Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1574
Chương 1574 : Chương 1574TAY TRÁI (1)
Chương 1574TAY TRÁI (1)
Thấy phản ứng của Lý Phi Phàm khi phân biệt hình ảnh thì Triệu Ngọc cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Tại sao lại như vậy?
Nếu như Lý Phi Phàm chính là hung thủ giết người, mà toàn bộ những cô gái này đều chết dưới tay ông ta, thì tại sao khi nhìn thấy ảnh của những người bị hại đó, ông ta lại có phản ứng lạnh nhạt và tràn đầy nghi ngờ đó? Vả lại còn thừa nhận mình có quen biết với những cô gái đó nữa. Là do ông ta thật sự không liên quan tới vụ án này, hay là... Ông ta đã chuẩn bị tâm lý cho ngày này rồi?
Nếu quả thật là vậy thì tâm lý của người này quá vững vàng nhỉ?
Chẳng lẽ... Ông ta tin chắc cảnh sát sẽ không tìm thấy được chứng cứ định tội ông ta sao?
Triệu Ngọc quay đầu sang nhìn Ngô Tú Mẫn, Ngô Tú Mẫn cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, âm thầm lắc đầu.
Ừm...
Triệu Ngọc suy nghĩ một lúc, rồi đành phải quyết định hạ một liều thuốc mạnh để thử lại.
Vì vậy, hắn đi tới bên cạnh Ngô Tú Mẫn, lấy một cái hộp từ phía dưới đống tài liệu ra, sau đó xách cái hộp tới trước mặt Lý Phi Phàm, đổ toàn bộ những thứ trong hộp xuống trước mặt Lý Phi Phàm.
Loạt xoạt loạt xoạt...
Mười một băng video đổ xuống phát ra tiếng vang lanh lảnh.
“Hửm...” Lý Phi Phàm nhìn rất nhiều băng video trước mặt mà chân mày không khỏi càng nhíu chặt hơn: “Cậu lại có ý gì đây? Mong các cậu có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Các cậu có biết thời gian của tôi quý báu nhường nào không hả?”
Triệu Ngọc vừa thấy phản ứng của Lý Phi Phàm thì lại thầm thất vọng. Hắn không thể nào nhìn ra bất kỳ manh mối nào từ trên mặt của Lý Phi Phàm cả, suy nghĩ cũng buộc phải chuyển tới máy phát hiện nói dối trong cột đạo cụ của hệ thống.
Chẳng lẽ...
Chỉ có thể dùng món đạo cụ này mới có thể phân biệt được thật giả sao?
“Ừm...” Lý Phi Phàm thấy lúc này Triệu Ngọc không nói gì nữa bèn vươn tay cầm lấy băng video lên quan sát, rồi nói: “Đây là băng video Sony BCT-64 đã khá cũ kỹ rồi, nó là vua HD năm đó đấy! Tôi còn nhớ năm đó có rất nhiều phim kỹ thuật số đều được quay bằng loại băng video này...” Lý Phi Phàm nói xong lại ngẩng đầu lên nghiêm túc hỏi: “Cậu cảnh sát, cậu cho tôi xem mấy cuộn băng video này là có ý gì? Trong này...” Ông ta táy máy một cuộn trong đó rồi tò mò hỏi: “Thu cái gì vậy? Là phim do tôi quay sao?”
“...” Triệu Ngọc nhìn Lý Phi Phàm đang táy máy cuộn băng video thì bỗng ngớ ra, chỉ trong thoáng chốc đã có rất nhiều suy nghĩ lướt nhanh trong đầu hắn, khiến hắn càng cảm thấy mờ mịt như rơi vào sương mù vậy...
“Khụ khụ... Khụ khụ...” Ngô Tú Mẫn thấy Triệu Ngọc đã lâu không lên tiếng, đành phải ho khan ra hiệu cho Triệu Ngọc.
“Chị Ngô.” Nhưng Triệu Ngọc lại nhìn chằm chằm Lý Phi Phàm, vẫy tay với Ngô Tú Mẫn, im lặng một lúc rồi nói: “Vấn đề kế tiếp... Giao lại cho chị xử lý nhé.”
“Hả? Này...”
Lẽ ra, công tác tra hỏi những nghi phạm quan trọng như Lý Phi Phàm đều là do Triệu Ngọc vốn có cấp bậc cao hơn chịu trách nhiệm hoàn thành. Nhưng bây giờ có thể thấy là Triệu Ngọc không muốn thẩm vấn nữa.
Thấy vậy, Ngô Tú Mẫn chỉ cho rằng Triệu Ngọc lại bị ù tai cho nên vội vàng cầm mấy xấp tài liệu từ trong đống văn kiện đi tới trước mặt Lý Phi Phàm, rồi chỉ vào băng video mà bắt đầu tấn công: “Lý Phi Phàm, ông đừng có giả vờ nữa! Chẳng lẽ ông không thấy những thứ này quen lắm sao? Mấy cuộn băng này là do Khang Tử Thanh trộm từ nhà ông đi đó!” Ngô Tú Mẫn nhấn mạnh nói.
“Bên trong tầng hầng ngầm của ngôi biệt thự ở vịnh Đại Nguyệt của ông có một căn phòng bí mật! Nếu như chúng tôi đoán không lầm thì mấy cuộn băng video này được Khang Tử Thanh trộm từ nơi đó ra phải không?”
“Hả? Nhưng...” Rốt cuộc Lý Phi Phàm đã hiểu ra được gì đó rồi, sắc mặt ông ta bắt đầu thay đổi, lúng túng nói: “Tại sao tôi nghe không hiểu cái gì thế?”
“Được rồi! Ông nghe không hiểu phải không?” Ngô Tú Mẫn rút mấy tấm ảnh cắt ra từ trong video lúc các cô gái bị giết hại trong xấp tài liệu ra, hung hăng ném tới trước mặt Lý Phi Phàm rồi kích động quát lên: “Vậy tôi sẽ nói từng chút từng chút cho ông nghe!”
“Xem cái này trước đi...” Ngô Tú Mẫn chỉ vào tấm ảnh của người bị hại đầu tiên: “Cô gái này lúc ấy gần hai mươi bảy tuổi tên là Ngụy Kỳ Kỳ, là người thành phố Bắc Thương tỉnh Tây Giang, cô ấy là một ca sĩ đã từng tham gia cuộc thi tuyển chọn tài năng của tỉnh Tây Giang! Cô ấy mất tích vào tháng 11 năm 1999, đúng lúc đó ông cũng đang nghỉ phép ở Bắc Thương!”
“Lại nhìn người này.” Ngô Tú Mẫn không cho Lý Phi Phàm cơ hội cãi lại mà tiếp tục chỉ vào người bị hại tiếp theo: “Đây là Tào Nghệ Nhiên người Việt Châu, cô ấy là nhân viên tiêu thụ sản phẩm sữa, đã từng tham dự hoạt động tuyển chọn quảng cáo do ông quay! Lúc cô ấy mất tích, ông cũng đang ở Việt Châu...”
“Đây là Khuyết Sa...” Ngô Tú Mẫn dựng tấm ảnh cô gái chết thảm tới trước mặt Lý Phi Phàm: “Còn nhớ phim quảng cáo du lịch của thành phố Kim Hải mà ông quay chứ? Cô ấy chính là diễn viên trong phim quảng cáo đó. Lúc cô ấy mất tích, dù đoàn phim đã kết thúc quay chụp rồi nhưng ông vẫn ở lại thành phố Kim Hải làm công tác hậu kỳ!”
“Còn đây là Miêu Tiếu Văn người Việt Châu... Chúng tôi đã tìm thấy hài cốt của cô ấy, xác nhận cô ấy đã bị giết hại!” Để chứng cứ mình đem ra có lực chấn động, Ngô Tú Mẫn trực tiếp lấy ảnh hài cốt của Miêu Tiếu Văn ra.
“Đây là diễn viên hí khúc Trương Hà...”
“Đây là Ngô Ngạo San ở Quỳnh Châu...”
“Đây là Tào Nhạc Kiều...”
“Cảnh... Cảnh sát... Tôi cầu xin cô có thể dừng lại một chút không?” Lý Phi Phàm vào giờ phút này chẳng những thay đổi sắc mặt, mà thân thể còn hơi run rẩy nữa. Ông ta gần như cầu xin mà cắt ngang Ngô Tú Mẫn, hỏi: “Cô nói vậy là có ý gì? Đừng nói là cô nghi ngờ... những cô gái này mất tích là... có liên quan tới tôi nhé? Sao… Sao có thể có chuyện này xảy ra chứ?”
“Vậy tại sao không thể chứ?” Ngô Tú Mẫn cầm một cuộn băng video lên nói: “Chẳng những ông bắt cóc giết hại những cô gái này, mà còn biến thái quay lại video giết người nữa!!! Tội ác của ông không bằng cầm thú, khiến người ta phải phẫn nộ! Ông tưởng băng video bị mất nhiều năm như vậy thì sẽ không có ai tới tìm ông tính sổ sao?”
“Nhưng...” Rốt cuộc Lý Phi Phàm đã không còn nói được gì nữa, môi của ông ta trắng bệch, thân thể run rẩy, đã rơi vào nỗi sợ hãi vô cùng rồi.
“Chúng tôi đã tiến hành lục soát căn biệt thự ở vịnh Đại Nguyệt của ông rồi, ông đoán thử xem chúng tôi tìm thấy cái gì?” Dường như Ngô Tú Mẫn đã thấy được hy vọng cho nên bèn tiếp tục tạo áp lực nói: “Còn nữa, chúng tôi cũng tra được ông có một chiếc Honda CR-V! Chiếc xe này cũng trùng hợp bị báo mất ngay sau khi Khang Tử Thanh trộm cuộn băng video của ông đi, cho đến tận hôm nay vẫn chưa tìm được! Chắc là ông đã dùng chiếc xe hơi đó để thực hiện hành vi phạm tội có đúng không? Sau khi băng video mất, ông lập tức báo mất xe, nhưng sự thật là ông sợ cảnh sát sẽ tìm thấy thông tin của người bị hại trên xe ông!”
“Hả?” Lý Phi Phàm nghe thấy lời này thì bỗng nhiên khiếp sợ, giống như bị sét đánh vậy!
“Lý Phi Phàm!!” Ngô Tú Mẫn hung hăng vỗ lên bàn: “Tôi khuyên ông đừng giãy giụa vô nghĩa nữa! Hoạt động của ông những năm đó giống y hệt thời gian và địa điểm mất tích của những cô gái này, chứng tỏ ông có đầy đủ thời gian và điều kiện để gây án... Ban nãy ông cũng đã thừa nhận tất cả mấy cô gái này đều đã gián tiếp hoặc trực tiếp có tiếp xúc với ông rồi! Bây giờ ông còn chưa chịu nhận mình chính là hung thủ bắt cóc giết hại các cô gái đó nữa sao!?”
“Tôi... Tôi...” Môi Lý Phi Phàm run rẩy, thân thể ông ta cũng run cầm cập theo, chỉ trong nháy mắt mà như đã già yếu đi mấy chục tuổi vậy. Qua một lúc lâu sau, ông ta mới run rẩy nói ra một câu: “Tôi... Tôi muốn... Tôi muốn đợi luật sư của tôi!”
Chương 1574TAY TRÁI (1)
Thấy phản ứng của Lý Phi Phàm khi phân biệt hình ảnh thì Triệu Ngọc cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Tại sao lại như vậy?
Nếu như Lý Phi Phàm chính là hung thủ giết người, mà toàn bộ những cô gái này đều chết dưới tay ông ta, thì tại sao khi nhìn thấy ảnh của những người bị hại đó, ông ta lại có phản ứng lạnh nhạt và tràn đầy nghi ngờ đó? Vả lại còn thừa nhận mình có quen biết với những cô gái đó nữa. Là do ông ta thật sự không liên quan tới vụ án này, hay là... Ông ta đã chuẩn bị tâm lý cho ngày này rồi?
Nếu quả thật là vậy thì tâm lý của người này quá vững vàng nhỉ?
Chẳng lẽ... Ông ta tin chắc cảnh sát sẽ không tìm thấy được chứng cứ định tội ông ta sao?
Triệu Ngọc quay đầu sang nhìn Ngô Tú Mẫn, Ngô Tú Mẫn cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, âm thầm lắc đầu.
Ừm...
Triệu Ngọc suy nghĩ một lúc, rồi đành phải quyết định hạ một liều thuốc mạnh để thử lại.
Vì vậy, hắn đi tới bên cạnh Ngô Tú Mẫn, lấy một cái hộp từ phía dưới đống tài liệu ra, sau đó xách cái hộp tới trước mặt Lý Phi Phàm, đổ toàn bộ những thứ trong hộp xuống trước mặt Lý Phi Phàm.
Loạt xoạt loạt xoạt...
Mười một băng video đổ xuống phát ra tiếng vang lanh lảnh.
“Hửm...” Lý Phi Phàm nhìn rất nhiều băng video trước mặt mà chân mày không khỏi càng nhíu chặt hơn: “Cậu lại có ý gì đây? Mong các cậu có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Các cậu có biết thời gian của tôi quý báu nhường nào không hả?”
Triệu Ngọc vừa thấy phản ứng của Lý Phi Phàm thì lại thầm thất vọng. Hắn không thể nào nhìn ra bất kỳ manh mối nào từ trên mặt của Lý Phi Phàm cả, suy nghĩ cũng buộc phải chuyển tới máy phát hiện nói dối trong cột đạo cụ của hệ thống.
Chẳng lẽ...
Chỉ có thể dùng món đạo cụ này mới có thể phân biệt được thật giả sao?
“Ừm...” Lý Phi Phàm thấy lúc này Triệu Ngọc không nói gì nữa bèn vươn tay cầm lấy băng video lên quan sát, rồi nói: “Đây là băng video Sony BCT-64 đã khá cũ kỹ rồi, nó là vua HD năm đó đấy! Tôi còn nhớ năm đó có rất nhiều phim kỹ thuật số đều được quay bằng loại băng video này...” Lý Phi Phàm nói xong lại ngẩng đầu lên nghiêm túc hỏi: “Cậu cảnh sát, cậu cho tôi xem mấy cuộn băng video này là có ý gì? Trong này...” Ông ta táy máy một cuộn trong đó rồi tò mò hỏi: “Thu cái gì vậy? Là phim do tôi quay sao?”
“...” Triệu Ngọc nhìn Lý Phi Phàm đang táy máy cuộn băng video thì bỗng ngớ ra, chỉ trong thoáng chốc đã có rất nhiều suy nghĩ lướt nhanh trong đầu hắn, khiến hắn càng cảm thấy mờ mịt như rơi vào sương mù vậy...
“Khụ khụ... Khụ khụ...” Ngô Tú Mẫn thấy Triệu Ngọc đã lâu không lên tiếng, đành phải ho khan ra hiệu cho Triệu Ngọc.
“Chị Ngô.” Nhưng Triệu Ngọc lại nhìn chằm chằm Lý Phi Phàm, vẫy tay với Ngô Tú Mẫn, im lặng một lúc rồi nói: “Vấn đề kế tiếp... Giao lại cho chị xử lý nhé.”
“Hả? Này...”
Lẽ ra, công tác tra hỏi những nghi phạm quan trọng như Lý Phi Phàm đều là do Triệu Ngọc vốn có cấp bậc cao hơn chịu trách nhiệm hoàn thành. Nhưng bây giờ có thể thấy là Triệu Ngọc không muốn thẩm vấn nữa.
Thấy vậy, Ngô Tú Mẫn chỉ cho rằng Triệu Ngọc lại bị ù tai cho nên vội vàng cầm mấy xấp tài liệu từ trong đống văn kiện đi tới trước mặt Lý Phi Phàm, rồi chỉ vào băng video mà bắt đầu tấn công: “Lý Phi Phàm, ông đừng có giả vờ nữa! Chẳng lẽ ông không thấy những thứ này quen lắm sao? Mấy cuộn băng này là do Khang Tử Thanh trộm từ nhà ông đi đó!” Ngô Tú Mẫn nhấn mạnh nói.
“Bên trong tầng hầng ngầm của ngôi biệt thự ở vịnh Đại Nguyệt của ông có một căn phòng bí mật! Nếu như chúng tôi đoán không lầm thì mấy cuộn băng video này được Khang Tử Thanh trộm từ nơi đó ra phải không?”
“Hả? Nhưng...” Rốt cuộc Lý Phi Phàm đã hiểu ra được gì đó rồi, sắc mặt ông ta bắt đầu thay đổi, lúng túng nói: “Tại sao tôi nghe không hiểu cái gì thế?”
“Được rồi! Ông nghe không hiểu phải không?” Ngô Tú Mẫn rút mấy tấm ảnh cắt ra từ trong video lúc các cô gái bị giết hại trong xấp tài liệu ra, hung hăng ném tới trước mặt Lý Phi Phàm rồi kích động quát lên: “Vậy tôi sẽ nói từng chút từng chút cho ông nghe!”
“Xem cái này trước đi...” Ngô Tú Mẫn chỉ vào tấm ảnh của người bị hại đầu tiên: “Cô gái này lúc ấy gần hai mươi bảy tuổi tên là Ngụy Kỳ Kỳ, là người thành phố Bắc Thương tỉnh Tây Giang, cô ấy là một ca sĩ đã từng tham gia cuộc thi tuyển chọn tài năng của tỉnh Tây Giang! Cô ấy mất tích vào tháng 11 năm 1999, đúng lúc đó ông cũng đang nghỉ phép ở Bắc Thương!”
“Lại nhìn người này.” Ngô Tú Mẫn không cho Lý Phi Phàm cơ hội cãi lại mà tiếp tục chỉ vào người bị hại tiếp theo: “Đây là Tào Nghệ Nhiên người Việt Châu, cô ấy là nhân viên tiêu thụ sản phẩm sữa, đã từng tham dự hoạt động tuyển chọn quảng cáo do ông quay! Lúc cô ấy mất tích, ông cũng đang ở Việt Châu...”
“Đây là Khuyết Sa...” Ngô Tú Mẫn dựng tấm ảnh cô gái chết thảm tới trước mặt Lý Phi Phàm: “Còn nhớ phim quảng cáo du lịch của thành phố Kim Hải mà ông quay chứ? Cô ấy chính là diễn viên trong phim quảng cáo đó. Lúc cô ấy mất tích, dù đoàn phim đã kết thúc quay chụp rồi nhưng ông vẫn ở lại thành phố Kim Hải làm công tác hậu kỳ!”
“Còn đây là Miêu Tiếu Văn người Việt Châu... Chúng tôi đã tìm thấy hài cốt của cô ấy, xác nhận cô ấy đã bị giết hại!” Để chứng cứ mình đem ra có lực chấn động, Ngô Tú Mẫn trực tiếp lấy ảnh hài cốt của Miêu Tiếu Văn ra.
“Đây là diễn viên hí khúc Trương Hà...”
“Đây là Ngô Ngạo San ở Quỳnh Châu...”
“Đây là Tào Nhạc Kiều...”
“Cảnh... Cảnh sát... Tôi cầu xin cô có thể dừng lại một chút không?” Lý Phi Phàm vào giờ phút này chẳng những thay đổi sắc mặt, mà thân thể còn hơi run rẩy nữa. Ông ta gần như cầu xin mà cắt ngang Ngô Tú Mẫn, hỏi: “Cô nói vậy là có ý gì? Đừng nói là cô nghi ngờ... những cô gái này mất tích là... có liên quan tới tôi nhé? Sao… Sao có thể có chuyện này xảy ra chứ?”
“Vậy tại sao không thể chứ?” Ngô Tú Mẫn cầm một cuộn băng video lên nói: “Chẳng những ông bắt cóc giết hại những cô gái này, mà còn biến thái quay lại video giết người nữa!!! Tội ác của ông không bằng cầm thú, khiến người ta phải phẫn nộ! Ông tưởng băng video bị mất nhiều năm như vậy thì sẽ không có ai tới tìm ông tính sổ sao?”
“Nhưng...” Rốt cuộc Lý Phi Phàm đã không còn nói được gì nữa, môi của ông ta trắng bệch, thân thể run rẩy, đã rơi vào nỗi sợ hãi vô cùng rồi.
“Chúng tôi đã tiến hành lục soát căn biệt thự ở vịnh Đại Nguyệt của ông rồi, ông đoán thử xem chúng tôi tìm thấy cái gì?” Dường như Ngô Tú Mẫn đã thấy được hy vọng cho nên bèn tiếp tục tạo áp lực nói: “Còn nữa, chúng tôi cũng tra được ông có một chiếc Honda CR-V! Chiếc xe này cũng trùng hợp bị báo mất ngay sau khi Khang Tử Thanh trộm cuộn băng video của ông đi, cho đến tận hôm nay vẫn chưa tìm được! Chắc là ông đã dùng chiếc xe hơi đó để thực hiện hành vi phạm tội có đúng không? Sau khi băng video mất, ông lập tức báo mất xe, nhưng sự thật là ông sợ cảnh sát sẽ tìm thấy thông tin của người bị hại trên xe ông!”
“Hả?” Lý Phi Phàm nghe thấy lời này thì bỗng nhiên khiếp sợ, giống như bị sét đánh vậy!
“Lý Phi Phàm!!” Ngô Tú Mẫn hung hăng vỗ lên bàn: “Tôi khuyên ông đừng giãy giụa vô nghĩa nữa! Hoạt động của ông những năm đó giống y hệt thời gian và địa điểm mất tích của những cô gái này, chứng tỏ ông có đầy đủ thời gian và điều kiện để gây án... Ban nãy ông cũng đã thừa nhận tất cả mấy cô gái này đều đã gián tiếp hoặc trực tiếp có tiếp xúc với ông rồi! Bây giờ ông còn chưa chịu nhận mình chính là hung thủ bắt cóc giết hại các cô gái đó nữa sao!?”
“Tôi... Tôi...” Môi Lý Phi Phàm run rẩy, thân thể ông ta cũng run cầm cập theo, chỉ trong nháy mắt mà như đã già yếu đi mấy chục tuổi vậy. Qua một lúc lâu sau, ông ta mới run rẩy nói ra một câu: “Tôi... Tôi muốn... Tôi muốn đợi luật sư của tôi!”
Bình luận facebook