Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1388
Chương 13Vietwriter.net : Chương 13Vietwriter.net
CĂN NHÀ CŨ CỦA NHÀ HỌ NGU
Tại thành phố Hải Lan, một chiếc xe cảnh sát đang chạy trên đường quốc lộ ven biển.
Giờ phút này, Miêu Anh đang xem xét tin tức mới nhất về vụ án bộ xương trắng trên điện thoại di động, Triệu Ngọc thì tựa vào cửa kính xe, ánh mắt nhìn gió biển ngoài cửa sổ, nhưng trong đầu lại đang suy nghĩ về vụ án.
Trước đó, hắn đã sử dụng công cụ tìm kiếm tàng hình điều tra tin tức của Bà Đà giáo kia.
Cũng giống như thông tin mà Tăng Khả điều tra được, trên công cụ tìm kiếm chỉ biểu hiện giáo phái này là một chi nhánh của Ấn Độ giáo và tình hình chung đơn giản, chứ không có nội dung tường tận gì.
Theo như thông tin trên đó thì người theo tôn giáo này đã gần như tuyệt tích.
Trong tài liệu mà Triệu Ngọc tra được, một vật tổ nào đó của Bà Đà giáo đúng là khá tương tự với một đạo cụ tại hiện trường vụ án, nhưng nếu muốn xác nhận có chính xác là nó không thì còn cần so sánh cẩn thận.
Bởi vậy, Triệu Ngọc định tự mình ra trận, đến hiện trường vụ án kiểm tra thực hư một phen.
Chậc chậc...
Sau khi mở đạo cụ ra, hắn không khỏi tiếc nuối nhìn thoáng qua giao diện gieo quẻ đang bị cooldown.
Vụ án bộ xương trắng xuất hiện, nhưng hệ thống Kỳ Ngộ của hắn vẫn còn trong trạng thái cooldown, xem ra bây giờ hắn chỉ có thể dựa vào thực lực của mình để phá án thôi.
Có điều, chính vì không thể gieo quẻ nên Triệu Ngọc còn hưng phấn hơn cả bình thường. Hắn cũng muốn chứng minh rằng, cho dù không có sự trợ giúp của hệ thống thì hắn vẫn có thể phá án như thường!
“Triệu thần thám à...” Lúc này, đội trưởng Lý Nghiên Hiệp ngồi ở tay lái phụ nói: “Thị trưởng của chúng tôi vừa mới nhắn tin tới, ông ấy vẫn đang họp ở tỉnh lị, tạm thời chưa thể quay về gặp cậu, hy vọng cậu thông cảm cho!”
“Không sao đâu, không sao đâu...”
Triệu Ngọc chưa từng thích những hoạt động quan trường này, cho nên trước khi tới đây, hắn đã sớm đánh tiếng với phòng làm việc tỉnh Quỳnh Châu, không cho bất kỳ vị lãnh đạo nào đi cùng, chỉ cho đội trưởng đội cảnh sát hình sự địa phương phối hợp phá án là được.
Xem ra, thị trưởng Hải Lan đã nhận được thông báo cho nên mới lấy cớ bận họp, không dám lộ diện.
“Có điều... Thị trưởng chúng tôi đã nhờ người...” Đội trưởng Lý khó xử nói: “Thành phố Hải Lan chúng tôi dù sao cũng là thành phố du lịch, cho nên... Mong Triệu thần thám thông cảm cho, cố gắng đừng để tin tức phát tán ra ngoài! Cậu cũng biết đấy, sức mạnh của truyền thông, chúng ta không thể trêu chọc nổi, nếu đột nhiên nhảy ra một tiêu đề kiểu ‘Tòa nhà ma thành phố Hải Lan đột ngột xuất hiện vụ án bộ xương trắng’, thì khủng hoảng sẽ nhanh chóng lan ra cả thành phố, thậm chí là cả tỉnh lị! Chỗ chúng tôi dựa vào du lịch mà sống, hậu quả của chuyện này, tôi thật sự không gánh nổi!”
“Hừ!” Triệu Ngọc lại không chút để ý nói: “Ở trong mắt tôi chỉ có vụ án thôi, tôi chỉ có thể đảm bảo chúng tôi sẽ hết sức chú ý cách thức phá án, nhưng trừ việc đó ra, tôi không thể bảo đảm bất kỳ ai bất kỳ chuyện gì!”
“Phải phải phải...” Đội trưởng Lý căng thẳng nói: “Thật ra chúng tôi cũng không có phải lo lắng cả, nếu Triệu đại thần thám đã tự thân xuất mã rồi, chúng tôi còn sợ gì mấy vụ án cỏn con này?”
“Ừm...” Triệu Ngọc nhướng mày, cảm thấy trong lời khen của Lý Nghiên Hiệp có thành phần uy hiếp.
“Đúng rồi, về chuyện đầu lâu, tôi đã hỏi mấy cảnh sát nhân dân có mặt tại hiện trường rồi!” Lý Nghiên Hiệp nào dám chọc tới Triệu Ngọc, vội vàng chữa lại, tiến vào chính đề, nghiêm túc nói: “Căn cứ theo lời cung của bọn họ, từ lúc bọn họ nghe thấy tiếng thét của kẻ trộm cho đến lúc bọn họ bắt lấy kẻ trộm, nhiều nhất là một phút đồng hồ thôi!”
“Cửa lớn nhà cũ của nhà họ Ngu đã cũ nát lắm rồi, sau khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, các cảnh sát nhân dân phá cửa xông thẳng vào trong.”
“Sau đó, bọn họ đi đến tầng hai theo tiếng hét, mới vừa đi được một nửa thì thấy kẻ trộm bị dọa đến mức kinh hoảng chạy trốn.”
“Mấy vị cảnh sát nhân dân đồng loạt xông lên, bắt lấy kẻ trộm ngay lúc ấy!”
“Tuy kẻ trộm đã bị bắt giữ, nhưng rõ ràng đã bị thác loạn về mặt tinh thần, la hét như quỷ khóc sói gào, tay còn chỉ về phía trên tầng.”
“Sau đó, ánh sáng trên tầng khiến các cảnh sát nhân dân chú ý, vài người đi lên xem xét thì mới phát hiện ra hiện trường vụ án kinh khủng kia!”
“Có thể tưởng tượng được lúc nhìn thấy cảnh tượng như vậy, bọn họ cũng rất là hoảng sợ...”
“Nói như thế...” Miêu Anh phỏng đoán: “Lúc ấy chắc chắn hung thủ có mặt ngay tại hiện trường, hắn ta có đủ thời gian để cầm đầu lâu chạy trốn!”
“Trước đó, tôi có đến hiện trường...” Đội trưởng Lý nói: “Nếu lúc ấy thực sự có hung thủ thì chắc là hắn ta đã chạy trốn qua ban công.”
“Ban công nối liền với tường rào của nhà cũ, lúc ấy, bên kia tường rào không có ai cả, muốn chạy trốn từ chỗ đó rất là dễ dàng.”
“Đầu lâu, đầu lâu!” Triệu Ngọc thì thào nói một câu: “Vì sao phải lấy đầu của bộ xương đi?”
“À, đúng rồi!” Đội trưởng Lý bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng nói: “Chúng tôi tìm được mấy thân thích cùng họ của Ngu Chính Nhiên ở huyện Lê Hương, dù quan hệ hơi xa một chút nhưng xét về mặt huyết thống thì vẫn rất gần, danh sách ADN có thể phản ánh đầy đủ!”
“Tôi đã cho người đi tìm bọn họ, chỉ cần lấy được ADN của bọn họ là có thể chứng minh bộ xương trắng ấy có phải là gia đình Ngu Chính Nhiên hay không!”
“Ừm...” Tuy Triệu Ngọc gật đầu, nhưng trong lòng cảm thấy khả năng này không lớn. Bởi vì pháp y Cao từng nói hàm lượng chất hữu cơ trên bộ xương rất cao, lại toàn là người trẻ tuổi.
“Vậy... Vợ của Ngu Chính Nhiên thì sao?” Miêu Anh hỏi: “Chẳng lẽ nhà mẹ đẻ cũng không còn ai à?”
“Vợ của Ngu Chính Nhiên là người Indonesia thì phải?” Lý Nghiên Hiệp nói: “Ừm, cũng có thể là người Philippines, tóm lại là người nước ngoài, tạm thời không có cách nào xác minh được.”
“Năm đó chỉ có quốc tịch và hộ khẩu của Ngu Chính Nhiên thôi, còn người nhà của ông ta thì vẫn chưa chuyển về, chúng tôi chỉ điều tra được một địa chỉ Kuala Lumpur của Malaysia, phải cần một chút thời gian mới xác minh được chuyện này!”
