Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1429
Chương 1429 : Chương 1429
MA CAO BA TRƯỢNG
Lương Nghị Lực muốn bắt cóc con tin, làm lớn chuyện lên như vậy đơn giản chính là vì hai chuyện:
Thứ nhất, giành lại đầu lâu của người yêu là Hạ.
Thứ hai, giết chết Tịch Không và Abby Kula, báo thù cho Hạ.
Cho nên, trừ đầu lâu ra thì hắn ta không quan tâm đến sự sống chết của bất kỳ người nào cả.
Hắn ta đã sớm đoán được Triệu Ngọc không thể nào đồng ý cách thức trao đổi con tin của hắn ta, cho nên mới nói trao đổi một con tin trước rồi sau đó chuẩn bị hành động bất ngờ khiến đối phương không kịp đề phòng, lấy chuyện này để đạt được mục đích của bản thân.
Thấy Triệu Ngọc đúng là mắc câu khi phái người đưa Tịch Không về phía xe thương vụ, khóe miệng hắn ta hơi lộ ra một nụ cười nhạt, tay trái cầm kíp nổ quả bom, tay phải thì lấy một thứ hình trụ ra, sau đó lặng lẽ lùi đến bên cạnh bình xăng của một chiếc xe cảnh sát.
Lúc này, xa xa thoáng xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, dường như tên Abby Kula mập lùn đó nhận thấy được có gì đó không ổn, thế là nói gì đó với Tịch Không.
Sau khi nghe xong, sắc mặt Tịch Không trở nên tái mét, có thể thấy ông ta đã bị hù dọa rồi, liền lộ ra chút do dự khó phát hiện.
Kết quả là Thôi Lệ Châu đang chịu trách nhiệm áp tải chợt đạp một chân, khiến Abby Kula ngã xuống đất, sau đó lại huơ tay giải thích một hồi với Tịch Không, lúc này Tịch Không mới tiếp tục đi về phía xe thương vụ.
Thấy Tịch Không cuối cùng cũng đi tới trước cửa xe thương vụ, Lương Nghị Lực lập tức đưa ngón tay bấm nút, chỉ cần Tịch Không vừa mở cửa ra thì hắn ta sẽ cho quả bom nổ ngay, sau đó bắt đầu hành động đánh bất ngờ của mình.
Xoạch...
Mặc dù Tịch Không bị đeo còng tay nhưng cũng không bị trói hai tay ra sau lưng, cho nên ông ta dễ dàng mở cửa xe ra.
Tích...
Ngay trong khoảnh khắc cửa xe được mở ra, Lương Nghị Lực dùng sức ấn kíp nổ!
Sau đó...
Dường như thời gian bị đông lại một, hai giây vậy, Lương Nghị Lực hơi hoảng hốt, nhưng chợt phát hiện ra quả bom trên xe không hề nổ!?
Chỉ thấy sau khi mở cửa xe ra, Tịch Không không nói thêm lời nào mà chui thẳng vào trong xe...
Hả!?
Trong nháy mắt, mồ hôi của Lương Nghị Lực đổ ra. Hắn ta lại thử bấm kíp nổ thêm mấy lần nữa nhưng chiếc xe thương vụ ở phía xa xa lại vẫn không có chút phản ứng nào!
Lại qua một giây nữa, hắn ta hoảng sợ phát hiện cuộc gọi trên điện thoại di động đã bị người ở đầu dây bên kia tắt rồi! Hắn ta vội vàng kiểm tra thiết bị truyền tin của mình lại lần nữa, vậy mà hoàn toàn không có tín hiệu!
Ha...
Hắn ta hít một hơi khí lạnh, cuối cùng mới nhận ra rất có thể là đối phương đã sử dụng máy gây nhiễu tín hiệu với công suất lớn để ngăn cản toàn bộ tín hiệu điện tử, nên mới khiến cho hắn ta không thể nào điều khiển từ xa cho quả bom nổ được.
Hỏng rồi...
Chỉ trong thoáng chốc, Lương Nghị Lực đã phát hiện ra có lẽ âm mưu giương Đông kích Tây của mình đã bị người ta nhìn thấu rồi. Có lẽ đối phương đã sớm biết được người ngồi trên ghế lái trong xe thương vụ không phải là bản thân mình rồi!
Vừa nghĩ đến đây, hắn ta lặng lẽ lùi về phía sau mấy bước, định chạy trốn.
