Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1181
Chương 1181 : Chương 1181THÂN PHẬN KHÓ ĐOÁN
Một ngày mới, công việc điều tra vẫn được tiến hành từng bước.
Buổi sáng chín giờ mười lăm phút, pháp y Cao dẫn các nhân viên chuyên nghiệp của ông ta đến Vũ Thanh. Trong những người cùng đi còn có lãnh đạo của tỉnh Phúc Lai và một số nhân viên liên quan.
Lãnh đạo lớn vừa tới, tất cả lãnh đạo huyện Vũ Thanh đều trình diện, nhiệt tình nghênh đón. Đương nhiên là thanh thế to lớn, quy cách long trọng.
Đương nhiên, cho dù là từ cấp bậc hay là từ độ nổi tiếng, Triệu Ngọc vẫn là người bắt mắt nhất.
Mà Triệu Ngọc đã sớm luyện thành thói quen với những lễ tiết xã giao này, nên hắn chuyện trò vui vẻ, ứng phó tự nhiên.
Sau khi nghe hắn nói huyên thuyên quỷ thần một lát, mấy lãnh đạo đó nhao nhao bày tỏ rằng nhất định toàn lực duy trì công tác phá án của thần thám Triệu Ngọc, phàm là Triệu Ngọc có cái gì yêu cầu, bọn họ sẽ đồng ý vô điều kiện.
Vốn dĩ, lãnh đạo địa phương đã đặt bàn ở khách sạn tốt nhất của huyện Vũ Thanh, đượm tình mời Triệu Ngọc tới tham gia. Nhưng mà Triệu Ngọc lại lấy lý do công việc để từ chối hết.
Nhìn thấy Triệu Ngọc thật sự chuyên nghiệp như vậy, mấy lãnh đạo tỉnh kia không dám lỗ mãng, giữa trưa đành chấp nhận ăn cơm hộp là xong.
Đương nhiên, không phải Triệu Ngọc làm bộ làm tịch mà bây giờ đang là thời điểm mấu chốt để phá án, hắn tuyệt đối không thể rời khỏi hiện trường.
Hắn tự mình dẫn nhóm pháp y Cao tới hiện trường chỗ quan tài treo sao Bắc Đẩu kia, hơn nữa còn kể ra tư liệu tường tận cho bọn họ.
Sau khi nghe xong, các chuyên gia cũng nhíu mày, chưa ai thấy qua hiện tượng kỳ quái như vậy.
Mà đợi đến lúc bọn họ xuống vách núi, tận mắt nhìn thấy thi thể trong quan tài thì lại càng cảm thấy khó mà tin nổi...
Sau cùng, thông qua việc nghiên cứu và thảo luận dài đến vài giờ, cuối cùng đoàn đội chuyên gia vẫn đề nghị, phải dời tất cả thi thể ra khỏi quan tài, sau đó đưa đến đội cảnh sát hình sự của địa phương tiến hành giải phẫu xét nghiệm rồi tính sau.
Hóa ra, bọn họ phát hiện thi thể trong quan tài treo đã xuất hiện dấu hiệu bị thối rữa.
Cao Phát Tài nói, bởi vì quan tài treo trên vách núi bị mở ra thường xuyên, thi thể bị người ta lật qua lật lại, nên không khí xâm nhập khiến thi thể oxi hoá là chuyện tất nhiên.
Cho nên, việc đặt thi thể trong quan tài bây giờ đã không còn cần thiết nữa rồi. Chẳng bằng nắm chặt thời gian tiến hành giải phẫu, điều tra rõ thân phận người chết và nguyên nhân tử vong để sớm ngày phá được án thì tốt hơn!
Đương nhiên Triệu Ngọc đồng ý với đề nghị của Cao Phát Tài, lập tức bố trí nhân thủ bắt đầu công việc di dời thi thể lần nữa.
Có chuyên gia trong đoàn đội bắt đầu tiến hành thu thập mẫu vật trong quan tài treo sao Bắc Đẩu và tìm kiếm tư liệu liên quan...
Năm giờ chiều, trước khi trời tối, tất cả thi thể đã được vận chuyển hoàn tất. Cao Phát Tài và Trương Bồi Bồi cũng quay về đội cảnh sát hình sự huyện Vũ Thanh, tiến hành công việc giải phẫu chuyên nghiệp.
Giờ phút này, mấy nhóm người được Triệu Ngọc giao nhiệm vụ cũng lục tục truyền tin về:
Đầu tiên là đội Ngô Tú Mẫn và Thôi Lệ Châu, họ gửi về tin tức tường tận của Cảnh Nhã Ái, nhưng mà về việc Cảnh Nhã Ái mất tích và vụ tai nạn xe có thể đã xảy ra kia, họ lại không điều tra được gì.
Hóa ra, gia đình của Cảnh Nhã Ái vốn ở vùng núi, gia cảnh bần hàn, lại mồ côi cha, mẹ muốn cô bé ở nhà làm nông. Nhưng Cảnh Nhã Ái không muốn bỏ học nên đã nảy sinh mâu thuẫn với mẹ mình, dẫn đến việc đêm khuya rời nhà trốn đi.
Ngô Tú Mẫn nói, vùng quốc lộ gần nhà Cảnh Nhã Ái nằm trong điểm mù của camera, không có cách nào bắt được tung tích của cô bé.
Nếu Cảnh Nhã Ái thật sự xảy ra tai nạn xe cộ đêm đó, thì bọn họ chỉ có thể dựa vào việc thăm dò thực địa hoặc là thông qua đoạn đường có video theo dõi để suy luận thôi.
Như vậy, họ còn cần một thời gian nhất định mới có thể điều tra ra manh mối.
Tiếp theo, phía Nhiễm Đào cũng gửi tin về, hôm nay, hắn ta đã dẫn theo đội kỹ thuật sử dụng flycam cẩn thận điều tra toàn bộ vách núi mấy lần, nhưng kết quả khiến người ta uể oải, bọn họ không phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào liên quan tới việc leo núi.
Lần này đúng là thú vị rồi đây...
Triệu Ngọc nghĩ, tội phạm không lên từ trên xuống, cũng không phải leo từ dưới lên trên, chẳng lẽ... Thật sự biết bay hay sao?
Mắt thấy vách núi đen dốc đứng cao ngất, Triệu Ngọc không thể không lại đặt vấn đề quan trọng này lên vị trí cao nhất: Rốt cuộc tội phạm đã làm thế nào để bỏ thi thể vào quan tài treo trên vách núi nhỉ?
Căn cứ theo tình huống trước mắt, chí ít có một điểm là có thể khẳng định, hung thủ không có khả năng trắng trợn tiến hành vào ban ngày, chỉ có thể lựa chọn lúc đêm khuya yên tĩnh!
Nhưng nếu leo núi vào buổi tối thì cho dù có sử dụng phương pháp gì cũng nguy hiểm và khó khăn hơn ban ngày rất nhiều...
Cho dù bây giờ, bọn họ đã có giàn giáo và cần treo, cũng có rất nhiều thiết bị chuyên nghiệp nhưng cũng không dám leo lên vào ban đêm, như vậy thì tội phạm làm được bằng cách nào? Chẳng lẽ lo bị người ta phát hiện nên hắn ta thậm chí không dám bật đèn?
Sau đó, Miêu Anh gọi điện thoại cho Triệu Ngọc, nói rằng đã điều tra xong năm người có ngày sinh tháng đẻ phù hợp kia rồi.
Kết quả đúng là khiến người ta thất vọng, cả năm người đều không có hiềm nghi, trên cơ bản, bọn họ đều là người miền núi chân chất, bình thường trừ ngày tết sẽ đi vào miếu dâng hương ra, không có điểm nào có liên quan đến huyền học bí thuật.
Vì phòng ngừa lỡ như, Miêu Anh chẳng những điều tra chính người đó mà còn điều tra cả người thân của bọn họ, cuối cùng mới loại khỏi diện hiềm nghi.
Theo như tiến độ này thì đúng như lời Triệu Ngọc nói, nếu muốn biết ngày sinh tháng đẻ này đại diện cho ai thì vẫn cần mở rộng phạm vi điều tra thêm một bước nữa mới được!
Như vậy, cả ba phương hướng điều tra đều gặp khó khăn, không có bất kỳ tiến triển gì.
Nhưng không có nghĩa là sự xui xẻo của bọn họ kết thúc từ đây.
Điều khiến Triệu Ngọc buồn bực hơn nữa đã xảy ra rất nhanh. Tăng Khả nói cho hắn biết, bên tỉnh đã so sánh ADN của thi thể nữ với kho số liệu người mất tích gần đây, nhưng kết quả là không trùng khớp với bất kỳ ai!
Triệu Ngọc cảm thấy thật sự không thể tin được, ngoài Cảnh Nhã Ái ra, không ngờ là đến bây giờ vẫn không thể xác nhận thân phận của những cô bé còn lại, trong chuyện này thậm chí đã có ý châm chọc rồi!
Làm sao có thể?
Chẳng lẽ... Cả sáu cô bé này đều bị cha mẹ của mình bán đi à?
Trừ nguyên nhân đó ra, còn có nguyên nhân gì khác không?
“Ừm...” Trong điện thoại, Tăng Khả nói như thế này: “Tổ trưởng, em mới vừa xác nhận với bộ phận pháp y, bọn họ nói, thông qua dấu hiệu y khoa bên ngoài thì người chết đều là người Hoa, xác suất là người Đông Nam Á vượt biên không lớn!”
“Tôi biết...” Triệu Ngọc suy nghĩ rồi hỏi: “Tăng Khả, cậu nói thử xem, nếu những cô bé này không phải người mất tích, cũng không phải người ngoại quốc, vậy thì còn có khả năng nào khác không?”
“Không phải người mất tích... Vậy...” Tăng Khả cố gắng suy nghĩ, lời nói có vẻ không xác định: “Có khi nào mấy cô bé này đều là con cái trong nhà hung thủ không?”
“Ừm... Chờ một chút...” Tăng Khả lật tư liệu ra xem, nói: “Không đúng! Số liệu ADN cho thấy rất rõ ràng, giữa các cô bé này không có quan hệ huyết thống!”
“Vậy à...”
Triệu Ngọc suy nghĩ rất nhanh, trong chớp mắt đã có vài phỏng đoán hiện lên: Là bọn buôn người sao? Hay là kẻ buôn nội tạng? Chẳng lẽ là gia đình trộm cướp như Đào Hương và Lý Phi? Hay là... tổ chức tà giáo nào đó?
Từ từ đã...
Bỗng nhiên, có một suy nghĩ ngừng lại trong đầu Triệu Ngọc.
Hắn nhớ lại nguyên nhân tử vong kỳ lạ của mấy cô bé này, cùng với tư liệu hắn nghiên cứu đêm qua...
Cắt cổ tay, tai nạn xe cộ, bệnh tim...
Chẳng lẽ...
Một suy đoán hiện ra, khiến tóc gáy của hắn dựng thẳng lên, không thể kìm được mà cột sống lạnh toát...
“Ừm... Tổ trưởng à, anh... sao vậy?” Có lẽ Tăng Khả đã nhận ra sự khác thường của Triệu Ngọc, vội vàng thúc giục.
“Tăng Khả!” Triệu Ngọc thở hổn hển nói: “Cậu từng nghe nói về chuyện trong dân gian có tục kết âm thân, làm Minh hôn chưa? Cậu nói thử xem... Có khi nào những thi thể trong mấy cỗ quan tài treo đó... Có khi nào bản thân họ đã là… người chết không?”
Một ngày mới, công việc điều tra vẫn được tiến hành từng bước.
Buổi sáng chín giờ mười lăm phút, pháp y Cao dẫn các nhân viên chuyên nghiệp của ông ta đến Vũ Thanh. Trong những người cùng đi còn có lãnh đạo của tỉnh Phúc Lai và một số nhân viên liên quan.
Lãnh đạo lớn vừa tới, tất cả lãnh đạo huyện Vũ Thanh đều trình diện, nhiệt tình nghênh đón. Đương nhiên là thanh thế to lớn, quy cách long trọng.
Đương nhiên, cho dù là từ cấp bậc hay là từ độ nổi tiếng, Triệu Ngọc vẫn là người bắt mắt nhất.
Mà Triệu Ngọc đã sớm luyện thành thói quen với những lễ tiết xã giao này, nên hắn chuyện trò vui vẻ, ứng phó tự nhiên.
Sau khi nghe hắn nói huyên thuyên quỷ thần một lát, mấy lãnh đạo đó nhao nhao bày tỏ rằng nhất định toàn lực duy trì công tác phá án của thần thám Triệu Ngọc, phàm là Triệu Ngọc có cái gì yêu cầu, bọn họ sẽ đồng ý vô điều kiện.
Vốn dĩ, lãnh đạo địa phương đã đặt bàn ở khách sạn tốt nhất của huyện Vũ Thanh, đượm tình mời Triệu Ngọc tới tham gia. Nhưng mà Triệu Ngọc lại lấy lý do công việc để từ chối hết.
Nhìn thấy Triệu Ngọc thật sự chuyên nghiệp như vậy, mấy lãnh đạo tỉnh kia không dám lỗ mãng, giữa trưa đành chấp nhận ăn cơm hộp là xong.
Đương nhiên, không phải Triệu Ngọc làm bộ làm tịch mà bây giờ đang là thời điểm mấu chốt để phá án, hắn tuyệt đối không thể rời khỏi hiện trường.
Hắn tự mình dẫn nhóm pháp y Cao tới hiện trường chỗ quan tài treo sao Bắc Đẩu kia, hơn nữa còn kể ra tư liệu tường tận cho bọn họ.
Sau khi nghe xong, các chuyên gia cũng nhíu mày, chưa ai thấy qua hiện tượng kỳ quái như vậy.
Mà đợi đến lúc bọn họ xuống vách núi, tận mắt nhìn thấy thi thể trong quan tài thì lại càng cảm thấy khó mà tin nổi...
Sau cùng, thông qua việc nghiên cứu và thảo luận dài đến vài giờ, cuối cùng đoàn đội chuyên gia vẫn đề nghị, phải dời tất cả thi thể ra khỏi quan tài, sau đó đưa đến đội cảnh sát hình sự của địa phương tiến hành giải phẫu xét nghiệm rồi tính sau.
Hóa ra, bọn họ phát hiện thi thể trong quan tài treo đã xuất hiện dấu hiệu bị thối rữa.
Cao Phát Tài nói, bởi vì quan tài treo trên vách núi bị mở ra thường xuyên, thi thể bị người ta lật qua lật lại, nên không khí xâm nhập khiến thi thể oxi hoá là chuyện tất nhiên.
Cho nên, việc đặt thi thể trong quan tài bây giờ đã không còn cần thiết nữa rồi. Chẳng bằng nắm chặt thời gian tiến hành giải phẫu, điều tra rõ thân phận người chết và nguyên nhân tử vong để sớm ngày phá được án thì tốt hơn!
Đương nhiên Triệu Ngọc đồng ý với đề nghị của Cao Phát Tài, lập tức bố trí nhân thủ bắt đầu công việc di dời thi thể lần nữa.
Có chuyên gia trong đoàn đội bắt đầu tiến hành thu thập mẫu vật trong quan tài treo sao Bắc Đẩu và tìm kiếm tư liệu liên quan...
Năm giờ chiều, trước khi trời tối, tất cả thi thể đã được vận chuyển hoàn tất. Cao Phát Tài và Trương Bồi Bồi cũng quay về đội cảnh sát hình sự huyện Vũ Thanh, tiến hành công việc giải phẫu chuyên nghiệp.
Giờ phút này, mấy nhóm người được Triệu Ngọc giao nhiệm vụ cũng lục tục truyền tin về:
Đầu tiên là đội Ngô Tú Mẫn và Thôi Lệ Châu, họ gửi về tin tức tường tận của Cảnh Nhã Ái, nhưng mà về việc Cảnh Nhã Ái mất tích và vụ tai nạn xe có thể đã xảy ra kia, họ lại không điều tra được gì.
Hóa ra, gia đình của Cảnh Nhã Ái vốn ở vùng núi, gia cảnh bần hàn, lại mồ côi cha, mẹ muốn cô bé ở nhà làm nông. Nhưng Cảnh Nhã Ái không muốn bỏ học nên đã nảy sinh mâu thuẫn với mẹ mình, dẫn đến việc đêm khuya rời nhà trốn đi.
Ngô Tú Mẫn nói, vùng quốc lộ gần nhà Cảnh Nhã Ái nằm trong điểm mù của camera, không có cách nào bắt được tung tích của cô bé.
Nếu Cảnh Nhã Ái thật sự xảy ra tai nạn xe cộ đêm đó, thì bọn họ chỉ có thể dựa vào việc thăm dò thực địa hoặc là thông qua đoạn đường có video theo dõi để suy luận thôi.
Như vậy, họ còn cần một thời gian nhất định mới có thể điều tra ra manh mối.
Tiếp theo, phía Nhiễm Đào cũng gửi tin về, hôm nay, hắn ta đã dẫn theo đội kỹ thuật sử dụng flycam cẩn thận điều tra toàn bộ vách núi mấy lần, nhưng kết quả khiến người ta uể oải, bọn họ không phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào liên quan tới việc leo núi.
Lần này đúng là thú vị rồi đây...
Triệu Ngọc nghĩ, tội phạm không lên từ trên xuống, cũng không phải leo từ dưới lên trên, chẳng lẽ... Thật sự biết bay hay sao?
Mắt thấy vách núi đen dốc đứng cao ngất, Triệu Ngọc không thể không lại đặt vấn đề quan trọng này lên vị trí cao nhất: Rốt cuộc tội phạm đã làm thế nào để bỏ thi thể vào quan tài treo trên vách núi nhỉ?
Căn cứ theo tình huống trước mắt, chí ít có một điểm là có thể khẳng định, hung thủ không có khả năng trắng trợn tiến hành vào ban ngày, chỉ có thể lựa chọn lúc đêm khuya yên tĩnh!
Nhưng nếu leo núi vào buổi tối thì cho dù có sử dụng phương pháp gì cũng nguy hiểm và khó khăn hơn ban ngày rất nhiều...
Cho dù bây giờ, bọn họ đã có giàn giáo và cần treo, cũng có rất nhiều thiết bị chuyên nghiệp nhưng cũng không dám leo lên vào ban đêm, như vậy thì tội phạm làm được bằng cách nào? Chẳng lẽ lo bị người ta phát hiện nên hắn ta thậm chí không dám bật đèn?
Sau đó, Miêu Anh gọi điện thoại cho Triệu Ngọc, nói rằng đã điều tra xong năm người có ngày sinh tháng đẻ phù hợp kia rồi.
Kết quả đúng là khiến người ta thất vọng, cả năm người đều không có hiềm nghi, trên cơ bản, bọn họ đều là người miền núi chân chất, bình thường trừ ngày tết sẽ đi vào miếu dâng hương ra, không có điểm nào có liên quan đến huyền học bí thuật.
