Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-1093
Chương 1093: Uy hiếp ngập tràn
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Trong lúc Triệu Ngọc và Tăng Khả lái ca nô cảnh sát trở về đảo Vĩnh Tiến, kết quả điều tra như tuyết rơi vào tay bọn họ vậy.
Chẳng qua, rất nhiều tin tức trong đó gần như không giúp ích gì được cho việc phá án cả. Ví dụ như việc cảnh sát điều tra đi thăm hỏi biết được việc Tạ Hạo đúng là có hành vi dâm ô háo sắc đối với các nữ diễn viên ở trường quay, có không ít nữ diễn viên bị hại nhưng chỉ vì sợ mất thể diện nên cuối cùng chỉ biết cắn răng chịu đựng.
Mặt khác, người phụ trách điều tra tình hình bên trong công ty bảo hiểm cũng đã chứng thực Cao Bằng không nói dối, công ty bảo hiểm An Lục Mỹ đúng là đã gần như phá sản và bị công ty bảo hiểm Hải Bình Dương thu mua lại.
Hơn nữa, căn cứ vào những quy tắc chi tiết trên tài liệu thu mua của công ty bảo hiểm Hải Bình Dương, đối với phương diện bồi thường của công ty An Lục Mỹ, bọn họ đã gia tăng thêm rất nhiều điều luật có tính hạn chế, cho dù đám người Tiền Tiến vì lý do ngoài ý muốn nên qua đời, tỉ lệ bồi thường của công ty bảo hiểm cũng không thể hoàn toàn dựa theo nguyên văn tài liệu mà chấp hành.
Huống chi, sáu người bị hại bị liên lụy bởi vụ mưu sát, qua kinh nghiệm mà người trong giới chuyên môn nắm rõ, trong tình huống như vậy nếu khởi kiện lên tòa án thì người bị hại căn bản không có khả năng thắng kiện.
Cho nên chuyện hiềm nghi về đám người Cao Bằng giết người vì tiền bảo hiểm gần như đã được loại trừ.
Về những phương diện khác, để đảm bảo tuyệt đối sẽ không gây ra sai sót gì, Nhiễm Đào đã kết hợp với cảnh sát Kim Hải, điều tra rõ ràng vụ vợ chồng Kiều Như Tuyết.
Vợ chồng Kiều Như Tuyết gần đây không hề rời khỏi Kim Hải, hơn nữa vụ phẫu thuật bắc cầu tim của chồng cô ta đúng là sự thật, tuyệt đối không phải là giả. Mặt khác, tài khoản cá nhân cũng thật sự sạch sẽ minh bạch, gần đây cũng không tiếp xúc qua lại với kẻ tình nghi nào cho nên hiềm nghi về bọn họ căn bản cũng đã được loại trừ.
Ca nô của cảnh sát có tốc độ cực kỳ nhanh, chưa đến một giờ là bọn họ đã lại trở về thuyền chỉ huy trên đảo Vĩnh Tiến.
Lúc tới nơi, đội trưởng Đậu liền đi lên phía trước để nghênh đón, hơn nữa còn nịnh nọt với Triệu Ngọc rằng mình đã cho người đi điều tra ngọn hải đăng rồi, anh ta có thể cam đoan là ngay cả một con kiến cũng sẽ không bỏ qua.
Tâm tư của triệu Ngọc cũng không đặt vào chuyện này, sau khi gặp đội trưởng Đậu, hắn liền hỏi thẳng về chuyện ngọn hải đăng với anh ta. Hắn hỏi Đậu Tự Lực có biết vụ án năm xưa đã từng xảy ra trên đảo Vĩnh Tiến kia không?
Chợt nghe thấy Triệu Ngọc nhắc tới vụ này, đội trưởng Đậu ban đầu có vẻ sững sờ, sau đó vò vò mái tóc dầu của mình: “Lãnh đạo, tại sao anh lại đột nhiên hỏi tới chuyện này vậy? Chuyện này đã xảy ra từ rất lâu rồi, lúc đó tôi còn chưa được sinh ra đâu! Chẳng lẽ vụ này có liên quan tới vụ án đó sao?”
“Nói như vậy là... anh cũng biết à?” Triệu Ngọc hỏi vặn lại, đương nhiên thể hiện rõ lập trường đập nồi dìm thuyền của mình.
“À… à…” Đậu Tự Lực là một người thông minh, đương nhiên hiểu được ý của Triệu Ngọc liền vội vàng gật đầu nói: “Khúc Lương chỉ là một vùng đất nhỏ, ngày thường chẳng bao giờ xảy ra án mạng cho nên năm đó, gần như là ai cũng biết vụ này! Hơn nữa vụ án ấy lại xảy ra ở một hòn đảo biệt lập, vả lại, đến nay vẫn chưa có kết luận chính xác cho nên tuy rằng thời gian đã lâu nhưng mọi người vẫn thường xuyên bàn tán hăng say về chuyện này.”
“Vậy thì tốt.” Triệu Ngọc gật gật đầu nói: “Vậy anh nói cho tôi biết những chuyện anh biết được đi!”
Trong lúc Triệu Ngọc và Đậu Tự Lực đang trò chuyện, Tăng Khả đã quay trở lại phòng làm việc và làm công việc của mình. Ở trên boong thuyền giờ phút này chỉ có Triệu Ngọc và Đậu Tự Lực.
Đầu tiên anh ta tuân mệnh gật gật đầu, sau đó liền lấy ra một điếu thuốc lá giá rẻ, đưa tới miệng rồi châm lửa.
“Ài!”’ Đậu Tự Lực đặt hai tay lên lan can một cách chán chường, có vẻ đầy thâm ý mà nói với Triệu Ngọc: “Hồi vừa vào làm cảnh sát, đã có lần tôi may mắn đọc được hồ sơ ấy, vụ đó xảy ra vào đầu những năm tám mươi, không phải tám mươi mốt thì là tám mươi hai...”
“Khi đó hải đăng vẫn còn có thể sử dụng được, có một cặp vợ chồng sống ở trên đảo Vĩnh Tiến, phụ trách canh gác hải đăng. Tôi... ừm, tôi quên tên của bọn họ là gì rồi!”
“Lúc đó, đơn vị phụ trách hải đăng là Cục Hàng hải. Có một ngày, Cục Hàng hải nhận được báo cáo từ hai vợ chồng kia, nói rằng bọn họ đã cứu được một thủy thủ của thuyền đánh cá gặp bất trắc trên đảo Vĩnh Tiến, muốn nhờ sự giúp đỡ của cục.
Sau khi nhận được báo cáo, Cục Hàng hải liền cho người lái thuyền tới đảo đón người vào ngay ngày hôm sau. Nhưng mà sau khi bọn họ vừa mới đỗ thuyền lại thì ngay lập tức nhìn thấy vợ của người canh tháp quần áo xộc xệch, hoảng hốt sợ hãi chạy lên thuyền, nói tên thủy thủ kia chẳng những cưỡng hiếp cô ta mà còn giết hại chồng của cô ta một cách tàn nhẫn nữa!”
“Người của Cục Hàng hải vô cùng kinh sợ, nhưng vì đoàn có nhiều người nên đã cùng nhau đi vào trong hải đăng, chế ngự tên thủy thủ kia...”
Nhưng mới vừa nói tới đây thì di động của Đậu Tự Lực đột nhiên vang lên. Anh ta thoáng nhìn qua số điện thoại rồi vội vàng ngượng ngùng bảo Triệu Ngọc chờ anh ta một chút, sau đó quay mặt qua chỗ khác nghe điện thoại.
Tuy rằng anh ta vừa quay lưng vừa che miệng nhưng Triệu Ngọc đứng ngay bên cạnh cho nên hắn vẫn có thể nghe thấy cuộc trò chuyện rõ ràng.
