Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-1158
Chương 1158: Đều có ý trời
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Ba người ăn cơm trưa xong, sau khi rời khỏi quán ăn nhỏ liền lên xe cảnh sát. Đội phó Cận vốn đã ngồi vào ghế lái chuẩn bị khởi động xe, Triệu Ngọc lại chợt kêu anh ta đi mua chai nước giúp mình. Cận Vạn không dám từ chối, cho nên liền vội vàng xuống xe đi đến siêu thị bên cạnh.
Cận Vạn vừa mới đi, Triệu Ngọc đã chìa tay phải lên trước mặt Thôi Lệ Châu.
“Mẹ nó, không phải chứ?” Thôi Lệ Châu hơi sửng sốt, vô cùng mất hứng mà nói với Triệu Ngọc: “Không phải anh bảo tôi cho những tên đó một bài học sao? Sao nào? Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, anh còn muốn đòi chia lộc với tôi hả? Anh có thấy xấu hổ hay không đấy? Còn nữa, anh nhiều tiền như vậy, thế mà lại đòi một cô gái như tôi...”
“Đừng nói nhảm nữa, mau lấy ra!” Triệu Ngọc sầm mặt lại, tức giận gào một câu.
“Anh...” Thôi Lệ Châu trừng hắn với ánh mắt hung hãn, mặc dù vô cùng không muốn nhưng vì sợ hãi Triệu Ngọc nên cô ta vẫn buộc lòng phải mở ba lô của mình lấy một chồng ví tiền ra và ném cho Triệu Ngọc.
“Ý tôi là bảo cô cho bọn chúng một bài học, ai bảo cô đi trộm ví tiền của bọn chúng hả?” Triệu Ngọc tức giận dạy dỗ một câu.
“Này, đầu óc anh có bệnh à?” Thôi Lệ Châu không phục: “Tôi là một cô gái, anh bảo tôi qua đó dạy dỗ đám đàn ông vai u thịt bắp đó? Anh muốn tôi lao vào đường chết à?”
“Chậc chậc... Cô đi theo tôi lâu vậy rồi mà sao chút chuyện như vậy mà cũng không hiểu được?” Triệu Ngọc tức giận nói: “Cô qua đó nhắc nhở vài ba câu là được rồi, bọn họ thấy cô là một cô gái, khẳng định sẽ mượn cơ hội trêu đùa cô đúng không? Sau đó thì tôi có thể đường hoàng qua đó giải quyết bọn họ rồi, có hiểu không? Đội trưởng đội cảnh sát hình sự ngồi chung bàn với cô đấy, cô sợ cái gì chứ?”
“Con bà nó... ừm...” Thôi Lệ Châu không dám chửi Triệu Ngọc, chỉ đành ôm hận la ầm lên: “Anh đúng là đồ điên! Anh muốn đánh người thì cứ đi qua mà đánh, làm mấy trò bịp bợm kia làm cái gì? Gài bẫy tôi làm gì?”
“Nói nhảm!” Triệu Ngọc rút hết tiền trong ví ra, tức giận quát lên: “Bây giờ ông đây đã là một người chính trực, không tìm ra lý do thích hợp để đánh người thì con mẹ nó không được đánh hiểu không!”
Nói xong, hắn vung tay lên, ném hết đống tiền kia ra ngoài cửa sổ xe…
“Này? Anh làm cái gì… Anh làm cái gì thế hả? Tên điên này, anh không cần, nhưng tôi cần!” Thôi Lệ Châu đau lòng, tức giận đến mức giậm chân: “Anh có thù oán gì với tiền vậy hả? Triệu Ngọc, thối tha, khốn kiếp, không phải thứ gì tốt...”
Dưới cơn tức giận, Thôi Lệ Châu cầm mấy cái ví đã rỗng tuếch lên, cũng vứt ra ngoài cửa sổ, miệng còn tiếp tục mắng chửi: “Giờ thì tôi đã biết tại sao anh lại thích cái chị cảnh sát bạo lực đó rồi, thì ra là anh thích bị ngược đãi...”