Vì phòng ngừa lỡ như, Miêu Anh chẳng những điều tra chính người đó mà còn điều tra cả người thân của bọn họ, cuối cùng mới loại khỏi diện hiềm nghi.
Theo như tiến độ này thì đúng như lời Triệu Ngọc nói, nếu muốn biết ngày sinh tháng đẻ này đại diện cho ai thì vẫn cần mở rộng phạm vi điều tra thêm một bước nữa mới được!
Như vậy, cả ba phương hướng điều tra đều gặp khó khăn, không có bất kỳ tiến triển gì.
Nhưng không có nghĩa là sự xui xẻo của bọn họ kết thúc từ đây.
Điều khiến Triệu Ngọc buồn bực hơn nữa đã xảy ra rất nhanh. Tăng Khả nói cho hắn biết, bên tỉnh đã so sánh ADN của thi thể nữ với kho số liệu người mất tích gần đây, nhưng kết quả là không trùng khớp với bất kỳ ai!
Triệu Ngọc cảm thấy thật sự không thể tin được, ngoài Cảnh Nhã Ái ra, không ngờ là đến bây giờ vẫn không thể xác nhận thân phận của những cô bé còn lại, trong chuyện này thậm chí đã có ý châm chọc rồi!
Làm sao có thể?
Chẳng lẽ... Cả sáu cô bé này đều bị cha mẹ của mình bán đi à?
Trừ nguyên nhân đó ra, còn có nguyên nhân gì khác không?
“Ừm...” Trong điện thoại, Tăng Khả nói như thế này: “Tổ trưởng, em mới vừa xác nhận với bộ phận pháp y, bọn họ nói, thông qua dấu hiệu y khoa bên ngoài thì người chết đều là người Hoa, xác suất là người Đông Nam Á vượt biên không lớn!”
“Tôi biết...” Triệu Ngọc suy nghĩ rồi hỏi: “Tăng Khả, cậu nói thử xem, nếu những cô bé này không phải người mất tích, cũng không phải người ngoại quốc, vậy thì còn có khả năng nào khác không?”
“Không phải người mất tích... Vậy...” Tăng Khả cố gắng suy nghĩ, lời nói có vẻ không xác định: “Có khi nào mấy cô bé này đều là con cái trong nhà hung thủ không?”
“Ừm... Chờ một chút...” Tăng Khả lật tư liệu ra xem, nói: “Không đúng! Số liệu ADN cho thấy rất rõ ràng, giữa các cô bé này không có quan hệ huyết thống!”
“Vậy à...”
Triệu Ngọc suy nghĩ rất nhanh, trong chớp mắt đã có vài phỏng đoán hiện lên: Là bọn buôn người sao? Hay là kẻ buôn nội tạng? Chẳng lẽ là gia đình trộm cướp như Đào Hương và Lý Phi? Hay là... tổ chức tà giáo nào đó?
Từ từ đã...
Bỗng nhiên, có một suy nghĩ ngừng lại trong đầu Triệu Ngọc.
Hắn nhớ lại nguyên nhân tử vong kỳ lạ của mấy cô bé này, cùng với tư liệu hắn nghiên cứu đêm qua...
Cắt cổ tay, tai nạn xe cộ, bệnh tim...
Chẳng lẽ...
Một suy đoán hiện ra, khiến tóc gáy của hắn dựng thẳng lên, không thể kìm được mà cột sống lạnh toát...
“Ừm... Tổ trưởng à, anh... sao vậy?” Có lẽ Tăng Khả đã nhận ra sự khác thường của Triệu Ngọc, vội vàng thúc giục.
“Tăng Khả!” Triệu Ngọc thở hổn hển nói: “Cậu từng nghe nói về chuyện trong dân gian có tục kết âm thân, làm Minh hôn chưa? Cậu nói thử xem... Có khi nào những thi thể trong mấy cỗ quan tài treo đó... Có khi nào bản thân họ đã là… người chết không?”