“A lô, con gái ngoan đó à, thế nào, nhớ cha đúng không? Khà khà khà...” Đậu Tự Lực cười ngây ngô, lời nói vừa nhỏ nhẹ vừa dịu dàng: “Hôm nay không được đâu, cha đang phá án mà! Chờ vụ án kết thúc rồi, cha dẫn con đi xem phim được không? “
“Ừm... Con đùa à, không được đâu con! Cha con mình đã hứa rồi mà, giữ bí mật, giữ bí mật... Không được, cho dù là hai cha con cũng tuyệt đối không được, ha ha ha...” Có thể là do người bên kia tức giận, Đậu Tự Lực ngay cả điếu thuốc cũng bất chấp rít một hơi, vội vàng kiên nhẫn khuyên nhủ: “Con gái ngoan, chuyện gì cha cũng có thể đáp ứng con, nhưng chuyện này thật sự là không được đâu! Hơn nữa, nếu mà cha thật sự cho phép thì mẹ con thể nào cũng phải xé xác cha ra đấy!”
Đậu Tự Lực cứ thế khuyên nhủ một lúc lâu rồi mới tắt điện thoại.
Lúc anh ta quay người lại, trên mặt vẫn còn treo nụ cười ngọt ngào phát ra từ tận đáy lòng, khi nhìn Triệu Ngọc, anh ta mới đỏ mặt giải thích: “Có lỗi với lãnh đạo quá, đấy là con gái của tôi. Con bé này thích nhìn tôi làm việc, cứ nằng nặc ầm ĩ đòi lên đảo!” Đậu Tự Lực xấu hổ cười: “Chuyện này không thể được, tôi không đồng ý nên nó lại tỏ cái tính tình công chúa đó rồi! Ha ha ha... Đến là chịu...”
Ai dè, bởi vì anh ta quên béng mất vụ hút thuốc, khói thuốc tích lại càng lúc càng dày hơn một ít, hơn nữa cũng sắp cháy hết thuốc rồi. Đậu Tự Lực vội vàng gảy gảy đầu thuốc, sau đó tham lam mà hút mạnh hai cái, lập tức hút đến tận đầu mẩu thuốc lá.
Nhìn thấy dáng vẻ ấy của Đậu Tự Lực, Triệu Ngọc cũng có vẻ dở khó dở cười, hắn đã từng gặp qua người nghiện thuốc hơn cả anh ta, nhưng ngay cả cầm điếu thuốc lá Hồng Mai mà cũng khiến người khác cảm thấy một chất rất Trung Hoa giống như Đậu Tự Lực lại thật hiếm có.
“Ài!” Đậu Tự Lực ném đầu mẩu thuốc lá xuống biển rộng, thở dài nói: “Tôi ly hôn rồi cho nên không dám rước tức giận về cho cô công chúa nhỏ! Mong rằng lãnh đạo đừng trách, đừng trách!”
“Ừm...” Triệu Ngọc khẽ gật đầu, nhưng trong lòng lại nói thầm, nhìn vẻ cam chịu và cái dáng vẻ lôi thôi của anh thì không ly hôn mới là lạ đấy!
“Ừm... Chúng ta tiếp tục, tiếp tục...” Đậu Tự Lực không hề do dự mà lại lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa, sau đó tiếp tục nói: “Nói đến đâu rồi nhỉ... Đúng rồi, thủy thủ bị bắt! Sau đó cảnh sát tìm thấy trên hung khí giết người có dấu vân tay của tên thủy thủ kia, mà vết máu dính trên người thủy thủ kia cũng là của người chết! Còn nữa, thông qua thu thập chứng cứ, họ cũng xác nhận trong người cô vợ của người canh gác ngọn hải đăng có tinh trùng của tên thủy thủ kia... Vì thế chứng cứ càng thêm xác thực, tên thủy thủ kia nhanh chóng bị phán tử hình!”