Thình...
Cảnh sát Cận Vạn mua đồ uống về, vừa đóng cửa xe xong, đang định nói gì nhưng đột nhiên lại phát hiện sắc mặt của Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu rất kỳ lạ, cho nên anh ta liền vội buông chai nước xuống, sau đó yên lặng khởi động xe lái đi.
Xe cảnh sát vừa mới rời đi, người đi đường qua lại liền nhào tới tranh giành tiền như điên...
Bên trong quán cơm nhỏ, mấy tên say rượu bị mất ví tiền vẫn còn đang ầm ĩ huyên áo, thậm chí có người còn nhìn đám đông đang giành giật bên ngoài, nhưng hắn ta lại không biết số tiền mà mấy người đó đang tranh nhau đều là của bọn họ...
...
Buổi chiều, Cận Vạn lái xe chở Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu tới đồn công an phía Tây của thành phố Diệu Danh. Năm đó, trường Kỹ thuật Dầu mỏ thuộc về khu vực do đồn công an quản lý. Triệu Ngọc muốn thông qua ghi chép của đồn công an để tra tìm tin tức của trường học, xem có báo án đặc thù hay kiện cáo liên quan tới tính mạng hay không.
Đến ba giờ chiều, một đội điều tra cuối cùng cũng báo về một tin tức tốt, nói rằng bọn họ đã tìm được một người tên Lưu Hà, căn cứ vào thông tin đã tra hỏi thì người này là bạn học cùng lớp của Hàn Khoan.
Chỉ có điều, Lưu Hà bây giờ đang ở thủ đô, cho nên chỉ có thể hỏi thăm qua điện thoại mà thôi.
Bởi vì đối phương là phụ nữ cho nên Triệu Ngọc để Thôi Lệ Châu gọi điện thoại. Sau khi Lưu Hà hiểu ra chuyện gì thì bà ta cũng vô cùng phối hợp. Tin tức không sai, bà ta thật sự là bạn học cùng lớp với Hàn Khoan, đều là lớp 11 khóa 98, đã từng học cùng nhau khoảng một năm.
Lưu Hà nói, Hàn Khoan luôn ngồi ở hàng cuối cùng của lớp học. Bình thường không hay nói lời nào, hai người hầu như không hề nói chuyện với nhau. Bà ta cũng chỉ nghe người khác nói qua rằng Hàn Khoan rất có tài, thích sáng tác và vẽ tranh. Còn những chuyện khác thì không rõ lắm.
Nhưng mà trước khi cúp máy, Lưu Hà lại cung cấp thêm cho bọn họ tên của vài người khác, nói rằng có lẽ những người này thân thiết với Hàn Khoan, nếu như hỏi họ thì có lẽ sẽ có thêm nhiều tin tức chuẩn xác hơn.
Vì vậy, đoàn người Triệu Ngọc liền bắt tay vào làm việc ngay tại bên trong đồn công an thành Tây, điều tra hết tất cả những người mà Lưu Hà cung cấp, còn gọi tới cho từng người nữa.
Thông qua bước tiến triển trong cuộc điều tra, Hàn Khoan và mấy người bạn học nam cùng trường ở tại ký túc xá phòng 505, nhưng bởi vì sau đó chia lớp cho nên ông ta lại chuyển sang ký túc xá khác, cũng không biết chuyển tới phòng nào.
Những người quen biết Hàn Khoan này đều nói giống như Lưu Hà vậy, rằng ông ta là một người hướng nội, học tập bình thường, tướng mạo bình thường, là người rất dễ bị xem nhẹ, thậm chí có rất nhiều người còn quên mất có một người bạn cùng lớp như vậy.
Sau khi điều tra sâu, có một người gửi cho đoàn người Triệu Ngọc một tấm ảnh chụp cả lớp. Trong ảnh, Hàn Khoan đứng trong góc của tấm ảnh, biểu cảm trên mặt cứng đờ, khiến người ta cảm thấy không hợp quần.
Có vấn đề...
Mặc dù còn chưa có được tin tức rõ ràng, nhưng mà Triệu Ngọc cùng Thôi Lệ Châu lại cảm thấy tên Hàn Khoan này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài...
Tiếp theo, trọng điểm điều tra của bọn họ rơi vào người bạn cùng phòng của Hàn Khoan. Nếu như có thể tìm ra được một người bạn ở cùng ký túc xá với Hàn Khoan thì nhất định sẽ tìm được thông tin càng chính xác hơn.
Nhưng mà, hai người mà bọn họ liên lạc, người thì đã đổi số điện thoại di động, người thì không gọi được. Lúc này, ngay tại thời điểm đội phó Cận Vạn vẫn còn hăng hái nỗ lực điều tra, Triệu Ngọc nhìn đồng hồ trên tay lại không thể nhẫn nại thêm được nữa.
Bởi vì hiện tại đã sắp đến thời điểm xảy ra phó bản Kỳ Ngộ rồi, mà nơi này cách mục tiêu một khoảng cách khá xa, cho nên hắn phải lên đường sớm mới được.
Ban đầu, Triệu Ngọc vốn muốn tìm một lý do để lẻn đi, tự mình hành động một mình. Lại không ngờ, trong lúc hắn còn đang suy nghĩ lý do thì đội phó Cận Vạn đã cầm danh sách chạy tới bên cạnh Triệu Ngọc: “Tổ trưởng Triệu, chúng tôi đã tìm được một người tên là Thôi Tiểu Long.” Anh ta chỉ vào thông tin của một người nào đó: “Người này cũng là bạn cùng phòng của Hàn Khoan, mặc dù không thể gọi điện được nhưng ông ta có mở một cửa hàng bảo trì sửa chữa ô tô ở bên cạnh Quan Thính, hay là... chúng ta tự mình đi qua đó xem sao?”
“Quan Thính? Ừm...” Triệu Ngọc còn có chuyện quan trọng cần làm cho nên không muốn phí thời gian.
“Cũng không xa lắm, ở ngay phía Tây Bắc của Diệu Danh, đi dọc theo quốc lộ là tới!” Đội phó Cận vừa giải thích vừa mở bản đồ ra.
Triệu Ngọc nhìn một cái, ánh mắt ngay lập tức sáng lên. Không ngờ chỗ ở của Thôi Tiểu Long rất gần vị trí mà phó bản Kỳ Ngộ xảy ra, cũng rất tiện đường.
Vì vậy, Triệu Ngọc liền búng ngón tay ra hiệu đồng ý. Sau đó, Cận Vạn liền khởi động xe cảnh sát, chở Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu lên đường.
Đường sá ở Diệu Danh rất phát triển, mặc dù xe cộ rất nhiều nhưng lại không hề bị kẹt xe. Chẳng bao lâu sau, đoàn người Triệu Ngọc đã chạy ra khỏi thành phố, đi thẳng tới chỗ ở của Thôi Tiểu Long.
“Chỉ mong tên Thôi Tiểu Long này sẽ biết điều gì đó.” Ở trên xe, Thôi Lệ Châu cầu nguyện: “Ở cùng một phòng ký túc xá, nếu không biết thì đúng là vô lý!”
Trong lòng Triệu Ngọc còn đang suy nghĩ chuyện phó bản Kỳ Ngộ, hắn nhìn điện thoại, dựa theo biểu thị trên di động thì phó bản Kỳ Ngộ hôm nay sẽ xảy ra ở một vùng hoang vu hẻo lánh, nơi đó gần như không hề có nhà cửa gì cả.
Thấy được kết quả này, hắn đương nhiên vô cùng tò mò, không biết rốt cuộc sẽ gặp được gì đây?
Bánh xe lăn rất nhanh, đội phó Cận Vạn đang tập trung tinh thần lái xe cảnh sát thì bộ đàm bên hông lại thình lình truyền tới nhiều tiếng ồn ào huyên náo, ngay sau đó lại vang lên một giọng nói dồn dập: “Các đơn vị chú ý, các đơn vị chú ý, số 344 đường tỉnh Tân Trang Tử có cướp mang súng! Báo lại lần nữa, số 344 đường tỉnh Tân Trang Tử có cướp mang súng, lực lượng cảnh sát có mặt gần đó hãy đi tiếp viện ngay lập tức!!!”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Cận Vạn vừa mới đi, Triệu Ngọc đã chìa tay phải lên trước mặt Thôi Lệ Châu.
