• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (24 Viewers)

  • cuong-tham-1105

Chương 1105: Đột nhiên kêu gọi




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
86835.png

Xem ảnh 2
86835_2.png
“Anh nói cái gì?” Miêu Anh kinh ngạc hỏi một người qua cuộc gọi video bằng điện thoại của Triệu Ngọc: “Mặt nạ mô phỏng y như thật? Mặt mũi giống hệt Khương Khoa? Triệu Ngọc...” Cô đối mặt với Triệu Ngọc, lớn tiếng trách cứ: “Anh làm cái gì? Chơi cái trò gì thế?”



Người trong điện thoại video chính là Lý Lạc Vân ở Tấn An.



Hoa ra, đêm qua Triệu Ngọc đã sớm nói rõ với Lý Lạc Vân, để anh ta đi chuẩn bị một chiếc mặt nạ mô phỏng khuôn mặt của Khương Khoa y như thật, đồng thời nói với anh ta một đống lý do thoái thác, để anh ta đến giúp đỡ mình rửa sạch mọi hiềm nghi.



“Em cứ hỏi anh ta đi!” Triệu Ngọc nhún vai, trực tiếp quẳng hết toàn bộ trách nhiệm cho Lý Lạc Vân: “Mọi chuyện đều là do bọn họ muốn anh làm! Lúc Khương Khoa đại náo hộp đêm thì cảnh sát vẫn luôn theo dõi hắn ta, muốn tìm ra người thần bí sau màn, thật không ngờ tên kia chạy ra khỏi hộp đêm xong thì đột nhiên bị ngất!”



“Đúng đấy!” Lý Lạc Vân nói theo kịch bản dựng sẵn từ trước: “Đêm đó, chúng tôi đã sớm phát hiện có người xâm nhập vào hệ thống camera của hộp đêm, sau đó thì phát hiện ra Dư Thuận Phong và Đồ Lặc Khải. Hai tên kia không phải đàn em của Khương Khoa, nhưng lại giám thị Khương Khoa rất mật thiết, chúng tôi lập tức hoài nghi bọn chúng có mục đích khác. Cho nên... Ừm... Chúng tôi lập tức làm một cái mặt nạ, thương lượng với cảnh sát Triệu ngay tại đó, rồi mới cho cảnh sát Triệu đội mặt nạ lên để cải trang thành Khương Khoa!”



“Cái gì?” Miêu Anh phẫn nộ vỗ bàn, quát lớn: “Đúng là làm loạn mà! Vậy không phải là đẩy Triệu Ngọc đi chịu chết sao? Chỉ đội mặt nạ thôi thì sao có thể gạt được bọn chúng chứ?”



“Đúng đấy...” Ngô Tú Mẫn bên cạnh cũng nhíu mày oán trách: “Cục Cảnh sát có nhiều người như vậy, phái ai đi mà không được? Vì sao lại tìm tổ trưởng của chúng tôi? Tổ trưởng của chúng tôi quý giá đến thế nào, các anh có biết không! May mà không xảy ra chuyện gì, bằng không, cả Cục Cảnh sát các anh đều không trốn được trách nhiệm đâu!”



“Chuyện này ấy à... Ha ha ha... Đúng là không còn cách nào khác thật!” Lý Lạc Vân lau mồ hôi, giải thích: “Lúc ấy, người của chúng tôi đều đến hộp đêm bắt người rồi, chỉ có dáng người của cảnh sát Triệu là khá giống Khương Khoa thôi, cho nên...”



“Đúng vậy!” Triệu Ngọc nói: “Mặt nạ da người, à không, mặt nạ mô phỏng chân thật mặc dù không thể hoàn toàn giống thật, nhưng dù sao thì lúc đó cũng đã là hơn nửa đêm! Chúng tôi tiếp xúc bí mật, thấy hai người vẫn không hoài nghi gì, hơn nữa, hai người kia vốn dĩ không quen biết Khương Khoa, cũng không biết giọng nói của Khương Khoa như thế nào mà!”