Nói tới đây, Đậu Tự Lực lại rít một hơi, dường như anh ta đã nói xong rồi.
“Ừm... Hết rồi sao?” Triệu Ngọc hỏi: “Còn sau đó? Thủy thủ kia đã chết rồi sao?”
“Hắn đã chết rồi!” Đậu Tự Lực nói: “Nhưng không phải chết khi thi hành tử hình, mà là khi ở trong tù, hắn mắc bệnh nan y, không cứu chữa được nên đã qua đời.”
“Ồ? Vì sao lại không thi hành tử hình vậy?” Triệu Ngọc lại hỏi.
“Ừm... Hình như... hình như...” Đậu Tự Lực cố gắng nhớ lại rồi nói: “Sau khi tên thủy thủ đó bị bắt thì vẫn không chịu nhận tội thì phải? Hắn vẫn khăng khăng là mình bị oan, không hề giết người. Hơn nữa còn có luật sư bào chữa nữa, dù sao cũng không thi hành tử hình mà là phán quyết ân xá hay là tù chung thân gì gì đó!”
“Hừm...” Triệu Ngọc nghĩ nghĩ một chút rồi hỏi: “Vậy anh có biết sau đó đã xảy ra chuyện gì không? Vợ của người canh tháp kia hiện tại vẫn còn sống chứ?”
“Hả?! Ôi trời ạ...” Đậu Tự Lực dường như nhận ra được điều gì, anh ta vội vàng run run hỏi: “Lãnh đạo à, anh đang nói đùa phải không? Chẳng lẽ anh cho rằng vụ án giết người này có liên quan đến nợ cũ của vài thập niên trước sao? Chuyện này...”
“Tổ trưởng, tổ trưởng!” Ai ngờ trong lúc Đậu Tự Lực đang cảm thấy vô cùng kinh ngạc, Tăng Khả bưng máy tính của mình chạy ra, hưng phấn nói với Triệu Ngọc: “Em tra được một tin tức rất quan trọng, thủy thủ bị phán tử hình năm đó tên là Thái Hạng Bân, là chú ruột của nhà biên kịch Thái Kim Đạt!”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Chẳng qua, rất nhiều tin tức trong đó gần như không giúp ích gì được cho việc phá án cả. Ví dụ như việc cảnh sát điều tra đi thăm hỏi biết được việc Tạ Hạo đúng là có hành vi dâm ô háo sắc đối với các nữ diễn viên ở trường quay, có không ít nữ diễn viên bị hại nhưng chỉ vì sợ mất thể diện nên cuối cùng chỉ biết cắn răng chịu đựng.
Mặt khác, người phụ trách điều tra tình hình bên trong công ty bảo hiểm cũng đã chứng thực Cao Bằng không nói dối, công ty bảo hiểm An Lục Mỹ đúng là đã gần như phá sản và bị công ty bảo hiểm Hải Bình Dương thu mua lại.
Hơn nữa, căn cứ vào những quy tắc chi tiết trên tài liệu thu mua của công ty bảo hiểm Hải Bình Dương, đối với phương diện bồi thường của công ty An Lục Mỹ, bọn họ đã gia tăng thêm rất nhiều điều luật có tính hạn chế, cho dù đám người Tiền Tiến vì lý do ngoài ý muốn nên qua đời, tỉ lệ bồi thường của công ty bảo hiểm cũng không thể hoàn toàn dựa theo nguyên văn tài liệu mà chấp hành.
Huống chi, sáu người bị hại bị liên lụy bởi vụ mưu sát, qua kinh nghiệm mà người trong giới chuyên môn nắm rõ, trong tình huống như vậy nếu khởi kiện lên tòa án thì người bị hại căn bản không có khả năng thắng kiện.
Cho nên chuyện hiềm nghi về đám người Cao Bằng giết người vì tiền bảo hiểm gần như đã được loại trừ.
