Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1414
Chương 1414 : Chương 1414
CHẲNG LẼ MỘT QUẺ KHÔN CÒN CHƯA ĐỦ SAO?
Hóa ra là như vậy!
Trong phút chốc, cuối cùng Triệu Ngọc đã hiểu ra vì sao tên quản lý trung niên này lại có thân thủ tốt như vậy. Hóa ra ông ta giống với ba thi thể nam và Lương Nghị Lực, trước kia từng làm sát thủ!
Chuyện này đúng là... đi mòn gót sắt vẫn không tìm thấy mà!
Dù thế nào thì Triệu Ngọc cũng không thể tưởng tượng nổi tên quản lý trung niên trước mắt lại là mục tiêu mà mình tìm kiếm. Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn việc Thái Tinh Văn, Hoàng Bách Lợi và Hình Phi Viễn đi tới hội quán có liên quan tới người này.
Có lẽ người này mới là đáp án cho câu đố giết người của Lương Nghị Lực?
Chẳng qua là...
Triệu Ngọc nhìn cục diện hỗn loạn và những tên côn đồ cầm đao như hổ rình mồi trước mắt này, lại cảm thấy tình hình có phần không ổn cho lắm.
Những kẻ này liều mạng muốn ám sát tên quản lý trung niên, tới cùng là vì...
“A!!!”
Triệu Ngọc đang suy nghĩ thì có một tên côn đồ cầm dao chạy thẳng tới, liều lĩnh cầm dao găm muốn đâm vào người tên quản lý trung niên. Hắn ta cứ như bị người ta ếm bùa vậy, hoàn toàn không để ý tới an nguy của bản thân mình.
Đậu xanh rau má nhà nó!
Thời khắc mấu chốt, Triệu Ngọc hạ quyết tâm, nâng súng lên bắn một phát.
Đoàng!
Đạn bắn ra ở khoảng cách gần trúng vào giữa ngực tên côn đồ, lực quán tính mạnh mẽ ép hắn ta phải lùi ra phía sau rồi nặng nề ngã ra mặt đất...
Trong lúc như thế này, Triệu Ngọc cũng chẳng quan tâm tới cùng những tên côn đồ này có nguyên nhân gì, hắn nhất định phải bảo đảm tên quản lý trung niên này còn sống, bởi vì người này có khả năng là nhân vật mấu chốt trong việc phá vụ án xương trắng!
Vì thế, hắn không nương tay nữa, nhanh chóng nhắm súng lục ngay một tên côn đồ đang cầm dao khác.
“A!!!”
Vốn dĩ Triệu Ngọc tưởng rằng mình đã chấn nhiếp được đối phương, nhưng chuyện làm hắn bất ngờ là hắn mới vừa giơ tay nâng súng lên thì phía bên tay phải đã có một người nhảy ra, đâm hắn ngã bổ nhào xuống đất.
Đoàng!
Đạn bắn chệch, bắn trúng vào chân bàn ăn!
Triệu Ngọc Hòa đè lại tên côn đồ đang ép mình lăn một vòng, nhưng chưa kịp ra tay phản kích thì tên quản lý trung niên kia đã phi thân nhảy ra, đá văng tên côn đồ.
Nhưng mà bởi vì ông ta có thương tích trong người, hành động chậm chạp, kết quả bị một tên côn đồ đằng sau đuổi theo, đâm một nhát vào mắt cá chân!
Á!!!
Tên quản lý trung niên quỳ một gối xuống, đau đến mức kêu to.
Đoàng!
Lại là một phát súng, Tiêu Hàng nhanh chóng vọt qua đó, đương trường đánh gục tên côn đồ đâm trúng tên quản lý trung niên!
“Chạy... Chạy mau đi!”
Lúc này, không ngừng có côn đồ bị đánh gục mà những người đàn ông có hình xăm nhưng không phải là côn đồ sợ tới mức hồn bay lên trời, mặt mũi tái mét.
Không biết người nào hô một tiếng “chạy!”, bọn họ lập tức đâm đầu dũng mãnh lao thẳng ra cửa của đại sảnh.
