Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1442
Chương 1442 : Chương 1442
ĐEN RA ĐEN, TRẮNG RA TRẮNG
“Nếu đã như vậy, ông không về nước là được mà?” Triệu Ngọc băn khoăn, hỏi Shea: “Tội gì mà phải dùng loại thủ đoạn bịt tai trộm chuông, tự mình gạt mình như thế này?”
“Tôi không còn cách nào nữa!” Shea không biết phải làm sao, nói: “Em trai Kolim của tôi đe dọa, nếu như tôi không chịu trở về nước thì bọn họ sẽ đơn phương đệ trình thư truy tố, để đưa tôi về nước xét xử!”
“Các anh cũng biết đấy, Vaqueria không phải là một quốc gia hợp pháp, cho nên bất kỳ hiệp nghị bảo vệ nào cũng vô hiệu với tôi, nếu như nó đệ trình thư truy tố thì tôi căn bản không thể làm gì được cả!”
“Tôi đã trưng cầu ý kiến của rất nhiều chuyên gia.” Shea nói: “Bởi vì Vaqueria, tôi đã không còn bất kỳ quyền miễn trừ ngoại giao nào cả. Tôi không thể giống với những đối tượng được quốc gia bảo vệ như những người có được ‘Thẻ xác nhận thường trú của công dân nước ngoài’. Cho nên, chỉ cần thư truy tố mà đến thì tôi buộc phải về nước!”
“Nếu như tôi không muốn trở về thì chỉ có hai cách.” Shea chỉ vào con trai của ông ta rồi nói: “Con trai của tôi đang làm một hạng mục ở Học viện Địa chất quốc gia cùng với một thầy hướng dẫn, nếu như hạng mục này thành công thì con trai của tôi có thể nhờ mục ‘Cống hiến cho đất nước’ này để xin giấy tạm trú ngắn hạn!”
“Nhưng mà, hạng mục này của con trai tôi còn cần một thời gian nữa mới thành công, nhưng em trai tôi đã cử người gửi đơn truy tố đến đây rồi!”
“Tôi bị ép đến không còn cách nào nữa nên mới nghĩ đến một ý định xấu như vậy, nghĩ rằng mình giả vờ mất tích thì có thể tránh được tai nạn này!” Shea chắp tay thi lễ với Triệu Ngọc và Tư Nhuệ lần nữa rồi nói: “Tôi đã biết sai rồi, tôi cầu xin các vị thanh tra, xin đừng đưa cả nhà tôi vào chỗ chết!”
“Các anh không biết đâu, vì để đạt được lợi ích thì chuyện gì bọn họ cũng có thể làm được, giết người phóng hỏa, tập kích khủng bố.” Shea đau khổ nói: “Tôi thật sự đã chịu đủ rồi!”
“Các anh hãy nhìn con của tôi đi, bọn trẻ đều là những đứa trẻ học hành xuất sắc, phẩm hạnh đoan chính.” Ông ta chỉ vào con của mình mà van xin: “Bọn trẻ vốn phải có tương lai tốt đẹp, tôi không thể, không thể phá hủy toàn bộ tương lai của bọn trẻ được!”
“Thanh tra, cầu xin các anh mà! Hãy tha cho chúng tôi đi!”
“Tôi nói rồi, ông nói với chúng tôi cũng vô dụng.” Tư Nhuệ không nâng mí mắt lên mà chỉ nói: “Có chuyện gì thì cùng đại sứ quán, ừm... Tôi quên mất là các ông không có đại sứ quán! Vậy thì đi nói với các nhà ngoại giao đi, chức trách của chúng tôi chỉ là điều tra tình hình mà thôi!”
Nói xong, Tư Nhuệ lại búng tay với thủ hạ, hai cảnh sát lại đến trước mặt Shea, muốn đưa ông ta đi.
“Đừng...” Lúc này, con gái của Shea chạy lại, giữ chặt cánh tay của Shea rồi khóc òa lên: “Cha ơi, cha ơi, cha không được đi, hu hu...”
Cô bé vừa ầm ĩ thì hai cảnh sát cảm thấy hơi bất đắc dĩ, buộc lòng phải dừng tay.
“Nhanh lên đi!” Tư Nhuệ lại không kiên nhẫn hạ lệnh: “Đưa về Cục Cảnh sát trước đã rồi tính sau, kết quả cuối cùng không thể dựa vào lời nói của chúng ta là được!”
Hai cảnh sát liếc nhìn nhau một cái, đành phải chia nhau một trái một phải mà lôi kéo Shea.
“Tránh ra, tránh ra!” Ai ngờ, cô bé bỗng nhiên nổi nóng, vừa tách cánh tay của hai cảnh sát đó ra vừa gào lên: “Đừng bắt cha của cháu, cha của cháu là người tốt, tránh ra! Tránh ra!”
“Elektra, đừng như vậy!”
Guli thấy vậy thì vội vàng chạy lại khuyên can, nhưng mà cô bé cứ kéo chặt cánh tay của Shea, không chịu buông ra.
“Được rồi, được rồi!” Ngay lúc hai cảnh sát muốn cưỡng chế ra tay thì Triệu Ngọc không nén được mà tiến lên ngăn bọn họ lại, sau đó nói với Shea: “Ngài Shea à, lần sau đừng bất cẩn như vậy nữa nhé!”
“Sau này, nếu lại lên núi hóng gió lần nữa thì đừng quên nói với người trong nhà nhé. Ông xem xem, gây ra một trận nhầm lẫn xấu hổ thế này, ảnh hưởng tệ đến thế nào chứ!”
“Hả?”
Triệu Ngọc đột nhiên xử sự như vậy, không khỏi làm mọi người sững sờ.
“Này, Triệu Ngọc...” Tư Nhuệ có phản ứng nhanh nhất, lập tức mở miệng phản bác.
Nhưng mà Triệu Ngọc không hề để ý đến ông ta, trực tiếp nói với Shea: “Ông Shea, ông chỉ là đổi một chiếc xe lên núi hóng gió, sau đó quên khóa cửa xe cũng quên liên hệ với người trong nhà, còn lạc đường trong núi nữa, nên người nhà ông mới báo cảnh sát! Đúng chứ?”
Trong lúc nói chuyện, Triệu Ngọc nháy mắt với Shea.
Tuy rằng Shea ngay thẳng nhưng vẫn hiểu được ý của Triệu Ngọc, vội vàng gật đầu, nói: “Đúng, đúng! Quả thật là do tôi bất cẩn, tôi bị lạc đường trong núi, chuyện này đều là... Ừm... Một trận sợ bóng sợ gió, sợ bóng sợ gió thôi!”
“Triệu Ngọc, cậu đang làm cái gì vậy hả?” Tư Nhuệ không thể tưởng tượng nổi, trừng Triệu Ngọc mà mắng: “Cậu đã quên thân phận của mình rồi ư? Rõ ràng là Shea đã tự bắt cóc chính ông ta, gây cản trở tư pháp công chính, làm trái với điều lệ của luật dự thảo, đưa phạm nhân ở nước ngoài về nước xét xử, tại sao cậu lại phải giúp ông ta?”
“Cậu có biết chỉ trong vài giờ ngắn ngủn này mà chúng tôi đã sử dụng hết bao nhiêu tài nguyên không?” Tư Nhuệ nghiêm mặt: “Chỉ một trận sợ bóng sợ gió thì muốn coi như không có chuyện gì được sao? Chuyện này quả thật là một trò cười mà!”
“Tôi không hề làm gì cả, chỉ miêu tả một vài sự thật mà thôi!” Triệu Ngọc tỏ ra vô tội, nói: “Làm gì có vụ án bắt cóc nào chứ? Sao tôi không nhìn thấy gì hết vậy?”
“Ông Shea.” Triệu Ngọc hỏi: “Ông đi hóng gió trên núi về, đến nhà hàng xóm ở đối diện để uống một ngụm nước, đúng lúc bị tôi nhìn thấy, nên mới tìm được ông về, đúng chứ?”
“Đúng, đúng thế!” Shea gật đầu, trong mắt tràn đầy hy vọng.
“Đúng cái gì mà đúng!” Tư Nhuệ trừng Triệu Ngọc, dùng tay chỉ vào Shea rồi nói: “Vừa nãy, ông ta đã chính miệng thừa nhận là ông ta tự bắt cóc mình rồi! Đối với người bình thường mà nói thì đã là vi phạm pháp luật, càng đừng nói đến một công chức không có quốc tịch sống ở đây như ông ta!”
“Hả? Thế sao?” Triệu Ngọc giả ngu: “Ông đã ghi âm lại rồi à?”
“Cậu...” Tư Nhuệ căm hận cắn răng, sau đó chỉ vào phần đông cảnh sát mà nói: “Bọn họ, bọn họ đều nghe thấy hết rồi!”
Các cảnh sát ngơ ngác nhìn nhau, có người gật đầu, có người lưỡng lự...
“Đúng vậy!” Triệu Ngọc cố làm ra vẻ rất đỗi ngạc nhiên: “Vậy được thôi, ông đến tòa án tố cáo đi. Chúng ta mở phiên tòa thẩm tra xử lý vụ án, không phải là được rồi ư? Tôi thấy là ông có thể thắng đấy, tôi xem trọng ông!”
“Cậu... cậu nói cái gì vậy chứ?” Sự bất mãn của Tư Nhuệ với Triệu Ngọc hoàn toàn bùng nổ, há miệng quát: “Triệu Ngọc, cậu thật sự coi mình là nhân vật quan trọng rồi đấy nhỉ, cậu là thực tập sinh, nhiệm vụ lần này là do tôi định đoạt!”
“Được thôi, ông quyết định, vậy thì cứ quyết định đi! Nhưng mà.” Triệu Ngọc không quan tâm chút nào, thản nhiên nói: “Dù sao thì tôi cũng chỉ biết là người ta bị lạc đường khi hóng gió ở trên núi. Nếu như ngay cả vài chuyện nhỏ thế này mà cũng ngạc nhiên, còn phải báo lên tận Bộ Ngoại giao thì… chậc chậc... Trên mặt ông chắc cũng rất có hào quang gì đấy ấy nhỉ?”
“Cậu...” Tư Nhuệ tức đến nỗi dựng ngược lông mày.
“Cậu cái gì mà cậu hả?” Triệu Ngọc không thèm liếc Tư Nhuệ một cái: “Đội trưởng Tư, hôm nay, tư thế nhà quan của ông to thật nhỉ! Rất giống đội trưởng Tiêu Hàng hồi mới gặp tôi đấy!”
“...” Đương nhiên là Tư Nhuệ biết chuyện lúc trước Tiêu Hàng dẫn theo một đội đặc công đã bị Triệu Ngọc ngông cuồng đánh cho một trận. Lúc này, Triệu Ngọc bỗng nhiên nhắc đến chuyện này, rõ ràng là đang đe dọa ông ta.
“Đội trưởng Tư.” Ánh mắt Triệu Ngọc độc ác, hắn nói: “Nếu như một lựa chọn rất đơn giản của chúng ta có thể làm cho nhà người ta nước mất nhà tan, vợ con ly tán thì ông vẫn muốn làm một người xấu như vậy sao?”
“Việc chúng ta điều tra chân tướng dĩ nhiên là quan trọng, nhưng ít ra thì cũng phải phân biệt rõ phải trái!” Triệu Ngọc nghiêm khắc nói: “Tôi không thấy chuyện này có tổn thất to lớn gì đối với chúng ta, nhưng mà đối với cả nhà ông Shea thì có lẽ không giống như vậy!”