Về những phương diện khác, để đảm bảo tuyệt đối sẽ không gây ra sai sót gì, Nhiễm Đào đã kết hợp với cảnh sát Kim Hải, điều tra rõ ràng vụ vợ chồng Kiều Như Tuyết.
Vợ chồng Kiều Như Tuyết gần đây không hề rời khỏi Kim Hải, hơn nữa vụ phẫu thuật bắc cầu tim của chồng cô ta đúng là sự thật, tuyệt đối không phải là giả. Mặt khác, tài khoản cá nhân cũng thật sự sạch sẽ minh bạch, gần đây cũng không tiếp xúc qua lại với kẻ tình nghi nào cho nên hiềm nghi về bọn họ căn bản cũng đã được loại trừ.
Ca nô của cảnh sát có tốc độ cực kỳ nhanh, chưa đến một giờ là bọn họ đã lại trở về thuyền chỉ huy trên đảo Vĩnh Tiến.
Lúc tới nơi, đội trưởng Đậu liền đi lên phía trước để nghênh đón, hơn nữa còn nịnh nọt với Triệu Ngọc rằng mình đã cho người đi điều tra ngọn hải đăng rồi, anh ta có thể cam đoan là ngay cả một con kiến cũng sẽ không bỏ qua.
Tâm tư của triệu Ngọc cũng không đặt vào chuyện này, sau khi gặp đội trưởng Đậu, hắn liền hỏi thẳng về chuyện ngọn hải đăng với anh ta. Hắn hỏi Đậu Tự Lực có biết vụ án năm xưa đã từng xảy ra trên đảo Vĩnh Tiến kia không?
Chợt nghe thấy Triệu Ngọc nhắc tới vụ này, đội trưởng Đậu ban đầu có vẻ sững sờ, sau đó vò vò mái tóc dầu của mình: “Lãnh đạo, tại sao anh lại đột nhiên hỏi tới chuyện này vậy? Chuyện này đã xảy ra từ rất lâu rồi, lúc đó tôi còn chưa được sinh ra đâu! Chẳng lẽ vụ này có liên quan tới vụ án đó sao?”
“Nói như vậy là... anh cũng biết à?” Triệu Ngọc hỏi vặn lại, đương nhiên thể hiện rõ lập trường đập nồi dìm thuyền của mình.
“À… à…” Đậu Tự Lực là một người thông minh, đương nhiên hiểu được ý của Triệu Ngọc liền vội vàng gật đầu nói: “Khúc Lương chỉ là một vùng đất nhỏ, ngày thường chẳng bao giờ xảy ra án mạng cho nên năm đó, gần như là ai cũng biết vụ này! Hơn nữa vụ án ấy lại xảy ra ở một hòn đảo biệt lập, vả lại, đến nay vẫn chưa có kết luận chính xác cho nên tuy rằng thời gian đã lâu nhưng mọi người vẫn thường xuyên bàn tán hăng say về chuyện này.”
“Vậy thì tốt.” Triệu Ngọc gật gật đầu nói: “Vậy anh nói cho tôi biết những chuyện anh biết được đi!”
Trong lúc Triệu Ngọc và Đậu Tự Lực đang trò chuyện, Tăng Khả đã quay trở lại phòng làm việc và làm công việc của mình. Ở trên boong thuyền giờ phút này chỉ có Triệu Ngọc và Đậu Tự Lực.
Đầu tiên anh ta tuân mệnh gật gật đầu, sau đó liền lấy ra một điếu thuốc lá giá rẻ, đưa tới miệng rồi châm lửa.
“Ài!”’ Đậu Tự Lực đặt hai tay lên lan can một cách chán chường, có vẻ đầy thâm ý mà nói với Triệu Ngọc: “Hồi vừa vào làm cảnh sát, đã có lần tôi may mắn đọc được hồ sơ ấy, vụ đó xảy ra vào đầu những năm tám mươi, không phải tám mươi mốt thì là tám mươi hai...”
“Khi đó hải đăng vẫn còn có thể sử dụng được, có một cặp vợ chồng sống ở trên đảo Vĩnh Tiến, phụ trách canh gác hải đăng. Tôi... ừm, tôi quên tên của bọn họ là gì rồi!”
“Lúc đó, đơn vị phụ trách hải đăng là Cục Hàng hải. Có một ngày, Cục Hàng hải nhận được báo cáo từ hai vợ chồng kia, nói rằng bọn họ đã cứu được một thủy thủ của thuyền đánh cá gặp bất trắc trên đảo Vĩnh Tiến, muốn nhờ sự giúp đỡ của cục.
Sau khi nhận được báo cáo, Cục Hàng hải liền cho người lái thuyền tới đảo đón người vào ngay ngày hôm sau. Nhưng mà sau khi bọn họ vừa mới đỗ thuyền lại thì ngay lập tức nhìn thấy vợ của người canh tháp quần áo xộc xệch, hoảng hốt sợ hãi chạy lên thuyền, nói tên thủy thủ kia chẳng những cưỡng hiếp cô ta mà còn giết hại chồng của cô ta một cách tàn nhẫn nữa!”
“Người của Cục Hàng hải vô cùng kinh sợ, nhưng vì đoàn có nhiều người nên đã cùng nhau đi vào trong hải đăng, chế ngự tên thủy thủ kia...”
Nhưng mới vừa nói tới đây thì di động của Đậu Tự Lực đột nhiên vang lên. Anh ta thoáng nhìn qua số điện thoại rồi vội vàng ngượng ngùng bảo Triệu Ngọc chờ anh ta một chút, sau đó quay mặt qua chỗ khác nghe điện thoại.
Tuy rằng anh ta vừa quay lưng vừa che miệng nhưng Triệu Ngọc đứng ngay bên cạnh cho nên hắn vẫn có thể nghe thấy cuộc trò chuyện rõ ràng.
“A lô, con gái ngoan đó à, thế nào, nhớ cha đúng không? Khà khà khà...” Đậu Tự Lực cười ngây ngô, lời nói vừa nhỏ nhẹ vừa dịu dàng: “Hôm nay không được đâu, cha đang phá án mà! Chờ vụ án kết thúc rồi, cha dẫn con đi xem phim được không? “
“Ừm... Con đùa à, không được đâu con! Cha con mình đã hứa rồi mà, giữ bí mật, giữ bí mật... Không được, cho dù là hai cha con cũng tuyệt đối không được, ha ha ha...” Có thể là do người bên kia tức giận, Đậu Tự Lực ngay cả điếu thuốc cũng bất chấp rít một hơi, vội vàng kiên nhẫn khuyên nhủ: “Con gái ngoan, chuyện gì cha cũng có thể đáp ứng con, nhưng chuyện này thật sự là không được đâu! Hơn nữa, nếu mà cha thật sự cho phép thì mẹ con thể nào cũng phải xé xác cha ra đấy!”
Đậu Tự Lực cứ thế khuyên nhủ một lúc lâu rồi mới tắt điện thoại.
Lúc anh ta quay người lại, trên mặt vẫn còn treo nụ cười ngọt ngào phát ra từ tận đáy lòng, khi nhìn Triệu Ngọc, anh ta mới đỏ mặt giải thích: “Có lỗi với lãnh đạo quá, đấy là con gái của tôi. Con bé này thích nhìn tôi làm việc, cứ nằng nặc ầm ĩ đòi lên đảo!” Đậu Tự Lực xấu hổ cười: “Chuyện này không thể được, tôi không đồng ý nên nó lại tỏ cái tính tình công chúa đó rồi! Ha ha ha... Đến là chịu...”
Ai dè, bởi vì anh ta quên béng mất vụ hút thuốc, khói thuốc tích lại càng lúc càng dày hơn một ít, hơn nữa cũng sắp cháy hết thuốc rồi. Đậu Tự Lực vội vàng gảy gảy đầu thuốc, sau đó tham lam mà hút mạnh hai cái, lập tức hút đến tận đầu mẩu thuốc lá.
Nhìn thấy dáng vẻ ấy của Đậu Tự Lực, Triệu Ngọc cũng có vẻ dở khó dở cười, hắn đã từng gặp qua người nghiện thuốc hơn cả anh ta, nhưng ngay cả cầm điếu thuốc lá Hồng Mai mà cũng khiến người khác cảm thấy một chất rất Trung Hoa giống như Đậu Tự Lực lại thật hiếm có.
“Ài!” Đậu Tự Lực ném đầu mẩu thuốc lá xuống biển rộng, thở dài nói: “Tôi ly hôn rồi cho nên không dám rước tức giận về cho cô công chúa nhỏ! Mong rằng lãnh đạo đừng trách, đừng trách!”
“Ừm...” Triệu Ngọc khẽ gật đầu, nhưng trong lòng lại nói thầm, nhìn vẻ cam chịu và cái dáng vẻ lôi thôi của anh thì không ly hôn mới là lạ đấy!
“Ừm... Chúng ta tiếp tục, tiếp tục...” Đậu Tự Lực không hề do dự mà lại lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa, sau đó tiếp tục nói: “Nói đến đâu rồi nhỉ... Đúng rồi, thủy thủ bị bắt! Sau đó cảnh sát tìm thấy trên hung khí giết người có dấu vân tay của tên thủy thủ kia, mà vết máu dính trên người thủy thủ kia cũng là của người chết! Còn nữa, thông qua thu thập chứng cứ, họ cũng xác nhận trong người cô vợ của người canh gác ngọn hải đăng có tinh trùng của tên thủy thủ kia... Vì thế chứng cứ càng thêm xác thực, tên thủy thủ kia nhanh chóng bị phán tử hình!”
Nói tới đây, Đậu Tự Lực lại rít một hơi, dường như anh ta đã nói xong rồi.
“Ừm... Hết rồi sao?” Triệu Ngọc hỏi: “Còn sau đó? Thủy thủ kia đã chết rồi sao?”
“Hắn đã chết rồi!” Đậu Tự Lực nói: “Nhưng không phải chết khi thi hành tử hình, mà là khi ở trong tù, hắn mắc bệnh nan y, không cứu chữa được nên đã qua đời.”
“Ồ? Vì sao lại không thi hành tử hình vậy?” Triệu Ngọc lại hỏi.
“Ừm... Hình như... hình như...” Đậu Tự Lực cố gắng nhớ lại rồi nói: “Sau khi tên thủy thủ đó bị bắt thì vẫn không chịu nhận tội thì phải? Hắn vẫn khăng khăng là mình bị oan, không hề giết người. Hơn nữa còn có luật sư bào chữa nữa, dù sao cũng không thi hành tử hình mà là phán quyết ân xá hay là tù chung thân gì gì đó!”
“Hừm...” Triệu Ngọc nghĩ nghĩ một chút rồi hỏi: “Vậy anh có biết sau đó đã xảy ra chuyện gì không? Vợ của người canh tháp kia hiện tại vẫn còn sống chứ?”
“Hả?! Ôi trời ạ...” Đậu Tự Lực dường như nhận ra được điều gì, anh ta vội vàng run run hỏi: “Lãnh đạo à, anh đang nói đùa phải không? Chẳng lẽ anh cho rằng vụ án giết người này có liên quan đến nợ cũ của vài thập niên trước sao? Chuyện này...”
“Tổ trưởng, tổ trưởng!” Ai ngờ trong lúc Đậu Tự Lực đang cảm thấy vô cùng kinh ngạc, Tăng Khả bưng máy tính của mình chạy ra, hưng phấn nói với Triệu Ngọc: “Em tra được một tin tức rất quan trọng, thủy thủ bị phán tử hình năm đó tên là Thái Hạng Bân, là chú ruột của nhà biên kịch Thái Kim Đạt!”