Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
cuong-tham-146.txt
Chương 146: KHEN NGƯỜI CŨNG CÓ THỂ GẶP HOẠ
Thì ra, các cảnh sát điều tra trong Đội Trọng án của phân cục Nhữ Dương đã cá cược với nhau rằng Triệu Ngọc có dám nhận lời mời của Miêu Anh, đi ăn cơm chung với họ hay không?
Kết quả là, ngoại trừ nữ cảnh sát đeo mắt kính cược Triệu Ngọc đồng ý ra, những người2khác đều cho rằng hắn e sợ Miêu Anh, chắc chắn không dám đi cùng.
Tuy nhiên sự thật lại trái ngược hoàn toàn, Triệu Ngọc không phải người bình thường, hắn đã đồng ý một cách dứt khoát.
Miêu Anh cũng bị thua cược, nhưng vì lời đã nói ra rồi, nên cuối cùng đành phải dẫn theo Triệu8Ngọc cùng đi ăn cá hấp ở thôn Hải Quan.
Vụ cá cược lần này thoạt nhìn thì trông giống như một trò đùa, nhưng thật ra đều là do Miêu Anh dàn xếp cả. Vì Triệu Ngọc không chỉ là người hợp tác với mình mà còn là người có vai trò quan trọng trong vụ án Giản6Văn Lỵ, xét về việc công hay việc tư, bọn họ cũng nên bày tỏ một chút! Nếu không, việc này mà truyền ra ngoài thì sẽ vô cùng khó nghe.
Nhưng xét từ một mặt khác, tên Triệu Ngọc này lại vô cùng đáng ghét! Hắn từng đại náo Đội Trọng án phân cục Nhữ Dương, khiến họ3mất mặt. Ăn cơm chung với tên này chẳng phải sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng lắm sao! Vả lại mình cũng từng nói rằng, sau này mình sẽ không bao giờ mời tên này ăn cơm!
Vì vậy, Miêu Anh mới nghĩ ra việc cá cược này. Để cho Triệu Ngọc biết khó mà lui, vậy thì5đồng nghĩa rằng mình đã tỏ lòng hiếu khách rồi, dù có truyền ra ngoài, cũng chỉ chê Triệu Ngọc không biết nặng nhẹ mà thôi.
Tuy nhiên, Miêu Anh thật sự đã đánh giá thấp sự vô sỉ của Triệu Ngọc, không ngờ tên này lại đồng ý nhanh như vậy!
Không còn cách nào khác, ôn thần là do mình mời tới, vậy thì chỉ đành chấp nhận thôi! Thật sự đúng với câu nói “mời thần thì dễ tiễn thần thì khó”!
Các cảnh sát điều tra đều rất e ngại tính khí quái đản của Triệu Ngọc, nên Miêu Anh chỉ đành để hắn lên xe của mình.
Do lúc này đã tan ca rồi, Miêu Anh cởi bỏ bộ cảnh phục, đổi sang một chiếc áo thể thao màu xanh lam hở cổ, bên dưới mặc một chiếc quần jean rất thoải mái, dưới chân mang một đôi giày thể thao màu trắng.
Tuy rằng trông cách ăn mặc rất bình thường, nhưng với một người có hiểu biết đôi chút về thời trang như Triệu Ngọc, hắn có thể thấy được cả bộ quần áo này đều là hàng hiệu quốc tế, giá không hề rẻ!
Ái chà!?
Không ngờ Miêu Nhân Phụng lại thời thượng như thế, sao trước đây mình không nhìn ra nhỉ?
Sắc trời tối đen như mực, nhưng Triệu Ngọc bỗng cảm thấy như có ánh sáng chói loá, lấp lánh trước mặt, ánh mắt hắn gần như dán chặt lên người cô! Miêu Nhân Phụng dữ dằn kia, thật sự quá xinh đẹp!
Tuy nhiên đây chỉ là một màn dạo đầu khởi động thôi, khi Triệu Ngọc đi theo Miêu Anh đến chỗ xe của cô rồi thì lại càng bất ngờ hơn nữa.
Xe của Miêu Anh lại là một chiếc xe Volkswagen Phaeton màu xanh lam!
Trước đây Triệu Ngọc cũng từng tham gia vào những phi vụ buôn lậu, nên cũng khá rành về xe hơi. Còn chưa có ngồi lên xe thì hắn đã nhận ra được, chiếc xe này chính là mẫu xe Phaeton mới nhất năm nay, giá ít nhất cũng phải trên hai triệu!
Ông trời ơi!
Triệu Ngọc hơi sững sờ, hắn không tài nào tưởng tượng được rằng Miêu Anh lại mua nổi loại xe này? Trong lòng hắn bắt đầu thắc mắc, rốt cuộc Miêu Nhân Phụng có gia thế thế nào, không những còn trẻ đã lên được chức đội trưởng đội cảnh sát, mà còn lái một chiếc xe đắt tiền như thế?
Cô gái này... không tầm thường chút nào!
Chiếc xe được khởi động, chạy thẳng về hướng nhà hàng.
Khi ngồi trên xe, Triệu Ngọc vốn định bắt chuyện hỏi thăm về gia thế của Miêu Anh, tại sao cô lại có nhiều tiền như thế? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Có bạn trai hay chưa v.v.
Tuy nhiên, dường như Miêu Anh chỉ hứng thú với một vấn đề duy nhất, đó chính là vụ án bắt cóc Miên Lĩnh mới được bắt đầu điều tra lại lần nữa vì tìm được manh mối mới!
Cô nói rằng, tầm ảnh hưởng của vụ án này còn lớn hơn gấp nhiều lần so với vụ án giết người mà họ vừa hợp tác phá đó! Một khi bắt đầu điều tra lại, chắc chắn sẽ gây ra một làn sóng lớn.
“Cảnh sát Triệu, anh có từng nghĩ qua chưa, những hài cốt đào ra từ trong hang đá là của ai chứ?” Miêu Anh hỏi.
Triệu Ngọc lắc đầu, trả lời thật lòng: “Chị hai, tôi thật sự không phải là hung thủ vụ án này! 26 năm trước, tôi thậm chí còn chưa được hình thành trong bụng mẹ tôi này!”.
Miêu Anh dường như đã quen với việc Triệu Ngọc khéo đưa khéo đẩy rồi, cô không thèm để ý mà tiếp tục nói: “Cũng đã qua mười mấy tiếng đồng hồ tính từ lúc hài cốt được chuyển đến sở cảnh sát các anh để lấy bằng chứng rồi, dù là chưa làm xong công việc, nhưng cũng phải có chút tin tức gì chứ? Nhưng sao phía các anh không có chút động tĩnh nào cả vậy?”.
Miêu Anh đã đánh thẳng vào trọng điểm.
Triệu Ngọc suy nghĩ kĩ lại thì thấy quả thật là như thế, cho dù chưa điều tra xong về cả 5 bộ hài cốt, nhưng cũng phải xong một hai bộ rồi chứ? Nhưng tại sao đến bây giờ vẫn không có động tĩnh gì cả?
Tính từ lúc quay về từ hầm mỏ đến giờ, chỉ có tổ trưởng Khúc Bình cử một vài người đi điều tra tình hình thực tế ở đó, xem coi hầm mỏ đó thuộc quyền quản lí của ai, rốt cuộc đã bị sụp vào lúc nào?
Ngoại trừ việc này ra, bên phía cảnh sát không còn động thái nào nữa. Cảm giác này thấy giống như là tin tức bị phong toả rồi vậy.
“Mười mấy đài truyền hình, hàng trăm kí giả đều tụ tập tại cục cảnh sát Dung Dương, trông rất náo nhiệt, cực kỳ được chú ý!” Miêu Anh nói với vẻ thần bí: “Cho dù là đêm hôm khuya khoắt cũng phải tổ chức một buổi họp báo! Nhưng bên cục cảnh sát lại không có động tĩnh gì, cứ luôn im hơi lặng tiếng, vậy là có ý gì?”
“Có ý gì?” Triệu Ngọc hỏi ngược lại cô.
“Nghĩ thử đi!” Ánh mắt Miêu Anh đột nhiên trở nên thâm trầm: “Khoa Giám định pháp y của các anh chắc chắn đã phát hiện được thứ gì đó rất ghê gớm! Bây giờ ngay cả lãnh đạo cấp cao cũng không dám đưa ra quyết định!”.
Gì?
Thứ gì đó rất ghê gớm?
Là thứ gì chứ?
Triệu Ngọc bị những lời này của Miêu Anh làm cho nổi cả da gà, nghĩ thầm trong lòng, hài cốt chỉ là hài cốt thôi mà! Còn có thể phát hiện được thứ gì ghê gớm chứ?
“Dù thế nào đi nữa, vụ án lần này chính là một con dao hai lưỡi!” Miêu Anh thở dài, nói với vẻ nghiêm trọng: “Giải quyết ổn thoả, vậy thì phân cục Dung Dương các anh xem như nhặt được vàng rồi, nhưng nếu giải quyết không xong, vậy thì chẳng khác nào một quả bom có sức mạnh khủng khiếp!”.
Không cần Miêu Anh nhắc nhở, Triệu Ngọc cũng biết tầm ảnh hưởng của vụ án này lớn cỡ nào. Nhưng bây giờ mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng, không có lệnh của cấp trên, hắn gấp gáp thì có tác dụng gì chứ!
Vì vậy, vẫn nên thưởng thức món cá hấp đã, sau đó từ từ ngồi chờ!
Thật không ngờ, món cá hấp mà bọn họ nói đến lại ở một khu nhà hàng đồng quê trong thôn Hải Quan! Người ta có câu, món ngon thì không ngại đường xa, lúc Triệu Ngọc và Miêu Anh đến nơi thì thấy đã có rất nhiều xe đậu ngoài sân, trông rất đông đúc.
Ở bên ngoài sân còn có người bán xiên nướng, nếu thấy ăn cá hấp không đã thì cũng có thể gọi thêm vài xiên nướng để ăn. Khói lửa mịt mù, tiếng nói chuyện ồn ào, trông giống như những quán vỉa hè ngoài đường vậy.
Triệu Ngọc biết rằng, Đội Trọng án phân cục Nhữ Dương lặn lội đường sá xa xôi đến đây ăn cá hấp, vậy thì chứng tỏ rằng cá hấp ở đây chắc chắn rất ngon.
Quả nhiên, sau khi Miêu Anh dẫn theo các cảnh sát điều tra đi vào trong phòng, từng nồi cá hấp được bưng lên bàn tỏa ra hương thơm ngào ngạt, khiến người ta phải thèm thuồng chảy nước miếng! Bọn họ đều đã đói lắm rồi, cụng ly tượng trưng xong là lập tức bắt tay vào ăn cá. Thịt cá tươi ngon, Triệu Ngọc cũng ăn rất ngon miệng.
Do có nhiều người phải lái xe, nên chẳng có mấy ai uống rượu bia cả, hầu hết đều uống nước ngọt. Chính vì ít người uống rượu bia, cộng thêm có mặt tên ôn thần Triệu Ngọc, bầu không khí trên bàn ăn khá là tẻ nhạt.
Có lẽ là để khuấy động bầu không khí, khi mọi người ăn được một nửa rồi, Miêu Anh đột nhiên nâng ly cụng với Triệu Ngọc, còn nói cám ơn hắn đã có đóng góp quan trọng trong vụ án Giản Văn Lỵ, khen ngợi hắn là tính cách tỉ mỉ, đầu óc linh hoạt, thích hợp để làm cảnh sát điều tra, chắc chắn tiền đồ sau này rất tươi sáng v.v.
Triệu Ngọc khá bất ngờ, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Miêu Nhân Phụng cũng sẽ khách sáo với mình thế này? Để bày tỏ thành ý của mình, Triệu Ngọc cũng bắt đầu lên tiếng khen Miêu Anh, bảo rằng đội trưởng Miêu tuổi trẻ tài cao, làm việc siêng năng, cũng là một viên ngọc sáng chói của giới cảnh sát Tần Sơn!
Miêu Anh không ngờ rằng Triệu Ngọc cũng biết nói lời hay như thế, lập tức khen ngợi hắn tiếp. Cô nói là ngoại trừ những ưu điểm đó ra, Triệu Ngọc còn rất dũng mãnh, lúc bắt tội phạm vừa hay vừa chuẩn, đúng thật là văn võ song toàn!
Triệu Ngọc cũng không muốn thua Miêu Anh, vội khen cô võ nghệ cao cường, là nhân tài kiệt xuất của đội cảnh sát, là tinh anh trong tinh anh! Vì để khoe khả năng khen người của mình, sau đó hắn lại lập tức khen Miêu Anh xinh đẹp, khí thế bất phàm!
Miêu Anh không phục, lại khen Triệu Ngọc ngọc thụ lâm phong, anh tuấn phóng khoáng, lãng tử phong trần...
Hai người cứ khen đối phương mãi, khiến cho mấy cảnh sát có mặt ở đó đều trợn mắt nhìn nhau, không ai xen lời nổi, cũng không ai lên tiếng nói được gì cả. Bọn họ đã rối não lắm rồi, trong lòng chỉ có một ý nghĩ là, Miêu Anh và Triệu Ngọc chẳng phải là một cặp oan gia sao? Tình hình hiện giờ là sao vậy, sao lại bắt đầu khen ngợi đối phương thế?
“Cảnh sát Triệu, người nào nhìn cũng thích, hoa nào thấy cũng nở!” Miêu Anh nói đến đoạn cao trào, bỗng đập bàn một phát, nói với các cảnh sát điều tra khác: “Mọi người biết không? Hôm nay lúc tôi đến nhà cảnh sát Triệu để đón anh ta, nhìn thấy anh ta có hai cô bạn gái cơ! Hai người đều là đại mĩ nữ! Vả lại, anh ta rất có số đào hoa, còn có một cô bé gọi anh ta là cha nuôi nữa! Ha ha...”.
Hừm...
Cái này...
...
Các cảnh sát điều tra lại cạn lời lần nữa, mà Triệu Ngọc cũng khá ngạc nhiên, thầm nghĩ không biết cô ta đang khen mình hay đang cười mình nữa?
“Quá khen! Quá khen!” Triệu Ngọc không muốn nhận thua, vội khen tiếp: “Đội trưởng Miêu không những xinh đẹp mà còn biết cách ăn mặc, còn con mẹ nó rất giàu có nữa! Trên người toàn hàng hiệu, xe cũng là xe Volkswagen Phaeton, thật ngưỡng mộ!”.
Triệu Ngọc cố ý dùng từ thô tục trong lời khen để Miêu Anh cũng phải suy nghĩ là, mình đang khen cô ta hay đang “khen” cô ta?
Lúc này, các cảnh sát điều tra lại càng xoắn não hơn, có một vài người thông minh lanh trí đã cảm nhận được có điều không ổn.
Miêu Anh cũng sững người trong chốc lát, nhưng cô phản ứng lại rất nhanh, vội đứng dậy nói: “Vậy cũng không theo kịp cảnh sát Triệu! Cảnh sát Triệu liên tiếp bắt được nhiều tội phạm như thế, tiền thưởng đã nhiều như sông như biển rồi! À đúng rồi, tôi còn nghe nói, cảnh sát Triệu làm người ngay thẳng, thậm chí còn dám đánh cả cấp trên! Cảnh sát Triệu, có phải anh từng dùng ly ném đội trưởng của anh không? Thật sự là quá anh dũng, quá oai phong!”,
Giọng Miêu Anh lúc lên lúc xuống, trầm bổng vô cùng, gương mặt lại tươi cười hớn hở, trông hệt như đang khen Triệu Ngọc, nhưng thực chất là đang vạch trần tội lỗi của hắn! Tuy mấy cảnh sát điều tra ở đây vẫn chưa hiểu lắm, nhưng ai nấy đều bật cười.
Triệu Ngọc không chịu thua thiệt, hắn đảo mắt một vòng rồi vội đứng lên nói: “Đâu có... Đội trưởng Miêu quá khen rồi! Nếu xét về dũng mãnh và oai phong, tôi còn không bằng một nửa của đội trưởng Miêu cơ! Mọi người chắc chưa biết nhỉ? Trước đây tôi và đội trưởng Miêu từng có chút hiểu lầm, đánh nhau ở trường cảnh sát. Ui cha mẹ ơi, tôi bị đội trưởng Miêu đánh rất thảm thương, trông y như đầu heo vậy!”
“Thật đấy! Tôi dùng hết sức rồi cũng không thể làm cho người ta bị thương gì cả, chỉ cởi được quần của đội trưởng Miêu rồi cắn một phát lên mông cô ấy mà thôi!”
Thì ra, các cảnh sát điều tra trong Đội Trọng án của phân cục Nhữ Dương đã cá cược với nhau rằng Triệu Ngọc có dám nhận lời mời của Miêu Anh, đi ăn cơm chung với họ hay không?
Kết quả là, ngoại trừ nữ cảnh sát đeo mắt kính cược Triệu Ngọc đồng ý ra, những người2khác đều cho rằng hắn e sợ Miêu Anh, chắc chắn không dám đi cùng.
Tuy nhiên sự thật lại trái ngược hoàn toàn, Triệu Ngọc không phải người bình thường, hắn đã đồng ý một cách dứt khoát.
Miêu Anh cũng bị thua cược, nhưng vì lời đã nói ra rồi, nên cuối cùng đành phải dẫn theo Triệu8Ngọc cùng đi ăn cá hấp ở thôn Hải Quan.
Vụ cá cược lần này thoạt nhìn thì trông giống như một trò đùa, nhưng thật ra đều là do Miêu Anh dàn xếp cả. Vì Triệu Ngọc không chỉ là người hợp tác với mình mà còn là người có vai trò quan trọng trong vụ án Giản6Văn Lỵ, xét về việc công hay việc tư, bọn họ cũng nên bày tỏ một chút! Nếu không, việc này mà truyền ra ngoài thì sẽ vô cùng khó nghe.
Nhưng xét từ một mặt khác, tên Triệu Ngọc này lại vô cùng đáng ghét! Hắn từng đại náo Đội Trọng án phân cục Nhữ Dương, khiến họ3mất mặt. Ăn cơm chung với tên này chẳng phải sẽ cảm thấy khó chịu trong lòng lắm sao! Vả lại mình cũng từng nói rằng, sau này mình sẽ không bao giờ mời tên này ăn cơm!
Vì vậy, Miêu Anh mới nghĩ ra việc cá cược này. Để cho Triệu Ngọc biết khó mà lui, vậy thì5đồng nghĩa rằng mình đã tỏ lòng hiếu khách rồi, dù có truyền ra ngoài, cũng chỉ chê Triệu Ngọc không biết nặng nhẹ mà thôi.
Tuy nhiên, Miêu Anh thật sự đã đánh giá thấp sự vô sỉ của Triệu Ngọc, không ngờ tên này lại đồng ý nhanh như vậy!
Không còn cách nào khác, ôn thần là do mình mời tới, vậy thì chỉ đành chấp nhận thôi! Thật sự đúng với câu nói “mời thần thì dễ tiễn thần thì khó”!
Các cảnh sát điều tra đều rất e ngại tính khí quái đản của Triệu Ngọc, nên Miêu Anh chỉ đành để hắn lên xe của mình.
Do lúc này đã tan ca rồi, Miêu Anh cởi bỏ bộ cảnh phục, đổi sang một chiếc áo thể thao màu xanh lam hở cổ, bên dưới mặc một chiếc quần jean rất thoải mái, dưới chân mang một đôi giày thể thao màu trắng.
Tuy rằng trông cách ăn mặc rất bình thường, nhưng với một người có hiểu biết đôi chút về thời trang như Triệu Ngọc, hắn có thể thấy được cả bộ quần áo này đều là hàng hiệu quốc tế, giá không hề rẻ!
Ái chà!?
Không ngờ Miêu Nhân Phụng lại thời thượng như thế, sao trước đây mình không nhìn ra nhỉ?
Sắc trời tối đen như mực, nhưng Triệu Ngọc bỗng cảm thấy như có ánh sáng chói loá, lấp lánh trước mặt, ánh mắt hắn gần như dán chặt lên người cô! Miêu Nhân Phụng dữ dằn kia, thật sự quá xinh đẹp!
Tuy nhiên đây chỉ là một màn dạo đầu khởi động thôi, khi Triệu Ngọc đi theo Miêu Anh đến chỗ xe của cô rồi thì lại càng bất ngờ hơn nữa.
Xe của Miêu Anh lại là một chiếc xe Volkswagen Phaeton màu xanh lam!
Trước đây Triệu Ngọc cũng từng tham gia vào những phi vụ buôn lậu, nên cũng khá rành về xe hơi. Còn chưa có ngồi lên xe thì hắn đã nhận ra được, chiếc xe này chính là mẫu xe Phaeton mới nhất năm nay, giá ít nhất cũng phải trên hai triệu!
Ông trời ơi!
Triệu Ngọc hơi sững sờ, hắn không tài nào tưởng tượng được rằng Miêu Anh lại mua nổi loại xe này? Trong lòng hắn bắt đầu thắc mắc, rốt cuộc Miêu Nhân Phụng có gia thế thế nào, không những còn trẻ đã lên được chức đội trưởng đội cảnh sát, mà còn lái một chiếc xe đắt tiền như thế?
Cô gái này... không tầm thường chút nào!
Chiếc xe được khởi động, chạy thẳng về hướng nhà hàng.
Khi ngồi trên xe, Triệu Ngọc vốn định bắt chuyện hỏi thăm về gia thế của Miêu Anh, tại sao cô lại có nhiều tiền như thế? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Có bạn trai hay chưa v.v.
Tuy nhiên, dường như Miêu Anh chỉ hứng thú với một vấn đề duy nhất, đó chính là vụ án bắt cóc Miên Lĩnh mới được bắt đầu điều tra lại lần nữa vì tìm được manh mối mới!
Cô nói rằng, tầm ảnh hưởng của vụ án này còn lớn hơn gấp nhiều lần so với vụ án giết người mà họ vừa hợp tác phá đó! Một khi bắt đầu điều tra lại, chắc chắn sẽ gây ra một làn sóng lớn.
“Cảnh sát Triệu, anh có từng nghĩ qua chưa, những hài cốt đào ra từ trong hang đá là của ai chứ?” Miêu Anh hỏi.
Triệu Ngọc lắc đầu, trả lời thật lòng: “Chị hai, tôi thật sự không phải là hung thủ vụ án này! 26 năm trước, tôi thậm chí còn chưa được hình thành trong bụng mẹ tôi này!”.
Miêu Anh dường như đã quen với việc Triệu Ngọc khéo đưa khéo đẩy rồi, cô không thèm để ý mà tiếp tục nói: “Cũng đã qua mười mấy tiếng đồng hồ tính từ lúc hài cốt được chuyển đến sở cảnh sát các anh để lấy bằng chứng rồi, dù là chưa làm xong công việc, nhưng cũng phải có chút tin tức gì chứ? Nhưng sao phía các anh không có chút động tĩnh nào cả vậy?”.
Miêu Anh đã đánh thẳng vào trọng điểm.
Triệu Ngọc suy nghĩ kĩ lại thì thấy quả thật là như thế, cho dù chưa điều tra xong về cả 5 bộ hài cốt, nhưng cũng phải xong một hai bộ rồi chứ? Nhưng tại sao đến bây giờ vẫn không có động tĩnh gì cả?
Tính từ lúc quay về từ hầm mỏ đến giờ, chỉ có tổ trưởng Khúc Bình cử một vài người đi điều tra tình hình thực tế ở đó, xem coi hầm mỏ đó thuộc quyền quản lí của ai, rốt cuộc đã bị sụp vào lúc nào?
Ngoại trừ việc này ra, bên phía cảnh sát không còn động thái nào nữa. Cảm giác này thấy giống như là tin tức bị phong toả rồi vậy.
“Mười mấy đài truyền hình, hàng trăm kí giả đều tụ tập tại cục cảnh sát Dung Dương, trông rất náo nhiệt, cực kỳ được chú ý!” Miêu Anh nói với vẻ thần bí: “Cho dù là đêm hôm khuya khoắt cũng phải tổ chức một buổi họp báo! Nhưng bên cục cảnh sát lại không có động tĩnh gì, cứ luôn im hơi lặng tiếng, vậy là có ý gì?”
“Có ý gì?” Triệu Ngọc hỏi ngược lại cô.
“Nghĩ thử đi!” Ánh mắt Miêu Anh đột nhiên trở nên thâm trầm: “Khoa Giám định pháp y của các anh chắc chắn đã phát hiện được thứ gì đó rất ghê gớm! Bây giờ ngay cả lãnh đạo cấp cao cũng không dám đưa ra quyết định!”.
Gì?
Thứ gì đó rất ghê gớm?
Là thứ gì chứ?
Triệu Ngọc bị những lời này của Miêu Anh làm cho nổi cả da gà, nghĩ thầm trong lòng, hài cốt chỉ là hài cốt thôi mà! Còn có thể phát hiện được thứ gì ghê gớm chứ?
“Dù thế nào đi nữa, vụ án lần này chính là một con dao hai lưỡi!” Miêu Anh thở dài, nói với vẻ nghiêm trọng: “Giải quyết ổn thoả, vậy thì phân cục Dung Dương các anh xem như nhặt được vàng rồi, nhưng nếu giải quyết không xong, vậy thì chẳng khác nào một quả bom có sức mạnh khủng khiếp!”.
Không cần Miêu Anh nhắc nhở, Triệu Ngọc cũng biết tầm ảnh hưởng của vụ án này lớn cỡ nào. Nhưng bây giờ mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng, không có lệnh của cấp trên, hắn gấp gáp thì có tác dụng gì chứ!
Vì vậy, vẫn nên thưởng thức món cá hấp đã, sau đó từ từ ngồi chờ!
Thật không ngờ, món cá hấp mà bọn họ nói đến lại ở một khu nhà hàng đồng quê trong thôn Hải Quan! Người ta có câu, món ngon thì không ngại đường xa, lúc Triệu Ngọc và Miêu Anh đến nơi thì thấy đã có rất nhiều xe đậu ngoài sân, trông rất đông đúc.
Ở bên ngoài sân còn có người bán xiên nướng, nếu thấy ăn cá hấp không đã thì cũng có thể gọi thêm vài xiên nướng để ăn. Khói lửa mịt mù, tiếng nói chuyện ồn ào, trông giống như những quán vỉa hè ngoài đường vậy.
Triệu Ngọc biết rằng, Đội Trọng án phân cục Nhữ Dương lặn lội đường sá xa xôi đến đây ăn cá hấp, vậy thì chứng tỏ rằng cá hấp ở đây chắc chắn rất ngon.
Quả nhiên, sau khi Miêu Anh dẫn theo các cảnh sát điều tra đi vào trong phòng, từng nồi cá hấp được bưng lên bàn tỏa ra hương thơm ngào ngạt, khiến người ta phải thèm thuồng chảy nước miếng! Bọn họ đều đã đói lắm rồi, cụng ly tượng trưng xong là lập tức bắt tay vào ăn cá. Thịt cá tươi ngon, Triệu Ngọc cũng ăn rất ngon miệng.
Do có nhiều người phải lái xe, nên chẳng có mấy ai uống rượu bia cả, hầu hết đều uống nước ngọt. Chính vì ít người uống rượu bia, cộng thêm có mặt tên ôn thần Triệu Ngọc, bầu không khí trên bàn ăn khá là tẻ nhạt.
Có lẽ là để khuấy động bầu không khí, khi mọi người ăn được một nửa rồi, Miêu Anh đột nhiên nâng ly cụng với Triệu Ngọc, còn nói cám ơn hắn đã có đóng góp quan trọng trong vụ án Giản Văn Lỵ, khen ngợi hắn là tính cách tỉ mỉ, đầu óc linh hoạt, thích hợp để làm cảnh sát điều tra, chắc chắn tiền đồ sau này rất tươi sáng v.v.
Triệu Ngọc khá bất ngờ, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Miêu Nhân Phụng cũng sẽ khách sáo với mình thế này? Để bày tỏ thành ý của mình, Triệu Ngọc cũng bắt đầu lên tiếng khen Miêu Anh, bảo rằng đội trưởng Miêu tuổi trẻ tài cao, làm việc siêng năng, cũng là một viên ngọc sáng chói của giới cảnh sát Tần Sơn!
Miêu Anh không ngờ rằng Triệu Ngọc cũng biết nói lời hay như thế, lập tức khen ngợi hắn tiếp. Cô nói là ngoại trừ những ưu điểm đó ra, Triệu Ngọc còn rất dũng mãnh, lúc bắt tội phạm vừa hay vừa chuẩn, đúng thật là văn võ song toàn!
Triệu Ngọc cũng không muốn thua Miêu Anh, vội khen cô võ nghệ cao cường, là nhân tài kiệt xuất của đội cảnh sát, là tinh anh trong tinh anh! Vì để khoe khả năng khen người của mình, sau đó hắn lại lập tức khen Miêu Anh xinh đẹp, khí thế bất phàm!
Miêu Anh không phục, lại khen Triệu Ngọc ngọc thụ lâm phong, anh tuấn phóng khoáng, lãng tử phong trần...
Hai người cứ khen đối phương mãi, khiến cho mấy cảnh sát có mặt ở đó đều trợn mắt nhìn nhau, không ai xen lời nổi, cũng không ai lên tiếng nói được gì cả. Bọn họ đã rối não lắm rồi, trong lòng chỉ có một ý nghĩ là, Miêu Anh và Triệu Ngọc chẳng phải là một cặp oan gia sao? Tình hình hiện giờ là sao vậy, sao lại bắt đầu khen ngợi đối phương thế?
“Cảnh sát Triệu, người nào nhìn cũng thích, hoa nào thấy cũng nở!” Miêu Anh nói đến đoạn cao trào, bỗng đập bàn một phát, nói với các cảnh sát điều tra khác: “Mọi người biết không? Hôm nay lúc tôi đến nhà cảnh sát Triệu để đón anh ta, nhìn thấy anh ta có hai cô bạn gái cơ! Hai người đều là đại mĩ nữ! Vả lại, anh ta rất có số đào hoa, còn có một cô bé gọi anh ta là cha nuôi nữa! Ha ha...”.
Hừm...
Cái này...
...
Các cảnh sát điều tra lại cạn lời lần nữa, mà Triệu Ngọc cũng khá ngạc nhiên, thầm nghĩ không biết cô ta đang khen mình hay đang cười mình nữa?
“Quá khen! Quá khen!” Triệu Ngọc không muốn nhận thua, vội khen tiếp: “Đội trưởng Miêu không những xinh đẹp mà còn biết cách ăn mặc, còn con mẹ nó rất giàu có nữa! Trên người toàn hàng hiệu, xe cũng là xe Volkswagen Phaeton, thật ngưỡng mộ!”.
Triệu Ngọc cố ý dùng từ thô tục trong lời khen để Miêu Anh cũng phải suy nghĩ là, mình đang khen cô ta hay đang “khen” cô ta?
Lúc này, các cảnh sát điều tra lại càng xoắn não hơn, có một vài người thông minh lanh trí đã cảm nhận được có điều không ổn.
Miêu Anh cũng sững người trong chốc lát, nhưng cô phản ứng lại rất nhanh, vội đứng dậy nói: “Vậy cũng không theo kịp cảnh sát Triệu! Cảnh sát Triệu liên tiếp bắt được nhiều tội phạm như thế, tiền thưởng đã nhiều như sông như biển rồi! À đúng rồi, tôi còn nghe nói, cảnh sát Triệu làm người ngay thẳng, thậm chí còn dám đánh cả cấp trên! Cảnh sát Triệu, có phải anh từng dùng ly ném đội trưởng của anh không? Thật sự là quá anh dũng, quá oai phong!”,
Giọng Miêu Anh lúc lên lúc xuống, trầm bổng vô cùng, gương mặt lại tươi cười hớn hở, trông hệt như đang khen Triệu Ngọc, nhưng thực chất là đang vạch trần tội lỗi của hắn! Tuy mấy cảnh sát điều tra ở đây vẫn chưa hiểu lắm, nhưng ai nấy đều bật cười.
Triệu Ngọc không chịu thua thiệt, hắn đảo mắt một vòng rồi vội đứng lên nói: “Đâu có... Đội trưởng Miêu quá khen rồi! Nếu xét về dũng mãnh và oai phong, tôi còn không bằng một nửa của đội trưởng Miêu cơ! Mọi người chắc chưa biết nhỉ? Trước đây tôi và đội trưởng Miêu từng có chút hiểu lầm, đánh nhau ở trường cảnh sát. Ui cha mẹ ơi, tôi bị đội trưởng Miêu đánh rất thảm thương, trông y như đầu heo vậy!”
“Thật đấy! Tôi dùng hết sức rồi cũng không thể làm cho người ta bị thương gì cả, chỉ cởi được quần của đội trưởng Miêu rồi cắn một phát lên mông cô ấy mà thôi!”
Bình luận facebook