Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1440
Chương 1440 : Chương 1440
ĐẠI PHÁT TỪ BI
“Anh cảnh sát, tôi cầu xin anh, xin anh hãy nhanh cứu lấy chồng của tôi đi!” Trong biệt thự giữa núi của Shea, Guli - vợ của Shea nói tiếng Hán lưu loát, đang khóc lóc kể lể với Triệu Ngọc và Tư Nhuệ: “Kẻ bắt cóc ông ấy chắc chắn là người đến từ Vaqueria, nói không chừng, lúc này chồng của tôi đã bị bọn họ bắt về Vaqueria rồi! Hu hu...”
“Bà... Ừm... Bà đừng kích động, đừng kích động...” Triệu Ngọc quan sát hoàn cảnh xung quanh, có vẻ không tập trung mà khuyên: “Nếu như bà muốn cứu chồng thì chúng tôi phải biết được tình hình cụ thể trước lúc ông ấy mất tích đã.”
“Nào, bà nghĩ kĩ lại xem.” Triệu Ngọc nói: “Mấy ngày gần đây, chồng của bà có hành vi gì bất thường không?”
“Hành vi bất thường à?” Guli nhớ lại một chút, lắc đầu rồi nói: “Không có thì phải? Mấy hôm nay, ông ấy đều bận việc xuất bản sách, không có hành vi bất thường gì mà?”
“Vậy thì như vậy đi, bà hãy đơn giản nói cho tôi biết.” Triệu Ngọc chỉ vào căn phòng rồi nói: “Từ tối hôm qua cho đến hôm nay, ông ta đã làm những gì, càng chi tiết càng tốt!”
“Vậy... Được rồi!” Sau khi đồng ý, Guli bắt đầu nhớ lại những chuyện trước khi Shea mất tích. Để tỉ mỉ hơn, Triệu Ngọc còn yêu cầu bà ta dẫn mình đi một vòng biệt thự, đi đến đâu thì nói đến đấy.
Từ phòng sách đến nhà ăn, rồi lại đến phòng ngủ, thậm chí ngay cả nhà vệ sinh và gara cũng không bỏ sót. Nói suốt hơn mười phút mới quay lại phòng khách.
“Được rồi.” Triệu Ngọc nói với Tư Nhuệ: “Tôi đã hỏi xong vấn đề của mình rồi. Bây giờ, tôi cần phải đi làm vài chuyện, tiếp theo, mọi người cứ làm theo trình tự của mình trước đi!”
Tuy rằng Tư Nhuệ không biết rốt cuộc là Triệu Ngọc muốn làm cái gì, nhưng vẫn nhún nhún vai, tỏ ra không sao cả.
Sau khi Triệu Ngọc rời khỏi, Tư Nhuệ quay lại nói với Guli: “Mấy hôm nay, bên Vaqueria có gửi tin gì cho bà không? Có phải là tình hình bên đấy hiện giờ có thay đổi gì không?”
“Ừm, việc này à...” Guli lắc đầu nói: “Chuyện này thì họ toàn liên hệ với chồng của tôi thôi, tôi không rõ lắm! Nhưng mà tôi có thể giúp anh hỏi thành viên trong gia tộc chúng tôi bên Vaqueria xem sao!”
“Được.” Tư Nhuệ gật đầu: “Bà bảo bên Vaqueria hỏi thăm thử xem có thu được tin tức gì không!”
“Còn nữa.” Đội trưởng Tư Nhuệ lại nói: “Người của tôi cần kiểm tra máy tính của ông Shea, lát nữa, bà hãy giao máy tính cho nhân viên kỹ thuật nhé!”
“Được rồi, được rồi, nếu còn cần gì nữa thì tôi nhất định sẽ phối hợp! Chỉ xin mọi người nhanh chóng cứu chồng tôi thôi!” Guli nôn nóng xoa tay, có vẻ hoang mang lo sợ.
Lúc này, trong tai nghe của Tư Nhuệ bỗng truyền đến tiếng báo cáo của cấp dưới: “Đội trưởng Tư, chúng tôi đã chia ra lục soát quanh nơi phân phối hàng một lượt rồi. Nếu như không có trực thăng thì bọn họ chỉ có một con đường có thể đi thôi. Đó chính là vào núi!”
“Cho nên.” Người cấp dưới này đề nghị: “Trời đã sắp tối rồi. Bây giờ, chúng ta có nên liên hệ với ban ngành liên quan để vào núi truy tìm không?”
“Ừm...” Đội trưởng Tư suy nghĩ một chút rồi nói: “Đợi thêm chút nữa đi, tôi luôn cảm thấy... Tình hình có vẻ bất thường!”
“Hả? Chỗ nào bất thường ạ?” Cấp dưới hỏi: “Là Shea sao?”
“Không, là tên Triệu Ngọc kia!” Tư Nhuệ nói thẳng: “Các cậu xác định vị trí của cậu ta cho tôi, tôi cứ cảm thấy hình như cậu ta đã biết gì đó rồi!”
“Được, tôi sẽ gửi qua điện thoại của anh! Anh chờ một chút nhé...” Cấp dưới lập tức làm theo mệnh lệnh.
“Khoan đã.” Nhưng mà chưa đến một giây, Tư Nhuệ lại bỗng thay đổi ý định, đôi mắt ông ta nhìn ra ngoài cửa sổ, nói với vẻ mặt phức tạp: “Tôi thấy... không cần nữa rồi!”
“Hả? Không cần gì ạ?” Cấp dưới không hiểu: “Không cần điều tra Triệu Ngọc hay là không cần lục soát núi nữa?”
“Đều không cần! Tôi thấy, các cậu sắp được tan làm rồi!” Sau khi ấn vào tai nghe, Tư Nhuệ chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy bên ngoài cửa sổ, Triệu Ngọc đang áp giải một người đàn ông ngoại quốc có mái tóc hoa râm đi từ bên ngoài vào.
Người đàn ông đó đeo mắt kính, dáng vẻ ủ rũ.
Dù là lần đầu gặp mặt, nhưng Tư Nhuệ vừa liếc mắt là đã nhận ra người bị Triệu Ngọc áp tải qua chẳng phải ai khác mà chính là cái người đã bị bắt cóc kia... Shea!!!
…
Mười phút sau, trong phòng khách tại biệt thự của Shea.
Cho dù là cảnh sát phụ trách phá án hay là đặc công của phòng Đặc Cần, tất cả đều dùng ánh mắt nhìn quái vật mà nhìn Triệu Ngọc.
Bọn họ nghĩ thế nào cũng không hiểu, sao chỉ thoáng một cái mà Triệu Ngọc đã tìm thấy Shea rồi!? Cảm giác ấy giống y như là làm ảo thuật trong nháy mắt vậy!
“Đúng là lãng phí thời gian!” Triệu Ngọc ngồi trên ghế sofa, nhìn thấy trên bàn trà có táo thì không chút khách sáo mà quơ lấy cắn một miếng rồi nói: “Thú vị lắm à? Mấy người coi thám tử Trung Quốc chúng tôi đều là đồ vô dụng hết sao?”
“Xin lỗi, xin lỗi!” Người đeo mắt kính - Shea chắp hai tay lại thi lễ với Triệu Ngọc rồi nói: “Tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi!”
“Ồ...” Cuối cùng thì đội trưởng Tư Nhuệ cũng hiểu rõ, nhếch lông mày, chỉ trích Shea: “Hóa ra là ông đang diễn kịch với chúng tôi à! Tự ông bắt cóc chính mình à?”
“Xin lỗi, xin lỗi...” Khuôn mặt của Shea đầy vẻ xấu hổ và nhục nhã, không ngừng xin lỗi. Guli - vợ của ông ta cũng bị dọa đến mức run lẩy bẩy, ôm chặt lấy cánh tay của Shea.
“Triệu...” Tư Nhuệ cũng ngẩng đầu nhìn Triệu Ngọc, trên mặt tràn đầy dấu chấm hỏi, ông ta do dự mãi mới hỏi ra thắc mắc của mình: “Thần thám Triệu, sao mà... cậu nhìn ra được vậy?”
Nghe thấy câu hỏi của đội trưởng Tư, các cảnh sát đang có mặt cũng liên tục gật đầu, hiển nhiên là cũng muốn biết đáp án.
Có lẽ, không khó để Triệu Ngọc có thể nhìn ra là Shea đang diễn kịch, nhưng mà sao hắn có thể tìm ra Shea nhanh như vậy được chứ?
“Nơi xảy ra chuyện là một cái ngã ba.” Triệu Ngọc cắn một miếng táo to, vừa nhai vừa nói: “Mọi người có thể nhìn lại xem, một cái ngã ba như vậy thì có thể dùng một chiếc xe ô tô để chặn lại một chiếc xe ô tô khác được không?”
“Làn xe bên trái cách ruộng dưa hấu ít nhất ba mét, tuy rằng bên phải có lề đường, nhưng mà đối với chiếc Great Wall Haval mà nói thì chỉ cần rẽ qua một cái là đã có thể thoải mái chạy thoát rồi!”
“Suy nghĩ một chút đi.” Triệu Ngọc dùng táo chỉ vào Shea: “Nếu như ông ta biết tình hình ở Vaqueria có biến, biết là mình có thể gặp nguy hiểm thì sao có thể không chút phòng bị cơ chứ?”
“Nếu như có người bắt cóc ông ta thật thì loại chuyện ở ngã ba này vốn không thể ngăn xe của ông ta lại được! Tệ nhất thì nâng cửa xe lên, quay xe về sau, đâu phải là không được!”
“Ồ...” Các cảnh sát liên tục gật đầu, vô cùng khâm phục với phân tích của Triệu Ngọc.
“Nhưng mà.” Thế nhưng đội trưởng Tư lại đưa ra ý kiến khác: “Nếu như tội phạm có súng thì sao? Sau khi không dừng chiếc Great Wall Haval lại được, nếu như hắn ta dùng súng uy hiếp thì sao ông ta phản kháng lại được?”
“Không phải chứ?” Triệu Ngọc bất ngờ: “Đội trưởng Tư, ông không nhìn ra mặt kính của chiếc Great Wall Haval là kính chống đạn à? Độ trong suốt kém hơn mặt kính bình thường, độ dày cũng cao, vừa nhìn là biết đã được cải trang rồi!”
“Hả? Chuyện này...” Vẻ mặt Tư Nhuệ bối rối.
“Đúng vậy.” Shea che mặt nói: “Là kính chống đạn, không sai!”
“Tôi thừa nhận, làm ra một chuyện trơ tráo như vậy là trái với danh dự uy tín của cá nhân tôi, nhưng mà...” Shea kích động, nói: “Tôi thật sự là bất đắc dĩ mới làm như vậy mà!”
“Tôi làm như vậy không chỉ vì chính mình, mà là vì người nhà vô tội của tôi nữa! Tôi cầu xin các cậu hãy đại phát từ bi, cứu lấy chúng tôi đi mà!”
“Đợi đã.” Ai ngờ, Tư Nhuệ vô tình ngăn lại lời cầu khẩn của Shea, trợn mắt nhìn Triệu Ngọc đang ăn táo mà hỏi: “Thần thám Triệu, chỉ dựa vào một chiếc xe ô tô mà cậu đã có thể ra kết luận như vậy rồi à?”
“Tôi hỏi cậu, sao cậu lại biết...” Ông ta chỉ vào Shea: “Ông ta trốn ở đâu, cậu tìm ra ông ta như thế nào?”
ĐẠI PHÁT TỪ BI
“Anh cảnh sát, tôi cầu xin anh, xin anh hãy nhanh cứu lấy chồng của tôi đi!” Trong biệt thự giữa núi của Shea, Guli - vợ của Shea nói tiếng Hán lưu loát, đang khóc lóc kể lể với Triệu Ngọc và Tư Nhuệ: “Kẻ bắt cóc ông ấy chắc chắn là người đến từ Vaqueria, nói không chừng, lúc này chồng của tôi đã bị bọn họ bắt về Vaqueria rồi! Hu hu...”
“Bà... Ừm... Bà đừng kích động, đừng kích động...” Triệu Ngọc quan sát hoàn cảnh xung quanh, có vẻ không tập trung mà khuyên: “Nếu như bà muốn cứu chồng thì chúng tôi phải biết được tình hình cụ thể trước lúc ông ấy mất tích đã.”
“Nào, bà nghĩ kĩ lại xem.” Triệu Ngọc nói: “Mấy ngày gần đây, chồng của bà có hành vi gì bất thường không?”
“Hành vi bất thường à?” Guli nhớ lại một chút, lắc đầu rồi nói: “Không có thì phải? Mấy hôm nay, ông ấy đều bận việc xuất bản sách, không có hành vi bất thường gì mà?”
“Vậy thì như vậy đi, bà hãy đơn giản nói cho tôi biết.” Triệu Ngọc chỉ vào căn phòng rồi nói: “Từ tối hôm qua cho đến hôm nay, ông ta đã làm những gì, càng chi tiết càng tốt!”
“Vậy... Được rồi!” Sau khi đồng ý, Guli bắt đầu nhớ lại những chuyện trước khi Shea mất tích. Để tỉ mỉ hơn, Triệu Ngọc còn yêu cầu bà ta dẫn mình đi một vòng biệt thự, đi đến đâu thì nói đến đấy.
Từ phòng sách đến nhà ăn, rồi lại đến phòng ngủ, thậm chí ngay cả nhà vệ sinh và gara cũng không bỏ sót. Nói suốt hơn mười phút mới quay lại phòng khách.
“Được rồi.” Triệu Ngọc nói với Tư Nhuệ: “Tôi đã hỏi xong vấn đề của mình rồi. Bây giờ, tôi cần phải đi làm vài chuyện, tiếp theo, mọi người cứ làm theo trình tự của mình trước đi!”
Tuy rằng Tư Nhuệ không biết rốt cuộc là Triệu Ngọc muốn làm cái gì, nhưng vẫn nhún nhún vai, tỏ ra không sao cả.
Sau khi Triệu Ngọc rời khỏi, Tư Nhuệ quay lại nói với Guli: “Mấy hôm nay, bên Vaqueria có gửi tin gì cho bà không? Có phải là tình hình bên đấy hiện giờ có thay đổi gì không?”
“Ừm, việc này à...” Guli lắc đầu nói: “Chuyện này thì họ toàn liên hệ với chồng của tôi thôi, tôi không rõ lắm! Nhưng mà tôi có thể giúp anh hỏi thành viên trong gia tộc chúng tôi bên Vaqueria xem sao!”
“Được.” Tư Nhuệ gật đầu: “Bà bảo bên Vaqueria hỏi thăm thử xem có thu được tin tức gì không!”
“Còn nữa.” Đội trưởng Tư Nhuệ lại nói: “Người của tôi cần kiểm tra máy tính của ông Shea, lát nữa, bà hãy giao máy tính cho nhân viên kỹ thuật nhé!”
“Được rồi, được rồi, nếu còn cần gì nữa thì tôi nhất định sẽ phối hợp! Chỉ xin mọi người nhanh chóng cứu chồng tôi thôi!” Guli nôn nóng xoa tay, có vẻ hoang mang lo sợ.
Lúc này, trong tai nghe của Tư Nhuệ bỗng truyền đến tiếng báo cáo của cấp dưới: “Đội trưởng Tư, chúng tôi đã chia ra lục soát quanh nơi phân phối hàng một lượt rồi. Nếu như không có trực thăng thì bọn họ chỉ có một con đường có thể đi thôi. Đó chính là vào núi!”
“Cho nên.” Người cấp dưới này đề nghị: “Trời đã sắp tối rồi. Bây giờ, chúng ta có nên liên hệ với ban ngành liên quan để vào núi truy tìm không?”
“Ừm...” Đội trưởng Tư suy nghĩ một chút rồi nói: “Đợi thêm chút nữa đi, tôi luôn cảm thấy... Tình hình có vẻ bất thường!”
“Hả? Chỗ nào bất thường ạ?” Cấp dưới hỏi: “Là Shea sao?”
“Không, là tên Triệu Ngọc kia!” Tư Nhuệ nói thẳng: “Các cậu xác định vị trí của cậu ta cho tôi, tôi cứ cảm thấy hình như cậu ta đã biết gì đó rồi!”
“Được, tôi sẽ gửi qua điện thoại của anh! Anh chờ một chút nhé...” Cấp dưới lập tức làm theo mệnh lệnh.
“Khoan đã.” Nhưng mà chưa đến một giây, Tư Nhuệ lại bỗng thay đổi ý định, đôi mắt ông ta nhìn ra ngoài cửa sổ, nói với vẻ mặt phức tạp: “Tôi thấy... không cần nữa rồi!”
“Hả? Không cần gì ạ?” Cấp dưới không hiểu: “Không cần điều tra Triệu Ngọc hay là không cần lục soát núi nữa?”
“Đều không cần! Tôi thấy, các cậu sắp được tan làm rồi!” Sau khi ấn vào tai nghe, Tư Nhuệ chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy bên ngoài cửa sổ, Triệu Ngọc đang áp giải một người đàn ông ngoại quốc có mái tóc hoa râm đi từ bên ngoài vào.
Người đàn ông đó đeo mắt kính, dáng vẻ ủ rũ.
Dù là lần đầu gặp mặt, nhưng Tư Nhuệ vừa liếc mắt là đã nhận ra người bị Triệu Ngọc áp tải qua chẳng phải ai khác mà chính là cái người đã bị bắt cóc kia... Shea!!!
…
Mười phút sau, trong phòng khách tại biệt thự của Shea.
Cho dù là cảnh sát phụ trách phá án hay là đặc công của phòng Đặc Cần, tất cả đều dùng ánh mắt nhìn quái vật mà nhìn Triệu Ngọc.
Bọn họ nghĩ thế nào cũng không hiểu, sao chỉ thoáng một cái mà Triệu Ngọc đã tìm thấy Shea rồi!? Cảm giác ấy giống y như là làm ảo thuật trong nháy mắt vậy!
“Đúng là lãng phí thời gian!” Triệu Ngọc ngồi trên ghế sofa, nhìn thấy trên bàn trà có táo thì không chút khách sáo mà quơ lấy cắn một miếng rồi nói: “Thú vị lắm à? Mấy người coi thám tử Trung Quốc chúng tôi đều là đồ vô dụng hết sao?”
“Xin lỗi, xin lỗi!” Người đeo mắt kính - Shea chắp hai tay lại thi lễ với Triệu Ngọc rồi nói: “Tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi!”
“Ồ...” Cuối cùng thì đội trưởng Tư Nhuệ cũng hiểu rõ, nhếch lông mày, chỉ trích Shea: “Hóa ra là ông đang diễn kịch với chúng tôi à! Tự ông bắt cóc chính mình à?”
“Xin lỗi, xin lỗi...” Khuôn mặt của Shea đầy vẻ xấu hổ và nhục nhã, không ngừng xin lỗi. Guli - vợ của ông ta cũng bị dọa đến mức run lẩy bẩy, ôm chặt lấy cánh tay của Shea.
“Triệu...” Tư Nhuệ cũng ngẩng đầu nhìn Triệu Ngọc, trên mặt tràn đầy dấu chấm hỏi, ông ta do dự mãi mới hỏi ra thắc mắc của mình: “Thần thám Triệu, sao mà... cậu nhìn ra được vậy?”
Nghe thấy câu hỏi của đội trưởng Tư, các cảnh sát đang có mặt cũng liên tục gật đầu, hiển nhiên là cũng muốn biết đáp án.
Có lẽ, không khó để Triệu Ngọc có thể nhìn ra là Shea đang diễn kịch, nhưng mà sao hắn có thể tìm ra Shea nhanh như vậy được chứ?
“Nơi xảy ra chuyện là một cái ngã ba.” Triệu Ngọc cắn một miếng táo to, vừa nhai vừa nói: “Mọi người có thể nhìn lại xem, một cái ngã ba như vậy thì có thể dùng một chiếc xe ô tô để chặn lại một chiếc xe ô tô khác được không?”
“Làn xe bên trái cách ruộng dưa hấu ít nhất ba mét, tuy rằng bên phải có lề đường, nhưng mà đối với chiếc Great Wall Haval mà nói thì chỉ cần rẽ qua một cái là đã có thể thoải mái chạy thoát rồi!”
“Suy nghĩ một chút đi.” Triệu Ngọc dùng táo chỉ vào Shea: “Nếu như ông ta biết tình hình ở Vaqueria có biến, biết là mình có thể gặp nguy hiểm thì sao có thể không chút phòng bị cơ chứ?”
“Nếu như có người bắt cóc ông ta thật thì loại chuyện ở ngã ba này vốn không thể ngăn xe của ông ta lại được! Tệ nhất thì nâng cửa xe lên, quay xe về sau, đâu phải là không được!”
“Ồ...” Các cảnh sát liên tục gật đầu, vô cùng khâm phục với phân tích của Triệu Ngọc.
“Nhưng mà.” Thế nhưng đội trưởng Tư lại đưa ra ý kiến khác: “Nếu như tội phạm có súng thì sao? Sau khi không dừng chiếc Great Wall Haval lại được, nếu như hắn ta dùng súng uy hiếp thì sao ông ta phản kháng lại được?”
“Không phải chứ?” Triệu Ngọc bất ngờ: “Đội trưởng Tư, ông không nhìn ra mặt kính của chiếc Great Wall Haval là kính chống đạn à? Độ trong suốt kém hơn mặt kính bình thường, độ dày cũng cao, vừa nhìn là biết đã được cải trang rồi!”
“Hả? Chuyện này...” Vẻ mặt Tư Nhuệ bối rối.
“Đúng vậy.” Shea che mặt nói: “Là kính chống đạn, không sai!”
“Tôi thừa nhận, làm ra một chuyện trơ tráo như vậy là trái với danh dự uy tín của cá nhân tôi, nhưng mà...” Shea kích động, nói: “Tôi thật sự là bất đắc dĩ mới làm như vậy mà!”
“Tôi làm như vậy không chỉ vì chính mình, mà là vì người nhà vô tội của tôi nữa! Tôi cầu xin các cậu hãy đại phát từ bi, cứu lấy chúng tôi đi mà!”
“Đợi đã.” Ai ngờ, Tư Nhuệ vô tình ngăn lại lời cầu khẩn của Shea, trợn mắt nhìn Triệu Ngọc đang ăn táo mà hỏi: “Thần thám Triệu, chỉ dựa vào một chiếc xe ô tô mà cậu đã có thể ra kết luận như vậy rồi à?”
“Tôi hỏi cậu, sao cậu lại biết...” Ông ta chỉ vào Shea: “Ông ta trốn ở đâu, cậu tìm ra ông ta như thế nào?”