Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1182
Chương 1182 : Chương 1182TẬP TỤC MAI TÁNG
“Chữ ‘chết’ trong câu nói của anh ý là... Cái chết của những người đó đều là ngoài ý muốn!” Tăng Khả cũng cảm thấy tóc gáy dựng thẳng, không khí kỳ dị: “Mà thi thể... cũng là do hung thủ trộm tới? Đào từ mộ của người chết sao? Vậy thì quá thiếu đạo đức...”
“Chưa chắc đâu!” Triệu Ngọc nói: “Ở quê nhà của tôi, nghe nói là có thể tiêu tiền mua! Không biết... bên núi Vũ Thanh này có phải cũng là như vậy hay không?”
“Ài... Cũng có lý!” Tăng Khả nói: “Nếu như là thi thể được mua về, vậy thì càng không có cách nào tìm kiếm thông qua so sánh với kho dữ liệu người mất tích được! Có điều... Toàn là thiếu nữ vị thành niên tầm mười bốn tuổi, cho dù có tiền, có thể mua được thật sao?”
“Tuy con mình qua đời, nhưng dù sao cũng là con của mình, người làm cha làm mẹ chịu bán thi thể của con mình à?”
“Chuyện này cũng không chắc, có thể vì gia đình nghèo khó hoặc vì tập tục địa phương, cũng có thể người lớn cho rằng như vậy là tốt cho con mình...” Triệu Ngọc nói: “Dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng phải điều tra thêm hướng này nữa!”
“Ừm...” Tăng Khả suy nghĩ, lại hỏi: “Còn thi thể nữ số 7 thì sao? Không phải pháp y nói, cô bé bị người ta bóp chết à? Chuyện này...”
“Hả?” Mắt Triệu Ngọc sáng lên, vội nói: “Tăng Khả, có khi nào... thi thể nữ số 7 chết trong một vụ án mưu sát, nhưng sau đó phá được vụ án! Cuối cùng lúc người nhà xử lý thi thể thì có người đồng ý dùng tiền mua thi thể, cho nên thi thể mới bị bỏ vào quan tài treo số bảy?”
“Nếu nói như vậy...” Tăng Khả đã hiểu ý của Triệu Ngọc: “Em lập tức đi xem xét hồ sơ các vụ án, xem có vụ án nào tương tự hay không?”
“Ừm... Trừ những việc này ra...” Triệu Ngọc hỏi: “Nếu phương hướng chúng ta suy đoán là chính xác, liệu còn có cách nào khác để xác nhận thân phận của nạn nhân không?”
“Khả năng thiếu nữ vị thành niên có chứng minh thư không lớn, trên hộ khẩu thì không có ảnh, nếu như tìm kiếm, e là chỉ có thể tìm kiếm từ hồ sơ học sinh mà thôi!” Tăng Khả nói: “Chỉ có bìa của hồ sơ học sinh mới dán ảnh, có thể tiến hành so sánh bằng phần mềm.”
“Nhưng mà, đa số ảnh trên đó đều là ảnh lúc bọn họ còn rất nhỏ, có thể sẽ có sự khác biệt trên phần mềm. Hơn nữa, chỉ sợ còn có người bỏ học...”
“A, còn nữa...” Tăng Khả suy nghĩ rồi nói: “Còn có thể so sánh thông qua hình ảnh cá nhân trên Internet, nhưng việc này cần thời gian rất dài mới làm được, thời gian đó thông thường lấy năm làm đơn vị!”
“Được rồi.” Triệu Ngọc ra lệnh: “Không thể bỏ qua bất kỳ khả năng nào! Gửi số liệu về Cục Cảnh sát hình sự, để họ thông báo cho các chi cục hỗ trợ tìm kiếm! Tôi không tin, sáu thi thể rõ rành rành như vậy mà lại không tìm được chủ nhân!”
“Được, em đi làm ngay!”
Đồng ý xong, Tăng Khả tắt điện thoại.
Chậc chậc...
Lúc này, Triệu Ngọc vẫn còn đứng trên vách núi, nhìn những nhân viên công tác bận rộn bên dưới, hắn theo bản năng chậc lưỡi.
Chỉ sợ... Phương hướng này cũng không đúng, phải không nhỉ?
Trong lòng hắn nghĩ: Bởi vì... Cảnh Nhã Ái thật sự mất tích sao? Có chắc là cô bé không chạy đi kết Minh hôn gì gì đó không?
Nếu như người nhà bán thi thể, sao có thể báo án chứ?
Hơn nữa, báo cáo khám nghiệm tử thi đã chứng minh, cô bé có thể đã xảy ra tai nạn xe cộ, trong chuyện này... Có phải còn cất giấu điều huyền bí nào không?
Đúng là kỳ lạ!
Chuyện cho tới lúc này, vụ án đã được điều tra một ngày rưỡi, nhưng hắn vẫn không cởi bỏ được dù chỉ là một nút thắt, câu đố lại càng ngày càng nhiều. Vụ án quan tài treo trên vách núi này, thật sự kỳ lạ và phức tạp đến thế sao?
“Lãnh đạo, lãnh đạo...”
Ngay lúc Triệu Ngọc nhíu mày suy nghĩ sâu xa, đội trưởng Hùng Văn Đống bỗng nhiên dẫn một cảnh sát trẻ tuổi đi tới trước mặt hắn.
“Lãnh đạo.” Hùng Văn Đống nói: “Không phải anh bảo tôi tìm vài thầy phong thuỷ hoặc cao thủ huyền học sao? Ừm... Anh xem...”
Nói xong, anh ta chỉ vào một nhân viên cảnh sát.
“Không thể nào?” Triệu Ngọc nhếch miệng: “Trẻ như vậy à? Có đùa tôi không thế?”
“Không phải, không phải!” Nhân viên cảnh sát trẻ tuổi kia vội vàng xua tay: “Lãnh đạo hiểu lầm rồi, tôi không phải đại sư gì đâu, tôi chỉ biết nơi nào có đại sư mà thôi!”
“Hả?” Triệu Ngọc vốn định bảo Hùng Văn Đống tìm vài chuyên gia về phương diện này tới đây để hỏi thăm bọn họ về chuyện quan tài treo sao Bắc Đẩu, nhưng không nghĩ tới Hùng Văn Đống chỉ tìm được một tin tức mà thôi.
“Dãy núi Ngũ Phong của chúng tôi có một thầy phong thuỷ xem rất chuẩn đó!” Cảnh sát trẻ tuổi kia nói: “Ừm... thầy ấy sống trong đạo quán Ngũ Phong đã hoang phế! Ôi chao... Tiên phong đạo cốt, vừa thấy đã biết không phải người bình thường rồi! Xem tướng, bói toán, xem phong thuỷ, lợi hại lắm!”
“Ừm... Lãnh đạo ơi...” Hùng Văn Đống bổ sung thêm: “Nói thật ra thì chúng tôi đều là cảnh sát, đương nhiên không tin mấy thứ này rồi. Cho nên, anh hỏi tôi xong, tôi tìm cả buổi mới tìm được một người như vậy!”
“Dãy núi Ngũ Phong...” Triệu Ngọc cố nhớ bản đồ: “Hình như không xa lắm đúng không?”
“Không xa! Không xa!” Cậu cảnh sát kia vội vàng trả lời: “Cũng chừng sáu, bảy cây số thôi! Nếu anh muốn đi thì bây giờ tôi sẽ dẫn anh qua đó ngay!”
“Buổi tối mà ông ta cũng xem tướng à?” Triệu Ngọc nhìn sắc trời dần tối, hỏi một câu.
“Chuyện này thì... tôi cũng không biết!” Cậu cảnh sát trả lời: “Nhưng... Dù sao anh cũng đâu tìm ông ta xem tướng, chỉ cần ông ta ở nhà thì đâu sợ ông ta không chịu phối hợp điều tra?”
“Cũng có lý!” Triệu Ngọc suy nghĩ một phen rồi quyết định: “Được rồi... Bây giờ tôi sẽ đi gặp ông thầy tướng này ngay!”
“Được, tôi đi cùng anh nhé!” Nói xong, Hùng Văn Đống lập tức đi về phía một chiếc xe cảnh sát.
“Thôi!” Triệu Ngọc xua tay nói: “Chúng ta đổi một chiếc xe khác đi! Chạy xe cảnh sát đi nhà thầy tướng không phù hợp, chúng ta phải khiêm tốn, khiêm tốn đấy biết không!”
“À... Được rồi!” Hùng Văn Đống nhanh chóng cầm di động lên, gọi một chiếc xe khác tới.
Sau đó, Hùng Văn Đống lái xe, cậu cảnh sát trẻ chỉ đường, ba người nhanh chóng đến gần dãy núi Ngũ Phong.
Lúc ô tô chạy lên đại lộ, Triệu Ngọc vẫn không được nhàn rỗi mà phân tích lai lịch của các thi thể nữ trong vụ án cho hai vị cảnh sát còn lại, muốn nghe thử quan điểm của dân bản xứ bọn họ.
“Kết âm thân hả?” Hùng Văn Đống lắc đầu: “Tôi chỉ nghe thấy chuyện này trong những tiểu thuyết thần quái thôi, nhưng trong hiện thực... thì tôi chưa từng thấy bao giờ, cũng chưa từng gặp vụ án nào tương tự!”
“Đúng vậy...” Cậu cảnh sát trẻ ngồi trên ghế lái phụ quay đầu lại nói: “Lãnh đạo, không nói gạt anh làm gì, nhà của tôi chuyên lo liệu việc tang lễ cho người ta đây!”
“Tôi nói anh nghe nhé, chuyện mua bán thi thể, có lẽ ở những chỗ khác thì có, nhưng ở vùng chúng tôi, tuyệt đối không thể xảy ra được!”
“Hả?” Triệu Ngọc cảm thấy ngoài ý muốn, vội hỏi: “Vì sao vậy?”
“Bởi vì...” Cậu cảnh sát trẻ nói: “Vùng này của chúng tôi rất tôn trọng việc hoả táng! Sau khi người chết thì phải hoả táng ngay!”
“Đúng! Đúng!” Hùng Văn Đống vỗ tay thật mạnh: “Ôi trời! Sao tôi lại không nhớ ra nhỉ? Lãnh đạo ơi, đúng là có chuyện như vậy đấy, ở vùng này của chúng tôi, hoả táng không chỉ là quy định quốc gia mà còn là truyền thống của chúng tôi nữa đấy!”
“Thế mới nói, sao tôi cảm thấy chuyện mua đi bán lại thi thể lại xa lạ với tôi như vậy cơ chứ?” Hùng Văn Đống nói: “Anh không biết đâu, văn hóa mai táng truyền thống của chúng tôi cho rằng, con người chỉ có thể về trời khi được hoả táng thôi! Cho nên mọi người đều được hoả táng hết rồi, ở đâu mà có thi thể để mua đi bán lại cơ chứ?”
“Hả?” Triệu Ngọc buồn bực khịt mũi, chán nản nói: “Nói như vậy... Cho dù là đào mộ trộm xác... Cũng là chuyện không có khả năng hả?”
“Đúng vậy...” Cậu cảnh sát trẻ xua tay: “Trong mộ căn bản không có thi thể, trộm cái gì mà trộm?”
“Chữ ‘chết’ trong câu nói của anh ý là... Cái chết của những người đó đều là ngoài ý muốn!” Tăng Khả cũng cảm thấy tóc gáy dựng thẳng, không khí kỳ dị: “Mà thi thể... cũng là do hung thủ trộm tới? Đào từ mộ của người chết sao? Vậy thì quá thiếu đạo đức...”
“Chưa chắc đâu!” Triệu Ngọc nói: “Ở quê nhà của tôi, nghe nói là có thể tiêu tiền mua! Không biết... bên núi Vũ Thanh này có phải cũng là như vậy hay không?”
“Ài... Cũng có lý!” Tăng Khả nói: “Nếu như là thi thể được mua về, vậy thì càng không có cách nào tìm kiếm thông qua so sánh với kho dữ liệu người mất tích được! Có điều... Toàn là thiếu nữ vị thành niên tầm mười bốn tuổi, cho dù có tiền, có thể mua được thật sao?”
“Tuy con mình qua đời, nhưng dù sao cũng là con của mình, người làm cha làm mẹ chịu bán thi thể của con mình à?”
“Chuyện này cũng không chắc, có thể vì gia đình nghèo khó hoặc vì tập tục địa phương, cũng có thể người lớn cho rằng như vậy là tốt cho con mình...” Triệu Ngọc nói: “Dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng phải điều tra thêm hướng này nữa!”
“Ừm...” Tăng Khả suy nghĩ, lại hỏi: “Còn thi thể nữ số 7 thì sao? Không phải pháp y nói, cô bé bị người ta bóp chết à? Chuyện này...”
“Hả?” Mắt Triệu Ngọc sáng lên, vội nói: “Tăng Khả, có khi nào... thi thể nữ số 7 chết trong một vụ án mưu sát, nhưng sau đó phá được vụ án! Cuối cùng lúc người nhà xử lý thi thể thì có người đồng ý dùng tiền mua thi thể, cho nên thi thể mới bị bỏ vào quan tài treo số bảy?”
“Nếu nói như vậy...” Tăng Khả đã hiểu ý của Triệu Ngọc: “Em lập tức đi xem xét hồ sơ các vụ án, xem có vụ án nào tương tự hay không?”
“Ừm... Trừ những việc này ra...” Triệu Ngọc hỏi: “Nếu phương hướng chúng ta suy đoán là chính xác, liệu còn có cách nào khác để xác nhận thân phận của nạn nhân không?”
“Khả năng thiếu nữ vị thành niên có chứng minh thư không lớn, trên hộ khẩu thì không có ảnh, nếu như tìm kiếm, e là chỉ có thể tìm kiếm từ hồ sơ học sinh mà thôi!” Tăng Khả nói: “Chỉ có bìa của hồ sơ học sinh mới dán ảnh, có thể tiến hành so sánh bằng phần mềm.”
“Nhưng mà, đa số ảnh trên đó đều là ảnh lúc bọn họ còn rất nhỏ, có thể sẽ có sự khác biệt trên phần mềm. Hơn nữa, chỉ sợ còn có người bỏ học...”
“A, còn nữa...” Tăng Khả suy nghĩ rồi nói: “Còn có thể so sánh thông qua hình ảnh cá nhân trên Internet, nhưng việc này cần thời gian rất dài mới làm được, thời gian đó thông thường lấy năm làm đơn vị!”
“Được rồi.” Triệu Ngọc ra lệnh: “Không thể bỏ qua bất kỳ khả năng nào! Gửi số liệu về Cục Cảnh sát hình sự, để họ thông báo cho các chi cục hỗ trợ tìm kiếm! Tôi không tin, sáu thi thể rõ rành rành như vậy mà lại không tìm được chủ nhân!”
“Được, em đi làm ngay!”
Đồng ý xong, Tăng Khả tắt điện thoại.
Chậc chậc...
Lúc này, Triệu Ngọc vẫn còn đứng trên vách núi, nhìn những nhân viên công tác bận rộn bên dưới, hắn theo bản năng chậc lưỡi.
Chỉ sợ... Phương hướng này cũng không đúng, phải không nhỉ?
Trong lòng hắn nghĩ: Bởi vì... Cảnh Nhã Ái thật sự mất tích sao? Có chắc là cô bé không chạy đi kết Minh hôn gì gì đó không?
Nếu như người nhà bán thi thể, sao có thể báo án chứ?
Hơn nữa, báo cáo khám nghiệm tử thi đã chứng minh, cô bé có thể đã xảy ra tai nạn xe cộ, trong chuyện này... Có phải còn cất giấu điều huyền bí nào không?
Đúng là kỳ lạ!
Chuyện cho tới lúc này, vụ án đã được điều tra một ngày rưỡi, nhưng hắn vẫn không cởi bỏ được dù chỉ là một nút thắt, câu đố lại càng ngày càng nhiều. Vụ án quan tài treo trên vách núi này, thật sự kỳ lạ và phức tạp đến thế sao?
“Lãnh đạo, lãnh đạo...”
Ngay lúc Triệu Ngọc nhíu mày suy nghĩ sâu xa, đội trưởng Hùng Văn Đống bỗng nhiên dẫn một cảnh sát trẻ tuổi đi tới trước mặt hắn.
“Lãnh đạo.” Hùng Văn Đống nói: “Không phải anh bảo tôi tìm vài thầy phong thuỷ hoặc cao thủ huyền học sao? Ừm... Anh xem...”
Nói xong, anh ta chỉ vào một nhân viên cảnh sát.
“Không thể nào?” Triệu Ngọc nhếch miệng: “Trẻ như vậy à? Có đùa tôi không thế?”
“Không phải, không phải!” Nhân viên cảnh sát trẻ tuổi kia vội vàng xua tay: “Lãnh đạo hiểu lầm rồi, tôi không phải đại sư gì đâu, tôi chỉ biết nơi nào có đại sư mà thôi!”
“Hả?” Triệu Ngọc vốn định bảo Hùng Văn Đống tìm vài chuyên gia về phương diện này tới đây để hỏi thăm bọn họ về chuyện quan tài treo sao Bắc Đẩu, nhưng không nghĩ tới Hùng Văn Đống chỉ tìm được một tin tức mà thôi.
“Dãy núi Ngũ Phong của chúng tôi có một thầy phong thuỷ xem rất chuẩn đó!” Cảnh sát trẻ tuổi kia nói: “Ừm... thầy ấy sống trong đạo quán Ngũ Phong đã hoang phế! Ôi chao... Tiên phong đạo cốt, vừa thấy đã biết không phải người bình thường rồi! Xem tướng, bói toán, xem phong thuỷ, lợi hại lắm!”
“Ừm... Lãnh đạo ơi...” Hùng Văn Đống bổ sung thêm: “Nói thật ra thì chúng tôi đều là cảnh sát, đương nhiên không tin mấy thứ này rồi. Cho nên, anh hỏi tôi xong, tôi tìm cả buổi mới tìm được một người như vậy!”
“Dãy núi Ngũ Phong...” Triệu Ngọc cố nhớ bản đồ: “Hình như không xa lắm đúng không?”
“Không xa! Không xa!” Cậu cảnh sát kia vội vàng trả lời: “Cũng chừng sáu, bảy cây số thôi! Nếu anh muốn đi thì bây giờ tôi sẽ dẫn anh qua đó ngay!”
“Buổi tối mà ông ta cũng xem tướng à?” Triệu Ngọc nhìn sắc trời dần tối, hỏi một câu.
“Chuyện này thì... tôi cũng không biết!” Cậu cảnh sát trả lời: “Nhưng... Dù sao anh cũng đâu tìm ông ta xem tướng, chỉ cần ông ta ở nhà thì đâu sợ ông ta không chịu phối hợp điều tra?”
“Cũng có lý!” Triệu Ngọc suy nghĩ một phen rồi quyết định: “Được rồi... Bây giờ tôi sẽ đi gặp ông thầy tướng này ngay!”
“Được, tôi đi cùng anh nhé!” Nói xong, Hùng Văn Đống lập tức đi về phía một chiếc xe cảnh sát.
“Thôi!” Triệu Ngọc xua tay nói: “Chúng ta đổi một chiếc xe khác đi! Chạy xe cảnh sát đi nhà thầy tướng không phù hợp, chúng ta phải khiêm tốn, khiêm tốn đấy biết không!”
“À... Được rồi!” Hùng Văn Đống nhanh chóng cầm di động lên, gọi một chiếc xe khác tới.
Sau đó, Hùng Văn Đống lái xe, cậu cảnh sát trẻ chỉ đường, ba người nhanh chóng đến gần dãy núi Ngũ Phong.
Lúc ô tô chạy lên đại lộ, Triệu Ngọc vẫn không được nhàn rỗi mà phân tích lai lịch của các thi thể nữ trong vụ án cho hai vị cảnh sát còn lại, muốn nghe thử quan điểm của dân bản xứ bọn họ.
“Kết âm thân hả?” Hùng Văn Đống lắc đầu: “Tôi chỉ nghe thấy chuyện này trong những tiểu thuyết thần quái thôi, nhưng trong hiện thực... thì tôi chưa từng thấy bao giờ, cũng chưa từng gặp vụ án nào tương tự!”
“Đúng vậy...” Cậu cảnh sát trẻ ngồi trên ghế lái phụ quay đầu lại nói: “Lãnh đạo, không nói gạt anh làm gì, nhà của tôi chuyên lo liệu việc tang lễ cho người ta đây!”
“Tôi nói anh nghe nhé, chuyện mua bán thi thể, có lẽ ở những chỗ khác thì có, nhưng ở vùng chúng tôi, tuyệt đối không thể xảy ra được!”
“Hả?” Triệu Ngọc cảm thấy ngoài ý muốn, vội hỏi: “Vì sao vậy?”
“Bởi vì...” Cậu cảnh sát trẻ nói: “Vùng này của chúng tôi rất tôn trọng việc hoả táng! Sau khi người chết thì phải hoả táng ngay!”
“Đúng! Đúng!” Hùng Văn Đống vỗ tay thật mạnh: “Ôi trời! Sao tôi lại không nhớ ra nhỉ? Lãnh đạo ơi, đúng là có chuyện như vậy đấy, ở vùng này của chúng tôi, hoả táng không chỉ là quy định quốc gia mà còn là truyền thống của chúng tôi nữa đấy!”
“Thế mới nói, sao tôi cảm thấy chuyện mua đi bán lại thi thể lại xa lạ với tôi như vậy cơ chứ?” Hùng Văn Đống nói: “Anh không biết đâu, văn hóa mai táng truyền thống của chúng tôi cho rằng, con người chỉ có thể về trời khi được hoả táng thôi! Cho nên mọi người đều được hoả táng hết rồi, ở đâu mà có thi thể để mua đi bán lại cơ chứ?”
“Hả?” Triệu Ngọc buồn bực khịt mũi, chán nản nói: “Nói như vậy... Cho dù là đào mộ trộm xác... Cũng là chuyện không có khả năng hả?”
“Đúng vậy...” Cậu cảnh sát trẻ xua tay: “Trong mộ căn bản không có thi thể, trộm cái gì mà trộm?”
Bình luận facebook