Nhưng mà, tới dễ dàng nhưng đi lại khó khăn, sau lưng hắn ta có vô số nhân viên cảnh sát cho nên không thể rút lui được, vừa rút lui sẽ càng dễ bị người phát hiện hơn!
Được thôi!
Việc đã đến nước này thì cũng chỉ có thể liều một phen thôi.
Hắn ta nhìn cái hộp đựng đầu lâu cách mình hơn mười mét, lập tức hạ quyết tâm nhẹ nhàng mở nắp bình xăng của chiếc xe hơi bên cạnh ra, ấn thứ có dạng hình trụ mà hắn ta đang cầm bên tay phải một cái, ném vào bình xăng.
Thì ra thứ đó chính là một cái bật lửa điện tử đã được cải trang, sau khi khởi động thì sẽ châm lửa làm nóng lên...
Sau khi ném bật lửa đi, Lương Nghị Lực lập tức triển khai hành động, hắn ta nhanh nhẹn nhưng bình tĩnh rời khỏi vị trí xe hơi, đi tới sau lưng một đội nhân viên cảnh sát chống bạo động đang đứng một bên khác.
Một giây, hai giây, ba giây vừa qua, bật lửa ngay lập tức dẫn lửa vào bình xăng, chỉ nghe thấy ầm một tiếng, chiếc xe đã bị nổ!
Bùm!
Trong tiếng nổ vang rền, ánh lửa ngất trời, một lực trùng kích mạnh tới nỗi cả chiếc xe bắn lên thật cao rồi nặng nề rơi xuống đất, sóng va chạm khiến các nhân viên cảnh sát ở gần đó ngã xuống đất, hiện trường lập tức rơi vào hỗn loạn.
Tranh thủ cơ hội này, Lương Nghị Lực lặng lẽ tháo một quả đạn khói vốn được cài bên hông của một nhân viên cảnh sát ra, đẩy chốt an toàn ra và vứt vào trong đám người ở phía trước nhất.
Đạn khói lập tức tạo ra một mảnh khói mù khiến hiện trường bị bao phủ lại bởi sương khói mù mịt, Lương Nghị Lực lập tức bí mật chạy tới chỗ đặt đầu lâu.
Lúc này, trong tay hắn ta đã bắn ra cái dùi thật dài, vốn định dùng cái dùi này để giết chết tên Abey Kula đó hoặc là bất kỳ nhân viên cảnh sát nào ngăn cản hắn ta.
Nhưng mà, ngay sau khi hắn ta vọt tới nơi để đầu lâu thì lại phát hiện Miêu Anh đã sớm kéo theo Abey Kula vừa nãy ngã xuống đất rồi lập tức rời khỏi hiện trường, lọt vào trong một biển sương khói mù mịt.
Mà nơi có đặt đầu lâu thì không có bất kỳ nhân viên cảnh sát nào trông coi cả.
Lương Nghị Lực thấy vậy thì mừng rỡ, vội vàng xách cái rương đựng đầu lâu đó lên, sau đó quay đầu vọt vào trong khói mù, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bên cạnh lan can của đoạn đường trên cầu vượt.
Hắn ta đã sớm chuẩn bị thiết bị đu dây trên người, hắn ta móc lên trên lan can, sau đó không chút do dự mà nhảy từ trên cầu vượt xuống dưới!
Với tư cách là vua của sát thủ đã trải qua trăm trận thắng, Lương Nghị Lực đã sớm luyện mãi thành quen với loại dây trượt lao nhanh thế này rồi, hắn ta nhanh chóng lao từ độ cao mười mấy mét xuống dưới, khi hắn ta chỉ còn cách mặt đất không tới hai mét thì cái khóa trong tay vừa lúc buộc chặt, cả người lập tức khựng lại giữa không trung.
Mượn lực này, hắn ta ngay lập tức tháo móc khóa xuống, buông dây thừng ra, nhảy giữa không trung một cái rồi lập tức tiếp đất một cách vững vàng.
Toàn bộ động tác liền một mạch, có thể nói là vô cùng hoàn hảo!
Tuy nhiên, cảnh sát đã phong tỏa khu vực cả trên và dưới cầu, chỉ mới xuống cầu thì vẫn chưa có nghĩa là hắn ta đã thoát khỏi nguy hiểm.
Lương Nghị Lực không dám dừng lại dù chỉ là một giây, hắn ta lập tức vọt tới phía dưới cầu, đi tới gần nắp cống thoát nước và dùng cái móc câu trên chóp nhọn cái dùi của mình thuận lợi mở nắp giếng ra.
Ngay sau đó, hắn ta lập tức nhảy vào trong cống thoát nước rồi đóng nắp cống lại, cả người đi vào trong cống thoát nước.
Thành phố Hải Lan là thành phố ven biển, bởi vì thường gặp bão xâm nhập, lại cộng thêm sông ngòi dày đặc, lượng nước mưa nhiều, để tránh xảy ra thiên tai ngập lụt cho nên hệ thống thoát nước của thành phố được tu sửa vô cùng hiện đại.
Khi Lương Nghị Lực chạy xuống cống thoát nước cũng chính là thời gian thoát nước thường ngày, nước bên trong rãnh thoát nước chảy xiết cuồn cuộn, chảy nhanh ra ngoài biển khơi.
Mặc dù đại đa số đều là nước bẩn nhưng lại hình thành một dòng nước chảy xiết.
Thấy cảnh tượng này, khóe miệng Lương Nghị Lực lại xuất hiện ý cười nhạt, hắn ta xoay người lại đi tới một bên của rãnh nước, lấy một chiếc xuồng mà hắn ta đã chuẩn bị từ trước ở trên tường xuống!
Chuyện tiếp theo thì đơn giản hơn nhiều, sau khi chiếc xuồng xuống nước thì Lương Nghị Lực lập tức chơi trò vượt thác bên trong cống thoát nước, bơi vọt xuống dưới với tốc độ cao.
Mặc dù cống thoát nước có đủ đường ngang dọc, bốn phương tám hướng đều thông suốt, nhưng Lương Nghị Lực đã hoạch định được đường đi của mình, phải nói là vô cùng rõ ràng từ sớm rồi. Lúc này, hắn ta ngồi trên xuồng rẽ trái lách phải, đi một mạch khoảng hai, ba cây số ra ngoài, lúc này mới dừng lại ở vị trí mà mình đã đặt ra sẵn.
Hắn ta ném chiếc xuồng và lên bờ, sau đó đi về phía một chiếc nắp cống.
Trên nắp cống là một bãi đánh bắt cá ven biển vắng vẻ, hắn ta đã chuẩn bị trước một chiếc xe ba bánh dùng trong nông nghiệp ở đó rồi.
Chờ sau khi đi lên, hắn ta sẽ cải trang thành dáng vẻ của một ngư dân, lái xe ba bánh đến nơi mà hắn ta đã bố trí ổn thỏa từ rất lâu trước đó.
Nơi bố trí gần như đã ngăn cách với thế giới bên ngoài, đồ ăn trang bị cần thiết đều đầy đủ, một khi đến nơi đó thì không có người nào có thể tìm ra hắn ta được.
“Hạ!” Cuối cùng, lúc sắp bò ra ngoài cống thoát nước, Lương Nghị Lực mới có thời gian nhìn cái hộp đựng đầu lâu, hắn ta vuốt ve rồi nói với cái hộp một cách quái đản: “Cuối cùng thì anh đã tìm được em về rồi! Em cứ yên tâm, mặc dù lần này không thành công nhưng anh nhất định sẽ vì em mà hoàn thành di nguyện của em, anh nhất định sẽ giết chết hai tên cuối cùng đó! Còn nữa, em hãy cho anh thêm chút thời gian, anh nhất định sẽ lựa chọn một thân thể đẹp hơn cho em, để sau khi em đầu thai sang kiếp khác, em có thể có được một thân thể hoàn mỹ nhất thế giới như mong muốn của mình!”
Vừa nói, hắn ta không nhịn được mà mở cái hộp ra, muốn xem đầu lâu của người mình yêu. Vì để có thể nhìn thấy càng rõ ràng hơn nên hắn ta còn cố ý cởi mũ phòng chống bạo động ra...
Nhưng mà, sau khi cái hộp được mở ra, hắn ta còn chưa nhìn thấy cái đầu lâu thì một làn khói trắng trong hộp bất ngờ phun ra, phun thẳng vào mặt hắn ta!
Làn khói trắng đó vô cùng ghê gớm, ngay cả một vua sát thủ phản ứng nhanh nhẹn mà cũng chỉ có thể vùng vẫy vô ích một cái đã hôn mê, ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự...
MA CAO BA TRƯỢNG
Lương Nghị Lực muốn bắt cóc con tin, làm lớn chuyện lên như vậy đơn giản chính là vì hai chuyện:
Thứ nhất, giành lại đầu lâu của người yêu là Hạ.
Thứ hai, giết chết Tịch Không và Abby Kula, báo thù cho Hạ.
Cho nên, trừ đầu lâu ra thì hắn ta không quan tâm đến sự sống chết của bất kỳ người nào cả.
Hắn ta đã sớm đoán được Triệu Ngọc không thể nào đồng ý cách thức trao đổi con tin của hắn ta, cho nên mới nói trao đổi một con tin trước rồi sau đó chuẩn bị hành động bất ngờ khiến đối phương không kịp đề phòng, lấy chuyện này để đạt được mục đích của bản thân.
Thấy Triệu Ngọc đúng là mắc câu khi phái người đưa Tịch Không về phía xe thương vụ, khóe miệng hắn ta hơi lộ ra một nụ cười nhạt, tay trái cầm kíp nổ quả bom, tay phải thì lấy một thứ hình trụ ra, sau đó lặng lẽ lùi đến bên cạnh bình xăng của một chiếc xe cảnh sát.
Lúc này, xa xa thoáng xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, dường như tên Abby Kula mập lùn đó nhận thấy được có gì đó không ổn, thế là nói gì đó với Tịch Không.
Sau khi nghe xong, sắc mặt Tịch Không trở nên tái mét, có thể thấy ông ta đã bị hù dọa rồi, liền lộ ra chút do dự khó phát hiện.
Kết quả là Thôi Lệ Châu đang chịu trách nhiệm áp tải chợt đạp một chân, khiến Abby Kula ngã xuống đất, sau đó lại huơ tay giải thích một hồi với Tịch Không, lúc này Tịch Không mới tiếp tục đi về phía xe thương vụ.
Thấy Tịch Không cuối cùng cũng đi tới trước cửa xe thương vụ, Lương Nghị Lực lập tức đưa ngón tay bấm nút, chỉ cần Tịch Không vừa mở cửa ra thì hắn ta sẽ cho quả bom nổ ngay, sau đó bắt đầu hành động đánh bất ngờ của mình.
Xoạch...
Mặc dù Tịch Không bị đeo còng tay nhưng cũng không bị trói hai tay ra sau lưng, cho nên ông ta dễ dàng mở cửa xe ra.
Tích...
Ngay trong khoảnh khắc cửa xe được mở ra, Lương Nghị Lực dùng sức ấn kíp nổ!
Sau đó...
Dường như thời gian bị đông lại một, hai giây vậy, Lương Nghị Lực hơi hoảng hốt, nhưng chợt phát hiện ra quả bom trên xe không hề nổ!?
Chỉ thấy sau khi mở cửa xe ra, Tịch Không không nói thêm lời nào mà chui thẳng vào trong xe...
Hả!?
Trong nháy mắt, mồ hôi của Lương Nghị Lực đổ ra. Hắn ta lại thử bấm kíp nổ thêm mấy lần nữa nhưng chiếc xe thương vụ ở phía xa xa lại vẫn không có chút phản ứng nào!
Lại qua một giây nữa, hắn ta hoảng sợ phát hiện cuộc gọi trên điện thoại di động đã bị người ở đầu dây bên kia tắt rồi! Hắn ta vội vàng kiểm tra thiết bị truyền tin của mình lại lần nữa, vậy mà hoàn toàn không có tín hiệu!
Ha...
Hắn ta hít một hơi khí lạnh, cuối cùng mới nhận ra rất có thể là đối phương đã sử dụng máy gây nhiễu tín hiệu với công suất lớn để ngăn cản toàn bộ tín hiệu điện tử, nên mới khiến cho hắn ta không thể nào điều khiển từ xa cho quả bom nổ được.
Hỏng rồi...
Chỉ trong thoáng chốc, Lương Nghị Lực đã phát hiện ra có lẽ âm mưu giương Đông kích Tây của mình đã bị người ta nhìn thấu rồi. Có lẽ đối phương đã sớm biết được người ngồi trên ghế lái trong xe thương vụ không phải là bản thân mình rồi!
Vừa nghĩ đến đây, hắn ta lặng lẽ lùi về phía sau mấy bước, định chạy trốn.
Nhưng mà, tới dễ dàng nhưng đi lại khó khăn, sau lưng hắn ta có vô số nhân viên cảnh sát cho nên không thể rút lui được, vừa rút lui sẽ càng dễ bị người phát hiện hơn!
Được thôi!
Việc đã đến nước này thì cũng chỉ có thể liều một phen thôi.
Hắn ta nhìn cái hộp đựng đầu lâu cách mình hơn mười mét, lập tức hạ quyết tâm nhẹ nhàng mở nắp bình xăng của chiếc xe hơi bên cạnh ra, ấn thứ có dạng hình trụ mà hắn ta đang cầm bên tay phải một cái, ném vào bình xăng.
Thì ra thứ đó chính là một cái bật lửa điện tử đã được cải trang, sau khi khởi động thì sẽ châm lửa làm nóng lên...
Sau khi ném bật lửa đi, Lương Nghị Lực lập tức triển khai hành động, hắn ta nhanh nhẹn nhưng bình tĩnh rời khỏi vị trí xe hơi, đi tới sau lưng một đội nhân viên cảnh sát chống bạo động đang đứng một bên khác.
Một giây, hai giây, ba giây vừa qua, bật lửa ngay lập tức dẫn lửa vào bình xăng, chỉ nghe thấy ầm một tiếng, chiếc xe đã bị nổ!
Bùm!
Trong tiếng nổ vang rền, ánh lửa ngất trời, một lực trùng kích mạnh tới nỗi cả chiếc xe bắn lên thật cao rồi nặng nề rơi xuống đất, sóng va chạm khiến các nhân viên cảnh sát ở gần đó ngã xuống đất, hiện trường lập tức rơi vào hỗn loạn.
Tranh thủ cơ hội này, Lương Nghị Lực lặng lẽ tháo một quả đạn khói vốn được cài bên hông của một nhân viên cảnh sát ra, đẩy chốt an toàn ra và vứt vào trong đám người ở phía trước nhất.
Đạn khói lập tức tạo ra một mảnh khói mù khiến hiện trường bị bao phủ lại bởi sương khói mù mịt, Lương Nghị Lực lập tức bí mật chạy tới chỗ đặt đầu lâu.
Lúc này, trong tay hắn ta đã bắn ra cái dùi thật dài, vốn định dùng cái dùi này để giết chết tên Abey Kula đó hoặc là bất kỳ nhân viên cảnh sát nào ngăn cản hắn ta.
Nhưng mà, ngay sau khi hắn ta vọt tới nơi để đầu lâu thì lại phát hiện Miêu Anh đã sớm kéo theo Abey Kula vừa nãy ngã xuống đất rồi lập tức rời khỏi hiện trường, lọt vào trong một biển sương khói mù mịt.
Mà nơi có đặt đầu lâu thì không có bất kỳ nhân viên cảnh sát nào trông coi cả.
Lương Nghị Lực thấy vậy thì mừng rỡ, vội vàng xách cái rương đựng đầu lâu đó lên, sau đó quay đầu vọt vào trong khói mù, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bên cạnh lan can của đoạn đường trên cầu vượt.
Hắn ta đã sớm chuẩn bị thiết bị đu dây trên người, hắn ta móc lên trên lan can, sau đó không chút do dự mà nhảy từ trên cầu vượt xuống dưới!
Với tư cách là vua của sát thủ đã trải qua trăm trận thắng, Lương Nghị Lực đã sớm luyện mãi thành quen với loại dây trượt lao nhanh thế này rồi, hắn ta nhanh chóng lao từ độ cao mười mấy mét xuống dưới, khi hắn ta chỉ còn cách mặt đất không tới hai mét thì cái khóa trong tay vừa lúc buộc chặt, cả người lập tức khựng lại giữa không trung.
Mượn lực này, hắn ta ngay lập tức tháo móc khóa xuống, buông dây thừng ra, nhảy giữa không trung một cái rồi lập tức tiếp đất một cách vững vàng.
Toàn bộ động tác liền một mạch, có thể nói là vô cùng hoàn hảo!
Tuy nhiên, cảnh sát đã phong tỏa khu vực cả trên và dưới cầu, chỉ mới xuống cầu thì vẫn chưa có nghĩa là hắn ta đã thoát khỏi nguy hiểm.
Lương Nghị Lực không dám dừng lại dù chỉ là một giây, hắn ta lập tức vọt tới phía dưới cầu, đi tới gần nắp cống thoát nước và dùng cái móc câu trên chóp nhọn cái dùi của mình thuận lợi mở nắp giếng ra.
Ngay sau đó, hắn ta lập tức nhảy vào trong cống thoát nước rồi đóng nắp cống lại, cả người đi vào trong cống thoát nước.
Thành phố Hải Lan là thành phố ven biển, bởi vì thường gặp bão xâm nhập, lại cộng thêm sông ngòi dày đặc, lượng nước mưa nhiều, để tránh xảy ra thiên tai ngập lụt cho nên hệ thống thoát nước của thành phố được tu sửa vô cùng hiện đại.
Khi Lương Nghị Lực chạy xuống cống thoát nước cũng chính là thời gian thoát nước thường ngày, nước bên trong rãnh thoát nước chảy xiết cuồn cuộn, chảy nhanh ra ngoài biển khơi.
Mặc dù đại đa số đều là nước bẩn nhưng lại hình thành một dòng nước chảy xiết.
Thấy cảnh tượng này, khóe miệng Lương Nghị Lực lại xuất hiện ý cười nhạt, hắn ta xoay người lại đi tới một bên của rãnh nước, lấy một chiếc xuồng mà hắn ta đã chuẩn bị từ trước ở trên tường xuống!
Chuyện tiếp theo thì đơn giản hơn nhiều, sau khi chiếc xuồng xuống nước thì Lương Nghị Lực lập tức chơi trò vượt thác bên trong cống thoát nước, bơi vọt xuống dưới với tốc độ cao.
Mặc dù cống thoát nước có đủ đường ngang dọc, bốn phương tám hướng đều thông suốt, nhưng Lương Nghị Lực đã hoạch định được đường đi của mình, phải nói là vô cùng rõ ràng từ sớm rồi. Lúc này, hắn ta ngồi trên xuồng rẽ trái lách phải, đi một mạch khoảng hai, ba cây số ra ngoài, lúc này mới dừng lại ở vị trí mà mình đã đặt ra sẵn.
Hắn ta ném chiếc xuồng và lên bờ, sau đó đi về phía một chiếc nắp cống.
Trên nắp cống là một bãi đánh bắt cá ven biển vắng vẻ, hắn ta đã chuẩn bị trước một chiếc xe ba bánh dùng trong nông nghiệp ở đó rồi.
Chờ sau khi đi lên, hắn ta sẽ cải trang thành dáng vẻ của một ngư dân, lái xe ba bánh đến nơi mà hắn ta đã bố trí ổn thỏa từ rất lâu trước đó.
Nơi bố trí gần như đã ngăn cách với thế giới bên ngoài, đồ ăn trang bị cần thiết đều đầy đủ, một khi đến nơi đó thì không có người nào có thể tìm ra hắn ta được.
“Hạ!” Cuối cùng, lúc sắp bò ra ngoài cống thoát nước, Lương Nghị Lực mới có thời gian nhìn cái hộp đựng đầu lâu, hắn ta vuốt ve rồi nói với cái hộp một cách quái đản: “Cuối cùng thì anh đã tìm được em về rồi! Em cứ yên tâm, mặc dù lần này không thành công nhưng anh nhất định sẽ vì em mà hoàn thành di nguyện của em, anh nhất định sẽ giết chết hai tên cuối cùng đó! Còn nữa, em hãy cho anh thêm chút thời gian, anh nhất định sẽ lựa chọn một thân thể đẹp hơn cho em, để sau khi em đầu thai sang kiếp khác, em có thể có được một thân thể hoàn mỹ nhất thế giới như mong muốn của mình!”
Vừa nói, hắn ta không nhịn được mà mở cái hộp ra, muốn xem đầu lâu của người mình yêu. Vì để có thể nhìn thấy càng rõ ràng hơn nên hắn ta còn cố ý cởi mũ phòng chống bạo động ra...
Nhưng mà, sau khi cái hộp được mở ra, hắn ta còn chưa nhìn thấy cái đầu lâu thì một làn khói trắng trong hộp bất ngờ phun ra, phun thẳng vào mặt hắn ta!
Làn khói trắng đó vô cùng ghê gớm, ngay cả một vua sát thủ phản ứng nhanh nhẹn mà cũng chỉ có thể vùng vẫy vô ích một cái đã hôn mê, ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự...
Bình luận facebook