Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1403
Chương 1403 : Chương 1403
VUA SÁT THỦ
“Tình huống cụ thể thì ta không rõ, phải điều tra tài liệu!” Miêu Khôn nghiêm túc nói: “Ta chỉ nhớ là tổ chức ‘Liêu Thất’ này có liên quan đến tôn giáo thần bí xa xưa, giả thần giả quỷ, trên người có hình xăm dọa người, ra tay cũng rất tàn nhẫn!”
“Ồ... Bà Đà giáo… Là Bà Đà giáo à?” Mắt của Triệu Ngọc sáng lên, vội hỏi: “Là nhánh của Ấn Độ giáo cổ sao? Ở vùng Indonesia đó hả?”
“Hình như là vậy...” Miêu Khôn không khẳng định nói: “Ngôn ngữ chính thức của Indonesia chính là tiếng Malay có nền tảng từ tiếng địa phương, chậc chậc... Chuyện này thú vị rồi đây! Cả trong và ngoài nước bọn ta đều có giám sát, tổ chức này đã mai danh ẩn tích rất nhiều năm, chắc đã biến mất rồi, nếu như xuất hiện chắc chắn sẽ có tình báo!” Miêu Khôn nói: “Như vậy đi, chờ chút nữa ta sẽ đi hỏi người biết rõ chuyện này thử xem, ta chỉ nghe nói là năm đấy Liêu Thất đã hoàn toàn bị tiêu diệt rồi, trụ sở chính của bọn chúng... là ở Sri Lanka hay là ở đâu nhỉ?”
“Vậy...” Triệu Ngọc lại hỏi: “Ngu Chính Nhiên thì sao? Con nghi ngờ sự mất tích của cả nhà Ngu Chính Nhiên cũng có liên quan đến tổ chức này, cha có thể điều tra giúp con về tin tức của ông ta không?”
“Ta chỉ có thể thử xem sao thôi.” Miêu Khôn lại nói: “Nếu vào mười mấy năm trước Ngu Chính Nhiên là Hoa kiều có tiền về nước, rất có thể là có liên quan với Liêu Thất, trong vụ án của con rõ ràng là có khả năng báo thù!”
“Được, vậy con đợi tin tức của cha...” Nói xong, Triệu Ngọc định tắt điện thoại.
“Đợi chút!” Miêu Khôn vội kêu Triệu Ngọc lại rồi nói: “Về tên hung thủ thần bí mà con nói, tuy rằng ta chưa từng tận mắt thấy nhưng cũng đã từng nghe nói đến! Vũ khí mà hắn ta sử dụng rất có thể là một loại dùi có thể co rút được, trên đầu dùi có lưỡi câu, một khi đâm trúng mục tiêu rồi rút ra thì lưỡi câu sẽ hình thành cái rãnh lấy máu, dồn người đó vào chỗ chết một cách nhanh chóng. Ngoài ra, cái dùi đó cũng có thể dùng để mở còng tay... Nó còn có thể đổi màu, nếu như đổi thành màu đen thì nó còn có thể giấu vào trong tóc!”
“Ồ...” Trong chốc lát, Triệu Ngọc nhớ lại cảnh tượng lúc bắt Lương Nghị Lực, sau khi nhìn thấy cảnh sát, quả thật là Lương Nghị Lực đã đặt hai tay của mình ra sau ót!
Có thể thấy thì lúc ấy hắn ta không có ý đầu hàng mà là đang giấu vũ khí thần bí này vào trong tóc, cảnh sát lục soát người sao có thể lục soát đến tóc hắn ta được chứ?
“Mặc dù là vậy nhưng lợi dụng cái dùi nhọn như vậy để giết người thì nhất định cũng phải trải qua huấn luyện chuyên nghiệp mới được, chứ cũng không dễ luyện như vậy!” Miêu Khôn nghiêm túc nói: “Người mà các con gặp rất có khả năng không phải là một tên sát thủ bình thường đâu!”
“Ồ...” Triệu Ngọc nhướn mày, bất giác nói ra một danh từ: “Vua sát thủ!?”
“Hừ, con xem phim quá nhiều rồi!” Miêu Khôn nói: “Nhưng mà... cũng rất giống đó! Chẳng qua loại sát thủ như vậy này thì bình thường đều rất cẩn thận, sẽ không vô cớ giết người, gây chú ý cho người khác đâu! Cho nên các con nhất định phải cẩn thận, nếu như hắn ta dám hành động trắng trợn như vậy thì rất có thể là đã có âm mưu! Như vậy đi...” Miêu Khôn không yên tâm nói: “Con nhanh đánh báo cáo cho Tổng cục Hình sự, để cho phòng Đặc Cần nhúng tay vào điều tra! Vụ án này đã vượt quá phạm trù của vụ án hình sự thông thường rồi!”
“...” Triệu Ngọc im lặng, rõ ràng là hơi đắn đo.
“Tiểu Triệu, chuyện này liên quan đến mạng người, đại địch trước mắt, lỡ như đối phương không phải là một người hành động thì hậu quả nghiêm trọng đến thế nào, cả ta và con đều không có cách nào tưởng tượng được!” Miêu Khôn biết Triệu Ngọc đang nghĩ gì, lập tức khuyên bảo: “Trong lòng con chắc cũng đã hiểu rõ, chuyện này không phải về lòng tự trọng và sĩ diện đâu. Nếu không thì hôm nay con cũng không gọi điện thoại cho ta đúng không?”
Quả thật là lời của Miêu Khôn đã nói đúng tâm sự của Triệu Ngọc, vốn dĩ là vụ án của Tổng cục Hình sự, nếu như phòng Đặc Cần bất thình lình nhúng tay vào thì mất mặt là điều khó tránh.
Nhưng mà Miêu Khôn nói cũng đúng, tình hình khẩn cấp, quả thật vụ án cũng đã vượt quá phạm trù của vụ án hình sự thông thường rồi, Triệu Ngọc không thể kiêng dè vì mặt mũi gì nữa.
“Con biết rồi...” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Được rồi, con đi viết báo cáo đây!”
“Tốt!” Miêu Khôn hài lòng nói: “Ta cũng bắt đầu đi sắp xếp, gửi tài liệu chi tiết cho con trước đây, sau đó cử người qua đó giúp con!”
“Hả? Nói rõ trước đã…” Triệu Ngọc đưa ra điều kiện: “Cha vẫn còn nhớ vụ án Phụng Bình chứ? Tốt nhất là cha cử người nào biết phép tắc qua đây, chứ đừng có giống như lần trước nữa, nếu không thì... Không phải cha không biết cái tính nóng nảy này của con...”
“Được rồi, yên tâm đi! Ta có chừng mực, con chờ tin của ta đi!” Miêu Khôn nói xong không quên dặn dò: “Ta đã đồng ý với con thì con cũng phải đồng ý với ta, không thể xem thường tên tội phạm này, con nhất định không được để con gái của ta ra ngoài làm việc!”
“Biết rồi, biết rồi!” Triệu Ngọc nhất thời đổ mồ hôi, bởi vì Miêu Anh đã ra ngoài làm việc rồi...
…
Nửa tiếng sau, Triệu Ngọc trở về phòng làm việc.
Tuy rằng Miêu Anh đang ra ngoài làm việc, nhưng dù sao cũng đi cùng với nhóm nhiều người, đương nhiên có thể đảm bảo về mặt an toàn.
“Sếp à, anh không sao chứ?” Thôi Lệ Châu và Tăng Khả đang bận việc đối chiếu thi thể, nhìn thấy Triệu Ngọc trở về, quan tâm hỏi: “Có phải là bị tiêu chảy không?”
“Không sao.” Triệu Ngọc xua tay hỏi: “Sao rồi, có tin gì từ tổ phó Miêu không?”
“Đến rồi, đến rồi...” Thôi Lệ Châu bước đến trước mặt Triệu Ngọc báo cáo: “Tôi vừa gọi điện với chị Miêu, bọn họ đã tìm thấy thi thể đó rồi.
“Theo đánh giá sơ bộ của pháp y Trương thì nạn nhân đã chết khoảng mười ngày rồi, giống như thi thể trong căn nhà đá, trên người bị cắt và đâm nhiều nơi, nghi ngờ nguyên nhân cái chết là do mất máu quá nhiều...”
“Tôi không phải hỏi cái này, mà là đã có manh mối gì chưa?” Triệu Ngọc nhíu mày: “Đã kiểm tra cổ họng của thi thể chưa?”
“Ờ... Cái này thì chưa...” Thôi Lệ Châu lắc đầu: “Chị Miêu không có nói!”
“Được rồi, để tôi tự hỏi!” Triệu Ngọc lấy điện thoại.
“Tổ trưởng.” Tăng Khả cầm lấy máy tính của mình nói: “Em vừa mới nhận được thông báo, bên cảnh sát Hải Lan đã tìm thấy một người mất tích khả nghi, anh xem thử xem!”
Nói xong, Tăng Khả mở tấm ảnh trong máy tính lên màn hình chiếu rồi giới thiệu nói: “Mon Confia cũng là một người mẫu, cũng có chút tên tuổi trong nước. Người nhà của cô ta báo án nói là Mon Confia đã mất tích từ ba tháng trước, căn cứ theo thông tin của vé máy bay thì trạm đến cuối cùng cô ta chính là Hải Lan!”
“Ồ...” Triệu Ngọc nhìn vào màn hình, chỉ thấy Mon Confia là một cô gái rất xinh đẹp.
“Mon Confia cao một mét tám.” Tăng Khả giới thiệu nói: “Rất giống với mục tiêu mà chúng ta đang tìm kiếm, bên cảnh sát đã yêu cầu người nhà của cô ấy làm xét nghiệm ADN, chắc sẽ gửi số liệu qua sớm thôi!”
“Ôi!” Thôi Lệ Châu lắc đầu thở dài: “Lại là một người mẫu, anh nói xem người mẫu có chọc giận ai được chứ?”
Reng reng reng...
Thôi Lệ Châu vừa nói dứt lời thì điện thoại của Triệu Ngọc lại vang lên, có người gọi điện thoại cho hắn.
Điện thoại của Triệu Ngọc vừa vang lên thì ngay lập tức Thôi Lệ Châu và Tăng Khả đều cảm thấy căng thẳng, bởi vì cú điện thoại này rất có thể lại là tên tội phạm giết người Lương Nghị Lực gọi đến.
Nhưng mà, sau khi Triệu Ngọc nhận điện thoại, hai người mới thở phào nhẹ nhõm, hóa ra lần này là Miêu Anh gọi đến.
“Triệu Ngọc.” Miêu Anh có vẻ hơi kích động, nói: “Trong cổ họng của nạn nhân không có đồ vật, nhưng mà bọn em phát hiện ra một dãy số được khắc bằng dao ở phía dưới cơ thể của thi thể. Em cảm thấy chắc đây là manh mối mới mà hung thủ để lại cho chúng ta...”
VUA SÁT THỦ
“Tình huống cụ thể thì ta không rõ, phải điều tra tài liệu!” Miêu Khôn nghiêm túc nói: “Ta chỉ nhớ là tổ chức ‘Liêu Thất’ này có liên quan đến tôn giáo thần bí xa xưa, giả thần giả quỷ, trên người có hình xăm dọa người, ra tay cũng rất tàn nhẫn!”
“Ồ... Bà Đà giáo… Là Bà Đà giáo à?” Mắt của Triệu Ngọc sáng lên, vội hỏi: “Là nhánh của Ấn Độ giáo cổ sao? Ở vùng Indonesia đó hả?”
“Hình như là vậy...” Miêu Khôn không khẳng định nói: “Ngôn ngữ chính thức của Indonesia chính là tiếng Malay có nền tảng từ tiếng địa phương, chậc chậc... Chuyện này thú vị rồi đây! Cả trong và ngoài nước bọn ta đều có giám sát, tổ chức này đã mai danh ẩn tích rất nhiều năm, chắc đã biến mất rồi, nếu như xuất hiện chắc chắn sẽ có tình báo!” Miêu Khôn nói: “Như vậy đi, chờ chút nữa ta sẽ đi hỏi người biết rõ chuyện này thử xem, ta chỉ nghe nói là năm đấy Liêu Thất đã hoàn toàn bị tiêu diệt rồi, trụ sở chính của bọn chúng... là ở Sri Lanka hay là ở đâu nhỉ?”
“Vậy...” Triệu Ngọc lại hỏi: “Ngu Chính Nhiên thì sao? Con nghi ngờ sự mất tích của cả nhà Ngu Chính Nhiên cũng có liên quan đến tổ chức này, cha có thể điều tra giúp con về tin tức của ông ta không?”
“Ta chỉ có thể thử xem sao thôi.” Miêu Khôn lại nói: “Nếu vào mười mấy năm trước Ngu Chính Nhiên là Hoa kiều có tiền về nước, rất có thể là có liên quan với Liêu Thất, trong vụ án của con rõ ràng là có khả năng báo thù!”
“Được, vậy con đợi tin tức của cha...” Nói xong, Triệu Ngọc định tắt điện thoại.
“Đợi chút!” Miêu Khôn vội kêu Triệu Ngọc lại rồi nói: “Về tên hung thủ thần bí mà con nói, tuy rằng ta chưa từng tận mắt thấy nhưng cũng đã từng nghe nói đến! Vũ khí mà hắn ta sử dụng rất có thể là một loại dùi có thể co rút được, trên đầu dùi có lưỡi câu, một khi đâm trúng mục tiêu rồi rút ra thì lưỡi câu sẽ hình thành cái rãnh lấy máu, dồn người đó vào chỗ chết một cách nhanh chóng. Ngoài ra, cái dùi đó cũng có thể dùng để mở còng tay... Nó còn có thể đổi màu, nếu như đổi thành màu đen thì nó còn có thể giấu vào trong tóc!”
“Ồ...” Trong chốc lát, Triệu Ngọc nhớ lại cảnh tượng lúc bắt Lương Nghị Lực, sau khi nhìn thấy cảnh sát, quả thật là Lương Nghị Lực đã đặt hai tay của mình ra sau ót!
Có thể thấy thì lúc ấy hắn ta không có ý đầu hàng mà là đang giấu vũ khí thần bí này vào trong tóc, cảnh sát lục soát người sao có thể lục soát đến tóc hắn ta được chứ?
“Mặc dù là vậy nhưng lợi dụng cái dùi nhọn như vậy để giết người thì nhất định cũng phải trải qua huấn luyện chuyên nghiệp mới được, chứ cũng không dễ luyện như vậy!” Miêu Khôn nghiêm túc nói: “Người mà các con gặp rất có khả năng không phải là một tên sát thủ bình thường đâu!”
“Ồ...” Triệu Ngọc nhướn mày, bất giác nói ra một danh từ: “Vua sát thủ!?”
“Hừ, con xem phim quá nhiều rồi!” Miêu Khôn nói: “Nhưng mà... cũng rất giống đó! Chẳng qua loại sát thủ như vậy này thì bình thường đều rất cẩn thận, sẽ không vô cớ giết người, gây chú ý cho người khác đâu! Cho nên các con nhất định phải cẩn thận, nếu như hắn ta dám hành động trắng trợn như vậy thì rất có thể là đã có âm mưu! Như vậy đi...” Miêu Khôn không yên tâm nói: “Con nhanh đánh báo cáo cho Tổng cục Hình sự, để cho phòng Đặc Cần nhúng tay vào điều tra! Vụ án này đã vượt quá phạm trù của vụ án hình sự thông thường rồi!”
“...” Triệu Ngọc im lặng, rõ ràng là hơi đắn đo.
“Tiểu Triệu, chuyện này liên quan đến mạng người, đại địch trước mắt, lỡ như đối phương không phải là một người hành động thì hậu quả nghiêm trọng đến thế nào, cả ta và con đều không có cách nào tưởng tượng được!” Miêu Khôn biết Triệu Ngọc đang nghĩ gì, lập tức khuyên bảo: “Trong lòng con chắc cũng đã hiểu rõ, chuyện này không phải về lòng tự trọng và sĩ diện đâu. Nếu không thì hôm nay con cũng không gọi điện thoại cho ta đúng không?”
Quả thật là lời của Miêu Khôn đã nói đúng tâm sự của Triệu Ngọc, vốn dĩ là vụ án của Tổng cục Hình sự, nếu như phòng Đặc Cần bất thình lình nhúng tay vào thì mất mặt là điều khó tránh.
Nhưng mà Miêu Khôn nói cũng đúng, tình hình khẩn cấp, quả thật vụ án cũng đã vượt quá phạm trù của vụ án hình sự thông thường rồi, Triệu Ngọc không thể kiêng dè vì mặt mũi gì nữa.
“Con biết rồi...” Triệu Ngọc gật đầu nói: “Được rồi, con đi viết báo cáo đây!”
“Tốt!” Miêu Khôn hài lòng nói: “Ta cũng bắt đầu đi sắp xếp, gửi tài liệu chi tiết cho con trước đây, sau đó cử người qua đó giúp con!”
“Hả? Nói rõ trước đã…” Triệu Ngọc đưa ra điều kiện: “Cha vẫn còn nhớ vụ án Phụng Bình chứ? Tốt nhất là cha cử người nào biết phép tắc qua đây, chứ đừng có giống như lần trước nữa, nếu không thì... Không phải cha không biết cái tính nóng nảy này của con...”
“Được rồi, yên tâm đi! Ta có chừng mực, con chờ tin của ta đi!” Miêu Khôn nói xong không quên dặn dò: “Ta đã đồng ý với con thì con cũng phải đồng ý với ta, không thể xem thường tên tội phạm này, con nhất định không được để con gái của ta ra ngoài làm việc!”
“Biết rồi, biết rồi!” Triệu Ngọc nhất thời đổ mồ hôi, bởi vì Miêu Anh đã ra ngoài làm việc rồi...
…
Nửa tiếng sau, Triệu Ngọc trở về phòng làm việc.
Tuy rằng Miêu Anh đang ra ngoài làm việc, nhưng dù sao cũng đi cùng với nhóm nhiều người, đương nhiên có thể đảm bảo về mặt an toàn.
“Sếp à, anh không sao chứ?” Thôi Lệ Châu và Tăng Khả đang bận việc đối chiếu thi thể, nhìn thấy Triệu Ngọc trở về, quan tâm hỏi: “Có phải là bị tiêu chảy không?”
“Không sao.” Triệu Ngọc xua tay hỏi: “Sao rồi, có tin gì từ tổ phó Miêu không?”
“Đến rồi, đến rồi...” Thôi Lệ Châu bước đến trước mặt Triệu Ngọc báo cáo: “Tôi vừa gọi điện với chị Miêu, bọn họ đã tìm thấy thi thể đó rồi.
“Theo đánh giá sơ bộ của pháp y Trương thì nạn nhân đã chết khoảng mười ngày rồi, giống như thi thể trong căn nhà đá, trên người bị cắt và đâm nhiều nơi, nghi ngờ nguyên nhân cái chết là do mất máu quá nhiều...”
“Tôi không phải hỏi cái này, mà là đã có manh mối gì chưa?” Triệu Ngọc nhíu mày: “Đã kiểm tra cổ họng của thi thể chưa?”
“Ờ... Cái này thì chưa...” Thôi Lệ Châu lắc đầu: “Chị Miêu không có nói!”
“Được rồi, để tôi tự hỏi!” Triệu Ngọc lấy điện thoại.
“Tổ trưởng.” Tăng Khả cầm lấy máy tính của mình nói: “Em vừa mới nhận được thông báo, bên cảnh sát Hải Lan đã tìm thấy một người mất tích khả nghi, anh xem thử xem!”
Nói xong, Tăng Khả mở tấm ảnh trong máy tính lên màn hình chiếu rồi giới thiệu nói: “Mon Confia cũng là một người mẫu, cũng có chút tên tuổi trong nước. Người nhà của cô ta báo án nói là Mon Confia đã mất tích từ ba tháng trước, căn cứ theo thông tin của vé máy bay thì trạm đến cuối cùng cô ta chính là Hải Lan!”
“Ồ...” Triệu Ngọc nhìn vào màn hình, chỉ thấy Mon Confia là một cô gái rất xinh đẹp.
“Mon Confia cao một mét tám.” Tăng Khả giới thiệu nói: “Rất giống với mục tiêu mà chúng ta đang tìm kiếm, bên cảnh sát đã yêu cầu người nhà của cô ấy làm xét nghiệm ADN, chắc sẽ gửi số liệu qua sớm thôi!”
“Ôi!” Thôi Lệ Châu lắc đầu thở dài: “Lại là một người mẫu, anh nói xem người mẫu có chọc giận ai được chứ?”
Reng reng reng...
Thôi Lệ Châu vừa nói dứt lời thì điện thoại của Triệu Ngọc lại vang lên, có người gọi điện thoại cho hắn.
Điện thoại của Triệu Ngọc vừa vang lên thì ngay lập tức Thôi Lệ Châu và Tăng Khả đều cảm thấy căng thẳng, bởi vì cú điện thoại này rất có thể lại là tên tội phạm giết người Lương Nghị Lực gọi đến.
Nhưng mà, sau khi Triệu Ngọc nhận điện thoại, hai người mới thở phào nhẹ nhõm, hóa ra lần này là Miêu Anh gọi đến.
“Triệu Ngọc.” Miêu Anh có vẻ hơi kích động, nói: “Trong cổ họng của nạn nhân không có đồ vật, nhưng mà bọn em phát hiện ra một dãy số được khắc bằng dao ở phía dưới cơ thể của thi thể. Em cảm thấy chắc đây là manh mối mới mà hung thủ để lại cho chúng ta...”