Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-1115
Chương 1115: Chơi trốn tìm
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Không thể loại bỏ khả năng này!” Miêu Anh gật đầu, nói: “Bọn cướp hiểu rất rõ về việc vận hành nội bộ của ngân hàng. Từ thời gian, chuông báo trộm, cầu dao điện cho đến việc cạy mở két sắt, thậm chí cả lúc đến và đi như thế nào, toàn bộ đều được tiến hành một cách hoàn hảo. Nếu là người ngoài, có phải sẽ rất khó để làm được như thế không?”
“Vả lại, tụi em cũng đã điều tra rồi!” Lý Bối Ni lên tiếng: “Gần đây ngân hàng Tần Sơn đã bị tổn thất nghiêm trọng vì các khoản vay tín dụng. Nếu như họ không đủ vốn, phải đối mặt với việc phá sản, vậy có phải...”
“Vì vậy, lãnh đạo cấp cao của ngân hàng tự biên tự diễn ra một vở kịch ngân hàng bị cướp?” Triệu Ngọc lắc đầu, cười nói: “Được rồi, cái này có thể viết thành kịch bản, bán cho Hollywood được đấy!”
“Bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra cả!” Miêu Anh không thèm đếm xỉa gì đến những lời phản bác của Triệu Ngọc, nói tiếp: “Sở dĩ họ lựa chọn cướp két sắt chính là do bọn họ biết rằng, có rất nhiều thứ ở trong đó không thể công bố ra ngoài được. Một khi bị cướp, khổ chủ chưa chắc sẽ lựa chọn báo án!”
“Vả lại...” Lý Bối Ni lại lên tiếng bổ sung thêm hệt như kẻ tung người hứng: “Chắc chắn những đồ vật cất trong két có giá trị cao ngất ngưởng! Một khi thành công, bọn họ sẽ trở nên giàu có hơn!”
Triệu Ngọc vẫn đang lắc đầu như trống bỏi.
“Triệu Ngọc, đừng có mà không tin!” Miêu Anh lại nói: “Những người thuê két sắt chỉ để cất tạm tài sản quý giá như anh chỉ chiếm thiểu số thôi! Đại đa số khách hàng đều lựa chọn cất giữ dài hạn. Những người này vốn đã giàu có, bọn họ hoàn toàn có thể làm một cái két sắt có độ an toàn cao đặt ở trong nhà, thế thì tại sao lại còn phải gửi ở ngân hàng? Sở dĩ bọn họ lựa chọn để tài sản ở trong két sắt, mục đích thật sự không phải là chống trộm đâu nhỉ?”
“Đều là do ăn hối lộ mà có, sợ bị phát hiện thôi!” Triệu Ngọc khẽ nhún vai rồi nói: “Gửi ở trong két sắt của ngân hàng thì khác. Chỉ cần đăng kí thông tin giả, cầm chặt chìa khoá trong tay, nhớ kĩ mật khẩu, vậy thì không cần phải lo lắng gì nữa!”
“Thế nhưng... hai người không cảm thấy, nếu lãnh đạo cấp cao của ngân hàng thật sự gây ra chuyện này, vậy thì họ có vẻ không được thông minh cho lắm?” Triệu Ngọc đột nhiên hỏi ngược lại: “Một khi bọn cướp bị cảnh sát bắt được, chân tướng cũng sẽ bại lộ. Đối với ngân hàng mà nói thì đó chẳng phải là một tai họa huỷ diệt sao? Những kẻ chủ mưu đều sẽ bị bắt vào tù, vậy thì không còn cái gì cả! Căn bản không đáng để mạo hiểm như thế!”
“Anh nói cũng có lí, nhưng mọi chuyện đều không thể chắc chắn tuyệt đối được!” Miêu Anh lại nói: “Nếu lỡ như bọn họ đã nghĩ ra kế sách hoàn hảo, để cho chúng ta không thể nào bắt được bọn cướp thì sao?”
“Được thôi, nếu vậy thì tôi sẽ đi đến ngân hàng để điều tra kĩ càng!” Triệu Ngọc vỗ ngực, nói: “Tổ trưởng Miêu, cô yên tâm, chỉ cần Triệu Ngọc tôi ra tay thì chắc chắn có thể điều tra được tất tần tật về bọn họ! Xem coi ngân hàng có vấn đề gì không?”
“Làm ơn đi!” Miêu Anh mỏi mệt ngáp một cái rồi nói: “Triệu Ngọc à, anh lại định nói với tôi về chuyện bạn bè thần tiên của anh sao? Tôi thấy cả rồi, nãy giờ anh cứ cầm chặt chìa khoá két sắt trên tay. Tên nhóc láu cá nhà anh chỉ muốn mau chóng chạy đến ngân hàng rút hai trăm ngàn của mình ra thì có! Còn giả bộ... giả bộ cái rắm ấy!”
“Mẹ nó... Vậy mà cũng bị cô nhìn ra được?” Đến nước này thì Triệu Ngọc nể phục rồi. Hắn vội chắp tay lại, nói: “Đôi mắt của tổ trưởng Miêu quả thật quá mức tinh tường. Sao tôi chỉ vừa mới chổng mông lên là cô đã có thể... có thể...”
Đương nhiên hắn không thể nói ra những lời tiếp theo được.
“Ui cha!” Lý Bối Ni vội bóp mũi mình lại, kêu lên với vẻ khinh bỉ: “Thối quá, thối chết mất!”
Mới đầu Triệu Ngọc đứng dậy định phủi mông bỏ đi, nhưng hắn lại đột nhiên nhìn thấy trên bảng trắng có thêm nhiều tài liệu khác nữa.
“Ủa?” Hắn liếc thấy bảng tên nhân vật có thêm một cái tên người, đọc lên: “Đoàn Đại Thành? Người này là ai vậy? Tại sao lại có thêm một người này?”
“Chồng của Cung Tú Trân, dượng năm của Cục trưởng Đường.” Miêu Anh giới thiệu: “Cũng bị mất tích rồi!”
Hả?
Lại thêm một người bị mất tích?
“Cái gì vậy trời?” Triệu Ngọc đưa tay gãi đầu: “Tôi thấy hơi loạn rồi đấy! Tại sao lại có thêm một người mất tích nữa?”
Vì thế, Miêu Anh liền kể hết cho Triệu Ngọc nghe về chuyện của Cung Tú Trân, Đoàn Đại Thành và cả Đông Vân.
“Không phải chứ?” Triệu Ngọc chau mày: “Có vẻ như ba người này đều bị mất tích một cách kì lạ. Nếu Cung Tú Trân đã chết rồi, vậy có phải hai người còn lại cũng lành ít dữ nhiều không?”
“Không thể nói như thế được!” Lý Bối Ni lên tiếng: “Ba người này bị mất tích vào những thời điểm khác nhau, tại những địa điểm khác nhau, chúng ta không thể chắc chắn rằng giữa họ có mối liên hệ!”
“Lý Bối Ni nói đúng đấy, chưa tìm được bằng chứng thì chúng ta không nên đoán mò nữa.” Miêu Anh nói: “Bây giờ chúng ta chỉ có thể xác định là Cung Tú Trân đã qua đời. Còn về hai người còn lại, không thể kết luận được gì cả!”
“Chuyện này mới lạ thật đấy!” Lương Hoan vừa lắc đầu vừa nói: “Mấu chốt nằm ở chỗ Cung Tú Trân đã hơn 70 tuổi rồi. Một bà cụ cô đơn lẻ loi, không có tiền cũng không có thế, chẳng lẽ hung thủ có bệnh gì à? Tại sao nhất định phải giết bà ta?”
“Ôi trời!” Triệu Ngọc khẽ kêu lên một cách ngạc nhiên, dọa cho mọi người giật nảy mình: “Chẳng lẽ... là buôn bán nội tạng!?”
“Không phải!” Miêu Anh lập tức lên tiếng trả lời: “Nội tạng của Cung Tú Trân vẫn còn nguyên vẹn! Triệu Ngọc, miệng bớt thối chút được không?”
“Như vậy là bị bệnh chết!” Triệu Ngọc nắm chặt nắm đấm, phỏng đoán: “Người giấu xác vừa hay gặp đúng lúc Cung Tú Trân bị phát bệnh mà chết, lo sợ bị bắt nên đã nghĩ ra cách giấu xác này!”
“Xì...” Lý Bối Ni tối sầm mặt lại: “Đàn anh à, nếu vậy thì đào cái hố chôn luôn cho rồi? Anh đừng quên, tiền thuê két sắt mười năm phải mấy chục ngàn đấy!”
“Không phải!” Miêu Anh lắc đầu, nói: “Trên báo cáo khám nghiệm tử thi có ghi rất rõ, lúc còn sống bà ấy không mắc phải bệnh hiểm nghèo gì. Với những kết quả kiểm tra mới nhất của Khoa Giám định, đã có thể khẳng định chắc chắn rằng Cung Tú Trân bị bỏ đói đến chết!”
“Hả!?”
Triệu Ngọc ngạc nhiên vô cùng, cảm thấy chuyện này thật sự rất kì quặc! Một bà cụ cô đơn lẻ loi, không tiền không thế, ai lại có thể nhẫn tâm bỏ đói bà ta cho đến chết chứ?
“Ồ! Tôi hiểu rồi!” Triệu Ngọc trừng to mắt, thốt lên từng chữ một: “Tên hung thủ này, là một kẻ giết người biến thái!!”
Xỉu!
Miêu Anh và Lý Bối Ni xém té xỉu nằm dưới đất.
“Tên sát nhân đó chắc chắn có vấn đề về thần kinh!” Trong khi đó, Triệu Ngọc nghiến chặt răng, nói: “Chỉ đơn thuần là giết người chơi cho vui thôi. Thật gớm ghiếc! Nếu không thì cần gì phải dùng máy hút chân không để bọc cái xác lại chứ? Đúng rồi, có tìm thấy nhân viên đăng kí mở két sắt cho tên hung thủ chưa?”
“Tìm thấy rồi!” Lý Bối Ni đáp: “Đã gọi điện thoại cho người đó rồi, nhưng cũng không hỏi được gì nhiều! Người nhân viên đó còn không biết đối phương là nam hay nữ nữa cơ!”
“Hả!?” Triệu Ngọc cảm thấy vô cùng bất ngờ, vội hỏi nguyên nhân tại sao.
Lý Bối Ni lập tức lên tiếng giải thích cho hắn biết, thì ra trong số những người đến ngân hàng đăng kí mở két sắt, có rất nhiều người sử dụng tên giả. Trong đó có quan viên chính phủ, ông chủ xí nghiệp, thậm chí còn có một số nhân vật công chúng có tiếng. Những người này vì muốn che mắt người đời, thông thường đều sẽ đeo khẩu trang, đeo kính râm và đội mũ kín mít, sau đó mặc thêm một chiếc áo khoác bên ngoài, không để cho người khác nhận ra mình.
Vì thế những nhân viên phụ trách đăng kí mở két sắt đều đã quen với việc này rồi! Dù sao thì ngân hàng cũng chỉ muốn kiếm tiền mà thôi, ai lại đi để ý mấy chi tiết nhỏ nhặt này chứ?
Theo như những gì người nhân viên đó nhớ lại, thì vóc dáng của người đến đăng kí mở két sắt không cao lắm, trên tay còn kéo theo một cái vali to. Còn về những đặc điểm ngoại hình khác thì anh ta lại không nhớ ra được gì nữa, thậm chí là nam hay là nữ anh ta cũng còn không biết.