Hiện trường có tổng cộng ba, bốn chục người, bọn họ xông ra như vậy, nhất thời khiến tình hình càng thêm khó có thể khống chế.
Miêu Anh biết tình thế nghiêm trọng, tuyệt đối không thể để cho những tên này chạy trốn.
Vì thế, cô lập tức nâng cánh tay lên định nổ súng chỉ thiên cảnh cáo lần nữa, chấn nhiếp những người này. Nhưng mà cô thật không nghĩ tới, trong đám người này có quá nhiều côn đồ cầm dao trộn lẫn vào.
Cô mới vừa nâng tay, lập tức có người vung dao găm muốn đâm cô một nhát.
Người nọ cách Miêu Anh rất gần, một nhát này vừa nhanh vừa kín đáo, nếu như là người bình thường thì chắc chắn sẽ trúng chiêu. Nhưng mà lực chú ý của Miêu Anh vô cùng tập trung, chợt nghe thấy có tiếng dao xé gió thì cô nghiêng người tránh né ngay.
Vù...
Một nhát này xẹt qua sát người Miêu Anh, thậm chí rạch một đường trên bộ đầm dạ hội của cô.
Tên côn đồ đó thấy một đòn chưa trúng, lập tức quay ngược tay để đâm thêm một nhát!
Nhưng mà Miêu Anh tập trung tinh thần, đâu thể cho hắn ta cơ hội, theo một tiếng vang của súng, tên côn đồ bay ra ngoài giống như ngồi hỏa tiễn, ngã xuống đất và mất mạng ngay.
A!
Sự ngoan độc của Miêu Anh hoàn toàn bị khơi dậy, cô hét lớn một tiếng, phi thân nhảy lên, đá một cú xé gió, hung hăng đá ngã mấy tên đàn ông có hình xăm đang định chạy trốn!
Sau đó, cuối cùng cô cũng nâng cánh tay nổ súng bắn thẳng lên trần nhà!
Đoàng!
Đoàng!
“Không được nhúc nhích! Tất cả không được nhúc nhích!” Miêu Anh vừa lớn tiếng quát, vừa giơ súng uy hiếp: “Nếu ai còn chạy nữa thì tôi sẽ nổ súng đấy!”
Tiếng súng điếc tai, tiếng quát om sòm.
Những kẻ đang chạy trốn này lập tức bị chấn nhiếp, tất cả đều dừng bước.
“Á á á...”
Nhưng mà, trong lúc thế này, có một người đàn ông xăm hình đã chạy tới cửa, còn một bước nữa là có thể chạy ra ngoài. Đương nhiên hắn ta không cam lòng thu chân, muốn nhảy ra khỏi cửa lớn để bỏ trốn mất dạng.
Kết quả, hắn ta mới vừa chuẩn bị nhảy thì tiếng súng của Miêu Anh vang lên, đạn bay ra trúng vào cẳng chân của người này.
Á!
Người này bị ngã ngay tại chỗ, tư thế giống hệt chó ăn bùn, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết!
Sau chuyện này, mọi người hoàn toàn bị trấn trụ, không ai dám lộn xộn, tất cả đều thành thành thật thật ngồi xổm trên mặt đất...
Có điều, những người bị Miêu Anh khống chế chỉ là một bộ phận người đứng ở cửa, còn bên Triệu Ngọc và Tiêu Hàng thì vẫn chìm trong hỗn loạn.
Tất cả những người này đều xăm hình xăm trên cánh tay để trần, Triệu Ngọc và Tiêu Hàng nhất thời không có cách nào phân biệt ra ai là người thường, ai là côn đồ?
Trong sự hỗn loạn, Tiêu Hàng gần như gặp phải tình huống giống Miêu Anh, có kẻ thừa dịp loạn sử dụng dao găm đánh lén anh ta, nhưng đã bị anh ta dùng súng bắn chết tại chỗ.
Nhưng mà những tên sát thủ lẫn lộn trong những người có hình xăm này hoàn toàn không quan tâm đến sự uy hiếp của súng lục, bọn chúng quyết tâm ám sát người quản lý trung niên kia, cho nên lập tức lại có hai tên côn đồ lao tới, cầm dao găm chạy thẳng đến chỗ tên quản lý trung niên.
Có điều, tình huống lúc này hoàn toàn khác trước, Tiêu Hàng và Triệu Ngọc đã sớm có chuẩn bị, hai người cùng nổ súng, trong chớp mắt đã bắn gục hai tên côn đồ ngay tại chỗ!
“Không được nhúc nhích! Tất cả không được nhúc nhích!” Tiêu Hàng cũng nổ hai phát súng chỉ thiên, cuối cùng cũng khống chế được những người còn lại trong đại sảnh.
“Tất cả nằm sấp xuống! Quỳ rạp trên mặt đất!” Tiêu Hàng vừa cảnh giác cầm súng tuần tra mọi người, vừa cao giọng hô: “Để hai tay lên trên đầu, để cho tôi nhìn thấy tay của các anh, nhanh lên! Tôi mà không nhìn thấy tay thì sẽ nổ súng đấy!”
Sau khi bị Tiêu Hàng đe dọa, mọi người nghe lời quỳ rạp trên mặt đất, làm theo yêu cầu của Tiêu Hàng.
Á!
Sau khi hiện trường bị khống chế, lúc này người quản lý trung niên kia mới kêu một tiếng “Á!”, cả người ngã xuống mặt đất.
Triệu Ngọc nhanh chóng bước lên phía trước để đỡ ông ta, lại nhìn thấy chỗ bụng dưới của ông ta chảy rất nhiều máu, máu đã nhuộm đỏ một mảng lớn quần áo.
Không xong!
Lúc này Triệu Ngọc mới nhớ ra mình đã quên một chuyện quan trọng, vội vàng chọn hai liều thuốc cầm máu tàng hình từ giao diện đạo cụ của hệ thống rồi sử dụng lên người tên quản lý trung niên.
Không tồi không tồi...
Sau khi thấy thuốc cầm máu được sử dụng thành công, lúc này Triệu Ngọc mới yên lòng, chỉ cần dùng được thuốc cầm máu thì ít nhất tính mạng của ông ta đã được bảo vệ.
Ai ngờ, Triệu Ngọc mới vừa thả lỏng thì tên quản lý trung niên kia lại bước một bước về phía trước, dùng cánh tay hung hăng đè lại một tên côn đồ đã bị thương, phẫn nộ hỏi.
“Nói! Là ai? Là ai muốn giết tôi? Nói...” Trong lúc kích động, ông ta hung hăng đánh tên côn đồ một quyền thật mạnh, rống lớn: “Nói mau! Là ai... Khụ khụ... Khụ khụ...”
Tên quản lý trung niên kích động ho khan, mà sau khi khi ông ta chuyển quả đấm đi lại phát hiện tên côn đồ kia đã đứt hơi bỏ mạng rồi...
Lúc này Triệu Ngọc mới giương mắt lên, quan sát đại sảnh một vòng, chỉ thấy trong đại sảnh một mảnh bừa bãi thảm thiết, chí ít có năm tên côn đồ đã bị bọn họ bắn gục tại chỗ!
Chỉ trong chốc lát mà đã chết nhiều người như vậy, chậc chậc... Trong lòng Triệu Ngọc thầm nghĩ, nếu như hôm nay có thể gieo quẻ thì chắc ít nhất cũng được một quẻ Khôn đại diện cho có chuyện lớn xảy ra chứ nhỉ?
Giờ khắc này, một tay Tiêu Hàng giơ súng, tay kia thì lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi trợ giúp.
Nhưng mà, sau khi anh ta nhấn nút gọi, di động mãi vẫn không có phản ứng gì.
“Hửm?” Tiêu Hàng lắc lắc di động, nhíu mày nói: “Không thể nào, sao lại không có tín hiệu chứ?”
Thôi xong!
Vừa nghe Tiêu Hàng nói điện thoại di động không có tín hiệu, Triệu Ngọc nhất thời thấy không ổn, trong lòng bất giác nghĩ, chẳng lẽ... Kỳ Ngộ hôm nay, chỉ một quẻ “Khôn” là chưa đủ sao?
CHẲNG LẼ MỘT QUẺ KHÔN CÒN CHƯA ĐỦ SAO?
Hóa ra là như vậy!
Trong phút chốc, cuối cùng Triệu Ngọc đã hiểu ra vì sao tên quản lý trung niên này lại có thân thủ tốt như vậy. Hóa ra ông ta giống với ba thi thể nam và Lương Nghị Lực, trước kia từng làm sát thủ!
Chuyện này đúng là... đi mòn gót sắt vẫn không tìm thấy mà!
Dù thế nào thì Triệu Ngọc cũng không thể tưởng tượng nổi tên quản lý trung niên trước mắt lại là mục tiêu mà mình tìm kiếm. Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn việc Thái Tinh Văn, Hoàng Bách Lợi và Hình Phi Viễn đi tới hội quán có liên quan tới người này.
Có lẽ người này mới là đáp án cho câu đố giết người của Lương Nghị Lực?
Chẳng qua là...
Triệu Ngọc nhìn cục diện hỗn loạn và những tên côn đồ cầm đao như hổ rình mồi trước mắt này, lại cảm thấy tình hình có phần không ổn cho lắm.
Những kẻ này liều mạng muốn ám sát tên quản lý trung niên, tới cùng là vì...
“A!!!”
Triệu Ngọc đang suy nghĩ thì có một tên côn đồ cầm dao chạy thẳng tới, liều lĩnh cầm dao găm muốn đâm vào người tên quản lý trung niên. Hắn ta cứ như bị người ta ếm bùa vậy, hoàn toàn không để ý tới an nguy của bản thân mình.
Đậu xanh rau má nhà nó!
Thời khắc mấu chốt, Triệu Ngọc hạ quyết tâm, nâng súng lên bắn một phát.
Đoàng!
Đạn bắn ra ở khoảng cách gần trúng vào giữa ngực tên côn đồ, lực quán tính mạnh mẽ ép hắn ta phải lùi ra phía sau rồi nặng nề ngã ra mặt đất...
Trong lúc như thế này, Triệu Ngọc cũng chẳng quan tâm tới cùng những tên côn đồ này có nguyên nhân gì, hắn nhất định phải bảo đảm tên quản lý trung niên này còn sống, bởi vì người này có khả năng là nhân vật mấu chốt trong việc phá vụ án xương trắng!
Vì thế, hắn không nương tay nữa, nhanh chóng nhắm súng lục ngay một tên côn đồ đang cầm dao khác.
“A!!!”
Vốn dĩ Triệu Ngọc tưởng rằng mình đã chấn nhiếp được đối phương, nhưng chuyện làm hắn bất ngờ là hắn mới vừa giơ tay nâng súng lên thì phía bên tay phải đã có một người nhảy ra, đâm hắn ngã bổ nhào xuống đất.
Đoàng!
Đạn bắn chệch, bắn trúng vào chân bàn ăn!
Triệu Ngọc Hòa đè lại tên côn đồ đang ép mình lăn một vòng, nhưng chưa kịp ra tay phản kích thì tên quản lý trung niên kia đã phi thân nhảy ra, đá văng tên côn đồ.
Nhưng mà bởi vì ông ta có thương tích trong người, hành động chậm chạp, kết quả bị một tên côn đồ đằng sau đuổi theo, đâm một nhát vào mắt cá chân!
Á!!!
Tên quản lý trung niên quỳ một gối xuống, đau đến mức kêu to.
Đoàng!
Lại là một phát súng, Tiêu Hàng nhanh chóng vọt qua đó, đương trường đánh gục tên côn đồ đâm trúng tên quản lý trung niên!
“Chạy... Chạy mau đi!”
Lúc này, không ngừng có côn đồ bị đánh gục mà những người đàn ông có hình xăm nhưng không phải là côn đồ sợ tới mức hồn bay lên trời, mặt mũi tái mét.
Không biết người nào hô một tiếng “chạy!”, bọn họ lập tức đâm đầu dũng mãnh lao thẳng ra cửa của đại sảnh.
Hiện trường có tổng cộng ba, bốn chục người, bọn họ xông ra như vậy, nhất thời khiến tình hình càng thêm khó có thể khống chế.
Miêu Anh biết tình thế nghiêm trọng, tuyệt đối không thể để cho những tên này chạy trốn.
Vì thế, cô lập tức nâng cánh tay lên định nổ súng chỉ thiên cảnh cáo lần nữa, chấn nhiếp những người này. Nhưng mà cô thật không nghĩ tới, trong đám người này có quá nhiều côn đồ cầm dao trộn lẫn vào.
Cô mới vừa nâng tay, lập tức có người vung dao găm muốn đâm cô một nhát.
Người nọ cách Miêu Anh rất gần, một nhát này vừa nhanh vừa kín đáo, nếu như là người bình thường thì chắc chắn sẽ trúng chiêu. Nhưng mà lực chú ý của Miêu Anh vô cùng tập trung, chợt nghe thấy có tiếng dao xé gió thì cô nghiêng người tránh né ngay.
Vù...
Một nhát này xẹt qua sát người Miêu Anh, thậm chí rạch một đường trên bộ đầm dạ hội của cô.
Tên côn đồ đó thấy một đòn chưa trúng, lập tức quay ngược tay để đâm thêm một nhát!
Nhưng mà Miêu Anh tập trung tinh thần, đâu thể cho hắn ta cơ hội, theo một tiếng vang của súng, tên côn đồ bay ra ngoài giống như ngồi hỏa tiễn, ngã xuống đất và mất mạng ngay.
A!
Sự ngoan độc của Miêu Anh hoàn toàn bị khơi dậy, cô hét lớn một tiếng, phi thân nhảy lên, đá một cú xé gió, hung hăng đá ngã mấy tên đàn ông có hình xăm đang định chạy trốn!
Sau đó, cuối cùng cô cũng nâng cánh tay nổ súng bắn thẳng lên trần nhà!
Đoàng!
Đoàng!
“Không được nhúc nhích! Tất cả không được nhúc nhích!” Miêu Anh vừa lớn tiếng quát, vừa giơ súng uy hiếp: “Nếu ai còn chạy nữa thì tôi sẽ nổ súng đấy!”
Tiếng súng điếc tai, tiếng quát om sòm.
Những kẻ đang chạy trốn này lập tức bị chấn nhiếp, tất cả đều dừng bước.
“Á á á...”
Nhưng mà, trong lúc thế này, có một người đàn ông xăm hình đã chạy tới cửa, còn một bước nữa là có thể chạy ra ngoài. Đương nhiên hắn ta không cam lòng thu chân, muốn nhảy ra khỏi cửa lớn để bỏ trốn mất dạng.
Kết quả, hắn ta mới vừa chuẩn bị nhảy thì tiếng súng của Miêu Anh vang lên, đạn bay ra trúng vào cẳng chân của người này.
Á!
Người này bị ngã ngay tại chỗ, tư thế giống hệt chó ăn bùn, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết!
Sau chuyện này, mọi người hoàn toàn bị trấn trụ, không ai dám lộn xộn, tất cả đều thành thành thật thật ngồi xổm trên mặt đất...
Có điều, những người bị Miêu Anh khống chế chỉ là một bộ phận người đứng ở cửa, còn bên Triệu Ngọc và Tiêu Hàng thì vẫn chìm trong hỗn loạn.
Tất cả những người này đều xăm hình xăm trên cánh tay để trần, Triệu Ngọc và Tiêu Hàng nhất thời không có cách nào phân biệt ra ai là người thường, ai là côn đồ?
Trong sự hỗn loạn, Tiêu Hàng gần như gặp phải tình huống giống Miêu Anh, có kẻ thừa dịp loạn sử dụng dao găm đánh lén anh ta, nhưng đã bị anh ta dùng súng bắn chết tại chỗ.
Nhưng mà những tên sát thủ lẫn lộn trong những người có hình xăm này hoàn toàn không quan tâm đến sự uy hiếp của súng lục, bọn chúng quyết tâm ám sát người quản lý trung niên kia, cho nên lập tức lại có hai tên côn đồ lao tới, cầm dao găm chạy thẳng đến chỗ tên quản lý trung niên.
Có điều, tình huống lúc này hoàn toàn khác trước, Tiêu Hàng và Triệu Ngọc đã sớm có chuẩn bị, hai người cùng nổ súng, trong chớp mắt đã bắn gục hai tên côn đồ ngay tại chỗ!
“Không được nhúc nhích! Tất cả không được nhúc nhích!” Tiêu Hàng cũng nổ hai phát súng chỉ thiên, cuối cùng cũng khống chế được những người còn lại trong đại sảnh.
“Tất cả nằm sấp xuống! Quỳ rạp trên mặt đất!” Tiêu Hàng vừa cảnh giác cầm súng tuần tra mọi người, vừa cao giọng hô: “Để hai tay lên trên đầu, để cho tôi nhìn thấy tay của các anh, nhanh lên! Tôi mà không nhìn thấy tay thì sẽ nổ súng đấy!”
Sau khi bị Tiêu Hàng đe dọa, mọi người nghe lời quỳ rạp trên mặt đất, làm theo yêu cầu của Tiêu Hàng.
Á!
Sau khi hiện trường bị khống chế, lúc này người quản lý trung niên kia mới kêu một tiếng “Á!”, cả người ngã xuống mặt đất.
Triệu Ngọc nhanh chóng bước lên phía trước để đỡ ông ta, lại nhìn thấy chỗ bụng dưới của ông ta chảy rất nhiều máu, máu đã nhuộm đỏ một mảng lớn quần áo.
Không xong!
Lúc này Triệu Ngọc mới nhớ ra mình đã quên một chuyện quan trọng, vội vàng chọn hai liều thuốc cầm máu tàng hình từ giao diện đạo cụ của hệ thống rồi sử dụng lên người tên quản lý trung niên.
Không tồi không tồi...
Sau khi thấy thuốc cầm máu được sử dụng thành công, lúc này Triệu Ngọc mới yên lòng, chỉ cần dùng được thuốc cầm máu thì ít nhất tính mạng của ông ta đã được bảo vệ.
Ai ngờ, Triệu Ngọc mới vừa thả lỏng thì tên quản lý trung niên kia lại bước một bước về phía trước, dùng cánh tay hung hăng đè lại một tên côn đồ đã bị thương, phẫn nộ hỏi.
“Nói! Là ai? Là ai muốn giết tôi? Nói...” Trong lúc kích động, ông ta hung hăng đánh tên côn đồ một quyền thật mạnh, rống lớn: “Nói mau! Là ai... Khụ khụ... Khụ khụ...”
Tên quản lý trung niên kích động ho khan, mà sau khi khi ông ta chuyển quả đấm đi lại phát hiện tên côn đồ kia đã đứt hơi bỏ mạng rồi...
Lúc này Triệu Ngọc mới giương mắt lên, quan sát đại sảnh một vòng, chỉ thấy trong đại sảnh một mảnh bừa bãi thảm thiết, chí ít có năm tên côn đồ đã bị bọn họ bắn gục tại chỗ!
Chỉ trong chốc lát mà đã chết nhiều người như vậy, chậc chậc... Trong lòng Triệu Ngọc thầm nghĩ, nếu như hôm nay có thể gieo quẻ thì chắc ít nhất cũng được một quẻ Khôn đại diện cho có chuyện lớn xảy ra chứ nhỉ?
Giờ khắc này, một tay Tiêu Hàng giơ súng, tay kia thì lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi trợ giúp.
Nhưng mà, sau khi anh ta nhấn nút gọi, di động mãi vẫn không có phản ứng gì.
“Hửm?” Tiêu Hàng lắc lắc di động, nhíu mày nói: “Không thể nào, sao lại không có tín hiệu chứ?”
Thôi xong!
Vừa nghe Tiêu Hàng nói điện thoại di động không có tín hiệu, Triệu Ngọc nhất thời thấy không ổn, trong lòng bất giác nghĩ, chẳng lẽ... Kỳ Ngộ hôm nay, chỉ một quẻ “Khôn” là chưa đủ sao?
Bình luận facebook