Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1451
Chương 1451 : Chương 1451
QUẺ KHÔN ỨNG NGHIỆM
Tích tích... tích tích...
Tiếng còi ô tô liên tiếp vang lên trên đường phố Yilmaz, khiến phố xá vốn có vẻ ồn ào càng ngày càng nhốn nháo.
Tiếng còi phát ra từ xe cảnh sát phụ trách đón nhóm Triệu Ngọc.
Không biết tại sao mà đường phố càng lúc càng ùn tắc, khiến cho đoàn xe rất khó đi qua, tốc độ ngày càng chậm.
“¥#@#%¥...” Nhìn thấy đường tắc nghẽn, người lái xe phụ trách đón nhóm Triệu Ngọc xấu hổ nói vài câu tiếng địa phương.
“Hôm nay là ngày mít tinh.” Arnal phiên dịch: “Có hơi nhiều người! Nhịp sống của người dân nơi này lại chậm, cho nên...”
“Như vậy sao được?” Lục Khải Toàn nhìn đám người ngoài cửa sổ, lo lắng thúc giục: “Các anh là cảnh sát đấy, chẳng lẽ không thể nghĩ cách sao? Tình hình đang khẩn cấp, chúng ta không thể chậm trễ thời gian ở nơi này mãi được!”
“Hiểu rồi! Hiểu rồi!” Arnal vội vàng lấy bộ đàm ra, liên lạc với đồng nghiệp phía trước.
Một nhân viên cảnh sát nhanh chóng xuống xe, đi ra phía trước để khai thông luồng xe, mở đường cho đoàn xe cảnh sát, tốc độ của đoàn xe lúc này mới nhanh hơn một chút.
“Không sao đâu, chợ chỉ có một đoạn như vậy thôi, qua đoạn này là dễ đi rồi!” Sau khi đặt bộ đàm xuống, Arnal lại xấu hổ quay về phía Lục Khải Toàn mà giải thích một câu: “Đây là con đường gần nhất!”
Bò...
Ai ngờ, Arnal vừa dứt lời, lại chợt nghe thấy ngoài xe vang lên tiếng bò kêu từng trận, sau đó, ô tô lại bị ép ngừng lại một lần nữa.
Khi nhìn ra ngoài xe, không hiểu sao đằng trước lại có một đàn bò tràn ra, làm cho con đường vốn đã ùn tắc hoàn toàn nghẽn lại.
“Đáng chết!” Lần này đến lượt Arnal không nhịn nổi nữa. Bà ta lại cầm lấy bộ đàm thúc giục, ra lệnh cho nhân viên cảnh sát phía trước mau chóng đuổi đám trâu bò đó đi.
“Chậc chậc...” Lục Khải Toàn nhíu mày lắc đầu, hiển nhiên rất bất mãn với hiệu suất làm việc của bọn họ.
Hửm?
Nhưng mà, chỉ ngay sau đó, Triệu Ngọc đột nhiên nhận ra một chút không ổn.
Từ lúc gieo ra quẻ biến dị có mang chữ “Khôn” này, hắn đã sớm sử dụng một cái máy thăm dò tàng hình phiên bản tăng cường, để ý động tĩnh bên cạnh bất cứ lúc nào để phòng ngừa vạn nhất.
Không ngờ là ngay lúc đàn bò kia bỗng nhiên xuất hiện thì máy dò xét đột nhiên nhảy ra cảnh cáo!
Đèn đỏ sáng dồn dập trên màn hình, không thể không khiến Triệu Ngọc cảnh giác.
Hắn sốt ruột mở màn hình máy dò xét trong đầu ra, vừa nhìn thấy thì không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Không ngờ máy dò xét đã bắt giữ được hai thiết bị nổ trong giây lát, đó là - bom!
Hả?
Triệu Ngọc hoảng sợ, vội vàng tìm kiếm dựa theo vị trí máy dò xét chỉ dẫn, lại kinh ngạc phát hiện hai quả bom này xen lẫn trong đàn bò...
Hả...
Không!
Một giây sau khi Triệu Ngọc phát hiện, quả bom kia lại di chuyển, đứng trước chiếc xe hơi dẫn đầu đoàn xe.
Đoàn xe phụ trách tiếp đón lần này có tổng cộng năm chiếc xe cảnh sát, Triệu Ngọc, Arnal và Lục Khải Toàn ngồi vị trí giữa, trước sau đều có hai chiếc xe cảnh sát bảo vệ.
Lúc này, bom bỗng nhiên ngừng lại trước chiếc ô tô dẫn đầu, vậy là...
Triệu Ngọc lập tức thò đầu ra ngoài xe, nhìn về phía mục tiêu.
Á!
Vừa nhìn thấy thì hắn càng kinh hãi vô cùng, chỉ thấy trên cánh cửa của chiếc xe hơi đầu bị dán một vật thể hình chữ nhật.
Bên cạnh bởi vì có đám trâu bò kia quấy rối cho nên không ai chú ý tới sự khác thường trên cửa xe.
Rất rõ ràng rằng thứ hình chữ nhật kia là bom!
Đây là... có người muốn tấn công bọn họ mà!
Thôi xong!
Mọi chuyện xảy ra quá đột nhiên, Triệu Ngọc tuyệt đối không ngờ lại có người dám can đảm ra tay với đoàn xe của cảnh sát! Nơi này là chợ, nếu như bom nổ thì hậu quả thật sự...
Trong lúc tình thế cấp bách, Triệu Ngọc không dám nghĩ nhiều, hắn đang muốn mở cửa xe lao ra và dùng máy gỡ bom tàng hình để ngăn cản bom nổ.
Nhưng mà tay hắn vừa mới chạm đến cửa xe thì máy dò xét trong đầu lại phát hiện tình hình mới.
Ngay bên ngoài cửa xe, máy dò xét phát hiện một khẩu súng tự động đang lặng lẽ đến gần xe cảnh sát!
Chuyện này...
Súng tự động ở đâu ra, không còn nghi ngờ gì nữa, rõ ràng có người muốn đánh lén...
Triệu Ngọc hoảng sợ, sốt ruột rút súng ra nhắm nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.
Chiếc ô tô dẫn đầu đột nhiên nổ tung, hai quả bom dán trên cửa xe đồng thời phát nổ!
Cú nổ này có uy lực khổng lồ, ánh lửa chợt nổi lên, sóng khí văng khắp nơi, chẳng những khiến chiếc xe hơi kia bay lên khỏi mặt đất mà còn hất bay cả đàn trâu đang tới gần, chỉ trong chớp mắt đã bao phủ lên một làn sương khói màu đen!
Lực xung kích của vụ nổ cũng khiến các chiếc xe khác bị chấn vỡ cửa kính thủy tinh, khiến một đám đông ngã xuống đất, khiến cả khu chợ trở nên hỗn loạn...
Mà ngay lúc tiếng nổ mạnh vang lên, tên sát thủ ẩn núp trên nóc nhà kia cũng ra tay, hắn ta xuất hiện trên nóc nhà, nhanh chóng bắn phá đoàn xe! .
Triệu Ngọc vốn đã chuẩn bị phản kích, nhưng vụ nổ mạnh vừa rồi có uy lực quá lớn khiến hắn lảo đảo, súng lục suýt nữa thì rời tay.
Giờ phút này, hắn đột nhiên thấy có người bắn phá nên không kịp làm ra phản kích, đành phải quay người đè Arnal bên cạnh xuống.
Đoàng đoàng đoàng đoàng!
Đạn phóng tới, trong nháy mắt đã xuyên qua ô tô, bắn vào trong xe, khắp nơi đều là vết đạn bắn trúng.
May mà phản ứng của Triệu Ngọc rất nhanh, đúng lúc mở áo chống đạn tàng hình, nếu không, chỉ sợ mình sẽ lãng phí một quả cầu tránh nguy hiểm tàng hình quý giá.
Tuy đạn phốc phốc phốc bắn trúng sau lưng hắn, nhưng lông tóc vô thương.
Dù Triệu Ngọc bảo vệ được Arnal nhưng người ngồi ở ghế lái lại bị đạn bắn trúng, không ngừng rú thảm!
Chuyện không tốt hơn nữa là Lục Khải Toàn trên vị trí phó lái cũng hự một tiếng, rõ ràng cũng bị đạn bắn trúng rồi...
Đoàng đoàng đoàng đoàng!
Đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng!
Lúc này, nhân viên cảnh sát trên hai chiếc xe cảnh sát phía sau định thần lại, nhanh chóng lao ra khỏi xe, nhắm thẳng vào tên sát thủ trên nóc nhà.
Nhưng mà, điều không xong là bọn họ chỉ lo phía trước, lại không chú ý tới phía sau mình cũng có hai tên phần tử khủng bố cầm súng tự động nhảy ra.
Hai tên phần tử khủng bố cầm súng không ngừng bắn phá, mấy nhân viên cảnh sát này chưa kịp phản ứng lại, tất cả đều bị bắn chết ngay tại chỗ...
Á!!!
Trong xe vang lên tiếng rên rỉ của Lục Khải Toàn, Triệu Ngọc ngẩng đầu lên nhìn thì thấy đùi của ông ta trúng một phát đạn, máu chảy không ngừng.
Triệu Ngọc không dám coi thường, vội vàng sử dụng một liều thuốc cầm máu tàng hình lên vết thương của ông ta, giúp ông ta ngừng máu.
Sau đó, Triệu Ngọc lại không bủn xỉn, sử dụng hai chiếc áo chống đạn tàng hình cho Lục Khải Toàn và Arnal!
“Ra... Ra ngoài!” Lục Khải Toàn cắn chặt hàm răng nói với Triệu Ngọc và Arnal: “Chúng ta bị bao vây rồi, ngồi ở trong xe chỉ có thể chờ chết! Phải lao ra thôi!”
Nói xong, Lục Khải Toàn rút súng lục của mình ra, mở cửa xe và xông ra khỏi vị trí phó lái.
Mà lúc này, tên sát thủ trên nóc nhà đã thay băng đạn xong, lại thò đầu ra định tiến hành bắn phá đoàn xe lần thứ hai.
Bên trong ô tô có rất nhiều nhân viên cảnh sát đã bị thương, nếu như để hắn ta bắn phá lần nữa thì chắc chắn tất cả mọi người đều phải chết.
“Đậu xanh rau má!”
Trong phút chốc, Triệu Ngọc hoàn toàn nổi giận!
Trước kia, hắn cũng từng bị người khác tấn công, nhưng không có lần nào thương vong thảm trọng như lần này.
Mặc kệ những phần tử khủng bố này là ai, có mục đích gì, hành vi của bọn chúng thật sự vi phạm nhân luân, vô cùng tàn ác!
Nơi này là chợ, có nhiều quần chúng vô tội như vậy, còn có đàn trâu vô tội kia nữa, cho dù con người có độc ác tới cỡ nào cũng không thể lựa chọn địa phương như vậy để ra tay chứ?
Đậu xanh rau má!
Nhìn sát thủ đang chuẩn bị nổ súng trên nóc nhà, Triệu Ngọc hung hăng cắn chặt răng, mở cửa xe ra, nhanh chóng xông ra ngoài...
QUẺ KHÔN ỨNG NGHIỆM
Tích tích... tích tích...
Tiếng còi ô tô liên tiếp vang lên trên đường phố Yilmaz, khiến phố xá vốn có vẻ ồn ào càng ngày càng nhốn nháo.
Tiếng còi phát ra từ xe cảnh sát phụ trách đón nhóm Triệu Ngọc.
Không biết tại sao mà đường phố càng lúc càng ùn tắc, khiến cho đoàn xe rất khó đi qua, tốc độ ngày càng chậm.
“¥#@#%¥...” Nhìn thấy đường tắc nghẽn, người lái xe phụ trách đón nhóm Triệu Ngọc xấu hổ nói vài câu tiếng địa phương.
“Hôm nay là ngày mít tinh.” Arnal phiên dịch: “Có hơi nhiều người! Nhịp sống của người dân nơi này lại chậm, cho nên...”
“Như vậy sao được?” Lục Khải Toàn nhìn đám người ngoài cửa sổ, lo lắng thúc giục: “Các anh là cảnh sát đấy, chẳng lẽ không thể nghĩ cách sao? Tình hình đang khẩn cấp, chúng ta không thể chậm trễ thời gian ở nơi này mãi được!”
“Hiểu rồi! Hiểu rồi!” Arnal vội vàng lấy bộ đàm ra, liên lạc với đồng nghiệp phía trước.
Một nhân viên cảnh sát nhanh chóng xuống xe, đi ra phía trước để khai thông luồng xe, mở đường cho đoàn xe cảnh sát, tốc độ của đoàn xe lúc này mới nhanh hơn một chút.
“Không sao đâu, chợ chỉ có một đoạn như vậy thôi, qua đoạn này là dễ đi rồi!” Sau khi đặt bộ đàm xuống, Arnal lại xấu hổ quay về phía Lục Khải Toàn mà giải thích một câu: “Đây là con đường gần nhất!”
Bò...
Ai ngờ, Arnal vừa dứt lời, lại chợt nghe thấy ngoài xe vang lên tiếng bò kêu từng trận, sau đó, ô tô lại bị ép ngừng lại một lần nữa.
Khi nhìn ra ngoài xe, không hiểu sao đằng trước lại có một đàn bò tràn ra, làm cho con đường vốn đã ùn tắc hoàn toàn nghẽn lại.
“Đáng chết!” Lần này đến lượt Arnal không nhịn nổi nữa. Bà ta lại cầm lấy bộ đàm thúc giục, ra lệnh cho nhân viên cảnh sát phía trước mau chóng đuổi đám trâu bò đó đi.
“Chậc chậc...” Lục Khải Toàn nhíu mày lắc đầu, hiển nhiên rất bất mãn với hiệu suất làm việc của bọn họ.
Hửm?
Nhưng mà, chỉ ngay sau đó, Triệu Ngọc đột nhiên nhận ra một chút không ổn.
Từ lúc gieo ra quẻ biến dị có mang chữ “Khôn” này, hắn đã sớm sử dụng một cái máy thăm dò tàng hình phiên bản tăng cường, để ý động tĩnh bên cạnh bất cứ lúc nào để phòng ngừa vạn nhất.
Không ngờ là ngay lúc đàn bò kia bỗng nhiên xuất hiện thì máy dò xét đột nhiên nhảy ra cảnh cáo!
Đèn đỏ sáng dồn dập trên màn hình, không thể không khiến Triệu Ngọc cảnh giác.
Hắn sốt ruột mở màn hình máy dò xét trong đầu ra, vừa nhìn thấy thì không khỏi hít một ngụm khí lạnh. Không ngờ máy dò xét đã bắt giữ được hai thiết bị nổ trong giây lát, đó là - bom!
Hả?
Triệu Ngọc hoảng sợ, vội vàng tìm kiếm dựa theo vị trí máy dò xét chỉ dẫn, lại kinh ngạc phát hiện hai quả bom này xen lẫn trong đàn bò...
Hả...
Không!
Một giây sau khi Triệu Ngọc phát hiện, quả bom kia lại di chuyển, đứng trước chiếc xe hơi dẫn đầu đoàn xe.
Đoàn xe phụ trách tiếp đón lần này có tổng cộng năm chiếc xe cảnh sát, Triệu Ngọc, Arnal và Lục Khải Toàn ngồi vị trí giữa, trước sau đều có hai chiếc xe cảnh sát bảo vệ.
Lúc này, bom bỗng nhiên ngừng lại trước chiếc ô tô dẫn đầu, vậy là...
Triệu Ngọc lập tức thò đầu ra ngoài xe, nhìn về phía mục tiêu.
Á!
Vừa nhìn thấy thì hắn càng kinh hãi vô cùng, chỉ thấy trên cánh cửa của chiếc xe hơi đầu bị dán một vật thể hình chữ nhật.
Bên cạnh bởi vì có đám trâu bò kia quấy rối cho nên không ai chú ý tới sự khác thường trên cửa xe.
Rất rõ ràng rằng thứ hình chữ nhật kia là bom!
Đây là... có người muốn tấn công bọn họ mà!
Thôi xong!
Mọi chuyện xảy ra quá đột nhiên, Triệu Ngọc tuyệt đối không ngờ lại có người dám can đảm ra tay với đoàn xe của cảnh sát! Nơi này là chợ, nếu như bom nổ thì hậu quả thật sự...
Trong lúc tình thế cấp bách, Triệu Ngọc không dám nghĩ nhiều, hắn đang muốn mở cửa xe lao ra và dùng máy gỡ bom tàng hình để ngăn cản bom nổ.
Nhưng mà tay hắn vừa mới chạm đến cửa xe thì máy dò xét trong đầu lại phát hiện tình hình mới.
Ngay bên ngoài cửa xe, máy dò xét phát hiện một khẩu súng tự động đang lặng lẽ đến gần xe cảnh sát!
Chuyện này...
Súng tự động ở đâu ra, không còn nghi ngờ gì nữa, rõ ràng có người muốn đánh lén...
Triệu Ngọc hoảng sợ, sốt ruột rút súng ra nhắm nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.
Chiếc ô tô dẫn đầu đột nhiên nổ tung, hai quả bom dán trên cửa xe đồng thời phát nổ!
Cú nổ này có uy lực khổng lồ, ánh lửa chợt nổi lên, sóng khí văng khắp nơi, chẳng những khiến chiếc xe hơi kia bay lên khỏi mặt đất mà còn hất bay cả đàn trâu đang tới gần, chỉ trong chớp mắt đã bao phủ lên một làn sương khói màu đen!
Lực xung kích của vụ nổ cũng khiến các chiếc xe khác bị chấn vỡ cửa kính thủy tinh, khiến một đám đông ngã xuống đất, khiến cả khu chợ trở nên hỗn loạn...
Mà ngay lúc tiếng nổ mạnh vang lên, tên sát thủ ẩn núp trên nóc nhà kia cũng ra tay, hắn ta xuất hiện trên nóc nhà, nhanh chóng bắn phá đoàn xe! .
Triệu Ngọc vốn đã chuẩn bị phản kích, nhưng vụ nổ mạnh vừa rồi có uy lực quá lớn khiến hắn lảo đảo, súng lục suýt nữa thì rời tay.
Giờ phút này, hắn đột nhiên thấy có người bắn phá nên không kịp làm ra phản kích, đành phải quay người đè Arnal bên cạnh xuống.
Đoàng đoàng đoàng đoàng!
Đạn phóng tới, trong nháy mắt đã xuyên qua ô tô, bắn vào trong xe, khắp nơi đều là vết đạn bắn trúng.
May mà phản ứng của Triệu Ngọc rất nhanh, đúng lúc mở áo chống đạn tàng hình, nếu không, chỉ sợ mình sẽ lãng phí một quả cầu tránh nguy hiểm tàng hình quý giá.
Tuy đạn phốc phốc phốc bắn trúng sau lưng hắn, nhưng lông tóc vô thương.
Dù Triệu Ngọc bảo vệ được Arnal nhưng người ngồi ở ghế lái lại bị đạn bắn trúng, không ngừng rú thảm!
Chuyện không tốt hơn nữa là Lục Khải Toàn trên vị trí phó lái cũng hự một tiếng, rõ ràng cũng bị đạn bắn trúng rồi...
Đoàng đoàng đoàng đoàng!
Đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng!
Lúc này, nhân viên cảnh sát trên hai chiếc xe cảnh sát phía sau định thần lại, nhanh chóng lao ra khỏi xe, nhắm thẳng vào tên sát thủ trên nóc nhà.
Nhưng mà, điều không xong là bọn họ chỉ lo phía trước, lại không chú ý tới phía sau mình cũng có hai tên phần tử khủng bố cầm súng tự động nhảy ra.
Hai tên phần tử khủng bố cầm súng không ngừng bắn phá, mấy nhân viên cảnh sát này chưa kịp phản ứng lại, tất cả đều bị bắn chết ngay tại chỗ...
Á!!!
Trong xe vang lên tiếng rên rỉ của Lục Khải Toàn, Triệu Ngọc ngẩng đầu lên nhìn thì thấy đùi của ông ta trúng một phát đạn, máu chảy không ngừng.
Triệu Ngọc không dám coi thường, vội vàng sử dụng một liều thuốc cầm máu tàng hình lên vết thương của ông ta, giúp ông ta ngừng máu.
Sau đó, Triệu Ngọc lại không bủn xỉn, sử dụng hai chiếc áo chống đạn tàng hình cho Lục Khải Toàn và Arnal!
“Ra... Ra ngoài!” Lục Khải Toàn cắn chặt hàm răng nói với Triệu Ngọc và Arnal: “Chúng ta bị bao vây rồi, ngồi ở trong xe chỉ có thể chờ chết! Phải lao ra thôi!”
Nói xong, Lục Khải Toàn rút súng lục của mình ra, mở cửa xe và xông ra khỏi vị trí phó lái.
Mà lúc này, tên sát thủ trên nóc nhà đã thay băng đạn xong, lại thò đầu ra định tiến hành bắn phá đoàn xe lần thứ hai.
Bên trong ô tô có rất nhiều nhân viên cảnh sát đã bị thương, nếu như để hắn ta bắn phá lần nữa thì chắc chắn tất cả mọi người đều phải chết.
“Đậu xanh rau má!”
Trong phút chốc, Triệu Ngọc hoàn toàn nổi giận!
Trước kia, hắn cũng từng bị người khác tấn công, nhưng không có lần nào thương vong thảm trọng như lần này.
Mặc kệ những phần tử khủng bố này là ai, có mục đích gì, hành vi của bọn chúng thật sự vi phạm nhân luân, vô cùng tàn ác!
Nơi này là chợ, có nhiều quần chúng vô tội như vậy, còn có đàn trâu vô tội kia nữa, cho dù con người có độc ác tới cỡ nào cũng không thể lựa chọn địa phương như vậy để ra tay chứ?
Đậu xanh rau má!
Nhìn sát thủ đang chuẩn bị nổ súng trên nóc nhà, Triệu Ngọc hung hăng cắn chặt răng, mở cửa xe ra, nhanh chóng xông ra ngoài...