Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1427
Chương 1427 : Chương 1427
ĐÀM PHÁN
Bên trong phòng khám nghiệm tử thi của Cục Cảnh sát Hải Lan, các nhân viên pháp y đang bận bịu tới mức khí thế ngất trời.
Bọn họ đang vội vàng nhưng rất có trật tự, cùng nhau xử lý bộ xương trắng được phát hiện trong hang núi, có người đang ghép hài cốt, có người đang phân tích xét nghiệm...
“Này? Sao cậu lại tới đây?” Pháp y Cao Phát Tài đang làm việc trên dụng cụ xét nghiệm, đột nhiên nhìn thấy Triệu Ngọc thì vội vàng lấy mắt kính xuống và hỏi: “Sao vậy, vụ án có manh mối rồi à?”
“Không...” Triệu Ngọc lạnh nhạt nói: “Tôi chỉ muốn... xem cái đầu lâu kia thôi! Nó đang ở nơi nào vậy?”
“À, ở đây này, đi theo tôi...” Pháp y Cao dẫn Triệu Ngọc vào phòng làm việc bên cạnh rồi giới thiệu: “Để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn cho nên bọn tôi đã mang cả két sắt tới đây!”
Vừa nói, pháp y Cao đã quen tay mở két sắt ra, lấy cái hộp chứa đầu lâu bên trong ra ngoài.
Sau khi mở hộp ra, cái đầu lâu được phát hiện trong nhà cũ nhà họ Ngu đã xuất hiện ngay trước mắt Triệu Ngọc.
Mặc dù trước đây, Triệu Ngọc đã từng xem qua nhiều lần rồi, nhưng bây giờ nhìn lại thì vẫn có cảm giác không giống nhau lắm. Hắn cảm thấy màu sắc của cái đầu lâu đó không trắng như trong tưởng tượng của mình, mà trái lại hiện lên một chút màu vàng cũ kỹ.
Chậc chậc...
Triệu Ngọc nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đầu lâu, cứ như cái đầu lâu đó thật sự có cái gì thần bí vậy. Thậm chí, hắn còn vô thức nghĩ đến cái đầu lâu trống rỗng đen kịt đó thật sự có thể chứa đựng linh hồn con người sao?
“Sao vậy?” Pháp y Cao tò mò hỏi: “Có phải cậu không yên tâm không? Đừng có quên là cậu đã phái cả một đội cảnh sát tới trông chừng phòng khám nghiệm tử thi đó, nếu làm vậy rồi mà vẫn bị tội phạm cướp mất thì có khác gì nghịch thiên đâu!”
“Ài!” Triệu Ngọc nhìn đầu lâu chằm chằm, không hề chớp mắt, thở dài nói: “Nhưng tiếc là không phải hắn ta tới cướp, mà là bảo tôi đưa tới cho hắn ta!”
“Hửm? Cậu có ý gì? Đưa tới?” Cao Phát Tài không hiểu: “Tại sao?”
“Bởi vì...” Triệu Ngọc ngẩng đầu nhìn xung quanh, sau khi nhìn thấy bên cạnh không có người nào khác thì mới kéo Cao Phát Tài sang một bên, nhỏ giọng nói: “Bây giờ tội phạm đã bắt cóc cục trưởng và quan chức Cục tỉnh làm con tin, muốn lợi dụng chuyện đó để uy hiếp chúng ta mang đầu lâu đi đổi người!”
“Hả? Tại sao lại có thể như vậy?” Cao Phát Tài giật nảy người: “Chúng ta... Chúng ta nên làm gì đây?”
Ngay tại lúc nói chuyện, điện thoại di động của Triệu Ngọc reo lên, người gọi tới là Miêu Anh, cô nói rất dồn dập, hoàn cảnh xung quanh rất huyên náo: “Tổ trưởng, bọn em đã tới hiện trường rồi, chiếc xe bị kẻ tình nghi khống chế đã bị cảnh sát ép phải dừng lại trên đoạn đường số năm của cầu vượt! Bọn em đã bao vây chiếc xe.” Miêu Anh nói: “Nhưng trong xe có giấy dính che kín, cho nên bây giờ vẫn chưa thể thấy rõ tình hình bên trong, mà dụng cụ tia hồng ngoại của chúng ta vẫn còn đang trên đường tới...”
Không ngờ, Miêu Anh còn chưa báo cáo xong thì Triệu Ngọc đã bất ngờ nghe thấy một tiếng nổ ầm từ trong điện thoại truyền ra!
Ầm...
“Á!” Trong tiếng nổ vang rền, Miêu Anh á lên một tiếng, bên kia điện thoại lập tức bị âm thanh ầm ĩ huyên náo phủ kín.
“Miêu Anh!?” Triệu Ngọc hoảng sợ, vội vàng hô to: “Xảy ra... Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Có vụ nổ...” Chẳng mấy chốc, bên trong điện thoại đã truyền đến câu trả lời của Miêu Anh: “Tổ trưởng, hiện trường xảy ra vụ nổ!”
“Hả? Nổ? Chỗ nào nổ?” Triệu Ngọc cực kỳ hoảng sợ: “Chiếc xe hơi đó sao?”
“Không phải, không phải...” Miêu Anh thở hổn hển nói: “Trước khi xe hơi bị buộc dừng lại thì đã từng ném một cái rương xuống cầu vượt, vừa rồi... Là cái rương đó phát nổ, nhưng khi nhìn qua thì không có người thương vong...”
Tít tít tít...
Không ngờ Triệu Ngọc đang sốt ruột thì trên điện thoại di động lại chợt nhảy ra một lời mời gọi video của một người xa lạ.
Chuyện này...
“Chờ anh một chút.” Triệu Ngọc vội vàng nói với Miêu Anh: “Điện thoại của anh đang reo, là một cuộc gọi bằng video, có thể là Lương Nghị Lực...”
“Được... Anh bắt đi!” Miêu Anh vội vàng nói: “Bên em đã mở chức năng chia sẻ rồi, có thể nhìn thấy được!”
“Được.” Triệu Ngọc vội vàng dặn dò: “Bom hẳn là một tín hiệu, cho nên em tạm thời đừng hành động thiếu suy nghĩ!”
Sau khi nói xong, Triệu Ngọc vội vàng nhận lời mời cuộc gọi video.
Kết quả, trên màn hình điện thoại bất ngờ nhảy ra một hình ảnh đong đưa, trong hình có người nói: “Anh cảnh sát, thấy bữa ăn trước mà tôi tặng cho các anh rồi chứ? Bây giờ hãy nhìn bữa tiệc khai vị sau đó này!”
Quả nhiên là hắn ta!
Triệu Ngọc thoáng cái đã nghe ra người đang nói chuyện video với mình chính là Lương Nghị Lực.
Một giây kế tiếp, hắn đột nhiên nhìn thấy ba người cường tráng bị trói xuất hiện trong màn hình video, ngoài miệng còn bị quấn băng nhựa.
Càng chấn động hơn chính là ở giữa ngực của người đó còn trói chặt... quả bom rất nổi bật.
Vào giờ phút này, ba người hoảng sợ tới nỗi mặt không còn chút máu, cả người run lẩy bẩy. Mặc dù video không rõ ràng lắm nhưng Triệu Ngọc vẫn có thể thấy được bọn họ đang ở trong một chiếc xe hơi, vả lại còn là loại xe hơi thương vụ vô cùng rộng rãi nữa.
Chuyện này...
Vừa nhìn thấy cảnh tượng này thì Triệu Ngọc đã lập tức hiểu rõ, ba người đó chắc chắn là con tin đã bị Lương Nghị Lực bắt được.
Giây kế tiếp, màn hình video điện thoại di động đã đổi hướng, chiếu thẳng vào người đang cầm điện thoại chính là tên sát thủ Lương Nghị Lực đó!
Có thể thấy được Lương Nghị Lực đang ở trên cùng một chiếc xe với con tin, vả lại đang ngồi ở vị trí ghế điều khiển.
“Anh cảnh sát...” Lương Nghị Lực vẫn lạnh như băng nói: “Thấy thế nào, có hài lòng với bữa tiệc khai vị mà tôi tặng cho các người không?”
“Có thể tạm chấp nhận...” Triệu Ngọc hờ hững nói: “Nếu đã vậy thì đừng lằng nhằng nữa, chúng ta nói chuyện một chút nhé?”
Lúc nói chuyện, Triệu Ngọc cố ý đè ống kính thấp xuống, quay tới cái đầu lâu đó.
“Hả? Hạ... Hạ...” Trong điện thoại bất ngờ có tiếng hoảng sợ hô lên của Lương Nghị Lực truyền đến, hắn ta chỉ kêu hai tiếng thì lập tức bình tĩnh trở lại, dùng giọng nói đã quen lạnh như băng để nói: “Được rồi, anh biết tôi muốn cái gì rồi đấy, dùng ba con tin trao đổi! Anh có biết tại sao tôi lại ngừng ở cầu vượt ngoài vành đai phía Nam không? Bởi vì nơi đó cách Cục Cảnh sát các người rất gần, cho anh hai mươi phút để đưa thứ tôi cần tới đây! Nếu như chậm trễ thì anh biết là hậu quả gì rồi đấy!!”
“Được!” Triệu Ngọc không hề nghĩ ngợi chút nào nói: “Hai sát thủ thêm một cái đầu người, giao dịch này có lợi đấy, thành giao!”
“Tôi cảnh cáo anh đừng có mà giở trò bịp bợm ra với tôi.” Lương Nghị Lực lạnh lùng nói: “Cục trưởng đang ở trong tay tôi, các người không có thứ gì có thể lừa gạt tôi được cả!”
Vừa dứt lời, Lương Nghị Lực đã cúp điện thoại.
“Người này... đúng là rất can đảm!” Nhân viên pháp y Cao nhìn thấy toàn bộ quá trình vừa rồi, cho nên khi thấy đã thúc video thì vội vàng nhắc nhở Triệu Ngọc: “Tuy nhiên, một vụ giao dịch trắng trợn như vậy, hắn ta chưa hề nghĩ tới đường lui của mình sao? Sau khi giao dịch xong thì hắn ta phải làm sao để thoát thân đây?”
“Đương nhiên là không đơn giản như vậy rồi!” Triệu Ngọc híp mắt nói: “Hãy chờ mà xem, đến lúc đó, chắc chắn là hắn ta sẽ còn có yêu cầu khác!”
Nói xong, Triệu Ngọc gọi điện thoại cho Miêu Anh, chưa kịp mở miệng thì Miêu Anh đã giành nói trước: “Bọn em đều đã nghe thấy hết lời nói ban nãy rồi. Tổ trưởng.” Cô nghiêm túc hỏi: “Anh chắc chắn chúng ta thật sự phải trao đổi con tin với hắn ta sao?”
“Vậy em có biện pháp gì không?” Triệu Ngọc bất đắc dĩ hỏi ngược lại một câu.
“Em chỉ là cảm thấy.” Miêu Anh do dự nói: “Lương Nghị Lực chắc chắn sẽ có chiêu sau nữa, hắn đưa bản thân vào trong nguy hiểm như vậy thì dường như không hợp lý lắm!”
“Chiêu sau thì khẳng định là có.” Triệu Ngọc nhếch mép nói: “Tuy nhiên, cho dù thế nào đi nữa thì vẫn phải tiến hành vụ giao dịch này thôi. Chí ít thì chúng ta phải bảo đảm được sự an toàn của con tin! À, hai mươi phút không thừa đâu.” Triệu Ngọc nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói: “Bây giờ anh sẽ tranh thủ trình lên cấp trên, đưa hai sát thủ tới đó!”
ĐÀM PHÁN
Bên trong phòng khám nghiệm tử thi của Cục Cảnh sát Hải Lan, các nhân viên pháp y đang bận bịu tới mức khí thế ngất trời.
Bọn họ đang vội vàng nhưng rất có trật tự, cùng nhau xử lý bộ xương trắng được phát hiện trong hang núi, có người đang ghép hài cốt, có người đang phân tích xét nghiệm...
“Này? Sao cậu lại tới đây?” Pháp y Cao Phát Tài đang làm việc trên dụng cụ xét nghiệm, đột nhiên nhìn thấy Triệu Ngọc thì vội vàng lấy mắt kính xuống và hỏi: “Sao vậy, vụ án có manh mối rồi à?”
“Không...” Triệu Ngọc lạnh nhạt nói: “Tôi chỉ muốn... xem cái đầu lâu kia thôi! Nó đang ở nơi nào vậy?”
“À, ở đây này, đi theo tôi...” Pháp y Cao dẫn Triệu Ngọc vào phòng làm việc bên cạnh rồi giới thiệu: “Để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn cho nên bọn tôi đã mang cả két sắt tới đây!”
Vừa nói, pháp y Cao đã quen tay mở két sắt ra, lấy cái hộp chứa đầu lâu bên trong ra ngoài.
Sau khi mở hộp ra, cái đầu lâu được phát hiện trong nhà cũ nhà họ Ngu đã xuất hiện ngay trước mắt Triệu Ngọc.
Mặc dù trước đây, Triệu Ngọc đã từng xem qua nhiều lần rồi, nhưng bây giờ nhìn lại thì vẫn có cảm giác không giống nhau lắm. Hắn cảm thấy màu sắc của cái đầu lâu đó không trắng như trong tưởng tượng của mình, mà trái lại hiện lên một chút màu vàng cũ kỹ.
Chậc chậc...
Triệu Ngọc nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đầu lâu, cứ như cái đầu lâu đó thật sự có cái gì thần bí vậy. Thậm chí, hắn còn vô thức nghĩ đến cái đầu lâu trống rỗng đen kịt đó thật sự có thể chứa đựng linh hồn con người sao?
“Sao vậy?” Pháp y Cao tò mò hỏi: “Có phải cậu không yên tâm không? Đừng có quên là cậu đã phái cả một đội cảnh sát tới trông chừng phòng khám nghiệm tử thi đó, nếu làm vậy rồi mà vẫn bị tội phạm cướp mất thì có khác gì nghịch thiên đâu!”
“Ài!” Triệu Ngọc nhìn đầu lâu chằm chằm, không hề chớp mắt, thở dài nói: “Nhưng tiếc là không phải hắn ta tới cướp, mà là bảo tôi đưa tới cho hắn ta!”
“Hửm? Cậu có ý gì? Đưa tới?” Cao Phát Tài không hiểu: “Tại sao?”
“Bởi vì...” Triệu Ngọc ngẩng đầu nhìn xung quanh, sau khi nhìn thấy bên cạnh không có người nào khác thì mới kéo Cao Phát Tài sang một bên, nhỏ giọng nói: “Bây giờ tội phạm đã bắt cóc cục trưởng và quan chức Cục tỉnh làm con tin, muốn lợi dụng chuyện đó để uy hiếp chúng ta mang đầu lâu đi đổi người!”
“Hả? Tại sao lại có thể như vậy?” Cao Phát Tài giật nảy người: “Chúng ta... Chúng ta nên làm gì đây?”
Ngay tại lúc nói chuyện, điện thoại di động của Triệu Ngọc reo lên, người gọi tới là Miêu Anh, cô nói rất dồn dập, hoàn cảnh xung quanh rất huyên náo: “Tổ trưởng, bọn em đã tới hiện trường rồi, chiếc xe bị kẻ tình nghi khống chế đã bị cảnh sát ép phải dừng lại trên đoạn đường số năm của cầu vượt! Bọn em đã bao vây chiếc xe.” Miêu Anh nói: “Nhưng trong xe có giấy dính che kín, cho nên bây giờ vẫn chưa thể thấy rõ tình hình bên trong, mà dụng cụ tia hồng ngoại của chúng ta vẫn còn đang trên đường tới...”
Không ngờ, Miêu Anh còn chưa báo cáo xong thì Triệu Ngọc đã bất ngờ nghe thấy một tiếng nổ ầm từ trong điện thoại truyền ra!
Ầm...
“Á!” Trong tiếng nổ vang rền, Miêu Anh á lên một tiếng, bên kia điện thoại lập tức bị âm thanh ầm ĩ huyên náo phủ kín.
“Miêu Anh!?” Triệu Ngọc hoảng sợ, vội vàng hô to: “Xảy ra... Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Có vụ nổ...” Chẳng mấy chốc, bên trong điện thoại đã truyền đến câu trả lời của Miêu Anh: “Tổ trưởng, hiện trường xảy ra vụ nổ!”
“Hả? Nổ? Chỗ nào nổ?” Triệu Ngọc cực kỳ hoảng sợ: “Chiếc xe hơi đó sao?”
“Không phải, không phải...” Miêu Anh thở hổn hển nói: “Trước khi xe hơi bị buộc dừng lại thì đã từng ném một cái rương xuống cầu vượt, vừa rồi... Là cái rương đó phát nổ, nhưng khi nhìn qua thì không có người thương vong...”
Tít tít tít...
Không ngờ Triệu Ngọc đang sốt ruột thì trên điện thoại di động lại chợt nhảy ra một lời mời gọi video của một người xa lạ.
Chuyện này...
“Chờ anh một chút.” Triệu Ngọc vội vàng nói với Miêu Anh: “Điện thoại của anh đang reo, là một cuộc gọi bằng video, có thể là Lương Nghị Lực...”
“Được... Anh bắt đi!” Miêu Anh vội vàng nói: “Bên em đã mở chức năng chia sẻ rồi, có thể nhìn thấy được!”
“Được.” Triệu Ngọc vội vàng dặn dò: “Bom hẳn là một tín hiệu, cho nên em tạm thời đừng hành động thiếu suy nghĩ!”
Sau khi nói xong, Triệu Ngọc vội vàng nhận lời mời cuộc gọi video.
Kết quả, trên màn hình điện thoại bất ngờ nhảy ra một hình ảnh đong đưa, trong hình có người nói: “Anh cảnh sát, thấy bữa ăn trước mà tôi tặng cho các anh rồi chứ? Bây giờ hãy nhìn bữa tiệc khai vị sau đó này!”
Quả nhiên là hắn ta!
Triệu Ngọc thoáng cái đã nghe ra người đang nói chuyện video với mình chính là Lương Nghị Lực.
Một giây kế tiếp, hắn đột nhiên nhìn thấy ba người cường tráng bị trói xuất hiện trong màn hình video, ngoài miệng còn bị quấn băng nhựa.
Càng chấn động hơn chính là ở giữa ngực của người đó còn trói chặt... quả bom rất nổi bật.
Vào giờ phút này, ba người hoảng sợ tới nỗi mặt không còn chút máu, cả người run lẩy bẩy. Mặc dù video không rõ ràng lắm nhưng Triệu Ngọc vẫn có thể thấy được bọn họ đang ở trong một chiếc xe hơi, vả lại còn là loại xe hơi thương vụ vô cùng rộng rãi nữa.
Chuyện này...
Vừa nhìn thấy cảnh tượng này thì Triệu Ngọc đã lập tức hiểu rõ, ba người đó chắc chắn là con tin đã bị Lương Nghị Lực bắt được.
Giây kế tiếp, màn hình video điện thoại di động đã đổi hướng, chiếu thẳng vào người đang cầm điện thoại chính là tên sát thủ Lương Nghị Lực đó!
Có thể thấy được Lương Nghị Lực đang ở trên cùng một chiếc xe với con tin, vả lại đang ngồi ở vị trí ghế điều khiển.
“Anh cảnh sát...” Lương Nghị Lực vẫn lạnh như băng nói: “Thấy thế nào, có hài lòng với bữa tiệc khai vị mà tôi tặng cho các người không?”
“Có thể tạm chấp nhận...” Triệu Ngọc hờ hững nói: “Nếu đã vậy thì đừng lằng nhằng nữa, chúng ta nói chuyện một chút nhé?”
Lúc nói chuyện, Triệu Ngọc cố ý đè ống kính thấp xuống, quay tới cái đầu lâu đó.
“Hả? Hạ... Hạ...” Trong điện thoại bất ngờ có tiếng hoảng sợ hô lên của Lương Nghị Lực truyền đến, hắn ta chỉ kêu hai tiếng thì lập tức bình tĩnh trở lại, dùng giọng nói đã quen lạnh như băng để nói: “Được rồi, anh biết tôi muốn cái gì rồi đấy, dùng ba con tin trao đổi! Anh có biết tại sao tôi lại ngừng ở cầu vượt ngoài vành đai phía Nam không? Bởi vì nơi đó cách Cục Cảnh sát các người rất gần, cho anh hai mươi phút để đưa thứ tôi cần tới đây! Nếu như chậm trễ thì anh biết là hậu quả gì rồi đấy!!”
“Được!” Triệu Ngọc không hề nghĩ ngợi chút nào nói: “Hai sát thủ thêm một cái đầu người, giao dịch này có lợi đấy, thành giao!”
“Tôi cảnh cáo anh đừng có mà giở trò bịp bợm ra với tôi.” Lương Nghị Lực lạnh lùng nói: “Cục trưởng đang ở trong tay tôi, các người không có thứ gì có thể lừa gạt tôi được cả!”
Vừa dứt lời, Lương Nghị Lực đã cúp điện thoại.
“Người này... đúng là rất can đảm!” Nhân viên pháp y Cao nhìn thấy toàn bộ quá trình vừa rồi, cho nên khi thấy đã thúc video thì vội vàng nhắc nhở Triệu Ngọc: “Tuy nhiên, một vụ giao dịch trắng trợn như vậy, hắn ta chưa hề nghĩ tới đường lui của mình sao? Sau khi giao dịch xong thì hắn ta phải làm sao để thoát thân đây?”
“Đương nhiên là không đơn giản như vậy rồi!” Triệu Ngọc híp mắt nói: “Hãy chờ mà xem, đến lúc đó, chắc chắn là hắn ta sẽ còn có yêu cầu khác!”
Nói xong, Triệu Ngọc gọi điện thoại cho Miêu Anh, chưa kịp mở miệng thì Miêu Anh đã giành nói trước: “Bọn em đều đã nghe thấy hết lời nói ban nãy rồi. Tổ trưởng.” Cô nghiêm túc hỏi: “Anh chắc chắn chúng ta thật sự phải trao đổi con tin với hắn ta sao?”
“Vậy em có biện pháp gì không?” Triệu Ngọc bất đắc dĩ hỏi ngược lại một câu.
“Em chỉ là cảm thấy.” Miêu Anh do dự nói: “Lương Nghị Lực chắc chắn sẽ có chiêu sau nữa, hắn đưa bản thân vào trong nguy hiểm như vậy thì dường như không hợp lý lắm!”
“Chiêu sau thì khẳng định là có.” Triệu Ngọc nhếch mép nói: “Tuy nhiên, cho dù thế nào đi nữa thì vẫn phải tiến hành vụ giao dịch này thôi. Chí ít thì chúng ta phải bảo đảm được sự an toàn của con tin! À, hai mươi phút không thừa đâu.” Triệu Ngọc nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói: “Bây giờ anh sẽ tranh thủ trình lên cấp trên, đưa hai sát thủ tới đó!”