Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-1127
Chương 1127: Anh tin cô ta sao?
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Tên khoa học của loại thuốc này là Antimony porphyrite, nó là một loại thuốc phá hoại tim thông qua sự kích thích Hemoglobin, có thể làm tim ngừng đập đột ngột, đẩy người vào chỗ chết trong khoảng thời gian ngắn!” Trong điện thoại, Trình Lăng Phỉ vẫn lạnh lùng như băng nói với Triệu Ngọc: “Bởi vì loại thuốc này có tính hòa tan trong máu, rất khó có thể kiểm tra sau sự việc, cho nên có tính ẩn giấu rất cao.”
“Loại thuốc này do một công ty dược ở Đông Nam Á nghiên cứu chế tạo ra, sau khi chế tạo ra không bao lâu đã bị một tổ chức vũ trang thu mua, chuyên dùng cho hành động ám sát!”
“Tuy nhiên không lâu sau, tổ chức vũ trang này cũng đã bị quân chính phủ tiêu diệt. Sau đó, Antimony porphyrite cũng từ đó mà biến mất!” Tuy giọng của Trình Lăng Phỉ lạnh như băng, nhưng cô ta trình bày rất rõ ràng: “Nghe nói cơ quan tình báo trung ương của nước Mỹ đã thử nghiệm và nghiên cứu loại thuốc này, nhưng đều bị thất bại!”
“Vậy...” Triệu Ngọc chau mày: “Sao cô lại biết rõ như vậy? Chỉ dựa vào bảng báo cáo xét nghiệm là có thể chắc chắn rồi sao?”
“Đúng vậy!” Trình Lăng Phỉ nói: “Loại thuốc này có chứa Magie, thông thường sẽ khiến cho hàm lượng Magie trong máu tăng cao đến mức giới hạn. Hơn nữa, sau khi thuốc hòa tan sẽ làm loãng huyết sắc tố, làm cho huyết sắc tố giảm xuống đến một giá trị thấp nhất, đồng thời thu nhỏ hồng cầu lại. Trên bảng báo cáo xét nghiệm mà anh gửi đến, hoàn toàn phù hợp với đặc trưng của ba hạng mục này! Anh có thể đi hỏi người có chuyên môn, mặc dù chỉ tiêu của ba hạng mục này đều nằm trong phạm vị bình thường, nhưng kết quả kiểm tra máu của một người bình thường sẽ không có biểu hiện đặc trưng như vậy!”
“Ừm... Sao cô biết được?” Triệu Ngọc lại hỏi.
“Tôi đã từng bảo Dư Phù Sinh mua!” Trình Lăng Phỉ nói: “Lúc đó, bên Thái Lan có vài chính khách gây cản trở đến công việc của tôi, tôi bèn muốn để bọn họ chết do ngoài ý muốn. Nhưng tiếc là tài liệu và sách hướng dẫn mà tôi lấy được đều là thật, nhưng thuốc lại là giả, uổng phí thời gian và sự hào hứng của tôi, cuối cùng vẫn sử dụng phương pháp truyền thống.”
“À... Nói cách khác, loại thuốc này... Rất khó lấy được?” Triệu Ngọc hỏi.
“Đúng vậy!” Trình Lăng Phỉ không cảm xúc nói: “Theo như tôi được biết thì công ty dược năm đó vốn đang chế tạo một loại thuốc mới, nhưng vô tình phát minh ra Antimony porphyrite. Nhưng mà không biết phương pháp bào chế đã xảy ra vấn đề gì mà tất cả các loại thuốc bọn họ nghiên cứu chế tạo sau đó đều không đạt được hiệu quả mong đợi, chỉ có lô hàng nghiên cứu trước đó là tốt nhất!”
“Vậy lô hàng đó có bao nhiêu?” Triệu Ngọc hỏi.
“Cũng chỉ đủ giết một trăm người thôi!” Trình Lăng Phỉ trả lời: “Bây giờ muốn mua cũng không có hàng, vốn dĩ không còn hàng thật nữa!”
“À... Nói cách khác, người có thể có được loại thuốc này chắc chắn không phải là người bình thường?” Triệu Ngọc tự hỏi bản thân.
Thì ra bất chợt nghe thấy tiếng của Trình Lăng Phỉ trong điện thoại, chỉ là Triệu Ngọc hắn sợ bóng sợ gió mà thôi.
Quá trình của sự việc là như vậy, trước đó sau khi Triệu Ngọc và Cao Phát Tài nói chuyện điện thoại xong, thì đúng lúc Cao Phát Tài gặp được Miêu Anh, ông ta liền nói chuyện của Triệu Ngọc cho Miêu Anh nghe, rồi còn cho Miêu Anh xem bảng báo cáo xét nghiệm.
Không ngờ, điểm trùng hợp là Miêu Anh cũng đang thẩm tra hành vi phạm tội ở nước ngoài của Trình Lăng Phỉ. Trình Lăng Phỉ cũng đúng lúc nhắc đến việc cô ta có nhiều nhà máy dược, cô ta rất thông thạo với các loại thuốc, thậm chí đã từng thử dùng thuốc để ám sát người khác.
Vì vậy, Miêu Anh thông minh liền đưa bảng báo cáo xét nghiệm cho Trình Lăng Phỉ xem, nên mới có cảnh tượng sau này xảy ra.
Ban đầu, Triệu Ngọc hết hồn còn tưởng rằng Trình Lăng Phỉ không những vượt ngục chạy trốn, mà còn bắt cóc Miêu Anh! Không ngờ rằng chỉ là tự mình sợ bóng sợ gió.
“Sao rồi, đại trinh thám?” Sau khi Trình Lăng Phỉ giải thích xong, Miêu Anh nhận lấy điện thoại nói với Triệu Ngọc: “Nói vậy là năm người có tên trong danh sách chắc là bị người khác mưu sát rồi?”
“Ít nhất có Viên Tuấn Thành là đúng!” Triệu Ngọc lau mồ hôi: “Miêu Miêu à, sau này đừng chơi như vậy nữa được không, bất thình lình nghe được Trình Lăng Phỉ dùng điện thoại của em nói chuyện, lông tơ của anh đều dựng hết cả lên rồi! Chắc chắn là em cố ý phải không?”
“Hừ, anh được làm xằng bậy, em không được đùa chút sao?” Miêu Anh cười nói: “Nói cho anh nghe, bên em đang tăng tốc xử lý vụ án! Anh đó, tốt nhất là giữ lại vụ án kho báu cho em, nếu không anh không sống nổi với em đâu!”
“Chuyện này hả!” Triệu Ngọc trả lời nghiêm túc: “Anh cũng không thể cam đoan, ai bảo anh là thần thám chứ? Nói không chừng qua thêm hai ba tiếng nữa là kết thúc vụ án luôn thì sao!”
“Lại nữa!” Miêu Anh cười nhạt ba tiếng, sau đó nghiêm túc dặn dò: “Nhưng mà nói chuyện nghiêm túc. Lúc nãy em nghe thấy rồi, nếu như Viên Tuấn Thành thật sự bị người khác dùng thuốc thần bí để giết hại, thì anh phải cẩn thận với tên hung thủ này! Đây không phải là một tên sát thủ bình thường, xử lý không hay thì không chỉ có một người đâu!”
“Biết rồi!” Triệu Ngọc gật đầu: “Anh sẽ chú ý! Nhưng mà... Miêu Miêu à, em có từng nghe nói về người tên là Lê Tịnh không? Phòng đối ngoại, sắp tới cô ta sẽ làm tổ trưởng của anh!”
“Hả? Lại là nữ nữa hả?” Miêu Anh buồn bực: “Rốt cuộc mấy ông lãnh đạo của Tổng cục Hình sự đang nghĩ gì vậy? Ép anh phải dính số hoa đào sao? Xinh đẹp không?”
“Giỡn hoài, còn chưa được thấy người nữa mà!” Triệu Ngọc gãi đầu: “Anh đang tính không thèm để ý tới cô ta đây!”
“Ừm...” Miêu Anh suy nghĩ rồi nói: “Hừ! Không phải là chuyện Khương Khoa vượt ngục sao? Đến mức phái người tới canh chừng anh à? Đúng là tức giận! Anh yêu, mặc kệ cô ta là nam hay nữ, chỉ cần không chịu phối hợp với anh thì anh cứ việc cà khịa cô ta là được! Lỡ xảy ra chuyện gì đã có cha vợ chống đỡ cho anh rồi! Yên tâm!”
“Ừm... Chuyện này... Anh... Anh có chừng mực rồi!” Triệu Ngọc lại lau mồ hôi: “Yên tâm đi, anh sẽ xử lý mà!”
“Vậy được, lát nữa em sẽ bảo Trình Lăng Phỉ làm bản báo cáo chi tiết cho anh, anh tìm người chuyên môn đối chiếu lại xem!” Miêu Anh dặn dò: “Chuyện thế này không được qua loa đâu!”
“Biết rồi! Bà lải nhải!” Triệu Ngọc cười nói: “Bây giờ, anh sẽ đi xin cấp trên điều tra liên kết, tìm cho ra bảng báo cáo xét nghiệm của bốn người kia xem có giống Viên Tuấn Thành hay không, sau đó mới có thể đưa ra kết luận chính xác!”
“Được! Em sẽ không ngăn cản anh phá án, nhưng mà anh phải hứa là không được hành động theo cảm tính giống như lần nhảy máy bay trước đó, không được liều mạng, hiểu chưa?” Miêu Anh lại dặn dò rồi mới cúp điện thoại.
Mặc dù ngoài miệng Triệu Ngọc nói cần thận trọng, nhưng sau khi có được thông tin về thuốc nói thật và thuốc giết người bí ẩn, hắn đã có thể chắc chắn chín mươi chín phần trăm rằng cái chết của Viên Tuấn Thành là do mưu sát!
Hơn nữa, vụ án mưu sát này không giống với tất cả các vụ mà hắn gặp phải trước đây, rõ ràng hung thủ giết hại Viên Tuấn Thành là người chuyên nghiệp hơn, thông minh hơn nhiều. Bởi vì liên quan đến kho báu động trời, cho nên Triệu Ngọc lại càng cho rằng hung thủ không phải một mình chiến đấu, có thể là một nhóm, thậm chí là một tổ chức!
Cho nên, đối với việc điều tra vụ án lần này, hắn phải tập trung tinh thần, không thể bỏ qua bất kỳ manh mối nào mới được.
“A... anh hùng hỡi, hãy giữ lại mộng đẹp của em…”
Vào lúc này, điện thoại của Triệu Ngọc lại vang lên. Qua hiển thị cuộc gọi, Triệu Ngọc mới nhớ ra mình đã quên mất tổ trưởng mới nhậm chức Lê Tịnh đó rồi.
“A lô?”
“Tổ trưởng Triệu, chuyện của anh giải quyết xong chưa?” Lê Tịnh hỏi một cách yếu ớt: “Bây giờ tôi còn đang ở sân bay! Anh nghĩ bước tiếp theo tôi nên đi đâu bây giờ?”
Chậc chậc...
Triệu Ngọc vốn hy vọng tổ trưởng mới này là một nhân vật kiêu ngạo, tính khí nóng nảy, vậy thì hắn sẽ có thể danh chính ngôn thuận cà khịa cô ta!
Nhưng mà, Lê Tịnh này lại khiến cho hắn hoàn toàn chẳng có chút hứng thú nào, tựa như cô gái nhỏ đang tìm nơi nương tựa, ngay cả tìm nơi gặp mặt cũng phải hỏi qua ý kiến của mình.
Như vậy, Triệu Ngọc lại càng không thể nào cà khịa được.
Ài!
Được thôi!
Cuộc sống không cà khịa người khác đúng là khó chịu mà!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Loại thuốc này do một công ty dược ở Đông Nam Á nghiên cứu chế tạo ra, sau khi chế tạo ra không bao lâu đã bị một tổ chức vũ trang thu mua, chuyên dùng cho hành động ám sát!”
“Tuy nhiên không lâu sau, tổ chức vũ trang này cũng đã bị quân chính phủ tiêu diệt. Sau đó, Antimony porphyrite cũng từ đó mà biến mất!” Tuy giọng của Trình Lăng Phỉ lạnh như băng, nhưng cô ta trình bày rất rõ ràng: “Nghe nói cơ quan tình báo trung ương của nước Mỹ đã thử nghiệm và nghiên cứu loại thuốc này, nhưng đều bị thất bại!”
“Vậy...” Triệu Ngọc chau mày: “Sao cô lại biết rõ như vậy? Chỉ dựa vào bảng báo cáo xét nghiệm là có thể chắc chắn rồi sao?”
“Đúng vậy!” Trình Lăng Phỉ nói: “Loại thuốc này có chứa Magie, thông thường sẽ khiến cho hàm lượng Magie trong máu tăng cao đến mức giới hạn. Hơn nữa, sau khi thuốc hòa tan sẽ làm loãng huyết sắc tố, làm cho huyết sắc tố giảm xuống đến một giá trị thấp nhất, đồng thời thu nhỏ hồng cầu lại. Trên bảng báo cáo xét nghiệm mà anh gửi đến, hoàn toàn phù hợp với đặc trưng của ba hạng mục này! Anh có thể đi hỏi người có chuyên môn, mặc dù chỉ tiêu của ba hạng mục này đều nằm trong phạm vị bình thường, nhưng kết quả kiểm tra máu của một người bình thường sẽ không có biểu hiện đặc trưng như vậy!”
“Ừm... Sao cô biết được?” Triệu Ngọc lại hỏi.
“Tôi đã từng bảo Dư Phù Sinh mua!” Trình Lăng Phỉ nói: “Lúc đó, bên Thái Lan có vài chính khách gây cản trở đến công việc của tôi, tôi bèn muốn để bọn họ chết do ngoài ý muốn. Nhưng tiếc là tài liệu và sách hướng dẫn mà tôi lấy được đều là thật, nhưng thuốc lại là giả, uổng phí thời gian và sự hào hứng của tôi, cuối cùng vẫn sử dụng phương pháp truyền thống.”
“À... Nói cách khác, loại thuốc này... Rất khó lấy được?” Triệu Ngọc hỏi.
“Đúng vậy!” Trình Lăng Phỉ không cảm xúc nói: “Theo như tôi được biết thì công ty dược năm đó vốn đang chế tạo một loại thuốc mới, nhưng vô tình phát minh ra Antimony porphyrite. Nhưng mà không biết phương pháp bào chế đã xảy ra vấn đề gì mà tất cả các loại thuốc bọn họ nghiên cứu chế tạo sau đó đều không đạt được hiệu quả mong đợi, chỉ có lô hàng nghiên cứu trước đó là tốt nhất!”
“Vậy lô hàng đó có bao nhiêu?” Triệu Ngọc hỏi.
“Cũng chỉ đủ giết một trăm người thôi!” Trình Lăng Phỉ trả lời: “Bây giờ muốn mua cũng không có hàng, vốn dĩ không còn hàng thật nữa!”
“À... Nói cách khác, người có thể có được loại thuốc này chắc chắn không phải là người bình thường?” Triệu Ngọc tự hỏi bản thân.
Thì ra bất chợt nghe thấy tiếng của Trình Lăng Phỉ trong điện thoại, chỉ là Triệu Ngọc hắn sợ bóng sợ gió mà thôi.
Quá trình của sự việc là như vậy, trước đó sau khi Triệu Ngọc và Cao Phát Tài nói chuyện điện thoại xong, thì đúng lúc Cao Phát Tài gặp được Miêu Anh, ông ta liền nói chuyện của Triệu Ngọc cho Miêu Anh nghe, rồi còn cho Miêu Anh xem bảng báo cáo xét nghiệm.
Không ngờ, điểm trùng hợp là Miêu Anh cũng đang thẩm tra hành vi phạm tội ở nước ngoài của Trình Lăng Phỉ. Trình Lăng Phỉ cũng đúng lúc nhắc đến việc cô ta có nhiều nhà máy dược, cô ta rất thông thạo với các loại thuốc, thậm chí đã từng thử dùng thuốc để ám sát người khác.
Vì vậy, Miêu Anh thông minh liền đưa bảng báo cáo xét nghiệm cho Trình Lăng Phỉ xem, nên mới có cảnh tượng sau này xảy ra.
Ban đầu, Triệu Ngọc hết hồn còn tưởng rằng Trình Lăng Phỉ không những vượt ngục chạy trốn, mà còn bắt cóc Miêu Anh! Không ngờ rằng chỉ là tự mình sợ bóng sợ gió.
“Sao rồi, đại trinh thám?” Sau khi Trình Lăng Phỉ giải thích xong, Miêu Anh nhận lấy điện thoại nói với Triệu Ngọc: “Nói vậy là năm người có tên trong danh sách chắc là bị người khác mưu sát rồi?”
“Ít nhất có Viên Tuấn Thành là đúng!” Triệu Ngọc lau mồ hôi: “Miêu Miêu à, sau này đừng chơi như vậy nữa được không, bất thình lình nghe được Trình Lăng Phỉ dùng điện thoại của em nói chuyện, lông tơ của anh đều dựng hết cả lên rồi! Chắc chắn là em cố ý phải không?”
“Hừ, anh được làm xằng bậy, em không được đùa chút sao?” Miêu Anh cười nói: “Nói cho anh nghe, bên em đang tăng tốc xử lý vụ án! Anh đó, tốt nhất là giữ lại vụ án kho báu cho em, nếu không anh không sống nổi với em đâu!”
“Chuyện này hả!” Triệu Ngọc trả lời nghiêm túc: “Anh cũng không thể cam đoan, ai bảo anh là thần thám chứ? Nói không chừng qua thêm hai ba tiếng nữa là kết thúc vụ án luôn thì sao!”
“Lại nữa!” Miêu Anh cười nhạt ba tiếng, sau đó nghiêm túc dặn dò: “Nhưng mà nói chuyện nghiêm túc. Lúc nãy em nghe thấy rồi, nếu như Viên Tuấn Thành thật sự bị người khác dùng thuốc thần bí để giết hại, thì anh phải cẩn thận với tên hung thủ này! Đây không phải là một tên sát thủ bình thường, xử lý không hay thì không chỉ có một người đâu!”
“Biết rồi!” Triệu Ngọc gật đầu: “Anh sẽ chú ý! Nhưng mà... Miêu Miêu à, em có từng nghe nói về người tên là Lê Tịnh không? Phòng đối ngoại, sắp tới cô ta sẽ làm tổ trưởng của anh!”
“Hả? Lại là nữ nữa hả?” Miêu Anh buồn bực: “Rốt cuộc mấy ông lãnh đạo của Tổng cục Hình sự đang nghĩ gì vậy? Ép anh phải dính số hoa đào sao? Xinh đẹp không?”
“Giỡn hoài, còn chưa được thấy người nữa mà!” Triệu Ngọc gãi đầu: “Anh đang tính không thèm để ý tới cô ta đây!”
“Ừm...” Miêu Anh suy nghĩ rồi nói: “Hừ! Không phải là chuyện Khương Khoa vượt ngục sao? Đến mức phái người tới canh chừng anh à? Đúng là tức giận! Anh yêu, mặc kệ cô ta là nam hay nữ, chỉ cần không chịu phối hợp với anh thì anh cứ việc cà khịa cô ta là được! Lỡ xảy ra chuyện gì đã có cha vợ chống đỡ cho anh rồi! Yên tâm!”
“Ừm... Chuyện này... Anh... Anh có chừng mực rồi!” Triệu Ngọc lại lau mồ hôi: “Yên tâm đi, anh sẽ xử lý mà!”
“Vậy được, lát nữa em sẽ bảo Trình Lăng Phỉ làm bản báo cáo chi tiết cho anh, anh tìm người chuyên môn đối chiếu lại xem!” Miêu Anh dặn dò: “Chuyện thế này không được qua loa đâu!”
“Biết rồi! Bà lải nhải!” Triệu Ngọc cười nói: “Bây giờ, anh sẽ đi xin cấp trên điều tra liên kết, tìm cho ra bảng báo cáo xét nghiệm của bốn người kia xem có giống Viên Tuấn Thành hay không, sau đó mới có thể đưa ra kết luận chính xác!”
“Được! Em sẽ không ngăn cản anh phá án, nhưng mà anh phải hứa là không được hành động theo cảm tính giống như lần nhảy máy bay trước đó, không được liều mạng, hiểu chưa?” Miêu Anh lại dặn dò rồi mới cúp điện thoại.
Mặc dù ngoài miệng Triệu Ngọc nói cần thận trọng, nhưng sau khi có được thông tin về thuốc nói thật và thuốc giết người bí ẩn, hắn đã có thể chắc chắn chín mươi chín phần trăm rằng cái chết của Viên Tuấn Thành là do mưu sát!
Hơn nữa, vụ án mưu sát này không giống với tất cả các vụ mà hắn gặp phải trước đây, rõ ràng hung thủ giết hại Viên Tuấn Thành là người chuyên nghiệp hơn, thông minh hơn nhiều. Bởi vì liên quan đến kho báu động trời, cho nên Triệu Ngọc lại càng cho rằng hung thủ không phải một mình chiến đấu, có thể là một nhóm, thậm chí là một tổ chức!
Cho nên, đối với việc điều tra vụ án lần này, hắn phải tập trung tinh thần, không thể bỏ qua bất kỳ manh mối nào mới được.
“A... anh hùng hỡi, hãy giữ lại mộng đẹp của em…”
Vào lúc này, điện thoại của Triệu Ngọc lại vang lên. Qua hiển thị cuộc gọi, Triệu Ngọc mới nhớ ra mình đã quên mất tổ trưởng mới nhậm chức Lê Tịnh đó rồi.
“A lô?”
“Tổ trưởng Triệu, chuyện của anh giải quyết xong chưa?” Lê Tịnh hỏi một cách yếu ớt: “Bây giờ tôi còn đang ở sân bay! Anh nghĩ bước tiếp theo tôi nên đi đâu bây giờ?”
Chậc chậc...
Triệu Ngọc vốn hy vọng tổ trưởng mới này là một nhân vật kiêu ngạo, tính khí nóng nảy, vậy thì hắn sẽ có thể danh chính ngôn thuận cà khịa cô ta!
Nhưng mà, Lê Tịnh này lại khiến cho hắn hoàn toàn chẳng có chút hứng thú nào, tựa như cô gái nhỏ đang tìm nơi nương tựa, ngay cả tìm nơi gặp mặt cũng phải hỏi qua ý kiến của mình.
Như vậy, Triệu Ngọc lại càng không thể nào cà khịa được.
Ài!
Được thôi!
Cuộc sống không cà khịa người khác đúng là khó chịu mà!
Bình luận facebook