Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1455
Chương 1455 : Chương 1455
QUAY ĐẦU XE (1)
Sau khi phòng bảo vệ bị nổ tung, lại có một trận tiếng súng kịch liệt vang lên, vài chiếc xe hơi nối đuôi nhau chạy từ bên trong ra.
Tất cả ô tô đều là xe bán tải có thùng xe, trên thùng xe đó là những tên phần tử khủng bố cầm các loại vũ khí trong tay đang đứng, bọn họ vừa đón xe vừa nổ súng bắn phá đại sảnh của Cục Cảnh sát, tiếng động lớn đến mức bên tai ù ù, cực kỳ cuồng bạo...
“A a a...” Lúc này, sau khi xe ba bánh bị ngã vào đất trồng rau, anh quân nhân kia sợ tới mức ôm súng trường của mình mà liên tiếp kêu to, hiển nhiên đã sợ hãi cùng cực.
Triệu Ngọc sớm biết rõ, nếu ô tô của phần tử khủng bố đã lao ra từ bên trong thì chứng tỏ bọn họ đã đạt được mục đích, đã giải cứu đại ca của bọn họ thành công.
Sao đó, chắc chắn bọn họ sẽ lái xe tới một nơi an toàn, tránh thoát sự đuổi bắt và chặn đường Yilmaz cảnh sát.
Không được!
Tuyệt đối không thể để cho bọn chúng chạy được, một khi để bọn chúng đào thoát thì chỉ sợ sẽ càng khó tìm ra tung tích của đội thăm dò!
Đậu xanh rau má, liều mạng thôi!
Đây không phải lần đầu tiên Triệu Ngọc làm mấy chuyện liều mạng kiểu này, hắn cất hai quả lựu đạn vào túi quần, sau đó xách đại một khẩu súng trường lên, chạy tới gần đoàn xe của đám phần tử khủng bố.
Nhưng mà Triệu Ngọc không bao giờ đánh mà không có bảo đảm, trước khi lao ra, hắn lại tiêu hao một nghìn điểm Kỳ Ngộ, kéo dài thời gian sử dụng của áo chống đạn tàng hình thêm hai mươi phút nữa.
Chính là vì có áo chống đạn tàng hình và những đạo cụ khác nên Triệu Ngọc mới dám liều mạng như vậy!
“Đừng... Đừng đi...” Nhìn thấy Triệu Ngọc phóng về phía kẻ địch, anh quân nhân miệng hô đừng, cả người co lại thành một đống, chỉ hận không thể giấu mình vào trong khe đất...
Giờ khắc này, đám phần tử khủng bố đã lái ba chiếc xe hơi ra khỏi sân của Cục Cảnh sát, đằng sau chỉ còn lại một chiếc.
Phần tử khủng bố trên chiếc xe bán tải cuối cùng này phụ trách cản hậu, theo lẽ thường thì bọn chúng đã thuận lợi đào thoát rồi, nhưng đám phần tử khủng bố trên xe đã tàn sát đến mức đỏ cả mắt rồi, bọn chúng còn điên cuồng bắn phá vào trong sảnh cảnh sát, bắn nát tất cả cánh cửa thủy tinh trong cục, còn dừng xe lại mà bắn vào mấy chiếc xe cảnh sát đang đỗ trong sân nữa...
Nhưng mà, vào lúc bọn họ đang điên cuồng bắn phá, bạo ngược đắc ý thế này, Triệu Ngọc lại đột ngột vọt ra từ khoảnh đất trồng rau!
Đoàng đoàng đoàng!
Theo tiếng súng bắn phá, tất cả đạn của Triệu Ngọc đều bắn vào trong khoang điều khiển.
Ô tô của bọn chúng không lắp kính chống đạn gì cả, đạn xạ kích cự ly gần đánh trúng người điều khiển và người trên ghế lái phụ, khiến bọn chúng phụt máu tươi, chết ngay tại chỗ!
Két! Két!
Trước khi chết, người điều khiển dẫm mạnh vào phanh xe, phần tử khủng bố trong thùng xe đương nhiên không có dây an toàn gì cả, phanh lại gấp như vậy khiến tất cả bọn họ như bánh chẻo bị quăng vào nồi nước vậy, tán loạn khắp nơi...
“A!!!”
Triệu Ngọc điên cuồng thét một tiếng rồi tiến lên, ngón tay bóp mạnh cò súng, đạn lao ra, bắn rất nhiều phần tử khủng bố!
Đoàng đoàng đoàng!
Đoàng đoàng đoàng!
Ngọn lửa phun ra, đạn súng trường điên cuồng bắn phá, tuy kỹ thuật bắn súng Triệu Ngọc có phần kém cỏi nhưng mà khoảng cách gần quá, đạn vừa bắn phá tới là có tên phần tử khủng bố trên người nở đầy hoa máu, bị bắn chết ngay tại chỗ!
Nhưng mà bởi vì mục tiêu phân tán nên sau khi Triệu Ngọc bắn xong một vòng thì có hai tên phần tử khủng bố không ngã xuống, lập tức định thần lại, bắt đầu nổ súng phản kích Triệu Ngọc!
“Bọn khốn, đi chết đi!” Triệu Ngọc hét lớn một tiếng, không để ý tới đòn phản kích của đối phương, lao thẳng tới thùng xe của xe bán tải, mạnh mẽ bắn vào bên trong, lập tức khiến hai người kia thành tổ ong vò vẽ...
Đoàng đoàng đoàng!
Hai xác chết liền ngã trên xe...
Lạch cạch lạch cạch...
Không ngờ súng trường của Triệu Ngọc lại hết đạn nhanh như vậy.
Chuyện đã đến nước này, lệ khí của Triệu Ngọc cũng hoàn toàn bị đốt lên, hắn bỏ súng trường ra, hất bay một tên phần tử khủng bố còn đang vùng vẫy rồi đưa tay mở cửa xe ra, túm người điều khiển đã bị bắn chết xuống xe, sau đó ngồi sau tay lái.
Triệu Ngọc biết rõ rằng nếu phần tử khủng bố cứu được đại ca của bọn chúng thì chắc chắn sẽ không để đại ca ngồi trên chiếc xe cuối cùng này.
Cho nên, nếu muốn bắt được tên khốn gọi là Sail đó về thì phải nhanh chóng đuổi theo chiếc xe đằng trước mới được.
Mà giờ khắc này, chiếc xe bán tải trước mắt là phương tiện giao thông duy nhất mà Triệu Ngọc có thể sử dụng, đương nhiên hắn không thể bỏ qua.
Bởi vì trước khi chết, người điều khiển không tắt máy nên xe bán tải lúc này vẫn đang hoạt động, Triệu Ngọc đẩy nhẹ cần số, ô tô chậm rãi tiến về phía trước.
Nhưng mà, ngay lúc Triệu Ngọc định tăng tốc thì theo chỗ tay lái ngoài cửa sổ xe lại có một phần tử khủng bố nhảy tới, người nọ chĩa nòng súng AK47 vào khoang điều khiển, nhằm vào Triệu Ngọc mà nã súng.
Hả?
Phản ứng của Triệu Ngọc không chậm, tay trái nâng khiên lên để ngăn lại, tay phải giật mạnh nòng súng, khẩu súng nghiêng về một bên.
Đoàng đoàng đoàng đoàng!
AK47 phát ra một ngọn lửa mãnh liệt, tất cả đầu đạn đều bắn vào thi thể trên tay lái phụ.
Á!!!
Bởi vì nòng súng quá nóng nên tay phải Triệu Ngọc bị bỏng đến mức bốc khói, khiến hắn đau đến mức phải thất thanh kêu to.
Á!!!
Trong lúc Triệu Ngọc khó thở cố gắng đạp mạnh vào chân ga, hung mãnh lái chiếc xe bán tải ra ngoài, ven đường vừa lúc có hệ thống lưới điện.
Hắn đẩy cửa xe ra ngoài, tên phần tử khủng bố cầm AK trong tay kia nặng nề đập vào cột điện, hộc máu rồi ngã xuống đất ngay tại chỗ...
Triệu Ngọc thì thuận thế túm lấy khẩu AK kia, đặt vào trong thùng xe của mình.
“Ưm...”
Lúc hắn nhìn lại tay phải của mình thì bàn tay đã bỏng nặng, rất nhiều bọt nước nổi lên.
Thuốc trị bỏng tàng hình!
Đây là một đạo cụ kiểu mới mà Triệu Ngọc nhận được trước kia, bây giờ vừa lúc dùng đến, hắn cảm thấy chỗ bị bỏng trên tay lập tức đỡ hơn rất nhiều.
Sau đó, hắn xé một mảnh vải trên áo của mình xuống, quấn đơn giản trên tay xem như băng bó. Bởi vì không kịp thắt nút nên hắn lại sử dụng một cái băng dán tàng hình, cuốn mảnh vải lại thật chặt.
Sau khi chuẩn bị xong, hắn điều chỉnh lại phương hướng rồi đạp mạnh xuống chân ga, điên cuồng đuổi theo ba chiếc xe ô tô phía trước...
Lúc này, ba chiếc xe ô tô kia đã chạy rất xa, Triệu Ngọc đạp mạnh ga, gắt gao đuổi theo.
Vù...
Ô tô chạy như bay trên con đường gập ghềnh, không ngừng xóc nảy kịch liệt, nhanh chóng rút ngắn một khoảng cách lớn.
Nhưng mà, chạy mãi chạy mãi, trên đường đột ngột xuất hiện một cây cầu nhỏ, cầu nhỏ được làm từ cọc gỗ, ba chiếc xe hơi của đám phần tử khủng bố chạy vèo vèo qua cầu treo xuống cấp.
Nhưng mà sau khi chiếc xe cuối cùng chạy qua thì có người ném một quả lựu đạn xuống!
Ầm!
Theo tiếng lựu đạn nổ tung, cầu gỗ vốn đã cũ kỹ treo lỏng lẻo lập tức bị nổ tung, vụn gỗ văng tung toé khắp nơi, cả cây cầu nhanh chóng sụp đổ, trong nháy mắt đã biến mất trong dòng sông nhỏ!
Đờ mờ!
Triệu Ngọc đuổi theo đến bên cạnh như tên rời khỏi cung, thấy cầu gỗ đã sụp xuống, đành phải sốt ruột phanh xe, quay ngang đầu xe, vừa lúc ngừng xe ngang dưới cầu.
“Há há há...” Nhìn thấy Triệu Ngọc bị chặn lại, đám phần tử khủng bố trên chiếc ô tô đối diện phát ra tiếng kêu đắc ý, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Triệu Ngọc rồi từ từ biến mất trong tầm mắt của hắn...
Đậu xanh rau má!
Triệu Ngọc căm giận vỗ tay lái một cái, có lòng muốn cường hóa một cái máy bay tàng hình để nó mang ô tô bay qua dòng sông nhỏ này.
Nhưng hắn biết, muốn làm vậy thì ít nhất cần hơn tám nghìn điểm mới có thể thành công, nhưng bây giờ, hắn vốn không có đủ tám nghìn điểm!
Nhưng “gặp khó là buông” không phải phong cách của Triệu Ngọc, hắn lập tức phóng một cái máy bay không người lái tàng hình ra, máy bay không người lái dần dần bay lên cao, màn hình trong đầu hắn nhanh chóng xuất hiện video clip nhìn từ trên cao xuống...
Thông qua video clip này là có thể thấy sau khi ô tô của đám phần tử khủng bố qua sông thì chạy lên một con đường đất bên trái, trực tiếp chạy thẳng đến ngọn núi cao phía Nam.
Triệu Ngọc từng xem bản đồ vùng này, biết ngọn núi phía Nam đó giáp biên với Vaqueria, một khi đám phần tử khủng bố này tiến vào biên giới Vaqueria thì mặc kệ là Talstein hay là Trung Quốc cũng không có cách nào tróc nã bọn chúng...
QUAY ĐẦU XE (1)
Sau khi phòng bảo vệ bị nổ tung, lại có một trận tiếng súng kịch liệt vang lên, vài chiếc xe hơi nối đuôi nhau chạy từ bên trong ra.
Tất cả ô tô đều là xe bán tải có thùng xe, trên thùng xe đó là những tên phần tử khủng bố cầm các loại vũ khí trong tay đang đứng, bọn họ vừa đón xe vừa nổ súng bắn phá đại sảnh của Cục Cảnh sát, tiếng động lớn đến mức bên tai ù ù, cực kỳ cuồng bạo...
“A a a...” Lúc này, sau khi xe ba bánh bị ngã vào đất trồng rau, anh quân nhân kia sợ tới mức ôm súng trường của mình mà liên tiếp kêu to, hiển nhiên đã sợ hãi cùng cực.
Triệu Ngọc sớm biết rõ, nếu ô tô của phần tử khủng bố đã lao ra từ bên trong thì chứng tỏ bọn họ đã đạt được mục đích, đã giải cứu đại ca của bọn họ thành công.
Sao đó, chắc chắn bọn họ sẽ lái xe tới một nơi an toàn, tránh thoát sự đuổi bắt và chặn đường Yilmaz cảnh sát.
Không được!
Tuyệt đối không thể để cho bọn chúng chạy được, một khi để bọn chúng đào thoát thì chỉ sợ sẽ càng khó tìm ra tung tích của đội thăm dò!
Đậu xanh rau má, liều mạng thôi!
Đây không phải lần đầu tiên Triệu Ngọc làm mấy chuyện liều mạng kiểu này, hắn cất hai quả lựu đạn vào túi quần, sau đó xách đại một khẩu súng trường lên, chạy tới gần đoàn xe của đám phần tử khủng bố.
Nhưng mà Triệu Ngọc không bao giờ đánh mà không có bảo đảm, trước khi lao ra, hắn lại tiêu hao một nghìn điểm Kỳ Ngộ, kéo dài thời gian sử dụng của áo chống đạn tàng hình thêm hai mươi phút nữa.
Chính là vì có áo chống đạn tàng hình và những đạo cụ khác nên Triệu Ngọc mới dám liều mạng như vậy!
“Đừng... Đừng đi...” Nhìn thấy Triệu Ngọc phóng về phía kẻ địch, anh quân nhân miệng hô đừng, cả người co lại thành một đống, chỉ hận không thể giấu mình vào trong khe đất...
Giờ khắc này, đám phần tử khủng bố đã lái ba chiếc xe hơi ra khỏi sân của Cục Cảnh sát, đằng sau chỉ còn lại một chiếc.
Phần tử khủng bố trên chiếc xe bán tải cuối cùng này phụ trách cản hậu, theo lẽ thường thì bọn chúng đã thuận lợi đào thoát rồi, nhưng đám phần tử khủng bố trên xe đã tàn sát đến mức đỏ cả mắt rồi, bọn chúng còn điên cuồng bắn phá vào trong sảnh cảnh sát, bắn nát tất cả cánh cửa thủy tinh trong cục, còn dừng xe lại mà bắn vào mấy chiếc xe cảnh sát đang đỗ trong sân nữa...
Nhưng mà, vào lúc bọn họ đang điên cuồng bắn phá, bạo ngược đắc ý thế này, Triệu Ngọc lại đột ngột vọt ra từ khoảnh đất trồng rau!
Đoàng đoàng đoàng!
Theo tiếng súng bắn phá, tất cả đạn của Triệu Ngọc đều bắn vào trong khoang điều khiển.
Ô tô của bọn chúng không lắp kính chống đạn gì cả, đạn xạ kích cự ly gần đánh trúng người điều khiển và người trên ghế lái phụ, khiến bọn chúng phụt máu tươi, chết ngay tại chỗ!
Két! Két!
Trước khi chết, người điều khiển dẫm mạnh vào phanh xe, phần tử khủng bố trong thùng xe đương nhiên không có dây an toàn gì cả, phanh lại gấp như vậy khiến tất cả bọn họ như bánh chẻo bị quăng vào nồi nước vậy, tán loạn khắp nơi...
“A!!!”
Triệu Ngọc điên cuồng thét một tiếng rồi tiến lên, ngón tay bóp mạnh cò súng, đạn lao ra, bắn rất nhiều phần tử khủng bố!
Đoàng đoàng đoàng!
Đoàng đoàng đoàng!
Ngọn lửa phun ra, đạn súng trường điên cuồng bắn phá, tuy kỹ thuật bắn súng Triệu Ngọc có phần kém cỏi nhưng mà khoảng cách gần quá, đạn vừa bắn phá tới là có tên phần tử khủng bố trên người nở đầy hoa máu, bị bắn chết ngay tại chỗ!
Nhưng mà bởi vì mục tiêu phân tán nên sau khi Triệu Ngọc bắn xong một vòng thì có hai tên phần tử khủng bố không ngã xuống, lập tức định thần lại, bắt đầu nổ súng phản kích Triệu Ngọc!
“Bọn khốn, đi chết đi!” Triệu Ngọc hét lớn một tiếng, không để ý tới đòn phản kích của đối phương, lao thẳng tới thùng xe của xe bán tải, mạnh mẽ bắn vào bên trong, lập tức khiến hai người kia thành tổ ong vò vẽ...
Đoàng đoàng đoàng!
Hai xác chết liền ngã trên xe...
Lạch cạch lạch cạch...
Không ngờ súng trường của Triệu Ngọc lại hết đạn nhanh như vậy.
Chuyện đã đến nước này, lệ khí của Triệu Ngọc cũng hoàn toàn bị đốt lên, hắn bỏ súng trường ra, hất bay một tên phần tử khủng bố còn đang vùng vẫy rồi đưa tay mở cửa xe ra, túm người điều khiển đã bị bắn chết xuống xe, sau đó ngồi sau tay lái.
Triệu Ngọc biết rõ rằng nếu phần tử khủng bố cứu được đại ca của bọn chúng thì chắc chắn sẽ không để đại ca ngồi trên chiếc xe cuối cùng này.
Cho nên, nếu muốn bắt được tên khốn gọi là Sail đó về thì phải nhanh chóng đuổi theo chiếc xe đằng trước mới được.
Mà giờ khắc này, chiếc xe bán tải trước mắt là phương tiện giao thông duy nhất mà Triệu Ngọc có thể sử dụng, đương nhiên hắn không thể bỏ qua.
Bởi vì trước khi chết, người điều khiển không tắt máy nên xe bán tải lúc này vẫn đang hoạt động, Triệu Ngọc đẩy nhẹ cần số, ô tô chậm rãi tiến về phía trước.
Nhưng mà, ngay lúc Triệu Ngọc định tăng tốc thì theo chỗ tay lái ngoài cửa sổ xe lại có một phần tử khủng bố nhảy tới, người nọ chĩa nòng súng AK47 vào khoang điều khiển, nhằm vào Triệu Ngọc mà nã súng.
Hả?
Phản ứng của Triệu Ngọc không chậm, tay trái nâng khiên lên để ngăn lại, tay phải giật mạnh nòng súng, khẩu súng nghiêng về một bên.
Đoàng đoàng đoàng đoàng!
AK47 phát ra một ngọn lửa mãnh liệt, tất cả đầu đạn đều bắn vào thi thể trên tay lái phụ.
Á!!!
Bởi vì nòng súng quá nóng nên tay phải Triệu Ngọc bị bỏng đến mức bốc khói, khiến hắn đau đến mức phải thất thanh kêu to.
Á!!!
Trong lúc Triệu Ngọc khó thở cố gắng đạp mạnh vào chân ga, hung mãnh lái chiếc xe bán tải ra ngoài, ven đường vừa lúc có hệ thống lưới điện.
Hắn đẩy cửa xe ra ngoài, tên phần tử khủng bố cầm AK trong tay kia nặng nề đập vào cột điện, hộc máu rồi ngã xuống đất ngay tại chỗ...
Triệu Ngọc thì thuận thế túm lấy khẩu AK kia, đặt vào trong thùng xe của mình.
“Ưm...”
Lúc hắn nhìn lại tay phải của mình thì bàn tay đã bỏng nặng, rất nhiều bọt nước nổi lên.
Thuốc trị bỏng tàng hình!
Đây là một đạo cụ kiểu mới mà Triệu Ngọc nhận được trước kia, bây giờ vừa lúc dùng đến, hắn cảm thấy chỗ bị bỏng trên tay lập tức đỡ hơn rất nhiều.
Sau đó, hắn xé một mảnh vải trên áo của mình xuống, quấn đơn giản trên tay xem như băng bó. Bởi vì không kịp thắt nút nên hắn lại sử dụng một cái băng dán tàng hình, cuốn mảnh vải lại thật chặt.
Sau khi chuẩn bị xong, hắn điều chỉnh lại phương hướng rồi đạp mạnh xuống chân ga, điên cuồng đuổi theo ba chiếc xe ô tô phía trước...
Lúc này, ba chiếc xe ô tô kia đã chạy rất xa, Triệu Ngọc đạp mạnh ga, gắt gao đuổi theo.
Vù...
Ô tô chạy như bay trên con đường gập ghềnh, không ngừng xóc nảy kịch liệt, nhanh chóng rút ngắn một khoảng cách lớn.
Nhưng mà, chạy mãi chạy mãi, trên đường đột ngột xuất hiện một cây cầu nhỏ, cầu nhỏ được làm từ cọc gỗ, ba chiếc xe hơi của đám phần tử khủng bố chạy vèo vèo qua cầu treo xuống cấp.
Nhưng mà sau khi chiếc xe cuối cùng chạy qua thì có người ném một quả lựu đạn xuống!
Ầm!
Theo tiếng lựu đạn nổ tung, cầu gỗ vốn đã cũ kỹ treo lỏng lẻo lập tức bị nổ tung, vụn gỗ văng tung toé khắp nơi, cả cây cầu nhanh chóng sụp đổ, trong nháy mắt đã biến mất trong dòng sông nhỏ!
Đờ mờ!
Triệu Ngọc đuổi theo đến bên cạnh như tên rời khỏi cung, thấy cầu gỗ đã sụp xuống, đành phải sốt ruột phanh xe, quay ngang đầu xe, vừa lúc ngừng xe ngang dưới cầu.
“Há há há...” Nhìn thấy Triệu Ngọc bị chặn lại, đám phần tử khủng bố trên chiếc ô tô đối diện phát ra tiếng kêu đắc ý, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Triệu Ngọc rồi từ từ biến mất trong tầm mắt của hắn...
Đậu xanh rau má!
Triệu Ngọc căm giận vỗ tay lái một cái, có lòng muốn cường hóa một cái máy bay tàng hình để nó mang ô tô bay qua dòng sông nhỏ này.
Nhưng hắn biết, muốn làm vậy thì ít nhất cần hơn tám nghìn điểm mới có thể thành công, nhưng bây giờ, hắn vốn không có đủ tám nghìn điểm!
Nhưng “gặp khó là buông” không phải phong cách của Triệu Ngọc, hắn lập tức phóng một cái máy bay không người lái tàng hình ra, máy bay không người lái dần dần bay lên cao, màn hình trong đầu hắn nhanh chóng xuất hiện video clip nhìn từ trên cao xuống...
Thông qua video clip này là có thể thấy sau khi ô tô của đám phần tử khủng bố qua sông thì chạy lên một con đường đất bên trái, trực tiếp chạy thẳng đến ngọn núi cao phía Nam.
Triệu Ngọc từng xem bản đồ vùng này, biết ngọn núi phía Nam đó giáp biên với Vaqueria, một khi đám phần tử khủng bố này tiến vào biên giới Vaqueria thì mặc kệ là Talstein hay là Trung Quốc cũng không có cách nào tróc nã bọn chúng...