Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1354
Chương 1354 : Chương 1354
BAY NGƯỢC KHÔNG TRUNG
Ca nô chạy rất nhanh, lướt gió vượt sóng trên mặt biển, dần dần đi vào vùng nước sâu của biển lớn.
Mà Triệu Ngọc thì cứ bị ca nô kéo đi như vậy, tốc độ của ca nô nhanh bao nhiêu thì hắn cũng nhanh bấy nhiêu!
Cả người hắn nằm úp sấp trên mặt nước như đang lướt ván vậy, sóng nước không ngừng xô lên tấn công vùng ngực và đầu của hắn, đánh cho đầu óc hắn choáng váng, không hít thở nổi.
Tuy người Triệu Ngọc đang ở trong nước, nhưng bị kéo dưới tốc độ cao như vậy cũng có nguy hiểm đến tánh mạng. Chứ chưa nói đến khả năng không cẩn thận chạm đến đá ngầm gì đó, chỉ cần bị sóng nước đập vào người thì thời gian dài hắn cũng sẽ chết!
Lúc này, Triệu Ngọc đã bị sóng nước đập đến mức không hít thở nổi, hai tay đong đưa lung tung không làm được gì cả. Nếu ca nô không dừng lại thì hắn không có cách nào để thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm này.
A...
Ưm ưm ưm...
Sau khi uống liên tục mấy ngụm nước biển mặn chát, cuối cùng Triệu Ngọc cũng mở thanh đạo cụ trong đầu mình ra, sử dụng bình dưỡng khí tàng hình.
Hít hà... Hít hà...
Lúc luồng không khí tươi mới được hít vào, Triệu Ngọc mới thoáng cảm thấy dịu hơn, hắn cố sức ngẩng đầu lên tránh cho đầu mình bị sóng biển đập vào, sau đó, hắn thử đưa tay ra bắt lấy dây thừng chỗ mắt cá chân, nhưng lại không chạm tới được.
Hơn nữa, hắn mới vừa vươn cánh tay ra thì đã bị nước biển mãnh liệt đập ngược lại ngay lập tức.
Làm sao bây giờ?
Nếu không mở dây thừng được thì sẽ xong đời luôn, có đạo cụ nào có thể giải cứu mình khỏi tình huống khẩn cấp này không? Máy bay tàng hình... Hay là... Máy tăng tốc độ?
Hửm?
Ai ngờ, ngay lúc Triệu Ngọc thần tốc rà soát lại menu đạo cụ của mình thì một đạo cụ đột nhiên xuất hiện khiến mắt hắn sáng lên.
Đúng vậy!
Đạo cụ này có vẻ không tệ, chắc có thể dùng thử một lần nhỉ?
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc lập tức sử dụng đạo cụ này, đó là chiếc dù tàng hình đơn giản.
Vừa mới sử dụng, tác dụng của nó có thể nói là dựng sào thấy bóng.
Triệu Ngọc chỉ cảm thấy một trận gió mạnh phất lên, cả người chớp mắt đã rời khỏi mặt nước, đón gió bay lượn...
Ui ui ui...
Triệu Ngọc càng bay càng cao, nhanh chóng bay tới chỗ cách mặt nước hơn mười mét, chẳng qua cơ thể hắn lại chếch về phía sau...
Hửm?
Vốn dĩ tên binh sĩ lái ca nô đã chú ý tới Triệu Ngọc, nhưng nhìn thấy chân Triệu Ngọc vấp dây thừng nên không lập tức tiến lên xử lý, chỉ nghĩ đợi lát nữa mang hắn đi ra khỏi bờ biển xa xa rồi tính!
Hắn ta không biết Triệu Ngọc trên người có vũ khí hay không, lo rằng mình vừa giảm tốc độ thì sẽ ăn đạn.
Cho nên, trong thời gian dài như vậy, hắn ta chỉ chăm chú điều khiển ca nô, mãi đến lúc rời khỏi bến tàu thật xa, hắn ta mới rảnh rỗi quay đầu lại xem thử.
Nhưng mà vừa nhìn thì hắn ta lập tức sửng sốt, bởi vì hắn ta phát hiện trong nước không có gì cả.
Hả...
Chẳng lẽ... Đã cởi được dây thừng rồi? Người nọ rơi vào trong nước?
Nghĩ đến đây, hắn ta nhanh chóng xoay người lại cẩn thận quan sát.
Kết quả, lúc này hắn ta mới nhìn rõ, dây thừng của ca nô treo giữa không trung không ngừng lay động, mà ngửa đầu lên trời nhìn thì lại càng kinh sợ nhìn thấy - trên trời có một người đang bay?
Chẳng những có người đang bay, mà còn bay ngược nữa...
Chẳng những bay ngược, còn làm ra tư thế giống như đang bơi ngửa, vừa khoa trương lại vừa khôi hài...
Nhưng mà, cho dù có khoa trương khôi hài như thế nào đi chăng nữa thì rơi vào mắt binh sĩ cũng chỉ còn lại có sợ hãi! Hắn ta sợ tới mức rùng mình một cái, suýt nữa thì ngã khỏi ca nô.
Cho dù là nằm mơ hắn ta cũng chưa từng mơ thấy chuyện gì ly kỳ như vậy.
Bởi vì chiếc dù có chức năng tàng hình nên hắn ta chỉ có thể nhìn thấy một người đang bay trên trời, có vẻ rất là đáng sợ!
Thượng Đế ơi!
Binh sĩ kia mở to mắt, nhịp tim tăng nhanh, hắn ta từng thấy người dùng ca nô lướt ván, nhưng lướt ván mà có thể lướt lên trên trời thì đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy!
Vậy... Đó là thứ gì vậy?
Có điều, sau khi kinh sợ vài giây, tên binh sĩ này vẫn nhớ tới một chuyện quan trọng, mặc kệ có khó tin cỡ nào thì người đang bay trên trời này vẫn là kẻ địch của mình!
Vì thế, hắn ta nhanh chóng cúi người, nhặt súng trường trong khoang thuyền lên. Hắn ta cho rằng, dù thế nào cũng phải bắn kẻ kỳ lạ này một băng đạn rồi tính sau.
Nhưng mà lái ca nô cũng cần nhấn ga, bởi vì hắn ta rời khỏi chỗ tay lái nên tốc độ của ca nô cũng đột nhiên chậm lại.
Tuy Triệu Ngọc đang bay trên trời nhưng đầu óc của hắn thì không nhàn rỗi. Hắn biết người điều khiển này không thể nào tha cho hắn được, nên hắn đang mau chóng nghĩ cách.
Mới đầu, hắn định dùng máy bay tàng hình, nhưng mà dây thừng vẫn còn buộc trên chân hắn, nếu như xui xẻo thì mình sẽ bị phân thây!
Như vậy... Còn có đạo cụ nào có thể sử dụng không nhỉ?
Kết quả, Triệu Ngọc đang trầm tư suy nghĩ thì lại nhìn thấy kẻ địch trên ca nô đang lấy súng trường!
Hơn nữa, bởi vì ca nô đột nhiên giảm tốc độ, dù tàng hình đột nhiên lao về phía trước, bay đến gần ca nô, khoảng cách gần như vậy sẽ khiến kẻ địch nổ súng dễ dàng hơn!
Chuyện này...
Hả?
Có rồi!
Triệu Ngọc cũng là trong cái khó ló cái khôn, vừa mới nhìn thấy mình đang nhanh chóng đến gần ca nô thì lập tức thu dù nhảy tàng hình về.
Lúc không còn dù nhảy, hắn nhanh chóng mượn lực quán tính gia tốc, lao về phía ca nô như đạn pháo!
Hả?
Người điều khiển ca nô mới cầm lấy súng trường, nhưng vừa ngẩng đầu lên thì Triệu Ngọc lại rớt từ trên trời xuống, vừa lúc nện lên người hắn ta!
Ầm!
Hai người đụng vào nhau, trong khoang thuyền vang lên tiếng đánh nhau ngay sau đó.
