Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-1092
Chương 1092: Ai mới “quân pháp bất vị thân”?
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Thời gian như quay lại trước mắt, vẫn là căn phòng năm đó Ô Phương Phương và Trình Lăng Phỉ ngả bài với nhau, Triệu Ngọc và Miêu Anh bị người ta buộc chặt trên chiếc ghế cổ xưa có giá trị xa xỉ!
Miêu Anh từ từ tỉnh lại trong trạng thái hôn mê, tuy rằng nhìn thấy Triệu Ngọc cũng bị trói như mình nhưng vẫn nói không nên lời.
Lúc này, Trình Lăng Phỉ nhanh chóng đi vào từ ngoài cửa, hiển nhiên cô ta vẫn còn trong tâm trạng khiếp sợ đình trệ, trong ánh mắt cô ta nhìn về phía Triệu Ngọc vẫn còn lộ vẻ sợ hãi sâu sắc và kinh ngạc.
“Oa, thật được quá!” Nhìn thấy Trình Lăng Phỉ, đầu tiên Triệu Ngọc mặt mày hớn hở khen một câu rồi mới trưng ra vẻ mặt ngạc nhiên hỏi thăm: “Tôi nói tiểu thư Trình nghe, có phải có chuyện gì hiểu lầm hay không? Cô có biết hai người chúng tôi đều là cảnh sát không, tổ điều tra đặc biệt nữa, cô làm như vậy chính là phạm pháp đấy!”
Trình Lăng Phỉ không trả lời ngay mà nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Triệu Ngọc, trong lòng nhanh chóng suy tính điều gì đó.
“Chị.” Lúc này, A Quang đi bên cạnh Trình Lăng Phỉ nhỏ giọng nói: “Tôi xem máy tính và bản ghi chép điện thoại di động của bọn họ, chúng ta bị lừa rồi, bọn họ căn bản chưa tra được cái gì, chỉ là theo chân vụ ảnh của Ô Phương Phương bị cạo sờn để tìm tới mà thôi! Chỉ có điều... Chị nói đúng, bọn họ vẫn chưa kịp báo cáo cho cấp trên! Trước mắt chỉ có hai người bọn họ... Nếu chúng ta lén lút xử lý hai người thì có lẽ không cần rút lui khỏi đây đâu nhỉ?”
“Hừ!” Trình Lăng Phỉ vẫn hừ lạnh trước sau như một rồi chậm rãi đi tới trước mặt của Triệu Ngọc, hỏi han đầy lạnh lẽo: “Triệu Ngọc, anh vẫn không chết à?!”
“Hả?” Triệu Ngọc giả bộ khiếp sợ: “Làm sao... Làm sao cô lại biết tên của tôi?”
“Ngọc...” Lúc này, Miêu Anh cố gắng nói: “Trình Lăng Phỉ chính là người đứng sau màn thao túng, Dương... Dương Trạch Bưu đang ở đây...”
“Hả?!” Cái giật mình lúc này của Triệu Ngọc cũng không phải là giả vờ nữa.
Thật ra sở dĩ Triệu Ngọc tự đưa mình tới cửa cũng là có nỗi bất đắc dĩ và khổ tâm riêng của hắn.
Đầu tiên, hắn không thể xác định được suy đoán của mình chính xác hay không, tuy rằng mọi đầu mối đều chỉ về hướng Trình Lăng Phỉ nhưng vẫn không nắm chắc được điều gì.
Tiếp đó, khi hắn đi đến trước cửa nhà Trình Lăng Phỉ, hắn cũng không thể xác định Miêu Anh đang ở trong tình huống như thế nào? Hắn cho rằng dưới loại chuyện như thế này cho dù Trình Lăng Phỉ thật sự có vấn đề, cô ta cũng tuyệt đối không dám xằng bậy, hẳn là Miêu Anh sẽ không có việc gì.
Cuối cùng, tình huống bây giờ của Triệu Ngọc vô cùng đặc biệt, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, vừa không thể báo cho cảnh sát vừa không thể tùy tiện xông vào trong nhà của Trình Lăng Phỉ.
Vốn hắn còn muốn sử dụng áo tàng hình, lặng lẽ lẻn vào biệt thự của nhà họ Trình để tìm kiếm. Song máy dò xét trong đầu hắn thông báo, biệt thự nhà họ Trình được trang bị thiết bị báo động, thậm chí có cả tia hồng ngoại, cho dù hắn có thể tàng hình cũng không thể đi vào được.
Đương nhiên, hắn có thể sử dụng thiết bị chắn điện hoặc máy cản tín hiệu nhưng như vậy khó tránh khỏi chuyện sẽ bị đối phương phát hiện.
Bởi vậy, sau khi suy đi nghĩ lại, để tránh việc khiến người lạ chú ý, hắn đành phải mở cửa xe của Miêu Anh trước, lên xe Jeep ngồi chờ rồi mở laptop ra xem xét tư liệu.
Ý của Triệu Ngọc là chờ thêm một chút, nếu Miêu Anh an toàn quay lại xe thì bọn họ ngay lập tức điều lực lượng cảnh sát tới, đầu tiên phải khống chế Trình Lăng Phỉ đã, chuyện còn lại nói sau.
Còn nếu Miêu Anh đã lâu vẫn không quay lại thì hắn mượn danh nghĩa của Miêu Anh để tìm kiếm trợ giúp rồi dựa vào mớ đạo cụ của mình, bắt đầu hành động
Nhưng, điều khiến Triệu Ngọc cảm thấy bất ngờ đó là khi hắn lên xe Jeep, mới vừa mở laptop ra đã bị một đám người mặc áo đen khống chế lại rồi!
Khi đó, Triệu Ngọc rốt cuộc không cần phải nghĩ nhiều nữa, ngay lập tức hiểu ra suy đoán của hắn đối với Trình Lăng Phỉ là đúng!
Lúc ấy, hắn có đạo cụ trong người, hoàn toàn có thể phản kháng ngay lập tức. Nhưng mà hắn cân nhắc một chút rồi quyết định không làm như vậy. Bởi vì hắn đã rõ ràng ý thức được, Miêu Anh đương nhiên đang ở trong tình huống nguy hiểm, nếu hắn một mực phản kháng có thể mang đến cho Miêu Anh nguy hiểm hơn nữa!
Cho nên, hắn chỉ có thể tương kế tựu kế, đầu tiên phối hợp với đám người mặc đồ đen đi vào biệt thự, ổn định đối phương sau đó tùy thời hành động.
Mà tới thời khắc ngả bài, hắn cũng không cần thiết phải che giấu thân phận của mình cho nên khi đối phương lấy xuống khẩu trang và kính râm của mình, hắn cũng không áp dụng biện pháp khắc phục gì, cuối cùng bày ra vẻ mặt rạng rỡ trước mặt mọi người!
Giờ phút này, nhìn thấy trong ánh mắt Trình Lăng Phỉ và thuộc hạ của cô ta lộ ra vẻ kinh ngạc, Triệu Ngọc càng thêm xác định rằng mình không sai, Trình Lăng Phỉ mới là người thần bí bày ra chuyện Khương Khoa vượt ngục! Mà một loạt vụ án động trời cũng đều liên quan đến người phụ nữ này!
Nhìn thấy Miêu Anh tỉnh lại nói chuyện, Triệu Ngọc lúc này mới thoáng yên tâm được một chút. Mới đầu Triệu Ngọc sở dĩ lựa chọn tương kế tựu kế còn có một nguyên nhân là muốn nhân cơ hội moi thêm được một ít chứng cứ trong miệng đối phương. Thời điểm này biết Dương Trạch Bưu đang trong tay Trình Lăng Phỉ, Triệu Ngọc cũng không nén được kinh hãi!
Không đúng nhỉ?
Hắn không tài nào nghĩ ra, Trình Lăng Phỉ thông minh như vậy, nếu dám giết cả Dư Phù Sinh và Khương Khoa thì vì sao còn muốn giữ lại Dương Trạch Bưu là người quan trọng nhất đây?
“Chị.” Lúc này, người tên A Quang cầm máy tính bảng quay lại nói chuyện. Triệu Ngọc biết người này, gã chính là cao thủ hacker Lưu Quang Tinh, cũng là một trong những tội phạm mà cảnh sát truy nã.
“Đám cháy bên kia đúng thật là có một số người ngoài, trong đó còn có chuyên gia...” Giọng điệu của A Quang rất thấp, thì thầm bên tai Trình Lăng Phỉ: “Xem ra bọn họ không coi vụ hỏa hoạn kia là bình thường đâu!”
Nghe được lời này, Trình Lăng Phỉ khẽ gật đầu, nhận lấy súng lục của Miêu Anh trên tay thuộc hạ tên là A Vân rồi đưa tay lên nhắm vào mi tâm của Miêu Anh.
“Triệu Ngọc!” Trình Lăng Phỉ đưa khẩu súng lên rồi đe dọa: “Tôi mặc kệ anh là người hay ma! Bây giờ kể hết tất cả những chuyện anh biết cho tôi, nếu dám nói dối nửa lời tôi liền nổ súng bắn chết người con gái anh yêu nhất!”
“Đừng đừng đừng.” Triệu Ngọc vội vàng lắc đầu, kích động hô lên: “Đừng nổ súng! Ngàn vạn lần đừng nổ súng, cô hỏi đi, hỏi cái gì tôi cũng nói cho cô biết!”
“Anh... Tại sao anh lại không chết?” Trình Lăng Phỉ nhíu mày: “Cây cầu ở sông Hồng Minh cao năm mươi mét, anh nhảy ở giữa cầu xuống, tỉ lệ sống sót của anh cũng chỉ có một phần trăm!”
“Không phải mạng lớn! Tuyệt đối không phải mạng lớn đâu!” Triệu Ngọc lập tức giả vờ hết hồn: “Cô tra tư liệu của tôi rồi sẽ biết, tôi là quán quân bơi lội ở trường, có tài năng nín thở ở dưới nước mười phút. Còn có... Tuy rằng năm mươi mét cao nhưng chỉ cần nắm được góc độ nhảy xuống nước, tỉ lệ còn sống là rất lớn, cô nói một phần trăm chỉ là xác suất của máy tính mà thôi!”
“...” Trình Lăng Phỉ hơi hơi run rẩy một chút cái tay cầm súng lục của Miêu Anh, giống như còn đang suy nghĩ lời nói của Triệu Ngọc là thật hay không? Nhưng mà chính mắt cô ta đã nhìn rõ ràng tường tận tình huống ngay lúc đó, đúng thật là Triệu Ngọc nhảy xuống sông. Cho nên, cuối cùng cô ta vẫn cho rằng có lẽ chuyện này là mỗi người mỗi khác, vẫn có khả năng đấy thôi.
“Hừ! Giảo hoạt đấy!” Trình Lăng Phỉ lại nói: “Anh không chết, cũng không lộ diện, biến thành một người ẩn hình, tiếp tục điều tra vụ án, anh được lắm đấy!”
“Vậy cô nói xem tôi còn có thể làm gì được nữa, chị đại?” Triệu Ngọc bất đắc dĩ nhếch miệng: “Tôi trợ giúp Khương Khoa vượt ngục, cũng trở thành tội phạm rồi mà!”
Trình Lăng Phỉ khẽ gật đầu, hiển nhiên khá là vừa lòng với câu trả lời của Triệu Ngọc.
“Vậy tôi hỏi anh...” Cô ta ngẫm nghĩ lại hỏi: “Chuyện gì xảy ra với Khương Khoa? Có phải các người đã động tay động chân trên người hắn ta? Có phải có thể bắt hắn ta trở về sớm nhưng lại cố ý thả ra hay sao? Thả sợi dây dài câu con cá lớn?”
Ừm....
Tròng mắt của Triệu Ngọc quay một vòng, trả lời ngay: “Đúng đúng đúng, cô thật sự là quá thông minh! Đầu tiên chúng tôi cắm thiết bị định vị vào trong da đầu của Khương Khoa, vật này là phát minh mới nhất của cảnh sát chúng tôi, nó vẫn còn đang trong quá trình thử nghiệm. Nó được cài đặt chế độ hẹn giờ phát tín hiệu, sẽ không dễ dàng bị máy quét quét được!”
“Hơn nữa, bình thường lúc quét hình cơ thể người, ít khi chú ý đến tận đỉnh đầu.”
“Bởi vì lúc trước Khương Khoa luôn ồn ào nói phải vượt ngục các thứ cho nên dưới sự kiên trì của bản thần thám, cảnh sát đã cấy thiết bị định vị rồi!” Triệu Ngọc lộ vẻ tự mãn rồi nói: “Thế nào, có thấy tôi siêu không?”
“...” Trình Lăng Phỉ thở ra một tiếng nhẹ nhõm, giờ mới hiểu được nói: “Cứ như vậy, cuối cùng có thể giải thích thông suốt rồi! Trách không được các người có thể đi tới sào huyệt ở Tấn Biên, bắt được đồng lõa của Khương Khoa và các kim chủ! Cũng trách không được, Khương Khoa có thể dễ dàng trốn thoát khỏi câu lạc bộ trong vòng vây của cảnh sát! Càng không thể trách các người có thể một đường đuổi tới huyện Cao Lan, hơn nữa còn phát hiện ra trận hỏa hoạn!”
“Trời đất ơi...” A Quang đứng bên cạnh sợ hãi than: “May mà chị thần cơ diệu toán định liệu trước mọi chuyện rồi! Bằng không chúng ta đã bị cảnh sát hốt trọn ổ ở trang trại nuôi bò! Chẳng qua... Tại sao tôi chưa từng nghe nói tới loại công nghệ cao này vậy?”
Vô nghĩa!
Triệu Ngọc mắng thầm trong lòng, mấy chuyện kia là ông mày đặc biệt nói tào lao, đương nhiên mày chưa bao giờ nghe nói tới rồi...
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Miêu Anh từ từ tỉnh lại trong trạng thái hôn mê, tuy rằng nhìn thấy Triệu Ngọc cũng bị trói như mình nhưng vẫn nói không nên lời.
Lúc này, Trình Lăng Phỉ nhanh chóng đi vào từ ngoài cửa, hiển nhiên cô ta vẫn còn trong tâm trạng khiếp sợ đình trệ, trong ánh mắt cô ta nhìn về phía Triệu Ngọc vẫn còn lộ vẻ sợ hãi sâu sắc và kinh ngạc.
“Oa, thật được quá!” Nhìn thấy Trình Lăng Phỉ, đầu tiên Triệu Ngọc mặt mày hớn hở khen một câu rồi mới trưng ra vẻ mặt ngạc nhiên hỏi thăm: “Tôi nói tiểu thư Trình nghe, có phải có chuyện gì hiểu lầm hay không? Cô có biết hai người chúng tôi đều là cảnh sát không, tổ điều tra đặc biệt nữa, cô làm như vậy chính là phạm pháp đấy!”
Trình Lăng Phỉ không trả lời ngay mà nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Triệu Ngọc, trong lòng nhanh chóng suy tính điều gì đó.
“Chị.” Lúc này, A Quang đi bên cạnh Trình Lăng Phỉ nhỏ giọng nói: “Tôi xem máy tính và bản ghi chép điện thoại di động của bọn họ, chúng ta bị lừa rồi, bọn họ căn bản chưa tra được cái gì, chỉ là theo chân vụ ảnh của Ô Phương Phương bị cạo sờn để tìm tới mà thôi! Chỉ có điều... Chị nói đúng, bọn họ vẫn chưa kịp báo cáo cho cấp trên! Trước mắt chỉ có hai người bọn họ... Nếu chúng ta lén lút xử lý hai người thì có lẽ không cần rút lui khỏi đây đâu nhỉ?”
“Hừ!” Trình Lăng Phỉ vẫn hừ lạnh trước sau như một rồi chậm rãi đi tới trước mặt của Triệu Ngọc, hỏi han đầy lạnh lẽo: “Triệu Ngọc, anh vẫn không chết à?!”
“Hả?” Triệu Ngọc giả bộ khiếp sợ: “Làm sao... Làm sao cô lại biết tên của tôi?”
“Ngọc...” Lúc này, Miêu Anh cố gắng nói: “Trình Lăng Phỉ chính là người đứng sau màn thao túng, Dương... Dương Trạch Bưu đang ở đây...”
“Hả?!” Cái giật mình lúc này của Triệu Ngọc cũng không phải là giả vờ nữa.
Thật ra sở dĩ Triệu Ngọc tự đưa mình tới cửa cũng là có nỗi bất đắc dĩ và khổ tâm riêng của hắn.
Đầu tiên, hắn không thể xác định được suy đoán của mình chính xác hay không, tuy rằng mọi đầu mối đều chỉ về hướng Trình Lăng Phỉ nhưng vẫn không nắm chắc được điều gì.
Tiếp đó, khi hắn đi đến trước cửa nhà Trình Lăng Phỉ, hắn cũng không thể xác định Miêu Anh đang ở trong tình huống như thế nào? Hắn cho rằng dưới loại chuyện như thế này cho dù Trình Lăng Phỉ thật sự có vấn đề, cô ta cũng tuyệt đối không dám xằng bậy, hẳn là Miêu Anh sẽ không có việc gì.
Cuối cùng, tình huống bây giờ của Triệu Ngọc vô cùng đặc biệt, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, vừa không thể báo cho cảnh sát vừa không thể tùy tiện xông vào trong nhà của Trình Lăng Phỉ.
Vốn hắn còn muốn sử dụng áo tàng hình, lặng lẽ lẻn vào biệt thự của nhà họ Trình để tìm kiếm. Song máy dò xét trong đầu hắn thông báo, biệt thự nhà họ Trình được trang bị thiết bị báo động, thậm chí có cả tia hồng ngoại, cho dù hắn có thể tàng hình cũng không thể đi vào được.
Đương nhiên, hắn có thể sử dụng thiết bị chắn điện hoặc máy cản tín hiệu nhưng như vậy khó tránh khỏi chuyện sẽ bị đối phương phát hiện.
Bởi vậy, sau khi suy đi nghĩ lại, để tránh việc khiến người lạ chú ý, hắn đành phải mở cửa xe của Miêu Anh trước, lên xe Jeep ngồi chờ rồi mở laptop ra xem xét tư liệu.
Ý của Triệu Ngọc là chờ thêm một chút, nếu Miêu Anh an toàn quay lại xe thì bọn họ ngay lập tức điều lực lượng cảnh sát tới, đầu tiên phải khống chế Trình Lăng Phỉ đã, chuyện còn lại nói sau.
Còn nếu Miêu Anh đã lâu vẫn không quay lại thì hắn mượn danh nghĩa của Miêu Anh để tìm kiếm trợ giúp rồi dựa vào mớ đạo cụ của mình, bắt đầu hành động
Nhưng, điều khiến Triệu Ngọc cảm thấy bất ngờ đó là khi hắn lên xe Jeep, mới vừa mở laptop ra đã bị một đám người mặc áo đen khống chế lại rồi!
Khi đó, Triệu Ngọc rốt cuộc không cần phải nghĩ nhiều nữa, ngay lập tức hiểu ra suy đoán của hắn đối với Trình Lăng Phỉ là đúng!
Lúc ấy, hắn có đạo cụ trong người, hoàn toàn có thể phản kháng ngay lập tức. Nhưng mà hắn cân nhắc một chút rồi quyết định không làm như vậy. Bởi vì hắn đã rõ ràng ý thức được, Miêu Anh đương nhiên đang ở trong tình huống nguy hiểm, nếu hắn một mực phản kháng có thể mang đến cho Miêu Anh nguy hiểm hơn nữa!
Cho nên, hắn chỉ có thể tương kế tựu kế, đầu tiên phối hợp với đám người mặc đồ đen đi vào biệt thự, ổn định đối phương sau đó tùy thời hành động.
Mà tới thời khắc ngả bài, hắn cũng không cần thiết phải che giấu thân phận của mình cho nên khi đối phương lấy xuống khẩu trang và kính râm của mình, hắn cũng không áp dụng biện pháp khắc phục gì, cuối cùng bày ra vẻ mặt rạng rỡ trước mặt mọi người!
Giờ phút này, nhìn thấy trong ánh mắt Trình Lăng Phỉ và thuộc hạ của cô ta lộ ra vẻ kinh ngạc, Triệu Ngọc càng thêm xác định rằng mình không sai, Trình Lăng Phỉ mới là người thần bí bày ra chuyện Khương Khoa vượt ngục! Mà một loạt vụ án động trời cũng đều liên quan đến người phụ nữ này!
Nhìn thấy Miêu Anh tỉnh lại nói chuyện, Triệu Ngọc lúc này mới thoáng yên tâm được một chút. Mới đầu Triệu Ngọc sở dĩ lựa chọn tương kế tựu kế còn có một nguyên nhân là muốn nhân cơ hội moi thêm được một ít chứng cứ trong miệng đối phương. Thời điểm này biết Dương Trạch Bưu đang trong tay Trình Lăng Phỉ, Triệu Ngọc cũng không nén được kinh hãi!
Không đúng nhỉ?
Hắn không tài nào nghĩ ra, Trình Lăng Phỉ thông minh như vậy, nếu dám giết cả Dư Phù Sinh và Khương Khoa thì vì sao còn muốn giữ lại Dương Trạch Bưu là người quan trọng nhất đây?
“Chị.” Lúc này, người tên A Quang cầm máy tính bảng quay lại nói chuyện. Triệu Ngọc biết người này, gã chính là cao thủ hacker Lưu Quang Tinh, cũng là một trong những tội phạm mà cảnh sát truy nã.
“Đám cháy bên kia đúng thật là có một số người ngoài, trong đó còn có chuyên gia...” Giọng điệu của A Quang rất thấp, thì thầm bên tai Trình Lăng Phỉ: “Xem ra bọn họ không coi vụ hỏa hoạn kia là bình thường đâu!”
Nghe được lời này, Trình Lăng Phỉ khẽ gật đầu, nhận lấy súng lục của Miêu Anh trên tay thuộc hạ tên là A Vân rồi đưa tay lên nhắm vào mi tâm của Miêu Anh.
“Triệu Ngọc!” Trình Lăng Phỉ đưa khẩu súng lên rồi đe dọa: “Tôi mặc kệ anh là người hay ma! Bây giờ kể hết tất cả những chuyện anh biết cho tôi, nếu dám nói dối nửa lời tôi liền nổ súng bắn chết người con gái anh yêu nhất!”
“Đừng đừng đừng.” Triệu Ngọc vội vàng lắc đầu, kích động hô lên: “Đừng nổ súng! Ngàn vạn lần đừng nổ súng, cô hỏi đi, hỏi cái gì tôi cũng nói cho cô biết!”
“Anh... Tại sao anh lại không chết?” Trình Lăng Phỉ nhíu mày: “Cây cầu ở sông Hồng Minh cao năm mươi mét, anh nhảy ở giữa cầu xuống, tỉ lệ sống sót của anh cũng chỉ có một phần trăm!”
“Không phải mạng lớn! Tuyệt đối không phải mạng lớn đâu!” Triệu Ngọc lập tức giả vờ hết hồn: “Cô tra tư liệu của tôi rồi sẽ biết, tôi là quán quân bơi lội ở trường, có tài năng nín thở ở dưới nước mười phút. Còn có... Tuy rằng năm mươi mét cao nhưng chỉ cần nắm được góc độ nhảy xuống nước, tỉ lệ còn sống là rất lớn, cô nói một phần trăm chỉ là xác suất của máy tính mà thôi!”
“...” Trình Lăng Phỉ hơi hơi run rẩy một chút cái tay cầm súng lục của Miêu Anh, giống như còn đang suy nghĩ lời nói của Triệu Ngọc là thật hay không? Nhưng mà chính mắt cô ta đã nhìn rõ ràng tường tận tình huống ngay lúc đó, đúng thật là Triệu Ngọc nhảy xuống sông. Cho nên, cuối cùng cô ta vẫn cho rằng có lẽ chuyện này là mỗi người mỗi khác, vẫn có khả năng đấy thôi.
“Hừ! Giảo hoạt đấy!” Trình Lăng Phỉ lại nói: “Anh không chết, cũng không lộ diện, biến thành một người ẩn hình, tiếp tục điều tra vụ án, anh được lắm đấy!”
“Vậy cô nói xem tôi còn có thể làm gì được nữa, chị đại?” Triệu Ngọc bất đắc dĩ nhếch miệng: “Tôi trợ giúp Khương Khoa vượt ngục, cũng trở thành tội phạm rồi mà!”
Trình Lăng Phỉ khẽ gật đầu, hiển nhiên khá là vừa lòng với câu trả lời của Triệu Ngọc.
“Vậy tôi hỏi anh...” Cô ta ngẫm nghĩ lại hỏi: “Chuyện gì xảy ra với Khương Khoa? Có phải các người đã động tay động chân trên người hắn ta? Có phải có thể bắt hắn ta trở về sớm nhưng lại cố ý thả ra hay sao? Thả sợi dây dài câu con cá lớn?”
Ừm....
Tròng mắt của Triệu Ngọc quay một vòng, trả lời ngay: “Đúng đúng đúng, cô thật sự là quá thông minh! Đầu tiên chúng tôi cắm thiết bị định vị vào trong da đầu của Khương Khoa, vật này là phát minh mới nhất của cảnh sát chúng tôi, nó vẫn còn đang trong quá trình thử nghiệm. Nó được cài đặt chế độ hẹn giờ phát tín hiệu, sẽ không dễ dàng bị máy quét quét được!”
“Hơn nữa, bình thường lúc quét hình cơ thể người, ít khi chú ý đến tận đỉnh đầu.”
“Bởi vì lúc trước Khương Khoa luôn ồn ào nói phải vượt ngục các thứ cho nên dưới sự kiên trì của bản thần thám, cảnh sát đã cấy thiết bị định vị rồi!” Triệu Ngọc lộ vẻ tự mãn rồi nói: “Thế nào, có thấy tôi siêu không?”
“...” Trình Lăng Phỉ thở ra một tiếng nhẹ nhõm, giờ mới hiểu được nói: “Cứ như vậy, cuối cùng có thể giải thích thông suốt rồi! Trách không được các người có thể đi tới sào huyệt ở Tấn Biên, bắt được đồng lõa của Khương Khoa và các kim chủ! Cũng trách không được, Khương Khoa có thể dễ dàng trốn thoát khỏi câu lạc bộ trong vòng vây của cảnh sát! Càng không thể trách các người có thể một đường đuổi tới huyện Cao Lan, hơn nữa còn phát hiện ra trận hỏa hoạn!”
“Trời đất ơi...” A Quang đứng bên cạnh sợ hãi than: “May mà chị thần cơ diệu toán định liệu trước mọi chuyện rồi! Bằng không chúng ta đã bị cảnh sát hốt trọn ổ ở trang trại nuôi bò! Chẳng qua... Tại sao tôi chưa từng nghe nói tới loại công nghệ cao này vậy?”
Vô nghĩa!
Triệu Ngọc mắng thầm trong lòng, mấy chuyện kia là ông mày đặc biệt nói tào lao, đương nhiên mày chưa bao giờ nghe nói tới rồi...
Bình luận facebook