• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (29 Viewers)

  • cuong-tham-1124

Chương 1124: Tốc độ sống chết




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
87297.png

Xem ảnh 2
87297_2.png
“Không được, điện thoại này là do cấp trên vừa mới phát!” Trong lúc mơ hồ, Triệu Ngọc nghe được giọng của gã cảnh sát kia: “Bên trên còn hiển thị đầy đủ đường đi nước bước của hắn. Mặc dù bây giờ tắt rồi, nhưng cảnh sát hoàn toàn có thể căn cứ vào vị trí tín hiệu biến mất mà tìm ra nơi này! Tôi đã nói rồi, các người nên tranh thủ chuyển sang nơi khác đi! Chỗ này không thể ở lâu được!”



“Hừ!” Ở bên kia bỗng phát ra giọng của một cô gái: “Anh coi thường chúng tôi quá đấy. Nếu ngay cả mấy chuyện nhỏ này mà còn không giải quyết được, làm sao xứng đáng với hai chữ Hồng Bát chứ?”



Nghe thấy hai chữ Hồng Bát, Triệu Ngọc đột nhiên mở mắt ra.



Mặc dù ý thức của hắn vẫn còn chút mơ hồ, nhưng hắn biết chuyện gì xảy ra. Trước đó, khi hắn đang định cúi người nhặt cây súng của gã cảnh sát kia, hắn đã bị người ta đánh lén, bị một cây súng kích điện đánh ngất!



Mặc dù khi đó hắn đã mở áo chống đạn tàng hình, nhưng cái áo đó lại không phòng điện, hắn vẫn bị điện giật làm cho choáng váng!



Lúc này, hắn đang ở một nơi giống như nhà kho, trước mắt tổng cộng có năm người.



Ngoại trừ gã cảnh sát phản bội kia thì còn có ba nam một nữ. Tất cả bốn người này đều mặc đồ quân phục ngụy trang, giống với trang phục mà Triệu Khánh mặc lúc trước.



Không cần phải nói nữa!



Chỉ trong khoảnh khắc Triệu Ngọc đã hiểu ra. Mấy người này đều là đồng bọn của Triệu Khánh, là thành viên của đội đặc nhiệm Hồng Bát hồi trước. Bây giờ, bọn họ đều đang làm việc thuê cho một người được gọi là ông Dư, giúp ông ta báo thù cho con trai mình!



Nhưng... Triệu Ngọc không thể nào nghĩ ra được, gã cảnh sát vẫn luôn đi theo bên cạnh Liêu Cảnh Hiền lại là một tên phản bội! Phản bội thì cũng thôi đi, cái mà Triệu Ngọc sợ chính là, nếu ngay cả Liêu Cảnh Hiền cũng bị kéo xuống nước, vậy thì chuyện này xem như phiền phức rồi!



Triệu Ngọc thử cử động cánh tay một chút, lúc này mới phát hiện hai tay của mình đang bị còng, hơn nữa còn là còng tay mà hắn hay mang theo.



Không biết mấy tên tội phạm này quá tài giỏi nên gan cũng lớn hay là sao, mà bọn họ chỉ đánh ngất Triệu Ngọc rồi quẳng hắn nằm trên mặt đất, chứ không trói hắn quá chặt.



“Dù thế nào đi nữa, mấy người cũng phải xử lý chuyện này gọn gàng chút!” Gã cảnh sát lo lắng nói: “Đừng có như chuyện lần trước với nữ cảnh sát kia, khiến cho mọi việc bị dây dưa dài dòng, ngay cả đại ca của các người cũng bị kéo vào! Mau làm nhanh một chút đi! Làm thật trôi chảy, khi đó tôi mới có thể an toàn tiếp tục nằm vùng ở bên kia!”



“Còn cần anh phải nói điều này nữa sao?” Hình như cô gái kia là đầu lĩnh của đám tội phạm, cô ta mỉm cười chỉ vào Triệu Ngọc: “Nhưng tên khốn này đã bức chết đàn anh của chúng ta! Chúng ta không thể để cho hắn chết một cách thoải mái được!”



“Này, cô đừng có coi thường tên nhóc này.” Gã cảnh sát nói: “Hắn là thám tử nổi tiếng nhất dạo gần đây đấy! Mấy vụ án lớn của Tần Sơn đều do hắn phá hết!” Gã ta chỉ vào một bên mặt bị bầm tím của mình: “Các người nhìn đi, tên nhóc này lợi hại cỡ nào! Nếu hắn không có bản lĩnh, đại ca của các người cũng không bị hắn xử lý! Tôi nói rồi, các người đừng dây dưa ở đây nữa, mau tranh thủ thời gian tra hỏi hắn đi, sau đó nhanh chóng… nhanh chóng… Ơ, này, hắn tỉnh rồi kìa!”



Gã cảnh sát đột nhiên nhìn thấy Triệu Ngọc tỉnh lại, đang mở to mắt nhìn mình thì bị dọa đến nỗi phải lui vài bước về phía sau.



“Được rồi.” Cô gái kia vẫn rất bình tĩnh, không thèm quan tâm. Cô ta có mái tóc ngắn đen nhánh, tuy không cao lắm nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng: “Trần Đạc, nơi này không còn chuyện của anh nữa, anh đi trước đi! Chẳng lẽ chúng tôi làm việc, anh còn lo lắng sao?”



Khi cô gái nói chuyện, hai gã đàn ông khác đã bước đến chỗ Triệu Ngọc. Ngoài ra, còn một gã thanh niên đang ngồi trước máy tính ở đằng xa, không ngừng gõ bàn phím.



Thân hình của ba gã đàn ông này đều cao to như vượn, vạm vỡ như gấu, vừa nhìn là có thể đoán được bọn họ xuất thân từ lính đặc nhiệm như Triệu Khánh. Không những thế, bên hông bọn họ đều giắt một khẩu súng, mà gã đầu trọc trong số họ còn đeo một cây súng màu tím có hình dạng rất quái lạ. Chắc đây chính là cây súng kích điện đã đánh ngất Triệu Ngọc khi nãy!



“Tôi yên tâm mới là lạ!” Gã cảnh sát dứt khoát kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh, đồng thời đặt điện thoại của Triệu Ngọc lên bàn. Giọng nói của gã có vẻ không được hài lòng cho lắm: “Tôi sẽ ở đây xem các người xử lý như thế nào! Khi nào mọi chuyện được xử lý xong xuôi, tôi sẽ đi!”



Triệu Ngọc đưa mắt quan sát hoàn cảnh chung quanh, nơi này hẳn là nơi được cải tạo từ một phòng tắm hơi cũ, không gian quả thật không nhỏ. Từ đây có thể nhìn thấy cửa ra vào nằm ở một góc của gian phòng, hẳn là liên kết với cửa ngầm của nhà để xe.



Trước mặt Triệu Ngọc là khu vực làm việc do đám người kia cố ý thiết kế ra, ở đó đặt rất nhiều máy tính và những thiết bị điện tử nhìn rất lạ.



Nhìn cách bố trí thì nơi này mới chính là hang ổ của đám tội phạm, chứ không phải tiệm bánh ngọt kia!



Lúc này, Triệu Ngọc bỗng phát hiện ra thứ gì đó trong đầu, không ngờ bộ đếm ngược của áo chống đạn tàng hình của hắn vẫn còn tiếp tục. Đây là phiên bản rút gọn của áo chống đạn, thời gian bị giảm xuống một nửa so với trước kia, chỉ còn ba chục phút. Bởi vì thời gian chậm trễ trước đó nên bây giờ chỉ còn lại chưa đầy hai mươi ba phút để sử dụng.



Đầu óc Triệu Ngọc nhanh chóng chuyển động, hòng nghĩ ra một biện pháp để có thể thoát ra khỏi chỗ này.



Nhưng hai tay của hắn đang bị còng, lại phải đối mặt với bốn lính đặc nhiệm đến từ đội đặc nhiệm Hồng Bát được trang bị vũ khí đầy đủ, chưa kể còn có một gã cảnh sát xảo trá đang nhìn hắn chằm chằm. Hắn muốn lao ra từ chỗ này thật sự chẳng dễ chút nào!



Mặc dù hắn có áo chống đạn, lại có không ít đạo cụ hệ thống tặng cho, nhưng muốn chiến đấu ở đây thì phần thắng phải nói là gần bằng không.



Làm sao bây giờ?



Nghe giọng điệu nói chuyện của mấy người này, hiển nhiên bọn họ muốn giết người diệt khẩu. Bây giờ bọn họ chỉ lo lắng Triệu Ngọc còn có đồng bọn khác mà thôi.



Ngoài ra, sở dĩ bọn họ không lập tức giết chết Triệu Ngọc còn vì một lý do khác, chính là muốn báo thù cho Triệu Khánh!



Lúc này, gã thanh niên vẫn luôn loay hoay với máy tính quay sang nói chuyện với cô gái cầm đầu: “Chị Sương, tôi đã điều tra tín hiệu của điện thoại di động, không có bất cứ vấn đề gì! Tên nhóc này không có đồng bọn, cũng không phát ra bất cứ tín hiệu cầu cứu nào! Bây giờ cảnh sát vẫn còn chưa biết, chúng ta vẫn an toàn!”



“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!” Gã cảnh sát tên Trần Đạc nhẹ nhàng thở ra, tự châm cho mình một điếu thuốc rồi nhàn nhã nói: “Mau giết hắn đi, xử lý dứt điểm không để ai hay biết. Các người nhanh lên một chút!”



Gã vừa nói xong, hai tên lính đặc nhiệm lại tiến đến gần Triệu Ngọc, dường như muốn ra tay.



“Khoan đã, khoan đã!” Thấy sự việc không ổn, Triệu Ngọc lập tức đứng dậy, lớn tiếng nói: “Các vị, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng hở một chút là giết người, có được hay không? Làm vậy thô tục lắm đấy?”



Nghe Triệu Ngọc nói, cô gái được gọi là chị Sương lập tức bước đến gần hắn, lạnh lùng nói: “Này cảnh sát, bọn tao biết mày là ai, đồng thời cũng biết mày đã làm những gì! Bọn tao vốn chỉ tin vào khoa học, nhưng hôm nay, bọn tao không thể không tin vào vận mệnh một lần!”



“Mày biết không, bọn tao đã liệt mày vào danh sách đen rồi, đang định đi tìm mày đấy! Thế mà không ngờ mày lại tự đưa mình đến cửa! Cậu nhóc, đây chính là mệnh, cho nên mày chịu khó nhận mệnh đi!”



“Khoan đã, trước khi tôi chết, chúng ta có thể thương lượng vài vấn đề hay không?” Triệu Ngọc đưa hai cánh tay đang bị còng ra, nói: “Xin hỏi, bên phía các người còn thiếu người không? Tiền lương có cao không? Đãi ngộ thế nào? Nếu cũng có kỳ nghỉ hàng năm thì tôi không ngại chuyển qua đây đâu, he he he…”



“Ha ha ha…” Xung quanh chưa ai kịp lên tiếng, Trần Đạc đã nhả ra một vòng khói rồi cười khanh khách.



“Này thằng nhãi, mày cho rằng… chuyện này hài lắm à?” Cô gái nọ nhìn Triệu Ngọc, ánh mắt đỏ bừng tràn đầy cừu hận.



“Được thôi!” Triệu Ngọc thu lại vẻ ngang bướng của mình, bĩu môi nói: “Dù sao cũng phải chết, vậy thì các người hãy cho tôi chết một cách rõ ràng! Ai có thể nói cho tôi biết tổ trưởng Khúc Bình chết như thế nào không? Ai đã giết chị ấy?”



Nghe Triệu Ngọc hỏi, bốn tên lính đặc nhiệm nhìn nhau.



Cô gái nghiến răng, giận dữ nói: “Được, nếu mày muốn chết cho rõ ràng, vậy tao sẽ nói cho mày biết!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom