Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1470
Chương 1470 : Chương 1470VÌ SAO KHÔNG CHO HẮN ĐẾN?
Trong căn phòng nào đó ở căn cứ của đội thăm dò vang lên giọng nói chắc như đinh đóng cột của Lê Tịnh: “Không được! Tuyệt đối không được!” Cô ta trịnh trọng nghiêm túc, nói với Triệu Ngọc đầy chắc chắn: “Anh đừng mơ nữa! Tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý!”
“Triệu Ngọc, tôi thừa nhận năng lực của anh, tôi cũng có thể hiểu tâm trạng của anh! Nhưng...” Ngôn từ của Lê Tịnh đầy kích động: “Anh cũng phải hiểu cho tôi, anh là đối tượng trọng điểm mà cấp trên yêu cầu chiếu cố, dù lần này không cứu được con tin thì cũng không thể để anh dấn thân vào nguy hiểm!”
“Hơn nữa, tôi cũng không biết ăn nói thế nào với đội trưởng Miêu!”
“Tôi biết, tôi biết...” Triệu ngọc nói: “Nhưng dù sao thì khinh khí cầu đã bay đến đó, không ai biết cả! Tôi đi theo vì muốn lợi dụng sở trường của mình để tìm tung tích của đội thăm dò!”
“Vậy anh chỉ huy từ xa là được!” Lê Tịnh dứt khoát đáp: “Đặc vụ của chúng tôi có đeo bộ đàm, có thể liên lạc mọi lúc mọi nơi!”
“Đó là chuyện khác, không phải cô không biết...” Triệu ngọc cố chấp nói: “Có phải tôi đã phát hiện lỗ nhỏ bé tí dùng để cố định khinh khí cầu không?”
“Nếu tôi không tới hiện trường thì có ích gì?”
“Tôi không quan tâm, tóm lại tôi sẽ không đồng ý để anh vào hẻm núi với đội đặc vụ đâu!” Lê Tịnh kiên quyết: “Khu vực hẻm núi Suya là nơi nguy hiểm nhất trong toàn Vaqueria, chúng ta lại không có quân cứu viện, tôi không có quyền cho anh tham dự vào!”
“Nhưng...”
“Không nhưng nhị gì cả!” Lê Tịnh xua tay: “Anh cũng đừng quá lo lắng, những người tôi điều động lần này đều là tinh anh, nắm rõ địa hình này!”
“Họ đã được huấn luyện nghiêm khắc, biết lần theo dấu vết của kẻ địch thế nào, biết thu thập tình báo thông qua người bản địa thế nào! Họ nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
“Ngoài ra...” Lê Tịnh lại nói: “Trong tay chúng ta cũng có lá bài hữu dụng! Ít nhất anh đã bắt được Sail của tổ chức Kỳ Xí, chúng ta có thể lợi dụng điều này!”
“À... Ý cô là.” Triệu Ngọc trả lời: “Để người của Sail giúp chúng ta thăm dò tin tức?”
“Đúng vậy!” Lê Tịnh nói: “Chúng ta cũng có thể xúi giục vài tên cấp dưới của Sail, để bọn họ thăm dò tin tức. Thế lực của tổ chức Kỳ Xí ở đó rất lớn, nếu thực sự có ai bắt cóc người Trung Quốc thì chắc chắn sẽ không giấu được tin tức đâu!”
“Hơn nữa...” Lê Tịnh nói tiếp: “Anh còn nhớ Shea mà anh đã từng tiếp xúc không? Dù sao người đó cũng là lãnh đạo cũ của Vaqueria, chúng tôi đã liên lạc với ông ta rồi!”
“Ông ta đồng ý sẽ lợi dụng các mối quan hệ của mình để giúp chúng ta thăm dò tin tức! Vậy nên...” Lê Tịnh giang hai tay ra an ủi: “Anh thực sự, thực sự không cần tự ra tay đâu!”
“Ừm...” Triệu Ngọc hiểu ý Lê Tịnh, người ta nói rất có lý. Nhưng hắn vẫn chưa vượt qua được nỗi lo lắng trong lòng, trên mặt vẫn hiện lên vẻ do dự, đầy lo lắng.
“Được rồi!” Nhưng Lê Tịnh coi như Triệu Ngọc đã đồng ý, cô ta tiếp tục nói: “Tôi cho rằng nhiệm vụ cấp bách của anh là tìm thêm một số chuyên gia có kinh nghiệm về khinh khí cầu, dùng số liệu về sức gió và tốc độ gió ngày hôm đó để thu gọn phạm vi tìm kiếm!”
“Hoặc là thử nghiệm với một chiếc khinh khí cầu thực tế, xem xem có giả thiết khác không?”
“Cao nguyên Tovuz rộng lớn như vậy, nhỡ đâu bọn họ còn nơi ẩn nấp khác?”
“Ừm...” Triệu Ngọc tập trung cân nhắc rồi hỏi: “Tôi muốn hỏi, đội đặc vụ mà cô phái ra sẽ vào hẻm núi chết chóc bằng cách nào?”
“Chắc chắn vào bằng xe hơi!” Lê Tịnh trả lời ngay lập tức: “Người của chúng tôi chia ra lái hai chiếc xe vào hẻm núi, ngụy trang thành thương nhân bán vải da để vào đó thăm dò tin tức!”
“Vậy...” Triệu Ngọc hỏi tiếp: “Còn Talstein...”
“Bọn họ sẽ không can dự vào, cũng không thể can dự!” Lê Tịnh nhìn ra ngoài cửa sổ, thận trọng nói với Triệu Ngọc: “Đích đến kiểm soát rất nghiêm ngặt, người của Talstein không tiện nhúng tay vào!”
“Cũng tức là chúng ta không có quân cứu viện bảo đảm?” Triệu Ngọc lại cau mày lần nữa.
“Đúng vậy, Talstein không thể nổ súng.” Lê Tịnh trả lời: “Cuộc tổng tuyển cử sắp diễn ra, bất kỳ hành vi xung đột nào cũng sẽ dẫn tới hiệu ứng cánh bướm* khó khống chế!”
* Hiệu ứng cánh bướm là một cụm từ dùng để mô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc. Vốn được sử dụng ban đầu như một khái niệm khoa học đơn thuần, hiệu ứng cánh bướm sau đó đã được nhắc đến nhiều lần trong văn hóa đương đại, đặc biệt là trong các tác phẩm có đề cập tới quan hệ nhân quả hoặc nghịch lý thời gian.
“Đệch!” Triệu Ngọc nhếch mép: “Tổ chức Kỳ Xí có thể tập kích khủng bố ở Yilmaz, nhưng Talstein lại không dám điều tra vượt ranh giới? Khiêm tốn thật đấy!”
“Không thể nói như vậy được, điều hòa mối quan hệ hai nước cũng là điều kiện, thành tích chính trị của người được đề cử. Vào thời điểm này, không ai dám tùy tiện huy động quân đội đâu!”
“Hiện giờ, Vaqueria không còn gì để mất, một khi nảy sinh xung đột, vừa hay bọn họ sẽ tìm thấy lý do tiến hành hoạt động gây thiệt hại với quy mô lớn hơn, thậm chí dẫn đến chiến tranh!”
“Đến lúc đó, toàn bộ Talstein sẽ bị cuốn vào vòng xoáy, không ai có thể gánh nổi cái giá đắt này!”
“Vậy nên...” Triệu Ngọc xòe bàn tay ra: “Đội đặc vụ mạo hiểm tiến vào hẻm núi điều tra sẽ không có quân tiếp viện nào cả? Bản thân chúng ta có năng lực không? Chúng ta không e sợ Vaqueria, vậy mà không thể làm gì bọn họ ư?”
“Có.” Lê Tịnh trả lời khẳng định: “Chúng ta có thể thông qua Talstein để điều động bộ đội đặc chủng làm quân tiếp viện. Nhưng cách này cần thời gian rất lâu.”
“Tôi sợ đội thăm dò không đợi được! Bởi vậy, tôi định phái một đội vào khu vực đã định, phụ trách điều tra tình báo trước.”
“Vậy... Khi nào xuất phát?” Triệu Ngọc hỏi.
“Tối nay xuất phát, nhân lúc trời tối để tiến vào hẻm núi Suya.” Lê Tịnh đáp: “Tới khoảng trưa mai, có lẽ sẽ đến khu vực đã định!”
“Chúng ta... Vì sao không di chuyển bằng những phương tiện như trực thăng?”
“Trực thăng đều thuộc quyền sở hữu của Talstein.” Lê Tịnh trả lời: “Hơn nữa, động cơ của trực thăng không bền bằng động cơ ô tô. Trong hẻm núi có một quốc lộ, theo tình báo, quốc lộ đó cũng bằng phẳng, có thể đi thẳng vào lãnh thổ của Kazakhstan!”
“Được rồi!” Triệu Ngọc gật đầu: “Cứ quyết định vậy đi! Một khi đội đặc vụ có phát hiện gì thì nhớ phải thông báo cho tôi đấy!”
“Không thành vấn đề!” Lê Tịnh đồng ý, thương lượng với Triệu Ngọc về kế hoạch tiếp theo rồi mới rời khỏi căn cứ của đội thăm dò.
...
Mười một giờ đêm, gió lạnh thấu sương thổi trong hẻm núi Suya, hai chiếc xe Jeep có thùng chở hàng đang tròng trành trên đường quốc lộ, cẩn thận lái về phía trước.
Do đường đi lâu năm không sửa sang nên vô cùng khúc khuỷu, lại cộng thêm lái xe trong đêm nên xe chạy rất chậm.
Trên hai chiếc xe Jeep tổng cộng có bảy đặc vụ, sáu nam một nữ.
Những người này đều là đặc công hoạt động trường kỳ ở khu vực Trung Á, ai cũng có bản lĩnh hơn người.
Đội trưởng tên Bộc Gia Hữu, cũng là thành viên có thành tích cao trong phòng Đặc Cần. Anh ta đã từng hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ đặc biệt.
“Đội trưởng Bộc.” Lúc này, đặc vụ lái xe Ngô Đế Thu vừa cẩn thận lái xe, vừa hỏi Bộc Gia Hữu ở ghế phó lái: “Hôm qua, tôi đã tới bệnh viện thăm Cục trưởng Lục Khải Toàn! Khí sắc của ông ấy khá tốt, cũng coi như nhặt lại được mạng rồi!”
“Ừm, tôi đã xem báo cáo chi tiết rồi.” Bộc Gia Hữu gật đầu nói: “Ông ấy có thể sống sót dưới đợt tập kích quy mô bất thình lình đó quả là kỳ tích!”
“Vậy ư? Nhưng...” Ngô Đế Thu chặc lưỡi: “Sao tên thám tử đó chẳng bị xước xát gì nhỉ? Chính là người tên Triệu Ngọc ấy! Nghe nói cấp trên phê chuẩn đặc biệt, điều anh ta tới phòng Đặc Cần!”
“Vậy à?” Lúc này, nữ đặc công Cao Nhã ngồi ở ghế sau mở miệng: “Còn có chuyện này cơ à? Triệu Ngọc là một thám tử nổi tiếng, phòng Đặc Cần bắt đầu mời gọi người kiểu ấy từ bao giờ thế?”
“Mọi người vẫn chưa nghe nói gì à?” Ngô Đế Thu nói tiếp: “Bên ngoài loan truyền rất kỳ lạ, ai cũng bảo tên thám tử đó không đơn giản! Ví dụ như cuồng thám gì đó, văn võ song toàn, kẻ phá các vụ án hóc búa v.v… Tóm lại cực kỳ khen ngợi...”
“Hừ!” Cao Nhã bĩu môi: “Thổi phồng thôi, chẳng phải chỉ là một cảnh sát hình sự chuyên phá án thôi sao? Lợi hại đến vậy cơ à? Theo tôi, anh ta chẳng qua chỉ là may mắn mà thôi!”
“Đừng nói thế!” Đội trưởng Bộc Gia Hữu lên tiếng: “Tôi đã xem báo cáo rồi, cứ nhìn trận tập kích đó đi, gần như tất cả phần tử khủng bố ở hiện trường đều bị tên Triệu Ngọc này quét sạch. Nếu không có anh ta thì Cục trưởng Lục đã mất mạng rồi!”
“Hơn nữa, sau đó cũng là anh ta đã bắt Sail vốn đã được cứu đi, anh ta còn một mình truy đuổi! Sail còn mang theo bốn chiếc xe pickup vũ trang đầy đủ, với bản lĩnh này, ngay cả chúng ta cũng phải tự than không bằng nhỉ?”
“Hừ!” Cao Nhã hừ lạnh một tiếng, oán giận nói: “Đội trưởng Bộc, anh đúng là biết nâng chí khí của người khác, hạ sĩ khí của mình! Nếu tên Triệu Ngọc này lợi hại như vậy thì vì sao anh ta không theo chúng ta vào hẻm núi? Cấp trên còn cần phải phái chúng ta tới à?”
Cốc cốc cốc...
Cốc cốc cốc...
Kết quả, Cao Nhã vừa dứt lời, kính của xe Jeep nối liền với thùng chở hàng bị thứ gì đó gõ vào.
Mấy người quay đầu nhìn lại, ai cũng cực kỳ hoảng sợ. Không ai ngờ nổi lại đột nhiên có một người xuất hiện trên thùng chở hàng sau xe!!?
Trong căn phòng nào đó ở căn cứ của đội thăm dò vang lên giọng nói chắc như đinh đóng cột của Lê Tịnh: “Không được! Tuyệt đối không được!” Cô ta trịnh trọng nghiêm túc, nói với Triệu Ngọc đầy chắc chắn: “Anh đừng mơ nữa! Tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý!”
“Triệu Ngọc, tôi thừa nhận năng lực của anh, tôi cũng có thể hiểu tâm trạng của anh! Nhưng...” Ngôn từ của Lê Tịnh đầy kích động: “Anh cũng phải hiểu cho tôi, anh là đối tượng trọng điểm mà cấp trên yêu cầu chiếu cố, dù lần này không cứu được con tin thì cũng không thể để anh dấn thân vào nguy hiểm!”
“Hơn nữa, tôi cũng không biết ăn nói thế nào với đội trưởng Miêu!”
“Tôi biết, tôi biết...” Triệu ngọc nói: “Nhưng dù sao thì khinh khí cầu đã bay đến đó, không ai biết cả! Tôi đi theo vì muốn lợi dụng sở trường của mình để tìm tung tích của đội thăm dò!”
“Vậy anh chỉ huy từ xa là được!” Lê Tịnh dứt khoát đáp: “Đặc vụ của chúng tôi có đeo bộ đàm, có thể liên lạc mọi lúc mọi nơi!”
“Đó là chuyện khác, không phải cô không biết...” Triệu ngọc cố chấp nói: “Có phải tôi đã phát hiện lỗ nhỏ bé tí dùng để cố định khinh khí cầu không?”
“Nếu tôi không tới hiện trường thì có ích gì?”
“Tôi không quan tâm, tóm lại tôi sẽ không đồng ý để anh vào hẻm núi với đội đặc vụ đâu!” Lê Tịnh kiên quyết: “Khu vực hẻm núi Suya là nơi nguy hiểm nhất trong toàn Vaqueria, chúng ta lại không có quân cứu viện, tôi không có quyền cho anh tham dự vào!”
“Nhưng...”
“Không nhưng nhị gì cả!” Lê Tịnh xua tay: “Anh cũng đừng quá lo lắng, những người tôi điều động lần này đều là tinh anh, nắm rõ địa hình này!”
“Họ đã được huấn luyện nghiêm khắc, biết lần theo dấu vết của kẻ địch thế nào, biết thu thập tình báo thông qua người bản địa thế nào! Họ nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
“Ngoài ra...” Lê Tịnh lại nói: “Trong tay chúng ta cũng có lá bài hữu dụng! Ít nhất anh đã bắt được Sail của tổ chức Kỳ Xí, chúng ta có thể lợi dụng điều này!”
“À... Ý cô là.” Triệu Ngọc trả lời: “Để người của Sail giúp chúng ta thăm dò tin tức?”
“Đúng vậy!” Lê Tịnh nói: “Chúng ta cũng có thể xúi giục vài tên cấp dưới của Sail, để bọn họ thăm dò tin tức. Thế lực của tổ chức Kỳ Xí ở đó rất lớn, nếu thực sự có ai bắt cóc người Trung Quốc thì chắc chắn sẽ không giấu được tin tức đâu!”
“Hơn nữa...” Lê Tịnh nói tiếp: “Anh còn nhớ Shea mà anh đã từng tiếp xúc không? Dù sao người đó cũng là lãnh đạo cũ của Vaqueria, chúng tôi đã liên lạc với ông ta rồi!”
“Ông ta đồng ý sẽ lợi dụng các mối quan hệ của mình để giúp chúng ta thăm dò tin tức! Vậy nên...” Lê Tịnh giang hai tay ra an ủi: “Anh thực sự, thực sự không cần tự ra tay đâu!”
“Ừm...” Triệu Ngọc hiểu ý Lê Tịnh, người ta nói rất có lý. Nhưng hắn vẫn chưa vượt qua được nỗi lo lắng trong lòng, trên mặt vẫn hiện lên vẻ do dự, đầy lo lắng.
“Được rồi!” Nhưng Lê Tịnh coi như Triệu Ngọc đã đồng ý, cô ta tiếp tục nói: “Tôi cho rằng nhiệm vụ cấp bách của anh là tìm thêm một số chuyên gia có kinh nghiệm về khinh khí cầu, dùng số liệu về sức gió và tốc độ gió ngày hôm đó để thu gọn phạm vi tìm kiếm!”
“Hoặc là thử nghiệm với một chiếc khinh khí cầu thực tế, xem xem có giả thiết khác không?”
“Cao nguyên Tovuz rộng lớn như vậy, nhỡ đâu bọn họ còn nơi ẩn nấp khác?”
“Ừm...” Triệu Ngọc tập trung cân nhắc rồi hỏi: “Tôi muốn hỏi, đội đặc vụ mà cô phái ra sẽ vào hẻm núi chết chóc bằng cách nào?”
“Chắc chắn vào bằng xe hơi!” Lê Tịnh trả lời ngay lập tức: “Người của chúng tôi chia ra lái hai chiếc xe vào hẻm núi, ngụy trang thành thương nhân bán vải da để vào đó thăm dò tin tức!”
“Vậy...” Triệu Ngọc hỏi tiếp: “Còn Talstein...”
“Bọn họ sẽ không can dự vào, cũng không thể can dự!” Lê Tịnh nhìn ra ngoài cửa sổ, thận trọng nói với Triệu Ngọc: “Đích đến kiểm soát rất nghiêm ngặt, người của Talstein không tiện nhúng tay vào!”
“Cũng tức là chúng ta không có quân cứu viện bảo đảm?” Triệu Ngọc lại cau mày lần nữa.
“Đúng vậy, Talstein không thể nổ súng.” Lê Tịnh trả lời: “Cuộc tổng tuyển cử sắp diễn ra, bất kỳ hành vi xung đột nào cũng sẽ dẫn tới hiệu ứng cánh bướm* khó khống chế!”
* Hiệu ứng cánh bướm là một cụm từ dùng để mô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc. Vốn được sử dụng ban đầu như một khái niệm khoa học đơn thuần, hiệu ứng cánh bướm sau đó đã được nhắc đến nhiều lần trong văn hóa đương đại, đặc biệt là trong các tác phẩm có đề cập tới quan hệ nhân quả hoặc nghịch lý thời gian.
“Đệch!” Triệu Ngọc nhếch mép: “Tổ chức Kỳ Xí có thể tập kích khủng bố ở Yilmaz, nhưng Talstein lại không dám điều tra vượt ranh giới? Khiêm tốn thật đấy!”
“Không thể nói như vậy được, điều hòa mối quan hệ hai nước cũng là điều kiện, thành tích chính trị của người được đề cử. Vào thời điểm này, không ai dám tùy tiện huy động quân đội đâu!”
“Hiện giờ, Vaqueria không còn gì để mất, một khi nảy sinh xung đột, vừa hay bọn họ sẽ tìm thấy lý do tiến hành hoạt động gây thiệt hại với quy mô lớn hơn, thậm chí dẫn đến chiến tranh!”
“Đến lúc đó, toàn bộ Talstein sẽ bị cuốn vào vòng xoáy, không ai có thể gánh nổi cái giá đắt này!”
“Vậy nên...” Triệu Ngọc xòe bàn tay ra: “Đội đặc vụ mạo hiểm tiến vào hẻm núi điều tra sẽ không có quân tiếp viện nào cả? Bản thân chúng ta có năng lực không? Chúng ta không e sợ Vaqueria, vậy mà không thể làm gì bọn họ ư?”
“Có.” Lê Tịnh trả lời khẳng định: “Chúng ta có thể thông qua Talstein để điều động bộ đội đặc chủng làm quân tiếp viện. Nhưng cách này cần thời gian rất lâu.”
“Tôi sợ đội thăm dò không đợi được! Bởi vậy, tôi định phái một đội vào khu vực đã định, phụ trách điều tra tình báo trước.”
“Vậy... Khi nào xuất phát?” Triệu Ngọc hỏi.
“Tối nay xuất phát, nhân lúc trời tối để tiến vào hẻm núi Suya.” Lê Tịnh đáp: “Tới khoảng trưa mai, có lẽ sẽ đến khu vực đã định!”
“Chúng ta... Vì sao không di chuyển bằng những phương tiện như trực thăng?”
“Trực thăng đều thuộc quyền sở hữu của Talstein.” Lê Tịnh trả lời: “Hơn nữa, động cơ của trực thăng không bền bằng động cơ ô tô. Trong hẻm núi có một quốc lộ, theo tình báo, quốc lộ đó cũng bằng phẳng, có thể đi thẳng vào lãnh thổ của Kazakhstan!”
“Được rồi!” Triệu Ngọc gật đầu: “Cứ quyết định vậy đi! Một khi đội đặc vụ có phát hiện gì thì nhớ phải thông báo cho tôi đấy!”
“Không thành vấn đề!” Lê Tịnh đồng ý, thương lượng với Triệu Ngọc về kế hoạch tiếp theo rồi mới rời khỏi căn cứ của đội thăm dò.
...
Mười một giờ đêm, gió lạnh thấu sương thổi trong hẻm núi Suya, hai chiếc xe Jeep có thùng chở hàng đang tròng trành trên đường quốc lộ, cẩn thận lái về phía trước.
Do đường đi lâu năm không sửa sang nên vô cùng khúc khuỷu, lại cộng thêm lái xe trong đêm nên xe chạy rất chậm.
Trên hai chiếc xe Jeep tổng cộng có bảy đặc vụ, sáu nam một nữ.
Những người này đều là đặc công hoạt động trường kỳ ở khu vực Trung Á, ai cũng có bản lĩnh hơn người.
Đội trưởng tên Bộc Gia Hữu, cũng là thành viên có thành tích cao trong phòng Đặc Cần. Anh ta đã từng hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ đặc biệt.
“Đội trưởng Bộc.” Lúc này, đặc vụ lái xe Ngô Đế Thu vừa cẩn thận lái xe, vừa hỏi Bộc Gia Hữu ở ghế phó lái: “Hôm qua, tôi đã tới bệnh viện thăm Cục trưởng Lục Khải Toàn! Khí sắc của ông ấy khá tốt, cũng coi như nhặt lại được mạng rồi!”
“Ừm, tôi đã xem báo cáo chi tiết rồi.” Bộc Gia Hữu gật đầu nói: “Ông ấy có thể sống sót dưới đợt tập kích quy mô bất thình lình đó quả là kỳ tích!”
“Vậy ư? Nhưng...” Ngô Đế Thu chặc lưỡi: “Sao tên thám tử đó chẳng bị xước xát gì nhỉ? Chính là người tên Triệu Ngọc ấy! Nghe nói cấp trên phê chuẩn đặc biệt, điều anh ta tới phòng Đặc Cần!”
“Vậy à?” Lúc này, nữ đặc công Cao Nhã ngồi ở ghế sau mở miệng: “Còn có chuyện này cơ à? Triệu Ngọc là một thám tử nổi tiếng, phòng Đặc Cần bắt đầu mời gọi người kiểu ấy từ bao giờ thế?”
“Mọi người vẫn chưa nghe nói gì à?” Ngô Đế Thu nói tiếp: “Bên ngoài loan truyền rất kỳ lạ, ai cũng bảo tên thám tử đó không đơn giản! Ví dụ như cuồng thám gì đó, văn võ song toàn, kẻ phá các vụ án hóc búa v.v… Tóm lại cực kỳ khen ngợi...”
“Hừ!” Cao Nhã bĩu môi: “Thổi phồng thôi, chẳng phải chỉ là một cảnh sát hình sự chuyên phá án thôi sao? Lợi hại đến vậy cơ à? Theo tôi, anh ta chẳng qua chỉ là may mắn mà thôi!”
“Đừng nói thế!” Đội trưởng Bộc Gia Hữu lên tiếng: “Tôi đã xem báo cáo rồi, cứ nhìn trận tập kích đó đi, gần như tất cả phần tử khủng bố ở hiện trường đều bị tên Triệu Ngọc này quét sạch. Nếu không có anh ta thì Cục trưởng Lục đã mất mạng rồi!”
“Hơn nữa, sau đó cũng là anh ta đã bắt Sail vốn đã được cứu đi, anh ta còn một mình truy đuổi! Sail còn mang theo bốn chiếc xe pickup vũ trang đầy đủ, với bản lĩnh này, ngay cả chúng ta cũng phải tự than không bằng nhỉ?”
“Hừ!” Cao Nhã hừ lạnh một tiếng, oán giận nói: “Đội trưởng Bộc, anh đúng là biết nâng chí khí của người khác, hạ sĩ khí của mình! Nếu tên Triệu Ngọc này lợi hại như vậy thì vì sao anh ta không theo chúng ta vào hẻm núi? Cấp trên còn cần phải phái chúng ta tới à?”
Cốc cốc cốc...
Cốc cốc cốc...
Kết quả, Cao Nhã vừa dứt lời, kính của xe Jeep nối liền với thùng chở hàng bị thứ gì đó gõ vào.
Mấy người quay đầu nhìn lại, ai cũng cực kỳ hoảng sợ. Không ai ngờ nổi lại đột nhiên có một người xuất hiện trên thùng chở hàng sau xe!!?
Bình luận facebook