“Phù...” Triệu Ngọc thở một hơi nặng nhọc, phá án sợ nhất là gặp phải tình huống này. Nếu như ngay cả người chết là ai cũng không biết thì phá án thế nào được?
“Còn nữa...” Đội trưởng Lý lại nói: “Năm xảy ra sóng thần ở Ấn Độ Dương, hội chữ thập đỏ quốc tế thành lập một kho số liệu ADN của người gặp nạn, nếu chúng ta có thể lấy được ADN của thân thích Ngu Chính Nhiên thì có thể đi đến kho số liệu đó so sánh thử!”
“Xem thử có phải bọn họ thật sự chết trong sóng thần hay không!”
“Ừm...” Triệu Ngọc lại gật đầu, nhưng cảm thấy suy đoán cả nhà Ngu Chính Nhiên chết trong sóng thần không có vẻ gì là đáng tin, dù sao bọn họ ngay cả ghi chép xuất cảnh cũng không có, rất có khả năng không phải bị mất tích ở nước ngoài.
“Được rồi, sắp tới rồi...”
Lúc này, tốc độ xe từ từ giảm bớt, xe cảnh sát đã lái vào một con đường mọc đầy cỏ dại, đây chính là hoa viên Thiên Phủ năm xưa.
Bởi vì đã cũ lắm rồi nên không tìm thấy lối vào khu nhà nữa, bên trong bốn phương thông nhau, có thể dễ dàng ra vào từ bất kỳ con đường nhỏ nào, còn camera thì lại càng là chuyện vô căn cứ.
Chỉ thấy hai bên đường nhỏ có rất nhiều nhà cũ có vẻ đã đứng sừng sững rất nhiều năm tháng, mấy căn nhà cũ này phần lớn đều là nhà ba tầng, về cơ bản không có ai cư trú, có vẻ rất rách nát.
Nhà cũ của nhà họ Ngu nằm trong chỗ sâu nhất của khu vực toàn nhà hoang này, bên ngoài là tường rào cao cao cách ly nó khỏi một khu nhà khác đầy những biệt thự xa hoa.
Theo như lời của Lý Nghiên Hiệp thì biệt thự xa hoa của khu bên ngoài vốn có vị trí rất tốt, xây dựng cũng rất tốt, nhưng do sát vách là hoa viên Thiên Phủ thường có lời đồn đãi về ma quái, dẫn đến bất động sản mãi không bán được.
Sau cùng, mấy người đầu tư vì giữ lại vốn gốc nên phải hợp tác với cơ quan du lịch của địa phương, giao những biệt thự này cho cơ quan du lịch xử lý, tiếp đãi các du khách đến thành phố Hải Lan.
Các du khách không biết chuyện ma quái, hơn nữa cũng chẳng ở được mấy ngày đã đi về, đương nhiên không cần kiêng kỵ quá nhiều.
“Đây, là nơi này!” Sau khi đỗ xe lại, đội trưởng Lý chỉ vào một căn nhà cũ bên tay phải, nói: “Đây là nhà cũ của nhà họ Ngu!”
“Vào ngày xảy ra chuyện không may, đội kỹ thuật của chúng tôi đã kiểm tra kĩ rồi.” Sau khi đội trưởng Lý và hai người Triệu Ngọc xuống xe, ông ta tiếp tục giới thiệu: “Bọn họ đã tìm dấu vết xung quanh hiện trường, nhưng không tìm thấy vân tay hay gì cả!”
“Tổ trưởng Triệu...” Sau khi xuống xe, Miêu Anh lập tức bổ sung cho Triệu Ngọc: “Trương Bồi Bồi đã mang người của cô ấy đi kiểm tra, bọn họ tìm được một vài mảnh da vụn khả nghi, còn có một ít lông nữa, trước mắt đang trong quá trình xét nghiệm...”
“Ừm...” Triệu Ngọc nhìn tòa nhà ba tầng mang phong cách châu Âu này, tuy đã trải qua tháng rộng năm dài không có ai chăm sóc, nhưng vẫn có thể thấy được sự xa hoa khí phái ngày xưa.
Chẳng qua, hắn nhìn thực vật âm u bò đầy trên ban công, những vết rạn màu đen do nước đọng để lại trên vách tường, đột nhiên cảm thấy áp lực khó tả...
CĂN NHÀ CŨ CỦA NHÀ HỌ NGU
Tại thành phố Hải Lan, một chiếc xe cảnh sát đang chạy trên đường quốc lộ ven biển.
Giờ phút này, Miêu Anh đang xem xét tin tức mới nhất về vụ án bộ xương trắng trên điện thoại di động, Triệu Ngọc thì tựa vào cửa kính xe, ánh mắt nhìn gió biển ngoài cửa sổ, nhưng trong đầu lại đang suy nghĩ về vụ án.
Trước đó, hắn đã sử dụng công cụ tìm kiếm tàng hình điều tra tin tức của Bà Đà giáo kia.
Cũng giống như thông tin mà Tăng Khả điều tra được, trên công cụ tìm kiếm chỉ biểu hiện giáo phái này là một chi nhánh của Ấn Độ giáo và tình hình chung đơn giản, chứ không có nội dung tường tận gì.
Theo như thông tin trên đó thì người theo tôn giáo này đã gần như tuyệt tích.
Trong tài liệu mà Triệu Ngọc tra được, một vật tổ nào đó của Bà Đà giáo đúng là khá tương tự với một đạo cụ tại hiện trường vụ án, nhưng nếu muốn xác nhận có chính xác là nó không thì còn cần so sánh cẩn thận.
Bởi vậy, Triệu Ngọc định tự mình ra trận, đến hiện trường vụ án kiểm tra thực hư một phen.
Chậc chậc...
Sau khi mở đạo cụ ra, hắn không khỏi tiếc nuối nhìn thoáng qua giao diện gieo quẻ đang bị cooldown.
Vụ án bộ xương trắng xuất hiện, nhưng hệ thống Kỳ Ngộ của hắn vẫn còn trong trạng thái cooldown, xem ra bây giờ hắn chỉ có thể dựa vào thực lực của mình để phá án thôi.
Có điều, chính vì không thể gieo quẻ nên Triệu Ngọc còn hưng phấn hơn cả bình thường. Hắn cũng muốn chứng minh rằng, cho dù không có sự trợ giúp của hệ thống thì hắn vẫn có thể phá án như thường!
“Triệu thần thám à...” Lúc này, đội trưởng Lý Nghiên Hiệp ngồi ở tay lái phụ nói: “Thị trưởng của chúng tôi vừa mới nhắn tin tới, ông ấy vẫn đang họp ở tỉnh lị, tạm thời chưa thể quay về gặp cậu, hy vọng cậu thông cảm cho!”
“Không sao đâu, không sao đâu...”
Triệu Ngọc chưa từng thích những hoạt động quan trường này, cho nên trước khi tới đây, hắn đã sớm đánh tiếng với phòng làm việc tỉnh Quỳnh Châu, không cho bất kỳ vị lãnh đạo nào đi cùng, chỉ cho đội trưởng đội cảnh sát hình sự địa phương phối hợp phá án là được.
Xem ra, thị trưởng Hải Lan đã nhận được thông báo cho nên mới lấy cớ bận họp, không dám lộ diện.
“Có điều... Thị trưởng chúng tôi đã nhờ người...” Đội trưởng Lý khó xử nói: “Thành phố Hải Lan chúng tôi dù sao cũng là thành phố du lịch, cho nên... Mong Triệu thần thám thông cảm cho, cố gắng đừng để tin tức phát tán ra ngoài! Cậu cũng biết đấy, sức mạnh của truyền thông, chúng ta không thể trêu chọc nổi, nếu đột nhiên nhảy ra một tiêu đề kiểu ‘Tòa nhà ma thành phố Hải Lan đột ngột xuất hiện vụ án bộ xương trắng’, thì khủng hoảng sẽ nhanh chóng lan ra cả thành phố, thậm chí là cả tỉnh lị! Chỗ chúng tôi dựa vào du lịch mà sống, hậu quả của chuyện này, tôi thật sự không gánh nổi!”
“Hừ!” Triệu Ngọc lại không chút để ý nói: “Ở trong mắt tôi chỉ có vụ án thôi, tôi chỉ có thể đảm bảo chúng tôi sẽ hết sức chú ý cách thức phá án, nhưng trừ việc đó ra, tôi không thể bảo đảm bất kỳ ai bất kỳ chuyện gì!”
“Phải phải phải...” Đội trưởng Lý căng thẳng nói: “Thật ra chúng tôi cũng không có phải lo lắng cả, nếu Triệu đại thần thám đã tự thân xuất mã rồi, chúng tôi còn sợ gì mấy vụ án cỏn con này?”
“Ừm...” Triệu Ngọc nhướng mày, cảm thấy trong lời khen của Lý Nghiên Hiệp có thành phần uy hiếp.
“Đúng rồi, về chuyện đầu lâu, tôi đã hỏi mấy cảnh sát nhân dân có mặt tại hiện trường rồi!” Lý Nghiên Hiệp nào dám chọc tới Triệu Ngọc, vội vàng chữa lại, tiến vào chính đề, nghiêm túc nói: “Căn cứ theo lời cung của bọn họ, từ lúc bọn họ nghe thấy tiếng thét của kẻ trộm cho đến lúc bọn họ bắt lấy kẻ trộm, nhiều nhất là một phút đồng hồ thôi!”
“Cửa lớn nhà cũ của nhà họ Ngu đã cũ nát lắm rồi, sau khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, các cảnh sát nhân dân phá cửa xông thẳng vào trong.”
“Sau đó, bọn họ đi đến tầng hai theo tiếng hét, mới vừa đi được một nửa thì thấy kẻ trộm bị dọa đến mức kinh hoảng chạy trốn.”
“Mấy vị cảnh sát nhân dân đồng loạt xông lên, bắt lấy kẻ trộm ngay lúc ấy!”
“Tuy kẻ trộm đã bị bắt giữ, nhưng rõ ràng đã bị thác loạn về mặt tinh thần, la hét như quỷ khóc sói gào, tay còn chỉ về phía trên tầng.”
“Sau đó, ánh sáng trên tầng khiến các cảnh sát nhân dân chú ý, vài người đi lên xem xét thì mới phát hiện ra hiện trường vụ án kinh khủng kia!”
“Có thể tưởng tượng được lúc nhìn thấy cảnh tượng như vậy, bọn họ cũng rất là hoảng sợ...”
“Nói như thế...” Miêu Anh phỏng đoán: “Lúc ấy chắc chắn hung thủ có mặt ngay tại hiện trường, hắn ta có đủ thời gian để cầm đầu lâu chạy trốn!”
“Trước đó, tôi có đến hiện trường...” Đội trưởng Lý nói: “Nếu lúc ấy thực sự có hung thủ thì chắc là hắn ta đã chạy trốn qua ban công.”
“Ban công nối liền với tường rào của nhà cũ, lúc ấy, bên kia tường rào không có ai cả, muốn chạy trốn từ chỗ đó rất là dễ dàng.”
“Đầu lâu, đầu lâu!” Triệu Ngọc thì thào nói một câu: “Vì sao phải lấy đầu của bộ xương đi?”
“À, đúng rồi!” Đội trưởng Lý bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng nói: “Chúng tôi tìm được mấy thân thích cùng họ của Ngu Chính Nhiên ở huyện Lê Hương, dù quan hệ hơi xa một chút nhưng xét về mặt huyết thống thì vẫn rất gần, danh sách ADN có thể phản ánh đầy đủ!”
“Tôi đã cho người đi tìm bọn họ, chỉ cần lấy được ADN của bọn họ là có thể chứng minh bộ xương trắng ấy có phải là gia đình Ngu Chính Nhiên hay không!”
“Ừm...” Tuy Triệu Ngọc gật đầu, nhưng trong lòng cảm thấy khả năng này không lớn. Bởi vì pháp y Cao từng nói hàm lượng chất hữu cơ trên bộ xương rất cao, lại toàn là người trẻ tuổi.
“Vậy... Vợ của Ngu Chính Nhiên thì sao?” Miêu Anh hỏi: “Chẳng lẽ nhà mẹ đẻ cũng không còn ai à?”
“Vợ của Ngu Chính Nhiên là người Indonesia thì phải?” Lý Nghiên Hiệp nói: “Ừm, cũng có thể là người Philippines, tóm lại là người nước ngoài, tạm thời không có cách nào xác minh được.”
“Năm đó chỉ có quốc tịch và hộ khẩu của Ngu Chính Nhiên thôi, còn người nhà của ông ta thì vẫn chưa chuyển về, chúng tôi chỉ điều tra được một địa chỉ Kuala Lumpur của Malaysia, phải cần một chút thời gian mới xác minh được chuyện này!”
“Phù...” Triệu Ngọc thở một hơi nặng nhọc, phá án sợ nhất là gặp phải tình huống này. Nếu như ngay cả người chết là ai cũng không biết thì phá án thế nào được?
“Còn nữa...” Đội trưởng Lý lại nói: “Năm xảy ra sóng thần ở Ấn Độ Dương, hội chữ thập đỏ quốc tế thành lập một kho số liệu ADN của người gặp nạn, nếu chúng ta có thể lấy được ADN của thân thích Ngu Chính Nhiên thì có thể đi đến kho số liệu đó so sánh thử!”
“Xem thử có phải bọn họ thật sự chết trong sóng thần hay không!”
“Ừm...” Triệu Ngọc lại gật đầu, nhưng cảm thấy suy đoán cả nhà Ngu Chính Nhiên chết trong sóng thần không có vẻ gì là đáng tin, dù sao bọn họ ngay cả ghi chép xuất cảnh cũng không có, rất có khả năng không phải bị mất tích ở nước ngoài.
“Được rồi, sắp tới rồi...”
Lúc này, tốc độ xe từ từ giảm bớt, xe cảnh sát đã lái vào một con đường mọc đầy cỏ dại, đây chính là hoa viên Thiên Phủ năm xưa.
Bởi vì đã cũ lắm rồi nên không tìm thấy lối vào khu nhà nữa, bên trong bốn phương thông nhau, có thể dễ dàng ra vào từ bất kỳ con đường nhỏ nào, còn camera thì lại càng là chuyện vô căn cứ.
Chỉ thấy hai bên đường nhỏ có rất nhiều nhà cũ có vẻ đã đứng sừng sững rất nhiều năm tháng, mấy căn nhà cũ này phần lớn đều là nhà ba tầng, về cơ bản không có ai cư trú, có vẻ rất rách nát.
Nhà cũ của nhà họ Ngu nằm trong chỗ sâu nhất của khu vực toàn nhà hoang này, bên ngoài là tường rào cao cao cách ly nó khỏi một khu nhà khác đầy những biệt thự xa hoa.
Theo như lời của Lý Nghiên Hiệp thì biệt thự xa hoa của khu bên ngoài vốn có vị trí rất tốt, xây dựng cũng rất tốt, nhưng do sát vách là hoa viên Thiên Phủ thường có lời đồn đãi về ma quái, dẫn đến bất động sản mãi không bán được.
Sau cùng, mấy người đầu tư vì giữ lại vốn gốc nên phải hợp tác với cơ quan du lịch của địa phương, giao những biệt thự này cho cơ quan du lịch xử lý, tiếp đãi các du khách đến thành phố Hải Lan.
Các du khách không biết chuyện ma quái, hơn nữa cũng chẳng ở được mấy ngày đã đi về, đương nhiên không cần kiêng kỵ quá nhiều.
“Đây, là nơi này!” Sau khi đỗ xe lại, đội trưởng Lý chỉ vào một căn nhà cũ bên tay phải, nói: “Đây là nhà cũ của nhà họ Ngu!”
“Vào ngày xảy ra chuyện không may, đội kỹ thuật của chúng tôi đã kiểm tra kĩ rồi.” Sau khi đội trưởng Lý và hai người Triệu Ngọc xuống xe, ông ta tiếp tục giới thiệu: “Bọn họ đã tìm dấu vết xung quanh hiện trường, nhưng không tìm thấy vân tay hay gì cả!”
“Tổ trưởng Triệu...” Sau khi xuống xe, Miêu Anh lập tức bổ sung cho Triệu Ngọc: “Trương Bồi Bồi đã mang người của cô ấy đi kiểm tra, bọn họ tìm được một vài mảnh da vụn khả nghi, còn có một ít lông nữa, trước mắt đang trong quá trình xét nghiệm...”
“Ừm...” Triệu Ngọc nhìn tòa nhà ba tầng mang phong cách châu Âu này, tuy đã trải qua tháng rộng năm dài không có ai chăm sóc, nhưng vẫn có thể thấy được sự xa hoa khí phái ngày xưa.
Chẳng qua, hắn nhìn thực vật âm u bò đầy trên ban công, những vết rạn màu đen do nước đọng để lại trên vách tường, đột nhiên cảm thấy áp lực khó tả...
Bình luận facebook