng qua loa vài câu, rốt cục uể oải cúp điện thoại.
“Sao vậy, đội trưởng Lưu, xảy ra chuyện gì?” Tiểu Tống rất biết quan sát sắc mặt của người khác, anh ta đã nhận ra có chuyện không ổn, nhanh chóng mở miệng hỏi.
“Triệu. . . Triệu Ngọc. . .” Lưu Trường Hổ toàn thân run rẩy, bờ môi lắp bắp, trong mắt lộ ra vẻ khó tin đến hoảng sợ, “Cậu ta. . . cậu ta thế mà —— phá được vụ thảm sát ở khu chung cư Phú Dân.”.
“Cái gì? Không thể nào?” Trong lúc kinh ngạc, thư điều chuyển trong tay Tiểu Tống rơi lộp bộp xuống đất. . .
Lúc đầu Triệu Ngọc ngẩn ra, tiếp theo thì hắn sảng khoái bắt tay Miêu Anh, phụ họa nói: “Hợp tác vui vẻ, hợp tác vui vẻ!”.
Tay của Miêu Anh mềm mại bóng loáng, sờ vào xúc cảm siêu tốt.
“Thật ứng với câu châm ngôn kia, hai người chúng ta là không đánh nhau thì không quen biết!2Ha ha. . .” Miêu Anh cười thật to, nhiệt tình nắm tay Triệu Ngọc, nói, “Vậy. . . nếu đã thế này. . . tôi thu lại câu nói kia!”.
Triệu Ngọc hiểu rõ, Miêu Anh là muốn thu lại câu “Gặp một lần đánh một lần” kia, từ nay về sau, hai người bọn họ coi như8hóa thù thành bạn.
Bởi vì nhiều bạn nhiều đường, ít oan gia ít tường chắn, cho nên cớ sao Triệu Ngọc lại không đồng ý chứ? Lúc này hắn giả vờ ngây ngốc nói: “Ai da? Cô muốn thu lại câu nói gì? Trí nhớ tôi không tốt nên đã quên từ lâu rồi!”.
Miêu Anh lại bật cười,6lúc này mới nghiêm mặt mà nói: “Nếu đã như vậy, tôi cũng không ngại nói thẳng! Bởi vì vụ án được sơ thẩm ở phân cục Nhữ Dương chúng tôi, cho nên, tôi hi vọng lần điều tra và giải quyết vụ án trao đổi giết người này, vẫn là do phân cục Nhữ Dương chúng tôi3tiến hành!”.
“Anh đừng hiểu lầm, tôi sẽ mau chóng báo cáo cặn kẽ diễn biến của hai vụ án cho lãnh đạo liên quan, đồng thời thông báo cho phân cục Dung Dương các anh, sau đó chúng ta cùng nhau điều tra và phá vụ án này! Sau này khi kết án xong, dù là vinh dự5hay khen thưởng, chúng ta đều bình đẳng! Anh thấy thế nào?”.
Triệu Ngọc thầm nghĩ, Miêu Anh này đúng là thông minh lanh lợi, chẳng trách cô ta lại chủ động lấy lòng mình trước, hóa ra là có mục đích!
Trong lòng Triệu Ngọc hiểu rõ, mặc dù Lưu Bằng Phi là do Miêu Anh bắt được, thế nhưng hai vụ án giết người này đều do Triệu Ngọc dẫn đầu tìm ra, thông thường, hẳn là phải do Triệu Ngọc làm chủ mới đúng!
Có điều, mục đích của Triệu Ngọc vốn là vụ án thảm sát ở khu chung cư Phú Dân, bây giờ phá được vụ án này, chính là công lao của hắn. Về phần vụ án mưu sát ở thôn Tam Lí kia, hắn cũng lười để ý tới. Chẳng bằng bán cho Miêu Anh một mối nhân tình còn tốt hơn!
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc gật đầu đồng ý: “Được! Vậy làm phiền đội trưởng Miêu!”.
“Không có chi!” Miêu Anh thấy mục đích của mình đã đạt được, liền tươi cười rạng rỡ, lúc này mới nói với Triệu Ngọc, “Chúng ta lưu lại cách liên lạc của nhau đi, lát nữa tôi sẽ gửi cho anh tài liệu cặn kẽ về thời gian và tiến triển của vụ án! Nếu như không có vấn đề gì khác, bây giờ tôi sẽ đi xin lệnh bắt giữ, để bắt —— Lâm Mỹ Phượng!”.
Nghe xong câu nói này của Miêu Anh, Triệu Ngọc không khỏi ngơ ngác một chút. Trong chốc lát, hình ảnh Lâm Mỹ Phượng sáng sớm đưa con đi học và cảnh tượng hai vợ chồng vui vẻ cùng nhau làm việc kia, lại xuất hiện lần nữa trong tầm mắt.
“Cảnh sát Triệu? Anh làm sao vậy?” Miêu Anh chú ý tới biến hóa trên mặt Triệu Ngọc, quan tâm hỏi một câu.
“Ừm!” Triệu Ngọc tỉnh táo lại, liên tục gật đầu, nói, “Được rồi! Vậy vất vả rồi!”.
Sau khi nói xong, hai người liền lưu lại phương thức liên lạc, Triệu Ngọc lại khách sáo bắt tay Miêu Anh rồi mới vội vàng rời đi.
Ra khỏi tòa nhà của phân cục Nhữ Dương, đã gặp ngay cảnh mặt trời lặn. Thật không ngờ, Triệu Ngọc thế mà đã ở chỗ này cả một ngày.
Giờ phút này, ánh tà dương chiếu lên mặt Triệu Ngọc, khiến hắn cảm thấy tầm mắt mơ hồ.
. . .
Một tiếng sau, trong văn phòng của đội trưởng Đội Cơ động thuộc Đội Trọng án của phân cục Dung Dương, Lưu Trường Hổ đang rất đắc ý, viết một văn kiện.
Lúc này đã qua giờ tan sở từ lâu, nhưng bởi vì đêm nay phải ăn cơm với Cục trưởng, cho nên Lưu Trường Hổ cũng không vội rời khỏi.
Cốc cốc cốc. . .
Tiếng gõ cửa vang lên ba lần, Tống Siêu - thư ký Cục trưởng từ bên ngoài đẩy cửa vào, vừa vào cửa cậu ta liền nói:
“Đội trưởng Lưu, Cục trưởng Chu kêu tôi đến nói với ngài, yến tiệc đêm nay tương đối quan trọng, lát nữa ngài đừng tự mình lái xe, mà hãy đi chung với Cục trưởng! Ừm. . . 20 phút nữa, ngài đến bãi đỗ xe chờ ông ấy nhé!”.
“A, được!” Lưu Trường Hổ lắc đầu cười khổ, “Xem ra, hôm nay Cục trưởng Chu lại muốn tôi đi cản rượu cho ông ấy rồi! Thật là muốn lấy cái mạng già này, ha ha!”.
“Ngài đừng nói như vậy.” Tống Siêu lập tức nịnh nọt, “Rất nhiều người muốn có cơ hội cản rượu cho Cục trưởng Chu mà không được đó! Đội trưởng Lưu, vẫn là do ngài có năng lực thôi!”.
“Ha ha. . . Thằng nhóc này, miệng lưỡi ngọt thật!” Lưu Trường Hổ thích thú cười, nói: “Lại đây nào. . . Tiểu Tống à, cậu nhìn xem tôi viết cái này như vậy có được không?”.
Vừa nói, Lưu Trường Hổ vừa in phần văn kiện mới viết xong ra, đưa cho Tống Siêu.
Tống Siêu cầm văn kiện lên đọc nhỏ: “Nay tạm thời điều đồng chí Triệu Ngọc tới công tác ở bộ phận thu phát, thời hạn hai năm. . .” Anh ta chỉ vừa đọc một câu đầu tiên, liền kinh ngạc ngẩng đầu hỏi, “Đội trưởng Lưu, ngài. . . ngài muốn điều chức Triệu Ngọc đến nơi khác sao?”.
“Ha ha ha. . . Thế nào, Tiểu Tống? Cậu cảm thấy, thu phát báo và thư tín, công việc này có hợp với Triệu Ngọc không?” Lưu Trường Hổ cười ác độc, hỏi.
“Ha. . . Lợi hại, lợi hại!” Tiểu Tống cười nói, “Đường đường một điều tra viên của Đội Trọng án, lại lưu lạc tới mức phải đi phát báo từng văn phòng sao? Ý tưởng này. . . Thật là xấu xa… À không, thật là khéo! Có điều, tôi thấy, hình như Triệu Ngọc đâu có phạm lỗi gì? Trước đó vài ngày anh ta còn được khen ngợi nữa mà! đột nhiên điều anh ta đi nơi khác, việc này chắc không thích hợp lắm?”.
“Đừng có nôn nóng!” Lưu Trường Hổ lắc đầu cười nói, “Cậu ta đã vào tổ phụ trách những vụ án lâu năm chưa phá được, cùng lắm là nửa tháng, tôi liền có thể danh chính ngôn thuận, đuổi cậu ta đi chỗ khác. Khà khà khà. . . ai kêu tên này dám đối đầu với tôi, xem tôi có chơi chết cậu ta không!”.
“Đúng đấy, thằng nhóc này thật không biết điều!” Tiểu Tống phụ họa nói, “Một tay mơ vừa vào chính thức, quy tắc gì cũng không biết thì thôi, thế mà còn không coi ai ra gì, huênh hoang ngông cuồng, giống một tên tâm thần vậy! Cục trưởng Chu đã ngứa mắt tên này từ lâu rồi, đội trưởng Lưu ngài làm như thế, vừa khéo hợp ý của Cục trưởng rồi, ha ha ha. . .”
“Lời này rất đúng.” Lưu Trường Hổ nói, “Tôi đi làm nhiều năm như vậy, thật đúng là chưa thấy qua tay cảnh sát nào không biết lớn nhỏ cũng chẳng biết xấu hổ như Triệu Ngọc! Để loại người này trong Đội Trọng án của chúng ta, thậm chí hàng ngũ cảnh sát của chúng ta, quả thật là một sự sỉ nhục!”.
“Đúng đúng đúng. . . Tuyệt đối không thể giữ anh ta lại, vẫn là nên để anh ta đi phát giấy thì hơn! Ha ha ha. . .” Tiểu Tống liên tục nịnh nọt nói.
Ai ngờ, ngay lúc hai người đang mơ mộng viển vông, điện thoại văn phòng Lưu Trường Hổ đột nhiên vang lên.
“Ồ? Có phải Cục trưởng hối thúc chúng ta rồi không?” Tiểu Tống sửng sốt, ra hiệu cho Lưu Trường Hổ nghe điện thoại nhanh lên.
Lưu Trường Hổ không dám chậm trễ, nhanh chóng cầm ống nghe lên. Nhưng mà, Lưu Trường Hổ vừa nghe không được vài câu thì nét mặt bỗng dưng cứng đờ, ngay sau đó, sắc mặt từ đỏ biến thành trắng, từ trắng chuyển sang xanh mét, càng ngày càng khó coi.
“Được. . . Biết rồi! Tôi biết phải làm sao, tôi sẽ sắp xếp, được. . . được. . .” Lưu Trường Hổ ấp úng qua loa vài câu, rốt cục uể oải cúp điện thoại.
“Sao vậy, đội trưởng Lưu, xảy ra chuyện gì?” Tiểu Tống rất biết quan sát sắc mặt của người khác, anh ta đã nhận ra có chuyện không ổn, nhanh chóng mở miệng hỏi.
“Triệu. . . Triệu Ngọc. . .” Lưu Trường Hổ toàn thân run rẩy, bờ môi lắp bắp, trong mắt lộ ra vẻ khó tin đến hoảng sợ, “Cậu ta. . . cậu ta thế mà —— phá được vụ thảm sát ở khu chung cư Phú Dân.”.
“Cái gì? Không thể nào?” Trong lúc kinh ngạc, thư điều chuyển trong tay Tiểu Tống rơi lộp bộp xuống đất. . .
Bình luận facebook