Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1397
Chương 1397 : Chương 1397
NẠN NHÂN
Thôn Đường Ngư, huyện Dương Hải thành phố Hải Lan.
Đầu chiều, ánh mặt trời gay gắt, trong làng chài đã giải tỏa hơn phân nửa, tản ra mùi cá nồng nặc.
Nếu gieo quẻ... Ít nhất chắc cũng có một quẻ “Khôn” nhỉ?
Lúc Triệu Ngọc đi trong làng chài, trong đầu bất ngờ hiện ra suy nghĩ này. Những chuyện bất ngờ bắt đầu từ lúc đi xem hiện trường ở nhà cũ của nhà họ Ngu buổi sáng hôm nay lần lượt chạy qua tựa như đèn kéo quân!
Vụ án bộ xương trắng này thay đổi khôn lường, hoàn toàn vượt qua dự đoán của hắn.
Tuy trong lòng không phục, nhưng Triệu Ngọc lại vẫn vì không được quẻ văn chỉ thị mà cảm thấy có phần khó chịu. Hắn thậm chí cho rằng, nếu mình có thể gieo quẻ có lẽ có thể dự phòng việc Lương Nghị Lực giết người chạy trốn, cứu tính mạng của hai cảnh sát hình sự vô tội kia...
Nhưng mà... việc đã đến nước này, bây giờ có nói gì cũng đã chậm.
“Cấp trên, ngài đã tới rồi..” Nhìn thấy nhóm Triệu Ngọc đến, người phụ trách Cục Cảnh sát địa phương lập tức tiến lên giới thiệu tình huống: “Số 267 là một tòa nhà làm bằng đá, trước kia từng bị phá dỡ một lần, nhưng mà gặp nhiều khó khăn cho nên tạm thời gác lại, định sau này sẽ dùng máy móc phá dỡ...”
“Chuyện giải tỏa thì nghe nói, bây giờ vì đang trong mùa bắt cá nên các ngư dân đều đã ra biển bắt cá hết rồi, không tìm thấy công nhân thích hợp để khởi công, cho nên thôn Đường Ngư đã có hơn một tháng không hề hoạt động, ở trong trạng thái không người trông coi...”
Triệu Ngọc vừa nghe giới thiệu, vừa đi theo người phụ trách vào trong. Hắn nhanh chóng nhìn thấy giữa một đống hoang tàn có một tòa nhà bằng đá lẻ loi đứng sừng sững, bốn phía căn nhà đã kéo dây cảnh giới.
“Nạn nhân là nam!” Người phụ trách tiếp tục giới thiệu: “Theo lời anh dặn, chúng tôi chỉ phong tỏa hiện trường, chưa để pháp y tham gia vào...”
“Ừm... Làm tốt lắm!” Triệu Ngọc xua tay ra hiệu cho đám người Trương Bồi Bồi sau lưng mình: “Đội pháp y của tôi đã đến rồi, đi, chúng ta vào xem hiện trường đi!”
“Vâng...” Người phụ trách vội vàng lấy một cái khẩu trang y tế qua cho Triệu Ngọc: “Lãnh đạo, người này đã chết rất lâu rồi, anh mau đeo vào đi!”
“Ài! Mùi nặng như vậy...” Hắn ta chỉ xung quanh: “Nếu không phải trong thôn toàn là mùi cá mặn, chỉ sợ thi thể đã bị người ta phát hiện từ lâu rồi!”
“Cái gì!?” Triệu Ngọc nhận lấy khẩu trang, cảm thấy kinh ngạc: “Nạn nhân đã chết rất lâu rồi hả? Không phải mới bị giết à?”
“Chắc chắn không phải...” Người phụ trách khẳng định nói: “Người vừa chết không thể nào hư thối nghiêm trọng như vậy được!”
Chậc chậc...
Triệu Ngọc cau mày, có vẻ đăm chiêu. Nếu như nạn nhân đã chết rất lâu, như vậy tương đương với việc bọn họ lại bị Lương Nghị Lực lừa lần nữa, đây vốn không phải cá cược giết người gì hết, mà hắn ta chỉ dẫn cảnh sát đến một hiện trường hung án mà thôi.
Sao lại thế này?
Người chết trong căn nhà này là ai?
Là do Lương Nghị Lực giết, hay là Lương Nghị Lực có ngụ ý khác?
Mang theo nghi vấn nặng nề, Triệu Ngọc đi theo người phụ trách vào nhà đá.
Thi thể ở gian phòng bên trong cùng của nhà đá, bởi vì cửa sổ bị người ta dùng tấm ván gỗ đóng chặt lại, cho nên căn phòng nhỏ hẹp có vẻ ẩm ướt âm u, âm trầm đáng sợ.
Sau khi tiến vào hiện trường vụ án, Triệu Ngọc nhanh chóng biết người phụ trách không nói ngoa, chỉ thấy thi thể kia bị trói ở trên ghế, đúng là đã hư thối cao độ, hiện trường vô cùng thảm thiết.
Trừ thi thể ra thì trong phòng không có bao nhiêu tạp vật, trên mặt đất còn rơi rụng rất nhiều đá vụn gạch ngói vụn.
Trong phòng thối đến mức rối tinh rối mù, gần như khiến người ta không hít thở được, cho dù là Triệu Ngọc có kiến thức rộng rãi cũng bị hiện trường làm cho bụng cuộn lên, thực sự không khoẻ.
“Tổ trưởng, để tôi!”
Sau khi Triệu Ngọc quan sát hiện trường xong, pháp y Trương Bồi Bồi dẫn các trợ thủ của cô ấy lên sân khấu. Đối với thi thể như vậy, bọn họ đã nhìn quen lắm rồi, còn tự nhiên hơn Triệu Ngọc nhiều.
“Nạn nhân là nam...” Trương Bồi Bồi dựa theo trình tự, bắt đầu kiểm tra từ triệu chứng bên ngoài, vừa kiểm tra vừa nói để cho trợ thủ ghi lại: “Ước chừng từ ba mươi lăm đến bốn mươi lăm tuổi...”
“Trên người nạn nhân có nhiều vết cắt rõ ràng, còn bị cứa một hình chữ thập ở vùng đùi...”
“Xương gò má của nạn nhân đã bị gãy, xương sườn ít nhất gãy bốn cây, xương ngón tay trái bị gãy vụn, có thể là do gặp phải đòn đánh nặng nề gây ra...”
“Ôi trời...” Nghe thấy báo cáo của Trương Bồi Bồi, người phụ trách kia đứng ngoài gian phòng, cứ nhỏ giọng nhắc đi nhắc lại: “Người này... là bị người ta ngược đãi đến chết!”
“Không!” Ai ngờ, Triệu Ngọc lại trả lời khẳng định: “Chắc là hắn ta bị người ta tư hình bức cung! Nếu như là ngược đãi đến chết thì sẽ thảm hơn thế này rất nhiều, ví dụ như chặt tay, chặt chân, hoặc là cắt mũi, cắt lưỡi, khoét mắt... Đó mới gọi là ngược đãi!”
“Hả... Chuyện này...” Người phụ trách sợ hết hồn: “Có khác nhau sao?”
“Đương nhiên là khác nhau rồi!” Triệu Ngọc dùng ngón tay xoa xoa hai mắt của mình: “Một người có ý thức kiện toàn, nếu như tư hình bức cung thì sẽ không biến người ta thành tàn tật!”
“Lấy mắt tôi làm ví dụ nhé, nếu có người vì muốn tôi nói ra chuyện gì đó mà móc mắt tôi ra, tôi rất có khả năng bởi vì ý thức không còn kiện toàn mà sinh ra ý muốn tìm chết, cho nên sẽ không bao giờ thành thật cung khai!”
“Tôi sẽ nghĩ, dù sao cũng không có mắt rồi, chết thì tốt hơn!”
“Cho nên, phàm là dùng tư hình bức cung sẽ không khiến người ta tàn tật mà chỉ khiến cho người chịu hình nếm chút khổ sở mà thôi! Anh nhìn thử đi...” Ngón tay Triệu Ngọc chỉ vào thi thể bên trong: “Cắt một hình chữ thập trên bắp đùi, trông rất đáng sợ nhưng trên thực tế lại không gây nguy hiểm đến tính mạng!”
“Hả... Nói cách khác...” Người phụ trách cân nhắc: “Hung thủ muốn biết tin tức gì từ nạn nhân hả? Thật là kỳ lạ!”
“Còn có chuyện kỳ lạ hơn nữa kìa! Tổ trưởng Triệu à...” Lúc này, Trương Bồi Bồi ở trong phòng nói: “Anh nhìn thử xem, trên ngón tay của nạn nhân không có vân tay!”
“Cái gì?”
Triệu Ngọc ngoài ý muốn, lập tức đi tới gần đó quan sát, chỉ thấy trên ngón tay được đèn pin chiếu sáng của nạn nhân đúng là bằng phẳng, không có vân tay.
“Những vết này có từ rất lâu trước kia, không phải do hung thủ gây ra...” Trương Bồi Bồi nói: “Tôi từng nhìn thấy tình huống này trong ghi chép của bên kiểm nghiệm vật chứng, chắc là dùng một loại dung dịch nào đó có tính ăn mòn để xóa vân tay đi, đây là một biện pháp rất nguyên thủy, đơn sơ, thô bạo!”
“Sau này, khi kỹ thuật ADN thông dụng thì những người này chẳng khác nào chịu khổ không công rồi! Chúng tôi chỉ cần một cọng tóc, dù cho chỉ có một chút da vụn thôi cũng có thể xác nhận thân phận của bọn họ!”
“Nói như vậy...” Triệu Ngọc hỏi: “Chắc người này là một tên đào phạm hả? Bởi vì từng có tiền án trong Cục Cảnh sát cho nên tự xóa vân tay của mình đi?”
“Chuyện này thì không nhất định, chỉ có thể nói là có khả năng rất lớn thôi!” Trương Bồi Bồi nói: “Có lẽ, xóa vân tay đi vì muốn làm một vài chuyện trái pháp luật, mà không muốn để chứng cớ lại thì sao?”
“Không thể nào...” Nghe thấy lời này, trong đầu Triệu Ngọc không khỏi lại toát ra hai chữ kia - “đặc công”?
Chẳng lẽ... Đây lại là một đặc công sao?
Lương Nghị Lực là đặc công, nạn nhân cũng là đặc công?
Rốt cuộc thì hắn ta muốn làm gì?
Nếu trong nhà đá thật sự có nạn nhân xuất hiện, chứng minh Lương Nghị Lực không bắn tiếng đe dọa, chỉ đơn thuần là muốn quấy nhiễu tầm mắt của cảnh sát mà thôi.
Có phải nạn nhân... đại diện cho điều gì hay không? Chẳng lẽ... đại diện cho manh mối của vụ án bộ xương trắng?
“Tổ trưởng Triệu.” Trương Bồi Bồi tiếp tục kiểm tra thi thể, lại nói với Triệu Ngọc: “Trên người của người này có rất nhiều hình xăm...
“Ngoài hình xăm ra còn có sẹo nữa... Những vết sẹo này...” Cô ta cẩn thận kiểm tra và nói: “Có vết dao, vết phỏng, còn có... Hình như là vết sẹo do đạn để lại thì phải?”
NẠN NHÂN
Thôn Đường Ngư, huyện Dương Hải thành phố Hải Lan.
Đầu chiều, ánh mặt trời gay gắt, trong làng chài đã giải tỏa hơn phân nửa, tản ra mùi cá nồng nặc.
Nếu gieo quẻ... Ít nhất chắc cũng có một quẻ “Khôn” nhỉ?
Lúc Triệu Ngọc đi trong làng chài, trong đầu bất ngờ hiện ra suy nghĩ này. Những chuyện bất ngờ bắt đầu từ lúc đi xem hiện trường ở nhà cũ của nhà họ Ngu buổi sáng hôm nay lần lượt chạy qua tựa như đèn kéo quân!
Vụ án bộ xương trắng này thay đổi khôn lường, hoàn toàn vượt qua dự đoán của hắn.
Tuy trong lòng không phục, nhưng Triệu Ngọc lại vẫn vì không được quẻ văn chỉ thị mà cảm thấy có phần khó chịu. Hắn thậm chí cho rằng, nếu mình có thể gieo quẻ có lẽ có thể dự phòng việc Lương Nghị Lực giết người chạy trốn, cứu tính mạng của hai cảnh sát hình sự vô tội kia...
Nhưng mà... việc đã đến nước này, bây giờ có nói gì cũng đã chậm.
“Cấp trên, ngài đã tới rồi..” Nhìn thấy nhóm Triệu Ngọc đến, người phụ trách Cục Cảnh sát địa phương lập tức tiến lên giới thiệu tình huống: “Số 267 là một tòa nhà làm bằng đá, trước kia từng bị phá dỡ một lần, nhưng mà gặp nhiều khó khăn cho nên tạm thời gác lại, định sau này sẽ dùng máy móc phá dỡ...”
“Chuyện giải tỏa thì nghe nói, bây giờ vì đang trong mùa bắt cá nên các ngư dân đều đã ra biển bắt cá hết rồi, không tìm thấy công nhân thích hợp để khởi công, cho nên thôn Đường Ngư đã có hơn một tháng không hề hoạt động, ở trong trạng thái không người trông coi...”
Triệu Ngọc vừa nghe giới thiệu, vừa đi theo người phụ trách vào trong. Hắn nhanh chóng nhìn thấy giữa một đống hoang tàn có một tòa nhà bằng đá lẻ loi đứng sừng sững, bốn phía căn nhà đã kéo dây cảnh giới.
“Nạn nhân là nam!” Người phụ trách tiếp tục giới thiệu: “Theo lời anh dặn, chúng tôi chỉ phong tỏa hiện trường, chưa để pháp y tham gia vào...”
“Ừm... Làm tốt lắm!” Triệu Ngọc xua tay ra hiệu cho đám người Trương Bồi Bồi sau lưng mình: “Đội pháp y của tôi đã đến rồi, đi, chúng ta vào xem hiện trường đi!”
“Vâng...” Người phụ trách vội vàng lấy một cái khẩu trang y tế qua cho Triệu Ngọc: “Lãnh đạo, người này đã chết rất lâu rồi, anh mau đeo vào đi!”
“Ài! Mùi nặng như vậy...” Hắn ta chỉ xung quanh: “Nếu không phải trong thôn toàn là mùi cá mặn, chỉ sợ thi thể đã bị người ta phát hiện từ lâu rồi!”
“Cái gì!?” Triệu Ngọc nhận lấy khẩu trang, cảm thấy kinh ngạc: “Nạn nhân đã chết rất lâu rồi hả? Không phải mới bị giết à?”
“Chắc chắn không phải...” Người phụ trách khẳng định nói: “Người vừa chết không thể nào hư thối nghiêm trọng như vậy được!”
Chậc chậc...
Triệu Ngọc cau mày, có vẻ đăm chiêu. Nếu như nạn nhân đã chết rất lâu, như vậy tương đương với việc bọn họ lại bị Lương Nghị Lực lừa lần nữa, đây vốn không phải cá cược giết người gì hết, mà hắn ta chỉ dẫn cảnh sát đến một hiện trường hung án mà thôi.
Sao lại thế này?
Người chết trong căn nhà này là ai?
Là do Lương Nghị Lực giết, hay là Lương Nghị Lực có ngụ ý khác?
Mang theo nghi vấn nặng nề, Triệu Ngọc đi theo người phụ trách vào nhà đá.
Thi thể ở gian phòng bên trong cùng của nhà đá, bởi vì cửa sổ bị người ta dùng tấm ván gỗ đóng chặt lại, cho nên căn phòng nhỏ hẹp có vẻ ẩm ướt âm u, âm trầm đáng sợ.
Sau khi tiến vào hiện trường vụ án, Triệu Ngọc nhanh chóng biết người phụ trách không nói ngoa, chỉ thấy thi thể kia bị trói ở trên ghế, đúng là đã hư thối cao độ, hiện trường vô cùng thảm thiết.
Trừ thi thể ra thì trong phòng không có bao nhiêu tạp vật, trên mặt đất còn rơi rụng rất nhiều đá vụn gạch ngói vụn.
Trong phòng thối đến mức rối tinh rối mù, gần như khiến người ta không hít thở được, cho dù là Triệu Ngọc có kiến thức rộng rãi cũng bị hiện trường làm cho bụng cuộn lên, thực sự không khoẻ.
“Tổ trưởng, để tôi!”
Sau khi Triệu Ngọc quan sát hiện trường xong, pháp y Trương Bồi Bồi dẫn các trợ thủ của cô ấy lên sân khấu. Đối với thi thể như vậy, bọn họ đã nhìn quen lắm rồi, còn tự nhiên hơn Triệu Ngọc nhiều.
“Nạn nhân là nam...” Trương Bồi Bồi dựa theo trình tự, bắt đầu kiểm tra từ triệu chứng bên ngoài, vừa kiểm tra vừa nói để cho trợ thủ ghi lại: “Ước chừng từ ba mươi lăm đến bốn mươi lăm tuổi...”
“Trên người nạn nhân có nhiều vết cắt rõ ràng, còn bị cứa một hình chữ thập ở vùng đùi...”
“Xương gò má của nạn nhân đã bị gãy, xương sườn ít nhất gãy bốn cây, xương ngón tay trái bị gãy vụn, có thể là do gặp phải đòn đánh nặng nề gây ra...”
“Ôi trời...” Nghe thấy báo cáo của Trương Bồi Bồi, người phụ trách kia đứng ngoài gian phòng, cứ nhỏ giọng nhắc đi nhắc lại: “Người này... là bị người ta ngược đãi đến chết!”
“Không!” Ai ngờ, Triệu Ngọc lại trả lời khẳng định: “Chắc là hắn ta bị người ta tư hình bức cung! Nếu như là ngược đãi đến chết thì sẽ thảm hơn thế này rất nhiều, ví dụ như chặt tay, chặt chân, hoặc là cắt mũi, cắt lưỡi, khoét mắt... Đó mới gọi là ngược đãi!”
“Hả... Chuyện này...” Người phụ trách sợ hết hồn: “Có khác nhau sao?”
“Đương nhiên là khác nhau rồi!” Triệu Ngọc dùng ngón tay xoa xoa hai mắt của mình: “Một người có ý thức kiện toàn, nếu như tư hình bức cung thì sẽ không biến người ta thành tàn tật!”
“Lấy mắt tôi làm ví dụ nhé, nếu có người vì muốn tôi nói ra chuyện gì đó mà móc mắt tôi ra, tôi rất có khả năng bởi vì ý thức không còn kiện toàn mà sinh ra ý muốn tìm chết, cho nên sẽ không bao giờ thành thật cung khai!”
“Tôi sẽ nghĩ, dù sao cũng không có mắt rồi, chết thì tốt hơn!”
“Cho nên, phàm là dùng tư hình bức cung sẽ không khiến người ta tàn tật mà chỉ khiến cho người chịu hình nếm chút khổ sở mà thôi! Anh nhìn thử đi...” Ngón tay Triệu Ngọc chỉ vào thi thể bên trong: “Cắt một hình chữ thập trên bắp đùi, trông rất đáng sợ nhưng trên thực tế lại không gây nguy hiểm đến tính mạng!”
“Hả... Nói cách khác...” Người phụ trách cân nhắc: “Hung thủ muốn biết tin tức gì từ nạn nhân hả? Thật là kỳ lạ!”
“Còn có chuyện kỳ lạ hơn nữa kìa! Tổ trưởng Triệu à...” Lúc này, Trương Bồi Bồi ở trong phòng nói: “Anh nhìn thử xem, trên ngón tay của nạn nhân không có vân tay!”
“Cái gì?”
Triệu Ngọc ngoài ý muốn, lập tức đi tới gần đó quan sát, chỉ thấy trên ngón tay được đèn pin chiếu sáng của nạn nhân đúng là bằng phẳng, không có vân tay.
“Những vết này có từ rất lâu trước kia, không phải do hung thủ gây ra...” Trương Bồi Bồi nói: “Tôi từng nhìn thấy tình huống này trong ghi chép của bên kiểm nghiệm vật chứng, chắc là dùng một loại dung dịch nào đó có tính ăn mòn để xóa vân tay đi, đây là một biện pháp rất nguyên thủy, đơn sơ, thô bạo!”
“Sau này, khi kỹ thuật ADN thông dụng thì những người này chẳng khác nào chịu khổ không công rồi! Chúng tôi chỉ cần một cọng tóc, dù cho chỉ có một chút da vụn thôi cũng có thể xác nhận thân phận của bọn họ!”
“Nói như vậy...” Triệu Ngọc hỏi: “Chắc người này là một tên đào phạm hả? Bởi vì từng có tiền án trong Cục Cảnh sát cho nên tự xóa vân tay của mình đi?”
“Chuyện này thì không nhất định, chỉ có thể nói là có khả năng rất lớn thôi!” Trương Bồi Bồi nói: “Có lẽ, xóa vân tay đi vì muốn làm một vài chuyện trái pháp luật, mà không muốn để chứng cớ lại thì sao?”
“Không thể nào...” Nghe thấy lời này, trong đầu Triệu Ngọc không khỏi lại toát ra hai chữ kia - “đặc công”?
Chẳng lẽ... Đây lại là một đặc công sao?
Lương Nghị Lực là đặc công, nạn nhân cũng là đặc công?
Rốt cuộc thì hắn ta muốn làm gì?
Nếu trong nhà đá thật sự có nạn nhân xuất hiện, chứng minh Lương Nghị Lực không bắn tiếng đe dọa, chỉ đơn thuần là muốn quấy nhiễu tầm mắt của cảnh sát mà thôi.
Có phải nạn nhân... đại diện cho điều gì hay không? Chẳng lẽ... đại diện cho manh mối của vụ án bộ xương trắng?
“Tổ trưởng Triệu.” Trương Bồi Bồi tiếp tục kiểm tra thi thể, lại nói với Triệu Ngọc: “Trên người của người này có rất nhiều hình xăm...
“Ngoài hình xăm ra còn có sẹo nữa... Những vết sẹo này...” Cô ta cẩn thận kiểm tra và nói: “Có vết dao, vết phỏng, còn có... Hình như là vết sẹo do đạn để lại thì phải?”