Một tay Triệu Ngọc cầm súng trường của đối phương, một tay đấm mạnh vào mặt của người điều khiển, “bốp bốp” cho hắn ta ăn hai quyền.
Người điều khiển cũng không phải ngồi không, vừa thấy tình huống không ổn thì lập tức quăng súng trường vào trong nước, sau đó ôm Triệu Ngọc lăn một vòng, cũng cho Triệu Ngọc một quyền.
Cứ như vậy, hai người bắt đầu vật lộn trong không gian nhỏ hẹp của ca nô.
Theo lý thuyết, nếu so về thực lực thì đương nhiên binh sĩ lái ca nô này lợi hại hơn Triệu Ngọc một chút.
Nhưng mà, ở đây không giống như trên đất liền. Bởi vì không gian nhỏ hẹp, không thi triển được võ nên Triệu Ngọc giỏi về vật lộn gần người lại chiếm ưu thế.
Cho dù Triệu Ngọc không sử dụng thuốc bổ sung năng lượng nhưng sau mười mấy hiệp cũng thành công lợi dụng dây thừng buộc trên mắt cá chân của mình ghìm chặt lấy cổ đối phương, khiến người ta ngạt thở.
Ngay sau đó, hắn đánh một quyền vào đối phương, khiến hắn ta mù mịt, mất năng lực phản kháng.
Sau đó, Triệu Ngọc mở dây thừng trên mắt cá chân mình ra rồi ném người này vào trong nước...
Phù phù... Phù phù...
Sau khi giành được thắng lợi, Triệu Ngọc thở hồng hộc, cảm thấy cả thân thể mình như sắp hết hơi đến nơi rồi. Nhưng mà, trong lòng hắn rõ ràng, trận chiến đấu này vẫn chưa kết thúc.
Vì thế, hắn vừa tranh thủ thời gian điều chỉnh, vừa nhìn mặt biển xung quanh.
Chỉ thấy mặt biển gió êm sóng lặng, vô cùng yên tĩnh, gần như không nhìn thấy gì cả. Vì thế, hắn nhanh chóng sử dụng ống nhòm tàng hình, chỉnh ống nhòm đến bội số lớn nhất, mới thấy một tia ánh sáng chiếu tới từ phía Bắc.
Rất có khả năng, nơi đó là chỗ đặt máy phát điện thủy triều.
Chuyện đã đến nước này, không còn thời gian cho Triệu Ngọc suy xét nữa, hắn nhanh chóng nhấn ga ca nô, chạy tới chỗ có ánh sáng.
Tốc độ của ca nô không chậm, không bao lâu sau, Triệu Ngọc đã đến vùng gần chỗ có ánh sáng kia, dùng ống nhòm quan sát, hóa ra ở đó chỉ có một chiếc du thuyền không tính quá lớn đang thả neo!
Điều khiến Triệu Ngọc thấy được an ủi là hắn còn thấy bóng dáng của Scott trên sàn du thuyền. Scott đang đi qua đi lại ở nơi đó, có vẻ vô cùng lo lắng.
Nếu Scott còn sống tức là vẫn chưa tìm được kim cương, cha vợ Miêu Khôn của mình vẫn còn an toàn.
Trùng hợp hơn nữa là, lúc Triệu Ngọc dùng ống nhòm quan sát Scott thì binh sĩ trên du thuyền cũng phát hiện ra hắn, lúc này có người chỉ vào chỗ của Triệu Ngọc, báo cáo với Scott...
Được lắm!
Hừ hừ...
Triệu Ngọc nheo mắt lại, trong lòng chợt có cảm giác dữ tợn. Hắn thầm nói trong lòng, nếu đã bị chúng mày phát hiện, vậy thì đừng trách ông nội Triệu của chúng mày lòng dạ độc ác, hôm nay ông sẽ phóng một đại chiêu cho chúng mày xem!
Hạ quyết tâm, Triệu Ngọc lập túc đạp ga lên mức tối đa, phóng đến du thuyền nơi xa...
BAY NGƯỢC KHÔNG TRUNG
Ca nô chạy rất nhanh, lướt gió vượt sóng trên mặt biển, dần dần đi vào vùng nước sâu của biển lớn.
Mà Triệu Ngọc thì cứ bị ca nô kéo đi như vậy, tốc độ của ca nô nhanh bao nhiêu thì hắn cũng nhanh bấy nhiêu!
Cả người hắn nằm úp sấp trên mặt nước như đang lướt ván vậy, sóng nước không ngừng xô lên tấn công vùng ngực và đầu của hắn, đánh cho đầu óc hắn choáng váng, không hít thở nổi.
Tuy người Triệu Ngọc đang ở trong nước, nhưng bị kéo dưới tốc độ cao như vậy cũng có nguy hiểm đến tánh mạng. Chứ chưa nói đến khả năng không cẩn thận chạm đến đá ngầm gì đó, chỉ cần bị sóng nước đập vào người thì thời gian dài hắn cũng sẽ chết!
Lúc này, Triệu Ngọc đã bị sóng nước đập đến mức không hít thở nổi, hai tay đong đưa lung tung không làm được gì cả. Nếu ca nô không dừng lại thì hắn không có cách nào để thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm này.
A...
Ưm ưm ưm...
Sau khi uống liên tục mấy ngụm nước biển mặn chát, cuối cùng Triệu Ngọc cũng mở thanh đạo cụ trong đầu mình ra, sử dụng bình dưỡng khí tàng hình.
Hít hà... Hít hà...
Lúc luồng không khí tươi mới được hít vào, Triệu Ngọc mới thoáng cảm thấy dịu hơn, hắn cố sức ngẩng đầu lên tránh cho đầu mình bị sóng biển đập vào, sau đó, hắn thử đưa tay ra bắt lấy dây thừng chỗ mắt cá chân, nhưng lại không chạm tới được.
Hơn nữa, hắn mới vừa vươn cánh tay ra thì đã bị nước biển mãnh liệt đập ngược lại ngay lập tức.
Làm sao bây giờ?
Nếu không mở dây thừng được thì sẽ xong đời luôn, có đạo cụ nào có thể giải cứu mình khỏi tình huống khẩn cấp này không? Máy bay tàng hình... Hay là... Máy tăng tốc độ?
Hửm?
Ai ngờ, ngay lúc Triệu Ngọc thần tốc rà soát lại menu đạo cụ của mình thì một đạo cụ đột nhiên xuất hiện khiến mắt hắn sáng lên.
Đúng vậy!
Đạo cụ này có vẻ không tệ, chắc có thể dùng thử một lần nhỉ?
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc lập tức sử dụng đạo cụ này, đó là chiếc dù tàng hình đơn giản.
Vừa mới sử dụng, tác dụng của nó có thể nói là dựng sào thấy bóng.
Triệu Ngọc chỉ cảm thấy một trận gió mạnh phất lên, cả người chớp mắt đã rời khỏi mặt nước, đón gió bay lượn...
Ui ui ui...
Triệu Ngọc càng bay càng cao, nhanh chóng bay tới chỗ cách mặt nước hơn mười mét, chẳng qua cơ thể hắn lại chếch về phía sau...
Hửm?
Vốn dĩ tên binh sĩ lái ca nô đã chú ý tới Triệu Ngọc, nhưng nhìn thấy chân Triệu Ngọc vấp dây thừng nên không lập tức tiến lên xử lý, chỉ nghĩ đợi lát nữa mang hắn đi ra khỏi bờ biển xa xa rồi tính!
Hắn ta không biết Triệu Ngọc trên người có vũ khí hay không, lo rằng mình vừa giảm tốc độ thì sẽ ăn đạn.
Cho nên, trong thời gian dài như vậy, hắn ta chỉ chăm chú điều khiển ca nô, mãi đến lúc rời khỏi bến tàu thật xa, hắn ta mới rảnh rỗi quay đầu lại xem thử.
Nhưng mà vừa nhìn thì hắn ta lập tức sửng sốt, bởi vì hắn ta phát hiện trong nước không có gì cả.
Hả...
Chẳng lẽ... Đã cởi được dây thừng rồi? Người nọ rơi vào trong nước?
Nghĩ đến đây, hắn ta nhanh chóng xoay người lại cẩn thận quan sát.
Kết quả, lúc này hắn ta mới nhìn rõ, dây thừng của ca nô treo giữa không trung không ngừng lay động, mà ngửa đầu lên trời nhìn thì lại càng kinh sợ nhìn thấy - trên trời có một người đang bay?
Chẳng những có người đang bay, mà còn bay ngược nữa...
Chẳng những bay ngược, còn làm ra tư thế giống như đang bơi ngửa, vừa khoa trương lại vừa khôi hài...
Nhưng mà, cho dù có khoa trương khôi hài như thế nào đi chăng nữa thì rơi vào mắt binh sĩ cũng chỉ còn lại có sợ hãi! Hắn ta sợ tới mức rùng mình một cái, suýt nữa thì ngã khỏi ca nô.
Cho dù là nằm mơ hắn ta cũng chưa từng mơ thấy chuyện gì ly kỳ như vậy.
Bởi vì chiếc dù có chức năng tàng hình nên hắn ta chỉ có thể nhìn thấy một người đang bay trên trời, có vẻ rất là đáng sợ!
Thượng Đế ơi!
Binh sĩ kia mở to mắt, nhịp tim tăng nhanh, hắn ta từng thấy người dùng ca nô lướt ván, nhưng lướt ván mà có thể lướt lên trên trời thì đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy!
Vậy... Đó là thứ gì vậy?
Có điều, sau khi kinh sợ vài giây, tên binh sĩ này vẫn nhớ tới một chuyện quan trọng, mặc kệ có khó tin cỡ nào thì người đang bay trên trời này vẫn là kẻ địch của mình!
Vì thế, hắn ta nhanh chóng cúi người, nhặt súng trường trong khoang thuyền lên. Hắn ta cho rằng, dù thế nào cũng phải bắn kẻ kỳ lạ này một băng đạn rồi tính sau.
Nhưng mà lái ca nô cũng cần nhấn ga, bởi vì hắn ta rời khỏi chỗ tay lái nên tốc độ của ca nô cũng đột nhiên chậm lại.
Tuy Triệu Ngọc đang bay trên trời nhưng đầu óc của hắn thì không nhàn rỗi. Hắn biết người điều khiển này không thể nào tha cho hắn được, nên hắn đang mau chóng nghĩ cách.
Mới đầu, hắn định dùng máy bay tàng hình, nhưng mà dây thừng vẫn còn buộc trên chân hắn, nếu như xui xẻo thì mình sẽ bị phân thây!
Như vậy... Còn có đạo cụ nào có thể sử dụng không nhỉ?
Kết quả, Triệu Ngọc đang trầm tư suy nghĩ thì lại nhìn thấy kẻ địch trên ca nô đang lấy súng trường!
Hơn nữa, bởi vì ca nô đột nhiên giảm tốc độ, dù tàng hình đột nhiên lao về phía trước, bay đến gần ca nô, khoảng cách gần như vậy sẽ khiến kẻ địch nổ súng dễ dàng hơn!
Chuyện này...
Hả?
Có rồi!
Triệu Ngọc cũng là trong cái khó ló cái khôn, vừa mới nhìn thấy mình đang nhanh chóng đến gần ca nô thì lập tức thu dù nhảy tàng hình về.
Lúc không còn dù nhảy, hắn nhanh chóng mượn lực quán tính gia tốc, lao về phía ca nô như đạn pháo!
Hả?
Người điều khiển ca nô mới cầm lấy súng trường, nhưng vừa ngẩng đầu lên thì Triệu Ngọc lại rớt từ trên trời xuống, vừa lúc nện lên người hắn ta!
Ầm!
Hai người đụng vào nhau, trong khoang thuyền vang lên tiếng đánh nhau ngay sau đó.
