Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1454
Chương 1454 : Chương 1454
CỨU VIỆN KHẨN CẤP
“Những người này đều thuộc bộ đội phụ trách bảo vệ an toàn cho Cục Cảnh sát!” Cuối cùng Arnal cũng hiểu mục đích của đám phần tử khủng bố đó, chỉ vào những quân nhân tới trợ giúp mà nói: “Bọn chúng tấn công chúng ta chỉ vì muốn dụ bộ đội phụ trách bảo vệ rời khỏi, sau đó tấn công Cục Cảnh sát, cứu tên Sail ra ngoài!”
“Không đơn giản như vậy đâu, tôi và cảnh sát Triệu vừa đến Yilmaz thì lập tức bị tấn công.” Lục Khải Toàn ôm vết thương của mình, nói: “Xem tình hình vừa rồi thì chắc là bọn chúng muốn lấy mạng của chúng ta!”
“Cho nên... Vụ đội thăm dò mất tích chắc chắn liên quan tới đám phần tử khủng bố này! Sếp Arnal!” Lục Khải Toàn kích động hô: “Không thể để cho bọn chúng chạy được!”
“Tôi... Tôi hiểu rồi!” Arnal vẫn đang chìm trong hoảng loạn, nghe thấy Lục Khải Toàn nhắc nhở thì bà ta vội vàng truyền mệnh lệnh cho những quân nhân trước mắt, để bọn họ nhanh chóng quay lại Cục Cảnh sát cứu viện.
Những người quân nhân này biết Cục Cảnh sát gặp chuyện không may, ai cũng hoảng sợ, lập tức để một nửa cảnh lực ở lại, còn lại thì chạy về trợ giúp Cục Cảnh sát.
“Không còn kịp rồi, đây là một cuộc chiến tranh!” Triệu Ngọc nhìn áo chống đạn tàng hình sắp mất hiệu lực của mình, hỏi Arnal: “Mau nói cho tôi biết, nơi này cách Cục Cảnh sát bao xa? Phải đi thế nào?”
“Không... Không xa đâu, nếu lái xe thì chỉ cần mười phút là đến! Rẽ sang mấy con đường là được, nhưng mà...” Arnal lo lắng nói: “Mười phút, chỉ sợ không còn kịp nữa, Cục Cảnh sát đã bị công phá rồi!”
“Không kịp cũng phải tới... Cho dù bọn chúng cứu được đại ca thì dù sao vẫn phải nghĩ cách chạy trốn thành công chứ!” Triệu Ngọc nhìn xung quanh một cái, chợt thấy trên quán nhỏ bên chợ có một chiếc xe ba bánh.
Có rồi!
Hắn không nói hai lời, nhanh chóng phóng lên chiếc xe đó, sau đó chỉ vào di động của mình mà nói với Arnal: “Mau gửi vị trí của Cục Cảnh sát vào di động của tôi đi! Còn bà hãy ở lại chỗ này xử lý hiện trường, cứ giao bọn khủng bố cho tôi là được rồi!”
“Triệu Ngọc, cậu điên rồi! Mau quay lại!” Lục Khải Toàn thấy thế thì căng thẳng, vội giơ tay khuyên can: “Phần tử khủng bố vốn có chuẩn bị mà đến, không phải chỉ một hay hai tên thôi đâu! Một mình cậu tới đó thì có tác dụng gì? Chẳng phải là chịu chết hay sao? Khụ khụ khụ...”
Trong lúc lo lắng, Lục Khải Toàn ho khan rất lớn tiếng...
“Đúng vậy... Tôi sẽ lập tức thông báo cho bộ đội biên cảnh, bảo bọn họ chặn đường phần tử khủng bố lại!” Arnal lo lắng nói: “Cậu đừng đi, nghìn vạn lần đừng đi...”
“Chăm sóc sếp Lục của chúng ta cho tốt vào nhé!” Nhưng mà Triệu Ngọc chỉ ngón tay vào Lục Khải Toàn, nói rất dứt khoát và kiên quyết: “Việc này liên quan tới tính mạng của mười hai đội viên đội thăm dò, tôi không thể ngồi yên không để ý đến được!”
Nói xong, Triệu Ngọc khởi động xe ba bánh, vặn ga, chạy trên một con đường bị đốt trọi để ra khỏi chợ...
“Chuyện này...” Arnal hoảng hồn, vẻ mặt mờ mịt.
Két!
Ai ngờ, Triệu Ngọc chỉ mới chạy được hai mét lại bỗng nhiên thắng xe lại, sau đó dùng tay túm lấy một quân nhân trẻ tuổi, kéo quân nhân kia lên chỗ ngồi phía sau của xe ba bánh.
“Arnal, bà mau phiên dịch cho anh ta biết!” Triệu Ngọc chỉ ngón tay vào quân nhân mà hô: “Bảo anh ta chỉ đường cho tôi! Tôi không cần bà gửi vị trí nữa, tôi cần hẳn một người dẫn đường!”
“Hả? À...” Arnal ngừng lại một giây mới sốt ruột hô to với quân nhân kia, anh quân nhân kia vốn mang vẻ mặt nghi hoặc, lúc này mới gật đầu hiểu ra, không giãy giụa nữa.
Triệu Ngọc thấy có người dẫn đường, lại vặn ga phóng về phía trước.
Nhưng mà chưa chạy được hai mét, Arnal lại bỗng nhiên hô to một tiếng: “Ngừng lại!”
Két!
Triệu Ngọc không hiểu gì, lại dừng xe.
“Vũ khí, vũ khí!” Arnal hô to với mấy anh quân nhân còn lại, những quân nhân này nhanh chóng tháo vũ khí trên người ra và đặt lên xe ba bánh, thậm chí còn có hai quả lựu đạn nữa!
“Ừm... Cũng đúng!” Triệu Ngọc nhìn thấy vũ khí rồi khen một câu, lúc này mới vặn chân ga, lập tức phóng về phía trước, chỉ trong chớp mắt đã biến mất trong làn khói đặc.
“Wow!” Arnal nhìn bóng lưng Triệu Ngọc mà khen: “Tôi cho rằng chỉ có nước Mĩ mới có Rambo thôi! Giỏi thật!”
“Ẩu quá, đúng là ẩu mà! Chạy xe ba bánh để đuổi theo phần tử khủng bố sao? Khụ khụ khụ...” Lục Khải Toàn giãy giụa ngồi dậy, quát Arnal: “Bà còn không mau phái người tăng viện đi à!? Tôi cảnh cáo bà, nếu Triệu Ngọc có gì không hay xảy ra, tôi không để yên cho Talstein các người đâu!”
“Hả... À... À... À...” Arnal nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, bắt đầu tìm kiếm cảnh lực trợ giúp!
Ngay lúc Arnal bố trí cảnh lực, Lục Khải Toàn cũng không nhàn rỗi, ông ta lau máu tươi tràn ra khỏi khoang miệng, gọi điện thoại cho viên đặc công mà ông ta sắp xếp tại Yilmaz, bảo bọn họ lập tức chi viện cho Triệu Ngọc.
Sau khi sắp xếp xong tất cả mọi chuyện, Lục Khải Toàn lại nghĩ tới điều gì đó, vội vàng nói với Arnal: “Sếp Arnal, có một việc, bà phải làm ngay bây giờ!”
“Chúng ta vừa mới xuống máy bay đã bị tấn công, đủ để chứng minh có kẻ mật báo, trong Talstein có nội gian!”
“Cho nên, bây giờ bà phải điều tra ra bằng được.” Lục Khải Toàn cắn răng nói: “Xem có những ai biết hành tung của chúng ta... Còn nữa, còn nữa, phải nhanh chóng tìm ra mấy nhân chứng sống để thẩm vấn, phải nhanh chóng làm rõ mục đích của bọn chúng, phụt...”
Bởi vì quá mức sốt ruột nên Lục Khải Toàn cấp hỏa công tâm*, phun ra một ngụm máu tươi, ngất xỉu tại chỗ...
* Cấp hỏa công tâm (急火攻心): chỉ việc một người gặp phải những chuyện không hay liên quan đến tình cảm dẫn đến tinh thần bị dồn nén, lâu dần hình thành tâm bệnh, tinh thần không thoải mái chắc chắn sức khỏe sẽ xuống dốc, cơ thể cũng sẽ trở nên ốm yếu bệnh tật, lúc nào cũng hậm hực trong lòng.
“Lục, Lục!” Arnal sợ tới mức mặt không còn chút máu, sốt ruột thét to với cấp dưới như điên: “Xe cứu thương! Mau gọi xe cứu thương! Nhanh lên...”
...
Cùng lúc đó, Triệu Ngọc đang lái xe ba bánh chạy như bay trên đường tới Cục Cảnh sát.
Sau khi chạy qua chợ, phố xá đúng là rộng mở hơn nhiều, Triệu Ngọc cũng thấy xe cảnh sát được điều tới tiếp viện Cục Cảnh sát.
Nhưng mà trong lòng hắn biết rõ, đám phần tử khủng bố có chuẩn bị mới đến, lúc xe cảnh sát chạy về tới cục thì chắc chắn không còn kịp nữa rồi!
Vì thế, hắn không chút do dự mà sử dụng máy tăng tốc tàng hình cho xe ba bánh, chỉ trong chớp mắt đã biến từ xe ba bánh thành xe đua F1!
“A a a!” Lần tăng tốc này lại khiến quân nhân ngồi sau xe sợ hãi, vội vã nắm chặt bắt tay, miệng quang quác kêu không ngừng.
Triệu Ngọc không biết có phải anh ta đang chỉ đường cho mình hay không cho nên lập tức sử dụng một chiếc máy phiên dịch tàng hình, lúc này mới hiểu lời nói của anh ta.
“Sao lại thế được? Xe ba bánh của nước mình từ khi nào đã có thể lái nhanh thế này nhỉ... Ấy ấy... Ấy ấy... Đây là xe hiệu gì thế, sau này tôi phải mua một chiếc mới được, không cần mua ô tô nữa rồi...”
Hóa ra toàn là chuyện vô nghĩa, Triệu Ngọc lại tăng tốc lần nữa, mắt thấy sắp đuổi kịp xe cảnh sát.
Mãi đến lúc này, anh quân nhân kia mới bắt đầu nói vào trọng điểm, anh ta vỗ vỗ cánh tay của Triệu Ngọc nói: “Sếp ơi, tôi biết một con đường khác gần hơn... Rẽ phải ở chỗ biển quảng cáo ấy, có thể chạy tới cửa sau của Cục Cảnh sát! Ấy ấy ấy...”
Không nghĩ tới, anh quân nhân vừa mới nói xong thì Triệu Ngọc lập tức rẽ xe ba bánh vào ngõ nhỏ đó. Bởi vì mặt đất không bằng phẳng nên xe ba bánh rất xóc, không ngừng run rẩy, cứ như sẽ tan tành bất cứ lúc nào vậy.
Nhưng mà, Triệu Ngọc lại không thèm giảm tốc độ, cứ thế mà lái xe đi vào.
Trong ngõ hẻm là khu cư trú của cư dân nghèo, hai bên toàn là những chiếc lều dựng thành nhà ở đơn sơ cũ nát của các hộ gia đình, thậm chí còn có người dựng lều trại cư trú, đúng là cực kỳ nghèo khó.
Nhưng mà cho dù có nghèo khó thì vẫn là khu cư trú, có không ít người lui tới, ven đường còn có rất nhiều đứa trẻ đuổi nhau trêu đùa, Triệu Ngọc bất đắc dĩ, thoáng giảm tốc độ xe đi một chút.
Xe vẫn tiếp tục chạy, sau khi anh quân nhân chỉ huy hắn rẽ mấy vòng, Triệu Ngọc bắt đầu hối hận khi lựa chọn con đường tắt này, bởi vì từng bầy trâu và bầy dê bắt đầu xuất hiện hai bên đường, mấy đàn trâu bò này vô cùng tản mạn, mặc kệ Triệu Ngọc ấn còi như thế nào, chúng vẫn thờ ơ.
May mà thể tích xe ba bánh nhỏ hẹp, Triệu Ngọc vẫn có thể miễn cưỡng chen lách qua được, sau khi chạy len lỏi không ngừng trong đám trâu bò ba phút, cuối cùng hắn mới nhìn thấy một tòa nhà có dấu hiệu của police.
“Đúng rồi, đúng rồi! Chính là chỗ đó!” Anh quân nhân đằng sau cầm một khẩu súng trường, sốt ruột nói: “Sếp ơi, anh hãy cẩn thận nhé, có thể người của Kỳ Xí còn chưa đi đâu!”
“Đờ mờ!” Triệu Ngọc thầm mắng một câu, lời này của anh quân nhân đúng là làm tổn hại sĩ khí quá chừng. Ông đây liều mạng chạy tới như vậy đâu phải là để chùi đít cho đám phần tử khủng bố đó!
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc tiếp tục tăng tốc, lao như bay đến cửa chính đang mở của Cục Cảnh sát Yilmaz.
Nhưng mà ngay lúc Triệu Ngọc sắp đến, máy thăm dò tàng hình trong đầu lại xuất hiện cảnh cáo màu đỏ!
Hả?
Triệu Ngọc hoảng hồn, vội vàng đạp phanh để giảm bớt tốc độ xe.
Nhưng mà hắn vẫn chưa thấy rõ là cảnh báo gì thì đã nghe thấy có tiếng súng kịch liệt vang lên bên trong Cục Cảnh sát.
Ngay sau đó, thậm chí chưa đến một giây, Triệu Ngọc vừa hoảng sợ nhìn thấy một quả đạn hỏa tiễn lóe sáng, chỉ trong nháy mắt đã bắn vào phòng bảo vệ, sau một tiếng nổ ầm vang rung trời, cả căn phòng nhỏ bị nổ thành mảnh vụn, trong nháy mắt đã rơi vào trong một biển lửa!
Bởi vì Triệu Ngọc đã cách đó rất gần, cho nên đá vụn bay đầy trời chỉ chớp mắt đã bắn trúng xe ba bánh của Triệu Ngọc, Triệu Ngọc nhanh chóng nhấn phanh xe một cái, xe ba bánh nghiêng nghiêng ngả ngả, ngã xuống ruộng trồng rau bên cạnh...
CỨU VIỆN KHẨN CẤP
“Những người này đều thuộc bộ đội phụ trách bảo vệ an toàn cho Cục Cảnh sát!” Cuối cùng Arnal cũng hiểu mục đích của đám phần tử khủng bố đó, chỉ vào những quân nhân tới trợ giúp mà nói: “Bọn chúng tấn công chúng ta chỉ vì muốn dụ bộ đội phụ trách bảo vệ rời khỏi, sau đó tấn công Cục Cảnh sát, cứu tên Sail ra ngoài!”
“Không đơn giản như vậy đâu, tôi và cảnh sát Triệu vừa đến Yilmaz thì lập tức bị tấn công.” Lục Khải Toàn ôm vết thương của mình, nói: “Xem tình hình vừa rồi thì chắc là bọn chúng muốn lấy mạng của chúng ta!”
“Cho nên... Vụ đội thăm dò mất tích chắc chắn liên quan tới đám phần tử khủng bố này! Sếp Arnal!” Lục Khải Toàn kích động hô: “Không thể để cho bọn chúng chạy được!”
“Tôi... Tôi hiểu rồi!” Arnal vẫn đang chìm trong hoảng loạn, nghe thấy Lục Khải Toàn nhắc nhở thì bà ta vội vàng truyền mệnh lệnh cho những quân nhân trước mắt, để bọn họ nhanh chóng quay lại Cục Cảnh sát cứu viện.
Những người quân nhân này biết Cục Cảnh sát gặp chuyện không may, ai cũng hoảng sợ, lập tức để một nửa cảnh lực ở lại, còn lại thì chạy về trợ giúp Cục Cảnh sát.
“Không còn kịp rồi, đây là một cuộc chiến tranh!” Triệu Ngọc nhìn áo chống đạn tàng hình sắp mất hiệu lực của mình, hỏi Arnal: “Mau nói cho tôi biết, nơi này cách Cục Cảnh sát bao xa? Phải đi thế nào?”
“Không... Không xa đâu, nếu lái xe thì chỉ cần mười phút là đến! Rẽ sang mấy con đường là được, nhưng mà...” Arnal lo lắng nói: “Mười phút, chỉ sợ không còn kịp nữa, Cục Cảnh sát đã bị công phá rồi!”
“Không kịp cũng phải tới... Cho dù bọn chúng cứu được đại ca thì dù sao vẫn phải nghĩ cách chạy trốn thành công chứ!” Triệu Ngọc nhìn xung quanh một cái, chợt thấy trên quán nhỏ bên chợ có một chiếc xe ba bánh.
Có rồi!
Hắn không nói hai lời, nhanh chóng phóng lên chiếc xe đó, sau đó chỉ vào di động của mình mà nói với Arnal: “Mau gửi vị trí của Cục Cảnh sát vào di động của tôi đi! Còn bà hãy ở lại chỗ này xử lý hiện trường, cứ giao bọn khủng bố cho tôi là được rồi!”
“Triệu Ngọc, cậu điên rồi! Mau quay lại!” Lục Khải Toàn thấy thế thì căng thẳng, vội giơ tay khuyên can: “Phần tử khủng bố vốn có chuẩn bị mà đến, không phải chỉ một hay hai tên thôi đâu! Một mình cậu tới đó thì có tác dụng gì? Chẳng phải là chịu chết hay sao? Khụ khụ khụ...”
Trong lúc lo lắng, Lục Khải Toàn ho khan rất lớn tiếng...
“Đúng vậy... Tôi sẽ lập tức thông báo cho bộ đội biên cảnh, bảo bọn họ chặn đường phần tử khủng bố lại!” Arnal lo lắng nói: “Cậu đừng đi, nghìn vạn lần đừng đi...”
“Chăm sóc sếp Lục của chúng ta cho tốt vào nhé!” Nhưng mà Triệu Ngọc chỉ ngón tay vào Lục Khải Toàn, nói rất dứt khoát và kiên quyết: “Việc này liên quan tới tính mạng của mười hai đội viên đội thăm dò, tôi không thể ngồi yên không để ý đến được!”
Nói xong, Triệu Ngọc khởi động xe ba bánh, vặn ga, chạy trên một con đường bị đốt trọi để ra khỏi chợ...
“Chuyện này...” Arnal hoảng hồn, vẻ mặt mờ mịt.
Két!
Ai ngờ, Triệu Ngọc chỉ mới chạy được hai mét lại bỗng nhiên thắng xe lại, sau đó dùng tay túm lấy một quân nhân trẻ tuổi, kéo quân nhân kia lên chỗ ngồi phía sau của xe ba bánh.
“Arnal, bà mau phiên dịch cho anh ta biết!” Triệu Ngọc chỉ ngón tay vào quân nhân mà hô: “Bảo anh ta chỉ đường cho tôi! Tôi không cần bà gửi vị trí nữa, tôi cần hẳn một người dẫn đường!”
“Hả? À...” Arnal ngừng lại một giây mới sốt ruột hô to với quân nhân kia, anh quân nhân kia vốn mang vẻ mặt nghi hoặc, lúc này mới gật đầu hiểu ra, không giãy giụa nữa.
Triệu Ngọc thấy có người dẫn đường, lại vặn ga phóng về phía trước.
Nhưng mà chưa chạy được hai mét, Arnal lại bỗng nhiên hô to một tiếng: “Ngừng lại!”
Két!
Triệu Ngọc không hiểu gì, lại dừng xe.
“Vũ khí, vũ khí!” Arnal hô to với mấy anh quân nhân còn lại, những quân nhân này nhanh chóng tháo vũ khí trên người ra và đặt lên xe ba bánh, thậm chí còn có hai quả lựu đạn nữa!
“Ừm... Cũng đúng!” Triệu Ngọc nhìn thấy vũ khí rồi khen một câu, lúc này mới vặn chân ga, lập tức phóng về phía trước, chỉ trong chớp mắt đã biến mất trong làn khói đặc.
“Wow!” Arnal nhìn bóng lưng Triệu Ngọc mà khen: “Tôi cho rằng chỉ có nước Mĩ mới có Rambo thôi! Giỏi thật!”
“Ẩu quá, đúng là ẩu mà! Chạy xe ba bánh để đuổi theo phần tử khủng bố sao? Khụ khụ khụ...” Lục Khải Toàn giãy giụa ngồi dậy, quát Arnal: “Bà còn không mau phái người tăng viện đi à!? Tôi cảnh cáo bà, nếu Triệu Ngọc có gì không hay xảy ra, tôi không để yên cho Talstein các người đâu!”
“Hả... À... À... À...” Arnal nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, bắt đầu tìm kiếm cảnh lực trợ giúp!
Ngay lúc Arnal bố trí cảnh lực, Lục Khải Toàn cũng không nhàn rỗi, ông ta lau máu tươi tràn ra khỏi khoang miệng, gọi điện thoại cho viên đặc công mà ông ta sắp xếp tại Yilmaz, bảo bọn họ lập tức chi viện cho Triệu Ngọc.
Sau khi sắp xếp xong tất cả mọi chuyện, Lục Khải Toàn lại nghĩ tới điều gì đó, vội vàng nói với Arnal: “Sếp Arnal, có một việc, bà phải làm ngay bây giờ!”
“Chúng ta vừa mới xuống máy bay đã bị tấn công, đủ để chứng minh có kẻ mật báo, trong Talstein có nội gian!”
“Cho nên, bây giờ bà phải điều tra ra bằng được.” Lục Khải Toàn cắn răng nói: “Xem có những ai biết hành tung của chúng ta... Còn nữa, còn nữa, phải nhanh chóng tìm ra mấy nhân chứng sống để thẩm vấn, phải nhanh chóng làm rõ mục đích của bọn chúng, phụt...”
Bởi vì quá mức sốt ruột nên Lục Khải Toàn cấp hỏa công tâm*, phun ra một ngụm máu tươi, ngất xỉu tại chỗ...
* Cấp hỏa công tâm (急火攻心): chỉ việc một người gặp phải những chuyện không hay liên quan đến tình cảm dẫn đến tinh thần bị dồn nén, lâu dần hình thành tâm bệnh, tinh thần không thoải mái chắc chắn sức khỏe sẽ xuống dốc, cơ thể cũng sẽ trở nên ốm yếu bệnh tật, lúc nào cũng hậm hực trong lòng.
“Lục, Lục!” Arnal sợ tới mức mặt không còn chút máu, sốt ruột thét to với cấp dưới như điên: “Xe cứu thương! Mau gọi xe cứu thương! Nhanh lên...”
...
Cùng lúc đó, Triệu Ngọc đang lái xe ba bánh chạy như bay trên đường tới Cục Cảnh sát.
Sau khi chạy qua chợ, phố xá đúng là rộng mở hơn nhiều, Triệu Ngọc cũng thấy xe cảnh sát được điều tới tiếp viện Cục Cảnh sát.
Nhưng mà trong lòng hắn biết rõ, đám phần tử khủng bố có chuẩn bị mới đến, lúc xe cảnh sát chạy về tới cục thì chắc chắn không còn kịp nữa rồi!
Vì thế, hắn không chút do dự mà sử dụng máy tăng tốc tàng hình cho xe ba bánh, chỉ trong chớp mắt đã biến từ xe ba bánh thành xe đua F1!
“A a a!” Lần tăng tốc này lại khiến quân nhân ngồi sau xe sợ hãi, vội vã nắm chặt bắt tay, miệng quang quác kêu không ngừng.
Triệu Ngọc không biết có phải anh ta đang chỉ đường cho mình hay không cho nên lập tức sử dụng một chiếc máy phiên dịch tàng hình, lúc này mới hiểu lời nói của anh ta.
“Sao lại thế được? Xe ba bánh của nước mình từ khi nào đã có thể lái nhanh thế này nhỉ... Ấy ấy... Ấy ấy... Đây là xe hiệu gì thế, sau này tôi phải mua một chiếc mới được, không cần mua ô tô nữa rồi...”
Hóa ra toàn là chuyện vô nghĩa, Triệu Ngọc lại tăng tốc lần nữa, mắt thấy sắp đuổi kịp xe cảnh sát.
Mãi đến lúc này, anh quân nhân kia mới bắt đầu nói vào trọng điểm, anh ta vỗ vỗ cánh tay của Triệu Ngọc nói: “Sếp ơi, tôi biết một con đường khác gần hơn... Rẽ phải ở chỗ biển quảng cáo ấy, có thể chạy tới cửa sau của Cục Cảnh sát! Ấy ấy ấy...”
Không nghĩ tới, anh quân nhân vừa mới nói xong thì Triệu Ngọc lập tức rẽ xe ba bánh vào ngõ nhỏ đó. Bởi vì mặt đất không bằng phẳng nên xe ba bánh rất xóc, không ngừng run rẩy, cứ như sẽ tan tành bất cứ lúc nào vậy.
Nhưng mà, Triệu Ngọc lại không thèm giảm tốc độ, cứ thế mà lái xe đi vào.
Trong ngõ hẻm là khu cư trú của cư dân nghèo, hai bên toàn là những chiếc lều dựng thành nhà ở đơn sơ cũ nát của các hộ gia đình, thậm chí còn có người dựng lều trại cư trú, đúng là cực kỳ nghèo khó.
Nhưng mà cho dù có nghèo khó thì vẫn là khu cư trú, có không ít người lui tới, ven đường còn có rất nhiều đứa trẻ đuổi nhau trêu đùa, Triệu Ngọc bất đắc dĩ, thoáng giảm tốc độ xe đi một chút.
Xe vẫn tiếp tục chạy, sau khi anh quân nhân chỉ huy hắn rẽ mấy vòng, Triệu Ngọc bắt đầu hối hận khi lựa chọn con đường tắt này, bởi vì từng bầy trâu và bầy dê bắt đầu xuất hiện hai bên đường, mấy đàn trâu bò này vô cùng tản mạn, mặc kệ Triệu Ngọc ấn còi như thế nào, chúng vẫn thờ ơ.
May mà thể tích xe ba bánh nhỏ hẹp, Triệu Ngọc vẫn có thể miễn cưỡng chen lách qua được, sau khi chạy len lỏi không ngừng trong đám trâu bò ba phút, cuối cùng hắn mới nhìn thấy một tòa nhà có dấu hiệu của police.
“Đúng rồi, đúng rồi! Chính là chỗ đó!” Anh quân nhân đằng sau cầm một khẩu súng trường, sốt ruột nói: “Sếp ơi, anh hãy cẩn thận nhé, có thể người của Kỳ Xí còn chưa đi đâu!”
“Đờ mờ!” Triệu Ngọc thầm mắng một câu, lời này của anh quân nhân đúng là làm tổn hại sĩ khí quá chừng. Ông đây liều mạng chạy tới như vậy đâu phải là để chùi đít cho đám phần tử khủng bố đó!
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc tiếp tục tăng tốc, lao như bay đến cửa chính đang mở của Cục Cảnh sát Yilmaz.
Nhưng mà ngay lúc Triệu Ngọc sắp đến, máy thăm dò tàng hình trong đầu lại xuất hiện cảnh cáo màu đỏ!
Hả?
Triệu Ngọc hoảng hồn, vội vàng đạp phanh để giảm bớt tốc độ xe.
Nhưng mà hắn vẫn chưa thấy rõ là cảnh báo gì thì đã nghe thấy có tiếng súng kịch liệt vang lên bên trong Cục Cảnh sát.
Ngay sau đó, thậm chí chưa đến một giây, Triệu Ngọc vừa hoảng sợ nhìn thấy một quả đạn hỏa tiễn lóe sáng, chỉ trong nháy mắt đã bắn vào phòng bảo vệ, sau một tiếng nổ ầm vang rung trời, cả căn phòng nhỏ bị nổ thành mảnh vụn, trong nháy mắt đã rơi vào trong một biển lửa!
Bởi vì Triệu Ngọc đã cách đó rất gần, cho nên đá vụn bay đầy trời chỉ chớp mắt đã bắn trúng xe ba bánh của Triệu Ngọc, Triệu Ngọc nhanh chóng nhấn phanh xe một cái, xe ba bánh nghiêng nghiêng ngả ngả, ngã xuống ruộng trồng rau bên cạnh...
Bình luận facebook