“Triệu Ngọc, anh còn dám nói nữa hả?” Miêu Anh bực bội trách cứ: “Vì sao không nói chuyện này cho em biết sớm hả? Tại sao lại nói dối em? Bây giờ em mới hiểu, lúc anh nói tới vụ cháy lớn ở trang trại nuôi bò đó, vì sao mắt của em cứ nháy một cái, hóa ra anh vốn dĩ không phải đi theo dõi mà là tham dự vào, lúc lửa thiêu cháy hiện trường, thảo nào anh có thể nhìn thấy rõ Dư Phù Sinh, thảo nào trên người anh lại có vết bỏng! Anh... Anh... Đúng là chẳng ra gì cả!”



“Chuyện này...” Triệu Ngọc quyết tâm liều mạng, chỉ có thể đẩy hết lên người Lý Lạc Vân: “Chuyện này cũng không thể trách anh mà, đều là tại bọn Lý Lạc Vân giữ bí mật nghiêm quá! Bọn họ nghiên cứu Khương Khoa đâu phải chỉ mới một hay hai ngày, ai mà chịu bỏ qua cơ hội tốt thế này chứ?”



“Ừm... Tôi không rõ...” Ngô Tú Mẫn hỏi Lý Lạc Vân: “Nếu đã phát hiện ra Dư Thuận Phong và Đồ Lặc Khải, vì sao không trực tiếp bắt lấy rồi thẩm vấn? Tại sao phải làm những chuyện mạo hiểm lại cực đoan thế này?”



“Chuyện này ấy à...” Lý Lạc Vân nhanh chóng giải thích: “Không được! Nếu như chúng tôi tùy tiện bắt lấy hai người bọn chúng thì sẽ đứt mất manh mối phía sau!”



“Hành động của các anh quá liều lĩnh, lỗ mãng!” Cô Miêu lại tức giận vỗ vỗ cái bàn: “Các anh cứ chờ đó đi, tôi sẽ đến Cục Cảnh sát tỉnh Tấn An các anh để trách hỏi!”



“Chuyện này...” Khuôn mặt Lý Lạc Vân trắng bệch.



“Không sao đâu, không sao đâu... Trách hỏi cái gì chứ? Tất cả mọi người đều là bạn tốt, chớ gây tổn thương tình cảm!” Triệu Ngọc cười cợt, nói: “Không phải anh vẫn bình an sao? Hơn nữa, mặc kệ có mạo hiểm hay không, dù sao kết quả đều là tốt mà! Bằng không thì bây giờ, một vụ án vẫn chưa được phá kia kìa!”



“Hừ!” Miêu Anh trừng Triệu Ngọc, quát: “Triệu Ngọc, đừng có đóng kịch nữa! Anh nghĩ là em không biết thật sao?”



Hả?



Nghe thấy lời ấy, mặt Triệu Ngọc cũng trắng bệch.



“Triệu Ngọc, em có cần phát cho anh một giải thưởng Oscar không hả?” Miêu Anh chỉ Lý Lạc Vân trong điện thoại di động: “Anh thông đồng với người ngoài lừa gạt em đúng không? Anh có còn có lương tâm không hả?”



“Chuyện này...” Con mắt Triệu Ngọc xoay loạn, không rõ sơ hở của mình ở đâu?



“Hừ!” Miêu Anh giận dữ chỉ vào cái mũi Triệu Ngọc: “Đừng cho là em nhìn không ra, chẳng lẽ em còn không hiểu rõ anh sao? Thật đúng là... ý định ngu ngốc thế này, vốn dĩ là do anh nghĩ ra chứ gì!”



“Chuyện này... Ừm...” Triệu Ngọc ban đầu cảm thấy bối rối, sau đó mới dần hiểu ra. Xem ra, Miêu Anh vẫn cảm thấy chuyện mặt nạ có lý.



“Một nhân viên cảnh sát của tỉnh có thể chi phối nổi anh chắc?” Miêu Anh bực bội nói: “Lúc mấy người tiếp xúc vội vã gấp gáp như vậy, đi đâu làm ra mặt nạ mô phỏng chân thật hả? Rõ ràng là đã sớm lập kế rồi! Từ lúc mới bắt đầu thì anh đã chuẩn bị muốn tráo người rồi đúng không?”



“Ừm... Chuyện này...” Mặt Triệu Ngọc lúc đỏ lúc trắng.