Vì thế, manh mối này coi như đã bị cắt đứt. Đến bây giờ cũng không ai biết được mặt mũi của người giấu xác Cung Tú Trân vào trong két sắt trông như thế nào.
“Chậc chậc...” Miêu Anh lên tiếng: “Theo cá nhân tôi thấy thì cướp ngân hàng và thi thể hút chân không rất có thể là hai vụ án khác nhau! Giữa hai vụ án này chắc là không liên quan gì với nhau cả!”
“Vậy... vụ cướp ngân hàng thì sao rồi? Vẫn không có manh mối gì à?” Triệu Ngọc vội hỏi.
“Ừ!” Bành Hân là người phụ trách vụ cướp ngân hàng. Chị ta vừa lắc đầu vừa nói với Triệu Ngọc: “Bọn cướp này gian manh vô cùng, Khoa Giám định không tìm được dấu vân tay gì cả. Tuy có thu thập được ADN từ trên mặt nạ nhưng cũng không dám chắc là của bọn cướp!”
“Còn nữa, dựa vào đoạn băng ghi hình thì thấy là, chiếc xe đó được chạy đến từ khu phố cổ. Bây giờ đang điều tra về những đoạn băng ghi hình trước đó, trước mắt vẫn chưa có tiến triển gì!”
“Ngọc à, cậu mau chóng chạy đến ngân hàng để điều tra thử đi. Tôi thật sự hi vọng rằng vụ cướp ngân hàng lần này là do người trong ngân hàng tự biên tự diễn!”
“Được thôi chị hai, đừng có khẩn trương, hãy chờ tin của người em trai này!” Triệu Ngọc đã tìm hiểu được đại khái đầu đuôi sự việc, lúc này quay người định đi ra ngoài.
Thế nhưng, mới đi được vài bước, hắn đột nhiên nhớ đến quẻ Khôn của ngày hôm nay, vội nói với Miêu Anh: “Cái đó... Tổ trưởng Miêu à! Hôm nay cô cứ ở lại đây làm việc đi, nhiệm vụ đi ra ngoài điều tra cứ giao cho chúng tôi là được rồi, cô tuyệt đối đừng đi ra ngoài đấy!”
Ý của Triệu Ngọc là đang lo lắng Miêu Anh sẽ gặp phải kết cục thảm như Khúc Bình vậy.
Thế nhưng, Miêu Anh nghe xong những lời này lại cảm thấy chẳng ra cái gì cả.
“Triệu Ngọc, anh đi ngân hàng xong thì sẵn tiện ghé qua khoa thần kinh để khám thử đi!” Tổ trưởng Miêu nhìn Triệu Ngọc một hồi, nói với vẻ nghi hoặc: “Hai hôm nay sao anh kì kì vậy? Thiếu nợ hay là làm cho cô gái nào mang bầu rồi?”
“Dính rồi? Cô mang bầu rồi?” Triệu Ngọc chỉ vào bụng của Miêu Anh, trưng ra vẻ mặt mừng rỡ.
“Ha ha...” Lý Bối Ni bật cười khúc khích, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt dữ tợn của Miêu Anh thì chỉ đành cố kiềm nén lại.
“Được rồi, bỏ qua việc tôi có bị khùng hay không đi. Cô nhất định phải nhớ cho kỹ, hôm nay tuyệt đối không được rời khỏi Cục Cảnh sát!” Để khiến cho Miêu Anh nghe lời, Triệu Ngọc còn giả bộ bấm bấm ngón tay rồi nói: “Nếu không, cô sẽ gặp phải tai hoạ đấy!”
“Triệu Ngọc, anh chán sống đến thế à?” Miêu Anh vô cùng tức giận, chỉ thẳng vào mặt Triệu Ngọc và quát lên: “Nếu không phải do tối qua cả đêm không ngủ, thì bây giờ tôi sẽ lập tức đá anh bay ra khỏi cửa sổ! Cút mau!”
“Được được được...” Triệu Ngọc vội bỏ chạy.
“Ui chao, cách suy nghĩ của đàn anh ngày càng thâm sâu rồi!” Nhìn bóng lưng của Triệu Ngọc, Lý Bối Ni bỗng than thở một cách bất đắc dĩ: “Lại còn bói toán nữa! Tên này...”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Vả lại, tụi em cũng đã điều tra rồi!” Lý Bối Ni lên tiếng: “Gần đây ngân hàng Tần Sơn đã bị tổn thất nghiêm trọng vì các khoản vay tín dụng. Nếu như họ không đủ vốn, phải đối mặt với việc phá sản, vậy có phải...”
“Vì vậy, lãnh đạo cấp cao của ngân hàng tự biên tự diễn ra một vở kịch ngân hàng bị cướp?” Triệu Ngọc lắc đầu, cười nói: “Được rồi, cái này có thể viết thành kịch bản, bán cho Hollywood được đấy!”
“Bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra cả!” Miêu Anh không thèm đếm xỉa gì đến những lời phản bác của Triệu Ngọc, nói tiếp: “Sở dĩ họ lựa chọn cướp két sắt chính là do bọn họ biết rằng, có rất nhiều thứ ở trong đó không thể công bố ra ngoài được. Một khi bị cướp, khổ chủ chưa chắc sẽ lựa chọn báo án!”
“Vả lại...” Lý Bối Ni lại lên tiếng bổ sung thêm hệt như kẻ tung người hứng: “Chắc chắn những đồ vật cất trong két có giá trị cao ngất ngưởng! Một khi thành công, bọn họ sẽ trở nên giàu có hơn!”
Triệu Ngọc vẫn đang lắc đầu như trống bỏi.
“Triệu Ngọc, đừng có mà không tin!” Miêu Anh lại nói: “Những người thuê két sắt chỉ để cất tạm tài sản quý giá như anh chỉ chiếm thiểu số thôi! Đại đa số khách hàng đều lựa chọn cất giữ dài hạn. Những người này vốn đã giàu có, bọn họ hoàn toàn có thể làm một cái két sắt có độ an toàn cao đặt ở trong nhà, thế thì tại sao lại còn phải gửi ở ngân hàng? Sở dĩ bọn họ lựa chọn để tài sản ở trong két sắt, mục đích thật sự không phải là chống trộm đâu nhỉ?”
“Đều là do ăn hối lộ mà có, sợ bị phát hiện thôi!” Triệu Ngọc khẽ nhún vai rồi nói: “Gửi ở trong két sắt của ngân hàng thì khác. Chỉ cần đăng kí thông tin giả, cầm chặt chìa khoá trong tay, nhớ kĩ mật khẩu, vậy thì không cần phải lo lắng gì nữa!”
“Thế nhưng... hai người không cảm thấy, nếu lãnh đạo cấp cao của ngân hàng thật sự gây ra chuyện này, vậy thì họ có vẻ không được thông minh cho lắm?” Triệu Ngọc đột nhiên hỏi ngược lại: “Một khi bọn cướp bị cảnh sát bắt được, chân tướng cũng sẽ bại lộ. Đối với ngân hàng mà nói thì đó chẳng phải là một tai họa huỷ diệt sao? Những kẻ chủ mưu đều sẽ bị bắt vào tù, vậy thì không còn cái gì cả! Căn bản không đáng để mạo hiểm như thế!”
“Anh nói cũng có lí, nhưng mọi chuyện đều không thể chắc chắn tuyệt đối được!” Miêu Anh lại nói: “Nếu lỡ như bọn họ đã nghĩ ra kế sách hoàn hảo, để cho chúng ta không thể nào bắt được bọn cướp thì sao?”
“Được thôi, nếu vậy thì tôi sẽ đi đến ngân hàng để điều tra kĩ càng!” Triệu Ngọc vỗ ngực, nói: “Tổ trưởng Miêu, cô yên tâm, chỉ cần Triệu Ngọc tôi ra tay thì chắc chắn có thể điều tra được tất tần tật về bọn họ! Xem coi ngân hàng có vấn đề gì không?”
“Làm ơn đi!” Miêu Anh mỏi mệt ngáp một cái rồi nói: “Triệu Ngọc à, anh lại định nói với tôi về chuyện bạn bè thần tiên của anh sao? Tôi thấy cả rồi, nãy giờ anh cứ cầm chặt chìa khoá két sắt trên tay. Tên nhóc láu cá nhà anh chỉ muốn mau chóng chạy đến ngân hàng rút hai trăm ngàn của mình ra thì có! Còn giả bộ... giả bộ cái rắm ấy!”
“Mẹ nó... Vậy mà cũng bị cô nhìn ra được?” Đến nước này thì Triệu Ngọc nể phục rồi. Hắn vội chắp tay lại, nói: “Đôi mắt của tổ trưởng Miêu quả thật quá mức tinh tường. Sao tôi chỉ vừa mới chổng mông lên là cô đã có thể... có thể...”
Đương nhiên hắn không thể nói ra những lời tiếp theo được.
“Ui cha!” Lý Bối Ni vội bóp mũi mình lại, kêu lên với vẻ khinh bỉ: “Thối quá, thối chết mất!”
Mới đầu Triệu Ngọc đứng dậy định phủi mông bỏ đi, nhưng hắn lại đột nhiên nhìn thấy trên bảng trắng có thêm nhiều tài liệu khác nữa.
“Ủa?” Hắn liếc thấy bảng tên nhân vật có thêm một cái tên người, đọc lên: “Đoàn Đại Thành? Người này là ai vậy? Tại sao lại có thêm một người này?”
“Chồng của Cung Tú Trân, dượng năm của Cục trưởng Đường.” Miêu Anh giới thiệu: “Cũng bị mất tích rồi!”
Hả?
Lại thêm một người bị mất tích?
“Cái gì vậy trời?” Triệu Ngọc đưa tay gãi đầu: “Tôi thấy hơi loạn rồi đấy! Tại sao lại có thêm một người mất tích nữa?”
Vì thế, Miêu Anh liền kể hết cho Triệu Ngọc nghe về chuyện của Cung Tú Trân, Đoàn Đại Thành và cả Đông Vân.
“Không phải chứ?” Triệu Ngọc chau mày: “Có vẻ như ba người này đều bị mất tích một cách kì lạ. Nếu Cung Tú Trân đã chết rồi, vậy có phải hai người còn lại cũng lành ít dữ nhiều không?”
“Không thể nói như thế được!” Lý Bối Ni lên tiếng: “Ba người này bị mất tích vào những thời điểm khác nhau, tại những địa điểm khác nhau, chúng ta không thể chắc chắn rằng giữa họ có mối liên hệ!”
“Lý Bối Ni nói đúng đấy, chưa tìm được bằng chứng thì chúng ta không nên đoán mò nữa.” Miêu Anh nói: “Bây giờ chúng ta chỉ có thể xác định là Cung Tú Trân đã qua đời. Còn về hai người còn lại, không thể kết luận được gì cả!”
“Chuyện này mới lạ thật đấy!” Lương Hoan vừa lắc đầu vừa nói: “Mấu chốt nằm ở chỗ Cung Tú Trân đã hơn 70 tuổi rồi. Một bà cụ cô đơn lẻ loi, không có tiền cũng không có thế, chẳng lẽ hung thủ có bệnh gì à? Tại sao nhất định phải giết bà ta?”
“Ôi trời!” Triệu Ngọc khẽ kêu lên một cách ngạc nhiên, dọa cho mọi người giật nảy mình: “Chẳng lẽ... là buôn bán nội tạng!?”
“Không phải!” Miêu Anh lập tức lên tiếng trả lời: “Nội tạng của Cung Tú Trân vẫn còn nguyên vẹn! Triệu Ngọc, miệng bớt thối chút được không?”
“Như vậy là bị bệnh chết!” Triệu Ngọc nắm chặt nắm đấm, phỏng đoán: “Người giấu xác vừa hay gặp đúng lúc Cung Tú Trân bị phát bệnh mà chết, lo sợ bị bắt nên đã nghĩ ra cách giấu xác này!”
“Xì...” Lý Bối Ni tối sầm mặt lại: “Đàn anh à, nếu vậy thì đào cái hố chôn luôn cho rồi? Anh đừng quên, tiền thuê két sắt mười năm phải mấy chục ngàn đấy!”
“Không phải!” Miêu Anh lắc đầu, nói: “Trên báo cáo khám nghiệm tử thi có ghi rất rõ, lúc còn sống bà ấy không mắc phải bệnh hiểm nghèo gì. Với những kết quả kiểm tra mới nhất của Khoa Giám định, đã có thể khẳng định chắc chắn rằng Cung Tú Trân bị bỏ đói đến chết!”
“Hả!?”
Triệu Ngọc ngạc nhiên vô cùng, cảm thấy chuyện này thật sự rất kì quặc! Một bà cụ cô đơn lẻ loi, không tiền không thế, ai lại có thể nhẫn tâm bỏ đói bà ta cho đến chết chứ?
“Ồ! Tôi hiểu rồi!” Triệu Ngọc trừng to mắt, thốt lên từng chữ một: “Tên hung thủ này, là một kẻ giết người biến thái!!”
Xỉu!
Miêu Anh và Lý Bối Ni xém té xỉu nằm dưới đất.
“Tên sát nhân đó chắc chắn có vấn đề về thần kinh!” Trong khi đó, Triệu Ngọc nghiến chặt răng, nói: “Chỉ đơn thuần là giết người chơi cho vui thôi. Thật gớm ghiếc! Nếu không thì cần gì phải dùng máy hút chân không để bọc cái xác lại chứ? Đúng rồi, có tìm thấy nhân viên đăng kí mở két sắt cho tên hung thủ chưa?”
“Tìm thấy rồi!” Lý Bối Ni đáp: “Đã gọi điện thoại cho người đó rồi, nhưng cũng không hỏi được gì nhiều! Người nhân viên đó còn không biết đối phương là nam hay nữ nữa cơ!”
“Hả!?” Triệu Ngọc cảm thấy vô cùng bất ngờ, vội hỏi nguyên nhân tại sao.
Lý Bối Ni lập tức lên tiếng giải thích cho hắn biết, thì ra trong số những người đến ngân hàng đăng kí mở két sắt, có rất nhiều người sử dụng tên giả. Trong đó có quan viên chính phủ, ông chủ xí nghiệp, thậm chí còn có một số nhân vật công chúng có tiếng. Những người này vì muốn che mắt người đời, thông thường đều sẽ đeo khẩu trang, đeo kính râm và đội mũ kín mít, sau đó mặc thêm một chiếc áo khoác bên ngoài, không để cho người khác nhận ra mình.
Vì thế những nhân viên phụ trách đăng kí mở két sắt đều đã quen với việc này rồi! Dù sao thì ngân hàng cũng chỉ muốn kiếm tiền mà thôi, ai lại đi để ý mấy chi tiết nhỏ nhặt này chứ?
Theo như những gì người nhân viên đó nhớ lại, thì vóc dáng của người đến đăng kí mở két sắt không cao lắm, trên tay còn kéo theo một cái vali to. Còn về những đặc điểm ngoại hình khác thì anh ta lại không nhớ ra được gì nữa, thậm chí là nam hay là nữ anh ta cũng còn không biết.
Vì thế, manh mối này coi như đã bị cắt đứt. Đến bây giờ cũng không ai biết được mặt mũi của người giấu xác Cung Tú Trân vào trong két sắt trông như thế nào.
“Chậc chậc...” Miêu Anh lên tiếng: “Theo cá nhân tôi thấy thì cướp ngân hàng và thi thể hút chân không rất có thể là hai vụ án khác nhau! Giữa hai vụ án này chắc là không liên quan gì với nhau cả!”
“Vậy... vụ cướp ngân hàng thì sao rồi? Vẫn không có manh mối gì à?” Triệu Ngọc vội hỏi.
“Ừ!” Bành Hân là người phụ trách vụ cướp ngân hàng. Chị ta vừa lắc đầu vừa nói với Triệu Ngọc: “Bọn cướp này gian manh vô cùng, Khoa Giám định không tìm được dấu vân tay gì cả. Tuy có thu thập được ADN từ trên mặt nạ nhưng cũng không dám chắc là của bọn cướp!”
“Còn nữa, dựa vào đoạn băng ghi hình thì thấy là, chiếc xe đó được chạy đến từ khu phố cổ. Bây giờ đang điều tra về những đoạn băng ghi hình trước đó, trước mắt vẫn chưa có tiến triển gì!”
“Ngọc à, cậu mau chóng chạy đến ngân hàng để điều tra thử đi. Tôi thật sự hi vọng rằng vụ cướp ngân hàng lần này là do người trong ngân hàng tự biên tự diễn!”
“Được thôi chị hai, đừng có khẩn trương, hãy chờ tin của người em trai này!” Triệu Ngọc đã tìm hiểu được đại khái đầu đuôi sự việc, lúc này quay người định đi ra ngoài.
Thế nhưng, mới đi được vài bước, hắn đột nhiên nhớ đến quẻ Khôn của ngày hôm nay, vội nói với Miêu Anh: “Cái đó... Tổ trưởng Miêu à! Hôm nay cô cứ ở lại đây làm việc đi, nhiệm vụ đi ra ngoài điều tra cứ giao cho chúng tôi là được rồi, cô tuyệt đối đừng đi ra ngoài đấy!”
Ý của Triệu Ngọc là đang lo lắng Miêu Anh sẽ gặp phải kết cục thảm như Khúc Bình vậy.
Thế nhưng, Miêu Anh nghe xong những lời này lại cảm thấy chẳng ra cái gì cả.
“Triệu Ngọc, anh đi ngân hàng xong thì sẵn tiện ghé qua khoa thần kinh để khám thử đi!” Tổ trưởng Miêu nhìn Triệu Ngọc một hồi, nói với vẻ nghi hoặc: “Hai hôm nay sao anh kì kì vậy? Thiếu nợ hay là làm cho cô gái nào mang bầu rồi?”
“Dính rồi? Cô mang bầu rồi?” Triệu Ngọc chỉ vào bụng của Miêu Anh, trưng ra vẻ mặt mừng rỡ.
“Ha ha...” Lý Bối Ni bật cười khúc khích, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt dữ tợn của Miêu Anh thì chỉ đành cố kiềm nén lại.
“Được rồi, bỏ qua việc tôi có bị khùng hay không đi. Cô nhất định phải nhớ cho kỹ, hôm nay tuyệt đối không được rời khỏi Cục Cảnh sát!” Để khiến cho Miêu Anh nghe lời, Triệu Ngọc còn giả bộ bấm bấm ngón tay rồi nói: “Nếu không, cô sẽ gặp phải tai hoạ đấy!”
“Triệu Ngọc, anh chán sống đến thế à?” Miêu Anh vô cùng tức giận, chỉ thẳng vào mặt Triệu Ngọc và quát lên: “Nếu không phải do tối qua cả đêm không ngủ, thì bây giờ tôi sẽ lập tức đá anh bay ra khỏi cửa sổ! Cút mau!”
“Được được được...” Triệu Ngọc vội bỏ chạy.
“Ui chao, cách suy nghĩ của đàn anh ngày càng thâm sâu rồi!” Nhìn bóng lưng của Triệu Ngọc, Lý Bối Ni bỗng than thở một cách bất đắc dĩ: “Lại còn bói toán nữa! Tên này...”