“Nếu đã như vậy thì chúng ta cần gì phải tính toán chi li, so đo từng tí một chứ? Hơn nữa...” Triệu Ngọc đến gần Tư Nhuệ, nhỏ tiếng nói: “Ông thật sự không hiểu chuyện gì sao? Vaqueria đang đứng trước sự niết bàn đầy khó khăn, vào lúc này mà để Shea quay về thì việc bùng nổ chiến tranh là chuyện không thể thay đổi được nữa!”
“Ông nghĩ rằng, các lãnh đạo sẽ đồng ý trao trả ông ta về sao?”
“Việc này...” Lần này, Tư Nhuệ hoàn toàn sửng sốt, ánh mắt nhìn Triệu Ngọc cũng thay đổi. Vào lúc này, rốt cuộc thì ông ta cũng hiểu tại sao mà phòng Đặc Cần lại phải đặc biệt mời một nhân vật như vậy đến rồi.
Người này không chỉ có thể quan sát từng thứ nhỏ nhặt tinh vi, mà còn có khả năng quan sát toàn cục siêu mạnh, đây là tố chất mà bản thân ông ta không có.
“Được, được...” Tư Nhuệ trừng mắt, gật đầu nói: “Hôm nay, tôi không so đo với mấy người nữa! Nhưng mà, chuyện này tôi sẽ báo cáo lại đúng sự thật, để các lãnh đạo phân biệt đúng sai đi! Chúng ta đi!”
Nói xong, Tư Nhuệ đưa cấp dưới của ông ta đi, nhưng mà, ngoài chính Tư Nhuệ ra thì ánh mắt của những người khác khi nhìn Triệu Ngọc đều tràn đầy vẻ kính phục.
“Cám ơn, cám ơn...” Đám Tư Nhuệ vừa đi, Shea lập tức kéo cả nhà ông ta đến trước mặt Triệu Ngọc để tỏ lời cảm ơn, cả nhà đã kích động đến mức khóc không thành tiếng...
ĐEN RA ĐEN, TRẮNG RA TRẮNG
“Nếu đã như vậy, ông không về nước là được mà?” Triệu Ngọc băn khoăn, hỏi Shea: “Tội gì mà phải dùng loại thủ đoạn bịt tai trộm chuông, tự mình gạt mình như thế này?”
“Tôi không còn cách nào nữa!” Shea không biết phải làm sao, nói: “Em trai Kolim của tôi đe dọa, nếu như tôi không chịu trở về nước thì bọn họ sẽ đơn phương đệ trình thư truy tố, để đưa tôi về nước xét xử!”
“Các anh cũng biết đấy, Vaqueria không phải là một quốc gia hợp pháp, cho nên bất kỳ hiệp nghị bảo vệ nào cũng vô hiệu với tôi, nếu như nó đệ trình thư truy tố thì tôi căn bản không thể làm gì được cả!”
“Tôi đã trưng cầu ý kiến của rất nhiều chuyên gia.” Shea nói: “Bởi vì Vaqueria, tôi đã không còn bất kỳ quyền miễn trừ ngoại giao nào cả. Tôi không thể giống với những đối tượng được quốc gia bảo vệ như những người có được ‘Thẻ xác nhận thường trú của công dân nước ngoài’. Cho nên, chỉ cần thư truy tố mà đến thì tôi buộc phải về nước!”
“Nếu như tôi không muốn trở về thì chỉ có hai cách.” Shea chỉ vào con trai của ông ta rồi nói: “Con trai của tôi đang làm một hạng mục ở Học viện Địa chất quốc gia cùng với một thầy hướng dẫn, nếu như hạng mục này thành công thì con trai của tôi có thể nhờ mục ‘Cống hiến cho đất nước’ này để xin giấy tạm trú ngắn hạn!”
“Nhưng mà, hạng mục này của con trai tôi còn cần một thời gian nữa mới thành công, nhưng em trai tôi đã cử người gửi đơn truy tố đến đây rồi!”
“Tôi bị ép đến không còn cách nào nữa nên mới nghĩ đến một ý định xấu như vậy, nghĩ rằng mình giả vờ mất tích thì có thể tránh được tai nạn này!” Shea chắp tay thi lễ với Triệu Ngọc và Tư Nhuệ lần nữa rồi nói: “Tôi đã biết sai rồi, tôi cầu xin các vị thanh tra, xin đừng đưa cả nhà tôi vào chỗ chết!”
“Các anh không biết đâu, vì để đạt được lợi ích thì chuyện gì bọn họ cũng có thể làm được, giết người phóng hỏa, tập kích khủng bố.” Shea đau khổ nói: “Tôi thật sự đã chịu đủ rồi!”
“Các anh hãy nhìn con của tôi đi, bọn trẻ đều là những đứa trẻ học hành xuất sắc, phẩm hạnh đoan chính.” Ông ta chỉ vào con của mình mà van xin: “Bọn trẻ vốn phải có tương lai tốt đẹp, tôi không thể, không thể phá hủy toàn bộ tương lai của bọn trẻ được!”
“Thanh tra, cầu xin các anh mà! Hãy tha cho chúng tôi đi!”
“Tôi nói rồi, ông nói với chúng tôi cũng vô dụng.” Tư Nhuệ không nâng mí mắt lên mà chỉ nói: “Có chuyện gì thì cùng đại sứ quán, ừm... Tôi quên mất là các ông không có đại sứ quán! Vậy thì đi nói với các nhà ngoại giao đi, chức trách của chúng tôi chỉ là điều tra tình hình mà thôi!”
Nói xong, Tư Nhuệ lại búng tay với thủ hạ, hai cảnh sát lại đến trước mặt Shea, muốn đưa ông ta đi.
“Đừng...” Lúc này, con gái của Shea chạy lại, giữ chặt cánh tay của Shea rồi khóc òa lên: “Cha ơi, cha ơi, cha không được đi, hu hu...”
Cô bé vừa ầm ĩ thì hai cảnh sát cảm thấy hơi bất đắc dĩ, buộc lòng phải dừng tay.
“Nhanh lên đi!” Tư Nhuệ lại không kiên nhẫn hạ lệnh: “Đưa về Cục Cảnh sát trước đã rồi tính sau, kết quả cuối cùng không thể dựa vào lời nói của chúng ta là được!”
Hai cảnh sát liếc nhìn nhau một cái, đành phải chia nhau một trái một phải mà lôi kéo Shea.
“Tránh ra, tránh ra!” Ai ngờ, cô bé bỗng nhiên nổi nóng, vừa tách cánh tay của hai cảnh sát đó ra vừa gào lên: “Đừng bắt cha của cháu, cha của cháu là người tốt, tránh ra! Tránh ra!”
“Elektra, đừng như vậy!”
Guli thấy vậy thì vội vàng chạy lại khuyên can, nhưng mà cô bé cứ kéo chặt cánh tay của Shea, không chịu buông ra.
“Được rồi, được rồi!” Ngay lúc hai cảnh sát muốn cưỡng chế ra tay thì Triệu Ngọc không nén được mà tiến lên ngăn bọn họ lại, sau đó nói với Shea: “Ngài Shea à, lần sau đừng bất cẩn như vậy nữa nhé!”
“Sau này, nếu lại lên núi hóng gió lần nữa thì đừng quên nói với người trong nhà nhé. Ông xem xem, gây ra một trận nhầm lẫn xấu hổ thế này, ảnh hưởng tệ đến thế nào chứ!”
“Hả?”
Triệu Ngọc đột nhiên xử sự như vậy, không khỏi làm mọi người sững sờ.
“Này, Triệu Ngọc...” Tư Nhuệ có phản ứng nhanh nhất, lập tức mở miệng phản bác.
Nhưng mà Triệu Ngọc không hề để ý đến ông ta, trực tiếp nói với Shea: “Ông Shea, ông chỉ là đổi một chiếc xe lên núi hóng gió, sau đó quên khóa cửa xe cũng quên liên hệ với người trong nhà, còn lạc đường trong núi nữa, nên người nhà ông mới báo cảnh sát! Đúng chứ?”
Trong lúc nói chuyện, Triệu Ngọc nháy mắt với Shea.
Tuy rằng Shea ngay thẳng nhưng vẫn hiểu được ý của Triệu Ngọc, vội vàng gật đầu, nói: “Đúng, đúng! Quả thật là do tôi bất cẩn, tôi bị lạc đường trong núi, chuyện này đều là... Ừm... Một trận sợ bóng sợ gió, sợ bóng sợ gió thôi!”
“Triệu Ngọc, cậu đang làm cái gì vậy hả?” Tư Nhuệ không thể tưởng tượng nổi, trừng Triệu Ngọc mà mắng: “Cậu đã quên thân phận của mình rồi ư? Rõ ràng là Shea đã tự bắt cóc chính ông ta, gây cản trở tư pháp công chính, làm trái với điều lệ của luật dự thảo, đưa phạm nhân ở nước ngoài về nước xét xử, tại sao cậu lại phải giúp ông ta?”
“Cậu có biết chỉ trong vài giờ ngắn ngủn này mà chúng tôi đã sử dụng hết bao nhiêu tài nguyên không?” Tư Nhuệ nghiêm mặt: “Chỉ một trận sợ bóng sợ gió thì muốn coi như không có chuyện gì được sao? Chuyện này quả thật là một trò cười mà!”
“Tôi không hề làm gì cả, chỉ miêu tả một vài sự thật mà thôi!” Triệu Ngọc tỏ ra vô tội, nói: “Làm gì có vụ án bắt cóc nào chứ? Sao tôi không nhìn thấy gì hết vậy?”
“Ông Shea.” Triệu Ngọc hỏi: “Ông đi hóng gió trên núi về, đến nhà hàng xóm ở đối diện để uống một ngụm nước, đúng lúc bị tôi nhìn thấy, nên mới tìm được ông về, đúng chứ?”
“Đúng, đúng thế!” Shea gật đầu, trong mắt tràn đầy hy vọng.
“Đúng cái gì mà đúng!” Tư Nhuệ trừng Triệu Ngọc, dùng tay chỉ vào Shea rồi nói: “Vừa nãy, ông ta đã chính miệng thừa nhận là ông ta tự bắt cóc mình rồi! Đối với người bình thường mà nói thì đã là vi phạm pháp luật, càng đừng nói đến một công chức không có quốc tịch sống ở đây như ông ta!”
“Hả? Thế sao?” Triệu Ngọc giả ngu: “Ông đã ghi âm lại rồi à?”
“Cậu...” Tư Nhuệ căm hận cắn răng, sau đó chỉ vào phần đông cảnh sát mà nói: “Bọn họ, bọn họ đều nghe thấy hết rồi!”
Các cảnh sát ngơ ngác nhìn nhau, có người gật đầu, có người lưỡng lự...
“Đúng vậy!” Triệu Ngọc cố làm ra vẻ rất đỗi ngạc nhiên: “Vậy được thôi, ông đến tòa án tố cáo đi. Chúng ta mở phiên tòa thẩm tra xử lý vụ án, không phải là được rồi ư? Tôi thấy là ông có thể thắng đấy, tôi xem trọng ông!”
“Cậu... cậu nói cái gì vậy chứ?” Sự bất mãn của Tư Nhuệ với Triệu Ngọc hoàn toàn bùng nổ, há miệng quát: “Triệu Ngọc, cậu thật sự coi mình là nhân vật quan trọng rồi đấy nhỉ, cậu là thực tập sinh, nhiệm vụ lần này là do tôi định đoạt!”
“Được thôi, ông quyết định, vậy thì cứ quyết định đi! Nhưng mà.” Triệu Ngọc không quan tâm chút nào, thản nhiên nói: “Dù sao thì tôi cũng chỉ biết là người ta bị lạc đường khi hóng gió ở trên núi. Nếu như ngay cả vài chuyện nhỏ thế này mà cũng ngạc nhiên, còn phải báo lên tận Bộ Ngoại giao thì… chậc chậc... Trên mặt ông chắc cũng rất có hào quang gì đấy ấy nhỉ?”
“Cậu...” Tư Nhuệ tức đến nỗi dựng ngược lông mày.
“Cậu cái gì mà cậu hả?” Triệu Ngọc không thèm liếc Tư Nhuệ một cái: “Đội trưởng Tư, hôm nay, tư thế nhà quan của ông to thật nhỉ! Rất giống đội trưởng Tiêu Hàng hồi mới gặp tôi đấy!”
“...” Đương nhiên là Tư Nhuệ biết chuyện lúc trước Tiêu Hàng dẫn theo một đội đặc công đã bị Triệu Ngọc ngông cuồng đánh cho một trận. Lúc này, Triệu Ngọc bỗng nhiên nhắc đến chuyện này, rõ ràng là đang đe dọa ông ta.
“Đội trưởng Tư.” Ánh mắt Triệu Ngọc độc ác, hắn nói: “Nếu như một lựa chọn rất đơn giản của chúng ta có thể làm cho nhà người ta nước mất nhà tan, vợ con ly tán thì ông vẫn muốn làm một người xấu như vậy sao?”
“Việc chúng ta điều tra chân tướng dĩ nhiên là quan trọng, nhưng ít ra thì cũng phải phân biệt rõ phải trái!” Triệu Ngọc nghiêm khắc nói: “Tôi không thấy chuyện này có tổn thất to lớn gì đối với chúng ta, nhưng mà đối với cả nhà ông Shea thì có lẽ không giống như vậy!”
“Nếu đã như vậy thì chúng ta cần gì phải tính toán chi li, so đo từng tí một chứ? Hơn nữa...” Triệu Ngọc đến gần Tư Nhuệ, nhỏ tiếng nói: “Ông thật sự không hiểu chuyện gì sao? Vaqueria đang đứng trước sự niết bàn đầy khó khăn, vào lúc này mà để Shea quay về thì việc bùng nổ chiến tranh là chuyện không thể thay đổi được nữa!”
“Ông nghĩ rằng, các lãnh đạo sẽ đồng ý trao trả ông ta về sao?”
“Việc này...” Lần này, Tư Nhuệ hoàn toàn sửng sốt, ánh mắt nhìn Triệu Ngọc cũng thay đổi. Vào lúc này, rốt cuộc thì ông ta cũng hiểu tại sao mà phòng Đặc Cần lại phải đặc biệt mời một nhân vật như vậy đến rồi.
Người này không chỉ có thể quan sát từng thứ nhỏ nhặt tinh vi, mà còn có khả năng quan sát toàn cục siêu mạnh, đây là tố chất mà bản thân ông ta không có.
“Được, được...” Tư Nhuệ trừng mắt, gật đầu nói: “Hôm nay, tôi không so đo với mấy người nữa! Nhưng mà, chuyện này tôi sẽ báo cáo lại đúng sự thật, để các lãnh đạo phân biệt đúng sai đi! Chúng ta đi!”
Nói xong, Tư Nhuệ đưa cấp dưới của ông ta đi, nhưng mà, ngoài chính Tư Nhuệ ra thì ánh mắt của những người khác khi nhìn Triệu Ngọc đều tràn đầy vẻ kính phục.
“Cám ơn, cám ơn...” Đám Tư Nhuệ vừa đi, Shea lập tức kéo cả nhà ông ta đến trước mặt Triệu Ngọc để tỏ lời cảm ơn, cả nhà đã kích động đến mức khóc không thành tiếng...
Bình luận facebook