“Mẹ nó, không phải chứ?” Thôi Lệ Châu hơi sửng sốt, vô cùng mất hứng mà nói với Triệu Ngọc: “Không phải anh bảo tôi cho những tên đó một bài học sao? Sao nào? Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, anh còn muốn đòi chia lộc với tôi hả? Anh có thấy xấu hổ hay không đấy? Còn nữa, anh nhiều tiền như vậy, thế mà lại đòi một cô gái như tôi...”
“Đừng nói nhảm nữa, mau lấy ra!” Triệu Ngọc sầm mặt lại, tức giận gào một câu.
“Anh...” Thôi Lệ Châu trừng hắn với ánh mắt hung hãn, mặc dù vô cùng không muốn nhưng vì sợ hãi Triệu Ngọc nên cô ta vẫn buộc lòng phải mở ba lô của mình lấy một chồng ví tiền ra và ném cho Triệu Ngọc.
“Ý tôi là bảo cô cho bọn chúng một bài học, ai bảo cô đi trộm ví tiền của bọn chúng hả?” Triệu Ngọc tức giận dạy dỗ một câu.
“Này, đầu óc anh có bệnh à?” Thôi Lệ Châu không phục: “Tôi là một cô gái, anh bảo tôi qua đó dạy dỗ đám đàn ông vai u thịt bắp đó? Anh muốn tôi lao vào đường chết à?”
“Chậc chậc... Cô đi theo tôi lâu vậy rồi mà sao chút chuyện như vậy mà cũng không hiểu được?” Triệu Ngọc tức giận nói: “Cô qua đó nhắc nhở vài ba câu là được rồi, bọn họ thấy cô là một cô gái, khẳng định sẽ mượn cơ hội trêu đùa cô đúng không? Sau đó thì tôi có thể đường hoàng qua đó giải quyết bọn họ rồi, có hiểu không? Đội trưởng đội cảnh sát hình sự ngồi chung bàn với cô đấy, cô sợ cái gì chứ?”
“Con bà nó... ừm...” Thôi Lệ Châu không dám chửi Triệu Ngọc, chỉ đành ôm hận la ầm lên: “Anh đúng là đồ điên! Anh muốn đánh người thì cứ đi qua mà đánh, làm mấy trò bịp bợm kia làm cái gì? Gài bẫy tôi làm gì?”
“Nói nhảm!” Triệu Ngọc rút hết tiền trong ví ra, tức giận quát lên: “Bây giờ ông đây đã là một người chính trực, không tìm ra lý do thích hợp để đánh người thì con mẹ nó không được đánh hiểu không!”
Nói xong, hắn vung tay lên, ném hết đống tiền kia ra ngoài cửa sổ xe…
“Này? Anh làm cái gì… Anh làm cái gì thế hả? Tên điên này, anh không cần, nhưng tôi cần!” Thôi Lệ Châu đau lòng, tức giận đến mức giậm chân: “Anh có thù oán gì với tiền vậy hả? Triệu Ngọc, thối tha, khốn kiếp, không phải thứ gì tốt...”
Dưới cơn tức giận, Thôi Lệ Châu cầm mấy cái ví đã rỗng tuếch lên, cũng vứt ra ngoài cửa sổ, miệng còn tiếp tục mắng chửi: “Giờ thì tôi đã biết tại sao anh lại thích cái chị cảnh sát bạo lực đó rồi, thì ra là anh thích bị ngược đãi...”
Thình...
Cảnh sát Cận Vạn mua đồ uống về, vừa đóng cửa xe xong, đang định nói gì nhưng đột nhiên lại phát hiện sắc mặt của Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu rất kỳ lạ, cho nên anh ta liền vội buông chai nước xuống, sau đó yên lặng khởi động xe lái đi.
Xe cảnh sát vừa mới rời đi, người đi đường qua lại liền nhào tới tranh giành tiền như điên...
Bên trong quán cơm nhỏ, mấy tên say rượu bị mất ví tiền vẫn còn đang ầm ĩ huyên áo, thậm chí có người còn nhìn đám đông đang giành giật bên ngoài, nhưng hắn ta lại không biết số tiền mà mấy người đó đang tranh nhau đều là của bọn họ...
...
Buổi chiều, Cận Vạn lái xe chở Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu tới đồn công an phía Tây của thành phố Diệu Danh. Năm đó, trường Kỹ thuật Dầu mỏ thuộc về khu vực do đồn công an quản lý. Triệu Ngọc muốn thông qua ghi chép của đồn công an để tra tìm tin tức của trường học, xem có báo án đặc thù hay kiện cáo liên quan tới tính mạng hay không.
Đến ba giờ chiều, một đội điều tra cuối cùng cũng báo về một tin tức tốt, nói rằng bọn họ đã tìm được một người tên Lưu Hà, căn cứ vào thông tin đã tra hỏi thì người này là bạn học cùng lớp của Hàn Khoan.
Chỉ có điều, Lưu Hà bây giờ đang ở thủ đô, cho nên chỉ có thể hỏi thăm qua điện thoại mà thôi.
Bởi vì đối phương là phụ nữ cho nên Triệu Ngọc để Thôi Lệ Châu gọi điện thoại. Sau khi Lưu Hà hiểu ra chuyện gì thì bà ta cũng vô cùng phối hợp. Tin tức không sai, bà ta thật sự là bạn học cùng lớp với Hàn Khoan, đều là lớp 11 khóa 98, đã từng học cùng nhau khoảng một năm.
Lưu Hà nói, Hàn Khoan luôn ngồi ở hàng cuối cùng của lớp học. Bình thường không hay nói lời nào, hai người hầu như không hề nói chuyện với nhau. Bà ta cũng chỉ nghe người khác nói qua rằng Hàn Khoan rất có tài, thích sáng tác và vẽ tranh. Còn những chuyện khác thì không rõ lắm.
Nhưng mà trước khi cúp máy, Lưu Hà lại cung cấp thêm cho bọn họ tên của vài người khác, nói rằng có lẽ những người này thân thiết với Hàn Khoan, nếu như hỏi họ thì có lẽ sẽ có thêm nhiều tin tức chuẩn xác hơn.
Vì vậy, đoàn người Triệu Ngọc liền bắt tay vào làm việc ngay tại bên trong đồn công an thành Tây, điều tra hết tất cả những người mà Lưu Hà cung cấp, còn gọi tới cho từng người nữa.
Thông qua bước tiến triển trong cuộc điều tra, Hàn Khoan và mấy người bạn học nam cùng trường ở tại ký túc xá phòng 505, nhưng bởi vì sau đó chia lớp cho nên ông ta lại chuyển sang ký túc xá khác, cũng không biết chuyển tới phòng nào.
Những người quen biết Hàn Khoan này đều nói giống như Lưu Hà vậy, rằng ông ta là một người hướng nội, học tập bình thường, tướng mạo bình thường, là người rất dễ bị xem nhẹ, thậm chí có rất nhiều người còn quên mất có một người bạn cùng lớp như vậy.
Sau khi điều tra sâu, có một người gửi cho đoàn người Triệu Ngọc một tấm ảnh chụp cả lớp. Trong ảnh, Hàn Khoan đứng trong góc của tấm ảnh, biểu cảm trên mặt cứng đờ, khiến người ta cảm thấy không hợp quần.
Có vấn đề...
Mặc dù còn chưa có được tin tức rõ ràng, nhưng mà Triệu Ngọc cùng Thôi Lệ Châu lại cảm thấy tên Hàn Khoan này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài...
Tiếp theo, trọng điểm điều tra của bọn họ rơi vào người bạn cùng phòng của Hàn Khoan. Nếu như có thể tìm ra được một người bạn ở cùng ký túc xá với Hàn Khoan thì nhất định sẽ tìm được thông tin càng chính xác hơn.
Nhưng mà, hai người mà bọn họ liên lạc, người thì đã đổi số điện thoại di động, người thì không gọi được. Lúc này, ngay tại thời điểm đội phó Cận Vạn vẫn còn hăng hái nỗ lực điều tra, Triệu Ngọc nhìn đồng hồ trên tay lại không thể nhẫn nại thêm được nữa.
Bởi vì hiện tại đã sắp đến thời điểm xảy ra phó bản Kỳ Ngộ rồi, mà nơi này cách mục tiêu một khoảng cách khá xa, cho nên hắn phải lên đường sớm mới được.
Ban đầu, Triệu Ngọc vốn muốn tìm một lý do để lẻn đi, tự mình hành động một mình. Lại không ngờ, trong lúc hắn còn đang suy nghĩ lý do thì đội phó Cận Vạn đã cầm danh sách chạy tới bên cạnh Triệu Ngọc: “Tổ trưởng Triệu, chúng tôi đã tìm được một người tên là Thôi Tiểu Long.” Anh ta chỉ vào thông tin của một người nào đó: “Người này cũng là bạn cùng phòng của Hàn Khoan, mặc dù không thể gọi điện được nhưng ông ta có mở một cửa hàng bảo trì sửa chữa ô tô ở bên cạnh Quan Thính, hay là... chúng ta tự mình đi qua đó xem sao?”
“Quan Thính? Ừm...” Triệu Ngọc còn có chuyện quan trọng cần làm cho nên không muốn phí thời gian.
“Cũng không xa lắm, ở ngay phía Tây Bắc của Diệu Danh, đi dọc theo quốc lộ là tới!” Đội phó Cận vừa giải thích vừa mở bản đồ ra.
Triệu Ngọc nhìn một cái, ánh mắt ngay lập tức sáng lên. Không ngờ chỗ ở của Thôi Tiểu Long rất gần vị trí mà phó bản Kỳ Ngộ xảy ra, cũng rất tiện đường.
Vì vậy, Triệu Ngọc liền búng ngón tay ra hiệu đồng ý. Sau đó, Cận Vạn liền khởi động xe cảnh sát, chở Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu lên đường.
Đường sá ở Diệu Danh rất phát triển, mặc dù xe cộ rất nhiều nhưng lại không hề bị kẹt xe. Chẳng bao lâu sau, đoàn người Triệu Ngọc đã chạy ra khỏi thành phố, đi thẳng tới chỗ ở của Thôi Tiểu Long.
“Chỉ mong tên Thôi Tiểu Long này sẽ biết điều gì đó.” Ở trên xe, Thôi Lệ Châu cầu nguyện: “Ở cùng một phòng ký túc xá, nếu không biết thì đúng là vô lý!”
Trong lòng Triệu Ngọc còn đang suy nghĩ chuyện phó bản Kỳ Ngộ, hắn nhìn điện thoại, dựa theo biểu thị trên di động thì phó bản Kỳ Ngộ hôm nay sẽ xảy ra ở một vùng hoang vu hẻo lánh, nơi đó gần như không hề có nhà cửa gì cả.
Thấy được kết quả này, hắn đương nhiên vô cùng tò mò, không biết rốt cuộc sẽ gặp được gì đây?
Bánh xe lăn rất nhanh, đội phó Cận Vạn đang tập trung tinh thần lái xe cảnh sát thì bộ đàm bên hông lại thình lình truyền tới nhiều tiếng ồn ào huyên náo, ngay sau đó lại vang lên một giọng nói dồn dập: “Các đơn vị chú ý, các đơn vị chú ý, số 344 đường tỉnh Tân Trang Tử có cướp mang súng! Báo lại lần nữa, số 344 đường tỉnh Tân Trang Tử có cướp mang súng, lực lượng cảnh sát có mặt gần đó hãy đi tiếp viện ngay lập tức!!!”
Bình luận facebook