Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1360
Chương 1360 : Chương 1360
MỸ NAM NGƯ
Không thể nào?
Có thể đoán được sự kinh ngạc của Triệu Ngọc và Miêu Khôn, bọn họ tận mắt thấy, Tịch Mộng Na vì đuổi theo rương đựng kim cương và mà chìm vào đáy biển rồi bị nuốt hết trong đám cá mập...
Cô ta... Cô ta… cô ta sao mà còn chưa chết?
“Mộng Na...” Nhìn thấy cô ta đi lên du thuyền, Tịch Vĩ vừa mừng vừa sợ, vội vàng kích động tiến lên đón.
Nhưng mà, Tịch Mộng Na không thèm để ý đến cha mình, ngược lại gấp gáp chạy đến trước mặt Triệu Ngọc, bắt lấy áo của Triệu Ngọc, lớn tiếng chất vấn: “Triệu Ngọc... Triệu Ngọc! Anh nói mau, rốt cuộc anh đã làm gì tôi?”
Một câu này đúng là một tiếng làm sợ bốn phương, khiến cả du thuyền lặng ngắt như tờ.
“Chuyện này...” Triệu Ngọc hồ đồ, hoàn toàn không hiểu cô gái máu lai xinh đẹp này có ý gì, đành phải vò đầu nói: “Vừa nãy ở dưới đáy nước, tất cả chúng ta đều mặc quần áo, thời gian lại ngắn như thế, tôi có thể làm gì cô chứ?”
Triệu Ngọc trả lời như vậy khiến cho những người có thể nghe hiểu tiếng Trung ở đây càng cảm thấy hỗn độn.
“Anh nói...” Tịch Mộng Na lấy tay bóp chặt cằm Triệu Ngọc, hai mắt nhìn chằm chằm vào môi Triệu Ngọc hỏi: “Vừa rồi anh chuyển dưỡng khí cho tôi như thế nào? Vì sao... Tôi lại không bị chết đuối?”
Ái chà...
Lúc này Triệu Ngọc mới hiểu ra, hóa ra Tịch Mộng Na không chết có liên quan tới việc mình dùng bình dưỡng khí tàng hình cho cô ta. Nhưng mà... Nhưng mà... Có thể hít thở thì thế nào? Nơi đó... Nơi đó...
“Không thể nào? Nhiều cá mập như vậy... Cô...” Miêu Khôn vẫn cảm thấy như đang thấy ma, nhìn Tịch Mộng Na nói: “Sao cô vẫn sống sót được cơ chứ?”
“Hừ!” Tịch Mộng Na hừ lạnh một tiếng, xoay người chỉ vào rương thủy tinh nói: “Dẫn nhiều cá mập như vậy tới, nếu đó là thuốc dụ cá mập thì chúng ta đã chết từ lâu rồi! Cá mập sẽ nhanh chóng xông tới xé nát tất cả chúng ta!”
“Các ông không thấy... Tất cả cá mập vừa nãy toàn là giống đực à?” Tịch Mộng Na nói: “Tôi đoán, chất lỏng màu đỏ kia chắc là thứ gì đó có liên quan tới giao phối của cá mập! Là Grimm dùng để hù người ta thôi!”
“Không thể nào?” Miêu Khôn cảm thấy rất bất ngờ: “Vậy vì sao cô không nói sớm? Vừa nãy hù chết tôi rồi!”
“Vô nghĩa!” Tịch Mộng Na tức giận mắng: “Ở trong nước thì nói được cái gì? Tôi đã ra hiệu cho hai người rồi nhưng các ông lại không hiểu!”
“Lợi hại, lợi hại!” Miêu Khôn vội vàng giơ tay ra hiệu đưa một ngón tay cái ra cho Tịch Mộng Na, khen: “Ngay cả cá mập mà cũng có thể phân chia đực cái, bội phục, bội phục!”
“Triệu Ngọc!” Tịch Mộng Na lại hung hăng bắt lấy cằm của Triệu Ngọc, hỏi: “Đến cùng anh đã làm gì tôi? Vì sao... Tôi chìm xuống vùng biển sâu như thế mà vẫn có thể thở?”
“Ừm... Được rồi...” Triệu Ngọc vốn dĩ đang nhíu mày, giờ mới nghiêm trang nói một câu: “Nếu đã bị cô nhìn thấu thì tôi đây chỉ có thể nói thật thôi! Thật ra... Ừm... Thật ra tôi là một mỹ nam ngư! Người bị tôi hôn là có thể thở trong nước như cá vậy...”
“...”
Mọi người không nói gì, Tịch Mộng Na lại tức giận đè Triệu Ngọc lại, quát: “Triệu Ngọc, anh đã chết đến nơi mà còn dám nói đùa? Đúng là không biết phân biệt tốt xấu!”
“Tôi nói thật mà!” Vẻ mặt Triệu Ngọc thẳng thắn thành khẩn: “Không tin... Hai chúng ta lại vào trong biển hôn thử xem sao! Ưm ưm ưm...”
Không nghĩ tới, Triệu Ngọc còn nói chưa dứt lời, Tịch Mộng Na đã mở miệng của hắn ra, vói ngón tay vào miệng hắn kiểm tra, tình cảnh này có vẻ rất là kỳ dị...
“Ưm ưm ưm...” Triệu Ngọc bị kiềm chế nói không ra lời, muốn bao nhiêu khó chịu thì có bấy nhiêu...
“Mộng Na... Mộng Na... Thế này... Thế này rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Lúc này, Tịch Vĩ cũng có vẻ hồ đồ, gấp gáp bước lên phía trước hỏi. Nhưng ông ta mới vừa đi hai bước thì bỗng dưng thấy cái rương thủy tinh bị Tịch Mộng Na ném lên trên sàn tàu kia, chỉ thấy bên trong rương thủy tinh trong suốt có thứ gì đó đang lóe sáng...
“Hả?” Ông ta nhịn không được kinh hô một tiếng, lập tức vọt tới đó, ôm lấy cái rương kia.
Wow!
Lúc thấy trong rương toàn là kim cương, mọi người trên thuyền không khỏi đồng thanh kinh hô, chuyển ánh mắt về phía rương thủy tinh.
Hừ!
Triệu Ngọc đang chờ đợi cơ hội, lúc mọi người kinh hô thì hắn đột nhiên vùng lên, nhanh chóng giữ chặt cánh tay Tịch Mộng Na rồi hai tay bắt chéo ra sau lưng, đồng thời dùng cánh tay mạnh mẽ nắm lấy cổ Tịch Mộng Na, khống chế cô ta.
“Đừng nhúc nhích!” Triệu Ngọc hét lớn một tiếng, một tay giữ chặt Tịch Mộng Na, cánh tay kia thì lại lấy một con dao nhỏ ra, muốn chĩa vào cổ cô ta, coi cô ta như con tin.
Triệu Ngọc nhặt được con dao này trong đống hoang tàn ở chỗ trường đua ngựa sau khi thay quần áo xong.
Vốn dĩ, hắn đã quấn con dao găm này lên mắt cá chân, định sau này sẽ sử dụng. Nhưng không ngờ lại quên mất con dao găm này.
Mãi đến lúc này mới nhớ ra, vừa thấy Tịch Mộng Na cách mình gần như vậy, mới quyết định đột ngột ra tay.
Nhưng mà Triệu Ngọc nghĩ thì rất tốt, khi cánh tay cầm dao của hắn vừa mới nâng lên thì cổ tay lại bỗng nhiên bị Tịch Mộng Na giữ lại.
Ngay sau đó, khuỷu tay của cô gái máu lai xinh đẹp này lướt qua nách Triệu Ngọc, khom lưng gập cánh tay lại, muốn dùng chiêu cõng túi tiền quăng Triệu Ngọc ra.
Hả?
Triệu Ngọc nhất thời quên Tịch Mộng Na cũng là một cao thủ vật lộn, vì thế nhanh chóng dùng phương pháp phá giải mà Miêu Anh dạy cho hắn, lui trọng tâm về phía sau, xoay cả người lại muốn dùng sức mạnh của mình mạnh mẽ kéo Tịch Mộng Na về.
Nhưng mà ngay lúc hắn dùng sức mạnh thì “cạch” một tiếng, một khẩu súng trường đã đặt tại huyệt Thái Dương của hắn...
Không xong!
Lúc này Triệu Ngọc mới buồn bực nhận ra, đám binh sĩ đứng bên cạnh đều không phải kẻ đầu đường xó chợ, không thể nào đứng ngốc ở đó xem náo nhiệt.
Theo sức của Triệu Ngọc dần buông lỏng, Tịch Mộng Na tức khắc xoay người quẳng ngã ngang sườn, quăng Triệu Ngọc ngã trên sàn tàu!
“Không thể nào?”
Lúc Triệu Ngọc bị ném cho hai mắt bay đầy sao kim, bên tai vang lên tiếng nói ảo não của Miêu Khôn: “Triệu Ngọc à, cậu muốn động thủ thì phải nháy mắt cho ta một cái chứ? Tốt xấu gì thì ta cũng có thể giúp cậu đoạt một khẩu súng mà?”
“Ha ha ha...” Lúc này, theo một tiếng cười gằn truyền đến, Tịch Vĩ ôm rương đựng kim cương, quay người lại nhìn Miêu Khôn cười nói: “Lão Miêu à! Đây là chênh lệch giữa chúng ta, ha ha... Từ sau lần salon trinh thám đó thì ông chiếm thượng phong khắp nơi, nhưng mà...” Ông ta cười quỷ dị đến gần Miêu Khôn: “Lúc nào ông cũng chậm hơn tôi một bước! Bây giờ, tôi thừa nhận tôi đã xem nhẹ ông, nhưng cái tôi xem nhẹ cũng không phải là ông, mà là người ông mang đến này!”
Nói xong, Tịch Vĩ chỉ vào Triệu Ngọc, hung hăng nói: “Tuy tôi... tổn thất có phần thảm trọng, nhưng dù sao kết quả vẫn không tệ lắm...” Ông ta ý bảo rương kim cương trong tay mình, cười nói: “Tôi đã có được kim cương rồi!”
“Cho nên... Sự tồn tại của các ông cũng không còn ý nghĩa gì nữa!”
Nói xong, Tịch Vĩ giơ cánh tay lên, đang muốn ra lệnh cho thủ hạ nổ súng bắn Triệu Ngọc và Miêu Khôn bắn.
“Chờ một chút!” Ai ngờ, Tịch Mộng Na bỗng nhiên ngăn cản Tịch Vĩ, dùng tay chỉ vào Triệu Ngọc nói: “Cha à, con nghĩ người này có vấn đề! Con đề nghị bắt hắn ta lại, thẩm vấn mới được!”
“Ừm...” Nghe thấy đề nghị của Tịch Mộng Na, Tịch Vĩ nhíu mày, nghiêm túc suy xét một thời gian, lúc này mới nói với Tịch Mộng Na: “Được, làm theo ý của con đi! Có điều, nếu đã vậy...” Ông ta chỉ vào Miêu Khôn, nói: “Ông chủ Miêu của chúng ta, chắc là có thể về chầu trời rồi chứ?”
“Ừm...” Đương nhiên Tịch Mộng Na không quan tâm sống chết của Miêu Khôn, dùng sức gật đầu.
“Ha ha ha... Hay, hay lắm!” Tịch Vĩ cười nhạt một tiếng với Miêu Khôn, sau đó lại muốn ra lệnh cho cấp dưới của mình nổ súng với Miêu Khôn.
“Này!” Ai ngờ, trong thời khắc mấu chốt như vậy, Triệu Ngọc lại đột nhiên lên tiếng, hắn giơ cánh tay lên quát: “Chờ một chút đã, chẳng lẽ các ông không muốn biết, rốt cuộc tôi là ai sao? Được thôi, bây giờ tôi nói cho các ông biết là được!”
“Hả?” Nghe thấy Triệu Ngọc nói vậy, Tịch Vĩ cảm thấy hiếu kỳ, nên cánh tay ngừng giữa không trung, tỏ vẻ chăm chú lắng nghe.
“Ha ha ha...” Triệu Ngọc ngửa mặt lên trời cười dài, cao giọng nói: “Thật ra các ông nên đoán được rồi! Máy bay trực thăng và đạn đạo của các ông không làm gì được tôi, vậy sao các ông còn chưa ngoan ngoãn… đầu hàng?”
MỸ NAM NGƯ
Không thể nào?
Có thể đoán được sự kinh ngạc của Triệu Ngọc và Miêu Khôn, bọn họ tận mắt thấy, Tịch Mộng Na vì đuổi theo rương đựng kim cương và mà chìm vào đáy biển rồi bị nuốt hết trong đám cá mập...
Cô ta... Cô ta… cô ta sao mà còn chưa chết?
“Mộng Na...” Nhìn thấy cô ta đi lên du thuyền, Tịch Vĩ vừa mừng vừa sợ, vội vàng kích động tiến lên đón.
Nhưng mà, Tịch Mộng Na không thèm để ý đến cha mình, ngược lại gấp gáp chạy đến trước mặt Triệu Ngọc, bắt lấy áo của Triệu Ngọc, lớn tiếng chất vấn: “Triệu Ngọc... Triệu Ngọc! Anh nói mau, rốt cuộc anh đã làm gì tôi?”
Một câu này đúng là một tiếng làm sợ bốn phương, khiến cả du thuyền lặng ngắt như tờ.
“Chuyện này...” Triệu Ngọc hồ đồ, hoàn toàn không hiểu cô gái máu lai xinh đẹp này có ý gì, đành phải vò đầu nói: “Vừa nãy ở dưới đáy nước, tất cả chúng ta đều mặc quần áo, thời gian lại ngắn như thế, tôi có thể làm gì cô chứ?”
Triệu Ngọc trả lời như vậy khiến cho những người có thể nghe hiểu tiếng Trung ở đây càng cảm thấy hỗn độn.
“Anh nói...” Tịch Mộng Na lấy tay bóp chặt cằm Triệu Ngọc, hai mắt nhìn chằm chằm vào môi Triệu Ngọc hỏi: “Vừa rồi anh chuyển dưỡng khí cho tôi như thế nào? Vì sao... Tôi lại không bị chết đuối?”
Ái chà...
Lúc này Triệu Ngọc mới hiểu ra, hóa ra Tịch Mộng Na không chết có liên quan tới việc mình dùng bình dưỡng khí tàng hình cho cô ta. Nhưng mà... Nhưng mà... Có thể hít thở thì thế nào? Nơi đó... Nơi đó...
“Không thể nào? Nhiều cá mập như vậy... Cô...” Miêu Khôn vẫn cảm thấy như đang thấy ma, nhìn Tịch Mộng Na nói: “Sao cô vẫn sống sót được cơ chứ?”
“Hừ!” Tịch Mộng Na hừ lạnh một tiếng, xoay người chỉ vào rương thủy tinh nói: “Dẫn nhiều cá mập như vậy tới, nếu đó là thuốc dụ cá mập thì chúng ta đã chết từ lâu rồi! Cá mập sẽ nhanh chóng xông tới xé nát tất cả chúng ta!”
“Các ông không thấy... Tất cả cá mập vừa nãy toàn là giống đực à?” Tịch Mộng Na nói: “Tôi đoán, chất lỏng màu đỏ kia chắc là thứ gì đó có liên quan tới giao phối của cá mập! Là Grimm dùng để hù người ta thôi!”
“Không thể nào?” Miêu Khôn cảm thấy rất bất ngờ: “Vậy vì sao cô không nói sớm? Vừa nãy hù chết tôi rồi!”
“Vô nghĩa!” Tịch Mộng Na tức giận mắng: “Ở trong nước thì nói được cái gì? Tôi đã ra hiệu cho hai người rồi nhưng các ông lại không hiểu!”
“Lợi hại, lợi hại!” Miêu Khôn vội vàng giơ tay ra hiệu đưa một ngón tay cái ra cho Tịch Mộng Na, khen: “Ngay cả cá mập mà cũng có thể phân chia đực cái, bội phục, bội phục!”
“Triệu Ngọc!” Tịch Mộng Na lại hung hăng bắt lấy cằm của Triệu Ngọc, hỏi: “Đến cùng anh đã làm gì tôi? Vì sao... Tôi chìm xuống vùng biển sâu như thế mà vẫn có thể thở?”
“Ừm... Được rồi...” Triệu Ngọc vốn dĩ đang nhíu mày, giờ mới nghiêm trang nói một câu: “Nếu đã bị cô nhìn thấu thì tôi đây chỉ có thể nói thật thôi! Thật ra... Ừm... Thật ra tôi là một mỹ nam ngư! Người bị tôi hôn là có thể thở trong nước như cá vậy...”
“...”
Mọi người không nói gì, Tịch Mộng Na lại tức giận đè Triệu Ngọc lại, quát: “Triệu Ngọc, anh đã chết đến nơi mà còn dám nói đùa? Đúng là không biết phân biệt tốt xấu!”
“Tôi nói thật mà!” Vẻ mặt Triệu Ngọc thẳng thắn thành khẩn: “Không tin... Hai chúng ta lại vào trong biển hôn thử xem sao! Ưm ưm ưm...”
Không nghĩ tới, Triệu Ngọc còn nói chưa dứt lời, Tịch Mộng Na đã mở miệng của hắn ra, vói ngón tay vào miệng hắn kiểm tra, tình cảnh này có vẻ rất là kỳ dị...
“Ưm ưm ưm...” Triệu Ngọc bị kiềm chế nói không ra lời, muốn bao nhiêu khó chịu thì có bấy nhiêu...
“Mộng Na... Mộng Na... Thế này... Thế này rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Lúc này, Tịch Vĩ cũng có vẻ hồ đồ, gấp gáp bước lên phía trước hỏi. Nhưng ông ta mới vừa đi hai bước thì bỗng dưng thấy cái rương thủy tinh bị Tịch Mộng Na ném lên trên sàn tàu kia, chỉ thấy bên trong rương thủy tinh trong suốt có thứ gì đó đang lóe sáng...
“Hả?” Ông ta nhịn không được kinh hô một tiếng, lập tức vọt tới đó, ôm lấy cái rương kia.
Wow!
Lúc thấy trong rương toàn là kim cương, mọi người trên thuyền không khỏi đồng thanh kinh hô, chuyển ánh mắt về phía rương thủy tinh.
Hừ!
Triệu Ngọc đang chờ đợi cơ hội, lúc mọi người kinh hô thì hắn đột nhiên vùng lên, nhanh chóng giữ chặt cánh tay Tịch Mộng Na rồi hai tay bắt chéo ra sau lưng, đồng thời dùng cánh tay mạnh mẽ nắm lấy cổ Tịch Mộng Na, khống chế cô ta.
“Đừng nhúc nhích!” Triệu Ngọc hét lớn một tiếng, một tay giữ chặt Tịch Mộng Na, cánh tay kia thì lại lấy một con dao nhỏ ra, muốn chĩa vào cổ cô ta, coi cô ta như con tin.
Triệu Ngọc nhặt được con dao này trong đống hoang tàn ở chỗ trường đua ngựa sau khi thay quần áo xong.
Vốn dĩ, hắn đã quấn con dao găm này lên mắt cá chân, định sau này sẽ sử dụng. Nhưng không ngờ lại quên mất con dao găm này.
Mãi đến lúc này mới nhớ ra, vừa thấy Tịch Mộng Na cách mình gần như vậy, mới quyết định đột ngột ra tay.
Nhưng mà Triệu Ngọc nghĩ thì rất tốt, khi cánh tay cầm dao của hắn vừa mới nâng lên thì cổ tay lại bỗng nhiên bị Tịch Mộng Na giữ lại.
Ngay sau đó, khuỷu tay của cô gái máu lai xinh đẹp này lướt qua nách Triệu Ngọc, khom lưng gập cánh tay lại, muốn dùng chiêu cõng túi tiền quăng Triệu Ngọc ra.
Hả?
Triệu Ngọc nhất thời quên Tịch Mộng Na cũng là một cao thủ vật lộn, vì thế nhanh chóng dùng phương pháp phá giải mà Miêu Anh dạy cho hắn, lui trọng tâm về phía sau, xoay cả người lại muốn dùng sức mạnh của mình mạnh mẽ kéo Tịch Mộng Na về.
Nhưng mà ngay lúc hắn dùng sức mạnh thì “cạch” một tiếng, một khẩu súng trường đã đặt tại huyệt Thái Dương của hắn...
Không xong!
Lúc này Triệu Ngọc mới buồn bực nhận ra, đám binh sĩ đứng bên cạnh đều không phải kẻ đầu đường xó chợ, không thể nào đứng ngốc ở đó xem náo nhiệt.
Theo sức của Triệu Ngọc dần buông lỏng, Tịch Mộng Na tức khắc xoay người quẳng ngã ngang sườn, quăng Triệu Ngọc ngã trên sàn tàu!
“Không thể nào?”
Lúc Triệu Ngọc bị ném cho hai mắt bay đầy sao kim, bên tai vang lên tiếng nói ảo não của Miêu Khôn: “Triệu Ngọc à, cậu muốn động thủ thì phải nháy mắt cho ta một cái chứ? Tốt xấu gì thì ta cũng có thể giúp cậu đoạt một khẩu súng mà?”
“Ha ha ha...” Lúc này, theo một tiếng cười gằn truyền đến, Tịch Vĩ ôm rương đựng kim cương, quay người lại nhìn Miêu Khôn cười nói: “Lão Miêu à! Đây là chênh lệch giữa chúng ta, ha ha... Từ sau lần salon trinh thám đó thì ông chiếm thượng phong khắp nơi, nhưng mà...” Ông ta cười quỷ dị đến gần Miêu Khôn: “Lúc nào ông cũng chậm hơn tôi một bước! Bây giờ, tôi thừa nhận tôi đã xem nhẹ ông, nhưng cái tôi xem nhẹ cũng không phải là ông, mà là người ông mang đến này!”
Nói xong, Tịch Vĩ chỉ vào Triệu Ngọc, hung hăng nói: “Tuy tôi... tổn thất có phần thảm trọng, nhưng dù sao kết quả vẫn không tệ lắm...” Ông ta ý bảo rương kim cương trong tay mình, cười nói: “Tôi đã có được kim cương rồi!”
“Cho nên... Sự tồn tại của các ông cũng không còn ý nghĩa gì nữa!”
Nói xong, Tịch Vĩ giơ cánh tay lên, đang muốn ra lệnh cho thủ hạ nổ súng bắn Triệu Ngọc và Miêu Khôn bắn.
“Chờ một chút!” Ai ngờ, Tịch Mộng Na bỗng nhiên ngăn cản Tịch Vĩ, dùng tay chỉ vào Triệu Ngọc nói: “Cha à, con nghĩ người này có vấn đề! Con đề nghị bắt hắn ta lại, thẩm vấn mới được!”
“Ừm...” Nghe thấy đề nghị của Tịch Mộng Na, Tịch Vĩ nhíu mày, nghiêm túc suy xét một thời gian, lúc này mới nói với Tịch Mộng Na: “Được, làm theo ý của con đi! Có điều, nếu đã vậy...” Ông ta chỉ vào Miêu Khôn, nói: “Ông chủ Miêu của chúng ta, chắc là có thể về chầu trời rồi chứ?”
“Ừm...” Đương nhiên Tịch Mộng Na không quan tâm sống chết của Miêu Khôn, dùng sức gật đầu.
“Ha ha ha... Hay, hay lắm!” Tịch Vĩ cười nhạt một tiếng với Miêu Khôn, sau đó lại muốn ra lệnh cho cấp dưới của mình nổ súng với Miêu Khôn.
“Này!” Ai ngờ, trong thời khắc mấu chốt như vậy, Triệu Ngọc lại đột nhiên lên tiếng, hắn giơ cánh tay lên quát: “Chờ một chút đã, chẳng lẽ các ông không muốn biết, rốt cuộc tôi là ai sao? Được thôi, bây giờ tôi nói cho các ông biết là được!”
“Hả?” Nghe thấy Triệu Ngọc nói vậy, Tịch Vĩ cảm thấy hiếu kỳ, nên cánh tay ngừng giữa không trung, tỏ vẻ chăm chú lắng nghe.
“Ha ha ha...” Triệu Ngọc ngửa mặt lên trời cười dài, cao giọng nói: “Thật ra các ông nên đoán được rồi! Máy bay trực thăng và đạn đạo của các ông không làm gì được tôi, vậy sao các ông còn chưa ngoan ngoãn… đầu hàng?”