• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (17 Viewers)

  • Chap-1402

Chương 1402 : Chương 1402








CHUYÊN GIA GIẢI ĐÁP NGHI VẤN



Khi trời đã sáng, Cục Cảnh sát huyện Lão Sơn cũng đã truyền tin đến.



Cảnh sát nhân dân địa phương theo chỉ thị của tổ điều tra đặc biệt lại tìm thấy một thi thể từ trong hầm cầu của cây cầu sắt Lão Sơn!



Theo đưa tin, cây cầu sắt Lão Sơn là nơi phải đi qua để đi vào núi, nhưng sau đó bởi vì thay đổi tuyến đường quốc lộ nên cũng dần bị bỏ hoang, xuống dốc, cây cầu sắt cũng đã gỉ sét, đang đứng trước nguy cơ bị sụp lún.



Xung quanh cây cầu sắt có rất ít dân cư, thi thể lại bị giấu trong hầm cầu, làm cho thi thể bị thối rữa trong khoảng thời gian dài, nhưng không có ai phát hiện ra.



Căn cứ vào báo cáo sơ bộ của cảnh sát nhân dân, chiều cao của thi thể và thi thể trong nhà đá là giống nhau, nạn nhân cũng là một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, trên người cũng có rất nhiều vết cắt và vết đâm, hơn nữa trên ngón tay của nạn nhân cũng không có dấu vân tay...



Điều khiến cho người khác bất ngờ đó chính là sau khi nhận được tin này, Triệu Ngọc đã đưa ra quyết định khác thường.



Theo lý thuyết, có một có hai thì sẽ có cái thứ ba. Nếu như Lương Nghị Lực thật sự đang chơi trò giết người với bọn họ, như vậy thì đương nhiên sẽ để lại một manh mối khác ở chỗ để thi thể tại cầu sắt.



Cho nên thân là tổ trưởng của tổ điều tra đặc biệt như Triệu Ngọc dù có thế nào thì cũng phải đích thân đến hiện trường thăm dò mới được.



Nhưng mà Triệu Ngọc không làm như vậy, hắn giao nhiệm vụ thăm dò lại cho Miêu Anh xử lý. Miêu Anh sẽ dẫn theo Trương Bồi Bồi của tổ pháp y và đám người Nhiễm Đào đến hiện trường để thu thập chứng cứ, còn bản thân hắn thì ở lại trấn giữ Cục Cảnh sát Hải Lan.



Sau khi đám Miêu Anh xuất phát thì lại xảy ra chuyện khác thường khác.



Tăng Khả và Thôi Lệ Châu trấn giữ Cục Cảnh sát bỗng nhiên phát hiện Triệu Ngọc không giống như mọi khi, không hề một hơi viết ra vài bảng phân tích tình huống vụ án, cũng không đối mặt với tấm bảng mà nhíu chặt mày trầm ngâm mà là... Mà là... đột nhiên biến mất!



Ban đầu hai người còn nghĩ rằng Triệu Ngọc đi nhà vệ sinh nhưng đợi suốt hơn hai mươi phút vẫn không thấy Triệu Ngọc quay lại.



“Anh ta...” Thôi Lệ Châu thật sự không chịu được nữa, lập tức hỏi Tăng Khả: “Rốt cuộc là anh ta đi đâu rồi? Có phải là đến phòng khám nghiệm tử thi rồi không? Sao lại hơi kỳ kỳ...”



“Không biết nữa!” Tăng Khả lắc đầu: “Từ trước đến nay tổ trưởng luôn xuất chiêu không giống với lẽ thường! Chẳng lẽ là... Anh ấy đã nghĩ ra biện pháp để phá án rồi sao?”



“Nhưng mà...” Tăng Khả nhìn vào máy tính của mình rồi nói: “Tôi còn có một đống việc phải làm nữa! Vẫn nên làm cho xong chuyện của mình trước rồi nói tiếp, đừng làm cho tổ trưởng đại nhân nổi giận với tôi!”



“Tăng Khả...” Thôi Lệ Châu nhảy đến trước máy tính của Tăng Khả hỏi: “Có phải anh đang phụ trách việc tìm ra thân phận của thi thể trong ngôi nhà đá không? Bây giờ lại thêm một thi thể ở cầu sắt chắc cũng đủ để anh bận rộn rồi!”



“Đâu chỉ vậy!” Tăng Khả lắc đầu: “Tìm kiếm thân phận của bộ xương cũng là việc của tôi! Thật sự không hiểu, nếu như đã tìm thấy được chủ nhân của thân người rồi, vậy tại sao chi trên và chi dưới lại chưa tìm ra chứ?”



“Chủ nhân của thân thể này là người mẫu đúng không?” Thôi Lệ Châu hỏi: “Vậy chi trên và chi dưới chắc là cũng vậy rồi?”



“Ít nhất...” Tăng Khả nói: “Bồi Bồi nói, tỉ lệ chiều dài của chi trên và chi dưới gần như hoàn mỹ, có lẽ là nạn nhân cũng thuộc loại người có thân hình đẹp rồi nhỉ?”



“Bồi Bồi, Bồi Bồi... Thật buồn nôn...” Thôi Lệ Châu trừng to mắt nhiều chuyện nói: “Sao hả anh Tiểu Tăng, hai người các anh có chuyện gì rồi không? Thân hình của pháp y Trương cũng được lắm phải không?”



“Cô nói gì vậy hả! Không có chuyện gì để làm sao?” Tăng Khả đỏ mặt quở trách nói: “Đang nói về nạn nhân mà cô nhắc Bồi Bồi... Ừm... Nhắc đến pháp y Trương làm gì hả?”



“Tôi chỉ tò mò...” Thôi Lệ Châu chậc lưỡi: “Được bàn tay của pháp y vuốt ve là cảm giác gì hả?”



“Này, Tiểu Thôi, có phải cô muốn bị chửi không hả?” Người thành thật Tăng Khả nổi nóng: “Cô nói vậy là có ý gì, hay là bây giờ tôi trói cô lại rồi để cho các pháp y sờ cô thử xem ha?”



“Ha ha ha...” Thôi Lệ Châu cười đểu: “Đùa với anh thôi! Chỉ là thử bắt chước trên phim, xem thử anh có phản ứng gì thôi!”



“Đã nóng lòng rồi mà còn...” Thôi Lệ Châu vỗ lên vai Tăng Khả nói: “Được rồi, việc của tôi đã làm xong rồi, tôi làm trợ thủ cho anh vậy! Nói tôi biết bây giờ chúng ta phải làm gì trước?”



“Hừ! Vậy còn được...” Lúc này Tăng Khả mới thu lại vẻ mặt phẫn nộ, bắt đầu phân chia nhiệm vụ cho Thôi Lệ Châu, hai người lập tức bắt tay vào công việc...



Cùng lúc đó, Triệu Ngọc vẫn chưa đi xa, quả thật hắn đến nhà vệ sinh. Chẳng qua mục đích mà hắn đi nhà vệ sinh không phải là để đi ngoài mà là đi gọi điện thoại.



Vì để người khác không làm phiền cuộc trò chuyện của hắn, hắn còn khóa trái nhà vệ sinh từ bên trong.



“A lô, cha vợ à, hì hì hì, là con đây...” Triệu Ngọc hạ giọng, thần bí nói: “Có nghe ra là ai không?”



“Nói nhảm!” Trong điện thoại lập tức vang lên tiếng nói như sấm: “Ta chỉ có một đứa con gái, còn có đứa nào gọi ta là cha vợ nữa!”



“Ha ha ha...” Triệu Ngọc cười xòa nói: “Thật ngại quá, muộn vậy mới trả lời điện thoại của cha!”



“Nói nhảm.” Miêu Khôn mắng: “Là muộn vậy rồi hay là sớm vậy hả? Bây giờ mới là năm giờ rưỡi sáng, làm ta giật cả mình có biết không?”



“Ngại quá, ngại quá...” Triệu Ngọc nói: “Con gọi điện cho cha sớm như vậy là vì có vài chuyện muốn xin cha chỉ giáo!”



“Đệch, mặt trời mọc ở đằng Tây sao?” Miêu Khôn bất ngờ: “Từ khi nào mà thần thám Triệu trở nên khiêm tốn như vậy, trên đời này còn có chuyện mà con không biết nữa à?”



“Đừng nói như vậy mà, con đây là khiêm tốn, không ngại học hỏi người kém cỏi! Không, không, không...” Triệu Ngọc quen thói nói hớ, vội chỉnh lại: “Con nói là từ trước đến nay con luôn khiêm tốn, dè dặt! Cha vợ à, đừng phí lời nữa, bây giờ con gặp phải một vụ án hóc búa, đang cần sự trợ giúp của cha! Hơn nữa, trong quá trình điều tra vụ án, con phát hiện ra rất nhiều chỗ không bình thường, muốn xin vị chuyên gia như cha giảng giải cho con...”



Nói xong, Triệu Ngọc lập tức nói đại khái vụ án bộ xương trắng cho Miêu Khôn nghe.



Tuy rằng, Triệu Ngọc kể lại vụ án cho Miêu Khôn trên thủ tục là không đúng. Nhưng mà một là Miêu Khôn là người trong nhà có thể tin cậy.



Thứ hai Triệu Ngọc nghĩ rằng trong vụ án bộ xương trắng có rất nhiều chỗ đã vượt qua phạm trù của vụ án thông thường, vì để phá án tốt hơn, hắn rất cần ý kiến chỉ bảo của vị chuyên gia của phòng Đặc Cần - Miêu Khôn.



Bởi vậy cho nên Triệu Ngọc chẳng những nói vụ án cho Miêu Khôn nghe mà còn gửi ảnh của nghi phạm và nạn nhân cho Miêu Khôn xem.



“Ồ...” Sau khi Miêu Khôn xem tài liệu xong, trước là rơi vào trạng thái suy nghĩ, sau đó khoảng hai mươi giây sau mới nghiêm túc nói với Triệu Ngọc: “Nghe con kể thì nhóm người mà con gặp rất giống ‘Liêu Thất’!?”



“Sao?” Triệu Ngọc sững sờ, vội hỏi: “Liêu Thất là cái gì? Là ứng dụng chơi game hay là chơi bài poker?”



“Liêu Thất là từ dịch âm, chỉ là bọn ta thích gọi cái tên này mà thôi.” Miêu Khôn giải thích: “Ý nghĩa ban đầu của nó vốn là tiếng Malay có nguồn gốc từ tiếng địa phương, có nghĩa là răng độc, hoặc là răng rắn!”



“Răng độc? Răng rắn?” Triệu Ngọc hơi mơ hồ.



“Vẫn chưa hiểu sao?” Miêu Khôn sang sảng nói: “Nhóm người mà con gặp cho dù là tên sát thủ đó hay là hai thi thể, bọn họ đều không phải là đặc công, mà là... sát thủ!!”



“Hả? Sát thủ?” Triệu Ngọc bất ngờ: “Là sát thủ chuyên nghiệp sao?”



“Cũng gần như vậy!” Miêu Khôn nói: “Ngoại trừ giết người, bọn chúng còn bắt cóc tống tiền, năm đó bọn họ rất điên cuồng!”



“Ồ...” Triệu Ngọc gật đầu: “Hóa ra đều là sát thủ!”



“Nhưng mà...” Miêu Khôn chuyển đề tài câu chuyện, không chắc chắn nói: “Có một vấn đề đó chính là... ‘Liêu Thất’ là một tổ chức rất xưa rồi, chắc vào khoảng mười năm trước đã bị bộ phận đặc vụ vụ xử lý rồi mà! Sao lại có thể... đột nhiên lại xuất hiện được chứ?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom