• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (15 Viewers)

  • cuong-tham-132.txt

Chương 132: CHÌA KHÓA VÀ Ổ KHÓA




Buổi trưa, ngoài các đồng nghiệp của tổ A, Triệu Ngọc còn gọi cả Trương Cảnh Phong và Lương Hoan tới Phí Đằng Ngư Hương. Hai người này mới rời khỏi tổ A, tính ra thì họ cũng2không phải là người ngoài.



Sau khi đại tiệc hải sản được đưa lên, đám đông đều phải thốt lên đầy kinh ngạc. Bọn họ không thể nào ngờ được Triệu Ngọc lại rộng rãi như vậy, thậm chí8còn gọi cả tôm hùm và bào ngư!



Hắn chơi sộp như vậy, thật khiến cả đám phập phồng lo sợ.



Tất nhiên, chỉ có Triệu Ngọc và Lý Bối Ni hiểu rõ, tôm hùm và bào ngư của bữa6tiệc hôm nay từ đâu mà có. Tất cả đều nhờ vào “bàn tay tội ác” của Triệu Ngọc...



Bởi vì buổi chiều còn phải đi làm nên mọi người không uống rượu, tuy nhiên bầu không khí vẫn3vô cùng cuồng nhiệt.



Trên bàn ăn, mọi người xôn xao bàn tán những chủ đề quen thuộc, ca ngợi chúc mừng Triệu Ngọc, bàn luận về vụ án, về sự phát triển của tổ A....



Trong tổ chỉ có5duy nhất một người không vui, đó chính là Lưu Học Sơn, người từng truy tìm tội phạm cùng với Triệu Ngọc! Anh ta bực bội không lên tiếng, chỉ ngồi gặm cua, trong đầu tràn ngập ý nghĩ hối hận!



Anh ta hối hận vì lúc trước không đi truy tìm Dương Văn Đào cùng Triệu Ngọc! Nếu đi cùng Triệu Ngọc tới trấn Ngân Bàn, có khi bây giờ anh ta cũng được khen ngợi!



Giờ thì hay rồi, do bản thân lười nhác, đổi lại Triệu Ngọc được nở mày nở mặt còn mình thì mờ nhạt chìm nghỉm, thật là bực bội... Nhưng mà, cũng từ giây phút này, Lưu Học Sơn hạ quyết tâm, sau này nếu có nhiệm vụ mới thì anh ta nhất định sẽ đi theo Triệu Ngọc! Tên oắt con này quả thật đáng gờm!



Tuy nhiên, lúc này Triệu Ngọc lại có vẻ khác thường. Trên bàn tiệc, mặc dù hắn vẫn kiêu căng hống hách như thường, nhưng lúc nói chuyện lại hơi mất tập trung, dường như đang có tâm sự gì đó.



Mọi người đều là cảnh sát hình sự, tất nhiên sẽ nhìn ra được điều khác thường này. Có điều hiện giờ ai cũng chỉ lo thưởng thức món hải sản trong miệng, không ai rảnh mà đi hỏi cả.



Triệu Ngọc đương nhiên là có chuyện trong lòng, hơn nữa không chỉ có một chuyện!



Trước tiên, điều hắn muốn biết nhất hiện giờ, đó là gợi ý hôm nay hắn ngẫu nhiên có được có phải là then chốt để phá phụ án Giản Văn Lỵ bị sát hại không?



Hôm nay hắn mạo hiểm vắng mặt trong cuộc họp, chạy tới nhà giam để thẩm vấn Lưu Bằng Phi, chính là để kiểm chứng thử suy đoán của mình liệu có chính xác hay không.



Hơn nữa, sự thật sau cùng đã chứng minh phương hướng điều tra của hắn có thể lại đúng nữa rồi! Trước mắt, hắn đang đợi kết quả điều tra từ phía Miêu Anh, tâm trạng thấp thỏm, cho nên mới hơi mất tập trung.



Thì ra, hôm qua Hoa Hoa nhắc tới chuyện chìa khóa bị mất, bảo Dương Hồng đổi ổ khóa khác, Triệu Ngọc đã chợt nghĩ ra gì đó. Hôm nay, khi Lý Bối Ni kể về vụ trộm viện dưỡng lão, lại nhắc tới chìa khóa và ổ khóa một lần nữa, cuối cùng đã khiến Triệu Ngọc chú ý đến.



Triệu Ngọc nhớ rõ, lúc lấy lời khai của Lâm Mỹ Phượng, chị ta từng nói rất rõ rằng khi chị ta lẻn vào nhà Giản Văn Lỵ để hành hung thì cửa vẫn đang bị khóa!



Cổng sân vẫn khóa, mà cửa nhà cũng khóa!



Nhờ có chìa khóa do Lâm Bằng Phi đưa, Lâm Mỹ Phượng mới vào được bên trong.



Bây giờ suy xét lại chi tiết này, kết hợp với những suy đoán trước đó của mình, Triệu Ngọc đã mơ hồ nắm bắt được điều gì đó...



Trước hết, dựa vào máy kiểm tra nói dối của hắn và những chứng cứ Miêu Anh thu thập được gần đây, hắn đã có thể xác định được rằng, Giản Văn Lỵ bị bóp cổ chết trước rồi mới bị Lâm Mỹ Phượng đâm.



Con dao của Lâm Mỹ Phượng chẳng qua chỉ là đâm vào cái xác chết.



Vậy thì... Đây chính là vấn đề!



Người giết Giản Văn Lỵ đã vào nhà bằng cách nào?



Lúc Lâm Mỹ Phượng đi vào, cửa phòng vẫn khóa, chị ta dùng chìa khóa mở cửa. Vậy có nghĩa là khi đó ổ khóa vẫn còn nguyên vẹn, cũng tức là hung thủ giết người thật sự kia không hề cạy cửa đi vào.



Vậy thì... Gã vào bằng cách nào?



Để không có sai sót gì, Triệu Ngọc lại lật lại biên bản ghi chép vụ án năm xưa một lần nữa, trên đó ghi chép rất rõ ràng, khóa cửa nhà Giản Văn Lỵ quả thật không hề có dấu vết bị cạy phá!



Nói cách khác, rất có thể hung thủ cũng có chìa khóa mở cửa!



Không sai!



Điểm mấu chốt mà Triệu Ngọc đang suy nghĩ chính là điều này!



Nếu hung thủ cũng dùng chìa khóa mở cửa đi vào, vậy thì... Chìa khóa của gã lấy từ đâu ra?



Nếu như có thể tìm được nguồn gốc của chiếc chìa khóa, vậy có phải là có thể tóm được hung thủ không!?



Vì vậy, mang theo suy nghĩ này, Triệu Ngọc chạy tới nhà giam để thẩm vấn Lưu Bằng Phi một lần nữa.



Theo lời khai của Lưu Bằng Phi, ban đầu nhà anh ta chỉ có hai bộ chìa khóa, vợ chồng họ mỗi người giữ một bộ. Ngoài đưa cho Lâm Mỹ Phượng để giết người ra, anh ta không hề đánh chìa khóa cho bất kỳ ai cả.



Sau khi nhận được câu trả lời của Lưu Bằng Phi, Triệu Ngọc đã theo bản năng nghĩ tới ngay một khả năng! Đó chính là... Có khi nào Giản Văn Lỵ có lối sống không đứng đắn hay không? Lẽ nào chìa khóa của hung thủ do chính cô ta đưa? Hoặc là hung thủ không hề có chìa khóa, mà chính Giản Văn Lỵ đã mở cửa cho gã?



Giản Văn Lỵ có gian tình với hung thủ, hung thủ có thể là vì yêu mà sinh hận, cũng có thể là muốn trộm cắp gì đó trong nhà Giản Văn Lỵ, nhưng vô tình bị cô ta phát hiện nên mới bóp cổ giết chết?



Tuy nhiên, qua một hồi suy đi xét lại, Triệu Ngọc vẫn gạt bỏ suy đoán này.



Bởi vì, thứ nhất là cảnh sát hình sự năm đó đã điều tra rất kỹ về cuộc sống của Giản Văn Lỵ, không hề phát hiện cô ta có tai tiếng gì với ai cả. Nếu hung thủ có qua lại mờ ám với Giản Văn Lỵ, vậy thì có lẽ vụ án đã được phá từ sớm rồi!



Thứ hai, vẫn là câu nói đó, Triệu Ngọc không tin rằng việc hung thủ thật sự giết người, sau đó Lâm Mỹ Phượng lại đến “giết người” chỉ là sự trùng hợp đơn thuần!



Quá mức trùng hợp!



Nếu không phải đã bàn bạc từ trước, thì sao lại trùng hợp đến vậy chứ?



Hắn luôn cảm thấy rằng tên hung thủ giết chết Giản Văn Lỵ ắt hẳn là có quan hệ gì đó với Lâm Mỹ Phượng hoặc Lưu Bằng Phi.



Trước đó, Triệu Ngọc và Miêu Anh đều nghi ngờ người chồng hiện tại của Lâm Mỹ Phượng. Tuy nhiên, theo chứng cứ có được, 10 năm trước hai người họ không hề quen biết nhau, thậm chí không sống cùng một thành phố. Chồng của Lâm Mỹ Phượng cũng không có bất kỳ quan hệ nào với Vu Chí Căn, Lưu Bằng Phi và cả Giản Văn Lỵ.



Không phải Giản Văn Lỵ có tình nhân bên ngoài, cũng không phải chồng của Lâm Mỹ Phượng, vậy thì... Rốt cuộc chân tướng là gì?



Khi đó, Triệu Ngọc thấy không hỏi được manh mối nào có giá trị, định bảo cảnh sát canh ngục dẫn Lưu Bằng Phi đi. Tuy nhiên, lúc Lưu Bằng Phi vừa bước chân ra tới cửa, Triệu Ngọc bỗng nảy ra suy nghĩ, lại gọi anh ta trở lại.



Bởi vì vào lúc đó, trong đầu Triệu Ngọc chợt lóe lên hai từ khóa quan trọng đó là chìa khóa và ổ khóa, sau khi suy nghĩ lại thì bắt được một điểm quan trọng.



“Lưu Bằng Phi, tôi còn muốn hỏi một vấn đề nữa.” Mang theo tâm lý cứ thử một lần xem sao, Triệu Ngọc hỏi anh ta: “Chìa khóa mà anh đưa cho Lâm Mỹ Phượng được đánh ở đâu?”.



“Ờ...” Do thời gian trôi qua đã quá lâu, Lưu Bằng Phi gần như đã quên mất. Anh ta gãi mũi suy nghĩ hết cả năm phút mới trả lời một cách không mấy chắc chắn: “Đồng chí cảnh sát, tôi nhớ khi đó vì để không bị người quen nhìn thấy, hình như tôi đã tới một nơi rất xa để đánh chìa khóa! Nơi đó... Khi đó hình như còn là vùng ngoại ô, tên thì tôi không nhớ rõ, nhưng vị trí có thể nhớ mang máng...”.



“Vậy thì...” Triệu Ngọc lấy giấy bút ra: “Anh vẽ lại cho tôi thử! À, đúng rồi, anh còn nhớ người làm chìa khóa đó mặt mũi ra sao không?”.



“Cái này thì tôi nhớ!” Lưu Bằng Phi cầm bút lên, vừa chuẩn bị vẽ, vừa trả lời thành thật: “Người đó đầu trọc, cao hơn tôi nửa cái đầu, còn nữa... Gã đi cà nhắc!”.



“Cái gì?! Anh nói cái gì?!”



Nghe tới câu này, Triệu Ngọc kinh hãi bật thốt lên.



Lưu Bằng Phi giật bắn người, tay run một cái làm cây bút rơi xuống đất!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom