Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-107.txt
Chương 107: MÓN ĐẠO CỤ HẰNG MONG ƯỚC
“Cạn ly!”
Trương Cảnh Phong nâng ly rượu lên, uống cạn với mọi người!
Lúc này, để ăn mừng đã phá được vụ án thảm sát, Triệu Ngọc và đồng đội của mình đang ăn nhậu ở tiệm thịt nướng! Trương Cảnh Phong, Lương Hoan, Lý Bối Ni và cả Hồ Bân đều đến!
“Ha ha. . . Thật sảng khoái!” Trương Cảnh Phong vỗ vai Triệu Ngọc, lên tiếng khen ngợi: “Cái gai trong lòng tôi2và Lương Hoan lại được tiểu Triệu phá giải rồi!”.
“Đã quá!”
“Tiểu Triệu, tôi phải nói sao nhỉ, cậu có phải là Sherlock Holmes tái thế không? Bên tôi còn đang từ từ điều tra án, bên cậu đã bắt đầu chuẩn bị viết lời kết án rồi! Tốc độ này, sức mạnh này, tài năng này, quả thật là quá giỏi!”.
“Đúng vậy! Nào, nào. . .” Lương Hoan vừa cười vừa nâng ly lên:8“Chúng ta kính Triệu Ngọc một ly nào! Chúc mừng!”.
Mọi người lại nâng ly uống cạn lần nữa!
“Haizz!” Sau khi uống xong, Lương Hoan lắc đầu nói tiếp: “Đáng tiếc, nếu Triệu Ngọc đến tổ điều tra những vụ án lâu năm chưa phá sớm hơn thì tốt rồi, có thể tôi và lão Trương sẽ không bị điều đi nữa! Triệu Ngọc, cậu phải cố lên, phá thêm vài vụ án cũ nữa,6xem coi đám lãnh đạo cấp cao đó còn dám xem thường chúng ta không?”.
“Thì đó!” Trương Cảnh Phong cười gian manh: “Bây giờ tôi cực kỳ muốn biết, khi Lưu Trường Hổ biết tin Triệu Ngọc phá được vụ án thảm sát xong, rốt cuộc sẽ tỏ thái độ gì, khéo mặt của lão ta sẽ dài xệ như mặt trâu? Ha ha. . . Nghĩ đến là thấy mắc cười!”.
Mọi người cười3phá lên.
“Anh Ngọc.” Sau khi cười xong, Hồ Bân hỏi Triệu Ngọc với vẻ nghiêm túc: “Nhưng em vẫn chưa hiểu, các anh không có chứng cứ gì cả, rốt cuộc làm thế nào để khiến tội phạm nhận tội vậy? Có phải anh ta bị ngốc không?”.
Triệu Ngọc chỉ cười mỉm. Do hắn và Miêu Anh có hành vi ép cung, vì vậy hai người đã hứa với nhau từ trước là phải5giữ bí mật nội dung thẩm vấn. Vì vậy hắn chỉ đành trả lời qua loa với Hồ Bân: “Chúng tôi áp dụng chiêu công kích tâm lí. Thật ra tội phạm đã có ý định nhận tội từ lâu rồi, chúng tôi chưa làm gì nhiều thì anh ta đã khai ra hết!”.
“Ồ. . .” Tuy Hồ Bân gật đầu nhưng vẫn không tin lắm.
“Vụ án trao đổi giết người!” Lý Bối Ni lắc đầu rồi lẩm bẩm: “Thật không ngờ rằng tình tiết vụ án lại li kì như thế! Em còn tưởng chuyện trao đổi giết người này chỉ xuất hiện trên phim ảnh thôi! Không ngờ lại xảy ra thật!”.
“Cũng đúng!” Hồ Bân khẽ chau mày: “Nhưng mà tên hung thủ Lưu Bằng Phi cũng gan dạ thật, tìm một người phụ nữ giết người thay anh ta! Mọi người nghĩ thử xem, giết người đâu phải chuyện đùa, Lâm Mỹ Phượng yếu ớt như thế, chẳng lẽ anh ta không lo là chị ta sẽ thất bại sao?”.
“Cũng phải!” Lý Bối Ni lên tiếng nói thêm: “Vả lại, nếu lỡ Lâm Mỹ Phượng không đi giết người, Lưu Bằng Phi làm gì được chứ? Vậy chẳng phải là làm việc không công cho Lâm Mỹ Phượng rồi sao?”.
“Tôi thấy không hẳn đâu!” Trương Cảnh Phong nói: “Chẳng phải bọn họ đã ký kết thỏa thuận giết người sao? Nếu Lâm Mỹ Phượng không giết vợ Lưu Bằng Phi, vậy Lưu Bằng Phi sẽ đi tố cáo cô ta, chết chung với Lâm Mỹ Phượng!”.
“Không đúng!” Lý Bối Ni phản bác: “Nếu anh giết người rồi, nhưng không ai nghi ngờ anh, anh có chịu đi đầu thú không? Xem đi, Lưu Bằng Phi chắc chắn còn có gì đó nắm thóp được Lâm Mỹ Phượng!”.
Triệu Ngọc chỉ ngồi uống rượu và nghe đồng đội mình bàn bạc về tình tiết vụ án, không hề lên tiếng gì cả.
“Ủa? Không đúng lắm nhỉ?” Lý Bối Ni bỗng phát hiện được vẻ lạ thường của Triệu Ngọc, vội đưa tay đẩy hắn rồi hỏi: “Đàn anh, anh sao vậy, sao im vậy? Như thế không giống anh chút nào! Bình thường thì lúc này anh phải hăng hái hơn bao giờ hết chứ?”.
“Đúng vậy, tôi cũng có cảm giác này, im lặng quá!” Hồ Bân nói thêm: “Anh Ngọc, có phải anh còn có chuyện gì không, nói ra mọi người bàn bạc xem! Có phải. . . Về mặt tình cảm xảy ra vấn đề gì không? Còn có. . . Ma nữ kia. . .”.
“Biến biến!” Triệu Ngọc gắp một miếng thịt bỏ vào miệng rồi nói: “Tôi chỉ đang suy nghĩ, 60 nghìn đó của tôi phải tiêu như thế nào thôi!”.
“Xời!” Lý Bối Ni lên tiếng: “Suốt ngày chỉ biết tiền tiền tiền. . .”.
“Không, không chỉ có tiền đâu!” Triệu Ngọc nói với vẻ nghiêm túc: “Anh còn đang nghĩ, cuối năm khi anh đạt được danh hiệu điều tra viên ưu tú thì nên phát biểu gì!”.
“Trời. . .” Lý Bối Ni càng khinh bỉ hơn.
“Hờ! Nói sao nhỉ!” Trương Cảnh Phong cười nói: “Mới chưa đến một tháng, cậu đã liên tiếp phá được ba vụ án lớn, danh hiệu cảnh sát ưu tú là được chắc rồi! Nếu như phát cho người khác, vậy đám lãnh đạo đó chắc bị mù hết rồi!”.
“Các anh em!” Triệu Ngọc nâng ly rượu trên tay, kêu lên: “Mọi người yên tâm, Triệu Ngọc tôi trọng nghĩa khí nhất, nếu như tôi thăng quan phát tài rồi, chắc chắn sẽ quan tâm giúp đỡ mọi người! Bối Ni à, báo cáo kết án lần này em phải viết hết tên mọi người vào, viết càng hay càng tốt. Phá được án rồi, ai nấy đều có công!”.
“Được! Có nghĩa khí!”
Trương Cảnh Phong vỗ tay trong vui mừng, là người đầu tiên đứng lên cụng ly với Triệu Ngọc.
Sau đó mọi người đều đứng lên hết, uống cạn rượu trong ly.
Lúc Triệu Ngọc về đến nhà đã là nửa đêm rồi.
Tiếng kết thúc nhiệm vụ vang lên lúc hắn đang mở cửa. Lần này, tiến độ hoàn thành nhiệm vụ của Triệu Ngọc lên đến 90%, hơn nữa còn nhận được ba món đạo cụ hằng mong ước.
Hệ thống báo cho hắn biết là, hắn nhận được ba cái – Máy quay lén tàng hình.
Nghe tên cũng đủ hiểu, máy quay lén tàng hình chính là một món thần khí dùng để xem trộm! Có được thứ này, hắn có thể xem được toàn bộ những thứ không nên xem một cách bí mật rồi. . . Hì hì. . .
Nhà tắm chung?
Phòng vệ sinh ở nhà Diêu Giai?
Hoặc là gắn trực tiếp lên người vị minh tinh nào đó?
Hì hì. . .
Hệ thống Kỳ Ngộ tài ba!
Quẻ Cấn Khảm thần kì à!
Tao yêu mày quá!
Triệu Ngọc lấy sổ ra ghi chép theo thói quen. Hôm nay hắn đã hoàn thành rất xuất sắc quẻ Cấn đại diện cho công việc, tuy rằng có đại náo phân cục Nhữ Dương một trận, nhưng đã phá được vụ án thảm sát một cách thần kì, thật khiến người ta cảm thấy vui mừng.
Còn về quẻ Khảm đại diện cho phụ nữ, Triệu Ngọc cảm thấy, chữ “khảm” ngày hôm nay chắc là chỉ cô đội trưởng Miêu Anh kia! Vì cả ngày hôm nay hắn chỉ tiếp xúc với cô ta mà thôi!
Nghĩ đến đội trưởng Miêu, Triệu Ngọc bất giác lại bắt đầu nghĩ đến vụ án.
Lúc tối Miêu Anh đã nhắn tin cho hắn, một mặt là để báo cho hắn biết, cô ta đã báo vụ án trao đổi giết người lên cấp trên và đã thông báo cho phân cục Dung Dương rồi!
Còn bên phân cục Dung Dương đã đồng ý hỗ trợ điều tra, bắt đầu từ ngày mai, Triệu Ngọc có thể chính thức tham gia điều tra vụ án Giản Văn Lỵ bị giết hại.
Một mặt khác, Miêu Anh báo cho Triệu Ngọc biết Lâm Mỹ Phượng đã bị bọn họ bắt về Cục Cảnh sát. Thật không ngờ là, sau khi cảnh sát nói về vụ án xong, chỉ một thời gian ngắn sau đó Lâm Mỹ Phượng đã thừa nhận hành vi phạm tội của mình, khai hết về vụ án giết hại Giản Văn Lỵ một cách tự nguyện.
Xem ra chị ta đã chuẩn bị tinh thần để nhận tội từ lâu.
Lúc này, bên phía cảnh sát đang thẩm vấn tội phạm thâu đêm, chắc sáng sớm ngày mai là có thể tổng kết toàn bộ quá trình vụ án xong rồi.
Phù. . .
Triệu Ngọc nằm trên giường, thở hắt ra một hơi. Về vụ án thảm sát lần này, hắn đoán trúng phần đầu và phần cuối, nhưng lại không đoán trúng được quá trình.
Theo lẽ thường thì, phá được một vụ án khó nhằn như thế, hắn nên cảm thấy vui sướng, nở mày nở mặt mới đúng chứ!
Tuy nhiên, lúc này hắn lại cảm thấy tâm trạng mình còn tệ hơn lúc phá vụ án chặt tay nữa, giống như có một khối đá đè lên tim mình vậy, buồn bực khó chịu!
Triệu Ngọc biết rõ, sở dĩ hắn thấy như vậy hoàn toàn là do Lâm Mỹ Phượng!
Hắn thật sự không muốn thấy Lâm Mỹ Phượng là hung thủ giết người. Người phụ nữ này đã quá đáng thương rồi, bây giờ khó khăn lắm mới tìm được hạnh phúc, nhưng tại sao cuộc sống lại phải huỷ hoại chị ta một cách tàn nhẫn thế chứ?
Vụ án trao đổi giết người lần này đã đi ngược với suy nghĩ của Triệu Ngọc, dường như còn phức tạp hơn vụ án chặt tay, còn khiến Triệu Ngọc thấy khó hiểu hơn.
Mình. . . Làm sao vậy?
Tại sao đột nhiên lại quan tâm đến cảm nhận của người khác nhỉ? Lâm Mỹ Phượng sống chết ra sao có liên quan gì đến mình đâu? Tại sao mình phải cảm thấy buồn phiền vì chị ta chứ?
Triệu Ngọc nhìn xuống tay mình với vẻ ngạc nhiên, hắn bắt đầu nghi ngờ có phải tính cách của mình đang dần dung hoà với Triệu Ngọc của thế giới này, nên mới khiến cho mình đa sầu đa cảm như thế?
Hoặc là bản thân mình. . . đang thay đổi?
“Cạn ly!”
Trương Cảnh Phong nâng ly rượu lên, uống cạn với mọi người!
Lúc này, để ăn mừng đã phá được vụ án thảm sát, Triệu Ngọc và đồng đội của mình đang ăn nhậu ở tiệm thịt nướng! Trương Cảnh Phong, Lương Hoan, Lý Bối Ni và cả Hồ Bân đều đến!
“Ha ha. . . Thật sảng khoái!” Trương Cảnh Phong vỗ vai Triệu Ngọc, lên tiếng khen ngợi: “Cái gai trong lòng tôi2và Lương Hoan lại được tiểu Triệu phá giải rồi!”.
“Đã quá!”
“Tiểu Triệu, tôi phải nói sao nhỉ, cậu có phải là Sherlock Holmes tái thế không? Bên tôi còn đang từ từ điều tra án, bên cậu đã bắt đầu chuẩn bị viết lời kết án rồi! Tốc độ này, sức mạnh này, tài năng này, quả thật là quá giỏi!”.
“Đúng vậy! Nào, nào. . .” Lương Hoan vừa cười vừa nâng ly lên:8“Chúng ta kính Triệu Ngọc một ly nào! Chúc mừng!”.
Mọi người lại nâng ly uống cạn lần nữa!
“Haizz!” Sau khi uống xong, Lương Hoan lắc đầu nói tiếp: “Đáng tiếc, nếu Triệu Ngọc đến tổ điều tra những vụ án lâu năm chưa phá sớm hơn thì tốt rồi, có thể tôi và lão Trương sẽ không bị điều đi nữa! Triệu Ngọc, cậu phải cố lên, phá thêm vài vụ án cũ nữa,6xem coi đám lãnh đạo cấp cao đó còn dám xem thường chúng ta không?”.
“Thì đó!” Trương Cảnh Phong cười gian manh: “Bây giờ tôi cực kỳ muốn biết, khi Lưu Trường Hổ biết tin Triệu Ngọc phá được vụ án thảm sát xong, rốt cuộc sẽ tỏ thái độ gì, khéo mặt của lão ta sẽ dài xệ như mặt trâu? Ha ha. . . Nghĩ đến là thấy mắc cười!”.
Mọi người cười3phá lên.
“Anh Ngọc.” Sau khi cười xong, Hồ Bân hỏi Triệu Ngọc với vẻ nghiêm túc: “Nhưng em vẫn chưa hiểu, các anh không có chứng cứ gì cả, rốt cuộc làm thế nào để khiến tội phạm nhận tội vậy? Có phải anh ta bị ngốc không?”.
Triệu Ngọc chỉ cười mỉm. Do hắn và Miêu Anh có hành vi ép cung, vì vậy hai người đã hứa với nhau từ trước là phải5giữ bí mật nội dung thẩm vấn. Vì vậy hắn chỉ đành trả lời qua loa với Hồ Bân: “Chúng tôi áp dụng chiêu công kích tâm lí. Thật ra tội phạm đã có ý định nhận tội từ lâu rồi, chúng tôi chưa làm gì nhiều thì anh ta đã khai ra hết!”.
“Ồ. . .” Tuy Hồ Bân gật đầu nhưng vẫn không tin lắm.
“Vụ án trao đổi giết người!” Lý Bối Ni lắc đầu rồi lẩm bẩm: “Thật không ngờ rằng tình tiết vụ án lại li kì như thế! Em còn tưởng chuyện trao đổi giết người này chỉ xuất hiện trên phim ảnh thôi! Không ngờ lại xảy ra thật!”.
“Cũng đúng!” Hồ Bân khẽ chau mày: “Nhưng mà tên hung thủ Lưu Bằng Phi cũng gan dạ thật, tìm một người phụ nữ giết người thay anh ta! Mọi người nghĩ thử xem, giết người đâu phải chuyện đùa, Lâm Mỹ Phượng yếu ớt như thế, chẳng lẽ anh ta không lo là chị ta sẽ thất bại sao?”.
“Cũng phải!” Lý Bối Ni lên tiếng nói thêm: “Vả lại, nếu lỡ Lâm Mỹ Phượng không đi giết người, Lưu Bằng Phi làm gì được chứ? Vậy chẳng phải là làm việc không công cho Lâm Mỹ Phượng rồi sao?”.
“Tôi thấy không hẳn đâu!” Trương Cảnh Phong nói: “Chẳng phải bọn họ đã ký kết thỏa thuận giết người sao? Nếu Lâm Mỹ Phượng không giết vợ Lưu Bằng Phi, vậy Lưu Bằng Phi sẽ đi tố cáo cô ta, chết chung với Lâm Mỹ Phượng!”.
“Không đúng!” Lý Bối Ni phản bác: “Nếu anh giết người rồi, nhưng không ai nghi ngờ anh, anh có chịu đi đầu thú không? Xem đi, Lưu Bằng Phi chắc chắn còn có gì đó nắm thóp được Lâm Mỹ Phượng!”.
Triệu Ngọc chỉ ngồi uống rượu và nghe đồng đội mình bàn bạc về tình tiết vụ án, không hề lên tiếng gì cả.
“Ủa? Không đúng lắm nhỉ?” Lý Bối Ni bỗng phát hiện được vẻ lạ thường của Triệu Ngọc, vội đưa tay đẩy hắn rồi hỏi: “Đàn anh, anh sao vậy, sao im vậy? Như thế không giống anh chút nào! Bình thường thì lúc này anh phải hăng hái hơn bao giờ hết chứ?”.
“Đúng vậy, tôi cũng có cảm giác này, im lặng quá!” Hồ Bân nói thêm: “Anh Ngọc, có phải anh còn có chuyện gì không, nói ra mọi người bàn bạc xem! Có phải. . . Về mặt tình cảm xảy ra vấn đề gì không? Còn có. . . Ma nữ kia. . .”.
“Biến biến!” Triệu Ngọc gắp một miếng thịt bỏ vào miệng rồi nói: “Tôi chỉ đang suy nghĩ, 60 nghìn đó của tôi phải tiêu như thế nào thôi!”.
“Xời!” Lý Bối Ni lên tiếng: “Suốt ngày chỉ biết tiền tiền tiền. . .”.
“Không, không chỉ có tiền đâu!” Triệu Ngọc nói với vẻ nghiêm túc: “Anh còn đang nghĩ, cuối năm khi anh đạt được danh hiệu điều tra viên ưu tú thì nên phát biểu gì!”.
“Trời. . .” Lý Bối Ni càng khinh bỉ hơn.
“Hờ! Nói sao nhỉ!” Trương Cảnh Phong cười nói: “Mới chưa đến một tháng, cậu đã liên tiếp phá được ba vụ án lớn, danh hiệu cảnh sát ưu tú là được chắc rồi! Nếu như phát cho người khác, vậy đám lãnh đạo đó chắc bị mù hết rồi!”.
“Các anh em!” Triệu Ngọc nâng ly rượu trên tay, kêu lên: “Mọi người yên tâm, Triệu Ngọc tôi trọng nghĩa khí nhất, nếu như tôi thăng quan phát tài rồi, chắc chắn sẽ quan tâm giúp đỡ mọi người! Bối Ni à, báo cáo kết án lần này em phải viết hết tên mọi người vào, viết càng hay càng tốt. Phá được án rồi, ai nấy đều có công!”.
“Được! Có nghĩa khí!”
Trương Cảnh Phong vỗ tay trong vui mừng, là người đầu tiên đứng lên cụng ly với Triệu Ngọc.
Sau đó mọi người đều đứng lên hết, uống cạn rượu trong ly.
Lúc Triệu Ngọc về đến nhà đã là nửa đêm rồi.
Tiếng kết thúc nhiệm vụ vang lên lúc hắn đang mở cửa. Lần này, tiến độ hoàn thành nhiệm vụ của Triệu Ngọc lên đến 90%, hơn nữa còn nhận được ba món đạo cụ hằng mong ước.
Hệ thống báo cho hắn biết là, hắn nhận được ba cái – Máy quay lén tàng hình.
Nghe tên cũng đủ hiểu, máy quay lén tàng hình chính là một món thần khí dùng để xem trộm! Có được thứ này, hắn có thể xem được toàn bộ những thứ không nên xem một cách bí mật rồi. . . Hì hì. . .
Nhà tắm chung?
Phòng vệ sinh ở nhà Diêu Giai?
Hoặc là gắn trực tiếp lên người vị minh tinh nào đó?
Hì hì. . .
Hệ thống Kỳ Ngộ tài ba!
Quẻ Cấn Khảm thần kì à!
Tao yêu mày quá!
Triệu Ngọc lấy sổ ra ghi chép theo thói quen. Hôm nay hắn đã hoàn thành rất xuất sắc quẻ Cấn đại diện cho công việc, tuy rằng có đại náo phân cục Nhữ Dương một trận, nhưng đã phá được vụ án thảm sát một cách thần kì, thật khiến người ta cảm thấy vui mừng.
Còn về quẻ Khảm đại diện cho phụ nữ, Triệu Ngọc cảm thấy, chữ “khảm” ngày hôm nay chắc là chỉ cô đội trưởng Miêu Anh kia! Vì cả ngày hôm nay hắn chỉ tiếp xúc với cô ta mà thôi!
Nghĩ đến đội trưởng Miêu, Triệu Ngọc bất giác lại bắt đầu nghĩ đến vụ án.
Lúc tối Miêu Anh đã nhắn tin cho hắn, một mặt là để báo cho hắn biết, cô ta đã báo vụ án trao đổi giết người lên cấp trên và đã thông báo cho phân cục Dung Dương rồi!
Còn bên phân cục Dung Dương đã đồng ý hỗ trợ điều tra, bắt đầu từ ngày mai, Triệu Ngọc có thể chính thức tham gia điều tra vụ án Giản Văn Lỵ bị giết hại.
Một mặt khác, Miêu Anh báo cho Triệu Ngọc biết Lâm Mỹ Phượng đã bị bọn họ bắt về Cục Cảnh sát. Thật không ngờ là, sau khi cảnh sát nói về vụ án xong, chỉ một thời gian ngắn sau đó Lâm Mỹ Phượng đã thừa nhận hành vi phạm tội của mình, khai hết về vụ án giết hại Giản Văn Lỵ một cách tự nguyện.
Xem ra chị ta đã chuẩn bị tinh thần để nhận tội từ lâu.
Lúc này, bên phía cảnh sát đang thẩm vấn tội phạm thâu đêm, chắc sáng sớm ngày mai là có thể tổng kết toàn bộ quá trình vụ án xong rồi.
Phù. . .
Triệu Ngọc nằm trên giường, thở hắt ra một hơi. Về vụ án thảm sát lần này, hắn đoán trúng phần đầu và phần cuối, nhưng lại không đoán trúng được quá trình.
Theo lẽ thường thì, phá được một vụ án khó nhằn như thế, hắn nên cảm thấy vui sướng, nở mày nở mặt mới đúng chứ!
Tuy nhiên, lúc này hắn lại cảm thấy tâm trạng mình còn tệ hơn lúc phá vụ án chặt tay nữa, giống như có một khối đá đè lên tim mình vậy, buồn bực khó chịu!
Triệu Ngọc biết rõ, sở dĩ hắn thấy như vậy hoàn toàn là do Lâm Mỹ Phượng!
Hắn thật sự không muốn thấy Lâm Mỹ Phượng là hung thủ giết người. Người phụ nữ này đã quá đáng thương rồi, bây giờ khó khăn lắm mới tìm được hạnh phúc, nhưng tại sao cuộc sống lại phải huỷ hoại chị ta một cách tàn nhẫn thế chứ?
Vụ án trao đổi giết người lần này đã đi ngược với suy nghĩ của Triệu Ngọc, dường như còn phức tạp hơn vụ án chặt tay, còn khiến Triệu Ngọc thấy khó hiểu hơn.
Mình. . . Làm sao vậy?
Tại sao đột nhiên lại quan tâm đến cảm nhận của người khác nhỉ? Lâm Mỹ Phượng sống chết ra sao có liên quan gì đến mình đâu? Tại sao mình phải cảm thấy buồn phiền vì chị ta chứ?
Triệu Ngọc nhìn xuống tay mình với vẻ ngạc nhiên, hắn bắt đầu nghi ngờ có phải tính cách của mình đang dần dung hoà với Triệu Ngọc của thế giới này, nên mới khiến cho mình đa sầu đa cảm như thế?
Hoặc là bản thân mình. . . đang thay đổi?