Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1180
Chương 1180 : Chương 1180TÔI KHÔNG THIẾU TIỀN
Sáng sớm hôm sau, sau khi vào toilet rửa mặt rồi uống một ly cà phê trở về, Triệu Ngọc thấy Miêu Anh đang đứng trước bàn làm việc của hắn, nhìn một tấm ảnh trên bàn rất chăm chú.
Có điều, tuy nhìn rất chăm chú nhưng Miêu Anh không cần quay đầu lại cũng biết Triệu Ngọc đã trở về.
“Đây không phải Bắc Đẩu Thất Tinh sao?” Miêu Anh chỉ vào tấm ảnh đó rồi nói: “Thần thám Triệu đúng là không giống người thường nhỉ, đã bắt đầu nghiên cứu cả tử vi rồi cơ à?”
“Không học không biết, vừa học đã giật mình!” Triệu Ngọc đi lên, uống một ngụm cà phê rồi nói: “Hóa ra ngôi sao nào trong Bắc Đẩu Thất Tinh cũng có tên cả!”
“Em xem này...” Hắn chỉ vào Bắc Đẩu Thất Tinh trong ảnh và lẩm bẩm: “Dao Quang, Khai Dương, Ngọc Hành...”
“Nói như vậy là...” Miêu Anh giơ ảnh lên ra hiệu: “Vị trí của quan tài treo sao Bắc Đẩu kia đúng là giống Bắc Đẩu Thất Tinh như đúc!”
“Đúng.” Triệu Ngọc gật đầu: “Em biết không? Xế chiều hôm qua, hội trưởng Bàng đã nói cho anh biết một chuyện, đi dọc theo sao Bắc Đẩu thì có thể tìm thấy sao Bắc Cực!”
“Cho nên, bọn họ đã từng tổ chức đội ngũ và tìm thử! Nhưng... nơi đó toàn là đá hoa cương, không có gì cả!”
“Ha ha...” Miêu Anh mỉm cười: “Có phải là anh tìm kho báu tới nghiện rồi hay không? Chẳng lẽ... Anh cho rằng quan tài treo có liên quan gì tới kho báu sao?”
“Kho báu gì chứ, không liên quan gì đến thi thể nữ hết!” Triệu Ngọc thở dài, nói: “Đêm qua anh còn điều tra thử chuyện kết âm thân và Minh hôn, nhưng cũng không ăn khớp với thi thể nữ trong quan tài treo!”
“Kết âm thân cần mặc đồ đỏ, phải xem trọng điểm này!”
“Nhưng mà cả bảy thi thể nữ không ai mặc đồ đỏ!”
“Nói về màu...” Miêu Anh nhắc nhở: “Em phát hiện, màu áo liệm của bảy cô bé kia hoàn toàn khác nhau!”
“Đúng!” Triệu Ngọc lật tài liệu một phen, tìm đến một bản vẽ có màu quần áo, nói: “Theo thứ tự là: Chàm, lam, lục, tím, cam, vàng, trắng!”
“Hửm?” Miêu Anh bắt đầu tính bằng tay, sau đó lẩm nhẩm: “Vàng cam lục lam chàm tím... Quái thật, nếu như là màu cầu vồng thì không có màu trắng đâu nhỉ?”
“Anh cũng xem xét điểm này rồi!” Triệu Ngọc nhún vai: “Nếu như đổi màu trắng của thi thể nữ số bảy thành màu đỏ, vậy thì tương xứng rồi! Nhưng mà... Lại cứ không giống như chúng ta nghĩ!”
“Có điều, màu trên áo liệm này không phải là màu đơn, mà trên đó còn có hoa văn nữa, cho nên...” Miêu Anh lắc đầu: “Nếu chỉ phán đoán dựa vào màu sắc, sợ là không có kết quả gì đâu!”
“Anh đã tra xét không ít tài liệu, nhưng không có tài liệu nào nói về màu sắc đối ứng của Bắc Đẩu Thất Tinh cả, cũng chưa từng có kiểu phối hợp màu sắc áo liệm thế này!” Triệu Ngọc uống một hớp cà phê lớn rồi nói: “Hôm nay, anh định tìm một vài người chuyên nghiên cứu huyền học, hoặc là thầy tướng số cao tay xem bói! Xem xem có thể phá giải đám sương mù này không?”