Một tay Triệu Ngọc cầm súng trường của đối phương, một tay đấm mạnh vào mặt của người điều khiển, “bốp bốp” cho hắn ta ăn hai quyền.
Người điều khiển cũng không phải ngồi không, vừa thấy tình huống không ổn thì lập tức quăng súng trường vào trong nước, sau đó ôm Triệu Ngọc lăn một vòng, cũng cho Triệu Ngọc một quyền.
Cứ như vậy, hai người bắt đầu vật lộn trong không gian nhỏ hẹp của ca nô.
Theo lý thuyết, nếu so về thực lực thì đương nhiên binh sĩ lái ca nô này lợi hại hơn Triệu Ngọc một chút.
Nhưng mà, ở đây không giống như trên đất liền. Bởi vì không gian nhỏ hẹp, không thi triển được võ nên Triệu Ngọc giỏi về vật lộn gần người lại chiếm ưu thế.
Cho dù Triệu Ngọc không sử dụng thuốc bổ sung năng lượng nhưng sau mười mấy hiệp cũng thành công lợi dụng dây thừng buộc trên mắt cá chân của mình ghìm chặt lấy cổ đối phương, khiến người ta ngạt thở.
Ngay sau đó, hắn đánh một quyền vào đối phương, khiến hắn ta mù mịt, mất năng lực phản kháng.
Sau đó, Triệu Ngọc mở dây thừng trên mắt cá chân mình ra rồi ném người này vào trong nước...
Phù phù... Phù phù...
Sau khi giành được thắng lợi, Triệu Ngọc thở hồng hộc, cảm thấy cả thân thể mình như sắp hết hơi đến nơi rồi. Nhưng mà, trong lòng hắn rõ ràng, trận chiến đấu này vẫn chưa kết thúc.
Vì thế, hắn vừa tranh thủ thời gian điều chỉnh, vừa nhìn mặt biển xung quanh.
Chỉ thấy mặt biển gió êm sóng lặng, vô cùng yên tĩnh, gần như không nhìn thấy gì cả. Vì thế, hắn nhanh chóng sử dụng ống nhòm tàng hình, chỉnh ống nhòm đến bội số lớn nhất, mới thấy một tia ánh sáng chiếu tới từ phía Bắc.
Rất có khả năng, nơi đó là chỗ đặt máy phát điện thủy triều.
Chuyện đã đến nước này, không còn thời gian cho Triệu Ngọc suy xét nữa, hắn nhanh chóng nhấn ga ca nô, chạy tới chỗ có ánh sáng.
Tốc độ của ca nô không chậm, không bao lâu sau, Triệu Ngọc đã đến vùng gần chỗ có ánh sáng kia, dùng ống nhòm quan sát, hóa ra ở đó chỉ có một chiếc du thuyền không tính quá lớn đang thả neo!
Điều khiến Triệu Ngọc thấy được an ủi là hắn còn thấy bóng dáng của Scott trên sàn du thuyền. Scott đang đi qua đi lại ở nơi đó, có vẻ vô cùng lo lắng.
Nếu Scott còn sống tức là vẫn chưa tìm được kim cương, cha vợ Miêu Khôn của mình vẫn còn an toàn.
Trùng hợp hơn nữa là, lúc Triệu Ngọc dùng ống nhòm quan sát Scott thì binh sĩ trên du thuyền cũng phát hiện ra hắn, lúc này có người chỉ vào chỗ của Triệu Ngọc, báo cáo với Scott...
Được lắm!
Hừ hừ...
Triệu Ngọc nheo mắt lại, trong lòng chợt có cảm giác dữ tợn. Hắn thầm nói trong lòng, nếu đã bị chúng mày phát hiện, vậy thì đừng trách ông nội Triệu của chúng mày lòng dạ độc ác, hôm nay ông sẽ phóng một đại chiêu cho chúng mày xem!
Hạ quyết tâm, Triệu Ngọc lập túc đạp ga lên mức tối đa, phóng đến du thuyền nơi xa...
Bình luận facebook