Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1436
Chương 1436 : Chương 1436
TÔI ĐÃ HIỂU RÕ MỘT CHUYỆN
“Căn cứ theo khẩu cung của Tịch Không.” Theo dấu của Tiêu Hàng, hai người lần lượt đi vào hầm rượu của biệt thự, Tiêu Hàng vừa đi vừa nói: “Ông ta nghi ngờ Abby Kula không thể nào tiêu hủy hầu hết tư liệu sát thủ của họ, con cáo già giảo hoạt này, chắc chắn đã cất giấu những tư liệu đó để đề phòng khi cần đến, dễ bề uy hiếp họ!”
“Có điều...” Triệu Ngọc lướt nhìn hầm rượu u ám, suy nghĩ rồi nói: “Chính bởi vì người này giảo hoạt cho nên hắn ta không thể nào cất giấu đồ vật quan trọng như vậy trong nhà của mình đâu! Cho dù... có kho bạc bí mật gì đó cũng nên đúng không?”
“Này, kho bạc ở ngay trong hầm rượu...”
Sau khi Tiêu Hàng ra hiệu, dẫn Triệu Ngọc đến phía trong cùng của hầm rượu, không ngờ một thùng rượu cực lớn trong đó lại là một cánh cửa ngầm, trong đó nối liền với một gian mật thất, đó chính là kho bạc của Abby Kula.
“Chúng tôi tìm được rất nhiều tác phẩm nghệ thuật và văn vật quý báu ở đây, những năm gần đây, Abby Kula thật sự sưu tầm được không ít đồ tốt!”
Trong lúc nói chuyện, hai người khom lưng đi vào trong kho bạc, nhìn thấy kho bạc có diện tích khoảng 45 mét vuông, có một tổ cảnh sát chuyên nghiệp đang phân loại văn vật, dán nhãn mác.
“Tôi cũng biết khả năng hắn ta cất giấu thông tin trong nhà rất khó xảy ra.” Tiêu Hàng nói: “Nhưng điều tôi cân nhắc là Abby Kula đến giờ vẫn cứ giữ im lặng, không bàn bất kỳ điều kiện gì với chúng ta cả!”
“Có phải hắn ta đang lo chúng ta sẽ tìm thấy gì đó không?”
“Không đâu.” Triệu Ngọc lắc đầu: “Tên này đủ kiên nhẫn, có lẽ hắn ta đang đợi sau khi chúng ta bó tay mới chịu ngả bài với chúng ta, như vậy thì lợi thế của hắn ta sẽ mạnh hơn!”
“Theo tôi thấy...” Triệu Ngọc suy nghĩ một chút rồi nói: “Chúng ta có thể ra tay từ hai phía!”
“Đầu tiên, Tịch Không và Lương Nghị Lực bây giờ đã không còn hy vọng nữa, chúng ta có thể bắt tay xử lý từ hai người này, thông qua họ để thu được càng nhiều thông tin về Abby Kula và Răng Rắn càng tốt!”
“Thứ hai, chúng ta có thể suy nghĩ xem, nếu như muốn giữ lại một kim bài miễn tử thì ông ta sẽ giấu tấm kim bài này ở đâu? Có lẽ... không thể nào chạy đến ngân hàng Thụy Sĩ đâu nhỉ?”
“Hãy thử nghĩ xem, một khi có nguy hiểm thì ông ta nhất định phải bảo đảm mình có thể nhanh chóng lấy được nó... cho nên...” Trong mắt Triệu Ngọc lóe lên tia sáng thông suốt, hắn nói với Tiêu Hàng: “Chúng ta cần phải tái hiện lại quỹ đạo hoạt động của Abby Kula trở về như cũ, mà quỹ đạo này không phải thời gian gần đây, cũng không phải một hai năm gần đây, mà là tất cả quỹ đạo từ sau khi hắn ta đến Hải Lan!”
“Ý của anh là…” Tiêu Hàng hiểu ra: “Chắc là hắn ta cất giấu thứ đó ở Hải Lan? Chúng ta phải thông qua quỹ đạo hành động của hắn ta để tìm ra nơi cất giấu?”
“Đúng vậy!” Triệu Ngọc gật đầu: “Có lẽ không khó tìm quỹ đạo này đâu. Đầu tiên, Abby Kula không hay đi, nhưng sẽ đi kiểu định kỳ, hơn nữa thời gian mỗi lần đi đều không quá lâu!”
“Thứ hai, có lẽ nơi ấy là nơi an toàn nhất, khiến người khác cảm thấy đáng tin cậy nhất!”
“Thứ ba... Ừm...” Triệu Ngọc dường như có điều suy nghĩ.
“Thứ ba là gì?” Tiêu Hàng vội hổi.
“Tôi vẫn chưa nghĩ xong.” Triệu Ngọc thành thật trả lời, sau đó vỗ vỗ vai Tiêu Hàng: “Có điều, có lẽ hai khả năng trước đã đủ đề anh bận rộn một khoảng thời gian rồi!”
“Ừm, được rồi!” Tiêu Hàng nói: “Vậy tôi sẽ báo với cấp trên, xin cử thêm người, việc này đối với chúng tôi mà nói có ý nghĩa quan trọng, chúng tôi tuyện đối không thể từ bỏ dễ dàng!”
“Chà chà...” Triệu Ngọc ngồi xổm xuống, cầm lấy một La Hán bằng Bạch Ngọc, ngắm nghía và nói: “Tôi thấy hơi khó hiểu đấy, người ta đã bị các anh bắt rồi, chẳng lẽ phòng Đặc Cần không có vài thủ đoạn đặc biệt nào có thể khiến hắn ta nhận tội sao?”
“Khà khà... thần thám Triệu đúng là có mắt nhìn.” Một vị chuyên gia ở bên cạnh cười rạng rỡ nói với Triệu Ngọc: “Đây là La Hán bằng Bạch Ngọc đời Minh, giá trị không nhỏ đâu!”
“Vậy sao được?” Tiêu Hàng lập tức nghiêm mặt nói: “Mặc dù phòng Đặc Cần có rất nhiều quyền hạn, nhưng mà việc đối xử với phạm nhân cũng phải tuân theo pháp luật chứ!”
“Đâu phải tôi bảo anh đánh hắn ta một trận!” Triệu Ngọc nói, lại mở một quyển trục ra, vừa thưởng thức vừa nói: “Lần trước ở Phụng Bình, tôi đã lấy được nước thuốc nói thật từ tay viên đặc công nước ngoài, không phải rất hữu hiệu à? Sao không cho Abby Kula thử một chút?”
“Woa! Cái này cũng rất lợi hại!” Chuyên gia lại đi lên và giới thiệu.
“Ngài biết không? Đây chính là bản thảo gốc của Tề Bạch Thạch, mặc dù không phải là thành phẩm nhưng vẫn có giá trị liên thành!”
“Nước thuốc đó đã bị đem đi làm thực nghiệm khoa học rồi.” Tiêu Hàng bất đắc dĩ nói: “Giống như Antimony porphyrite vậy, đều là thành phần vật chất dễ bay hơi, căn bản không có cách nào phục chế!”
“Đương nhiên, chúng tôi cũng có một số thứ tương tự.” Tiêu Hàng hạ giọng nói bên tai Triệu Ngọc: “Nhưng đối với loại người như Abby Kula, có thể sẽ không có tác dụng!”
“Anh nghĩ thử xem, sát thủ K hành hạ đám người Thái Tinh Văn đến mức nào chứ, nhưng cuối cùng chẳng phải đều không thể hỏi ra tin tức mà hắn ta muốn đó sao?”
“Ủa? Đây là gì thế? Ôi chao...” Ai ngờ, Triệu Ngọc tiện tay cầm một quyển tập tranh lên, chỉ liếc nhìn qua mà ánh mắt bỗng dưng sáng lên, nói với vẻ khó tin: “Sao mà... sao mà hắn ta cũng có cả thứ này thế? Quá cao cấp rồi còn gì?”
Thì ra, Triệu Ngọc phát hiện trên quyển tranh vẽ đó đều là những bức tranh xuân “công” đồ bằng sơn dầu, đều là những hình ảnh vô cùng “ướt át”, không thích hợp với trẻ em.
Điều khiến Triệu Ngọc ngạc nhiên hơn nữa là loại tranh khiếm nhã này vậy mà lại vô cùng chân thực, nếu như không nhìn kĩ thì thậm chí còn không thua gì ảnh chụp, quả thực là mở rộng tầm mắt.
“Mắt nhìn của Triệu đại thám tử thật tốt, trân phẩm tuyệt thế khó phát hiện như vậy mà ngài cũng tìm ra! Bội phục, bội phục!” Vị chuyên gia kia lại tới lấy lòng: “Quyển tập vẽ này có lẽ là thứ đáng giá nhất trong kho bạc này đấy!”
“Trân phẩm? Đáng giá nhất? Cái này...” Triệu Ngọc giả vờ lật vài trang, nhìn thấy hình ảnh trên tập vẽ thật sự quá ướt át, cho dù hắn mặt dày vô cùng nhưng trên má vẫn phiếm hồng.
“Đáng giá, đáng giá, quá đáng giá!” Chuyên gia chỉ vào quyển tranh vẽ và nói: “Đây đều là bút tích thật của mấy vị họa sĩ thế kỷ trước!”
“Ngài biết không?” Chuyên gia thấy Triệu Ngọc cảm thấy hứng thú, lập tức bắt đầu phô trương học vấn của mình: “Hơn bảy mươi năm trước, khi chưa có điện ảnh Quốc Đảo*, khi chưa có tạp chí thời thượng, một số ông trùm có tiền vì muốn đạt được cảm giác kích thích sinh lý cho nên đã bỏ ra số tiền lớn để thuê một số họa sĩ có nền tảng vững chắc vẽ ra Xuân Cung Đồ này cho họ.”
* Đảo quốc (hay quốc đảo) là quốc gia nằm trọn trên một hay nhiều hòn đảo, hoặc phần nào đó của các hòn đảo. Điều này có nghĩa là các quốc gia này không có một phần lãnh thổ nào trên lục địa. Có tất cả 47 đảo quốc, chiếm 24% trong tổng số 193 quốc gia thành viên Liên Hợp Quốc, khá nhiều trong số đó là các quốc gia nhỏ nhất trên thế giới. Ở đây ý chỉ phim khiêu dâm của Nhật.
“Khi đó, các hoạ sĩ đều không có tiếng tăm gì, cuộc sống khó khăn, ăn bữa hôm lo bữa mai, có một số người vì để nuôi sống gia đình nên đã cam lòng bán rẻ linh hồn mình, vẽ ra rất nhiều thứ bẩn thỉu vẩn đục ấy ra!”
“Mà sau này, một số họa sĩ trong đó thành danh, còn Xuân Cung Đồ mà họ từng vẽ này cũng theo đó mà nổi tiếng, ngày càng quý giá!”
“Bản tập vẽ trong tay ngài đây, mỗi tấm đều là bút tích thật sự!” Chuyên gia tràn đầy hứng khởi giới thiệu: “Hơn nữa, toàn bộ đều là tác phẩm của họa sĩ nổi tiếng, giá trị của nó không thể đo đếm được đâu!”
“Đương nhiên... bởi vì thứ này dù sao cũng làm tổn hại đến thuần phong mỹ tục, cho nên không thể công khai đấu giá, nhưng chính bởi vì hiếm thấy trên thị trường nên mới càng khiến cho những ông trùm thích xa hoa phung phí kia chen nhau giật lấy! Ha ha ha ha...”
Nghe thấy lời giới thiệu của chuyên gia, Triệu Ngọc càng xem càng mê mẩn, càng tỉ mỉ...
“Ừm... cái này ấy à...” Tiêu Hàng nhếch miệng cười xấu xa, nhỏ giọng nói với Triệu Ngọc: “Nếu như thần thám Triệu có hứng thú thì tôi có thể phá lệ, đồng ý cho anh chụp một tấm!”
Vốn dĩ là Tiêu Hàng chỉ nói đùa, không ngờ sau khi nói xong, Triệu Ngọc chẳng những không có phản ứng mà trái lại càng thêm nhập thần, gần như dán cả mặt vào trong bức tranh.
“Chuyện này...” Chuyên gia và Tiêu Hàng nhìn nhau, cảm thấy hơi xấu hổ.
Nhưng mà, xấu hổ không kéo dài lâu, bọn họ liền nghe thấy Triệu Ngọc như bừng tỉnh nói: “Ồ... hình như... hình như tôi đã hiểu ra rồi!”
“Hả?” Ánh mắt Tiêu Hàng chợt tỏa sáng, hỏi đầy chờ mong: “Anh hiểu được gì?”
“Tôi cảm thấy tập tranh vẽ này có vấn đề, không chừng, đầu mối tin tức của Abby Kula được giấu trong này đấy! Cho nên...” Triệu Ngọc kẹp tập tranh dưới nách, nói đầy hào hùng chính nghĩa: “Tôi cần phải mang về nghiên cứu đàng hoàng! Dùng kính lúp nhìn kĩ hơn...”
Tôi xỉu...
Tiêu Hàng và chuyên gia cùng ngã quỵ...
TÔI ĐÃ HIỂU RÕ MỘT CHUYỆN
“Căn cứ theo khẩu cung của Tịch Không.” Theo dấu của Tiêu Hàng, hai người lần lượt đi vào hầm rượu của biệt thự, Tiêu Hàng vừa đi vừa nói: “Ông ta nghi ngờ Abby Kula không thể nào tiêu hủy hầu hết tư liệu sát thủ của họ, con cáo già giảo hoạt này, chắc chắn đã cất giấu những tư liệu đó để đề phòng khi cần đến, dễ bề uy hiếp họ!”
“Có điều...” Triệu Ngọc lướt nhìn hầm rượu u ám, suy nghĩ rồi nói: “Chính bởi vì người này giảo hoạt cho nên hắn ta không thể nào cất giấu đồ vật quan trọng như vậy trong nhà của mình đâu! Cho dù... có kho bạc bí mật gì đó cũng nên đúng không?”
“Này, kho bạc ở ngay trong hầm rượu...”
Sau khi Tiêu Hàng ra hiệu, dẫn Triệu Ngọc đến phía trong cùng của hầm rượu, không ngờ một thùng rượu cực lớn trong đó lại là một cánh cửa ngầm, trong đó nối liền với một gian mật thất, đó chính là kho bạc của Abby Kula.
“Chúng tôi tìm được rất nhiều tác phẩm nghệ thuật và văn vật quý báu ở đây, những năm gần đây, Abby Kula thật sự sưu tầm được không ít đồ tốt!”
Trong lúc nói chuyện, hai người khom lưng đi vào trong kho bạc, nhìn thấy kho bạc có diện tích khoảng 45 mét vuông, có một tổ cảnh sát chuyên nghiệp đang phân loại văn vật, dán nhãn mác.
“Tôi cũng biết khả năng hắn ta cất giấu thông tin trong nhà rất khó xảy ra.” Tiêu Hàng nói: “Nhưng điều tôi cân nhắc là Abby Kula đến giờ vẫn cứ giữ im lặng, không bàn bất kỳ điều kiện gì với chúng ta cả!”
“Có phải hắn ta đang lo chúng ta sẽ tìm thấy gì đó không?”
“Không đâu.” Triệu Ngọc lắc đầu: “Tên này đủ kiên nhẫn, có lẽ hắn ta đang đợi sau khi chúng ta bó tay mới chịu ngả bài với chúng ta, như vậy thì lợi thế của hắn ta sẽ mạnh hơn!”
“Theo tôi thấy...” Triệu Ngọc suy nghĩ một chút rồi nói: “Chúng ta có thể ra tay từ hai phía!”
“Đầu tiên, Tịch Không và Lương Nghị Lực bây giờ đã không còn hy vọng nữa, chúng ta có thể bắt tay xử lý từ hai người này, thông qua họ để thu được càng nhiều thông tin về Abby Kula và Răng Rắn càng tốt!”
“Thứ hai, chúng ta có thể suy nghĩ xem, nếu như muốn giữ lại một kim bài miễn tử thì ông ta sẽ giấu tấm kim bài này ở đâu? Có lẽ... không thể nào chạy đến ngân hàng Thụy Sĩ đâu nhỉ?”
“Hãy thử nghĩ xem, một khi có nguy hiểm thì ông ta nhất định phải bảo đảm mình có thể nhanh chóng lấy được nó... cho nên...” Trong mắt Triệu Ngọc lóe lên tia sáng thông suốt, hắn nói với Tiêu Hàng: “Chúng ta cần phải tái hiện lại quỹ đạo hoạt động của Abby Kula trở về như cũ, mà quỹ đạo này không phải thời gian gần đây, cũng không phải một hai năm gần đây, mà là tất cả quỹ đạo từ sau khi hắn ta đến Hải Lan!”
“Ý của anh là…” Tiêu Hàng hiểu ra: “Chắc là hắn ta cất giấu thứ đó ở Hải Lan? Chúng ta phải thông qua quỹ đạo hành động của hắn ta để tìm ra nơi cất giấu?”
“Đúng vậy!” Triệu Ngọc gật đầu: “Có lẽ không khó tìm quỹ đạo này đâu. Đầu tiên, Abby Kula không hay đi, nhưng sẽ đi kiểu định kỳ, hơn nữa thời gian mỗi lần đi đều không quá lâu!”
“Thứ hai, có lẽ nơi ấy là nơi an toàn nhất, khiến người khác cảm thấy đáng tin cậy nhất!”
“Thứ ba... Ừm...” Triệu Ngọc dường như có điều suy nghĩ.
“Thứ ba là gì?” Tiêu Hàng vội hổi.
“Tôi vẫn chưa nghĩ xong.” Triệu Ngọc thành thật trả lời, sau đó vỗ vỗ vai Tiêu Hàng: “Có điều, có lẽ hai khả năng trước đã đủ đề anh bận rộn một khoảng thời gian rồi!”
“Ừm, được rồi!” Tiêu Hàng nói: “Vậy tôi sẽ báo với cấp trên, xin cử thêm người, việc này đối với chúng tôi mà nói có ý nghĩa quan trọng, chúng tôi tuyện đối không thể từ bỏ dễ dàng!”
“Chà chà...” Triệu Ngọc ngồi xổm xuống, cầm lấy một La Hán bằng Bạch Ngọc, ngắm nghía và nói: “Tôi thấy hơi khó hiểu đấy, người ta đã bị các anh bắt rồi, chẳng lẽ phòng Đặc Cần không có vài thủ đoạn đặc biệt nào có thể khiến hắn ta nhận tội sao?”
“Khà khà... thần thám Triệu đúng là có mắt nhìn.” Một vị chuyên gia ở bên cạnh cười rạng rỡ nói với Triệu Ngọc: “Đây là La Hán bằng Bạch Ngọc đời Minh, giá trị không nhỏ đâu!”
“Vậy sao được?” Tiêu Hàng lập tức nghiêm mặt nói: “Mặc dù phòng Đặc Cần có rất nhiều quyền hạn, nhưng mà việc đối xử với phạm nhân cũng phải tuân theo pháp luật chứ!”
“Đâu phải tôi bảo anh đánh hắn ta một trận!” Triệu Ngọc nói, lại mở một quyển trục ra, vừa thưởng thức vừa nói: “Lần trước ở Phụng Bình, tôi đã lấy được nước thuốc nói thật từ tay viên đặc công nước ngoài, không phải rất hữu hiệu à? Sao không cho Abby Kula thử một chút?”
“Woa! Cái này cũng rất lợi hại!” Chuyên gia lại đi lên và giới thiệu.
“Ngài biết không? Đây chính là bản thảo gốc của Tề Bạch Thạch, mặc dù không phải là thành phẩm nhưng vẫn có giá trị liên thành!”
“Nước thuốc đó đã bị đem đi làm thực nghiệm khoa học rồi.” Tiêu Hàng bất đắc dĩ nói: “Giống như Antimony porphyrite vậy, đều là thành phần vật chất dễ bay hơi, căn bản không có cách nào phục chế!”
“Đương nhiên, chúng tôi cũng có một số thứ tương tự.” Tiêu Hàng hạ giọng nói bên tai Triệu Ngọc: “Nhưng đối với loại người như Abby Kula, có thể sẽ không có tác dụng!”
“Anh nghĩ thử xem, sát thủ K hành hạ đám người Thái Tinh Văn đến mức nào chứ, nhưng cuối cùng chẳng phải đều không thể hỏi ra tin tức mà hắn ta muốn đó sao?”
“Ủa? Đây là gì thế? Ôi chao...” Ai ngờ, Triệu Ngọc tiện tay cầm một quyển tập tranh lên, chỉ liếc nhìn qua mà ánh mắt bỗng dưng sáng lên, nói với vẻ khó tin: “Sao mà... sao mà hắn ta cũng có cả thứ này thế? Quá cao cấp rồi còn gì?”
Thì ra, Triệu Ngọc phát hiện trên quyển tranh vẽ đó đều là những bức tranh xuân “công” đồ bằng sơn dầu, đều là những hình ảnh vô cùng “ướt át”, không thích hợp với trẻ em.
Điều khiến Triệu Ngọc ngạc nhiên hơn nữa là loại tranh khiếm nhã này vậy mà lại vô cùng chân thực, nếu như không nhìn kĩ thì thậm chí còn không thua gì ảnh chụp, quả thực là mở rộng tầm mắt.
“Mắt nhìn của Triệu đại thám tử thật tốt, trân phẩm tuyệt thế khó phát hiện như vậy mà ngài cũng tìm ra! Bội phục, bội phục!” Vị chuyên gia kia lại tới lấy lòng: “Quyển tập vẽ này có lẽ là thứ đáng giá nhất trong kho bạc này đấy!”
“Trân phẩm? Đáng giá nhất? Cái này...” Triệu Ngọc giả vờ lật vài trang, nhìn thấy hình ảnh trên tập vẽ thật sự quá ướt át, cho dù hắn mặt dày vô cùng nhưng trên má vẫn phiếm hồng.
“Đáng giá, đáng giá, quá đáng giá!” Chuyên gia chỉ vào quyển tranh vẽ và nói: “Đây đều là bút tích thật của mấy vị họa sĩ thế kỷ trước!”
“Ngài biết không?” Chuyên gia thấy Triệu Ngọc cảm thấy hứng thú, lập tức bắt đầu phô trương học vấn của mình: “Hơn bảy mươi năm trước, khi chưa có điện ảnh Quốc Đảo*, khi chưa có tạp chí thời thượng, một số ông trùm có tiền vì muốn đạt được cảm giác kích thích sinh lý cho nên đã bỏ ra số tiền lớn để thuê một số họa sĩ có nền tảng vững chắc vẽ ra Xuân Cung Đồ này cho họ.”
* Đảo quốc (hay quốc đảo) là quốc gia nằm trọn trên một hay nhiều hòn đảo, hoặc phần nào đó của các hòn đảo. Điều này có nghĩa là các quốc gia này không có một phần lãnh thổ nào trên lục địa. Có tất cả 47 đảo quốc, chiếm 24% trong tổng số 193 quốc gia thành viên Liên Hợp Quốc, khá nhiều trong số đó là các quốc gia nhỏ nhất trên thế giới. Ở đây ý chỉ phim khiêu dâm của Nhật.
“Khi đó, các hoạ sĩ đều không có tiếng tăm gì, cuộc sống khó khăn, ăn bữa hôm lo bữa mai, có một số người vì để nuôi sống gia đình nên đã cam lòng bán rẻ linh hồn mình, vẽ ra rất nhiều thứ bẩn thỉu vẩn đục ấy ra!”
“Mà sau này, một số họa sĩ trong đó thành danh, còn Xuân Cung Đồ mà họ từng vẽ này cũng theo đó mà nổi tiếng, ngày càng quý giá!”
“Bản tập vẽ trong tay ngài đây, mỗi tấm đều là bút tích thật sự!” Chuyên gia tràn đầy hứng khởi giới thiệu: “Hơn nữa, toàn bộ đều là tác phẩm của họa sĩ nổi tiếng, giá trị của nó không thể đo đếm được đâu!”
“Đương nhiên... bởi vì thứ này dù sao cũng làm tổn hại đến thuần phong mỹ tục, cho nên không thể công khai đấu giá, nhưng chính bởi vì hiếm thấy trên thị trường nên mới càng khiến cho những ông trùm thích xa hoa phung phí kia chen nhau giật lấy! Ha ha ha ha...”
Nghe thấy lời giới thiệu của chuyên gia, Triệu Ngọc càng xem càng mê mẩn, càng tỉ mỉ...
“Ừm... cái này ấy à...” Tiêu Hàng nhếch miệng cười xấu xa, nhỏ giọng nói với Triệu Ngọc: “Nếu như thần thám Triệu có hứng thú thì tôi có thể phá lệ, đồng ý cho anh chụp một tấm!”
Vốn dĩ là Tiêu Hàng chỉ nói đùa, không ngờ sau khi nói xong, Triệu Ngọc chẳng những không có phản ứng mà trái lại càng thêm nhập thần, gần như dán cả mặt vào trong bức tranh.
“Chuyện này...” Chuyên gia và Tiêu Hàng nhìn nhau, cảm thấy hơi xấu hổ.
Nhưng mà, xấu hổ không kéo dài lâu, bọn họ liền nghe thấy Triệu Ngọc như bừng tỉnh nói: “Ồ... hình như... hình như tôi đã hiểu ra rồi!”
“Hả?” Ánh mắt Tiêu Hàng chợt tỏa sáng, hỏi đầy chờ mong: “Anh hiểu được gì?”
“Tôi cảm thấy tập tranh vẽ này có vấn đề, không chừng, đầu mối tin tức của Abby Kula được giấu trong này đấy! Cho nên...” Triệu Ngọc kẹp tập tranh dưới nách, nói đầy hào hùng chính nghĩa: “Tôi cần phải mang về nghiên cứu đàng hoàng! Dùng kính lúp nhìn kĩ hơn...”
Tôi xỉu...
Tiêu Hàng và chuyên gia cùng ngã quỵ...
Bình luận facebook