“Ừm... Tuy không thể tin vào mê tín dị đoan, nhưng rõ ràng vụ án trước mắt chúng ta tràn ngập mùi thần quái!” Miêu Anh nói: “Nếu như có thể tìm ra vụ án tương tự, có lẽ sẽ có trợ giúp rất lớn trong việc phá án.”
“Vậy... Chỗ em thế nào rồi?” Triệu Ngọc vội hỏi: “Ngày sinh tháng đẻ có gì lạ không?”
“Em đã phái người điều tra tất cả các cư dân của huyện núi Vũ Thanh rồi!” Miêu Anh nói: “Bây giờ, em đã bảo bọn họ gia tăng nhân thủ, mở rộng phạm vi tìm kiếm rồi!”
“Ồ? Không lẽ... Một người cũng không có?” Triệu Ngọc líu lưỡi: “Hơn một triệu dân đó!”
Triệu Ngọc nói xong, Miêu Anh lập tức bướng bỉnh mà giơ năm ngón tay lên, nói: “Tìm được tổng cộng năm người, một người sáu tuổi, bốn người kia đã sáu mươi sáu tuổi!”
“Ồ...” Triệu Ngọc gật đầu: “Vậy hôm nay, em điều tra thử năm người này đi!”
“Ừm... Có một người chi dưới tê liệt, đang nằm viện, người này...”
“Không thể bỏ sót bất kỳ ai!” Triệu Ngọc kiên quyết nói: “Người có ngày sinh tháng đẻ như thế, không nhất định sẽ là người tự thực hiện hành vi phạm tội! Hắn ta có khả năng có đồng lõa hỗ trợ!”
“Hơn nữa, em đã xem mấy phim điện ảnh phim truyền hình chưa? Kiểu sử dụng tà thuật để chữa bệnh cho người ta ấy? Cho nên, càng là người có tiền sử về bệnh thì càng phải điều tra rõ ràng!”
“Hiểu rồi!” Miêu Anh gật đầu nói: “Chỉ mong hôm nay có thể may mắn một chút!”
“Tổ trưởng!” Lúc này, Tăng Khả đặt điện thoại di động xuống, chạy tới báo cáo: “Nhóm kiểm tra video trong camera giám sát vừa truyền tin tức về, tất cả camera kết nối Internet dưới vách núi đều mới được lắp đặt nửa năm trước.”
“Cho nên, video clip tối đa chỉ có thể xem đến nửa năm trước thôi. Bọn họ đã kiểm tra tất cả một lần rồi, không phát hiện ra bất kỳ tình huống khả nghi nào, bây giờ đang tiến hành kiểm tra lần thứ hai!”
“Vậy hả, được!” Triệu Ngọc uống sạch cà phê rồi nói: “Xem ra, về cách thức tội phạm vận chuyển thi thể, vẫn còn phải chờ bàn bạc!”
“Nếu không phải từ trên xuống dưới, vậy...” Miêu Anh nhướng mày: “Chỉ có từ dưới lên trên thôi nhỉ?”
“Dù sao...” Hai tay Triệu Ngọc cắm xuống: “Không thể nào là bay lên được!”
Dù trên miệng hắn nói như vậy, trong lòng lại ngầm cân nhắc, mình có máy bay tàng hình, ít nhất mình cũng có khả năng bay lên đúng không?
“Còn nữa...” Tăng Khả tiếp tục báo cáo: “Đêm qua, đội pháp y đã dùng trực thăng vận chuyển hàng mẫu đến phòng xét nghiệm của tỉnh bằng tốc độ nhanh nhất rồi.”
“Bên kia vừa truyền tin về, đã có số liệu ADN của bảy nạn nhân rồi.” Tăng Khả nói: “Bên tỉnh Phúc Lai có phòng Mất tích chuyên nghiệp, em đã ủy thác công việc tìm kiếm cho bọn họ rồi! Chắc trong sáng nay sẽ có kết quả!”
“Tốt lắm! Chuyện như vậy đích xác không cần chúng ta phải tự mình làm! Tiến bộ không nhỏ đấy, Tăng Khả!” Triệu Ngọc cười xấu xa nói: “Tôi phát hiện, chỉ cần lần nào gặp được Trương Bồi Bồi thì cậu làm việc vô cùng nhiệt tình đó nha! Ha ha ha...”
Triệu Ngọc cố ý nói chữ “làm” thật nặng, khiến Miêu Anh xem thường.
“Tổ trưởng!” Tăng Khả đỏ bừng mặt, vội nói: “Em đã bảo bọn họ gửi số liệu qua cho em rồi! Em đi so sánh nhé!”
“OK!” Triệu Ngọc đồng ý: “Nếu mấy cô bé này đúng là bị cha mẹ ruột của mình bán đi, vậy thì bên phía người mất tích không thể tìm ra kết quả gì đâu!”
Tăng Khả gật đầu, xoay người trở lại bàn làm việc của mình, tiếp tục làm việc.
“Anh yêu...” Miêu Anh lại đi tới bên cạnh Triệu Ngọc, nhỏ giọng nói: “Vụ án này không thể giải quyết chỉ trong một hai ngày, anh tìm chỗ nào nghỉ ngơi một chút đi!”
“Không sao đâu, chỉ là thức một đêm mà thôi!” Triệu Ngọc vươn vai, nói: “Anh vừa nhận được tin, Cao Phát Tài và các chuyên gia sắp đến rồi, đến lúc đó còn có rất nhiều công việc cần bố trí!”
“Ừm... Nói đến pháp y Cao...” Miêu Anh bỗng nhiên chớp chớp đôi mắt to nói: “Anh yêu, trước khi chúng ta tới núi Vũ Thanh, chắc anh kiếm được khá nhiều từ chỗ cha em, đúng không?”
“Ừ? Vậy thì sao?” Triệu Ngọc nghe không hiểu gì cả.
“Em nghe nói, pháp y Cao không nhận số tiền lễ hai nghìn của anh đúng không?” Miêu Anh lại hỏi.
“Đúng, sao vậy?” Triệu Ngọc tỏ ra không sao cả.
“Vậy tại sao anh còn thu của bọn Tăng Khả mỗi người bốn trăm đồng phong bì làm gì?” Miêu Anh chống nạnh chất vấn: “Anh thiếu chút tiền đó hả?”
“Anh không thiếu tiền!” Triệu Ngọc trịnh trọng trả lời: “Nhưng anh thiếu đạo đức mà... Ha ha ha...”
“Xong rồi, xong rồi...” Miêu Anh lau mồ hôi: “Bệnh ung thư khốn nạn của anh lại tái phát rồi...”
Sáng sớm hôm sau, sau khi vào toilet rửa mặt rồi uống một ly cà phê trở về, Triệu Ngọc thấy Miêu Anh đang đứng trước bàn làm việc của hắn, nhìn một tấm ảnh trên bàn rất chăm chú.
Có điều, tuy nhìn rất chăm chú nhưng Miêu Anh không cần quay đầu lại cũng biết Triệu Ngọc đã trở về.
“Đây không phải Bắc Đẩu Thất Tinh sao?” Miêu Anh chỉ vào tấm ảnh đó rồi nói: “Thần thám Triệu đúng là không giống người thường nhỉ, đã bắt đầu nghiên cứu cả tử vi rồi cơ à?”
“Không học không biết, vừa học đã giật mình!” Triệu Ngọc đi lên, uống một ngụm cà phê rồi nói: “Hóa ra ngôi sao nào trong Bắc Đẩu Thất Tinh cũng có tên cả!”
“Em xem này...” Hắn chỉ vào Bắc Đẩu Thất Tinh trong ảnh và lẩm bẩm: “Dao Quang, Khai Dương, Ngọc Hành...”
“Nói như vậy là...” Miêu Anh giơ ảnh lên ra hiệu: “Vị trí của quan tài treo sao Bắc Đẩu kia đúng là giống Bắc Đẩu Thất Tinh như đúc!”
“Đúng.” Triệu Ngọc gật đầu: “Em biết không? Xế chiều hôm qua, hội trưởng Bàng đã nói cho anh biết một chuyện, đi dọc theo sao Bắc Đẩu thì có thể tìm thấy sao Bắc Cực!”
“Cho nên, bọn họ đã từng tổ chức đội ngũ và tìm thử! Nhưng... nơi đó toàn là đá hoa cương, không có gì cả!”
“Ha ha...” Miêu Anh mỉm cười: “Có phải là anh tìm kho báu tới nghiện rồi hay không? Chẳng lẽ... Anh cho rằng quan tài treo có liên quan gì tới kho báu sao?”
“Kho báu gì chứ, không liên quan gì đến thi thể nữ hết!” Triệu Ngọc thở dài, nói: “Đêm qua anh còn điều tra thử chuyện kết âm thân và Minh hôn, nhưng cũng không ăn khớp với thi thể nữ trong quan tài treo!”
“Kết âm thân cần mặc đồ đỏ, phải xem trọng điểm này!”
“Nhưng mà cả bảy thi thể nữ không ai mặc đồ đỏ!”
“Nói về màu...” Miêu Anh nhắc nhở: “Em phát hiện, màu áo liệm của bảy cô bé kia hoàn toàn khác nhau!”
“Đúng!” Triệu Ngọc lật tài liệu một phen, tìm đến một bản vẽ có màu quần áo, nói: “Theo thứ tự là: Chàm, lam, lục, tím, cam, vàng, trắng!”
“Hửm?” Miêu Anh bắt đầu tính bằng tay, sau đó lẩm nhẩm: “Vàng cam lục lam chàm tím... Quái thật, nếu như là màu cầu vồng thì không có màu trắng đâu nhỉ?”
“Anh cũng xem xét điểm này rồi!” Triệu Ngọc nhún vai: “Nếu như đổi màu trắng của thi thể nữ số bảy thành màu đỏ, vậy thì tương xứng rồi! Nhưng mà... Lại cứ không giống như chúng ta nghĩ!”
“Có điều, màu trên áo liệm này không phải là màu đơn, mà trên đó còn có hoa văn nữa, cho nên...” Miêu Anh lắc đầu: “Nếu chỉ phán đoán dựa vào màu sắc, sợ là không có kết quả gì đâu!”
“Anh đã tra xét không ít tài liệu, nhưng không có tài liệu nào nói về màu sắc đối ứng của Bắc Đẩu Thất Tinh cả, cũng chưa từng có kiểu phối hợp màu sắc áo liệm thế này!” Triệu Ngọc uống một hớp cà phê lớn rồi nói: “Hôm nay, anh định tìm một vài người chuyên nghiên cứu huyền học, hoặc là thầy tướng số cao tay xem bói! Xem xem có thể phá giải đám sương mù này không?”
“Ừm... Tuy không thể tin vào mê tín dị đoan, nhưng rõ ràng vụ án trước mắt chúng ta tràn ngập mùi thần quái!” Miêu Anh nói: “Nếu như có thể tìm ra vụ án tương tự, có lẽ sẽ có trợ giúp rất lớn trong việc phá án.”
“Vậy... Chỗ em thế nào rồi?” Triệu Ngọc vội hỏi: “Ngày sinh tháng đẻ có gì lạ không?”
“Em đã phái người điều tra tất cả các cư dân của huyện núi Vũ Thanh rồi!” Miêu Anh nói: “Bây giờ, em đã bảo bọn họ gia tăng nhân thủ, mở rộng phạm vi tìm kiếm rồi!”
“Ồ? Không lẽ... Một người cũng không có?” Triệu Ngọc líu lưỡi: “Hơn một triệu dân đó!”
Triệu Ngọc nói xong, Miêu Anh lập tức bướng bỉnh mà giơ năm ngón tay lên, nói: “Tìm được tổng cộng năm người, một người sáu tuổi, bốn người kia đã sáu mươi sáu tuổi!”
“Ồ...” Triệu Ngọc gật đầu: “Vậy hôm nay, em điều tra thử năm người này đi!”
“Ừm... Có một người chi dưới tê liệt, đang nằm viện, người này...”
“Không thể bỏ sót bất kỳ ai!” Triệu Ngọc kiên quyết nói: “Người có ngày sinh tháng đẻ như thế, không nhất định sẽ là người tự thực hiện hành vi phạm tội! Hắn ta có khả năng có đồng lõa hỗ trợ!”
“Hơn nữa, em đã xem mấy phim điện ảnh phim truyền hình chưa? Kiểu sử dụng tà thuật để chữa bệnh cho người ta ấy? Cho nên, càng là người có tiền sử về bệnh thì càng phải điều tra rõ ràng!”
“Hiểu rồi!” Miêu Anh gật đầu nói: “Chỉ mong hôm nay có thể may mắn một chút!”
“Tổ trưởng!” Lúc này, Tăng Khả đặt điện thoại di động xuống, chạy tới báo cáo: “Nhóm kiểm tra video trong camera giám sát vừa truyền tin tức về, tất cả camera kết nối Internet dưới vách núi đều mới được lắp đặt nửa năm trước.”
“Cho nên, video clip tối đa chỉ có thể xem đến nửa năm trước thôi. Bọn họ đã kiểm tra tất cả một lần rồi, không phát hiện ra bất kỳ tình huống khả nghi nào, bây giờ đang tiến hành kiểm tra lần thứ hai!”
“Vậy hả, được!” Triệu Ngọc uống sạch cà phê rồi nói: “Xem ra, về cách thức tội phạm vận chuyển thi thể, vẫn còn phải chờ bàn bạc!”
“Nếu không phải từ trên xuống dưới, vậy...” Miêu Anh nhướng mày: “Chỉ có từ dưới lên trên thôi nhỉ?”
“Dù sao...” Hai tay Triệu Ngọc cắm xuống: “Không thể nào là bay lên được!”
Dù trên miệng hắn nói như vậy, trong lòng lại ngầm cân nhắc, mình có máy bay tàng hình, ít nhất mình cũng có khả năng bay lên đúng không?
“Còn nữa...” Tăng Khả tiếp tục báo cáo: “Đêm qua, đội pháp y đã dùng trực thăng vận chuyển hàng mẫu đến phòng xét nghiệm của tỉnh bằng tốc độ nhanh nhất rồi.”
“Bên kia vừa truyền tin về, đã có số liệu ADN của bảy nạn nhân rồi.” Tăng Khả nói: “Bên tỉnh Phúc Lai có phòng Mất tích chuyên nghiệp, em đã ủy thác công việc tìm kiếm cho bọn họ rồi! Chắc trong sáng nay sẽ có kết quả!”
“Tốt lắm! Chuyện như vậy đích xác không cần chúng ta phải tự mình làm! Tiến bộ không nhỏ đấy, Tăng Khả!” Triệu Ngọc cười xấu xa nói: “Tôi phát hiện, chỉ cần lần nào gặp được Trương Bồi Bồi thì cậu làm việc vô cùng nhiệt tình đó nha! Ha ha ha...”
Triệu Ngọc cố ý nói chữ “làm” thật nặng, khiến Miêu Anh xem thường.
“Tổ trưởng!” Tăng Khả đỏ bừng mặt, vội nói: “Em đã bảo bọn họ gửi số liệu qua cho em rồi! Em đi so sánh nhé!”
“OK!” Triệu Ngọc đồng ý: “Nếu mấy cô bé này đúng là bị cha mẹ ruột của mình bán đi, vậy thì bên phía người mất tích không thể tìm ra kết quả gì đâu!”
Tăng Khả gật đầu, xoay người trở lại bàn làm việc của mình, tiếp tục làm việc.
“Anh yêu...” Miêu Anh lại đi tới bên cạnh Triệu Ngọc, nhỏ giọng nói: “Vụ án này không thể giải quyết chỉ trong một hai ngày, anh tìm chỗ nào nghỉ ngơi một chút đi!”
“Không sao đâu, chỉ là thức một đêm mà thôi!” Triệu Ngọc vươn vai, nói: “Anh vừa nhận được tin, Cao Phát Tài và các chuyên gia sắp đến rồi, đến lúc đó còn có rất nhiều công việc cần bố trí!”
“Ừm... Nói đến pháp y Cao...” Miêu Anh bỗng nhiên chớp chớp đôi mắt to nói: “Anh yêu, trước khi chúng ta tới núi Vũ Thanh, chắc anh kiếm được khá nhiều từ chỗ cha em, đúng không?”
“Ừ? Vậy thì sao?” Triệu Ngọc nghe không hiểu gì cả.
“Em nghe nói, pháp y Cao không nhận số tiền lễ hai nghìn của anh đúng không?” Miêu Anh lại hỏi.
“Đúng, sao vậy?” Triệu Ngọc tỏ ra không sao cả.
“Vậy tại sao anh còn thu của bọn Tăng Khả mỗi người bốn trăm đồng phong bì làm gì?” Miêu Anh chống nạnh chất vấn: “Anh thiếu chút tiền đó hả?”
“Anh không thiếu tiền!” Triệu Ngọc trịnh trọng trả lời: “Nhưng anh thiếu đạo đức mà... Ha ha ha...”
“Xong rồi, xong rồi...” Miêu Anh lau mồ hôi: “Bệnh ung thư khốn nạn của anh lại tái phát rồi...”