Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1169
Chương 1169 : Chương 1169CÂY CỘT ĐIỆN MẤT KIỂM SOÁT
Tỉnh Phúc Lai nằm ở vùng duyên hải phía Đông Nam, địa vực trải rộng, gần biển gần sông, trong đó có chín phần đất liền là vùng núi.
Ở đây khí hậu ẩm ướt, lượng mưa dồi dào, tỷ lệ được rừng rậm bao phủ lên đến hơn 70%, đứng đầu cả nước.
Bởi vì khí hậu này, toàn tỉnh có thủy hệ chằng chịt, nhiều sông ngòi.
Sông Bạch Sa là một trong năm con sông lớn thuộc tỉnh Phúc Lai, từ Bắc tới Nam xuyên qua toàn bộ tỉnh, cuối cùng đổ ra biển lớn.
Bên cạnh sông Bạch Sa chảy qua núi Vũ Thanh có sườn núi trải dài mấy chục cây số đứng sừng sững.
Lúc này, trên một trong các sườn núi cao hơn bảy mươi mét, có hai xe công trình đang thi công một cách có trật tự.
Nhiệm vụ của hai chiếc xe công trình đó là mắc cột điện trên vách núi. Trong đó một chiếc xe phụ trách đào hố đặt cột điện, chiếc còn lại phụ trách cắm cột điện vào hố!
Bởi vì trên vách núi đều là nham thạch cứng chắc, phương pháp đào hố thông thường vốn dĩ không thực hiện được, xe công trình phụ trách đào hố đều là xe đá vụn đã được cải trang.
Trước xe có một máy như máy khoan lớn, sau khi khởi động sẽ tạo ra lực xung kích lớn, phá vỡ nham thạch trong hố.
Lúc này, mũi khoan lớn đang khoan vỡ nham thạch, phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc, cả vách núi cũng rung chuyển theo.
“Dừng! Dừng!! Dừng!!!”
Lúc này, đột nhiên một chiếc xe mô tô phi tới từ dưới vách núi, xe còn chưa kịp dừng lại thì hai người đàn ông trung niên trên xe đã vội vã lớn tiếng ra lệnh, kêu xe thi công dừng thi công.
Ong ong ong...
Người điều khiển xe thi công thấy xe mô tô, lúc này mới dừng máy lại, vách núi cuối cùng cũng khôi phục yên tĩnh, không còn tiếng động ầm ĩ nữa.
“Sao vậy?” Người điều khiển thò đầu ra cửa sổ, anh ta vốn cũng không quen biết hai người này.
“Làm vậy coi được sao? Làm vậy coi được sao!?” Người đàn ông trung niên ngồi sau xe mô tô nhảy xuống, không nể mặt nể mũi mà mắng người điều khiển xe: “Anh ở đơn vị nào? Các anh được ai phê duyệt, có biết đây là đâu không? Sao có thể đặt cột điện ở chỗ này?”
Nghe bị la mắng, người lái xe phụ trách đóng cột điện ở gần đó bước từ xe xuống, bất bình không phục nói: “Chúng tôi do công ty công trình đô thị phái tới, sao hả? Các ông là ai?”
“Công ty công trình đô thị? Không thể nào! Bọn họ điên rồi sao?” Người đàn ông trung niên trên xe máy quát lên: “Nói cho anh biết, chúng tôi là người của viện bảo tàng huyện, tôi là hội trưởng Hiệp hội Bảo vệ Văn vật của huyện! Anh xem các anh đang làm gì hả?”
“Hả?” Hai anh tài xế ngây ra: “Chúng tôi... chỉ là đặt cột điện thôi... Liên quan gì đến các ông?”
“Ôi trời!” Người tự xưng là hội trưởng, chỉ vào phía dưới vách núi trừng mắng la hét: “Có biết phía dưới là quan tài treo sao Bắc Đẩu không hả? Hả? Biết không? Các anh bị điên rồi sao?”
“Đúng vậy!” Người lái xe mô tô hùa theo nói: “Quan tài treo là nơi bảo vệ văn vật quan trọng, các anh khoan hố ở đây, sẽ phá hỏng tính vững chắc của quan tài treo!”
“Đúng vậy!” Hội trưởng quát lên: “Quan tài treo ít nhất cũng phải có 600 năm lịch sử, nếu hôm nay nó bị các anh phá hủy, các anh có bồi thường nổi không?”
“Hả?” Hai anh tài xế liếc mắt nhìn nhau, một người vô tội nói: “Nếu là quan tài treo... cũng còn cách mấy chục mét nữa! Chắc không có chuyện gì đâu nhỉ?”
“Gì? Còn không phục đúng không?” Hội trưởng trừng mắt quát: “Toàn bộ vách núi đều do cấu trúc nham thạch kim cương tạo thành, biết cái gì gọi là cấu trúc không? Nghĩa là bên các anh phát ra chấn động, lực chịu tải ở phía xa trái lại còn mạnh hơn! Đừng thấy cách xa, các anh làm vậy, tôi đã có thể tố cáo các anh tội hủy hoại văn vật, hiểu chưa?”
“Cái này...” Hai anh tài xế lại nhìn nhau, một người nói: “Được được được, tôi sẽ gọi điện cho lãnh đạo của chúng tôi! Vậy được chưa?”
“Lãnh đạo của các anh cũng là đồ khốn!” Hội trưởng thật sự không kìm nổi cơn giận lại mắng: “Văn vật quan trọng như vậy sao anh ta có thể không biết chứ? Sao có thể làm những chuyện này? May là chúng tôi tới kịp thời…”
“Này!” Ai ngờ nghe vậy, tên tài xế phụ trách đặt cột điện không làm nữa, cậu ta chỉ vào mũi hội trưởng đáp trả: “Sao ông lại ăn nói khó nghe như vậy? Chúng tôi có biết quan tài treo với chả không quan tài treo gì đâu, đều là nghe lệnh làm việc thôi, ông ầm ĩ với chúng tôi ở đây cho ai xem?”
“Trời?” Hội trưởng tức giận đến bốc khói, chỉ vào tên tài xế quát: “Còn dám cứng mồm đúng không? Bây giờ rõ ràng là các anh hủy hoại văn vật, còn tranh luận gì nữa?”
“Chúng tôi đào hố phía trên, ông nói chúng tôi hủy hoại văn vật bên dưới là thế nào?” Tên tài xế sức lực dồi dào, cũng không chịu phục: “Nếu tôi đào hầm ở nghĩa địa, có phải ông cũng tố cáo tôi đào mộ tổ tiên nhà ông không? Hội trưởng? Tôi khinh! Trong mắt tôi ông chả là cái thá gì hết!”
“Mày! Mày... Thằng khốn!” Hội trưởng thường ngày chưa bao giờ bị sỉ nhục đến mức này, bấy giờ nổi giận sôi máu, tiến lên giằng co với tên tài xế.
“Hả? Đừng đừng đừng...”
Lúc này, người lái xe máy và anh tài xế còn lại nhanh chóng chạy đến kéo hai người ra.
Ai ngờ, hai người đang nổi nóng sử dụng lực rất mạnh! Kết quả trong lúc xô đẩy, cũng không biết thế nào mà đẩy anh tài xế khác ra!
Càng trùng hợp là anh tài xế bị đẩy ra không nghiêng lệch, đụng đúng vào chốt mở công tắc của xe thi công đặt cột điện.
Lúc đó, một cây cột điện đã bị xe thi công dựng lên, sau khi công tắc bất chợt bật lên, cột điện nặng nề rơi xuống nền đất, trong chớp mắt tụt ra khỏi dây buộc.
“Ấy ấy!!!”
Mắt thấy cột điện nặng trịch sắp rơi xuống đất, tất cả mọi người đều kinh sợ, vội vàng xoay người tránh né, tất cả đều chạy ra xa vách núi.
Cây cột điện từ không trung đổ xuống theo hướng ngang, “ầm” một phát đập xuống nền đất, phát ra tiếng động vang dội.
Thân cột điện là hình trụ, sau khi rơi xuống đất, nhanh chóng lăn xuống vách núi thấp trũng...
“A! A!!?” Mắt thấy cây cột điện sắp lăn xuống vách núi, tròng mắt của hội trưởng như trợn ra máu, anh ta run rẩy gào thét: “Không! Không được...”
Nhưng cột điện nào có nghe lời anh ta? Chưa kịp chớp mắt thì đã lăn xuống dưới vách núi…
“A... xem đi... thấy chuyện tốt tụi mày làm chưa... phía dưới đều là quan tài treo...” Hội trưởng trước hết là mệt mỏi ngã quỵ, sau đó mới cố sức bò dậy, vội vàng chạy đến bên cạnh vách đá, nhìn xuống bên dưới vách núi...
...
Một ngày sau.
Hắt xì!
Hắt xì!!!
Trong Tổng cục Hình sự ở thủ đô xa xôi, Triệu Ngọc đang ngồi viết báo cáo hắt xì mấy cái liền.
Ui chao...
.
Hắn nghĩ thầm trong lòng là ai đang nhớ mình vậy?
Giờ cũng là mùa hè rồi, không phải bị cảm chứ?
Từ sau lễ đính hôn chính thức kết thúc, Triệu Ngọc vẫn ở lại thủ đô, đã hơn mười ngày rồi. Hắn và Miêu Anh cũng chưa kịp chuẩn bị cho thảm án diệt môn núi Hoa Vân.
Dù sao vụ án kho báu cũng không phải chuyện nhỏ, dù có phòng Đặc Cần toàn quyền phụ trách, nhưng thân là người ở Tổng cục Hình sự bên này cũng cần phải làm một vài công việc còn lại.
Cho nên mấy ngày qua, Triệu Ngọc giống như nhân viên văn phòng, mỗi ngày đều ở Tổng cục Hình sự, ngoại trừ công việc báo cáo, hắn còn phải bổ sung rất nhiều tư liệu và xử lý về mặt nhân sự liên quan đến một vài đội viên.
Miêu Anh cũng gần giống như hắn, ngoại trừ vụ án kho báu thì vụ Trình Lăng Phỉ ở huyện Cao Lan cũng có rất nhiều chuyện cần giải quyết, phải phối hợp với các bộ phận khác trong Tổng cục Hình sự.
Bởi vậy, đừng nói vụ án diệt môn núi Hoa Vân, đến cả dự tính đi Phúc Lai hưởng tuần trăng mật của hai người vẫn chưa thể thực hiện được.
Vào khoảng thời gian đó, Triệu Ngọc thật ra cũng từng đề cập chuyện điều tra án với Sở trưởng Tiêu, nhưng Sở trưởng Tiêu không phê chuẩn, bảo hắn cần phải chốt sổ tất cả vụ án trước đó mới được.
Hắt xì!
Hắt xì!!
Ai ngờ, cơn hắt xì này mãi mà không hết.
Triệu Ngọc đành phải gián đoạn công việc của mình, cầm khăn giấy lau mũi...
Kết quả đúng lúc này, nhân viên phụ trách liên lạc Trần Trác bỗng nhiên xuất hiện.
“Tổ trưởng Triệu, tổ trưởng Triệu!” Trần Trác ôm một đống tài liệu, vẻ mặt phức tạp nói với Triệu Ngọc: “Nói cho cậu biết một tin tốt, một tin xấu! Cậu muốn nghe cái nào trước?”
“Hử?” Triệu Ngọc lau mũi nói: “Nghe hết, mau nói đi!”
“Tin tốt, cậu có thể đến Phúc Lai rồi!” Trần Trác gật đầu nói.
“Ồ? Phê chuẩn rồi sao?” Triệu Ngọc thở phào, hưng phấn nói: “Rốt cuộc không cần phải ở lì trong văn phòng nữa! Ha ha...”
“Nhưng tin xấu là…” Trần Trác lại nói: “Cậu không phải đến núi Hoa Vân, mà là… núi Vũ Thanh!”
“Hả?” Triệu Ngọc há hốc miệng: “Là sao?”
Tỉnh Phúc Lai nằm ở vùng duyên hải phía Đông Nam, địa vực trải rộng, gần biển gần sông, trong đó có chín phần đất liền là vùng núi.
Ở đây khí hậu ẩm ướt, lượng mưa dồi dào, tỷ lệ được rừng rậm bao phủ lên đến hơn 70%, đứng đầu cả nước.
Bởi vì khí hậu này, toàn tỉnh có thủy hệ chằng chịt, nhiều sông ngòi.
Sông Bạch Sa là một trong năm con sông lớn thuộc tỉnh Phúc Lai, từ Bắc tới Nam xuyên qua toàn bộ tỉnh, cuối cùng đổ ra biển lớn.
Bên cạnh sông Bạch Sa chảy qua núi Vũ Thanh có sườn núi trải dài mấy chục cây số đứng sừng sững.
Lúc này, trên một trong các sườn núi cao hơn bảy mươi mét, có hai xe công trình đang thi công một cách có trật tự.
Nhiệm vụ của hai chiếc xe công trình đó là mắc cột điện trên vách núi. Trong đó một chiếc xe phụ trách đào hố đặt cột điện, chiếc còn lại phụ trách cắm cột điện vào hố!
Bởi vì trên vách núi đều là nham thạch cứng chắc, phương pháp đào hố thông thường vốn dĩ không thực hiện được, xe công trình phụ trách đào hố đều là xe đá vụn đã được cải trang.
Trước xe có một máy như máy khoan lớn, sau khi khởi động sẽ tạo ra lực xung kích lớn, phá vỡ nham thạch trong hố.
Lúc này, mũi khoan lớn đang khoan vỡ nham thạch, phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc, cả vách núi cũng rung chuyển theo.
“Dừng! Dừng!! Dừng!!!”
Lúc này, đột nhiên một chiếc xe mô tô phi tới từ dưới vách núi, xe còn chưa kịp dừng lại thì hai người đàn ông trung niên trên xe đã vội vã lớn tiếng ra lệnh, kêu xe thi công dừng thi công.
Ong ong ong...
Người điều khiển xe thi công thấy xe mô tô, lúc này mới dừng máy lại, vách núi cuối cùng cũng khôi phục yên tĩnh, không còn tiếng động ầm ĩ nữa.
“Sao vậy?” Người điều khiển thò đầu ra cửa sổ, anh ta vốn cũng không quen biết hai người này.
“Làm vậy coi được sao? Làm vậy coi được sao!?” Người đàn ông trung niên ngồi sau xe mô tô nhảy xuống, không nể mặt nể mũi mà mắng người điều khiển xe: “Anh ở đơn vị nào? Các anh được ai phê duyệt, có biết đây là đâu không? Sao có thể đặt cột điện ở chỗ này?”
Nghe bị la mắng, người lái xe phụ trách đóng cột điện ở gần đó bước từ xe xuống, bất bình không phục nói: “Chúng tôi do công ty công trình đô thị phái tới, sao hả? Các ông là ai?”
“Công ty công trình đô thị? Không thể nào! Bọn họ điên rồi sao?” Người đàn ông trung niên trên xe máy quát lên: “Nói cho anh biết, chúng tôi là người của viện bảo tàng huyện, tôi là hội trưởng Hiệp hội Bảo vệ Văn vật của huyện! Anh xem các anh đang làm gì hả?”
“Hả?” Hai anh tài xế ngây ra: “Chúng tôi... chỉ là đặt cột điện thôi... Liên quan gì đến các ông?”
“Ôi trời!” Người tự xưng là hội trưởng, chỉ vào phía dưới vách núi trừng mắng la hét: “Có biết phía dưới là quan tài treo sao Bắc Đẩu không hả? Hả? Biết không? Các anh bị điên rồi sao?”
“Đúng vậy!” Người lái xe mô tô hùa theo nói: “Quan tài treo là nơi bảo vệ văn vật quan trọng, các anh khoan hố ở đây, sẽ phá hỏng tính vững chắc của quan tài treo!”
“Đúng vậy!” Hội trưởng quát lên: “Quan tài treo ít nhất cũng phải có 600 năm lịch sử, nếu hôm nay nó bị các anh phá hủy, các anh có bồi thường nổi không?”
“Hả?” Hai anh tài xế liếc mắt nhìn nhau, một người vô tội nói: “Nếu là quan tài treo... cũng còn cách mấy chục mét nữa! Chắc không có chuyện gì đâu nhỉ?”
“Gì? Còn không phục đúng không?” Hội trưởng trừng mắt quát: “Toàn bộ vách núi đều do cấu trúc nham thạch kim cương tạo thành, biết cái gì gọi là cấu trúc không? Nghĩa là bên các anh phát ra chấn động, lực chịu tải ở phía xa trái lại còn mạnh hơn! Đừng thấy cách xa, các anh làm vậy, tôi đã có thể tố cáo các anh tội hủy hoại văn vật, hiểu chưa?”
“Cái này...” Hai anh tài xế lại nhìn nhau, một người nói: “Được được được, tôi sẽ gọi điện cho lãnh đạo của chúng tôi! Vậy được chưa?”
“Lãnh đạo của các anh cũng là đồ khốn!” Hội trưởng thật sự không kìm nổi cơn giận lại mắng: “Văn vật quan trọng như vậy sao anh ta có thể không biết chứ? Sao có thể làm những chuyện này? May là chúng tôi tới kịp thời…”
“Này!” Ai ngờ nghe vậy, tên tài xế phụ trách đặt cột điện không làm nữa, cậu ta chỉ vào mũi hội trưởng đáp trả: “Sao ông lại ăn nói khó nghe như vậy? Chúng tôi có biết quan tài treo với chả không quan tài treo gì đâu, đều là nghe lệnh làm việc thôi, ông ầm ĩ với chúng tôi ở đây cho ai xem?”
“Trời?” Hội trưởng tức giận đến bốc khói, chỉ vào tên tài xế quát: “Còn dám cứng mồm đúng không? Bây giờ rõ ràng là các anh hủy hoại văn vật, còn tranh luận gì nữa?”
“Chúng tôi đào hố phía trên, ông nói chúng tôi hủy hoại văn vật bên dưới là thế nào?” Tên tài xế sức lực dồi dào, cũng không chịu phục: “Nếu tôi đào hầm ở nghĩa địa, có phải ông cũng tố cáo tôi đào mộ tổ tiên nhà ông không? Hội trưởng? Tôi khinh! Trong mắt tôi ông chả là cái thá gì hết!”
“Mày! Mày... Thằng khốn!” Hội trưởng thường ngày chưa bao giờ bị sỉ nhục đến mức này, bấy giờ nổi giận sôi máu, tiến lên giằng co với tên tài xế.
“Hả? Đừng đừng đừng...”
Lúc này, người lái xe máy và anh tài xế còn lại nhanh chóng chạy đến kéo hai người ra.
Ai ngờ, hai người đang nổi nóng sử dụng lực rất mạnh! Kết quả trong lúc xô đẩy, cũng không biết thế nào mà đẩy anh tài xế khác ra!
Càng trùng hợp là anh tài xế bị đẩy ra không nghiêng lệch, đụng đúng vào chốt mở công tắc của xe thi công đặt cột điện.
Lúc đó, một cây cột điện đã bị xe thi công dựng lên, sau khi công tắc bất chợt bật lên, cột điện nặng nề rơi xuống nền đất, trong chớp mắt tụt ra khỏi dây buộc.
“Ấy ấy!!!”
Mắt thấy cột điện nặng trịch sắp rơi xuống đất, tất cả mọi người đều kinh sợ, vội vàng xoay người tránh né, tất cả đều chạy ra xa vách núi.
Cây cột điện từ không trung đổ xuống theo hướng ngang, “ầm” một phát đập xuống nền đất, phát ra tiếng động vang dội.
Thân cột điện là hình trụ, sau khi rơi xuống đất, nhanh chóng lăn xuống vách núi thấp trũng...
“A! A!!?” Mắt thấy cây cột điện sắp lăn xuống vách núi, tròng mắt của hội trưởng như trợn ra máu, anh ta run rẩy gào thét: “Không! Không được...”
Nhưng cột điện nào có nghe lời anh ta? Chưa kịp chớp mắt thì đã lăn xuống dưới vách núi…
“A... xem đi... thấy chuyện tốt tụi mày làm chưa... phía dưới đều là quan tài treo...” Hội trưởng trước hết là mệt mỏi ngã quỵ, sau đó mới cố sức bò dậy, vội vàng chạy đến bên cạnh vách đá, nhìn xuống bên dưới vách núi...
...
Một ngày sau.
Hắt xì!
Hắt xì!!!
Trong Tổng cục Hình sự ở thủ đô xa xôi, Triệu Ngọc đang ngồi viết báo cáo hắt xì mấy cái liền.
Ui chao...
.
Hắn nghĩ thầm trong lòng là ai đang nhớ mình vậy?
Giờ cũng là mùa hè rồi, không phải bị cảm chứ?
Từ sau lễ đính hôn chính thức kết thúc, Triệu Ngọc vẫn ở lại thủ đô, đã hơn mười ngày rồi. Hắn và Miêu Anh cũng chưa kịp chuẩn bị cho thảm án diệt môn núi Hoa Vân.
Dù sao vụ án kho báu cũng không phải chuyện nhỏ, dù có phòng Đặc Cần toàn quyền phụ trách, nhưng thân là người ở Tổng cục Hình sự bên này cũng cần phải làm một vài công việc còn lại.
Cho nên mấy ngày qua, Triệu Ngọc giống như nhân viên văn phòng, mỗi ngày đều ở Tổng cục Hình sự, ngoại trừ công việc báo cáo, hắn còn phải bổ sung rất nhiều tư liệu và xử lý về mặt nhân sự liên quan đến một vài đội viên.
Miêu Anh cũng gần giống như hắn, ngoại trừ vụ án kho báu thì vụ Trình Lăng Phỉ ở huyện Cao Lan cũng có rất nhiều chuyện cần giải quyết, phải phối hợp với các bộ phận khác trong Tổng cục Hình sự.
Bởi vậy, đừng nói vụ án diệt môn núi Hoa Vân, đến cả dự tính đi Phúc Lai hưởng tuần trăng mật của hai người vẫn chưa thể thực hiện được.
Vào khoảng thời gian đó, Triệu Ngọc thật ra cũng từng đề cập chuyện điều tra án với Sở trưởng Tiêu, nhưng Sở trưởng Tiêu không phê chuẩn, bảo hắn cần phải chốt sổ tất cả vụ án trước đó mới được.
Hắt xì!
Hắt xì!!
Ai ngờ, cơn hắt xì này mãi mà không hết.
Triệu Ngọc đành phải gián đoạn công việc của mình, cầm khăn giấy lau mũi...
Kết quả đúng lúc này, nhân viên phụ trách liên lạc Trần Trác bỗng nhiên xuất hiện.
“Tổ trưởng Triệu, tổ trưởng Triệu!” Trần Trác ôm một đống tài liệu, vẻ mặt phức tạp nói với Triệu Ngọc: “Nói cho cậu biết một tin tốt, một tin xấu! Cậu muốn nghe cái nào trước?”
“Hử?” Triệu Ngọc lau mũi nói: “Nghe hết, mau nói đi!”
“Tin tốt, cậu có thể đến Phúc Lai rồi!” Trần Trác gật đầu nói.
“Ồ? Phê chuẩn rồi sao?” Triệu Ngọc thở phào, hưng phấn nói: “Rốt cuộc không cần phải ở lì trong văn phòng nữa! Ha ha...”
“Nhưng tin xấu là…” Trần Trác lại nói: “Cậu không phải đến núi Hoa Vân, mà là… núi Vũ Thanh!”
“Hả?” Triệu Ngọc há hốc miệng: “Là sao?”
Bình luận facebook