Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-1167
Chương 1167: Hôm nay thật sự không mở quẻ
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Hả!?
Mọi người hoàn toàn bất ngờ trước cơn giận đột ngột của Triệu Ngọc. Hắn không nói lời nào đã dùng máy POS đập vào đầu Đại Hùng Trương!
Đương nhiên, máy POS không nặng lắm, đầu Đại Hùng Trương cũng cứng, nên không tổn hại gì nhiều. Gã bất ngờ lùi về phía sau hai bước, vừa giơ tay lên ôm đầu, vừa trừng mắt với Triệu Ngọc định chất vấn.
Ai ngờ, Triệu Ngọc lại lao tới như tia chớp, đấm thẳng vào mặt hắn ta.
Bịch!
Một đòn giáng xuống, mặt Đại Hùng Trương lập tức đổ máu!
Ối!
Đại Hùng Trương bị đánh lảo đảo, cả người sững sờ...
Nhưng Triệu Ngọc căn bản không có ý định dừng tay, hắn lại tung một cước đá trúng bụng Đại Hùng Trương, cuối cùng túm lấy đầu gã mà đập mạnh xuống bàn làm việc!
Uỵch!
Cả người Đại Hùng Trương va đập rất mạnh, khiến bàn làm việc bị lật ngửa, máy tính cũng rơi vỡ...
Triệu Ngọc nhân cơ hội ấn Đại Hùng Trương ngã xuống đất, sau đó ngồi lên lưng gã, điên cuồng đánh vào gáy gã. Từng nắm đấm đánh xuống uỳnh uỵch khiến Đại Hùng Trương liên tục kêu la...
“Đại ca, đại ca!” Các anh em bên cạnh đều sợ hãi, nhanh chóng chạy tới can ngăn.
Nhưng Đại Hùng Trương cũng đâu phải kẻ trói gà không chặt, thừa lúc mọi người khuyên can, gã vội vàng ngả ra sau, giãy khỏi sự trói buộc của Triệu Ngọc.
“A!!” Đại Hùng Trương lảo đảo bò từ mặt đất lên, một tay xoa gáy, một tay chỉ vào Triệu Ngọc mà mắng đầy phẫn nộ: “Khương Khoa, mày đúng là một kẻ điên! Nếu Đại Hùng Trương tao có chỗ nào sai, mày cứ nói rõ ra là được, sao phải động thủ? Nếu mày có lý thì đừng nói là đánh tao, giết tao cũng được hết!”
“Hừ...” Triệu Ngọc xấu xa nhìn Đại Hùng Trương, hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng hung hăng nói: “Đại Hùng Trương! Không phải mày vẫn muốn vị trí của Khương Khoa này sao? Hôm nay... Tao sẽ cho mày cơ hội, một chọi một. Nếu mày đánh thắng tao, tao chẳng những cho mày mật khẩu chuyển tiền mà ngay cả vị trí đại ca này cũng nhường cho mày luôn! Khương Khoa tao về sau sẽ rút khỏi giang hồ!”
Ồ...
Triệu Ngọc nói xong, cả gian phòng đồng loạt ồ lên
“Đại ca, anh... đùa... đùa gì thế?” Tam Long sợ tới mức lắp bắp, sao có thể làm như vậy chứ?
“Đúng đấy!” Đồng Khởi sốt ruột xua tay với Đại Hùng Trương: “Đại Hùng Trương, anh không nhìn ra à? Đại ca bị chấn thương vì bị bom nổ lan đến! Anh còn không nhanh tránh đi...”
“Này!” Đại Hùng Trương bị hành động kỳ quái của Triệu Ngọc làm cho hồ đồ, hắn ta không rõ lời này của Triệu Ngọc là thật hay giả, lúc này thử hỏi một câu: “Đại ca, đầu anh bị chấn động không nhẹ đâu nhỉ? Đánh nhau với tôi... Đây không phải tự tìm... ừ hừm...”
Rõ ràng, hai chữ đằng sau là “đường chết”.
“Đại Hùng Trương, Khương Khoa tao nói quyết không nuốt lời!” Triệu Ngọc lạnh lùng nói: “Cơ hội ngay trước mắt mày, xem mày có bản lĩnh nắm lấy hay không? Nếu mày không dám thì về sau phải yên phận đấy cho tao!”
“Cái này...” Sắc mặt Đại Hùng Trương cực kỳ khó coi, hắn ta đưa bàn tay to lớn như gấu ra, híp mắt nói: “Đại ca, anh đã nói đến mức này rồi, tôi cũng chỉ biết phụng bồi thôi! Tôi nói này, mấy anh em.” Gã quay sang nói với mọi người: “Lời đại ca nói, các cậu đều đã nghe rõ rồi đấy! Không phải là tôi ức hiếp đại ca đâu đấy!”
“Đại ca!” Tam Long nhanh chóng túm lấy Triệu Ngọc: “Anh đừng làm loạn nữa có được không, không phải anh nói anh thích chơi đùa bằng đầu óc sao? Lão Bân còn không phải đối thủ của Đại Hùng Trương đâu, anh định làm gì thế!”
Lão Bân chính là cái người thân hình vạm vỡ mà lúc trước Triệu Ngọc đã tung một quyền đánh chết, tuy rằng đã chết, nhưng có thể thấy tên kia cũng là một nhân vật lợi hại. Nếu Tam Long nói Lão Bân cũng không phải là đối thủ của Đại Hùng Trương, thì đủ chứng minh Đại Hùng Trương còn lợi hại hơn.
“Đại Hùng Trương, mày cùng đừng làm bậy!” Đồng Khởi cũng kinh hãi vội khuyên can: “Đại ca vừa mới thoát chết, nhặt được một mạng về sau khi bị đám người Tào Tứ Phần truy sát, lúc này mày lại thừa nước đục thả câu thì chẳng vẻ vang chút nào cả!”
À...
Đại Hùng Trương đảo mắt, dường như hiểu được điều gì, vừa vội vàng cởi áo khoác da ra vừa quát lớn: “Làm cái gì thế? Bọn mày cứ mở to hai mắt ra mà nhìn, hiện tại là tao đang kiếm chuyện à? Đại ca đã nói như vậy thì tao có thể làm gì được chứ? Thế nào? Nếu đại ca muốn thế, vậy thì đến đi!”
Nói xong, hắn ta quyệt đi vết máu trên mặt, giơ nắm tay lên, vào tư thế chuẩn bị tấn công.
“Mày...” Tam Long và Đồng Khởi thấy không ổn, cả hai đứng chắn trước mặt Triệu Ngọc. Nào ngờ, Triệu Ngọc lại đẩy mạnh hai người ra sau, sau đó dồn sức vung nắm đấm về phía Đại Hùng Trương!
“Đại Hùng Trương!” Triệu Ngọc nện một đòn lên cánh tay Đại Hùng Trương, miệng quát: “Khương Khoa tao là người dùng đầu óc, không phục thì trực tiếp ra tay!”
Cái này...
Lời nói của Triệu Ngọc rõ ràng không liên quan đến nhau, nhất thời khiến tất cả đám anh em ở đây đều cảm thấy rối bời!
“Được, vậy hôm nay, tiểu đệ sẽ chơi đùa cùng đại ca!” Đại Hùng Trương dường như bắt được cơ hội ngàn năm có một, mắt lóe lên tia nham hiểm, tay cũng tăng thêm lực.
Bịch...
Sau khi hai nắm đấm va chạm, hai người nhanh chóng xông vào nhau đấm đá.
Thực ra, bên trong cổ tay áo của Triệu Ngọc có giấu súng điện, nếu hắn muốn thì có thể nhanh chóng chế ngự Đại Hùng Trương, chỉ cần bóp cò súng điện thì điện từ sẽ bắn ra ngoài.
Nhưng vào lúc này, tính ngỗ ngược của Triệu Ngọc đã phát tác, lần đánh nhau này là do hắn chủ động khiêu khích, đã lâu rồi, hắn không có trận đánh đấm nào ra trò.
Tuy rằng sau khi vào tổ điều tra đặc biệt, tính nóng nảy và ngông cuồng của Triệu Ngọc đã giảm bớt đi nhiều, nhưng trong xương tủy vẫn ẩn chứa sự hiếu thắng, vĩnh viễn không thể mất đi được.
Bởi vậy, hắn muốn thông qua trận quyết đấu này để giảm bớt áp lực của mình, giải tỏa những tích tụ sau khi mở được quẻ “Khôn Càn”.
Từ sau khi Ô Phương Phương xảy ra chuyện, hắn luôn cảm thấy trong người có một luồng khí bạo lực khó có thể áp chế nổi, làm mài mòn sự tự chủ của hắn, trong lòng luôn cảm thấy rối bời, hỗn loạn.
Hiện tại, nhân cơ hội này, nhất định phải phát tiết mới được!
Kết quả là, Triệu Ngọc dồn hết sức, tạm thời gạt các chuyện khác sang một bên, cùng nhân vật lợi hại nhất trong đám trộm cướp này quyết đấu một trận.
Tuy rằng Đại Hùng Trương có dáng người vạm vỡ, to lớn, nhưng với Triệu Ngọc - người đã trải qua vô số trận đại chiến sinh tử thì căn bản không cần phải coi hắn ta ra gì. Sau khi hai người xông vào nhau, lập tức giống như Sao Hỏa đâm vào Trái Đất vậy, chấn động cả đám người, từng đòn tung ra đều rất quyết liệt.
Rầm!
Đại Hùng Trương đẩy Triệu Ngọc vào hàng rào bảo vệ, Triệu Ngọc tung hai cú đấm, đánh lệch mũi Đại Hùng Trương...
Giây tiếp theo, Đại Hùng Trương tóm lấy hai chân Triệu Ngọc, ném mạnh lên bàn, khiến bàn vỡ vụn...
Đại Hùng Trương lao nhanh tới, muốn đạp mạnh vào người Triệu Ngọc, nhưng Triệu Ngọc lại nhanh chân đạp trúng hai chân gã, khiến thân hình to lớn của Đại Hùng Trương ngã ngửa ra sau, đập nát một cái bàn khác...
Cứ như vậy, hai bên anh tới tôi lui, đánh tới mức nghiêng trời lệch đất.
Lúc này, những người đứng xem đều choáng váng đầu óc, trong ấn tượng của bọn chúng, Khương Khoa vẫn là người luôn dùng đầu óc, kỹ năng đánh đấm không giỏi lắm. Nhưng xem ra hôm nay, chẳng những Khương Khoa có thể đánh đấm, hơn nữa còn vô cùng khí phách, giống như một vị vua trang nghiêm khiến kẻ khác sợ hãi.
Kết quả, trận đánh nhau này vừa hay có thể xác định cảm giác của mọi người...
Ban đầu, Đại Hùng Trương dựa vào thân hình to lớn của mình nên còn có thể miễn cưỡng chiếm được một chút lợi thế, nhưng một khi đã lao vào đánh giáp lá cà dĩ nhiên sẽ có sự thay đổi lớn.
Triệu Ngọc rõ ràng linh hoạt hơn Đại Hùng Trương, thêm vào đó, chiêu thức lại biến hóa mới lạ, làm Đại Hùng Trương trở tay không kịp.
Hơn nữa, điểm quan trọng là sức lực của Triệu Ngọc dường như không kém gì Đại Hùng Trương, nắm đấm như làm bằng sắt, lại vừa nhanh vừa hiểm, mỗi một cú đều đánh đến mức Đại Hùng Trương phải gào thét!
Đương nhiên, quan trọng nhất là Triệu Ngọc chẳng những không yếu ớt mà lại còn vô cùng nham hiểm, dường như không có chiêu nào là không nhằm vào điểm yếu của Đại Hùng Trương. Hoặc là mắt, hoặc là mũi, hoặc là đũng quần, khiến Đại Hùng Trương không ngừng kêu khổ...
Tuy thảm là thế, nhưng Đại Hùng Trương vẫn cắn răng kiên trì. Cuối cùng, gã cũng phát hiện được một cơ hội hiếm có, ôm ngang người Triệu Ngọc!
Đây là tuyệt chiêu của Đại Hùng Trương, nếu dồn hết lực vào hai tay thì có thế bẻ gãy xương cốt Triệu Ngọc.
Tuy bị gã ôm lấy, nhưng Triệu Ngọc không hề kích động, ngược lại còn quát lớn với đối phương: “Đại Hùng Trương! Tao đã sớm nói với mày rồi, Khương Khoa này là người thích sử dụng đầu óc!”
Nói xong, Triệu Ngọc dùng gáy đập mạnh vào mặt Đại Hùng Trương.
Bịch!
Ngay sau đó, hắn đánh thẳng vào mắt gã.
Bịch!
Tiếp đó là mũi...
“Á...” Đại Hùng Trương bị đánh đến mức xây xẩm mặt mày, đau đớn gào lên.
Triệu Ngọc nhân cơ hội giãy thoát, sau đó xoay nắm tay, tiếp tục đánh vào mặt gã. Cuối cùng, Đại Hùng Trương không thể chịu nổi được nữa, cả người dần yếu ớt, trượt xuống...
Nhưng Triệu Ngọc đang đỏ mắt hăng máu, hắn cầm màn hình máy tính, hung hăng nện vào đầu gã!
Rầm…
Màn hình máy tính vỡ tan, Đại Hùng Trương thét lên một tiếng, ngã sấp xuống, chìm vào hôn mê.
Nhưng Triệu Ngọc vẫn không có ý định dừng tay, hắn tức giận ôm lấy cây máy tính, lại giơ lên cao, định đập vào đầu Đại Hùng Trương!
“Đại ca! Đừng... Đừng... Dừng lại đi... Sẽ xảy ra án mạng đấy!” Lúc này, tên Lưu Văn Tuấn không thể nhìn nổi nữa, vội vàng xông lên nói giúp cho Đại Hùng Trương.
Kết quả, một chuyện đáng sợ đã xảy ra, Triệu ngọc bỗng nhiên xoay tay đang cầm cây máy tính, dồn lực mà đập mạnh vào mặt Lưu Văn Tuấn!!!
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Mọi người hoàn toàn bất ngờ trước cơn giận đột ngột của Triệu Ngọc. Hắn không nói lời nào đã dùng máy POS đập vào đầu Đại Hùng Trương!
Đương nhiên, máy POS không nặng lắm, đầu Đại Hùng Trương cũng cứng, nên không tổn hại gì nhiều. Gã bất ngờ lùi về phía sau hai bước, vừa giơ tay lên ôm đầu, vừa trừng mắt với Triệu Ngọc định chất vấn.
Ai ngờ, Triệu Ngọc lại lao tới như tia chớp, đấm thẳng vào mặt hắn ta.
Bịch!
Một đòn giáng xuống, mặt Đại Hùng Trương lập tức đổ máu!
Ối!
Đại Hùng Trương bị đánh lảo đảo, cả người sững sờ...
Nhưng Triệu Ngọc căn bản không có ý định dừng tay, hắn lại tung một cước đá trúng bụng Đại Hùng Trương, cuối cùng túm lấy đầu gã mà đập mạnh xuống bàn làm việc!
Uỵch!
Cả người Đại Hùng Trương va đập rất mạnh, khiến bàn làm việc bị lật ngửa, máy tính cũng rơi vỡ...
Triệu Ngọc nhân cơ hội ấn Đại Hùng Trương ngã xuống đất, sau đó ngồi lên lưng gã, điên cuồng đánh vào gáy gã. Từng nắm đấm đánh xuống uỳnh uỵch khiến Đại Hùng Trương liên tục kêu la...
“Đại ca, đại ca!” Các anh em bên cạnh đều sợ hãi, nhanh chóng chạy tới can ngăn.
Nhưng Đại Hùng Trương cũng đâu phải kẻ trói gà không chặt, thừa lúc mọi người khuyên can, gã vội vàng ngả ra sau, giãy khỏi sự trói buộc của Triệu Ngọc.
“A!!” Đại Hùng Trương lảo đảo bò từ mặt đất lên, một tay xoa gáy, một tay chỉ vào Triệu Ngọc mà mắng đầy phẫn nộ: “Khương Khoa, mày đúng là một kẻ điên! Nếu Đại Hùng Trương tao có chỗ nào sai, mày cứ nói rõ ra là được, sao phải động thủ? Nếu mày có lý thì đừng nói là đánh tao, giết tao cũng được hết!”
“Hừ...” Triệu Ngọc xấu xa nhìn Đại Hùng Trương, hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng hung hăng nói: “Đại Hùng Trương! Không phải mày vẫn muốn vị trí của Khương Khoa này sao? Hôm nay... Tao sẽ cho mày cơ hội, một chọi một. Nếu mày đánh thắng tao, tao chẳng những cho mày mật khẩu chuyển tiền mà ngay cả vị trí đại ca này cũng nhường cho mày luôn! Khương Khoa tao về sau sẽ rút khỏi giang hồ!”
Ồ...
Triệu Ngọc nói xong, cả gian phòng đồng loạt ồ lên
“Đại ca, anh... đùa... đùa gì thế?” Tam Long sợ tới mức lắp bắp, sao có thể làm như vậy chứ?
“Đúng đấy!” Đồng Khởi sốt ruột xua tay với Đại Hùng Trương: “Đại Hùng Trương, anh không nhìn ra à? Đại ca bị chấn thương vì bị bom nổ lan đến! Anh còn không nhanh tránh đi...”
“Này!” Đại Hùng Trương bị hành động kỳ quái của Triệu Ngọc làm cho hồ đồ, hắn ta không rõ lời này của Triệu Ngọc là thật hay giả, lúc này thử hỏi một câu: “Đại ca, đầu anh bị chấn động không nhẹ đâu nhỉ? Đánh nhau với tôi... Đây không phải tự tìm... ừ hừm...”
Rõ ràng, hai chữ đằng sau là “đường chết”.
“Đại Hùng Trương, Khương Khoa tao nói quyết không nuốt lời!” Triệu Ngọc lạnh lùng nói: “Cơ hội ngay trước mắt mày, xem mày có bản lĩnh nắm lấy hay không? Nếu mày không dám thì về sau phải yên phận đấy cho tao!”
“Cái này...” Sắc mặt Đại Hùng Trương cực kỳ khó coi, hắn ta đưa bàn tay to lớn như gấu ra, híp mắt nói: “Đại ca, anh đã nói đến mức này rồi, tôi cũng chỉ biết phụng bồi thôi! Tôi nói này, mấy anh em.” Gã quay sang nói với mọi người: “Lời đại ca nói, các cậu đều đã nghe rõ rồi đấy! Không phải là tôi ức hiếp đại ca đâu đấy!”
“Đại ca!” Tam Long nhanh chóng túm lấy Triệu Ngọc: “Anh đừng làm loạn nữa có được không, không phải anh nói anh thích chơi đùa bằng đầu óc sao? Lão Bân còn không phải đối thủ của Đại Hùng Trương đâu, anh định làm gì thế!”
Lão Bân chính là cái người thân hình vạm vỡ mà lúc trước Triệu Ngọc đã tung một quyền đánh chết, tuy rằng đã chết, nhưng có thể thấy tên kia cũng là một nhân vật lợi hại. Nếu Tam Long nói Lão Bân cũng không phải là đối thủ của Đại Hùng Trương, thì đủ chứng minh Đại Hùng Trương còn lợi hại hơn.
“Đại Hùng Trương, mày cùng đừng làm bậy!” Đồng Khởi cũng kinh hãi vội khuyên can: “Đại ca vừa mới thoát chết, nhặt được một mạng về sau khi bị đám người Tào Tứ Phần truy sát, lúc này mày lại thừa nước đục thả câu thì chẳng vẻ vang chút nào cả!”
À...
Đại Hùng Trương đảo mắt, dường như hiểu được điều gì, vừa vội vàng cởi áo khoác da ra vừa quát lớn: “Làm cái gì thế? Bọn mày cứ mở to hai mắt ra mà nhìn, hiện tại là tao đang kiếm chuyện à? Đại ca đã nói như vậy thì tao có thể làm gì được chứ? Thế nào? Nếu đại ca muốn thế, vậy thì đến đi!”