“Cho nên, mấy ý định ngu ngốc này vốn là do anh tự tay thiết kế, Lý Lạc Vân chỉ nghe mệnh lệnh của anh làm việc thôi, đúng hay không?” Cô Miêu giận dữ rống lên, căn phòng lập tức lặng ngắt như tờ.



“Ừm... Đúng, đúng!” Triệu Ngọc lau mồ hôi, thừa nhận: “Bị em nhìn thấu rồi! Thật ra... Anh chỉ một lòng muốn tìm người thần bí ra mà thôi, cho nên mới nghĩ ra chiêu mạo hiểm này! Anh không nói cho em biết, vì sợ em lo lắng mà thôi! Lại mắng anh ngày nào cũng chơi bạt mạng nữa... Cho nên... Anh sai rồi, em đừng nóng giận nữa...”



“Hừ...” Thật ra thì Miêu Anh đã sớm biết Triệu Ngọc sẽ giải thích như thế, thấy Triệu Ngọc nhận lỗi mới lên tiếng: “Anh sợ em lo lắng thì đừng có làm! Không phá được vụ án thì chúng ta có thể từ từ điều tra, nhưng sinh mạng con người thì chỉ có một thôi!”



“Đúng đúng, lúc ấy, anh bị người thần bí chơi mấy vố, nên cũng có phần hiếu thắng, muốn giành giật một hơi mà!” Triệu Ngọc lập tức giữ chặt cánh tay của cô Miêu, thuận thế ôm lấy mỹ nhân, làm nũng nói: “Tiểu thư Miêu à, về sau, anh không dám nữa đâu...”



“Đúng nhỉ...” Ngô Tú Mẫn gật đầu nói: “Thật ra, bây giờ nghĩ lại thì kế hoạch đổi mặt của cảnh sát Triệu đúng là có tác dụng vô cùng quan trọng! Nếu không phải cậu ấy tự mình đến hiện trường đám cháy, tận mắt nhìn thấy Dư Phù Sinh thì chúng ta sẽ đứt mất tất cả manh mối phía sau... Cho nên... Ừm...”



Một giây sau, Ngô Tú Mẫn nhìn thấy Triệu Ngọc đã dịu dàng ôm lấy Miêu Anh tình chàng ý thiếp, cô ấy cũng không tiện nói tiếp nữa, lập tức cúp điện thoại, thức thời ra khỏi phòng bệnh.



Phù...



Cùng thời khắc đó, trong Cục Cảnh sát Tấn An.



Sau khi tắt điện thoại di động, cả người Lý Lạc Vân đã bị mồ hôi thấm ướt!



Quá kích thích!



Anh ta oán giận trong lòng: Cảnh sát Triệu, sau này đừng có chơi như vậy nữa, vợ chồng trẻ liếc mắt đưa tình, vậy mà anh thiếu chút nữa đã hy sinh tôi luôn rồi!



Nếu như lần này cô Miêu thật sự trách hỏi Cục Cảnh sát thì đời này của tôi coi như xong rồi!



May mà người ta đã có tính toán trước, bằng không...



Lý Lạc Vân thở dài một tiếng, lúc này mới bỏ cái mặt nạ mô phỏng chân thật trong tay mình xuống. Cái mặt nạ này là anh ta phái người chế tạo gấp ngay trong đêm hôm qua, Khương Khoa đang ở trên tay bọn họ cho nên bọn họ trực tiếp dùng Khương Khoa làm mẫu luôn.



Có điều, lúc buông mặt nạ xuống, một tia hoài nghi cũng hiện lên trong lòng anh ta, thế là anh ta lại cầm mặt nạ lên, ướm thử mặt của mình xem sao...



Ừm... Thứ này...



Anh ta quan sát qua tấm gương, trong lòng suy nghĩ: Cái mặt nạ này đúng là có thể hù dọa người ta, khiến người ta nghĩ mình là Khương Khoa sao? Hình như...



Ngay lúc Lý Lạc Vân tự đánh giá qua gương, có người sốt ruột gõ cửa văn phòng của anh ta.



“Mời vào!”



Được Lý Lạc Vân đồng ý, một cậu cảnh sát trẻ tuổi nhanh chóng chạy vào văn phòng, nói với anh ta: “Đội trưởng Lý, đội trưởng Lý! Anh mau tới đây đi, Khương Khoa tỉnh lại rồi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom