Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1362
Chương 1362 : Chương 1362
CHIA RẼ NỘI BỘ
Mặc dù cây gậy đã bị Miêu Khôn ném xuống biển, nhưng hòm kim cương vẫn còn nằm trong tay Tịch Vĩ.
Tịch Vĩ vô cùng xảo quyệt, lúc này ông ta định ôm hòm kim cương chạy đến bên lan can, dùng kim cương để uy hiếp mọi người.
Nhưng mà thứ nhất ông ta đi đứng không tiện; thứ hai Triệu Ngọc sớm đã nhìn chằm chằm ông ta, cho nên lúc này hắn chạy đến trước mặt ông ta và bắt đầu giằng co.
Vốn dĩ năng lực của Triệu Ngọc có thể hoàn toàn đánh bại Tịch Vĩ, nhưng bên cạnh hắn còn có cô Tịch Mộng Na, cô Tịch đương nhiên không thể trơ mắt nhìn cha mình bị người khác ức hiếp, lập tức vươn tay kéo Triệu Ngọc, khiến cho ba người dính lại với nhau.
Kết quả, hòm kho báu trượt khỏi tay Tịch Vĩ, rơi xuống giữa boong thuyền.
Hả?
Ánh mắt của Sevan Barker - người đứng gần nơi đó nhất sáng lên, vội chạy tới cướp lấy hòm kho báu.
Nhưng mà người Latinh nhanh trí này vào lúc vừa sắp chạm vào hòm kho báu thì bất chợt dừng lại.
“Không... không đúng!” Sevan Barker nhìn đám người Lee Bon Seong và Jacob đang rình rập bên cạnh, vội rút tay lại, lẩm bẩm nói: “Không có mũi khoan kim cương thì đừng làm nghề gốm sứ...”
Nói xong, ông ta biết điều mà lui về.
“Đừng nhúc nhích!” Lúc này, Juliet từ đuôi thuyền đi về đầu thuyền, dùng súng ép Tịch Mộng Na thả Triệu Ngọc ra.
“Ha... ha ha ha...” Miêu Khôn thấy đại cục đã định, lập tức nhặt cây súng trường của một thi thể nào đó, đi đến trước mặt của Tịch Vĩ đắc ý nói: “Lão Tịch à lão Tịch, không phải ông rất kiêu ngạo à? Sao vậy? Bây giờ… ông còn gì để nói nữa?”
“Ông...” Tịch Vĩ kích động ôm lấy ngực, tỏ vẻ vô cùng khó chịu.
“Cha...” Tịch Mộng Na muốn đi tới đỡ ông ta, nhưng Juliet lại cưỡng ép tách hai người họ ra.
“Không được...” Miêu Khôn cầm súng trường chỉ vào Tịch Vĩ nói với Triệu Ngọc: “Tiểu Triệu à, cậu mau lục soát người lão già này đi, chúng ta không thể chủ quan khinh địch!”
“Ừm...” Triệu Ngọc gật đầu đồng ý, nhưng rõ ràng hơi khó xử, hắn cũng không muốn lục soát người của Tịch Vĩ, nhưng mà so với Tịch Vĩ, hắn càng lo lắng đám người Lee Bon Seong, Jacob thậm chí là Juliet hơn!
Mặc dù trước đây cùng chung kẻ thù, nhưng dù sao kim cương có giá trị liên thành, nằm mơ cũng muốn có được đang ở trước mắt, khó mà có thể đảm bảo rằng sẽ không có người động lòng?
Hiện tại, hoàn cảnh của mọi người đều như nhau, nếu như có ai chợt nổi lên ý tham muốn độc chiếm kim cương, tình huống đó có thể còn nguy hiểm hơn so với trước đây.
Đặc biệt là đặc công người Hàn Lee Bon Seong, Triệu Ngọc đã từng nhìn thấy bản lĩnh của hắn ta, nếu người này đột nhiên làm loạn, vậy thì tình hình sẽ khó mà kiểm soát!
“Tôi, để tôi đi!” Lúc này, Sevan Barker bước lên trước, lục soát người của Tịch Vĩ, sau đó lại dùng dây thừng nhặt được trói chặt hai tay của Tịch Vĩ.
Xem ra, Sevan Barker cũng như Miêu Khôn khá kiêng dè Tịch Vĩ, sợ ông ta còn giở trò.
“Lão Sevan.” Miêu Khôn nhìn mọi người trên boong thuyền, vội hỏi Sevan Barker: “Tù trưởng đâu? Không phải cũng chết rồi chứ?”
“Không... Không...” Sevan Barker nhanh chóng trả lời: “Yusuf bị bếp lò trong đường hầm nổ mất cánh tay, không nhúc nhích được! Không chết được, yên tâm!”
“Ồ... vậy thì tốt!” Miêu Khôn thở dài, vui mừng nói: “Tôi đã đầu tư cho giếng dầu kia của ông ta mấy chục triệu, ông ta không thể chết được!”
Nghe Miêu Khôn nói vậy, hai người nhìn nhau cười.
Chà chà...
Triệu Ngọc nhíu chặt lông mày, nháy mắt ra hiệu với Miêu Khôn, ý bảo Miêu Khôn mau chú ý phản ứng của những người khác, bầu không khí bây giờ trên boong tàu vốn không nhẹ nhõm như hắn nghĩ, rất có thể lại xảy ra một trận ác chiến vô cùng căng thẳng!
Nhưng mà Miêu Khôn lại không hề chú ý, vẫn tiếp tục chế nhạo Tịch Vĩ: “Lão Tịch à, cái này gọi là thường đi bên bờ sông, sao có thể không ướt giày? Sao nào, bây giờ không chỉ ướt giày, mà ướt toàn thân luôn phải không?”
Ngay vào lúc Miêu Khôn đang đắc ý, Juliet cũng lục soát người Tịch Mộng Na, để Sevan Barker dùng dây thừng trói cô ta.
Cùng lúc đó, Lee Bon Seong trước nay vẫn luôn cẩn trọng giơ súng kiểm tra những người đã chết trên boong thuyền, đề phòng có người còn sống sót.
Còn Jacob thì bước đến giữa boong thuyền, nhặt lấy hòm thủy tinh đựng kim cương.
Trong phút chốc khi Jacob ôm lấy hòm kho báu, ánh mắt của tất cả mọi người trên boong thuyền đều tập trung lên người anh ta, bầu không khí lập tức trở nên nặng nề.
“Woa!” Jacob tự nhiên chơi đùa hòm kho báu, hưng phấn nói: “Thì ra... đây chính là kim cương trong truyền thuyết sao? Nặng ghê, cộng lại cũng phải có mấy nghìn gram nhỉ? Này... đáng giá bao nhiêu vậy?”
Nói xong, anh ta tìm kiếm trong hòm kho báu, muốn tìm chốt mở khóa để lấy kim cương ra xem thử.
“Toàn bộ kim cương này đều được sản sinh ở tầng sâu khu mỏ quặng Nam Phi, tổng cộng có 1322 viên, tổng trọng lượng tịnh gần 4000 carat, trong đó có hơn một nửa có độ tinh khiết từ cấp S trở lên, trong đó còn có mười mấy viên cấp IF, cùng với bột kim cương hiếm có trên đời...” Tịch Vĩ cắn chặt răng nói: “Nếu như tính theo giá thị trường của hôm nay, hừ... kim cương này ít nhất hơn tám trăm triệu bảng Anh!”
“Oh my God!!” Jacob thiếu chút nữa là làm rơi cả hòm kho báu: “Cô... cô Molly không phải nói là tám mươi triệu sao? Sao... sao lại nhiều hơn gấp chục lần vậy? Này...”
Cùng với sự kinh ngạc, Jacob bất giác ôm hòm kim cương chặt hơn.
“Này, Jacob, cẩn thận!” Miêu Khôn vội lên tiếng nhắc nhở: “Trên đó có cơ quan, khi tôi vừa lấy từ dưới nước lên, xém chút nữa đã mất mạng rồi!”
“A! Sao không nói sớm?” Jacob giật mình, nhanh chóng ném hòm kim cương xuống đất. Hòm thủy tinh vang lên tiếng đùng đùng, boong thuyền rơi vào trạng thái yên tĩnh.
“Các người qua lại với M15, kiểu gì cũng phải chịu thiệt thòi!” Tịch Vĩ nói tiếp: “Nếu như nói giá trị thật của kim cương cho các người biết, vậy thì quá điên rồ...”
“Đúng vậy...” Tịch Mộng Na hùa theo: “Hòm kim cương là do tôi nhặt được từ dưới đáy biển, nếu thật sự có cơ quan thì tôi chết lâu rồi!”
“Hả? Này... Miêu Khôn...” Jacob tức giận trừng mắt nhìn Miêu Khôn mắng: “Ông còn dám chơi tôi à?”
“Tên ngốc!” Miêu Khôn cuối cùng cũng nhận thấy bầu không khí ở hiện trường không ổn, vội hét to với Jacob: “Không nhận ra à? Lão cáo già này đang chia rẽ nội bộ chúng ta!”
“Hừ! Số kim cương lớn như vậy...” Tịch Vĩ cười lạnh nói: “Không có tôi giúp các người tẩu tán, đừng ai hòng chiếm được! Tôi không phải chia rẽ nội bộ, nhưng tôi chỉ có thể hợp tác với một người trong số các người...”
“Đi chết đi!” Sevan Barker mắng: “Ai dám hợp tác với lão cáo già như ông chứ! Ông giết Tani Ichiro và Cisse, cho dù chúng tôi có tranh chấp nội bộ, cũng phải giết chết ông trước rồi mới yên tâm
“Tôi nói mọi người nghe...” Sau đó ông ta lại ngẩng đầu nói với mọi người: “Nếu như kim cương nhiều như vậy chúng ta không ai có thể độc chiếm, cho nên nghe tôi đi mau đập bể hộp ra, chúng ta chia nhau đi!
“Tôi thừa nhận tôi góp sức ít, tôi chỉ lấy một trăm triệu bảng Anh là được!”
“Này! Lão Sevan à, ông cũng hồ đồ rồi phải không?” Miêu Khôn nhíu mày la: “Ông ta nói 800 triệu thì là 800 triệu à? Chúng ta mắc bẫy của ông ta còn ít sao?”
“Khụ! Mặc kệ ông ta?” Jacob chỉ hòm kho báu nói: “Có bao nhiêu thì bao nhiêu đi! Chia ít nhiều gì cũng có lời mà!”
“Không được!” Juliet lại lo lắng nói: “Đừng quên đây là đâu, một khi chúng ta chia tại đây, vậy thì mãi mãi không thể nói rõ! Các người cũng không muốn bị Cục Tình báo nước Anh truy sát suốt đời chứ? Theo tôi hãy giải quyết đúng luật đi!!”
“Này...” Sevan Barker rình rập nói: “Khoai lang tới tay... thật sự không cần à? Quá đáng tiếc nhỉ?”
“Ha ha ha... ha ha ha...” Lúc này, Tịch Vĩ ở một bên đột nhiên cười lớn nói với Jacob: “Jacob à, tôi thật không hiểu cậu đang nghĩ gì!
“Chẳng lẽ… cậu quên là cậu bị ai hại mém tí nữa bị nổ chết rồi à? Có phải là lớn tuổi rồi càng ngày càng hèn nhát không?
“Còn cậu...” Ông ta lại hất cằm chỉ về Lee Bon Seong ở phía xa: “Cậu cũng quên rồi à, là ai hại cậu ngồi tù ở Lisbon? Các cậu cam tâm chia một chén canh với kẻ thù của mình ư? Tôi cũng say rồi, ha ha...”
“Ông!? Lão già chó chết này!” Nghe thấy vậy, sắc mặt Miêu Khôn thay đổi, tức đến chửi ầm lên: “Sắp chết đến nơi rồi, còn dám chia rẽ chúng tôi? Có tin là bây giờ tôi lập tức tiễn ông đi gặp Grimm không!?”
Nhưng mà dù Miêu Khôn lớn tiếng mắng chửi cũng không thể thay đổi hiện thực, Jacob và Lee Bon Seong nhìn nhau, ánh mắt lóe lên ác ý, cùng đi về phía Miêu Khôn...
CHIA RẼ NỘI BỘ
Mặc dù cây gậy đã bị Miêu Khôn ném xuống biển, nhưng hòm kim cương vẫn còn nằm trong tay Tịch Vĩ.
Tịch Vĩ vô cùng xảo quyệt, lúc này ông ta định ôm hòm kim cương chạy đến bên lan can, dùng kim cương để uy hiếp mọi người.
Nhưng mà thứ nhất ông ta đi đứng không tiện; thứ hai Triệu Ngọc sớm đã nhìn chằm chằm ông ta, cho nên lúc này hắn chạy đến trước mặt ông ta và bắt đầu giằng co.
Vốn dĩ năng lực của Triệu Ngọc có thể hoàn toàn đánh bại Tịch Vĩ, nhưng bên cạnh hắn còn có cô Tịch Mộng Na, cô Tịch đương nhiên không thể trơ mắt nhìn cha mình bị người khác ức hiếp, lập tức vươn tay kéo Triệu Ngọc, khiến cho ba người dính lại với nhau.
Kết quả, hòm kho báu trượt khỏi tay Tịch Vĩ, rơi xuống giữa boong thuyền.
Hả?
Ánh mắt của Sevan Barker - người đứng gần nơi đó nhất sáng lên, vội chạy tới cướp lấy hòm kho báu.
Nhưng mà người Latinh nhanh trí này vào lúc vừa sắp chạm vào hòm kho báu thì bất chợt dừng lại.
“Không... không đúng!” Sevan Barker nhìn đám người Lee Bon Seong và Jacob đang rình rập bên cạnh, vội rút tay lại, lẩm bẩm nói: “Không có mũi khoan kim cương thì đừng làm nghề gốm sứ...”
Nói xong, ông ta biết điều mà lui về.
“Đừng nhúc nhích!” Lúc này, Juliet từ đuôi thuyền đi về đầu thuyền, dùng súng ép Tịch Mộng Na thả Triệu Ngọc ra.
“Ha... ha ha ha...” Miêu Khôn thấy đại cục đã định, lập tức nhặt cây súng trường của một thi thể nào đó, đi đến trước mặt của Tịch Vĩ đắc ý nói: “Lão Tịch à lão Tịch, không phải ông rất kiêu ngạo à? Sao vậy? Bây giờ… ông còn gì để nói nữa?”
“Ông...” Tịch Vĩ kích động ôm lấy ngực, tỏ vẻ vô cùng khó chịu.
“Cha...” Tịch Mộng Na muốn đi tới đỡ ông ta, nhưng Juliet lại cưỡng ép tách hai người họ ra.
“Không được...” Miêu Khôn cầm súng trường chỉ vào Tịch Vĩ nói với Triệu Ngọc: “Tiểu Triệu à, cậu mau lục soát người lão già này đi, chúng ta không thể chủ quan khinh địch!”
“Ừm...” Triệu Ngọc gật đầu đồng ý, nhưng rõ ràng hơi khó xử, hắn cũng không muốn lục soát người của Tịch Vĩ, nhưng mà so với Tịch Vĩ, hắn càng lo lắng đám người Lee Bon Seong, Jacob thậm chí là Juliet hơn!
Mặc dù trước đây cùng chung kẻ thù, nhưng dù sao kim cương có giá trị liên thành, nằm mơ cũng muốn có được đang ở trước mắt, khó mà có thể đảm bảo rằng sẽ không có người động lòng?
Hiện tại, hoàn cảnh của mọi người đều như nhau, nếu như có ai chợt nổi lên ý tham muốn độc chiếm kim cương, tình huống đó có thể còn nguy hiểm hơn so với trước đây.
Đặc biệt là đặc công người Hàn Lee Bon Seong, Triệu Ngọc đã từng nhìn thấy bản lĩnh của hắn ta, nếu người này đột nhiên làm loạn, vậy thì tình hình sẽ khó mà kiểm soát!
“Tôi, để tôi đi!” Lúc này, Sevan Barker bước lên trước, lục soát người của Tịch Vĩ, sau đó lại dùng dây thừng nhặt được trói chặt hai tay của Tịch Vĩ.
Xem ra, Sevan Barker cũng như Miêu Khôn khá kiêng dè Tịch Vĩ, sợ ông ta còn giở trò.
“Lão Sevan.” Miêu Khôn nhìn mọi người trên boong thuyền, vội hỏi Sevan Barker: “Tù trưởng đâu? Không phải cũng chết rồi chứ?”
“Không... Không...” Sevan Barker nhanh chóng trả lời: “Yusuf bị bếp lò trong đường hầm nổ mất cánh tay, không nhúc nhích được! Không chết được, yên tâm!”
“Ồ... vậy thì tốt!” Miêu Khôn thở dài, vui mừng nói: “Tôi đã đầu tư cho giếng dầu kia của ông ta mấy chục triệu, ông ta không thể chết được!”
Nghe Miêu Khôn nói vậy, hai người nhìn nhau cười.
Chà chà...
Triệu Ngọc nhíu chặt lông mày, nháy mắt ra hiệu với Miêu Khôn, ý bảo Miêu Khôn mau chú ý phản ứng của những người khác, bầu không khí bây giờ trên boong tàu vốn không nhẹ nhõm như hắn nghĩ, rất có thể lại xảy ra một trận ác chiến vô cùng căng thẳng!
Nhưng mà Miêu Khôn lại không hề chú ý, vẫn tiếp tục chế nhạo Tịch Vĩ: “Lão Tịch à, cái này gọi là thường đi bên bờ sông, sao có thể không ướt giày? Sao nào, bây giờ không chỉ ướt giày, mà ướt toàn thân luôn phải không?”
Ngay vào lúc Miêu Khôn đang đắc ý, Juliet cũng lục soát người Tịch Mộng Na, để Sevan Barker dùng dây thừng trói cô ta.
Cùng lúc đó, Lee Bon Seong trước nay vẫn luôn cẩn trọng giơ súng kiểm tra những người đã chết trên boong thuyền, đề phòng có người còn sống sót.
Còn Jacob thì bước đến giữa boong thuyền, nhặt lấy hòm thủy tinh đựng kim cương.
Trong phút chốc khi Jacob ôm lấy hòm kho báu, ánh mắt của tất cả mọi người trên boong thuyền đều tập trung lên người anh ta, bầu không khí lập tức trở nên nặng nề.
“Woa!” Jacob tự nhiên chơi đùa hòm kho báu, hưng phấn nói: “Thì ra... đây chính là kim cương trong truyền thuyết sao? Nặng ghê, cộng lại cũng phải có mấy nghìn gram nhỉ? Này... đáng giá bao nhiêu vậy?”
Nói xong, anh ta tìm kiếm trong hòm kho báu, muốn tìm chốt mở khóa để lấy kim cương ra xem thử.
“Toàn bộ kim cương này đều được sản sinh ở tầng sâu khu mỏ quặng Nam Phi, tổng cộng có 1322 viên, tổng trọng lượng tịnh gần 4000 carat, trong đó có hơn một nửa có độ tinh khiết từ cấp S trở lên, trong đó còn có mười mấy viên cấp IF, cùng với bột kim cương hiếm có trên đời...” Tịch Vĩ cắn chặt răng nói: “Nếu như tính theo giá thị trường của hôm nay, hừ... kim cương này ít nhất hơn tám trăm triệu bảng Anh!”
“Oh my God!!” Jacob thiếu chút nữa là làm rơi cả hòm kho báu: “Cô... cô Molly không phải nói là tám mươi triệu sao? Sao... sao lại nhiều hơn gấp chục lần vậy? Này...”
Cùng với sự kinh ngạc, Jacob bất giác ôm hòm kim cương chặt hơn.
“Này, Jacob, cẩn thận!” Miêu Khôn vội lên tiếng nhắc nhở: “Trên đó có cơ quan, khi tôi vừa lấy từ dưới nước lên, xém chút nữa đã mất mạng rồi!”
“A! Sao không nói sớm?” Jacob giật mình, nhanh chóng ném hòm kim cương xuống đất. Hòm thủy tinh vang lên tiếng đùng đùng, boong thuyền rơi vào trạng thái yên tĩnh.
“Các người qua lại với M15, kiểu gì cũng phải chịu thiệt thòi!” Tịch Vĩ nói tiếp: “Nếu như nói giá trị thật của kim cương cho các người biết, vậy thì quá điên rồ...”
“Đúng vậy...” Tịch Mộng Na hùa theo: “Hòm kim cương là do tôi nhặt được từ dưới đáy biển, nếu thật sự có cơ quan thì tôi chết lâu rồi!”
“Hả? Này... Miêu Khôn...” Jacob tức giận trừng mắt nhìn Miêu Khôn mắng: “Ông còn dám chơi tôi à?”
“Tên ngốc!” Miêu Khôn cuối cùng cũng nhận thấy bầu không khí ở hiện trường không ổn, vội hét to với Jacob: “Không nhận ra à? Lão cáo già này đang chia rẽ nội bộ chúng ta!”
“Hừ! Số kim cương lớn như vậy...” Tịch Vĩ cười lạnh nói: “Không có tôi giúp các người tẩu tán, đừng ai hòng chiếm được! Tôi không phải chia rẽ nội bộ, nhưng tôi chỉ có thể hợp tác với một người trong số các người...”
“Đi chết đi!” Sevan Barker mắng: “Ai dám hợp tác với lão cáo già như ông chứ! Ông giết Tani Ichiro và Cisse, cho dù chúng tôi có tranh chấp nội bộ, cũng phải giết chết ông trước rồi mới yên tâm
“Tôi nói mọi người nghe...” Sau đó ông ta lại ngẩng đầu nói với mọi người: “Nếu như kim cương nhiều như vậy chúng ta không ai có thể độc chiếm, cho nên nghe tôi đi mau đập bể hộp ra, chúng ta chia nhau đi!
“Tôi thừa nhận tôi góp sức ít, tôi chỉ lấy một trăm triệu bảng Anh là được!”
“Này! Lão Sevan à, ông cũng hồ đồ rồi phải không?” Miêu Khôn nhíu mày la: “Ông ta nói 800 triệu thì là 800 triệu à? Chúng ta mắc bẫy của ông ta còn ít sao?”
“Khụ! Mặc kệ ông ta?” Jacob chỉ hòm kho báu nói: “Có bao nhiêu thì bao nhiêu đi! Chia ít nhiều gì cũng có lời mà!”
“Không được!” Juliet lại lo lắng nói: “Đừng quên đây là đâu, một khi chúng ta chia tại đây, vậy thì mãi mãi không thể nói rõ! Các người cũng không muốn bị Cục Tình báo nước Anh truy sát suốt đời chứ? Theo tôi hãy giải quyết đúng luật đi!!”
“Này...” Sevan Barker rình rập nói: “Khoai lang tới tay... thật sự không cần à? Quá đáng tiếc nhỉ?”
“Ha ha ha... ha ha ha...” Lúc này, Tịch Vĩ ở một bên đột nhiên cười lớn nói với Jacob: “Jacob à, tôi thật không hiểu cậu đang nghĩ gì!
“Chẳng lẽ… cậu quên là cậu bị ai hại mém tí nữa bị nổ chết rồi à? Có phải là lớn tuổi rồi càng ngày càng hèn nhát không?
“Còn cậu...” Ông ta lại hất cằm chỉ về Lee Bon Seong ở phía xa: “Cậu cũng quên rồi à, là ai hại cậu ngồi tù ở Lisbon? Các cậu cam tâm chia một chén canh với kẻ thù của mình ư? Tôi cũng say rồi, ha ha...”
“Ông!? Lão già chó chết này!” Nghe thấy vậy, sắc mặt Miêu Khôn thay đổi, tức đến chửi ầm lên: “Sắp chết đến nơi rồi, còn dám chia rẽ chúng tôi? Có tin là bây giờ tôi lập tức tiễn ông đi gặp Grimm không!?”
Nhưng mà dù Miêu Khôn lớn tiếng mắng chửi cũng không thể thay đổi hiện thực, Jacob và Lee Bon Seong nhìn nhau, ánh mắt lóe lên ác ý, cùng đi về phía Miêu Khôn...
Bình luận facebook