Nói xong, hắn ta quyệt đi vết máu trên mặt, giơ nắm tay lên, vào tư thế chuẩn bị tấn công.
“Mày...” Tam Long và Đồng Khởi thấy không ổn, cả hai đứng chắn trước mặt Triệu Ngọc. Nào ngờ, Triệu Ngọc lại đẩy mạnh hai người ra sau, sau đó dồn sức vung nắm đấm về phía Đại Hùng Trương!
“Đại Hùng Trương!” Triệu Ngọc nện một đòn lên cánh tay Đại Hùng Trương, miệng quát: “Khương Khoa tao là người dùng đầu óc, không phục thì trực tiếp ra tay!”
Cái này...
Lời nói của Triệu Ngọc rõ ràng không liên quan đến nhau, nhất thời khiến tất cả đám anh em ở đây đều cảm thấy rối bời!
“Được, vậy hôm nay, tiểu đệ sẽ chơi đùa cùng đại ca!” Đại Hùng Trương dường như bắt được cơ hội ngàn năm có một, mắt lóe lên tia nham hiểm, tay cũng tăng thêm lực.
Bịch...
Sau khi hai nắm đấm va chạm, hai người nhanh chóng xông vào nhau đấm đá.
Thực ra, bên trong cổ tay áo của Triệu Ngọc có giấu súng điện, nếu hắn muốn thì có thể nhanh chóng chế ngự Đại Hùng Trương, chỉ cần bóp cò súng điện thì điện từ sẽ bắn ra ngoài.
Nhưng vào lúc này, tính ngỗ ngược của Triệu Ngọc đã phát tác, lần đánh nhau này là do hắn chủ động khiêu khích, đã lâu rồi, hắn không có trận đánh đấm nào ra trò.
Tuy rằng sau khi vào tổ điều tra đặc biệt, tính nóng nảy và ngông cuồng của Triệu Ngọc đã giảm bớt đi nhiều, nhưng trong xương tủy vẫn ẩn chứa sự hiếu thắng, vĩnh viễn không thể mất đi được.
Bởi vậy, hắn muốn thông qua trận quyết đấu này để giảm bớt áp lực của mình, giải tỏa những tích tụ sau khi mở được quẻ “Khôn Càn”.
Từ sau khi Ô Phương Phương xảy ra chuyện, hắn luôn cảm thấy trong người có một luồng khí bạo lực khó có thể áp chế nổi, làm mài mòn sự tự chủ của hắn, trong lòng luôn cảm thấy rối bời, hỗn loạn.
Hiện tại, nhân cơ hội này, nhất định phải phát tiết mới được!
Kết quả là, Triệu Ngọc dồn hết sức, tạm thời gạt các chuyện khác sang một bên, cùng nhân vật lợi hại nhất trong đám trộm cướp này quyết đấu một trận.
Tuy rằng Đại Hùng Trương có dáng người vạm vỡ, to lớn, nhưng với Triệu Ngọc - người đã trải qua vô số trận đại chiến sinh tử thì căn bản không cần phải coi hắn ta ra gì. Sau khi hai người xông vào nhau, lập tức giống như Sao Hỏa đâm vào Trái Đất vậy, chấn động cả đám người, từng đòn tung ra đều rất quyết liệt.
Rầm!
Đại Hùng Trương đẩy Triệu Ngọc vào hàng rào bảo vệ, Triệu Ngọc tung hai cú đấm, đánh lệch mũi Đại Hùng Trương...
Giây tiếp theo, Đại Hùng Trương tóm lấy hai chân Triệu Ngọc, ném mạnh lên bàn, khiến bàn vỡ vụn...
Đại Hùng Trương lao nhanh tới, muốn đạp mạnh vào người Triệu Ngọc, nhưng Triệu Ngọc lại nhanh chân đạp trúng hai chân gã, khiến thân hình to lớn của Đại Hùng Trương ngã ngửa ra sau, đập nát một cái bàn khác...
Cứ như vậy, hai bên anh tới tôi lui, đánh tới mức nghiêng trời lệch đất.
Lúc này, những người đứng xem đều choáng váng đầu óc, trong ấn tượng của bọn chúng, Khương Khoa vẫn là người luôn dùng đầu óc, kỹ năng đánh đấm không giỏi lắm. Nhưng xem ra hôm nay, chẳng những Khương Khoa có thể đánh đấm, hơn nữa còn vô cùng khí phách, giống như một vị vua trang nghiêm khiến kẻ khác sợ hãi.
Kết quả, trận đánh nhau này vừa hay có thể xác định cảm giác của mọi người...
Ban đầu, Đại Hùng Trương dựa vào thân hình to lớn của mình nên còn có thể miễn cưỡng chiếm được một chút lợi thế, nhưng một khi đã lao vào đánh giáp lá cà dĩ nhiên sẽ có sự thay đổi lớn.
Triệu Ngọc rõ ràng linh hoạt hơn Đại Hùng Trương, thêm vào đó, chiêu thức lại biến hóa mới lạ, làm Đại Hùng Trương trở tay không kịp.
Hơn nữa, điểm quan trọng là sức lực của Triệu Ngọc dường như không kém gì Đại Hùng Trương, nắm đấm như làm bằng sắt, lại vừa nhanh vừa hiểm, mỗi một cú đều đánh đến mức Đại Hùng Trương phải gào thét!
Đương nhiên, quan trọng nhất là Triệu Ngọc chẳng những không yếu ớt mà lại còn vô cùng nham hiểm, dường như không có chiêu nào là không nhằm vào điểm yếu của Đại Hùng Trương. Hoặc là mắt, hoặc là mũi, hoặc là đũng quần, khiến Đại Hùng Trương không ngừng kêu khổ...
Tuy thảm là thế, nhưng Đại Hùng Trương vẫn cắn răng kiên trì. Cuối cùng, gã cũng phát hiện được một cơ hội hiếm có, ôm ngang người Triệu Ngọc!
Đây là tuyệt chiêu của Đại Hùng Trương, nếu dồn hết lực vào hai tay thì có thế bẻ gãy xương cốt Triệu Ngọc.
Tuy bị gã ôm lấy, nhưng Triệu Ngọc không hề kích động, ngược lại còn quát lớn với đối phương: “Đại Hùng Trương! Tao đã sớm nói với mày rồi, Khương Khoa này là người thích sử dụng đầu óc!”
Nói xong, Triệu Ngọc dùng gáy đập mạnh vào mặt Đại Hùng Trương.
Bịch!
Ngay sau đó, hắn đánh thẳng vào mắt gã.
Bịch!
Tiếp đó là mũi...
“Á...” Đại Hùng Trương bị đánh đến mức xây xẩm mặt mày, đau đớn gào lên.
Triệu Ngọc nhân cơ hội giãy thoát, sau đó xoay nắm tay, tiếp tục đánh vào mặt gã. Cuối cùng, Đại Hùng Trương không thể chịu nổi được nữa, cả người dần yếu ớt, trượt xuống...
Nhưng Triệu Ngọc đang đỏ mắt hăng máu, hắn cầm màn hình máy tính, hung hăng nện vào đầu gã!
Rầm…
Màn hình máy tính vỡ tan, Đại Hùng Trương thét lên một tiếng, ngã sấp xuống, chìm vào hôn mê.
Nhưng Triệu Ngọc vẫn không có ý định dừng tay, hắn tức giận ôm lấy cây máy tính, lại giơ lên cao, định đập vào đầu Đại Hùng Trương!
“Đại ca! Đừng... Đừng... Dừng lại đi... Sẽ xảy ra án mạng đấy!” Lúc này, tên Lưu Văn Tuấn không thể nhìn nổi nữa, vội vàng xông lên nói giúp cho Đại Hùng Trương.
Kết quả, một chuyện đáng sợ đã xảy ra, Triệu ngọc bỗng nhiên xoay tay đang cầm cây máy tính, dồn lực mà đập mạnh vào mặt Lưu Văn Tuấn!!!